Thường Minh không khỏi ngớ người, nhưng không nhìn nổi dáng vẻ hèn mọn ấy của cô, anh nắm lấy tay cô nâng người lên.
“Đứng lên nói chuyện đi, em có nghe không đấy Yến Tử, em đứng lên nói chuyện cho anh.” (more…)
"Núi cao gió thổi như thường, nhân gian biến đổi kể sao cho vừa."
Thường Minh không khỏi ngớ người, nhưng không nhìn nổi dáng vẻ hèn mọn ấy của cô, anh nắm lấy tay cô nâng người lên.
“Đứng lên nói chuyện đi, em có nghe không đấy Yến Tử, em đứng lên nói chuyện cho anh.” (more…)
Thái Đường Yến buồn phiền vì tết năm nay, không biết phải đi đâu.
Có lẽ Thường Minh sẽ về chỗ bố anh, giờ cô không biết có nên ở lại nhà anh không nữa, nếu lỡ có người đến chúc Tết thì không hợp cho lắm.
Còn quê của cô thì… Tuy Thái Giang Hào đã bị bắt, nhưng mẹ cô đã không còn ở đó, dù có về cũng vô nghĩa. (more…)
Thái Đường Yến đăng ký thi vào đầu tháng mười một, hiện nay đã là giữa tháng chín, thời gian giành giật từng giây từng phút. Thường Minh không ở nhà nên dù là cuối tuần cô cũng không về, một mình ở lại thư viện cho hết ngày.
Cô biết mình sang năm phải đi rồi nên cũng không cố gắng xây dựng quan hệ với ai cả. Kiểu người vô cầu như cô thoạt nhìn không khác gì một người bình thường hòa nhã, trái lại bất tri bất giác tạo thành quan hệ bạn học phổ thông với các cô gái trong phòng ký túc xá, bề ngoài không ai bài xích cô cả. (more…)
Vì Thái Đường Yến ngủ bù nên đồng hồ sinh học khá rối loạn, sau bữa cơm tối chỉ định nghỉ ngơi một lúc, nhưng không cẩn thận lại ngủ thẳng đến mười một giờ. Khi tỉnh lại thì đưa tay sờ sang bên cạnh, vẫn trống không, vẫn lạnh.
Cô lần mò mở đèn đầu giường lên, rồi xỏ dép đi ra ngoài. (more…)
Thái Đường Yến bất giác cúi người, run rẩy kể lại từng chuyện Phong Trạch đã phát tiết vào cô một, cô nói không quá mức lưu loát, âm điệu trầm thấp như đang tự lẩm bẩm vậy. Càng nói đầu càng cúi thấp, trông xấu hổ như mình chính là kẻ đầu sỏ vậy.
Cảnh sát vừa ghi chép vừa quan sát nét mặt của cô, đợi Thái Đường Yến kể xong, cuối cùng cũng nhận ra nguyên do cô ấy bảo Thường Minh ở lại. (more…)
Ba ngày qua Thái Đường Yến chỉ ăn mỗi hai bữa cơm, bữa cuối cùng là được Phong Trạch bố thí chia cho, nhưng dù vậy cũng chỉ được nửa cái bụng, uể oải mặc hắn kéo đi.
Tưởng Phong Trạch sẽ nhốt cô vào nơi nào đó, đợi khi hắn ta thuận lợi lấy được tiền chuộc, tất sẽ có người đến giải cứu cô. Không ngờ Phong Trạch lại bắt giữ cô suốt cả dọc đường, từ căn phòng cũ nát nào đó đến gần bến cảng. Phong Trạch không có đồng bọn, mục đích làm như thế chỉ đơn giản có hai, chờ lấy được tiền chuộc thì lập tức nhân cơ hội giết cô, hoặc nếu thấy tình hình không hay thì kéo cô chôn theo. Một tay giao tiền, một tay giao người chẳng qua chỉ là hòa giải công bằng trong ảo tưởng mà thôi. (more…)
Nếu Thái Đường Yến có thể kiện toàn khỏe mạnh thoát ra, thì cô sẽ trở thành nhân chứng đanh thép làm chứng Phong Trạch, bằng không cô sẽ mang theo bí mật của hắn rồi trở nên thối rữa như Tiền Đồng Vi.
Phong Trạch vẫn đnag lải nhải gì đó, nhưng ý thức và tầm mắt cô đã mơ hồ, dần dần khép lại mí mắt nặng nề. Chợt da đầu tê rần, mái tóc ngắn của cô bị giật mạnh, đôi mắt đỏ rực do nhiều ngày đề phòng không được ngủ của Phong Trạch đập vào mắt cô. (more…)
Thái Đường Yến trợn mắt nhìn người đàn ông mà số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay này, Phong Trạch cúp điện thoại ngay trước mặt cô, sau đó hắn giật băng dính dán miệng cô ra, cơn đau nhức khiến cô vặn vẹo quên luôn tiếng nói.
“Mày nói thử xem, liệu hắn ta có mạo hiểm vì mày không?”
Con dao găm sáng loáng vỗ lên gò má cô, trước đó Phong Trạch đã uy hiếp cô, nếu như dám lên tiếng thì hắn sẽ đâm dao xuống ngay, khoét lên mặt cô, để cô dù không cần há miệng cũng có thể thấy được răng khôn của mình. (more…)
Thái Đường Yến sẽ không tắt máy vô duyên vô cớ, có lẽ là hết pin, Thường Minh lại đợi thêm năm phút nữa, nhưng vẫn biệt tăm biệt tích như thế. Lòng anh phát giác có điều không ổn, ra khỏi trung tâm mua sắm, anh nhắm đường tắt đi đến lớp học của Thái Đường Yến, dọc đường đi không ngừng nhìn trái nhìn phải, đêm hè nên người đi đường rất nhiều, lui tới toàn là những gương mặt xa lạ, không có lấy nửa bóng dáng quen thuộc. Thường Minh đến nơi cô học, nhìn từ bên ngoài vẫn còn ánh đèn chưa tắt, anh hơi yên tâm, có lẽ cô ấy chỉ đang hỏi chuyện nên tan trễ. (more…)
Ngôn ngữ mất đi sức mạnh, Thường Minh chỉ biết kéo lấy cô ôm siết vào lòng, trong khoảnh khắc đó anh chỉ muốn lật đổ hết tất cả kế hoạch đang vạch ra, nói với cô rằng đừng đi. Nhưng lý trí còn sót lại đã kéo lấy suy nghĩ ích kỷ của anh, “Có cơ hội sao lại không đi, một mình em học ngoại ngữ ở lại trong nước thì có gì để phát triển được chứ. Hơn nữa lòng người khó lường, thời gian trước chuyện ầm ĩ như vậy, cũng không biết ảnh hưởng đến em nhiều thế nào, nếu mỗi ngày phải chịu đựng đủ ánh mắt chỉ trỏ bình luận thì không bằng trực tiếp đổi sang môi trường sạch sẽ mới để bắt đầu lại, như thế cũng tốt hơn cho em.” (more…)