Tinh hà rực rỡ

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Ngoại truyện 3

Bên cạnh đường chính, trước rừng tre xanh mướt.

Một cỗ xe ngựa to lớn sang trọng dừng trên đường, đằng sau là hai hàng thị vệ cường tráng đeo kiếm giương cung. Ngồi xổm trước đầu xe ngựa là một thanh niên nho sinh đang cười hì hì, cách đó hai bước là một công tử quý tộc tuấn tú uy nghiêm thân hình cao lớn.

Ngồi cạnh rừng tre là một tiểu cô nương ăn bận kiểu dân địa phương, một công tử thiếu niên đội ngọc quan mặc áo gấm đứng trước mặt tiểu cô nương. Tiểu cô nương ấy rất xinh đẹp, có nét ngây thơ hồn nhiên, công tử thiếu niên mặc áo gấm lại càng hơn thế, xinh đẹp tuyệt trần, không bút nào phác nổi. (more…)

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Ngoại truyện 2

Trong mắt Thái tử Tử Đoan, con gái trên đời này, bất luận già trẻ đẹp xấu, có huyết thống hay không, có hai chân hay ba mắt thì cũng chỉ chia ra làm hai dạng: hiền thục và không hiện thục – nhờ tiêu chuẩn này mà Thái tử điện hạ đã bớt đi được rất nhiều sai lầm rắc rối.

Dù hắn rất không vừa mắt con bé nào đó, nhưng Tiêu phu nhân là người phụ nữ hắn cho rằng là người hiền thục hiếm có. (more…)

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Ngoại truyện 1

Trời đêm rợp sao như dệt cửi, thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, chỉ cần nín thở, ngẩng mặt trông lên trời, vào khoảnh khắc ấy, nó yên bình và đẹp như những bài thơ cổ được các cụ già trong làng kể lại thuở còn thơ, khó mà mường tượng nơi đây vừa trải qua trận chiến khốc liệt, một trận huyết chiến từ tờ mờ sáng đến tận giữa tuần trăng.

Lão Vu định thần, đập vào mắt là vô số thi thể la liệt, thoáng nghe thấy tiếng khóc gào thê thảm và tiếng chiến mã hí dài, những lá cờ gãy bay trong khói lửa thiêu xác. Binh lính rệu rã tới lui giữa bãi chiến trường, có người tìm di hài của đồng bào, có người đề phòng kẻ thù giả chết. (more…)

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Chương 179

Những tia sáng đầu tiên của buổi sớm mai rải một lớp xám xanh giá lạnh trên sườn đồi, áo giáp đen của các tướng sĩ được phủ một làn sương trắng mờ ảo. Hoắc Bất Nghi tỉnh dậy từ giấc ngủ chập chờn, thấy thị vệ thức đêm ôm kiếm canh gác có biểu hiện mệt mỏi, chàng bèn bảo hắn đi nghỉ ngơi một lúc.

Đêm hôm qua, bọn họ dốc hết sức phi nước đại hơn hai canh giờ, cuối cùng cũng đến nơi Vương Diên Cơ nói trước khi trời hửng sáng. Điền Sóc muốn tập kích đội ngũ của Thái tử sẽ đi ngang qua đây vào ngày kế, vậy bọn họ sẽ mai phục ở nơi ưu thế mà Điền Sóc có thể mai phục. Sau khi bố trí ổn thỏa thì có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, dùng đội quân đầy tinh lực chống lại đội quân đã mệt lả, để tấn công Điền Sóc đang chờ đợi. (more…)

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Chương 178

Hoắc Bất Nghi nhảy xuống một cách dứt khoát, đạp nhẹ lên thềm đá còn dư ra vài tấc, nhanh chóng chụp lấy cổ tay Thiếu Thương rồi thuận thế ôm siết cô gái vào lòng, tuyệt đối không buông. Thiếu Thương có cảm giác cánh tay đang ôm lấy mình cứng như sắt, ghì chặt khiến xương cốt nàng đau như bị khảm vào trong.

Bốn thị vệ bên trên còn chưa kịp la lên thì *khực* một tiếng, một cánh cửa đá khổng lồ và nặng nề rơi từ trên xuống, lập tức ngăn cản bọn họ với bên ngoài. Trong hầm giam tối mù hoàn toàn, Thiếu Thương cảm giác bản thân như treo ở không trung, ngoài cơ thể răn chắc ấm áp của người đàn ông đang kề sát thì không có bất cứ một điểm tựa nào. (more…)

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Chương 177

Trong phòng dành cho khách, hai người Hoắc Lâu và huynh muội Trình thị đứng quanh giường, nhìn chằm chằm người bị thương, mỗi người một biểu cảm.

“… Người này là Đệ Ngũ Thành đây mà.” Trình Thiếu Cung vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, “Huynh không nhớ nhầm chứ.” (more…)

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Chương 176

Hà Chiêu Quân da dẻ đỏ bừng ngồi đầu giường, phó mẫu bên cạnh ôm tã lót khen không ngớt lời, bảy tám nữ quyến của cấp dưới Lâu Nghiêu cũng tụ tập trong nhà, ngươi một câu ta một câu khen đứa bé sơ sinh nhiều tới nỗi tưởng là tiên đồng hạ phàm đầu thai. Thiếu Thương ngồi bên nghe không lọt, mấy lần muốn bỏ đi nhưng bị Hà Chiêu Quân kéo lại – không hiểu nổi phụ nữ vừa sinh xong lấy đâu ra sức lớn đến vậy.

“Thấy A Mông nhà ta xinh xắn chưa, nhìn mắt này mũi này…” Hà Chiêu Quân cho phó mẫu và tỳ nữ lui ra, thân thiết gẩy gẩy bọc tã bên gối, tình cảm nồng nàn xan lẫn vẻ khoe khoang. (more…)

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Chương 175

Đi đôi với tiếng cát sỏi cọ xát, cổng thành chầm chậm mở ra, đập vào mắt là Lâu Nghiêu mặc quan phục cùng Hà Chiêu Quân với chiếc bụng nhô cao, hai đội ngũ trong ngoài có vẻ mất tập trung. Thiếu Thương đã đá Trình Thiếu Cung xuống xe khi cách huyện Diêu hai dặm rồi chui vào xe, lúc này nàng đang vén rèm lấm lét nhìn đường.

Lâu Nghiêu bước tới, vái chào theo lễ, hô to ty chức kính mời chư vị vào thành. Trình Thiếu Cung đi tới gần cỗ xe, thấp giọng nói: “Xem muội đưa ra tối kiến gì kìa, huynh nhớ ngày trước Lâu Nghiêu luôn miệng gọi Hoắc Hầu là ‘Tử Thịnh đại ca’ mà.” (more…)

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Chương 174

Ban mai đã leo lên đỉnh lều ánh vàng được cố định bởi da bò, từ nơi cao nhất tỏa xuống những tia nắng vàng rực rỡ, Trình Thiếu Cung với đôi mắt thâm quầng bước vào lều lớn, nhìn hai người kia dồi dào sinh lực ngồi trước gương bạc nói nói cười cười.

Một đêm ngủ ngon, cố nhiên bào muội sẽ vui vẻ rồi, tóc bạc bên mai Hoắc Bất Nghi có vẻ cũng thuyên giảm, như nắng hạn gặp mưa rào, cây khô đã hồi xuân. (more…)

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Chương 173

Nghe thấy câu ấy, một tia sáng lóe lên trong mắt Hoắc Bất Nghi, sau đó chàng buông rèm, vẻ mặt không chút thay đổi, dứt khoát xoay người rời đi, rèm cửa đung đưa rất mạnh, suýt đã đập trúng Trình Thiếu Cung.

Thiếu Thương nhìn bào huynh đang đi tới: “… Chàng ấy giận rồi sao.”

Thiếu Cung nén cười lắc đầu, hỏi: “Muội không đuổi theo y à?” (more…)