tâm tiêm ý

Tâm Tiêm Ý – Chương 100

***

Sáng sớm tại Lương Châu, cơn gió se lạnh lướt qua đầu tường thành. Trên đồng bằng xám xịt phía xa nhấp nhô vài cọng cỏ xanh, chẳng hề toát lên sắc xuân tươi tắn nào.

Trương Quân Phụng đứng trên thành ngó nghiêng nửa ngày, bất đắc dĩ nói: “Không rõ chừng nào bọn họ mới về đây, chớ bảo lần này đến Trường An rồi chìm đắm trong mộng cũ khi xưa mà không chịu về nhé.”

Hồ Bột nhi vừa kiểm tra xong tình hình phòng ngự trên đầu tường, oang oang nói: “Chắc thế rồi, không thấy người ta không thèm dẫn theo người khác à!” Rồi gã hí hửng hỏi, “Mà hai người họ có mộng cũ gì vậy?”

Trương Quân Phụng đáp: “Sao ta biết được, có giỏi huynh tự đi mà hỏi.” Hắn vừa nói vừa xoay người đi xuống.

Đi tới gian nhà cạnh tín trạm, Trương Quân Phụng lại phóng mắt nhìn ra đường cái, bắt gặp Lục Điều đang cưỡi ngựa chạy tới trị sở, bên cạnh là Lục Chính Niệm.

Hắn chưa kịp nhìn kĩ thì Lục Chính Niệm đã ngoái đầu lại, vừa trông thấy hắn liền cúi đầu ngay tắp lự.

Hồ Bột nhi đi tới, nghển cổ nhìn ra rồi lại nhìn hắn: “Chẹp, cô nương kia mến ngươi thật đấy à? Ta thấy có khi cả đời này nàng ta cũng không dám nói một câu với nhà ngươi đâu!”

Trương Quân Phụng nhíu mày: “Huynh bớt lo chuyện của ta đi, bây giờ là lúc nào hả, quên mệnh lệnh đề phòng quân địch rồi à? Còn không lo đi giải quyết chính sự!”

Chòm râu quai nón dưới cằm Hồ Bột nhi rung lên, đang định nhấc chân thì đột nhiên có binh sĩ cắm đầu chạy tới, theo sát sau lưng là một trinh sát.

Trinh sát tiến lại gần, nhanh chóng bẩm báo với Trương Quân Phụng: “Trước khi lên đường, phu nhân đã giao nhiệm vụ cho bọn thuộc hạ âm thầm thăm dò hai phía, dặn rằng nếu có biến phải cấp tốc báo về Lương Châu. Đột nhiên gần đây lại xuất hiện tin đồn bất thường, thuộc hạ lập tức trở về báo tin.”

Trương Quân Phụng ngạc nhiên liếc Hồ Bột nhi, ngỡ mình nghe nhầm, là sắp xếp của phu nhân? Ngay lập tức hỏi: “Tin đồn gì?”

Trinh sát đáp: “Có liên quan đến Tổng quản…”

Trương Quân Phụng lại gần, sắc mặt thoắt biến ngay khi nghe đối phương báo cáo xong, hắn ngoắt gọi Hồ Bột nhi: “Chắc chắn là đám cẩu tặc kia cố tình tung tin! Không chừng lại muốn giở trò đây, mau kiểm tra tuyến phòng thủ lần nữa.”

Hồ Bột nhi chửi một tiếng rồi đuổi theo, đồng thời nghiêng đầu hét to với trên thành: “Canh chừng kỹ vào! Để ý xem bao giờ Tổng quản về!”

***

Gió lớn đã thổi tù tì nhiều hôm liền. Tại một thị trấn nhỏ nằm dọc đường đến thành Lương Châu, trong một căn nhà trọ cũ kỹ, mấy tốp khách khứa tìm chỗ nghỉ chân tụ tập tại sân trước, chuẩn bị sẵn sàng cho hành trình sắp tới.

Có vài thương nhân đang vừa chất hàng hóa lên lưng lạc đà vừa nói chuyện:

“Đã nghe chuyện về nhà họ Phong ở Trường An chưa?”

“Đương nhiên là rồi, nay bốn phương tám hướng ai cũng biết chuyện này, nghe bảo là bị một vị Quốc công thông đồng với ngoại địch hãm hại, quả là khó lường…”

Thuấn Âm vừa cưỡi ngựa đến ngoài cửa sân thì nghe thấy mọi người rôm rả chuyện này, âm lượng không thấp nên nàng có thể nghe rõ.

Triều đình rửa oan quả thực quá rầm rộ, mà thương khách vốn nhanh nhạy tin tức nên có biết cũng chẳng lạ, nàng chỉ không ngờ chuyện này đã lan truyền rộng rãi đến thế, không biết chừng quân địch hai phía cũng đã hay tin.

Nàng nhìn người bên cạnh, Mục Trường Châu cưỡi ngựa song hành, đưa mắt nhìn vào trong, hiển nhiên cũng đã nghe thấy những lời bàn tán kia.

Sáng sớm hôm ấy khi trời chưa ló rạng, cả hai đã thu dọn hành lí rời khỏi dịch quán Trường An, ghé tảo mộ cho cha và anh nàng trước rồi mới trở về.

Chuyến đi không nhanh cũng không chậm, đến hôm nay cả hai đã gần về Lương Châu, có điều do đi đường xa hẻo lánh nên phải tạm nghỉ tại trấn nhỏ nơi này.

Mục Trường Châu xuống ngựa, ra dấu cho hội cung vệ dừng lại nghỉ ngơi.

Hai chân vừa chạm đất, Thuấn Âm lại nghe thấy bên trong râm ran tiếng bàn tán lao xao, lần này tông giọng hạ xuống, nàng dắt ngựa đi vào sân mới có thể nghe thấy.

“… Giờ khắp nơi đang lan truyền chuyện của Tổng quản Lương Châu đấy, nói hắn tự tay cắt đầu cha nuôi và các anh em để đầu hàng xin tha mạng sống! Ôi chao, sao mà kinh khủng thế…”

Thuấn Âm ngạc nhiên, vô thức ngó ra phía sau.

Mục Trường Châu dắt ngựa đi vào, bước chân khựng lại, quét mắt nhìn sang, sắc mặt lập tức sa sầm.

“Thế ư? Ông nghe được từ đâu?”

“Lan truyền khắp trên đường đi đấy…”

Các thương nhân đang tán gẫu thì thấy có người bước vào, trông phục trang cũng biết người tới có thân phận không thấp, mọi người vội khép miệng hành lễ rồi kéo lạc đà tránh vào trong góc.

Thuấn Âm ngơ ngác một chớp mắt, ngay khắc sau liền vỡ lẽ, thấp giọng nói: “Chắc chắn là do Lưu thị…”

Trước khi đi Trường An, Tổng quản đã hạ lệnh công bố tội danh của cựu phủ Tổng quản, Lưu thị trở thành phản tặc ai ai cũng biết. Mà nay đúng lúc này lại đột nhiên râm ran tin đồn đó, chắc chắn chỉ có thể là do bà ta tung tin.

Mục Trường Châu không bộc lộ cảm xúc, túm dây cương xoay mình nhảy lên ngựa, nói: “Không dừng chân nữa, quay về ngay.”

Thuấn Âm cũng nhanh nhẹn giẫm bàn đạp lên ngựa, khi quất roi thúc ngựa lao đi, nàng chỉ thấy mặt bên nghiêm nghị của chàng.

Hoàng hôn buông, thành Lương Châu sắp tới giờ giới nghiêm, ngay khi tiếng trống đầu tiên vang lên, có một tốp người cưỡi ngựa phóng vụt vào thành. Ngay lập tức, chúng binh sĩ thủ thành nhất loạt chắp tay hành lễ.

Mục Trường Châu ghìm cương ngựa, kiểm tra trên thành một lượt rồi nhìn sang Thuấn Âm luôn bám sát mình, đoạn tiếp tục đi về phía trước.

Thuấn Âm lặng lẽ đi theo, lồng ngực phập phồng do chạy quá nhanh.

Bước lên đại lộ, thấy cảnh người dân lục tục rời khỏi phố lớn theo tiếng trống báo hiệu giờ giới nghiêm. Song, vẫn có một nhóm người túm tụm trước một gian hàng mãi võ, đang rỉ tai râm ran trò chuyện.

Thuấn Âm ngồi trên ngựa, còn cách một đoạn thì đột ngột thấy Mục Trường Châu dừng lại, lạnh lùng nhìn về hướng kia, nàng không khỏi dừng theo, ngẩng đầu lên, tuy không nghe được bọn họ nói gì nhưng có thể trông thấy khẩu hình.

Bọn họ đang bàn tán về tin đồn ấy.

Một người nói: Rốt cuộc có thật không vậy? Là Tổng quản mới nhậm chức đúng không, sao có thể làm ra loại chuyện đó?

Người còn lại nói: Nếu không muốn chết thì đừng tiết lộ với ai đấy…

Đột nhiên lửa giận bùng lên trong nàng, không rõ lời đồn đã lan truyền được bao lâu, có ai dè đã vào đến tận thành Lương Châu.

Bất thình lình có một giọng nói xen vào, một cô gái mặc Hồ phục bước ra từ trong cửa hàng, tay cầm roi ngựa chỉ thẳng vào nhóm người kia đầy giận dữ: “Dám nói năng lung tung ở trong thành hả! Cẩn thận bổn cô nương kiện các ngươi lên trị sở!”

Nhóm người kia luôn mồm xin lỗi, vừa quay đầu lui thì trông thấy đội ngũ dừng trên đường, lập tức hốt hoảng chuồn nhanh.

Ấy là Diêm Hội Chân, nàng ấy vẫn dạo chơi quanh thành như mọi khi, đến sát giờ giới nghiêm mới trở về. Bấy giờ nàng mới liếc thấy hai người dẫn đầu đội ngũ kia, lập tức dừng lại, cúi người hành lễ.

Thuấn Âm chẳng ngờ nàng ấy sẽ nổi giận bảo vệ Mục Trường Châu như thế, ánh mắt thoắt biến, ngón tay mân mê dây cương song không lên tiếng.

Diêm Hội Chân tiến tới bái kiến Mục Trường Châu: “Quân tư… Tổng quản, tôi có vài lời muốn nói với Tổng quản.”

Mục Trường Châu thôi nhìn đám người kia, trầm giọng bảo: “Nói đi.”

Thuấn Âm hiểu ý, kéo ngựa lùi về sau mấy bước.

Mục Trường Châu ngoái đầu nhìn nàng, nghe thấy người trước mặt mở miệng mới im lặng xoay lại.

Tuy Thuấn Âm lùi ra xa nhưng vẫn nhìn khẩu hình của Diêm Hội Chân.

Nàng ấy nói: Diêm gia có lời, ngày trước khi phủ Quận công gặp chuyện thì Diêm gia đã bị điều động, không hiểu rõ tình hình, dĩ nhiên sẽ không dễ bị tin đồn dắt mũi, về sau vẫn một lòng đi theo Tổng quản.

Mục Trường Châu gật đầu, đoạn phất tay.

Diêm Hội Chân cúi chào lần nữa, sau đó quay sang thi lễ với Thuấn Âm rồi vội vã lên ngựa trở về.

Thuấn Âm cảm thấy dễ chịu đôi phần, chí ít nội bộ Lương Châu không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi lời đồn ấy, vẫn yên ổn.

Mục Trường Châu nhìn nàng: “Đi thôi.”

Thuấn Âm đuổi theo, ngó sang chàng nhưng không nhìn ra chàng đang nghĩ gì, suốt quãng đường chàng cũng chẳng hề nói năng.

Về đến phủ thì trời đã tối khuya.

Thắng Vũ đưa người tới hầu hạ hai người nghỉ ngơi, Thuấn Âm vừa bước vào đã nghe thấy Mục Trường Châu dặn: “Hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi trước đi.”

Nàng ngoái đầu, chỉ thấy chàng đứng thẳng bên cổng lắng nghe Xương Phong báo cáo, vẫn vẻ điềm tĩnh chẳng chút xao động.

Thuấn Âm theo Thắng Vũ trở về hậu viện, nàng cởi áo chùng ra, nén giọng hỏi: “Các ngươi đã nghe thấy tin đồn kia rồi đúng không?”

Thắng Vũ nhận áo chùng, cúi đầu đáp: “Vâng, hồi tin đồn mới rộ thì dân tình bàn tán nghiêm trọng lắm, cũng may Trương Tá sử và Hồ phiên đầu đã áp chế lệnh cấm nên đỡ hơn rồi.”

Thuấn Âm im lặng, không hỏi thêm.

Chiều hôm lặng gió, hơi lạnh nhẹ tan.

Thuấn Âm rửa ráy sạch sẽ, khép áo khoác đi về phía nhà chính. Trong phòng đèn đóm sáng choang, chậu than cháy lốp bốp, có bóng người đi đi lại lại. Nàng bước vào cửa, có hai thị nữ từ trong đi ra, hành lễ với nàng rồi lui xuống, khép cửa lại.

Mục Trường Châu đã thay áo bào, chàng ngồi sau bàn, trước mặt là một chồng công văn cao ngất vừa được hai thị nữ kia đem vào.

Chàng cầm một quyển trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng bảo: “Trương Quân Phụng sai người đưa công văn đến.”

Thuấn Âm bước tới ngồi xuống cạnh chàng, quan sát mặt chàng.

Ánh đèn hắt sáng gương mặt chàng, cánh môi mím nhẹ, vẻ mặt trầm tĩnh, sâu trong đôi mắt như đang chảy những dòng nước đen vô hình. Chàng xem xét công văn rất nhanh, chẳng mấy chốc đặt tập cuối cùng xuống, vòng tay ôm lấy eo nàng: “Tin đồn tự dưng lan truyền, chắc chắn bọn chúng sắp giở trò…”

Thuấn Âm theo đà tựa vào người chàng, duỗi tay ôm cổ chàng.

Mục Trường Châu đang nói thì dừng lại nhìn nàng.

Trong quầng sáng nhờ nhờ, Thuấn Âm nhẹ nhàng ngước mắt, cánh tay còn lại cũng ôm chặt chàng, gương mặt chậm rãi tiến đến, lồng ngực nhấp nhô, môi gần như chạm vào chàng: “Cứ để chúng tới thôi, chẳng phải chúng ta đã về rồi đấy sao?”

Cũng như lần trước chàng đột ngột hôn nàng, nàng cũng muốn cắt đứt bao điều lo âu của chàng.

Trong lúc thì thầm, môi nàng nhẹ nhàng lướt qua môi chàng, hơi thở của đối phương trở nên dồn dập, đột nhiên chàng đưa tay ôm chặt nàng, cúi đầu bao phủ.

Thuấn Âm siết chặt vòng tay bên cổ chàng, môi chàng cũng lần tìm đến tai phải nàng, trầm giọng hỏi: “Có phải nàng đang ghen?”

Thuấn Âm sực nhận ra chàng đang ám chỉ Diêm Hội Chân, nàng buông tay, phủ nhận: “Không hề, nàng ấy chỉ bảo vệ chàng vì Diêm gia thôi.”

Mục Trường Châu kéo nàng lại: “Ta thấy nàng ghen thì có.”

Thuấn Âm giật mình, chợt cơ thể bị chàng nhấc bổng lên, ngay sau đó lại được chàng đặt xuống giường.

Áo khoác lơi lỏng, Mục Trường Châu vừa luồn tay vào vừa hôn nàng, tiếng cởi thắt lưng loạt soạt vang lên, chàng cố tình hỏi: “Lỡ đâu nàng ấy bảo vệ ta vì bản thân muốn thế thì sao?”

Mọi tâm tư suy nghĩ của Thuấn Âm đều hội tụ hết trên ngón tay chàng, như khơi lên bao đợt sóng ngầm, thái dương không khỏi giật giật. Nàng bình tĩnh đáp: “Vậy thiếp dùng danh nghĩa Tổng quản phu nhân để trấn áp nàng ấy?”

Mục Trường Châu khựng lại, liền sau đó áp người tới gần, hơi thở nóng bừng: “Ta biết ngay nàng có để ý.”

Thuấn Âm bỗng nhiên lảo đảo ôm chặt chàng, toàn thân gần như tê dại khi nghe thấy chàng thì thầm bên tai.

Nàng cũng biết Diêm Hội Chân không có ý ấy với chàng, nói những lời ban nãy cũng chỉ trêu chàng mà thôi…

Tuy Thuấn Âm biết Diêm Hội Chân không có ý nghĩ ấy, nhưng quả thực lúc đó cũng phần nào lưu tâm, thực chất nàng muốn dùng danh nghĩa phu nhân Tổng quản để trấn áp những kẻ đồn thổi lung tung hơn. Song bây giờ cơ thể đã chìm trong sóng nhiệt, không còn sức lực để nghĩ suy gì thêm. Như thể mạch suy nghĩ đã bị chàng làm xao nhãng.

Áo quần chưa cởi người đã cận kề, hơi thở càng lúc càng gấp gáp dồn dập.

Mục Trường Châu phủ trên người nàng, ánh đèn phản chiếu khiến nàng không nhìn rõ vẻ mặt đối phương, chỉ cảm giác cơ thể nặng trĩu, như chưa bao giờ căng cứng giống thế này.

Thuấn Âm không bám nổi vai chàng nữa, đưa tay quấn chặt cánh tay chàng, chạm vào vết sẹo trên cánh tay săn chắc của chàng, lại ấn vào vết sẹo trước người chàng, đột nhiên ngón tay co lại, mím môi cắn chặt răng.

Mục Trường Châu đổ người tới trước, áp lên môi nàng, bất thần dùng lưỡi đẩy môi nàng ra.

Thuấn Âm vừa bật ra tiếng rên thì bị chàng nuốt mất, cơ hồ không thở nổi nữa, mà bên tai phải vẫn nghe thấy tiếng thở gấp nặng nề của chàng.

Nàng thở dốc từng hồi, cơ thể run lên bần bật, ánh đèn trước mắt vỡ vụn nhòe mờ.

Đã bao lâu rồi mới cuồng hoan đến thế, như gió lớn thổi rạp đám cỏ mềm, tựa biển dữ gầm xé tạc những đợt sóng.

Thuấn Âm ôm chặt chàng, há miệng hít thở.

Cuối cùng áo quần cũng rơi xuống đất, Thuấn Âm đột ngột bị bế lên. Nhưng nàng không cảm thấy lạnh mà ngược lại, cơ thể nóng phừng lên, ngọn lửa trong tim càng trỗi dậy mạnh mẽ, đập mạnh thình thịch.

Mục Trường Châu chẳng thốt một lời, toàn thân căng cứng, cho đến khi chàng lại bịt môi nàng mới phát ra tiếng gầm nhẹ, đầy kìm nén.

Lòng nàng hóa trống rỗng, sống lưng lại tê rần. Nàng chỉ có thể vòng tay ôm chặt lấy chàng, mọi năng lượng dường như đã tiêu tán hết, chẳng còn hơi sức đâu…

Đêm vào khuya, ánh sáng trong phòng dần giảm đi, chỉ còn lại một ngọn đèn.

Thuấn Âm mở mắt, phát hiện mình đã ngủ thiếp tự lúc nào, đang đắp chăn gấm nằm trên giường.

Bên cạnh trống trơn, nàng trở mình, thấy có bóng người đang ngồi bên giường.

Mục Trường Châu khoác áo ngoài, chẳng rõ là ngủ hay thức.

Chàng của lúc nãy không chỉ phóng túng mà nhất định là cố tình, nàng vốn muốn chàng thôi nghĩ nhiều, ngờ đâu lại bị chàng làm cho xao lãng.

Thuấn Âm ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì Mục Trường Châu đã ngoái đầu lại, nhìn nàng nói: “Ta tưởng nàng sẽ ngủ đến sáng.”

Thuấn Âm nhìn chằm chằm chàng, đột nhiên nghiêng người tới, dùng hai tay bịt lỗ tai chàng lại: “Tai chàng nhạy quá, sau này chớ nghe những chuyện không nên nghe nữa.”

Mục Trường Châu vẫn ngồi yên bất động, nhìn gương mặt nàng sáng bừng dưới ánh đèn, ngày trước khi chàng bịt tai nàng nào ngờ sẽ có ngày bị nàng bịt tai, lồng ngực đột nhiên nóng lên: “Không sao, chút thủ đoạn ấy đáng bõ bèn gì.” Chàng đưa tay ôm nàng, giọng khàn khàn: “Hơn nữa đã có nàng ở bên ta…”

Tim Thuấn Âm đập thình thịch, bị chàng ấn nằm xuống.

Trên người nàng lại nóng lên, nàng thở đều đều tựa vào người chàng, đột nhiên víu lấy cổ chàng, ngẩng đầu nghênh đón, đôi môi áp lên vết sẹo trên ngực chàng.

Hơi thở bên tai chợt trở nên nặng nề, cánh tay bên hông siết thật chặt, Mục Trường Châu lập tức đè lên nàng như không muốn phải buông nàng rời đi.

Chương trước
Chương sau