Em gái nhà Rimbaud

Em Gái Nhà Rimbaud – Chương 20

Dòng thơ thứ 20: Paris

 

Arthur quyết định vẫn đến Paris lần nữa.

Không khó để anh thuyết phục bà Rimbaud cho phép anh đi, chưa kể còn có lá thư của Verlaine bảo đảm. Bà Rimbaud không thể từ chối cậu con trai yêu quý, đành phải đồng ý. Nhưng vì để anh về nhà càng sớm càng tốt nên bà không cho anh nhiều tiền, chỉ đưa 100 franc. (more…)

Em Gái Nhà Rimbaud – Chương 19

Dòng thơ thứ 19: Charleville

 

Chính quyền địa phương không có tiền, càng không có công trình công cộng tốt, hầu hết cư dân chỉ đủ cơm ăn áo mặc, ở bất kỳ thời đại nào thì người giàu có cũng chỉ chiếm thiểu số.

Cung điện ở Paris là như thế nào, hầu như không ai ở thị trấn hẻo lánh biết được, nhưng dù vậy vẫn không ngăn cản được Vitalie nói quá lên, đẳng cấp chỉ cần cao hơn “nhà vua dùng cuốc vàng”* là đủ. Cô thấy tiếc vì lúc ở Paris đã không đi tham quan bảo tàng Louvre, tuy không vào được nhưng có thể đứng ngoài nhìn, đúng là đáng tiếc. (more…)

Em Gái Nhà Rimbaud – Chương 18

Dòng thơ thứ 18: Charleville

Bà Rimbaud là một người phụ nữ vô cùng kiên cường.

Bà không có ai để dựa dẫm: chồng bỏ rơi vợ con, anh em trai lại là kẻ bợm rượu vô trách nhiệm, những người gần gũi bên cạnh bà cũng không đáng tin. Mà bà cũng không có thời gian để làm quen làm thân với những người phụ nữ khác, chăm sóc 4 đứa trẻ đã mệt lắm rồi, một mình bà chịu đựng mọi vất vả, cho nên nếu có chuyện lớn nào thì bà không thể tìm được ai để bàn bạc.

(more…)

Em Gái Nhà Rimbaud – Chương 17

Dòng thơ thứ 17: Làng Roche

De Laet khua tay múa chân, kể cho Vitalie nghe bọn họ đã bụp Charles một trận tơi bời trút giận thay cô thế nào, Arthur đứng bên tít mắt cười nghe. Hai bọn họ học đủ thói quen của thanh niên mới lớn, ngoài uống rượu ra thì còn học cả hút thuốc. Nhưng không phải là thuốc lá thanh niên ở thủ đô lớn hay hút, mà bọn họ hút tẩu.

Arthur thích đội mũ dạ trên đầu, miệng ngậm tẩu. Tẩu không quá to, bên trong bỏ một nắm thuốc lá sấy màu vàng tươi. Vitalie phải liên tục xác nhận là mấy thứ như ma túy vẫn chưa lưu hành ở Charleville, chỉ có ở Paris và một số thành phố lớn, là thứ cần phải có đối với những nghệ sĩ trẻ thời thượng. (more…)

Em Gái Nhà Rimbaud – Chương 16

Dòng thơ thứ 16: Charleville

“Có thể hiểu được chút chút.” Vitalie đáp thật.

Arthur uể oải nghiêng người tựa vào đầu giường, “Mẹ chẳng bao giờ hiểu được anh muốn cái gì, muốn làm gì. Anh muốn người khác biết đến anh, nhưng không cần bọn họ hiểu anh.” (more…)

Em Gái Nhà Rimbaud – Chương 15

Dòng thơ thứ 15: Charleville

Cậu Felix là bợm rượu, nhưng may không phải là kẻ phá của, chẳng qua là không biết tiến thủ chút thôi, hầu như bao giờ cũng ở trong trạng thái say mèm. Song lần này ông rất được, khi nghiêm túc thì phát huy cực kỳ tốt, lấy được tiền nuôi dưỡng gấp đôi con số cô mong đợi.

Ưu điểm của ông là bản thân có tiền, không cá độ cũng không mê gái, không có nhiều nơi để tiêu tiền nên ông chỉ mua rượu, nhưng ông không muốn uống rượu quá ngon, chi phí có hạn. Để ông ấy giữ tiền của cô là tốt nhất. (more…)

Em Gái Nhà Rimbaud – Chương 14

Dòng thơ thứ 14: Dijon

Đại úy Rimbaud có vẻ rất sốt ruột để cô đi mau mau.

Ngẫm xíu là hiểu ngay thôi: Ông ta không muốn Felix và Frederic thấy vết bầm trên cổ cô. Mà dù khi Felix gặp cô thì kiểu gì cũng sẽ thấy vết bầm đó, nhưng đại úy Rimbaud hy vọng thời điểm ấy đến càng trễ càng tốt.

Ông ta có vẻ cũng chẳng thông minh cho lắm (more…)

Em Gái Nhà Rimbaud – Chương 13

Dòng thơ thứ 13: Dijon

Lên lầu, quay lại phòng mình – mà nói vậy cũng không chính xác lắm, chỉ là phòng cô ở tạm thôi.

Riêng căn phòng này đã tốt hơn căn nhà thuê ở Charleville gấp mười lần, phòng ốc bày biện đẹp đẽ, chăn ga gối đệm đều bằng vải dạ, món nào cũng có giá đắt hơn 1 franc một mét, một tấm ga trải giường ít nhất cũng hơn 10 franc. Thời bấy giờ đã có thương hiệu, phương pháp marketing thương hiệu cũng có, thậm chí còn quảng cáo trên báo, thế nên chỉ cần là bộ đồ chăn ga gối đệm có chút tiếng tăm thì đều không dưới 20 franc;

Giường là giường có bốn cột, buông màn, tấm màn màu xanh da trời dịu mắt có hoa văn chìm, nếu không có 50 franc thì sẽ không mua nổi đâu. (more…)

Em Gái Nhà Rimbaud – Chương 12

Dòng thơ thứ 12: Dijon

Nhìn bộ dạng say mèm của Felix, có hỏi ông chắc ông cũng không nhớ mình đã nói gì, hầy, đúng là đáng lo!

Cô buồn bực để bọn họ đi.

Dĩ nhiên căn biệt thự hoành tráng thế này còn phòng trống chứ, hầu gái đang dọn phòng, dựa theo yêu cầu của cô mà thay khăn trải giường và chăn mới.

Cảm giác có thể sai người hầu làm việc đúng là sung sướng! (more…)

Em Gái Nhà Rimbaud – Chương 11

Dòng thơ thứ 11: Dijon

Dù gì Vitalie cũng đã lường trước, lần này đến Dijon sẽ không dễ dàng đạt được mục đích như vậy. Đại úy Rimbaud sống cuộc sống “độc thân” 10 năm, đâu có nghĩ đến vợ con khốn khó đang sống qua ngày ở nơi xa, nên làm gì có chuyện bọn họ tới đòi tiền là chủ động đưa ngay? Ai cũng biết tiền là thứ tốt, không có tiền thì làm sao ông ta sống những ngày tháng an nhàn như hiện nay, khéo còn không thuê nổi người hầu.

Vitalie tính toán, trong nhà đại úy Rimbaud có ít nhất 4 người hầu: một quản gia, một hầu nữ trong phòng, một hầu nam trong phòng, một nữ đầu bếp. Kể ra cũng không tính là nhiều, thua xa nhà giàu quý tộc cần mười mấy người phục vụ, nhưng so với nhà Rimbaud ở Charleville thì cũng đã là khác biệt một trời một vực rồi. (more…)