Phi hoàng dẫn

Phi hoàng dẫn – Chương 103 & 104

Chương 103: Lửa thiêu mình

Trời đất quạnh hiu vắng bóng thú hoang, gió bấc cuốn theo những hạt tuyết điên cuồng nhảy múa, phủ một màu bạc trắng lên thảo nguyên mênh mông, là thời điểm buốt giá nhất ở vùng Tây Bắc. 

Đến bóng dáng một đoàn thương buôn cũng chẳng thấy đâu, thế mà vẫn có toán quân băng qua bão tuyết, tiến về thành Thiên Đức xa xôi.

Gió bắc thốc mạnh khiến lông mi Hàn Minh Tranh kết thành sương giá, dù nàng đã khoác áo lông nhưng vẫn không ngăn nổi cơn rét. Mặt nàng lạnh buốt còn trong lồng ngực lại bừng bừng lửa giận, không hề ngờ rằng Lục Cửu lang bị điều tới thành Thiên Đức, lại còn dùng thủ đoạn vô sỉ và bất chấp như vậy để ép nàng ra mặt, cơn phẫn nộ càng lúc càng dâng cao, chỉ hận không thể đánh gãy xương hắn. 

Đoàn người giẫm tuyết mà đến, nhưng Lục Cửu lang không xuất hiện, chỉ cử Lương Dung và Nguỵ Hoằng ra đón tiếp, còn cho phép một nghìn khinh kỵ binh hộ tống vào thành. Dân chúng hay tin Xích Hoàng tướng quân trong truyền thuyết đã tới thì vô cùng náo nhiệt, không quản giá rét đổ xô ra xem, thậm chí tường luỹ bên đường cũng bị chen sập, rầm rộ chẳng kém ngày Hàn Nhung Thu đến năm xưa.

Cũng như cha mình ngày ấy, Hàn Minh Tranh được sắp xếp nghỉ ngơi tại Phùng phủ, nàng yêu cầu gặp Lục Cửu lang nhưng lại được thông báo Lục phó sứ đang bận rộn công vụ, sẽ đón tiếp tại tiệc tối. 

Sau khi viên quan đón tiếp rời đi, một người đàn ông được người hầu dẫn vào, chính là Bùi Tam gia Bùi Hưng Trị. 

Hàn Minh Tranh chưa kịp gặp Lục Cửu lang thì người đã được thả, nàng không khỏi ngạc nhiên, nhìn ông ta hỏi, “Tam gia vẫn khoẻ chứ?” 

Bùi Hưng Trị ngại ngùng, sắc diện và trang phục vẫn như mọi hôm, chẳng có vẻ tiều tụy sau nhiều ngày bị giam, “Đa tạ Hàn Thất tướng quân đã quan tâm, dù bị giam trong ngục nhưng vẫn được đối đãi tử tế, không phải chịu khổ chịu cực.” 

Một thanh niên tráng kiện tiến lên hành lễ, “Bá phụ vất vả rồi, phụ thân và hai thúc bá đều rất lo lắng, mong bá phụ sớm ngày trở về.” 

Bùi Hưng Trị cười khổ, “Tử Viêm cũng đến đấy à, là bá phụ nhất thời sơ suất làm cả nhà phải lo lắng.” 

Bùi Tử Viêm là con trai của Tứ gia Bùi Quang Du, từ nhỏ đã theo Nhị bá vào đại doanh Nhuệ Kim, xuất sắc hơn Bùi Hành Ngạn gấp bội, chuyến này hắn dẫn theo ba trăm người đi cùng, dù trong lòng rất bực song không tiện nói nhiều trước mặt người nhà họ Hàn, chỉ đáp, “Người của chúng ta đã tới doanh trại nội thành, lát nữa sẽ hộ tống bá phụ đến đó, tuyệt đối không thể để tên họ Lục kia gây khó dễ thêm nữa.” 

Bùi Hưng Trị già dặn trải đời hơn, lập tức  từ chối, “Không cần, có Hàn Thất tướng quân ở đây, nơi này là an toàn nhất.” 

Bùi Tử Viêm không tán thành, Hàn Minh Tranh cũng biết hai nhà đã rạn nứt nên chỉ hỏi han vài câu rồi để hai người rời đi nói chuyện riêng. 

Chuyện đã được giải quyết phân nửa, Hàn Minh Tranh cũng thở phào, trời Đông giá rét lại thêm hành trình xa xôi khiến nàng rất mệt, nay có địa long sưởi ấm, chẳng mấy chốc nàng đã thấy buồn ngủ. Thị nữ ân cần đem nước ấm đến, nàng rửa sạch bụi bặm, ngả lưng xuống giường ngủ một giấc, đến khi trời tối mới dậy dự tiệc. 

Những con đường quanh phủ Phó sứ được phong tỏa hòng tránh người lạ gây rối, đèn lồng treo sáng rực, thảm đỏ trải dài, còn có Nguỵ Hoằng đích thân tiếp đón, có thể nói là vô cùng long trọng. 

Trong sảnh yến tiệc quan lớn tụ hội, không khí vui vẻ, địa long ấm áp thoải mái, các quan viên đều mặc áo mỏng, tranh nhau tới bắt chuyện với nàng.

Hàn Minh Tranh cũng đã dần quen với những buổi tiệc kiểu này, có thể ung dung đối đáp. 

Một viên quan bị đồng liêu trêu đùa đẩy tới trước, xấu hổ nói không nên lời, tay chân lúng túng chẳng biết để đâu. 

Hàn Minh Tranh nhận ra ông ta, mỉm cười chào, “Đỗ đại nhân.” 

Chuyện phong lưu của Đỗ Hoè năm xưa đã trở thành trò cười khắp thành, khiến ông ta hằng đêm hối hận đến rụng tóc, trán hói đi ba phần, lần này không tránh được, cười gượng nói, “Năm đó mắt kém không nhìn ra Hàn Thất tướng quân, đã mạo phạm nhiều.” 

Người này tuy háo sắc nhưng không quá ngang ngược, lại vô tình giúp đỡ được không ít việc, Hàn Minh Tranh nhớ lại chuyện cũ, bật cười, “Rõ ràng Đỗ đại nhân rất quan tâm Lục đại nhân cơ mà, còn tận tình săn sóc, sao nay lại nói thế?” 

Mọi người cười phá lên, Đỗ Hoè càng lúng túng tợn, chỉ biết cười xòa. 

Tiếng cười vang khắp sảnh mà ghế chủ tọa vẫn trống, mãi chưa thấy Lục Cửu lang xuất hiện, Hàn Minh Tranh đang định hỏi thì bên ngoài vọng đến tiếng xướng danh. 

Bóng dáng hình rồng quen thuộc bước đi oai phong lẫm liệt, thong thả cởi áo khoác rồi hiên ngang tiến vào chỗ ngồi. 

Trong đại sảnh tiếng nhạc du dương, mỹ nhân uyển chuyển nhảy múa, nhưng bầu không khí lại rất đỗi gượng gạo.

Lục Cửu lang vừa đến, đôi bên chỉ chào hỏi theo thân phận phép tắc, có lẽ do dư âm của mấy vụ khám nhà nên các quan m cũng không dám lấy chuyện cũ ra đùa cợt, chỉ nói vài lời khách sáo trên quan trường. 

Lục Cửu lang ngồi ở ghế chủ tọa, từ tốn uống rượu. Hắn mặc áo lụa đen tuyền, đai vàng thắt ngang hông, vạt áo rộng thùng thình, rất có vẻ kiêu ngạo ung dung, nhưng bờ vai rộng đó, lồng ngực mạnh mẽ đó được lớp áo ôm sát da thịt, dưới ánh đèn phản chiếu tạc nên những đường nét tuyệt mỹ, từng cử chỉ đều toát ra sức hút nam tính mãnh liệt khiến người ta không khỏi bồi hồi. 

Hàn Minh Tranh liếc qua vài lần rồi vội dời mắt, dù đối phương không nói gì, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ trên cao rơi xuống người như lửa thiêu đốt, làm nàng không khỏi toát mồ hôi, đứng ngồi đều chẳng yên. 

Hàn Minh Tranh vừa đối đáp với các quan vừa đợi tiệc tan, nào ngờ Lục Cửu lang chỉ ngồi một lúc đã cáo mệt, rời khỏi bữa tiệc. 

Nàng đối phó thêm chốc lát rồi tìm cớ rời đi, giao lại việc xã giao cho Bùi Tử Viêm, vừa ra khỏi sảnh liền có người hầu dẫn đường vào sâu trong phủ. 

Mới đặt chân lên bậc thềm, Lục Cửu lang đã bước ra kéo mạnh nàng vào trong, trở tay đóng cửa, nửa như thân mật nửa như trách móc, “Sao đến chậm thế?” 

Hàn Minh Tranh toan đẩy hắn ra nhưng hắn đã nhanh chóng cởi áo lụa, áp người tới, bao điều muốn hỏi bị hắn làm cho rối trí, bất thình lình một bàn tay luồn vào áo, nàng không kìm được hít mạnh một hơi. 

Hàn Minh Tranh không kháng cự nổi trước thủ đoạn của hắn, đến khi xong việc mới cảm thấy xấu hổ, bực tức nói, “Không phải không chịu gặp ta sao, còn bày vẽ trò này làm gì.”

Lục Cửu Lang vẫn chưa thoả mãn, vui vẻ vuốt ve, “Gặp nàng rồi ta lại không nhịn nổi, nhưng đường xa mệt mỏi, cũng phải để nàng nghỉ ngơi đã chứ.” 

Hàn Minh Tranh tức giận véo tai hắn, “Chỉ vì chuyện này mà bắt ta tới đây, Lục Cửu lang ngươi điên rồi hả!” 

Lục Cửu lang để mặc nàng véo, lấy ra một món đồ từ dưới gối, nửa đùa nửa thật nói, “Chỉ vì kết giao mà anh trai nàng để nàng qua lại với con trai của Thẩm Tể tướng, vậy tại sao ta không thể dùng cách thức tương tự để gặp nàng?” 

Hàn Minh Tranh càng nghe càng tức, chợt cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào trán, lấy xuống mới hay đó là một chuỗi vòng hồng ngọc xa hoa, khảm vàng óng ánh, từng viên hồng ngọc trong suốt lấp lánh, viên chính giữa to lớn vô cùng, đỏ rực như lửa cháy, cực kỳ hiếm có.

Hàn Minh Tranh càng nhìn càng thấy quen, bất chợt nhận ra, “Sao viên ngọc này lại giống với viên ngọc trên kim đao của Đạt Già vậy?”

Quả nhiên nàng rất hợp với bảo thạch rực rỡ, đẹp đến mức khiến người ta sững sờ, chẳng thể rời mắt, Lục Cửu lang mãn nguyện nhếch mép, “Đồ không có nguồn gốc sao xứng để tặng nàng, ta đã nói sẽ làm cho nàng một tấm da thật tốt còn gì.” 

Hàn Minh Tranh rùng mình kinh hãi, “Ngươi đã giết hắn? Hai nước giao chiến không giết sứ giả, ngươi không sợ triều đình hỏi tội sao?” 

Lục Cửu lang liếm vành tai nàng, thản nhiên đáp, “Từ Li Sơn đuổi đến Kinh Xuyên, một đêm phi ngựa hơn sáu trăm dặm, thần không biết quỷ không hay, mọi dấu vết đều được xử lý sạch sẽ, có điều tra cũng không lần đến trên đầu ta. Hắn đã xúc phạm nàng, ta quyết không để hắn sống trở về.” 

Một cuộc rượt đuổi đường dài như vậy, dù có là người khoẻ mạnh đến đâu cũng sẽ mệt mà chết. Hàn Minh Tranh không khỏi rung động, thở dài đầy phức tạp, “Vì ngươi tùy hứng làm càn như thế mới bị đày ra biên ải, Đạt Già đã chết, Địch Ngân chắc chắn sẽ không để yên.” 

Lục Cửu lang khẽ hừ một tiếng, “Thế lại càng hay, ta còn lo hắn là kẻ yếu đuối nhát gan đây. Không phải nàng vẫn muốn lấy lại Lương Châu sao, ta đánh chiếm cho nàng nhé?” 

Hàn Minh Tranh nhận thấy có điều không ổn, “Ngươi muốn khơi mào chiến tranh? Đấy không phải chuyện có thể đem ra đùa.” 

Cuối cùng Lục Cửu lang cũng nói vào chính sự, “Giờ Hà Tây chỉ còn Lương Châu chưa lấy lại, tuyến đường quan trọng này đã bị ngăn cản nhiều năm, đó cũng là khúc mắc lớn trong lòng Bệ hạ, nếu Hàn gia đã dâng biểu hứa thu hồi thì sớm muộn cũng phải xuất binh, sao không nhân dịp này đánh chiếm?” 

Hàn Minh Tranh khẽ nhíu mày, “Nhưng bây giờ chưa phải là lúc, Sách vừa được sắc phong, cục diện chưa ổn định, không phải thời điểm nên động binh. Vả lại Địch Ngân thủ Lương Châu vững như chuông đồng, muốn chiếm lấy đâu phải chuyện dễ, càng cần phải cẩn trọng hơn.” 

Lục Cửu lang cười, “Lần này không chỉ mỗi quân đội Hà Tây chiến đấu mà còn có thêm Thiên Đức quân.” 

Hàn Minh Tranh bỗng nghi ngờ, nét mặt trở nên lạnh lẽo, “Thiên Đức quân bệ rạc, ra trận làm được gì?” 

Lục Cửu lang nói một cách chắc nịch, “Thiên Đức quân dù tệ đến đâu, nhưng nếu rơi vào tay ta, trong vòng vài tháng có thể luyện thành một đội quân tinh nhuệ.” 

Hàn Minh Tranh im lặng một lúc, lạnh nhạt nói, “Chẳng qua ngươi không cam lòng bị đày đến nơi này, muốn lấy chiến công để trở về Trường An, ta không thể dùng mạng sống của quân đội Hà Tây làm bàn đạp cho ngươi.” 

Lục Cửu lang nửa phàn nàn nửa nghiêm túc, “Đó là ý của Bệ hạ, nàng chỉ lo đề phòng ta toan tính, chẳng lẽ không nghĩ đến việc nếu thành công, triều đình, Hà Tây và thành Thiên Đức đều có lợi? Hơn nữa, cục diện bất ổn ở Hà Tây bây giờ đều do Bùi gia không chịu tuân lệnh, Hàn gia có sách lược gì? Chỉ khi thu phục Lương Châu mới có thể kết hợp lại lần nữa, Bùi Hựu Tĩnh muốn báo thù cho con, chắc chắn sẽ đồng ý để Nhuệ Kim quân xuất trận.” 

Hàn Minh Tranh im lặng hồi lâu rồi hỏi, “Nếu Bệ hạ thực sự muốn đánh Lương Châu thì sao ta chưa thấy chỉ dụ?” 

Lục Cửu lang biết nàng đã bị thuyết phục, cúi đầu cắn nhẹ lên cổ nàng, “Người dân nổi dậy khắp các nơi, quốc khố trống rỗng, cũng chẳng có lương thảo. Mỗi khi nhắc đến động binh quần thần đều phản đối, nên Bệ hạ mới lấy cớ điều ta đến đây, sau Tết sẽ có mật chỉ gửi cho Hà Tây.” 

Liên quan đến triều chính, chắc chắn hắn không dám bịa chuyện, Hàn Minh Tranh nửa tin nửa ngờ, vẫn cảm thấy khó chịu, đẩy đầu hắn ra, “Nếu sau Tết đã có chỉ dụ, vậy tại sao ngươi còn dùng thủ đoạn này bắt ta phải đội mưa đội tuyết đến đây?” 

Lục Cửu lang bật cười, giọng trầm thấp, “Ta nào muốn nàng phải vất vả, nhưng sợ đến lúc đó lại quá muộn, Hàn gia chắc chắn sẽ có sắp xếp, mà khi nàng đã kết hôn thì sẽ không gần gũi với ta nữa.” 

Hàn Minh Tranh chợt khựng lại, không nói nên lời. 

Chuyện ở Trường An đã được Hàn Chiêu Văn gửi thư về nhà, Hàn Bình Sách tức giận vô cùng, chọn vài thanh niên tướng lĩnh ngày ngày kè kè bên cạnh nàng, chỉ đợi sau Tết chọn ra một người thành thân. Hàn Minh Tranh biết Lục Cửu lang mắt sắc, sợ gây rắc rối nên mới không dẫn theo người, thế mà vẫn bị hắn đoán được.

Lục Cửu lang ôm nàng, tha thiết khuyên nhủ, “Đừng lấy chồng, ít nhất là trong thời gian ta ở thành Thiên Đức, đừng đồng ý.” 

Hàn Minh Tranh không tỏ rõ ý, né người tránh, “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, bản thân hưởng lạc ở Tây Đường Các còn muốn quản ta lấy chồng hay không, có liên quan gì đến ngươi?” 

Lục Cửu lang làm sao chịu buông tha, ôm chặt nàng, “Từ lúc ở Trường An ta chưa chạm vào ai cả, khó khăn lắm mới dụ được nàng đến đây, chúng ta thế này vui vẻ biết bao, sao phải ép mình đi lấy người khác? Bây giờ nàng là người quan trọng trong Hàn gia, chỉ cần nàng cương quyết không đồng ý, không ai có thể ép nàng lấy chồng. Ta không có người phụ nữ khác, nàng cũng đừng cần ai khác cả, dùng chung thuỷ đổi lấy chung thuỷ có được không?” 

Hàn Minh Tranh bật cười, xì một tiếng, “Truỵ lạc như ngươi mà còn nói đến chung thuỷ? Ta không cần. Sa Châu và thành Thiên Đức cách nhau ngàn dặm, mỗi người có trách nhiệm riêng, gần như chẳng thể gặp nhau, giữ ta bên cạnh được ích lợi gì, dù sao đi nữa ta cũng phải lấy chồng.” 

Lục Cửu lang vẫn không buông tha, giọng nài nỉ, “Dù chỉ một năm thôi ta nhất định sẽ làm được, hay là nàng còn không bằng ta?” 

Hắn làm bộ tủi thân, đôi mắt hẹp ánh lên sự dịu dàng, không màng thân phận mà như chú chó cọ cọ vào lòng nàng, nói ra những lời chẳng biết xấu hổ. 

Hàn Minh Tranh bị hắn quấn lấy không buông, nhìn chuỗi hồng ngọc lấp lánh, nghĩ đến sự gian khổ của cuộc truy đuổi trong đêm mà lòng mềm đi, túm lấy tóc hắn hậm hực nói, “Lục Cửu lang, ngươi lúc nào cũng vô lại như vậy!” 

Lục Cửu lang bật cười, khuôn mặt anh tuấn vừa ranh mãnh vừa dịu dàng, lần nữa nhấn hông áp sát nàng.

_________________

Chương 104: Dùng vàng bạc dụ dỗ

Trường An trời ấm áp gió trong lành, cảnh xuân tựa gấm, các danh sĩ trong thành đều dắt mỹ nhân lên Lạc Du Nguyên ngắm cảnh. 

Lý Phù bị giam nửa năm, trở nên vô cùng thận trọng, khi được dỡ bỏ lệnh cấm cũng không tổ chức lễ mừng rình rang, chỉ lặng lẽ thưởng ngoạn cảnh xuân trong đình cùng vài cận thần, tình cờ gặp Thẩm Minh bèn sai người mời tới.

Lý Phù thái độ hòa nhã, cười hỏi, “Thẩm Xá nhân thực có nhã hứng, chẳng hay đã làm được bài thơ nào chưa?”

Thẩm Minh lịch sự đáp, “Hạ thần tham luyến cảnh xuân, chỉ ngắm cảnh vui chơi chứ chưa ngâm được bài thơ nào.”

Thẩm tể tướng không tỏ ý với bất cứ vị Hoàng tử nào, Thẩm Minh cũng giữ vững lập trường, cẩn trọng từng lời nói.

Lý Phù trò chuyện đôi câu rồi làm như vô tình hỏi, “Nghe nói dạo này ở thành Thiên Đức có không ít biến động, ngay cả Tiết độ sứ Sóc Phương cũng dâng tấu chương?”

Thẩm Minh mỉm cười đáp lại, “Quả thật gần đây tấu chương từ phương Bắc gửi về nhiều hơn trước.”

Lý Phù cười như không cười, “Nơi nào có mặt Thương Lang là nơi đó lâm vào cảnh khổ sở, các địa phương liên tiếp dâng tấu buộc tội, sao triều đình có thể để một kẻ độc ác như thế tự tung tự tác, mặc sức hãm hại bách tính?”

Thẩm Minh uyển chuyển nói, “Bệ hạ tự có suy tính, không phải việc chúng thần có thể hiểu được.”

Ai cũng biết Thiên Đức quân có tiếng lỏng lẻo, đất Bắc xuất binh cũng không cần dùng tới đội quân này, triều đình rất ít khi để ý. Vậy mà Lục Cửu lang vừa tới, tấu chương liên tiếp được gửi về, không có nổi một chuyện tốt lành, thậm chí ngay cả Phó sứ tiền nhiệm Đồng Thiệu cũng gặp nạn, khi qua sông bị lật thuyền mất tích, nhưng chuyện này không thể đổ tội cho Lục Cửu lang được, bởi hai bên còn chưa từng gặp mặt.

Lý Phù không bận tâm đến những chuyện trên, chỉ để ý liệu Lục Cửu lang có hồi kinh hay không, tốt nhất là chết ở ngoài biên giới, y từ tốn nói, “Phụ hoàng nhân từ, Ngũ đệ khoan dung, nhưng các tướng quân ở thành Thiên Đức xưa nay chính trực, trấn thủ biên cương vốn chẳng dễ dàng, sao có thể để người như hắn làm nản lòng quân sĩ? Nghe bảo hắn còn mặt dày dâng tấu đòi phát lương, quốc khố thiếu thốn nhiều năm, nơi nào chẳng tự lo liệu? Ngự sử và bộ Binh rất phẫn nộ, chuẩn bị dâng sớ buộc tội, Thẩm Xá nhân cũng nên khuyên ngăn, chẳng thể để phụ hoàng bị tiểu nhân lừa gạt, làm hại lòng dân.”

Thẩm Minh tất hiểu Lý Phù có một tay trong việc thúc đẩy tấu sớ buộc tội, nhưng cũng không vạch trần, “Điện hạ nói chí phải.”

Dù Lục Cửu lang bị đày ra biên ải thì vẫn thuộc phe phái của Ngũ Hoàng tử, nếu vẫn to gan ngang ngược ắt sẽ liên đới đến Lý Duệ. Lý Phù chỉ đang chờ cơ hội kích động để buộc tội hoàng đệ trọng dụng sai người, dùng gian thần làm thân tín. Nhưng y cũng hiểu nhà họ Thẩm có lập trường riêng sẽ không lên tiếng nhiều, nên chỉ nói tới đó là dừng, chuyển sang đề tài khác.

Sở Phiên Phiên đánh trống hát ca, xoay mình múa lượn, nhận được sự tán thưởng của Lý Phù, sau bữa tiệc nàng ta cười duyên dáng, lúc khoác tay Thẩm Minh càng quyến rũ hơn thường.

Thẩm Minh nửa cười nửa không, khẽ véo mũi nàng, “Được Điện hạ khen thưởng nên mừng vậy đấy hả?”

Sở Phiên Phiên cũng biết bản thân được Hoàng tử chú ý là nhờ có Thẩm phủ, ngoan ngoãn đáp, “Ban thưởng không bao nhiêu, may mà không làm mất thể diện của công tử.”

Nịnh nọt vốn là lẽ thường, Thẩm Minh trêu chọc, “Điện hạ là người cao quý, động lòng một chút cũng chẳng sao.”

Sở Phiên Phiên không dám đắc tội ân nhân, hờn dỗi nói, “Được công tử sủng ái đã là phúc ba đời của thiếp, đâu dám mong cầu gì thêm, chỉ là thiếp có người tỷ muội được đưa vào phủ của Đại Hoàng tử, thấy điện hạ hiền hòa, thiếp mừng thay nàng ấy thôi.”

Thẩm Minh cũng chỉ đùa một chút, cười xòa cho qua chuyện.

Sở Phiên Phiên lanh lợi, đổi đề tài, “Gã Lục Thương Lang hại chết Thanh Thanh đó đã bị Bệ hạ đày ra biên ải rồi à?”

Thẩm Minh hơi cau mày, “Trước đây đã nói với nàng rồi, cái chết của Thương nương tử còn có uẩn khúc khác, không phải chỉ do Lục tướng quân gây ra, huống hồ không phải hắn bị đày mà là tự xin đến thành Thiên Đức.”

Sở Phiên Phiên ngạc nhiên, “Người ta đều nói biên cương khổ cực, xa xôi hoang dã, sao hắn lại làm vậy? Chẳng lẽ đắc tội Đại Hoàng tử nên mới phải tránh nạn?”

Thẩm Minh ngừng lại, không muốn nói thêm, “Đừng có đoán bừa.”

Sở Phiên Phiên nghĩ mình thông minh, nhõng nhẽo đáp, “Chẳng thế thì gì nữa, các quan ngoài biên ai nấy đều tìm mọi cách để được điều về kinh thành, hắn lại chủ động xin đi, lẽ nào muốn tự chuốc khổ?”

Lời nàng nói không hẳn là sai, cả triều đình đều nghĩ như thế, duy chỉ có Thẩm Minh lại mang một suy nghĩ khác.

Chàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, cứ như thông qua màn trời xanh biếc trông thấy được phong sương cát bụi nơi Tây Bắc.

Lục Cửu lang dã tâm bừng bừng, tuyệt đối không phải kẻ chăm chăm lẩn tránh, dẫu bị ép phải đi xa, nhưng với sự che chở của Lý Duệ thì hắn có thể chọn bất cứ nơi nào, vậy mà lại muốn tới nơi khổ nhất, khó thăng tiến nhất như thành Thiên Đức, há có thể là vì lý do gì đây?

Tây Bắc có giai nhân, tuyệt thế một cõi trần.

Có lẽ con sói xảo quyệt và tàn độc ấy đã hạ quyết tâm, không màng tất thảy mà đuổi theo nàng.

***

Xích Hoàng tướng quân vừa rời đi không bao lâu, Thiên Đức quân đã được phát lương.

Triều đình nợ bổng lộc liên miên nhiều năm, khiến Thiên Đức quân từ tướng lĩnh tới binh sĩ đều phải loay hoay tìm đường sống, không ngờ lần này Lục Cửu lang có thể thúc giục triều đình gửi lương bổng đến nơi, toàn quân từ trên xuống dưới mừng phát điên, những lời chửi bới tân Phó sứ trước đó nhanh chóng chuyển thành những tiếng khen ngợi vang dội.

Cùng lúc đó là sự kiện chiêu mộ binh lính, ngày dán bảng chiêu binh rầm rộ khắp thành, thu hút vô số người kéo đến xem.

Chiêu binh không có gì lạ, nhưng có người nào đã từng thấy cảnh giữa ban ngày ban mặt, từng rương vàng bạc chất đống ngay cạnh bảng cáo thị chiêu binh chưa? Dân chúng đua nhau xúm quanh, ai nấy đều thèm thuồng, tim đập thình thịch.

Lục Cửu lang ngạo nghễ đứng thẳng người, nắm lấy một vốc vàng sáng lóa rồi thả tay, tiếng vàng rơi rào rạo nghe nặng trĩu mà êm tai đến lạ.

Dưới ánh mặt trời, những tia sáng vàng kim từ tay hắn tỏa ra lấp lánh, chói đến nỗi khiến người nhìn hoa mắt, lời nói của hắn càng thêm phần cám dỗ, “Ba tháng huấn luyện thành công sẽ được phát trước một năm bổng lộc, quan viên nào dám tham ô không phát đủ, ta sẽ chém đầu ngay tại chỗ, các vị đại nhân ở đây đều có thể làm chứng.”

Lục Cửu lang tỏ vẻ thản nhiên, lời thốt ra tùy ý, nhưng từ sau lần khám nhà hắn đã nổi danh với bản tính tàn nhẫn, không ai dám nghi ngờ phân lượng nặng nhẹ trong câu nói của hắn. Mỗi một viên quan đều âm thầm sợ hãi, biết rằng lời đồn không hề sai – đây đúng là một con sói ác độc và tàn bạo.

Nhưng dân chúng lại có cái nhìn hoàn toàn khác. Việc Lục Phó sứ đến đã làm lung lay chốn quan trường tham nhũng mục nát từ trên xuống dưới, hắn không nể mặt bất cứ ai, từ đầu đường đến cuối hẻm đều bàn tán xôn xao, cảm giác sảng khoái muôn vàn. Lúc này nghe được lời hứa từ miệng hắn, lại bị vàng bạc làm mờ mắt, lòng ai cũng rạo rực xốn xang, chẳng phải chỉ là làm một tên lính quèn thôi sao? Thiên Đức quân lâu nay không ra trận nên không cần lo sẽ mất mạng, qua ba tháng là có thể lãnh tiền, quả thật quá hời.

Lục Cửu lang chậm rãi nói tiếp, “Nhà nào có người nhập ngũ sẽ được miễn thuế má và lao dịch.”

Dân chúng bàn tán xôn xao, sự hứng thú càng lúc càng tăng cao.

Lục Cửu lang bất ngờ nâng cao giọng, tiếng nói vang dội như kim thạch, át hẳn tiếng ồn ào xung quanh, “Lần này nhập ngũ, sau ba năm có thể xin rút quân, không bị ràng buộc gì hết!”

Đám đông lặng đi chốc lát rồi chợt nổ ầm như sóng lớn cuộn trào, chấn động vì không thể tin nổi.

Lão Hình dao động, quay đầu sang thì bắt gặp ánh mắt nóng rực của bà vợ, rõ ràng cả hai đều có chung một suy nghĩ.

Ông vốn xuất thân là quân úy, giờ đang độ tuổi sung mãn, thân thể cường tráng, kỹ năng sử dụng thương vẫn còn chắc, nếu phải đến tận sáu mươi tuổi mới được rút quân theo thông lệ, chắc chắn ông không muốn chịu khổ, nhưng nếu chỉ mất ba năm là có thể về nhà thì còn gì phải đắn đo?

Hồ nương tử tính toán rất nhanh, số bổng lộc ấy đủ để con trai lấy vợ, thậm chí còn có thể mua thêm vài mảnh ruộng nhỏ cho thuê, cộng thêm việc miễn thuế và lao dịch, thật sự là quá hời.

Mọi người đều đắn đo cân nhắc, khung cảnh náo nhiệt hẳn lên, đám thanh niên trai tráng tranh nhau đăng ký, sợ bị chậm chân hơn kẻ khác.

Lương Dung đứng ngoài nhìn Lục Cửu lang kích động lòng người, cảm thấy khó hiểu, “Hắn lấy đâu ra số vàng bạc ấy để phô trương, chẳng lẽ không sợ triều đình điều tra?”

Ngụy Hoằng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, “Ai mà biết được, hắn có bản lĩnh ép triều đình phát bổng lộc thì đúng là có năng lực, nếu hắn thực sự có thể lấy lại Lương Châu, Bệ hạ có nằm mơ cũng cười tỉnh, đến lúc ấy còn ai truy cứu nữa?”

Lương Dung nhìn ông ta thật sâu, “Ngụy đại nhân cũng xiêu lòng rồi.”

Ngụy Hoằng khoanh tay cười nhạt, “Hắn ở trên cao mà còn dám liều như thế, vậy ta còn sợ cái gì?”

Lương Dung không đáp, song trong lòng vẫn còn nghi ngại.

Những rương vàng hòm bạc được trưng bày ba ngày liền, từ sáng đến tối lúc nào cũng đông nghịt người vây quanh, đến khi văn cáo chiêu binh được dỡ bỏ, đám lính khỏe mạnh mới khiêng rương hòm vào kho, niêm phong cẩn thận.

Đến đêm, Lương Dung dẫn theo vệ binh tới kho bạc, gỡ niêm phong mở rương ra, thấy trong đó đầy những thỏi vàng óng ánh.

Lương Dung nhìn chăm chú một hồi, ánh mắt khẽ động, đưa tay chạm vào một thỏi vàng.

Bỗng phía sau vang lên tiếng cười nhẹ, “Từ xưa tài bảo luôn có thể lay động nhân tâm, Lương đại nhân cũng không ngoại lệ. Chỉ cần ra hiệu là Lục mỗ có thể hiểu ngay, hà tất phải lén lút hành động thế này.”

Lương Dung sửng sốt, quay người lại thì thấy Lục Phó sứ đã đến tự bao giờ, cứ như thể hắn đã đoán trước tình huống này.

Lục Cửu lang cười nhạt, vung tay cho tất cả thuộc hạ lui xuống.

Trong kho giờ chỉ còn hai người, Lương Dung hỏi thẳng, “Lục đại nhân, rốt cuộc số vàng bạc này từ đâu ra?”

Lục Cửu lang bước tới gần, vẻ thờ ơ, “Chuyện nhỏ nhặt này đâu đáng để Lương đại nhân bận tâm.”

Lương Dung nghiêm mặt, “Lục đại nhân mới làm quan vài năm, sao có thể vung tay xa xỉ như thế? Nếu đây là tài sản tham ô hoặc cướp đoạt mà có, Lương mỗ chẳng dám thất trách, phải lập tức tấu lên triều đình!”

Lục Cửu lang nhẹ nhàng nói, “Chiêu binh là đại sự của triều đình, ta làm việc công nhưng Lương đại nhân lại cố tình cản trở, rốt cuộc ngài có ý gì?”

Lương Dung nổi giận, nhặt lấy một thỏi vàng, “Ta từng thấy Đồng Phó sứ có một chiếc đĩa vàng rất quý, hoa văn trên đĩa giống y hệt thỏi vàng này, ngài giải thích thế nào? Chẳng lẽ Đồng Phó sứ tình cờ gặp Lục đại nhân trên đường, hào phóng tặng vàng cho ngài rồi sau đó gặp nạn?”

Đồng Phó sứ dù đức hạnh bại hoại thì cũng là đại thần trong triều, tội giết người cướp của là tội đáng bị xử lăng trì. Lương Dung đã vạch trần, đề phòng Lục Cửu lang ra tay, sẵn sàng gọi vệ binh bên ngoài vào ứng cứu.

Thế nhưng Lục Cửu lang chẳng hề sợ hãi hay tức giận, hắn bình thản nói, “Sao lại hỏi ta? Phải hỏi Lương đại nhân mới đúng.”

Lương Dung ngơ ngác.

Lục Cửu lang hạ giọng, âm thanh đầy vẻ ma mị, “Rõ ràng chiếc đĩa vàng này là do Lương đại nhân công khai quyên tặng tại buổi tiệc gây quỹ quân lương.”

Lương Dung sửng sốt, quả thật ông ta có quyên một chiếc đĩa vàng trơn, nhớ rằng quan Tư lễ đã ca ngợi đó là chiếc đĩa vàng Tây Vực được chạm trổ tinh xảo, khi ấy ông ta chỉ nghĩ đối phương khách sáo khen ngợi nên không để ý, đâu ngờ thật ra nó đã bị đánh tráo, trở thành đồ trộm cắp.

Lục Cửu lang bỗng bật cười, “Nếu triều đình biết được, có khi nào sẽ kết luận Lương đại nhân từ lâu đã căm hận Đồng Phó sứ, cấu kết với thổ phỉ để cướp của giết người? Dẫu sao Lục mỗ cũng chỉ có một thân một mình, không sợ gì hết, nhưng không rõ trong nhà Lương đại nhân còn bao nhiêu già trẻ, chín đời liệu có yên ổn không?”

Lương Dung cảm thấy như bị dội nước đá lên người, tức giận nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi–”

Lục Cửu lang cầm lấy thỏi vàng trong tay Lương Dung, nhẹ nhàng ném nó lại vào rương, “Cho nên thỏi vàng này chẳng có gì đặc biệt cả.”

Con người này quá thâm hiểm quỷ quyệt, Lương Dung cố nén giận, hạ giọng hỏi, “Rốt cuộc Lục đại nhân muốn gì?”

Lục Cửu lang tỏ vẻ thân thiện, “Ta đã trăm phương nghìn kế thay triều đình hành sự thì sao có thể có ý đồ gì xấu? Đã làm chuyện lớn ắt phải dùng thủ đoạn khác thường, chỉ cần để ta tự do hành động, trong vongd nửa năm sẽ giành lại được Lương Châu, đồng liêu thăng quan tiến chức, ai nấy đều vui vẻ, có gì không tốt? Ngài không thuộc phe của Đại Hoàng tử, hà tất phải để hắn lợi dụng, tìm cách kìm kẹp ta. Nếu tin tức này đến tai hắn, chắc chắn hắn sẽ vui lòng kéo Lương đại nhân chết chung với ta, ngài tự cân nhắc xem có đáng không.”

Lục Cửu lang vẫn mỉm cười, nhưng ánh lửa chập chờn hắt bóng lên mặt làm hắn trông như ma quỷ, khiến Lương Dung bất giác run lên.

Thân binh đứng ngoài kho trừng mắt nhìn nhau, không rõ trong đó đang xảy ra chuyện gì, chỉ nghe những tiếng đập bể vọng ra, rất kỳ lạ.

Đến lúc hai vị đại nhân bước ra khỏi kho, sắc mặt ai nấy đều tươi cười, thái độ cung kính nhường nhịn, không có chút dấu hiệu bất thường nào.

Chương trước
Chương sau