(Lưu ý, đây không phải là ngoại truyện chính mà chỉ là những mẩu truyện nhỏ được tác giả up lên weibo, có thể không liên quan đến chính văn.)
Từ Yến Thời đi rồi, Hướng Viên mới biết một tháng qua anh tăng ca liên tục suốt đêm là vì gì.
“Đại chiến an ninh AI?” (more…)
Gia Miện cũng không thông báo với ông nội chuyện lấy giấy chứng nhận kết hôn, buổi sáng đi lấy giấy với Giang Tiểu Mãn, đến chiều đã có vốn.
Lúc kế toán tới báo cáo, Hướng Viên lập tức gọi điện thoại cho anh, nhưng anh đã tắt máy, biến mất mấy ngày liền không xuất hiện, không ai liên lạc được. (more…)
Gió đêm ngày hè thổi mát rười rượi, vầng trăng ẩn sau ngọn cây, cây lá đứng yên, ve kêu râm ran.
Khung cảnh trong xe mập mờ ướt át như có ngọn lửa bừng cháy.
Từ Yến Thời hạ ghế xuống, ánh trăng lọt vào, cô gái nằm trên người anh, vẻ mặt khó xử, nhìn anh như nhờ giúp đỡ, “Không có cảm giác gì hả?” (more…)
Cuộc họp kết thúc, đám người Cố Xương Thịnh sầm mặt ra về. Mấy ông già trố mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, đi theo Cố Xương Thịnh vào văn phòng. Thư ký khép cửa lại, khi đã xác nhận không có người ngoài thì lúc này mới có một ông già mất kiên nhẫn vô cùng lo sợ hỏi: “Lão Cố, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” (more…)
Sau hôm đó, có một tuần hai người không gặp nhau.
Hướng Viên như con vụ xoay mãi không dừng, suốt ngày lẫn đêm toàn họp với cổ đông. Những cổ đông này đều là nguyên lão cùng thành lập công ty, cũng coi như năm xưa dốc sức vì nửa giang sơn cùng ông nội, nên lời nói ra cũng có trọng lượng hơn cô, Hướng Viên lại không dám đắc tội, chỉ có thể cố gắng nhường nhịn. (more…)
Mấy hôm nay, Hướng Viên và Gia Miện sứt đầu mẻ trán liên lạc với các ngân hàng khác để vay tiền.
Nhưng lý do của các ngân hàng đều khá thống nhất, dù cho vay thì cũng chỉ vay được một số tiền nhỏ, khoảng chừng mười triệu. Còn chưa đủ để cô bù vào một công trình. Lòng chán nản, đúng lúc cô đang hút thuốc trong bãi đậu xe dưới lầu thì chạm mặt Dương Bình Sơn. Hình như ông ta vừa ký đơn xong đi ra, để tài xế nhấn còi hai tiếng với cô, cửa kính chậm rãi hạ xuống, cười nhạt với cô: “Hướng Viên?” (more…)
Hành lang tĩnh lặng, gió thổi lá cây kêu xào xạc.
Lưu Toàn Phúc nghe thấy tiếng động, định đi đến xem có chuyện gì thì nhìn thấy bạn học cấp một của mình được người kia ôm chầm vào lòng. Anh ta không biết nhiều về Từ Yến Thời, chỉ biết vóc dáng người này không tệ, còn là học trò cưng của giáo sư Lương, cũng nổi tiếng trong hội thảo ở Tuslan, hơn nữa mấy ngày qua lãnh đạo cũng vô cùng coi trọng anh ta. (more…)
Hướng Viên lập tức nghĩ đến Tiết Dật Trình đầu tiên, nhưng Lại Phi Bạch lại cười lắc đầu: “Không được, chưa nói đến việc cậu ta có năng lực để đảm nhiệm vị trí này hay không, chỉ dựa vào việc cậu ta từng ngồi tù, hơn nữa còn là tội phạm kinh tế có tiền án, thì chắc chắn cổ đông khác sẽ không đồng ý để cậu ta ngồi lên cương vị quan trọng như vậy. Ngoài ra, dù mọi người đều đồng ý thì cũng không phải chỉ một mình cậu ta là có thể chống đỡ được trung tâm an ninh mạng. Nếu mỗi Lữ Trạch Dương ra đi một mình thì cùng lắm chúng ta chỉ tốn thời gian tinh lực để đào tạo một người khác, nhưng bây giờ lại là từ chức tập thể.” Nói tới đây, bỗng Lại Phi Bạch quay đầu nhìn cô, “Hơn nữa, bây giờ công ty gặp rắc rối rồi.” (more…)
Trước khi đi Tuslan.
Từ Yến Thời kết thúc công việc trong tay sớm, về Tây An một tuần. (more…)