Phi hoàng dẫn

Phi hoàng dẫn – Chương 113 & 114

Địa hình Túc Châu dễ thủ khó công, riêng đoạn từ Hắc Sơn đến sông Thảo Lại là nguy hiểm nhất, cũng chỉ được bảo vệ bởi một dãy tường đất.

Hoằng Đàm dẫn theo sáu nghìn quân thủ thành đẩy lùi được nhiều đợt công kích, nhưng sức lực cũng dần kiệt quệ, y lo lắng hỏi, “Có tin tức gì từ viện binh chưa?”

Phó tướng Huệ Chính mệt đến mức không nói nên lời, tiu nghỉu lắc đầu.

Tin đã được gửi đi từ lâu, nếu Nhuệ Kim quân có ý định cứu viện thì chắc hẳn bây giờ đã tới, Huệ Chính vừa tức vừa uất, nói trong nghẹn ngào, “Ta nghĩ bọn họ sẽ không đến đâu, cũng đã gửi tin báo cho Sa Châu rồi, nhưng Hàn gia không để lại bao nhiêu quân, ai lại đâm đầu vào chỗ chết. Nếu qua được kiếp nạn này, về sau chúng ta cứ lo cho bản thân thôi!”

Hoằng Đàm gần như đã tuyệt vọng song vẫn gắng gượng kìm nén, “Cố cầm cự được chừng nào hay chừng ấy.”

Dù tăng binh vẫn còn có thể chống trả nhưng tường đất đã sụp đổ trước. Quân Phồn đào đất dẫn nước từ sông vào, làm bùn lầy dưới chân tường trở nên nhão nhoẹt, cuối cùng bức tường cũng đổ ầm xuống, bụi đất bay mịt mù.

Ngoài tường khói bụi cuồn cuộn, đại quân người Phồn hùng hổ xông tới, những tiếng hú hét dữ dội như triều cường cuồng nộ.

Địch Ngân cầm thương ghìm cương ngựa, nhìn về phía bức tường sập, nở nụ cười lạnh lẽo. Kể từ sau thất bại ở Lương Châu, lửa giận đã tích tụ nhen nhóm trong lòng hắn bấy lâu, vì báo thù mà sẵn sàng hợp tác với Vương thúc Ương Cách, chỉ để hôm nay có thể tung ra một đòn quyết định.

Mấy năm trước quân Phồn cùng lúc đánh hai mặt trận, giữ chân nhà họ Hàn khiến bọn họ không thể tiếp viện Cam Châu, từ đấy li gián hai nhà Hàn – Bùi. Lần này hắn quyết đoạt lấy đầu lão già Quan Chân là thủ lĩnh Hậu Thổ quân, đồ sát toàn thành Túc Châu, làm lung lay tinh thần của dân chúng Hà Tây, triệt để đập tan liên minh năm quân.

Thành thất thủ, Hoằng Đàm dẫn số ít tăng binh còn lại lui về giữ chùa Pháp Tràng. Chùa lớn đánh chuông chấn động toàn thành, rất nhiều tăng nhân trong các chùa miếu bình thường đã cầm lên vũ khí, dân chúng run rẩy sợ hãi, khoá chặt cửa nẻo, cầu mong chư Phật phù hộ.

Quân Phồn như những con ngựa sắt rầm rập xông vào, lao nhanh về phía chùa Pháp Tràng. Dựa vào dãy tường xây cao trong chùa, các tăng nhân nỗ lực tử thủ lần cuối cùng, máu đổ lênh láng dưới chân tường, xác chết chất chồng lên nhau, tiếng hét thảm thiết vọng khắp bốn phương.

Phía sau bức tường cùng tháp vàng có một Phật đường ẩn sâu trong rừng trúc, Quan Chân đại sư đức cao vọng trọng ngồi trên bồ đoàn, yên lặng tụng kinh.

Tiểu sa di hầu cận khóc nức nở, “Sư tổ, sư thúc nói quân Phồn đã vây chặt đến nơi, xin người mau mau rời đi theo mật đạo.”

Quan Chân đại sư râu tóc bạc phơ, từ từ mở mắt, “Hà Tây đang lâm nguy, có thể trốn đến phương nào?”

Đoạn ông đứng dậy, bước ra khỏi Phật đường, tiếng gào thét từ chiến trận đưa tới, nhiều nơi trong thành khói lửa nghi ngút, vậy mà tòa tháp Phật khổng lồ trước mắt vẫn sừng sững đứng yên, tựa như chứng nhân cho tất cả u buồn.

Quan Chân đại sư lần chuỗi niệm Phật, khẽ thở dài, “Con xem tháp Giám Tâm kia, năm xưa Hàn đại nhân cùng Bùi đại nhân đã kịch chiến với quân Phồn dưới tháp, giúp thành Túc Châu tái sinh, hàng triệu người dốc hết tâm huyết, hợp sức đẩy lùi kẻ địch, thế mà chỉ mới bao lâu, lòng người đã chia rẽ, A di đà Phật.”

Tiểu sa di vẫn kiên nhẫn khuyên, “Quân Phồn tuy dữ, nhưng nếu tránh thêm chút nữa thì có thể Nhuệ Kim quân sẽ đến. Sư tổ thân phận cao quý, được hàng trăm ngàn bá tánh kính ngưỡng, không thể xảy ra sơ suất được.”

Quan Chân đại sư mỉm cười, “Muốn đến ắt sẽ đến, chưa đến tức không đến. Toàn thành Túc Châu gặp nạn, lẽ nào thầy lại đi trốn một mình?”

Ông vẫn điềm tĩnh thong dong như thường, chẳng những không rời đi mà còn tiến về phía chiến trường.

Trong chùa, nhiều sa di già yếu run rẩy kinh hãi, không biết phải trốn đi đâu, người thì run rẩy, người thì khóc lóc, kẻ lại chạy loạn, hoảng hốt như tận thế ập đến. Quan Chân đại sư lặng lẽ quan sát từng người, ánh mắt xót xa nhưng bước chân không hề dừng lại.

Ông đến trước Đại Hùng Bảo Điện, ngồi xếp bằng trên bệ đá, yên ổn tụng kinh.

Các sa di cũng bị tác động bởi sự bình thản của ông, rơi lệ rồi noi  theo, ngồi dưới đài tụng kinh, dần dà, càng lúc càng nhiều người tụ lại.

Thật là một cảnh tượng kỳ lạ, quân Phồn đông nghịt bao vây chùa, tiếng giết chóc ghê rợn cùng máu me vương vãi khắp nơi, nhưng trong chùa chúng tăng vẫn ngồi yên tụng kinh, trong tiếng tụng niệm kéo dài, vạn vật như chìm vào hư vô tĩnh mịch, ngay cả cái chết cận kề cũng hoá nhẹ tênh.

Hoằng Đàm đã lọt vào vòng vây của quân Phồn, tay cầm nguyệt nha sạn sắc bén, giết chóc nhiều đến nỗi áo cà sa thấm đẫm máu đỏ, nghe tiếng tụng kinh vọng tới, lòng y càng phẫn nộ, hận không thể hóa thành vị hộ pháp tám tay để diệt sạch kẻ thù.

Nhưng kẻ địch vẫn đông hơn gấp bội, cánh cổng nặng nề của ngôi chùa đã phát ra tiếng nứt, sắp sửa sụp đổ.

Ngay khoảnh khắc này, từ phía xa bỗng vang lên âm thanh chấn động như sấm rền, đến mức quân Phồn cũng phải dừng lại ngoái nhìn.

Một đội kỵ binh hùng mạnh phi nhanh tới, cờ đen phấp phới thêu hình ngọn lửa cháy rực, tựa dòng nước xiết xông thẳng vào quân Phồn.

Dân chúng Túc Châu vỡ òa trong sung sướng, vô số tiếng gào khóc gọi mừng, “Viện binh tới rồi! Là Xích Hỏa quân! Xích Hỏa quân tới cứu việnnn!!!”

***

Từ lúc quân Phồn bắt đầu tấn công thành, Lục Cửu lang đã rời khỏi dịch trạm.

Dịch trạm giữa thời loạn quá nổi bật, chẳng khác nào con cừu béo chờ mổ, đương nhiên hắn sẽ không dại dột nán lại, dẫn người cướp ít lương thực rồi trốn về phía Bắc thành, tìm một căn nhà đổ nát ẩn náu.

Hắn quá quen thuộc với cách lính tráng cướp bóc, nơi nghèo khổ nhất tất sẽ là nơi an toàn nhất, chẳng qua hắn không ngờ có một nhóm người bí mật bám theo, chiếm lấy căn nhà bên cạnh.

Lục Cửu lang cũng không để ý, sai lão binh thay phiên nhau ra ngoài dò la tình hình trong thành.

Thạch Đầu tỏ vẻ kỳ quặc, “Sao vẫn chưa thấy Nhuệ Kim quân? Dù có đi xe bò thì giờ cũng phải đến rồi chứ.”

Lục Cửu lang cũng kinh ngạc, không ngờ nhà họ Bùi lại thiển cận đến thế, hắn cười lạnh, “Đương nhiên là có ý đồ riêng rồi, tính toán kỹ quá lại hóa ngu xuẩn, không sợ lửa chưa cháy đến Hàn gia thì đã lan sang nhà mình.”

Cả hội ẩn náu nửa ngày, bên ngoài bỗng trở nên ồn ào, tiếng gõ cửa liên tục vang lên. Thạch Đầu nhìn qua khe tường, thấy toàn là mấy người nhà giàu bỏ trốn tới đây.

Lục Cửu lang biết quân Phồn đã vào thành, khẽ rủa một tiếng, “Chặn cửa lại, nếu bọn chúng dám xông vào, tới một tên giết một tên.”

Dưới tay Thạch Đầu chỉ có khoảng trăm người, trong lòng không khỏi lo lắng, “Mấy kẻ này không đáng sợ, nhưng nếu quân Phồn kéo tới thì biết làm sao?”

Đúng lúc này, trên bờ tường bên cạnh xuất hiện một cô gái cải trang nam, khuôn mặt thanh tú lấm lem bụi bẩn, nhìn về phía Lục Cửu lang, “Vị các hạ này, loạn binh đã đến gần, dưới tay ta có ba trăm vệ binh, liệu có thể hợp lực chống trả?”

Thạch Đầu nhìn sang, tròng mắt xém rớt ra ngoài, “Không phải cô ở An gia-”

Cô gái lập tức ngắt lời, “Đúng, là đội thương buôn của An gia, vệ binh của ta đều là những người khỏe mạnh, có mang theo vũ khí, nguyện nghe các hạ chỉ huy, cùng nhau chống lại quân Phồn, thế nào?”

Lục Cửu lang khá bất ngờ, ánh mắt sắc bén lướt qua, hắn lấy khăn vải che nửa mặt rồi gật đầu.

Hai căn nhà vốn chỉ cách nhau một bức tường lụp xụp, hai bên cùng phá ra một lỗ hổng lớn, An Anh dẫn người đi qua, hành lễ như nam nhi, không tỏ vẻ quen biết, để bốn trăm người chen chúc trong cùng một sân.

Lục Cửu lang đánh giá toán vệ binh, tuy không bằng tinh binh nhưng cũng khá hữu dụng, coi như An Anh còn biết thời thế, khi cầu xin không hề tiết lộ danh phận, tránh được nhiều phiền toái không đáng có, khiến hắn rất hài lòng.

Quân chủ lực của Thổ Phồn hẳn sẽ không đến khu nghèo bên này, Lục Cửu lang bèn chia bốn trăm người thành nhiều đội, chiếm cứ những ngôi nhà cuối hẻm, phái lão binh ra ngoài canh chừng, luôn trong trạng thái sẵn sàng ứng phó. Chủ nhà bị dồn vào trong góc, chẳng biết những người này là lính hay cướp, co người sợ hãi không dám cựa quậy.

Trong thành rối ren trời long đất lở, chủ lực của quân Phồn đang tấn công chùa Pháp Tràng, một số ít lẻ tẻ không kìm được bắt đầu cướp bóc.

Khu vực do Lục Cửu lang kiểm soát tương đối yên ổn, những nhóm quân địch lẻ tẻ vừa vào hẻm đã bị tiêu diệt, xác bị kéo vào trong viện giấu đi. Sau vài lần như vậy, mọi người dần yên tâm, miễn là quân chủ lực không đến thì ắt có thể giữ được tính mạng.

Nhưng trong lòng Lục Cửu lang vẫn cảm thấy nặng nề, Nhuệ Kim quân từ chối cứu viện, Túc Châu chắc chắn sẽ bị tổn thất lớn, sợ rằng từ đây liên minh năm quân sẽ tự đánh riêng lẻ, vậy thì làm sao còn giữ được Hà Tây?

Một lão binh được phái đi thám thính vội vàng chạy về, báo tin rằng Xích Hỏa quân đã vào thành tiếp viện.

An Anh mừng khôn xiết, nhưng sắc mặt Lục Cửu lang lại biến đổi, giọng hắn đột ngột trở nên sắc lạnh, “Bao nhiêu người tới? Người dẫn quân là ai?”

***

Một vạn quân Xích Hỏa đến cứu viện, Hàn Minh Tranh đích thân cầm quân, huy động toàn bộ binh lực còn lại của Sa Châu, đến nỗi chỉ để lại ba trăm người bảo vệ Hàn phủ.

Cuộc chi viện lần này như một ván cược lớn, nếu Nhuệ Kim quân ứng cứu, ba quân sẽ hợp lực tác chiến; nếu nhà họ Bùi án binh bất động, nhà họ Hàn sẽ cùng Túc Châu đồng sinh đồng diệt, tuyệt đối không để quân Phồn đạt được mục đích, làm tan rã liên minh năm quân.

Tuy Xích Hoả quân phải đi đường dài đến cứu trợ nhưng đã có Xích Hoàng dẫn đầu, khí thế vô cùng mạnh mẽ, tấn công bất ngờ khiến kẻ địch không kịp trở tay, nơi móng thiếc của Xích Hỏa quân giẫm qua, quân Phồn tổn thất nặng nề, máu chảy thành sông, không gì có thể ngăn cản.

Địch Ngân nhận được tin báo, giận dữ ra lệnh, “Chỉ có một vạn mà dám xông vào cứu viện, khác nào tự tìm cái chết! Mặc kệ chúng, giết lão hòa thượng trước!”

Chùa Pháp Tràng tựa như một viên ngọc lấp lánh, lộng lẫy nhưng dễ vỡ. Quân Phồn bao vây y hệt giao long tà ác, càng lúc càng siết chặt, hầu hết tăng binh đã bị tiêu diệt, nhưng khi bảo vật sắp vỡ nát thì giao long bỗng gặp phải cản trở.

Quân Xích Hỏa như một mũi nhọn đâm thẳng vào thân giao long, khiến quân Phồn náo loạn.

Cơn giận của Địch Ngân bốc cao ngùn ngụt, hắn ngẩng đầu lên, thấy một toán quân Xích Hỏa dũng mãnh vây quanh lá cờ lớn, dưới lá cờ ấy là một cô gái xinh đẹp khoác chiến bào, mắt lấp lánh thần quang, oai phong lẫm liệt, chính là con gái nhà họ Hàn đã từng giao đấu với hắn.

Ánh mắt hai bên chạm nhau, nàng đưa tay lấy ra một sợi dây chuyền đỏ rực, ung dung buộc lên trán, vừa như khoe khoang lại như thách thức.

Địch Ngân nhanh chóng nhận ra, viên đá đỏ rực trên trán đối phương chính là bảo thạch được khảm trên kim đao của em trai hắn, ngay lập tức máu trong người sôi sục, sát ý dâng cao, hắn không còn màng tới chùa Pháp Tràng sắp bị tàn phá mà dẫn quân lao thẳng về phía ả con gái nhà họ Hàn.

_______________

Hoằng Đàm dẫn theo tăng binh cố gắng cầm cự, như con thuyền nhỏ chống chọi trước sóng dữ, đánh đến khi lưỡi kiếm sứt mẻ, sức cùng lực kiệt không trụ nổi thì đột nhiên phép mầu xuất hiện, quân địch đông nghìn nghịt rút lui như thủy triều, đổ về một nơi khác.

Hoằng Đàm hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy cờ phướn của Xích Hỏa quân, giận dữ trong lòng lập tức tan biến, y thở phào một hơi, chân run lẩy bẩy không đứng vững.

Một đôi tay già nua đỡ lấy y, Hoằng Đàm quay đầu nhìn, thì ra là Quan Chân đại sư, y run rẩy nói, “Sư phụ, Xích Hỏa quân đã tới-”

Chúng tăng vẫn chưa hết hoảng sợ, dưới sự ra hiệu của Quan Chân đại sư, bọn họ lần lượt tiến lên cứu chữa cho người bị thương.

Nơi giao tranh xác chết chồng chất, thảm thương vô cùng, Quan Chân đại sư lặng lẽ nhìn, vừa đau buồn vừa bi ai, nói với đồ đệ, “Nghỉ ngơi chốc lát đi nào, hôm nay được Xích Hỏa quân hợp lực tác chiến, dẫu xuống hoàng tuyền cũng không có gì phải sợ.”

Hoằng Đàm giật mình, lập tức hiểu ra, nhà họ Hàn đâu còn dư binh lực để chi viện, bọn họ tới đây chẳng khác nào cùng chết, y vừa xót xa vừa cảm thấy bi tráng, nước mắt nóng hổi trào ra, rơi lên tăng bào đẫm máu.

Hàn Minh Tranh đã cầm binh nhiều năm, tất hiểu rằng một vạn quân không thể nào địch lại quân Phồn đông đảo, nếu Nhuệ Kim quân vẫn chưa đến, nàng chỉ còn cách cố gắng tiêu diệt càng nhiều quân địch càng tốt, buộc chúng phải sớm rút khỏi Túc Châu.

Nàng không hoảng loạn, chỉ huy quân đội vừa đánh vừa lui, co cụm tại chùa Di Đà cách chùa Pháp Tràng vài dặm.

Chùa Di Đà không lớn bằng chùa Pháp Tràng nhưng cổ xưa hơn, dễ thủ khó công, bốn phía đều có ao hồ bao quanh, tường không cao song có thể ngăn cản chiến mã, làm suy yếu sức tấn công của đại quân. Đây từng là cứ điểm cuối cùng của quân Phồn tại Túc Châu, nay lại trở thành chiến trường máu lửa.

Xích Hỏa quân bị quân Phồn đông nghịt vây quanh, nơi tụng kinh trở thành chiến trường đồ sát, trong các tòa tháp vang lên tiếng binh khí va chạm, trên hồ Phật tử thi nổi lềnh bềnh, cả ngôi chùa như hóa thành địa ngục A Tỳ, nuốt chửng vô số sinh mệnh.

Địch Ngân ngập tràn thù hận, bất chấp tất cả mà thúc quân tấn công, Xích Hỏa quân chiến đấu kiên cường khiến quân Phồn thiệt hại nặng nề, nhưng chính bọn họ cũng tổn thất thê thảm, cuối cùng chỉ còn lại một nghìn người, bị dồn tới chân tháp gỗ ở hậu viện.

Khi trận chiến đang diễn ra cực kỳ ác liệt, bên ngoài bỗng vang lên những tiếng hô hoán mơ hồ, dần dà vang dội khắp thành, âm thanh như chạm thấu mây xanh.

Quân Phồn kinh hãi, truyền báo Địch Ngân, “Bẩm Vương tử! Bên ngoài hô Nhuệ Kim quân tới!”

Địch Ngân biến sắc, vừa giận vừa kinh ngạc. Nhuệ Kim quân có tới bốn vạn trong khi quân số của hắn chỉ còn hơn một vạn, lại vừa trải qua nhiều trận chiến, làm sao còn sức để ứng phó, vừa không giết được lão trọc cũng chưa cướp phá được thành, chả có nhẽ phải rút lui thảm hại?

Hắn không cam lòng, nhìn chằm chằm cô gái dưới chân tháp, nghiến răng ken két, “Mặc kệ, giết con ả Hàn gia trước đã!”

Tư Trạm chiến đấu đến mồ hôi ướt đẫm, nghe thấy tiếng hô ngoài kia thì mừng rỡ khôn cùng, “Tướng quân! Nhuệ Kim quân đã tới!”

Hàn Minh Tranh vẫn chưa động thủ, thậm chí còn chưa cởi áo choàng, nàng nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt thoáng tối đi, “Là giả.”

Tư Trạm từ vui mừng chuyển sang bàng hoàng, lập tức ngây người.

Hàn Minh Tranh bình thản nói, “Nếu đúng là Nhuệ Kim quân, tại sao trong thành lại hô bằng tiếng Phồn? Hư chiêu thôi. Kế này không tệ, nhưng hận thù của Địch Ngân quá sâu, chưa thấy đại quân ắt sẽ không rút lui.”

Nàng liếc nhìn Tư Trạm, gỡ cây thương bạc khỏi móc yên, “Đừng sợ, dẫu có phải chết, chỉ cần kéo được quân địch theo cùng thì cũng không uổng đời này.”

Áo choàng rơi xuống, nàng thúc ngựa tiến lên, hạ sát một tên lính Phồn, bắt đầu cuộc tàn sát.

Mặt Tư Trạm ướt đẫm, chẳng rõ là mồ hôi hay nước mắt, đột nhiên dâng lên cảm giác không biết sợ là gì, cậu hăng hái xông pha theo nàng.

Tiếng hô hào vang trời ngoài kia khiến quân Phồn rối loạn, nhưng vẫn bị Địch Ngân thúc ép tấn công. Một đợt công kích mạnh mẽ trôi qua, Xích Hỏa quân đã bị đánh tan, Hàn Minh Tranh thấy Địch Ngân dẫn quân hung hãn áp sát, không còn đường thoát, bèn chạy vào trong tháp Giám Tâm.

Địch Ngân tràn đầy sát khí, thấy ả đàn bà kia đã sợ đến phát điên, lại tự dồn mình vào tử địa, tưởng làm vậy là có thể thoát khỏi cái chết ư? Nhưng nào có chuyện hắn chịu tha cho nàng, thúc ngựa đuổi theo, quyết bắt sống xé xác bằng được.

Tháp Giám Tâm đã hơn trăm năm tuổi, mời thợ thủ công từ Trường An xây dựng, tháp vuông rộng trăm thước, cao một trăm tám mươi tám thước, chia làm chín tầng, trụ cột bằng gỗ khổng lồ. Vào những ngày trời quang, đỉnh tháp tỏa ánh vàng rực rỡ, có thể nhìn thấy phân nửa thành Túc Châu.

Địch Ngân lao vào tháp, thấy tháp sâu rộng, cao như thiên cung, mặt đất trải đầy thảm thô, xung quanh là vô số nén hương rơi vãi, mùi hương nồng nặc đến nghẹt thở; cầu thang gỗ rộng rãi quanh co dẫn lên đỉnh tháp, kẻ thù đã chạy đến tầng ba.

Địch Ngân không chút do dự đuổi theo, ngựa phi thẳng đến tầng bảy, thấy kẻ thù đã lên tới đỉnh tháp, không còn đường chạy trốn, hắn nở một nụ cười hiểm ác.

Người phụ nữ cúi xuống nhìn, tháo cây cung trên yên ngựa, vệ binh bên cạnh trao cho nàng một mũi tên lửa, nàng nhận lấy rồi giương cung.

Vệ binh của Địch Ngân giơ khiên phòng thủ, nhưng chỉ thấy mũi tên lửa cháy rực bay vút từ đỉnh tháp xuống, xuyên qua hơn một trăm bảy mươi thước, cắm vào cầu thang gỗ dưới tầng, tấm thảm trên cầu thang lập tức bùng cháy dữ dội, như một con rồng đỏ bắt đầu leo cao.

Tư Trạm đang chìm trong cuộc chiến bên ngoài, khi trông thấy ngọn lửa trên tháp gỗ chợt bùng lên mạnh mẽ, khói lửa bốc cuồn cuộn, mùi hương nồng nặc lan tỏa, nước mắt cậu bất giác tuôn rơi.

Tất cả đều do cậu tự tay bố trí, dẫn người rưới dầu lên tấm thảm, dùng hương trong điện để át mùi, chỉ cần lửa bùng lên, cầu thang gỗ sẽ bị thiêu rụi, ngọn tháp cổ trăm năm sẽ trở thành hỏa ngục thiêu cháy mọi sinh mệnh bên trong.

Quân Phồn bên ngoài thấy Địch Ngân đã lao vào trong, ngay sau đó ngọn lửa bùng lên chặn kín cửa tháp, không cách nào cứu viện, chúng rơi vào hoảng hốt tột cùng.

Bên ngoài chùa, một đám người như mây đen ùn ùn kéo đến, dẫn đầu là một người đàn ông với sát khí dữ dội, tay cầm Mạch đao không ngừng chém giết, nơi đi qua máu văng tung toé, những tăng binh đầu trọc tay nắm chặt nguyệt nha sạn, hùng hổ theo sau lao vào đánh giết.

Quân Phồn trở thành rắn mất đầu, thấy kẻ dẫn đầu mạnh mẽ như thiên lang, khí thế không gì cản nổi, hẳn là tiên phong của Nhuệ Kim quân, bọn chúng lập tức vỡ trận, đua nhau thúc ngựa bỏ chạy khỏi Túc Châu, sợ rằng nếu chậm chân thì đầu sẽ không còn trên cổ.

Kẻ địch bao vây tấn công đã tháo chạy, Tư Trạm cùng mấy trăm binh sĩ còn sống sót một cách bất ngờ, mồ hôi thấm ướt khắp người cậu, nhưng nước mắt lại càng trào ra nhiều hơn, nghẹn ngào hét lớn, “Nhuệ Kim quân chết tiệt, sao không đến sớm hơn–!”

Người đàn ông cầm Mạch đao chạy đến, giọng hắn còn lớn hơn, hét toáng lên, “Nhuệ Kim quân cái khỉ gì, Minh Tranh đâu rồi!”

Tư Trạm sửng sốt, người đàn ông kéo tấm khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt đầy lo âu căng thẳng, không ai khác chính là Lục Cửu lang.

Tư Trạm còn chưa kịp hiểu vì sao người này xuất hiện ở đây, giọng cậu đã run run bật khóc, “Tướng quân đang ở trên tháp, dụ Địch Ngân lên đó rồi–”

Lục Cửu lang ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.

Ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên từ tháp gỗ, khói đen ngập tràn bầu trời, những tầng bên dưới đã bị thiêu rụi hoàn toàn, cả tòa tháp giờ đây chẳng khác gì một ngọn đuốc khổng lồ.

***

Khói lửa mang theo muội than nghi ngút bay thẳng lên trời, quân Phồn xông vào đã hóa thành những con kiến đỏ rực, chẳng còn bận tâm nghe theo lệnh, chúng chỉ biết liều mạng chạy trốn, nhưng trừ số ít gần cửa tháp bị lửa liếm kịp bỏ chạy thì những kẻ còn lại làm sao thoát nổi, tầng dưới được tẩm dầu lênh láng nay đã hóa thành biển lửa.

Quân Phồn bị lửa thiêu đốt, buộc lòng chạy ngược lên trên, nhưng phía trên cũng chẳng có lối thoát. Bậc thang gỗ lần lượt bốc cháy, có kẻ hoảng loạn trượt chân ngã từ trên cao xuống, rơi vào ngọn lửa hừng hực bên dưới.

Địch Ngân nhìn mà hai mắt nổ đom đóm, biết rõ đã trúng kế, hắn nghiến chặt răng, giục ngựa lao thẳng lên trên.

Trên đỉnh tháp, Hàn Minh Tranh xuống ngựa, nơi đây hẹp hơn nhiều so với tầng dưới, ánh sáng len lỏi qua những lỗ trống trên tường tháp, dưới chân bốc lên hương khói cùng hơi nóng, trong khi gió lạnh từ tám phương thốc tới, tiếng chuông thanh thoát ngân vang tựa như lời mời gọi từ chốn hư không cao vút.

Ngũ Thôi dẫn theo mười mấy cận vệ đứng chắn ở lối cầu thang giao đấu, cố gắng ngăn chặn lính Phồn ùa lên.

Địch Ngân thúc ngựa cực hăng, như con bò mộng hất bay một người, lại chém chết một binh lính, lao thẳng tới chỗ Hàn Minh Tranh.

Ngũ Thôi không màng tính mạng lao lên ngăn cản, song lại bị lực đánh mạnh làm dội vào tường, lưng đau như sắp gãy, hắn nhìn thấy loan đao của địch bổ xuống, cũng thấy Hàn Minh Tranh cầm thương vung lên, đỡ được nhát chém của Địch Ngân.

Đỉnh tháp quá thấp, Địch Ngân cũng bỏ ngựa chiến đấu, hắn ra đòn mạnh mẽ, Hàn Minh Tranh chỉ có thể gắng sức đón đỡ. Sau vài hiệp qua lại, sức tay của nàng vẫn có thể chịu đựng nhưng bụng dưới đã bắt đầu quặn đau, không khí chung quanh nóng hầm hập, quân Phồn đã chạy hết lên đỉnh tháp.

Nàng tung một thương hư chiêu rồi thoát ra ngoài lỗ tháp, bước lên mái tháp nghiêng nghiêng.

Thân tháp cao vút, gió trời vờn lướt, tựa như rung chuyển cả tòa tháp. Những trụ gỗ lớn bên dưới bị lửa thiêu cháy càng lúc càng không vững, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Hàn Minh Tranh liếc xuống dưới, vạn vật trên mặt đất nhỏ như đàn kiến, hình như có ai đó đang cất tiếng gọi nàng, nhưng khoảng cách quá xa, lại bị gió táp khó bề nghe rõ.

Địch Ngân đuổi theo sát nút, ánh mắt lóe lên vẻ hung tợn.

Ngũ Thôi chui ra từ một lỗ tháp khác, cố hết sức kéo lấy hắn, nhưng bị Địch Ngân đá văng, lăn tròn giữa không trung, may thay kịp bấu víu lấy rìa mái tầng bảy, hắn cứng người vì sợ, loáng thoáng nghe thấy tiếng hét bên dưới, liếc mắt nhìn xuống, xém chút nữa tròng mắt rơi ra.

Lục Cửu lang dẫn một nhóm người kéo tấm thảm từ trong Phật điện ra, Tư Trạm gào lớn, “Ngũ Doanh– nhảy xuống đi–”

Ngũ Thôi thầm nghĩ đằng nào cũng chết, thế là cắn răng nhảy xuống, nhất thời cơ thể nhẹ bẫng, *bịch* một tiếng rơi xuống thảm, đầu óc quay cuồng được người ta ôm lấy, bản thân sống hay chết hắn cũng chẳng rõ.

Tư Trạm lật đật ấn khắp xương cốt trên người hắn, xác định hắn không sao, ôm chặt lấy hắn oà khóc.

Phải một lúc lâu sau Ngũ Thôi mới hoàn hồn, giọng yếu như tơ, “Tướng quân… vẫn còn ở trên kia…”

Có tiếng *răng rắc* vang lên trong tháp, những mảnh gỗ liên tục rơi xuống, từ bên trong vẳng đến tiếng kêu cứu tuyệt vọng, không ít lính Phồn không chịu nổi sức nóng của lửa, lao mình ra khỏi mái tháp, rơi xuống tan xương nát thịt.

Hàn Minh Tranh gắng chịu đựng cơn đau dưới bụng, linh hoạt xoay chuyển cây thương bạc, muốn mượn thế đánh ngã Địch Ngân. Nhưng sức lực hai bên chênh lệch quá lớn, nàng liên tục bị đẩy vào thế hạ phong, chẳng còn cách nào khác, nàng liều mình bám vào mép mái nhảy xuống tầng dưới, may thay thân tháp theo cấu trúc trên nhỏ dưới to, vừa kịp đỡ được thân hình nàng.

Địch Ngân bất chấp tính mạng liều lĩnh đuổi theo, Hàn Minh Tranh đành phải lại lần nữa lánh xuống tầng dưới, cả hai truy đuổi trên rìa mái, chỉ cần sẩy chân sẽ ngã nát thây.

Tay chân Lục Cửu lang lạnh buốt, ngẩng đầu nhìn tòa tháp gỗ rung lắc, bóng dáng nhỏ bé kia đang lâm vào cảnh nguy hiểm tột cùng, hắn chỉ hận mình không thể mọc cánh bay lên, gào to giận dữ, “Cung tên! Lấy cung tên tới đây!”

Hoằng Đàm lục tìm được cung tên từ xác địch, chạy vội tới đưa cho hắn, mồ hôi chảy ròng, nói, “Cao quá, bắn ngược lên khó mà nhắm chuẩn…”

Lục Cửu lang không quan tâm, hắn vốn không tinh thông cung thuật bằng thương mã, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi bí quyết nàng từng dạy chợt ùa về trong đầu, hắn giương cung như có thần linh yểm trợ, ánh mắt khóa chặt vào bóng người hung dữ nơi rìa mái, bất thình lình thả ngón tay ra, cả con tim như quấn cùng mũi tên phóng vụt đi.

Hàn Minh Tranh né sang tầng thứ năm, lửa bốc lên dữ dội qua lỗ tháp làm nàng suýt ngã xuống, chưa kịp ổn định thì Địch Ngân đã lao tới chém mạnh một phát, khiến nàng choáng váng làm rơi cây thương bạc, ngã xuống mặt mái, bị hắn đạp mạnh lên người.

Địch Ngân giẫm lên vai kẻ thù, thấy bụng nàng hơi nhô, xem ra là đang mang thai, hắn càng thêm phẫn nộ, vung đao lên toan mổ bụng moi đứa bé ra.

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một mũi tên từ dưới tháp như tia chớp lao vút lên, đâm xuyên qua cổ họng hắn ta, máu bắn tung tóe.

Địch Ngân mắt trợn ngược, tay nắm chặt lấy mũi tên, phẫn uất vung tay, nhưng lưỡi đao đã không còn sức, cả người đổ ngửa ra sau, rơi xuống từ đỉnh tháp, hóa thành vũng máu thịt.

Hàn Minh Tranh cảm thấy vai nhẹ bẫng, bụng đau âm ỉ, nàng bám vào mép mái gắng sức nhìn xuống, cuối cùng cũng thấy rõ cảnh tượng bên dưới, con ngươi chợt đông cứng. Lúc này tòa tháp rung chuyển dữ dội hơn, hơi nóng ập đến, không thể chậm trễ thêm được nữa, nàng nhắm ngay tấm thảm thả người nhảy xuống.

Lục Cửu lang đã mòn mỏi trông đợi, vội vàng kéo tấm thảm đỡ nàng, thậm chí còn chưa kịp xem nàng có ổn không đã ôm nàng tức tốc lao ra ngoài, những người khác cũng hớt hải chạy theo.

Chỉ trong thời gian một hơi thở, cả tòa tháp ầm ầm đổ sập, vô số cột gỗ cháy rực rơi xuống.

Chương trước
Chương sau