Tổ của Vân Lan được chỉ định đến Cửu Long, tự tìm thành viên trong tổ rồi lên đường, thời gian gấp gáp, không kịp chào Molly. Đương nhiên tổ trưởng là Tiêu Hoài Thừa đã tốt nghiệp, Vân Lan và Yến Vi kính cẩn gọi anh là bác sĩ Tiêu. Tới nửa đêm, bọn họ cùng hai tổ khác đi chung hướng lên xe buýt mà ký túc xá tạm thời tìm được, trời tối mịt mù, không nhìn rõ mặt nhau, chỉ có gió lạnh lùa vào lồng ngực.
Xe buýt dừng lại ở một nơi nào đó không nghe rõ tiếng súng đạn, ba người bọn họ xuống xe, đi dọc theo đường sỏi cát tối tăm đến gần nơi sáng đèn, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Vân Lan cảm thấy Yến Vi nắm chặt tay áo mình, càng siết càng chặt, “Oái!” Bỗng cô nàng trượt chân, Vân Lan bị kéo theo, phải trở tay níu lấy Yến Vi.
Đã vào tháng 12 mà thời tiết Hương Cảng chỉ se se cái lạnh. Hôm đó là ngày thi cuối kỳ, Vân Lan thức dậy từ sáng sớm, trước khi xuống lầu còn tiện thể gõ cửa phòng Molly. Ai dè cô nàng đã đứng ở đầu hành lang tự lúc nào, thấy Vân Lan dừng trước cửa phòng mình bèn nổi máu đùa, rón rén đi tới sau lưng cô.
Ngày Jenny sắp sửa rời đi, bà gọi đến từ khách sạn Lizzie, bảo Vân Lan không cần đưa tiễn, bao giờ về sẽ lại ghé thăm cô; nhưng bà tuyệt nhiên không nhắc một chữ nào tới chuyện học phí.
Vân Lan cũng chẳng nhắc bà, đã có khoản học bổng ấy rồi, biết đâu có thể tìm được cách khác, ắt hẳn cũng không đến nổi. Bản thân cô không chịu thừa nhận mình không muốn nhờ mẹ giúp đỡ, họa hoằn lắm mới phải làm vậy.
Sáng hôm sau trong giờ Vân Lan nghỉ tiết, anh ba đứng ngoài hành lang ngó dáo dác, cô vừa đi ra thì trông thấy anh, nhưng vẫn tức vì chuyện hôm qua nên phớt lờ.
Một chốc sau, Molly chạy tới ngồi xuống cạnh cô, thấp giọng nói: “Anh ba nhà cậu đang chờ cậu ở ngoài kìa, bảo là có chuyện quan trọng.”
Vân Lan cúi đầu giở sách, vẫn ngồi yên, miệng chỉ đáp: “Anh ấy có chuyện gì quan trọng kia chứ, chắc là lại thiếu tiền thôi, kệ đi.”
Chiều buông, Vân Lan đến khách sạn Lizzie. Cô không có ý định ăn tối cùng mẹ, nhưng bà Kha đã nói rõ là không chuẩn bị phần của cô, hấp háy mắt nói: “Nghe bảo cà phê ở khách sạn Lizzie ngon số zách!” Rồi bà đủng đỉnh rời đi. Vân Lan không còn lựa chọn nào khác.
Trong thư gửi tới mẹ có nhắc nhở, nếu gặp nhau không được gọi mẹ, phải gọi tên mới của bà là Jenny. Vân Lan cầm bức thư ngồi bên giường, Jenny! Chuyện của bà và ông Liêu vẫn chưa xong đâu… Cô ngẩng đầu, thẫn thờ trông ra ngoài cửa sổ, cơn gió thổi lay động bông đỗ quyên đỏ rực.
Đi dọc đường núi tới giữa lưng chừng, bao giờ mồ hôi thấm ướt áo lót thì xuống đến chân núi. Hai ba năm nay Vân Lan vẫn thường đi như vậy, nhất là vào mỗi thứ năm khi không có lớp ở hai tiết đầu, cô sẽ đi xuống núi theo những bậc đá, đi qua vài nơi mà cô tự cho là đẹp, có dòng suối uốn lượn quanh co, có bụi hồng hoang bung cánh nở rộ, như hồi bé theo bà vú A Xuân về nhà cũ ở quê vào kỳ nghỉ hè, rồi mỗi lần khó ngủ trưa, cô vẫn hay lặng lẽ ngồi dưới giàn nho, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách.
Trước chấn song cùng trao câu ước hẹn, thế mà giờ trao ánh mắt qua sông; Muôn lý do đưa mỗi người một ngả, nhưng tới cùng tơ hồng vẫn nối duyên.
oOo
“Tìm người chết mà còn khó sao? Trong ổ thuốc phiện thiếu gì, anh Ba hỏi thế khác gì làm khó em!” Vân Lan đứng dậy tiến tới hai bước, đứng thẳng trước mặt y.
Thúc Triều nhìn cô bằng ánh mắt kinh hãi, là em Năm đấy sao? Vì người kia, em ấy như biến thành người khác…
oOo
Câu chuyện bắt đầu vào năm 1941, khi đế quốc Nhật sắp sửa tấn công Hồng Kông.
Vân Lan xuất thân từ gia đình thư hương, song cha mẹ trở mặt đã khiến việc học của cô trở thành vật hy sinh – trong nhà nội không còn chu cấp học phí cho cô nữa. Để giải quyết vấn đề học phí, mẹ cô đã sắp xếp cho cô đi xem mặt với thiếu gia nhà giàu, song vì cứu ông anh họ chơi bời của mình, cô đã lỡ buổi hẹn.
Nhưng chữ duyên là thứ mà nếu đã bén, thì bằng cách mấy cũng sẽ đến được với nhau. Cuối năm 1941 khi Hồng Kông bị tấn công, quân Nhật oanh tạc, trường lớp đóng cửa, thì trường đại học của Vân Lan tổ chức các nhóm cứu viện, khéo thế nào, cô lại chung nhóm với Hoài Thừa, là học trưởng, cũng là đối tượng xem mặt của cô. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Hoài Thừa dần dần có hảo cảm với cô.
Song, ở những năm tháng ấy, tình yêu luôn xếp sau rất nhiều thứ, là tình thân, đồng bào, quốc gia. Bao biến cố đẩy hai người phải nương tựa vào nhau, rồi lại đẩy hai người rời xa. Chỉ những phong thư báo tin bình an là mối liên hệ duy nhất của cả hai, nhưng rồi… cũng dần vơi. Đến khi gặp lại nhau, dù biết nhau nhưng không thể nhận nhau, đau đớn chừng nào.
Đi một vòng rồi lại một vòng, cô và anh liệu có về với nhau?