tâm tiêm ý

Tâm Tiêm Ý – Chương 101

***

Ngựa của Trương Quân Phụng lao vút trên phố lớn thênh thang, hắn vung roi tăng tốc, lúc chạy đến ngoài cổng cũng là khi tia sáng đầu ngày rọi xuống nhân gian.

Cổng phủ mở ra, Xương Phong dẫn tùy tùng bước tới hành lễ với hắn, hỏi: “Tá sử đến sớm thế này có phải để gặp Tổng quản?”

“Còn phải hỏi hả?” Nghe giọng Trương Quân Phụng rõ gấp gáp, hắn toan xuống ngựa thì lại có tiếng vó ngựa vang lên – ra là Hồ Bột nhi đang thúc roi phóng tới.

“Nhanh lên, ta cũng cần gặp Tổng quản!” Vừa dừng gấp, Hồ Bột nhi đã la oang oang.

Xương Phong ngăn lại: “Các vị chớ vội, Tổng quản đã căn dặn rồi, ngài ấy sẽ ra liền.”

Hai người bọn họ ngạc nhiên, đồng thời nhìn về phía cổng lớn.

Không lâu sau, một bóng người cao ráo như tùng bước ra từ bên trong.

Mục Trường Châu bận áo gấm xanh, cổ áo cài cúc, tay cầm bội đao và trường cung, nhìn hai người đang đứng bên ngoài: “Đến quân doanh ngay.”

Trương Quân Phụng kinh ngạc: “Sao Tổng quản biết hai chúng tôi định mời ngài đến quân doanh?”

“Chắc chắn bọn chúng đã có hành động.” Mục Trường Châu sầm mặt, “Bằng không đã chẳng tung tin lung lạc nhân tâm.”

Hồ Bột nhi vẫn tức điên vì lời đồn kia, gã tức tốc mở đường: “Vậy thì đi nhanh thôi!”

Mục Trường Châu không di chuyển, chỉ nghiêng đầu nhìn cánh cổng.

Xương Phong đã dắt ngựa tới, gồm hai con.

Ngay sau đó, Thuấn Âm bước ra từ trong phủ, nàng buộc kiểu tóc nam, mặc áo bào cổ tròn to rộng và phủ áo chùng bên ngoài, đưa mắt nhìn Mục Trường Châu, đoạn gật đầu.

Mục Trường Châu đi tới che trước người nàng, thản nhiên đưa tay chỉnh áo chùng của nàng, lại nhấn một cái vào eo nàng, chạm vào nhuyễn giáp bên dưới lớp áo thì mới rút tay về, nói: “Có thể đi được rồi.” Chàng xoay người bước xuống bậc thềm, kéo ngựa của mình đồng thời đưa dây cương của con ngựa bên cạnh cho nàng.

Thuấn Âm vuốt áo chùng, liếc chàng một cái rồi đi tới nắm lấy dây cương, giẫm bàn đạp nhảy lên ngựa.

Trước khi hai người rời đi, Xương Phong thấp giọng xin ý kiến: “Nô tài e lần này Tổng quản và phu nhân sẽ rời nhà khá lâu, mà biển phủ tới giờ vẫn chưa đổi, có cần thay thành ‘phủ Tổng quản’ không ạ?”

Mục Trường Châu ngẩng đầu nhìn: “Không cần.”

Chàng nhảy lên ngựa, kéo dây cương trong tay Thuấn Âm tiến về phía trước.

Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi nhìn hai người họ cưỡi ngựa ngang qua trước mắt, đoạn hoàn hồn vội vã đuổi theo.

Rõ ràng lần này phải đưa phu nhân đi cùng.

Tối hôm qua trước khi thiếp ngủ trong vòng tay chàng, Thuấn Âm đã “cưỡng chế” Mục Trường Châu: “Bao giờ đi phải dẫn thiếp theo đấy, lần này đừng hòng để thiếp ở lại làm đường lui nữa.”

Mục Trường Châu trả lời vào tai nàng: “Đương nhiên rồi, ta cũng đâu thể thiếu nàng.”

Nếu buộc rời phủ đối phó quân thù, tất chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau.

***

Cả hội tiến thẳng đến cổng đông thành, dọc đường đi không có nhiều người qua lại, như thể cả thành đã thoắt mình lắng lại chỉ trong một đêm. Bên trên đầu tường, binh sĩ phòng thủ dàn trận lớp lớp, không một tiếng động được phát ra, chỉ có vũ khí lóe sáng dưới ánh mặt trời.

Vừa đi qua cổng thành Thuấn Âm vừa đảo mắt nhìn, cảm giác bọn họ đã có sự phòng bị từ sớm, nàng liếc bên cạnh, hẳn là chàng đã ra lệnh trước đó rồi.

Chẳng mấy chốc đã tới quân doanh, cả hội xuống ngựa tiến vào.

Tiếng ngựa hí lẫn quân binh đứng thẳng tạo nên bầu không khí trang nghiêm bao trùm toàn doanh trại. Trước lều chính là một hàng trinh sát mặc áo ngắn – đó là tổ trinh sát được Thuấn Âm cử đi trước khi về Trường An.

Mục Trường Châu cầm đao cung đi tới trước cửa lều: “Báo cáo đi.”

Trinh sát dẫn đầu chắp tay: “Chúng thuộc hạ đã phát hiện được động thái di chuyển của quân đội hai nơi, nhưng không có động thái nào từ phía sau.”

Thuấn Âm đứng bên cạnh, im lặng trầm ngâm.

Trương Quân Phụng không kìm được liếc nàng, tới hiện tại hắn vẫn chưa hết ngạc nhiên về việc nàng chỉ đạo quân trinh sát. Hắn nói: “Là tổ trinh sát mà phu nhân đã phái đi trước khi lên đường, hôm qua bọn họ đem tin về mới biết có động tĩnh ở hai phía, vì vậy sáng nay thuộc hạ mới xin gặp Tổng quản.”

Mục Trường Châu đi thẳng vào lều lớn, “Truyền quân lệnh, tất cả quân doanh sẵn sàng điều động.”

Hồ Bột nhi đáp một tiếng rõ to.

Thuấn Âm theo chàng vào lều, nói: “Điều thêm một tổ trinh sát cho thiếp đi.”

Mục Trường Châu nhìn nàng: “Nàng muốn tự lãnh đội à?”

Thuấn Âm gật đầu: “Hiện chúng đang tạm thời án binh bất động, là thời điểm tốt để thăm dò thám thính.”

Mục Trường Châu chỉ suy nghĩ một chớp mắt, lập tức quay đầu nói ra bên ngoài: “Gọi thủ lĩnh của trinh sát doanh đến đây.”

Binh sĩ đáp một tiếng rồi rời đi.

Chàng rút ra một tấm ngư phù từ trong vạt áo, đặt nó vào tay Thuấn Âm: “Tất cả trinh sát doanh giao cho nàng điều động.”

Thuấn Âm ngẩn người: “Chàng muốn giao tất cả bọn họ cho thiếp?”

Mục Trường Châu nhướn mày: “Hai ta kề vai ứng chiến, chẳng lẽ không nên giao cho nàng?”

Thuấn Âm chớp mắt, siết chặt tấm ngư phù: “Nên chứ.”

Nụ cười bên môi Mục Trường Châu càng thêm đậm, song ngay khắc sau đã thu về: “Nhớ phải cẩn thận.”

Thuấn Âm nắm tay chàng ấn vào eo mình, để chàng sờ thanh đoản kiếm giấu bên hông. Nàng tiến tới một bước, mấp máy môi nói một câu.

Mục Trường Châu yên tâm, nhẹ nhàng vuốt eo nàng rồi thu tay về, gật đầu.

Lúc này Thuấn Âm mới lui ra, xoay người bước đi.

Khi Hồ Bột nhi dẫn các tướng lĩnh trong doanh đến thì thấy Trương Quân Phụng chấn động nhìn cổng doanh trại, gã tò mò ngó theo rồi cũng giật mình hết hồn.

Mấy đội trinh sát dàn hàng đang đứng chờ ngoài cổng, một số tổ đã sẵn sàng lên ngựa. Mà người dẫn đầu lại chính là Thuấn Âm, không biết nàng đang nói gì với thủ lĩnh, nhưng khi nói xong liền ngoảnh đầu nhìn về phía lều lớn, sau đó mới kéo cương lên đường.

Ngay lập tức, tất cả trinh sát bắt đầu rời đi theo nàng.

Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng đồng thời ngoái nhìn lều lớn, Mục Trường Châu đang đứng trước cửa dõi mắt trông theo bóng lưng nàng.

“Phu nhân…” Có vẻ Trương Quân Phụng đã hiểu ra sự tình, trợn mắt với Hồ Bột nhi đương hấp tấp, hạ giọng nói, “Có phải nàng ấy thông thạo lĩnh vực này không? Hèn chi hồi chúng ta xuất binh, nàng ấy có thể báo lại tình hình trong phủ Tổng quản!”

Hồ Bột nhi nghe hắn nói thế bèn lấy làm nửa tin nửa ngờ, ngạc nhiên nhìn lều lớn: “Hở?”

Mục Trường Châu vẫn nhìn Thuấn Âm, cho tới khi bóng nàng khuất dạng thì mới nghiêm mặt, quay người về lều: “Đem giáp tới đây.”

Ngay tức khắc, trong quân doanh trở nên ồn ào hơn, chúng binh sĩ liên tục bận rộn chuẩn bị.

Giáp đen nặng trịch được đưa vào lều, ở bên trong, một tấm bản đồ Lương Châu đang được treo cao trên kệ.

Chúng tướng lĩnh im lặng cúi đầu chờ quân lệnh.

Mục Trường Châu ngồi sau bàn, viết thật nhanh thủ lệnh rồi gác bút xuống, đứng dậy ra lệnh: “Truyền thủ lệnh đến Cam Châu, triệu quân mã sẵn sàng lên đường. Các doanh trại xung quanh Lương Châu làm công tác điểm binh chuẩn bị chiến đấu, tăng cường tuyến phòng ngự trong thành, khi có yêu cầu hãy đóng cổng ứng phó.”

Binh sĩ cầm thủ lệnh của chàng lao đi truyền đạt, các tướng lĩnh nhao nhao nhận lệnh, bước chân vội vã rời khỏi lều trướng. Còn Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi không nói hai lời, lập tức chạy đi tăng cường phòng thủ trong thành.

Quân mã trong doanh trại bắt đầu chuẩn bị có tuần tự. Mục Trường Châu đứng trước bản đồ, ngẫm nghĩ từng điểm một, xác nhận không có sơ suất mới quay người nhìn ra ngoài.

Có lẽ Thuấn Âm cũng vừa hành động.

Trinh sát chia làm hai hướng, một hướng đi về phía nam, một hướng ngược lên bắc.

Thuấn Âm hiểu rất rõ kỵ binh Tây Đột Quyết, do đó quyết định đi về phía bắc trước tiên. Dựa theo manh mối trinh sát đem về, nàng rời khỏi quan ải đi về hướng đông bắc mấy chục dặm, không lâu sau đã tìm thấy tung tích của đối phương.

Màn trời vừa chập tối, nàng dẫn đầu một tổ lặng lẽ tiếp cận, dừng lại sau sườn núi chắn gió, nhìn chằm chằm phía trước.

Đúng như nàng nghĩ, khi triều đình thẳng thừng vạch trần Tống Quốc công cấu kết với ngoại địch thì bọn chúng đã không kiềm chế được nữa, chẳng qua không ngờ kéo đến lần này lại là cả một đại quân hùng hậu.

Dưới bầu trời tối sầm, biển quân kỵ binh đông nghịt đen ngòm tựa một vũng lầy đặc quánh, tuy bọn chúng dừng lại ở đây nhưng gần như không có dấu hiệu dựng lều nghỉ ngơi.

Nàng khẽ nhấc tay, tức khắc có vài trinh sát cưỡi ngựa lao về phía đầu ngọn gió, cố tình tạo động tĩnh.

Một lúc sau khi âm thanh lan truyền, đại quân đối phương đã có phản ứng, song chỉ phái một nhóm mười mấy kỵ binh truy đuổi nguồn âm, còn lại vẫn án binh bất động.

Thấy tình hình ấy, Thuấn Âm nhanh chóng lên ngựa, ra dấu cho mọi người theo mình rời đi.

Trọng binh của Tây Đột Quyết đang ở đây, không dựng lều, có thể giữ nguyên sự ổn định ngay cả khi có động tĩnh, giống như là đã sắp xếp từ trước.

Cho đến khi đã đi rất xa, vó ngựa bọc vải giẫm lên thảm cỏ mềm thì Thuấn Âm mới dừng lại. Trinh sát cử đi ban nãy cũng đã nhanh chóng cắt đuôi quân địch, chạy tới hội hợp.

Nàng điểm người: “Đưa thông tin thu thập được về quân doanh, số còn lại theo ta về phía nam.”

Màn đêm buông, Mục Trường Châu vừa nhận được tin tức do trinh sát khẩn cấp đưa về. Lúc này chàng đã mặc huyền giáp, choàng thêm áo khoác.

Chàng nhìn bản đồ, xác nhận vị trí của trọng binh Tây Đột Quyết rồi rảo bước ra ngoài hạ quân lệnh: “Binh mã quanh thành tạm án binh bất động, không tăng cường quân lực bảo vệ thành nữa, tất thảy cứ như thường lệ.”

Một binh sĩ tiến vào nhận lệnh, sau đó cưỡi ngựa lao ra khỏi doanh truyền tin.

Đúng lúc Hồ Bột nhi vừa trở về, vừa đi vào lẩm bẩm: “Xem ra lũ chó kia vẫn chưa động, rốt cuộc chúng muốn làm gì?”

Mục Trường Châu lạnh lùng đáp: “Đương nhiên là đang chờ thời cơ.” Dưới chân vẫn bước phăm phăm, “Tiếp tục chuẩn bị, ta ra ngoài một chuyến, trời sáng sẽ về.”

Hồ Bột nhi không rõ đầu cua tai nheo, chỉ biết đáp rõ.

Ra khỏi lều lớn, Mục Trường Châu ngẩng đầu nhìn trời đêm tối mù. Chàng điểm một tổ khinh kỵ, nhảy lên ngựa dẫn bọn họ rời trại.

Một đêm sắp sửa trôi qua, Thuấn Âm dừng lại giữa dãy núi gần khu vực phía nam thành Lương Châu.

Trong màn đêm dày, trinh sát từ phía nam trở về lặng lẽ tiến đến, thấp giọng báo cáo: “Thuộc hạ đã thăm dò theo lệnh của phu nhân, mọi việc đúng như phu nhân liệu, lũ Thổ Phồn cũng kéo cả đại quân đến…”

Sau đó là báo cáo về tình hình của binh mã Thổ Phồn.

Thuấn Âm cau mày, cẩn thận ngẫm nghĩ vị trí Tây Đột Quyết triển khai quân và vị trí tập trung hỏa lực của quân Thổ Phồn, cẩn thận nhớ lại địa hình xung quanh thành Lương Châu, đột nhiên nàng kéo ngựa chạy lên bắc: “Bị sót một đội rồi.”

Vó ngựa lao vút chạy lên hướng bắc, tất cả trinh sát đồng loạt bám theo nàng. Ngựa phi băng băng trên con đường nhỏ hẹp không một bóng người, chỉ có âm thanh trầm đục vọng lại giữa màn đêm.

Nửa bầu trời đã tô điểm sắc xám nhờ nhờ, giữa vùng hoang dã với cỏ non xanh tươi, làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua.

Thuấn Âm ấn lên dấu vết dưới bụi cỏ trên mặt đất, có vết móng ngựa, kiểu dáng cùng độ nông sâu khác với loại của kỵ binh Tây Đột Quyết.

Lại có trinh sát quay về báo cáo tin tức vừa phát hiện.

Thuấn Âm nghiêng người sang phải chăm chú lắng nghe, thấp giọng nói: “Là dấu vết của binh mã Lương Châu.” Hay chính xác hơn là dấu vết của tàn quân Lương Châu.

Nàng đứng dậy, để lại hai trinh sát theo dõi vòng ngoài rồi leo lên lưng ngựa, chợt nhìn đăm đăm về đống cỏ nhấp nhô phía xa, lặng lẽ giơ tay lên, ra dấu cho những người còn lại lập tức rời đi: “Chớ có bứt dây động rừng.”

Đó hẳn là binh mã trực thuộc phủ Tổng quản cũ, là tàn quân đã theo Lưu thị lúc trước, cuối cùng chúng cũng xuất hiện.

Thuấn Âm lạnh lùng nhìn, ngay lập tức kéo ngựa rời đi.

***

Mục Trường Châu cưỡi ngựa tuần tra một vòng ngoài thành, chàng chạy tới một sườn dốc cao, phóng mắt nhìn ra xa.

Hôm qua trước khi rời đi, Thuấn Âm đã nói với chàng rằng: Bao giờ trời sáng hãy đến tiếp ứng thiếp.

Tuy trinh sát có thể bảo vệ nàng an toàn nhưng chỉ lời ấy mới khiến chàng yên tâm, và bây giờ chàng đã tìm đến đây.

Bốn bề chìm trong tĩnh mịch, đột nhiên một tiếng còi cảnh báo sắc bén vang lên từ xa.

Ánh mắt Mục Trường Châu đanh lại, vung tay lên, thúc vào bụng ngựa phóng vụt đi.

Các khinh kỵ theo chàng đã chạy tới chỗ cửa quan trước hòng tiếp ứng, nhưng khi phát hiện có một nhóm người đang ruổi ngựa lao tới, bọn họ vội vã dừng lại.

Mục Trường Châu kịp thời ghìm cương, trông thấy bóng dáng mảnh mai dẫn đầu thì thở phào một hơi.

Thuấn Âm lao tới, vừa dừng lại đã nói: “Thiếp vẫn ổn, đã do thám được đại khái rồi…”

Mục Trường Châu nhìn mái tóc rối bời bị gió thổi bay của nàng, chàng không nói một lời, chỉ chìa tay về phía nàng.

Thuấn Âm khựng lại, lồng ngực vẫn phập phồng thở gấp, vô thức đặt tay lên cánh tay chàng.

Mục Trường Châu kéo cả nàng lẫn ngựa tới gần, rồi chàng nghiêng người về phía trước, kẹp tay vào eo nàng, dùng lực bế nàng lên lưng con ngựa mình đang cưỡi.

Khi đã yên vị trước người chàng thì Thuấn Âm mới hoàn hồn: “Thiếp vẫn chưa báo xong mà.”

Mục Trường Châu vòng một tay ôm nàng: “Cứ thế này báo cáo cũng được.”

Hơi thở chàng lướt qua vành tai Thuấn Âm, tránh né ánh mắt hai bên, nàng khẽ nói: “Cả hai phía đều kéo cả đại quân đến, có vẻ lần này bọn chúng đã hình thành liên minh vững chắc. Tàn quân ban đầu chạy thoát cũng có mặt, chắc chắn Lưu thị cũng đang ở đây…”

Mục Trường Châu lắng nghe, đánh ngựa đi tới trước nhưng cố ý giảm chậm tốc độ.

Chẳng rõ bao lâu trôi qua, đột nhiên chàng cảm thấy giọng nàng dần nhỏ đi. Chàng cúi đầu nhìn xuống, thấy nàng đang áp mặt vào ngực mình, hai mắt khép lại tự lúc nào không hay.

Thăm dò suốt một đêm dài, có vẻ nàng đã thấm mệt rồi.

Mục Trường Châu vuốt ve trên lưng và bên eo nàng, thanh đoản kiếm vẫn không xê dịch, chứng tỏ không bị thương. Chàng nhoẻn môi, ôm chặt nàng, kéo áo choàng bọc quanh người nàng để nàng tựa vào lòng mình, thậm chí che kín cả tai phải nàng, đoạn dừng lại để nàng có thể ngủ ngon.

“Tổng quản…” Ở phía sau có kỵ binh cất tiếng xin phép.

Chàng nghiêng đầu lườm một cái, bốn phía lập tức lặng như tờ.

Chương trước
Chương sau