Phi hoàng dẫn – Chương 109 & 110
Chương 109: Tơ vương quấn quýt
Vừa nhận được tin của anh trai, Hàn Minh Tranh tức tốc quay trở về thành, lúc bấy giờ trời cũng đã tối.
Nàng được dẫn đến hậu viện, bởi vì có hành lang rộng rãi nên quà biếu hằng năm cùng đặc sản từ các châu đều được đưa vào đây, lúc này đèn lồng trong sân chiếu sáng một đống rương hòm bám bụi, trên mỗi chiếc rương đều được dán niêm phong, Thạch Đầu ngô nghê đứng bên cạnh.
Hàn Bình Sách xua hết người hầu lui, sầm mặt nói, “Hôm qua có mấy xe đồ gửi tới, bảo là đặc sản tặng muội, gác cổng không để ý mà cứ thế cho người khiêng vào. Hôm nay thị nữ của muội đến kiểm kê, mở ra thấy không đúng nên đi tìm người tới.”
Hàn Bình Sách mở liền bảy tám chiếc rương, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, óng ánh lấp lánh chói cả mắt.
Hàn Minh Tranh kinh ngạc, định thần nhìn kỹ mới nhận ra đấy là đồ lấy từ bảo khố của quân địch.
Thạch Đầu cười hề hề, “Cửu lang nói nhờ tướng quân giữ hộ, đặt ở đâu cũng được.”
Hàn Minh Tranh cau mày, “Nói cái gì thế, ai thèm cất giữ hộ hắn, hắn còn bảo gì nữa không?”
Thạch Đầu thật thà trả lời, “Hết rồi, những người khác đều đã trở về, chỉ có mình tôi ở lại, định uống với chiến hữu cũ ít bữa mới đi.”
Hàn Bình Sách tức quá hoá cười, “Lũ các ngươi chuồn nhanh lắm, đuổi theo cũng không bắt được. Yên tâm, ta sẽ phái tinh binh khiêng cả ngươi lẫn đồ về thành Thiên Đức, đảm bảo trả lại nguyên vẹn.”
Thạch Đầu vô tội chớp mắt, “Đường xá xa xôi việc gì phải rầm rộ như thế, lỡ mà bị hiểu lầm tiểu Hàn đại nhân có tư thông với thành Thiên Đức, đến khi ấy muốn phân trần rõ ràng cũng khó.”
Hàn Bình Sách vừa nghe đã biết chính Lục Cửu lang dặn dò hắn ta nói vậy, chàng tức giận mắng, “Đồ khốn nhà hắn còn dám đe dọa, vậy thì đem vứt hết vào sa mạc đi!”
Thạch Đầu ung dung đáp, “Tùy đại nhân, Cửu lang chỉ nói miễn sao đưa đồ tới tay tướng quân, còn lại xử lý thế nào cũng được.”
Hàn Bình Sách giận sôi gan, nhưng số châu báu này có giá trị liên thành, quả thật rất khó xử, mà trả lại kiểu gì cũng rùm beng.
Hàn Minh Tranh im lặng, một lát sau mới hỏi, “Hắn có vướng vào rắc rối nào không?”
Hàn Bình Sách nén giận, chế giễu, “Hắn thì có rắc rối gì, triều đình vừa bổ nhiệm hắn làm Phòng ngự sứ của Thiên Đức quân, tiền đồ như gấm, chỉ chờ Ngũ Hoàng tử tìm cơ hội triệu hồi về Trường An, thế mà cứ ưa làm mấy trò quỷ quái.”
Hàn Minh Tranh bỏ noài tai, chỉ đợi Thạch Đầu trả lời.
Thạch Đầu lắc đầu, “Cửu lang vẫn ổn, xin tướng quân yên tâm.”
Hàn Minh Tranh nhất thời không nghĩ ra nguyên do, đành nói, “Trước mắt đừng làm lớn chuyện, cứ đưa vào kho niêm phong rồi đợi dịp năm mới hẵng tìm cách trả lại.”
Tuy Hàn Bình Sách rất giận nhưng cũng không thể thật sự vứt đồ đi được, chỉ có thể làm theo lời em gái, chàng hậm hực phất tay bỏ đi.
Thạch Đầu nhân cơ hội sấn người tới, lén báo cáo, “Tướng quân, trong rương thứ sáu có kèm danh sách cùng thư của Cửu lang.”
Hàn Minh Tranh mở rương ra, quả nhiên tìm thấy một danh sách, bên trong kẹp một lá thư, nhưng thư không nhắc gì tới chỗ châu báu mà chỉ đề mấy hàng chữ:
“Ngày đêm mong mỏi vơi đầy,
Tơ vương quấn quýt sao khuây nỗi lòng.
Thấy nàng đứng ngồi thong dong,
Ngỡ như lửa đốt thiêu xong thân này.”
Hàn Minh Tranh cầm bức thư ngẩn ngơ, cõi lòng xao xuyến, vành tai đỏ ửng.
***
Hàn Minh Tranh vốn định đề cập chuyện của Hạ Huyên với anh trai nhưng bị sự việc bất ngờ ấy làm cho rối trí quên khuấy đi, trong đầu cứ nghĩ mãi về lý do Lục Cửu lang gửi đống của cải này đến Sa Châu. Dù Thạch Đầu nói hắn vẫn ổn nhưng hành động “thỏ khôn đào ba hang” này dễ khiến người ta hoài nghi hắn đang gặp nguy hiểm, ngặt nỗi hai nơi xa cách ngàn dặm, thật sự chẳng thể làm gì hơn.
Nàng vắt óc nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra lời giải, bèn tới viện của mẹ vấn an.
Mái tóc của Hàn phu nhân đã điểm bạc, mấy năm qua sức khỏe đi xuống, bà giao hết việc nhà cho các con dâu quản lý, nay thấy con gái út về nhà, bà kéo nàng lại gần tỉ mỉ quan sát, ngạc nhiên nói, “Mỗi lần từ doanh trại về con đều đen và gầy đi, thế mà lần này vẫn trắng trẻo đấy chứ.”
Hai má Hàn Minh Tranh hồng hào, khí sắc rất tốt, nhưng nàng lại không để ý, “Mẹ đừng lo, dạo gần đây con ăn uống ngon miệng, dễ có khi còn mập lên.”
Hàn phu nhân vừa thương vừa lo, “Con gái chưa xuất giá, làm mẹ sao có thể không lo? Ngay cả Sách cũng than thở với mẹ, nói họ Lục lại tìm đủ cách quấn lấy con, hai đứa dây dưa mãi như vậy cũng được gì, cuối cùng lại thành vô ích.”
Hàn Minh Tranh im lặng một lúc, “Không phải vì hắn đâu thưa mẹ, do con không muốn thành thân mà thôi. Con gái An gia đến nay cũng chưa xuất giá, còn quán xuyến cả đoàn thương buôn trong nhà, nghe đâu làm ăn khấm khá lắm.”
Hàn phu nhân nhìn dáng vẻ trẻ trung của con gái, thở dài tiếc nuối, “Sắp xếp năm ấy đã hại đời con thật rồi, con thật sự không vừa ý bất cứ ai trong số những người Sách đã chọn?”
Hàn Minh Tranh không muốn nói nhiều chuyện với mẹ, chỉ đáp, “Người ca ca chọn đều tốt, nhưng con đã không có ý định ấy thì cớ gì phải lỡ dở người ta, giữ họ bên cạnh chỉ tổ thêm chuyện, chi bằng điều trở về Thanh Mộc quân.”
Nàng vốn ít nói trầm tính, nhưng một khi đã hạ quyết định thì đến người nhà cũng khó lòng thuyết phục.
Hàn phu nhân bất lực, “Bằng vào gia thế của nhà ta, con muốn làm An phu nhân thứ hai cũng chẳng thành vấn đề, nhưng mẹ biết con không phải là người như thế, chỉ sợ con lãng phí những năm tháng tươi đẹp, mai sau lại hối hận.”
Đúng lúc này Tống Hân Nhi đến đưa thuốc bổ, nàng khuyên nhủ an ủi đôi câu, Ninh Tê cũng chạy tới làm Hàn phu nhân vơi bớt muộn phiền, giãn mày mỉm cười.
Hàn Minh Tranh tình cờ trông thấy mấy quả mơ ngâm thuốc, cơn thèm bất chợt dâng lên, chẳng mấy chốc đã ăn sạch cả đĩa.
Hàn phu nhân mải mê chơi đùa cùng cháu nên không để ý, nhưng Tống Hân Nhi lại thấy rõ, trong lòng thoáng nghi ngờ song không tiện mở lời hỏi han.
Hàn Minh Tranh ngồi với mẹ thêm một lúc rồi quay trở về tiểu viện, trong miệng cứ thòm thèm vị mơ chua, nghĩ bụng sáng mai sẽ sai thị nữ đi mua thêm, nhưng đến khi nàng tắm rửa xong lại cảm thấy mệt mỏi lạ thường, mí mắt sụp nặng, chưa kịp lau khô tóc đã lên giường ngủ thiếp.
Giữa giấc chiêm bao, nàng thấy mình đi lạc vào một cánh đồng hoang, sớm tinh mơ sương giăng mờ mịt, trong bụi cỏ ẩm ướt hơi lạnh có thứ gì đó ngo ngoe động đậy. Nàng lập tức nhìn sang, bắt gặp đôi tai mềm mại nhô lên từ bụi cỏ, ngay sau đó một chú sói con lông xù xuất hiện, hai mắt tròn đen láy, chiếc mũi ướt át, nó nhe hàm răng nhỏ trắng tinh, không chút sợ hãi, tò mò tiến đến cọ vào tay nàng.
Hàn Minh Tranh động lòng trắc ẩn, buông lơi cảnh giác, nhẹ nhàng xoa đầu và tai chú sói con. Được dịp, nó táo bạo nhảy phốc vào lòng nàng, chớp mắt sau, nàng lại thấy mình đang nằm trong một lồng ngực vững chãi, có giọng nói trầm thấp khẽ thì thầm bên tai, “Cửu lang, gọi ta là Cửu lang– Minh Tranh–”
Như có ngọn lửa dịu êm bao phủ người nàng, từ thân thể đến tâm hồn đều được sưởi ấm. Bất chợt một thứ mùi lạ xộc vào mũi nàng, cơn buồn nôn dâng lên, dạ dày quặn thắt, ngực nặng trĩu, chỉ muốn ói ra. Nàng giật mình tỉnh dậy, hốt hoảng phát hiện trong phòng có một bóng đen.
***
Phủ Tiết độ sứ lần lượt thắp sáng đèn, các phòng đều bị đánh thức.
Tống Hân Nhi nghe thấy huyên náo không nhỏ, con gái hai tuổi ở phòng bên cũng bắt đầu quấy khóc, nàng bèn bảo nhũ mẫu bế sang, ôm con vào lòng dỗ dành.
Hàn Bình Sách hằm hằm bước vào nhà, sát khí toàn thân dọa bé con vừa được dỗ ngủ lại khóc toáng, Tống Hân Nhi đành phải để nhũ mẫu bế con đi.
Nàng cho hết tôi tớ lui ra, lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế? Đâu ra tên càn rỡ dám đột nhập vào phòng của muội muội?”
Hàn Bình Sách khàn giọng vì giận, chưa bao giờ chàng phẫn nộ đến vậy, “Là tên tạp chủng Hạ Huyên, ta còn tưởng hắn ra dáng người tử tế nên mới để hắn bên cạnh tiểu Thất, không ngờ lại là thứ đê tiện!”
Phủ Tiết độ sứ canh phòng bên ngoài vô cùng nghiêm ngặt nhưng lại lỏng lẻo bên trong, mà nội viện còn là nơi ở của nữ quyến nên không sắp xếp nhiều tuần vệ. Do muốn tác hợp cho em gái, Hàn Bình Sách cho phép vài thanh niên trẻ tuổi được phép ra vào tự do, ai dè lại rước sói vào nhà.
Từ sau khi bị đuổi khỏi Xích Hỏa doanh, Hạ Huyên ôm hận trong lòng, nhân lúc tin tức chưa truyền ra hắn đã xin vào ngủ nhờ phòng khách ở Hàn phủ, đến nửa đêm lại mò vào viện của Hàn Minh Tranh, đánh ngất thị nữ, dùng mê dược toan giở trò bỉ ổi. Nếu hắn mà thành công, dù chàng có băm vằm hắn thành trăm mảnh cũng không giải hết hận.
Tống Hân Nhi rùng mình sợ hãi, “Trời ơi, muội ấy có sao không?”
Hàn Bình Sách vừa giận vừa hối hận, lo lắng nói, “Cũng may muội ấy không hít nhiều thuốc mê, trong lúc vùng vẫy gây ra động tĩnh, vệ binh kịp thời đến cứu nên không quá nguy hiểm.”
Tống Hân Nhi thở phào một hơi, “Họ Hạ kia điên rồi hả, muội ấy ghét nhất bị uy hiếp bởi mưu hèn kế bẩn.”
Hàn Bình Sách cau mày, hối hận khôn nguôi, “Lỗi tại ta, chỉ vì muốn bọn họ dốc sức mà hứa hẹn quá nhiều, để hắn nảy sinh suy nghĩ độc ác, tiểu Thất đã nhiều lần dặn ta điều hắn về, đáng lẽ ra ta phải đồng ý ngay.”
Tống Hân Nhi im lặng, lúc này cũng không tiện trách móc, “Chuyện này không thể để mẹ biết, sức khỏe bà vốn đã yếu, sáng mai thiếp sẽ dặn các phòng kín miệng.”
Hàn Bình Sách rối lòng, càng nghĩ càng áy náy, hận không thể cầm thương ra trận chém giết đẫm máu cho hả giận.
Tống Hân Nhi chần chừ một lúc, đoạn hỏi, “Còn bộ lạc Nam Sơn thì sao?”
Năm ngoái Hàn Bình Sách mới dẹp yên được bộ lạc Túc Đặc, hiểu rõ tầm quan trọng của đại cục, nén giận nói, “Trước mắt không thể sinh biến, sáng mai ta sẽ báo rõ với Nam Sơn, cứ nói với bên ngoài là đột tử, để nhà họ Hạ mang xác về.”
Tống Hân Nhi cũng hiểu đó là cách tốt nhất, khẽ thở dài, “Khổ thân muội muội quá, chàng nghỉ ngơi đi, để thiếp sang xem tình hình thế nào.”
Hàn Bình Sách cũng không biết phải an ủi em gái ra sao, đành để vợ đi thay, không quên dặn, “Muội ấy vừa kiệt sức lại nôn rất nhiều, hẳn là khó chịu lắm, nàng đi xem muội ấy thế nào, không ổn thì gọi đại phu.”
Tống Hân Nhi giật mình, sau một hồi do dự mới hỏi, “Muội ấy… nôn nhiều sao?”
_________________
Chương 110: Lóa mắt vì quyền
Quân Thiên Đức đại thắng Lương Châu, thu về vô số của cải nhưng đồng thời tổn thất cũng vô cùng thảm khốc, khắp phố lớn hẻm nhỏ đều cất tiếng khóc than.
Lục Cửu lang ban trợ cấp rất nhiều cho các gia đình liệt sĩ, cũng trọng thưởng cho những người dũng cảm, toàn thành trải qua một mùa hè no đủ, nỗi buồn tang thương cũng từ từ nhạt phai, như đèn lồng trắng treo dưới mái hiên dần bạc màu theo thời gian.
Lão Hình may mắn sống sót sau trận chiến, vừa lập công lớn lại còn có cơ hội nói chuyện với tiểu Hàn đại nhân, khiến hàng xóm ghen nứt mắt. Sẵn dịp này Hồ nương tử cưới vợ cho con trai, tổ chức tiệc cưới xa hoa long trọng, mấy bà mấy cô trong xóm tới cửa, thấy Hồ nương tử bận áo lộng lẫy, trang sức chói loá, chỉ tay năm ngón sai bảo con dâu, rất có khí thế của một bà mẹ chồng thì ai ai cũng ganh tị chua chát.
Bọn họ ngồi uống nước chè no cả bụng, nghe khoe khoang đến mòn cả tai, vậy mà tới khi trời tối Hồ nương tử không có ý mời ăn, tức giận rời đi, nhổ toẹt nước bọt ngay ngoài cửa.
Hồ nương tử vô cùng mãn nguyện, bấy giờ mới sai con dâu chuẩn bị bữa tối. Không lâu sau, cửa kêu cái “cạch”, lão Hình đã trở về.
Lão Hình được điều vào nội doanh, đóng quân trong thành. Sau trận đại thắng Ngụy Hoằng đã thăng chức lên làm Phó sứ, Thạch Ngu hậu mới đến tiếp quản quân kỷ, song doanh trại lại dần trở nên lơi lỏng, lần này lão Hình lén trốn về, còn tiện đường mang theo một con vịt quay.
Hồ nương tử mừng rỡ đón lấy gói thịt béo ngậy, sai con dâu cắt ra làm mồi nhắm, “May mà mấy bà kia không thấy, không thì đừng hòng họ chịu về. Ông cũng cẩn thận chút, bị Chấp pháp vệ bắt được lại khổ.”
Bây giờ lão Hình có địa vị rất cao trong nhà, giọng nói cũng lực hơn, “Sau cuộc chiến Lục đại nhân đã thôi quản lý doanh trại, Thạch Ngu hậu ngày ngày lôi kéo người dưới uống rượu, không quan tâm quân kỷ, trốn về đầy ra đó, lo gì cho mệt.”
Hồ nương tử nghe thế cũng yên lòng, “Xem ra chỉ có Lục đại nhân là nghiêm khắc thôi.”
Lão Hình nhờ theo Lục Cửu lang mới phát tài, không thể không bênh vực, “Lục đại nhân nghiêm khắc là để luyện binh, ra tay tàn độc với bọn tham quan cũng chỉ vì muốn đánh thắng, bao nhiêu người nhờ ngài ấy mới có thể thăng quan tiến chức, phát tài phát lộc, ai còn dám nói xấu, hễ gặp là thân thiết ngay.”
Hồ nương tử vội vàng tán đồng, “Phải phải, người như Lục đại nhân quả là hiếm có.”
Lão Hình hài lòng, nhưng vẫn không khỏi tiếc nuối, “Có điều nghe nói Lục đại nhân thăng chức Phòng ngự sứ sẽ không ở lại lâu, cuối cùng vẫn sẽ được điều về Trường An.”
Hồ nương tử luyến tiếc, “Chưa nhậm chức đủ một năm mà, sao lại phải đi rồi?”
Lão Hình nghĩ xa hơn vợ, “Càng có năng lực thì càng khó giữ lại, triều đình trọng dụng ngài ấy, làm gì có chuyện để người ta ở mãi biên cương. Chúng ta cũng nên tính chuyện rời đi thôi, tốt nhất là chuyển đến Lương Châu.”
Hồ nương tử kinh hãi, “Lương Châu? Đến đó làm gì?”
Lão Hình vốn là người Hội Châu, sau khi tòng quân mới đến thành Thiên Đức nên không quá lưu luyến nơi này. Trải qua một trận đại chiến, tầm nhìn và dũng khí của ông cũng tăng lên, bèn khuyên nhủ vợ, “Lương Châu giàu có sầm uất, giờ đây thuộc quyền cai quản của tiểu Hàn đại nhân. Các đoàn thương buôn Tây Vực nay có thể trực tiếp vào quan, không cần vòng đường xa nữa, bọn họ còn đến thành Thiên Đức làm gì? Từ giờ chắc chắn nơi này sẽ dần xuống dốc, chúng ta nên chuyển nhà càng sớm càng tốt.”
Hồ nương tử dao động, song vẫn lo sợ, “Chuyển nhà xa xôi tốn kém lắm, đâu phải chuyện dễ.”
Lão Hình đã suy tính kỹ lưỡng, “Không thể chần chừ nữa, nếu để lâu đất đai ở Lương Châu sẽ càng tăng giá, nhiều phú hộ trong thành đang lục tục chuyển đi rồi, tôi đã nhờ người mua nhà, chỉ chờ tin báo trả lời.”
Hồ nương tử không ngờ ông đã tự mình quyết định, vừa kinh ngạc vừa lo lắng, lắp bắp, “Ông vẫn còn trong quân mà… Sao có thể tự tiện như vậy… Đừng để người ta lừa kẻo mất hết tiền bạc!”
Lão Hình bày ra tư thái của gia chủ, “Thạch Ngu hậu bất chấp quân kỷ, doanh trại lỏng lẻo, chỉ cần chi tiền là có thể mua được giấy xuất ngũ. Đợi đến Lương Châu, kiếm đại một việc cũng đủ kiếm sống qua ngày, ngày mai bà hãy đi gặp môi giới, cố bán căn nhà này với giá tốt. Đợi mua được nhà ở Lương Châu, chúng ta sẽ khởi hành.”
Thấy ông quyết định dứt khoát, Hồ nương tử ngẩn người như trời trồng.
***
Thực ra không chỉ một mình lão Hình tính toán mà các quan lớn nhỏ trong thành Thiên Đức cũng đang cân nhắc.
Một khi người Hán lấy lại Lương Châu, sẽ không còn đoàn thương buôn nào ghé ngang thành Thiên Đức nữa, chỉ có thể sống qua ngày bằng cứu trợ của triều đình, muốn kiếm chút béo bở cũng không có. May mà nhiều tướng lĩnh đã kiếm được không ít vàng bạc trong trận chiến, được bổ nhiệm theo công trạng, người thăng quan, người được điều đi nơi khác, những ai còn ở lại đều bất đắc dĩ chịu đựng qua ngày.
Lương Dung được điều về Quan Nội, Ngụy Hoằng thăng chức Phó sứ, coi như chủ nhân của nửa tòa thành, càng đắc chí hơn trước.
Lục Cửu lang lại trở nên lười biếng thấy rõ, khi thì dẫn người ra ngoài săn bắn, khi thì ở trong phủ Phòng ngự sứ trồng hoa nuôi cá, không hề ngó ngàng đến chính sự, giống hệt Chu Nguyên Đình năm xưa.
Tất nhiên Ngụy Hoằng không tin Lục Cửu lang vô dục vô cầu, nếu không phải vì thế lực của Đại Hoàng tử đang kìm kẹp trên triều, hẳn hắn ta đã sớm quay về Trường An hưởng lạc, bây giờ ra vẻ như vậy cũng chỉ tránh bị đối thủ chính trị tìm ra sơ hở, chờ đợi thời cơ để Ngũ Hoàng tử triệu hồi về kinh đô.
Tây Đường Các vẫn là nơi ngày đêm ca hát, Ngụy Hoằng được chúng quanh xúm xít vây quanh, chuốc rượu say mèm, được mời vào một gian phòng riêng.
Trong phòng có một người đàn ông đang ngồi đợi, người này có vài nét giống Phùng công nhưng gầy hơn, hai mắt trũng sâu u ám, trên trán hằn mấy vết nhăn, cúi người cung kính chào, “Bùi Quang Du ở Cam Châu bái kiến Ngụy đại nhân. Hôm nay mạo muội cầu kiến, mong ngài không trách tội.”
Ngụy Hoằng nhận được không ít tin tức, nhưng đây là lần đầu tiên thấy người này, ông ta đưa mắt đánh giá.
Tùy tùng của Bùi Quang Du mở ra mấy chiếc hộp, vàng chói nặng trĩu, mấy ai lại bất mãn nổi.
Ngụy Hoằng liếc qua rồi thản nhiên ngồi xuống ghế chủ, “Từ sau vụ việc lần trước không thấy Tam gia đến nữa, lần này Tứ gia lại đích thân đến, không sợ Lục đại nhân lại làm khó sao?”
Bùi Quang Du khéo léo đối đáp, “Lục đại nhân không phải vấn đề, kẻ hèn này đến cầu kiến là bởi thấy Ngụy đại nhân như rồng hổ, tiền đồ vô lượng.”
Ngụy Hoằng điềm nhiên nói, “Nói vớ vẩn gì đấy hả? Lục đại nhân đứng trên ta, mới vừa lập công lớn, được triều đình thăng chức.”
Bùi Quang Du không chút kiêng dè, “Hắn ta như ve sầu cuối thu, sao có thể sánh với Ngụy đại nhân trung thành thận trọng, thăng tiến từng bước.”
Ngụy Hoằng bày ra vẻ mặt khó đoán, không rõ là vui hay giận, “Tứ gia đến đây là để xem bói? Vậy nói ta nghe thử xem, Lục đại nhân vừa lên chức Phòng ngự sứ, làm sao đã thành ve sầu cuối thu?”
Bùi Quang Du tự tin đáp, “Họ Lục tuy đã thăng chức nhưng hành vi ngày trước quá tàn ác, đắc tội với vô số người trong triều, ai lại muốn thấy một kẻ nham hiểm như vậy quay về Trường An? Dù bất ngờ tử nạn như Đồng đại nhân, bá quan Trường An cũng sẽ vỗ tay tán thưởng, coi đó là trời phạt.”
Ngụy Hoằng quắc mắt, “Hay cho nhà ngươi dám nói lời đại nghịch, đưa mấy hộp vàng đã dám vu khống xằng bậy, kích động thị phi. Ta phải trói ngươi lại, dẫn đến cho Lục đại nhân nghe rõ những lời này!”
Bùi Quang Du không sợ, “So với số tài sản mà họ Lục đã tham ô, mấy hộp vàng này chẳng thấm vào đâu. Biết là đại nhân đã thăng chức lên làm Phó sứ, nhưng chẳng lẽ không muốn tiến xa hơn? Thành Thiên Đức không còn tương lai, chi bằng về Quan Nội tiếp nhận chức vụ béo bở, chẳng hạn như Đô đốc Lư Châu?”
Ngụy Hoằng cười lạnh, đập mạnh tay xuống bàn, nghiêm giọng quát, “Ta biết Bùi gia có tư thù với hắn nên muốn mượn dao giết người, nhưng ngươi gan to bằng trời mới dám đến đây hù dọa Ngụy mỗ, tưởng ta là trẻ con lên ba hả?!”
Bùi Quang Du đổi giọng điệu, “Kẻ hèn này chỉ là thường dân, đại nhân chắc chắn sẽ không tin, vậy xin mời một người đáng tin hơn.”
Vừa dứt lời, một người bước ra từ phòng bên, gã ta mặc quan phục, trên mặt có hai chòm ria chuột, “Ngụy đại nhân không cần nghi ngờ, ta có thể đảm bảo đây chính là ý của quý nhân ở Trường An.”
Ngụy Hoằng vừa như bất ngờ lại vừa như đã đoán trước, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, lời nói đầy ẩn ý, “Còn tưởng là ai, hóa ra là Thạch Ngu hậu, mới nhậm chức chưa bao lâu mà đã tỏ ra bất mãn với Lục đại nhân.”
Đối phương chính là Thạch Ngu hậu mới đến nhậm chức, gã không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, “Không giấu gì Ngụy đại nhân, ta đến đây là bởi theo lệnh của quý nhân, muốn giúp triều đình nhổ bỏ một mối hoạ lớn, không thể để sói ác trở về Trường An.”
Ngụy Hoằng chậm rãi nói, “Lạ thật đấy, Lục đại nhân lập nhiều công lớn, đang được Thánh thượng sủng ái, ai lại dám làm khó vào lúc này?”
Thạch Ngu hậu tự mãn ra mặt, “Chính là trưởng tử của Thánh thượng, Trữ quân tương lai của chúng ta, Đại Hoàng tử Lý Phù Điện hạ, bậc hậu duệ thiên hoàng cao quý như thế, lẽ nào Ngụy đại nhân không phục?”
Ngụy Hoằng biết hồi ở Trường An Lục Cửu lang từng suýt chết dưới tay Đại Hoàng tử, do đó cũng đoán ra người đứng sau Thạch Ngu hậu là ai, nhưng ông ta vẫn giả vờ ngạc nhiên.
Thạch Ngu hậu đã làm thân được với đồng liêu qua các buổi tiệc, nắm rõ tính cách của Ngụy Hoằng, lập tức nói thẳng, “Điện hạ ở Trường An đã nhiều lần chịu khổ vì con sói ác đấy, biết rõ hắn ta thâm độc nhường nào, nếu Ngụy đại nhân có thể giúp triều đình giải quyết nỗi lo này, việc thăng chức làm Đô đốc Lư Châu chỉ là chuyện sớm muộn.”
Ngụy Hoằng không tỏ thái độ rõ ràng, chỉ đáp nước đôi, “Dù Điện hạ có ý, nhưng Lục Thương Lang không dễ đối phó, đám thuộc hạ của hắn cũng hung dữ như sói, ta làm sao địch nổi?”
Thạch Ngu hậu đã có tính toán, “Không cần phải đấu tay đôi, Ngụy đại nhân chỉ cần dụ hắn ra khỏi thành, ta với tư cách là Ngu hậu sẽ dẫn quân hộ tống, nếu chẳng may gặp phải bão cát lớn, họ Lục cùng thuộc hạ lạc đường mà chết, đến lúc đấy có thể trách được ai?”
Ngụy Hoằng cười nhạt, “Thạch Ngu hậu nói nghe nhẹ nhàng thật, nhưng chuyện này liên đới rất rộng. Ai cũng biết Lục đại nhân là thân tín của Ngũ Hoàng tử, nếu triều đình tra cứu, ai sẽ chịu trách nhiệm? Chưa nói tới Đô đốc Lô Châu, chỉ sợ ta còn chẳng giữ nổi cái mũ ô sa này.”
Thạch Ngu hậu thầm khinh bỉ, từ ngày phải chuyển tới đây, gã rất coi thường các quan biên giới, nếu không phải vì mục đích lớn thì gã cũng chẳng thèm khách sáo với Ngụy Hoằng. Thấy Ngụy Hoằng vẫn lưỡng lự, gã đánh mắt ra hiệu cho Bùi Quang Du.
Bùi Quang Du hiểu ý, lập tức lên tiếng, “Ngụy đại nhân đã trấn thủ biên cương bao năm, chỉ vì thiếu người chống lưng trong triều nên cứ mãi dậm chân tại chỗ, nếm đủ khổ cực. Mà Điện hạ đang vào thời điểm quan trọng, lúc này quy thuận sẽ có công phò tá, lo gì không thể thăng quan tiến chức?”
Ngụy Hoằng vẫn không phản bác cũng chẳng hưởng ứng, chỉ lặng lẽ xoay tách trà trong tay.
Bùi Quang Du tiếp lời, “Dù Ngũ Hoàng tử có điều tra nhưng nếu không tìm được chứng cứ rõ ràng thì cũng rất khó trách tội. Đại Hoàng tử chắc chắn sẽ đứng ra bảo vệ, còn triều thần cũng sẽ có lý lẽ công bằng, tuyệt đối không để Ngụy đại nhân phải chịu oan ức.”
Ngụy Hoằng là kẻ lão luyện, vẫn giữ thái độ mập mờ, chỉ đáp đôi câu ỡm ờ.
Thạch Ngu hậu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bùi Quang Du tốn nhiều năm lo lót tiền bạc để mưu cầu, nắm rất rõ tâm lý, “Họ Lục ở Lương Châu bắt bớ vô tội vạ, nuốt gần nửa kho báu, không hề chia sẻ với người khác, hắn có bao giờ để tâm đến sự trợ giúp của Ngụy đại nhân? Thật đáng bị trời tru đất diệt. Điện hạ chỉ muốn mạng hắn, còn những thứ khác đều do đại nhân toàn quyền xử trí.”
Ánh mắt Ngụy Hoằng khẽ xao động, cuối cùng mỉm cười, “Nếu đã là lệnh của Điện hạ, họ Lục lại bất nghĩa trước, vậy thì cũng chẳng thể oán trách ai.”
Lục Cửu lang không nói: Ta gửi sính lễ đến cầu cưới nàng.
Lục Cửu lang nói: Gửi đặc sản tới để nhờ. 🤡🤡 =)) Đến chịu ông cháu
Có sói con rùi kìaaaaaaa. Trùi ui Hàn Sách sắp phát điên tiếp rồi =)))))
Điên cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt =))))))))
T tức hộ luôn ấy. Đã không cho qua lại rồi h nó còn có con luôn. Người ta là mẹ quý nhờ con. Còn ông này là cha được chấp nhận nhờ con =))))
Không có đứa con chắc còn bị đánh cho tới mùa quýt =))))))))) Sách thương em gái nên mới chấp thuận =))
Thế nên gửi đồ thôi chứ đã dám mò mặt đến đâu :)))
Đề nghị cậu cho tôi nhanh được gặp em sói nhỏ của gia đình này đi ạ!!!
Sắp rồi sắp rồi, còn ải cuối nữa thôi =)))
Ôi, có tiểu Lục Cửu rồi nè. Vui quá đi 😊😊 Thanks Qin 😍
Mấy ông anh nhà họ Hàn đúng kiểu nửa mùa, kêu thương em mà hồi trước suýt bán em qua nhà họ Bùi, may mà th cha kia đoản mệnh. Ko bán được nên đòi bắt rể, mà bắt toàn thứ ko ra gì. Mồm thì chửi Lục cẩu phản bội sa sả trong khi bên bội tín trước là nhà họ Hàn. Bội tín rồi còn đòi người ta ở lại bán mạng cho, mặt dày vừa thôi. Thấy ghét.
Có sói con rồi. Mà để ý lúc Lục cẩu gặp nguy hiểm ở Lĩnh Nam cũng mơ thấy vợ, vợ gọi dậy. Nay bé Bảy gặp nguy hiểm thì Lục cẩu con gọi dậy. Cảm động ghê