Phi hoàng dẫn

Phi hoàng dẫn – Chương 101 & 102

Trần Kiều mặt mũi sưng tím quỳ trước cửa phủ Phó sứ, trong lòng vẫn hoang mang khó tin, thiếu niên năm xưa từng lừa đảo kiếm sống ở thanh lâu nay lại trở thành khâm mệnh đại quan của triều đình?

Trần Bán Phường hoành hành trong thành nhiều năm, tân Phó sứ vừa đến thì gã lập tức bị tống vào ngục, gia sản bị tịch thu sạch sẽ, cả nhà bị đuổi ra đường, lang thang ngoài phố, mẹ già nhà họ Trần vừa khóc vừa gào, lăn lộn mắng nhiếc khiến hàng xóm cười trật cả quai hàm.

Trần Kiều đã lấy chồng, nhưng chồng thị lại là thủ hạ của Trần Bán Phường, bị thị ta đấm đá, sai bảo như nô bộc. Vậy mà từ khi nhà họ Trần thất thế, hắn lập tức trở mặt, đánh thị ta một trận thê thảm rồi đuổi ra khỏi nhà, xuống tay tàn nhẫn hơn cả kẻ thù. Bây giờ nhà họ Trần chen chúc trong một căn nhà hoang rách nát, bị đói rét đày đọa, bị hàng xóm phỉ nhổ. Trần Bán Phường ở trong ngục không rõ sống chết, Trần Kiều cùng đường, đành nuốt nhục đến trước cửa phủ Phó sứ quỳ cầu xin.

Chuyện xưa của Lục Cửu lang đã lan truyền khắp thành, như một vở kịch ly kỳ khiến người ta không thể không kéo đến xem trò vui. Người dân chen chúc chật kín lối đi, ầm ĩ cười nói, chỉ chờ quý nhân quyền cao chức trọng ra đối đáp.

Trần Kiều quỳ càng lâu, đám đông càng xúm lại nhiều hơn, thế nhưng phủ Phó sứ vẫn im lìm không động tĩnh.

Đúng lúc mọi người bắt đầu chán ngán vì quý nhân sắt đá, bụng réo ùng ục toan về nhà ăn cơm thì cánh cửa lớn của phủ Phó sứ bất ngờ mở ra, đám đông lập tức im lặng.

Lục Cửu lang vóc người cao lớn, phong thái đường hoàng, khoác áo choàng đen mềm mại, dáng vẻ uy nghiêm không khác gì thiên lang, đứng trên bậc thềm nhìn xuống.

Trần Kiều thân hình béo mập, mặt mũi sưng phù, mặc trên mình bộ đồ rách rưới, run rẩy ngẩng đầu lên, đoạn sửng sốt, môi dày run run gọi, “Cửu lang…”

Đám đông lập tức xôn xao, tướng mạo hai người cách biệt một trời một vực, là đàn ông chắc chắn chẳng ai muốn nhận lại mối tình cũ này.

Lục Cửu lang vẫn không thể hiện cảm xúc nhưng cũng không quát mắng.

Trần Kiều càng nhìn càng đau lòng, nước mắt nước mũi chảy ra, rưng rưng bật khóc, “… Cửu lang… Cửu lang của ta… là do ca ca ta không tốt… thật đáng giận…”

Trần Kiều hạ mình là vì có ý định dùng tình cũ để lay động hắn, nhưng vừa giáp mặt đã quên khuấy tất cả, quay sang căm hận anh trai năm xưa bị lòng tham làm mờ mắt, chỉ biết đánh giết, bằng không người đàn ông tuấn tú phi phàm này đã trở thành chồng của thị rồi! Nghĩ đến đây, thị càng thêm xót xa, quỳ xuống đất khóc lóc nức nở.

Lục Cửu lang để thị ta khóc một hồi mới ra hiệu cho tùy tùng đỡ dậy, chậm rãi mở lời, “Sao trán nàng lại bị thương thế này, ai đánh nàng?”

Trần Kiều càng thêm tủi thân, nói năng lộn xộn, “… Là chồng ta, tên sát nhân ấy… Chàng tha cho ca ca ta đi! Ta sẽ đền tội cho chàng…”

Chồng của Trần Kiều đang đứng trong đám đông, mặt mày tái mét. Gã thấy nhà họ Trần sụp đổ, sợ vạ lây nên mới đánh đuổi vợ trước mặt mọi người, nào ngờ vị đại nhân này lại quan tâm thị ta đến vậy.

Lục Cửu lang dịu dàng nói, “Nàng biết đấy, Trần Bán Phường tội ác chồng chất, làm không ít chuyện táng tận lương tâm, có bị lăng trì mười lần cũng không oan.”

Trần Kiều khóc không ra hơi, lê đôi gối đau nhức lại gần, nắm lấy vạt áo choàng của hắn, “Cầu xin chàng! Dù sao đó cũng là anh trai nhà ta… xin chàng nể tình ta từng đối tốt với chàng… Tiện tì hại chàng năm xưa, ta đã trói đến đây rồi!”

Trần Kiều cuống cuồng kéo lấy chiếc túi bên cạnh, bên trong là một cô gái bị trói tay chân, chẳng phải ai khác ngoài Tú Hương. Nàng ta bị trói chặt đến nỗi mặt mày tím tái, tóc tai rũ rượi, toàn thân run rẩy không ngừng, tuyệt vọng yếu ớt.

Lục Cửu lang nhìn với vẻ bất đắc dĩ, thở dài, “Anh trai nàng vào ngục là vì tội ác quá nhiều, nàng trói nàng ta đến làm gì? Chuyện cũ đã qua, ta đâu còn chấp nhặt những điều đó nữa.”

Người dân đang chờ xem quý nhân nổi giận trừng trị kẻ xấu, không khỏi bất ngờ trước phản ứng của chàng, bắt đầu tán thưởng không ngớt.

Sự điềm đạm khoan dung của hắn đã khích lệ Trần Kiều, thị càng ra sức khóc lóc, trán đập xuống đất sưng vù.

Lục Cửu lang vẫn không thấy phiền, nhẹ nhàng nói, “Thôi được, dù sao cũng là người quen cũ, ta cũng không nỡ, nàng cứ trở về chờ đi.”

Trần Kiều mừng rơn, vội lau nước mắt nước mũi định tạ ơn, nhưng Lục Cửu lang đã quay người vào phủ, đóng cánh cửa sơn son lại.

Đám đông thấy trò vui đã đủ, cũng không còn chế nhạo Trần Kiều nữa, ai nấy vừa cười vừa bàn tán, lục tục ra về.

Sau cánh cửa lớn, Lục Cửu lang cởi chiếc áo choàng đen, tiện tay ném đi.

Thạch Đầu đứng cạnh đón lấy, chợt nghe Lục Cửu lang nói, “Bẩn rồi, vứt đi.”

Thạch Đầu nghệt mặt, chiếc áo choàng này mới mặc có vài lần, da lông hàng thượng phẩm, sao tự dưng lại đòi vứt?

Hắn lật qua lật lại vẫn không thấy bẩn ở đâu nhưng cũng chẳng dám hỏi thêm, tiu nghỉu đem đi.

***

Ngoài việc giết người lúc vào thành để lập uy và tịch thu tài sản của nhà họ Trần, suốt nửa tháng qua Lục Cửu lang không có động tĩnh gì, ai gửi quà biếu cũng nhận, khách khí với đồng liêu, không hề hung hãn như lời đồn khiến các quan viên luôn cảnh giác cũng dần thở phào.

Đặc biệt là hắn thực sự đã thả Trần Bán Phường, tuy đánh gã đến da thịt nát bươm, tứ chi què quặt, nhưng ít nhất vẫn giữ được chút hơi tàn, để Trần Kiều đưa về căn nhà rách. Qua sự việc ấy mọi người lại càng yên tâm, thù hận sâu đậm như vậy mà cũng có thể bỏ qua, Lục Phó sứ quả là người độ lượng.

Hồ nương tử nghe bà con kể chuyện thê thảm của nhà họ Trần, về tới nhà liền thuật lại cho lão Hình, từ việc nhà họ Trần cầu thầy lang bị từ chối thế nào, đến Trần Kiều phải hạ mình ra đường ăn xin ra sao, bị người qua đường khinh bỉ, nếu không phải Lục Phó sứ tốt bụng ban cho ít bạc thì khéo cả nhà bọn họ đã chết đói rồi.

Lão Hình hứng thú lắng nghe, tặc lưỡi nói, “Trần Bán Phường làm đủ chuyện ác, rơi vào cảnh hôm nay cũng đáng lắm. Lục đại nhân xuất thân hàn vi, từng chịu bao nhiêu khinh bỉ, vậy mà không để bụng, quả là người rộng lượng.”

Hồ nương tử không khỏi suy nghĩ, “Hắn từng ở trong nhà tôi với tiểu Hàn đại nhân và Xích Hoàng tướng quân, nếu có dịp xun xoe mấy câu, có khi nào tôi cũng được thưởng không?”

Lão Hình vẫn còn tỉnh táo, chưa bị đồng tiền làm mờ mắt, bực mình đáp, “Lúc đó hắn giả làm đàn bà, sao chịu để người nhắc lại chuyện cũ? Bà coi chừng không được thưởng mà còn bị đánh đòn, trở thành trò cười cho cả thành.”

Hồ nương tử ngẫm lại cũng thấy đúng, đành từ bỏ ý định, “Nghe nói tối nay hắn sẽ đến trong Các, không biết là vị đại nhân nào thiết đãi đây? Ông nhớ phải ân cần đấy.”

Lão Hình tự biết chủ trương, trả lời, “Là Phùng công ở Linh Châu, đoàn thương buôn của ông ấy bị chặn, cho người biếu quà nhưng Lục đại nhân không nhận, xem ra năm xưa từng có xích mích. Phùng công nhờ quan lớn đứng ra nói giúp, Lục đại nhân có vẻ đã nhân nhượng, nên lần này ông ấy đích thân vào thành mời tiệc, tuyệt đối không để xảy ra sơ suất.”

Hồ nương tử ngạc nhiên, “Nghe bảo Phùng công có giao tình với Tiết độ sứ Sóc Phương, vậy mà Lục đại nhân cũng không nể mặt sao?”

Lão Hình nắm rõ nội tình, giải thích, “Quan mới nhậm chức phải lập uy, đoàn thương buôn của Phùng công đi qua thành Thiên Đức, nếu không làm khó thì sao người ta chịu biếu quà? Có câu “quan đương nhiệm cũng chẳng bằng người nắm thực quyền”, Tiết độ sứ Sóc Phương dù địa vị cao nhưng ở tít tận Linh Vũ, sao nhúng tay được vào chuyện lặt vặt này?”

Hồ nương tử hả hê, “Bảo sao hay nói thương nhân không đấu với quan lại, Phùng công dù giàu tới mấy cũng phải nhún nhường cầu hòa.”

Lão Hình cười nhạt, “Chờ xem, sau buổi tiệc tối nay, quan thương lại sẽ hòa hợp như cũ, không ai bỏ lỡ cơ hội kiếm chác đâu.”

***

Đã hơn mười năm nhưng Tây Đường Các vẫn y hệt thuở nào, lầu uyển san sát, mái cao chạm trổ, không khác biệt mấy so với trong ký ức của Thạch Đầu.

Ngày trước hắn chỉ là một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, coi nơi này như chốn tiên cảnh, đến cả cửa lớn cũng chẳng dám lại gần, vậy mà bây giờ đã có thể đàng hoàng tiến vào, hắn nhận ra bàn ghế đã cũ, cảnh vật giả tạo, đồ đạc trang trí tầm thường, thua xa sự phồn hoa rực rỡ của Sa Châu, lại càng chẳng thể sánh với vẻ vàng son ở Trường An.

Người ta nói đời người như một giấc mộng, nhưng ngay cả trong mơ, Thạch Đầu cũng không ngờ có ngày mình được tiếp đãi như thượng khách, ngồi chung mâm với các quan lại quyền quý trong thành.

Buổi tiệc tối nay được tổ chức vô cùng hoành tráng, Phùng công mời toàn bộ quan chức trong thành, nhưng người xuất hiện không phải là Bùi Hựu Tĩnh mà là một người đàn ông có dung mạo tương tự, thân hình phốp pháp, cười nói đón khách, bớt đi mấy phần nho nhã và nhiều hơn sự khôn khéo của giới thương nhân.

Tuy là lần đầu giáp mặt nhưng Lục Cửu lang biết ngay đây mới là người thực sự nắm quyền kinh doanh của nhà họ Bùi, Bùi Tam gia Bùi Hưng Trị.

Bùi Hưng Trị biết Lục Cửu lang có hiềm khích với nhà họ Bùi, nhưng thành Thiên Đức là con đường quan trọng để vào Trung Nguyên, không thể vì thế mà cắt đứt giao thương.

Ông ta khiêm nhường nói, “Danh tiếng của Lục đại nhân vang xa, vua dân đều biết, năm xưa Phùng mỗ không nhận ra anh hùng, đã đắc tội nhiều chỗ, thực sự xấu hổ.”

Lục Cửu lang cười nhạt, vuốt ve chén rượu không đáp lời.

Bùi Hưng Trị khéo léo, dĩ nhiên sẽ không bỏ cuộc vì bị đối phương phớt lờ, ông ta nói tiếp, “Bây giờ nếu nói đại nhân độ lượng, mong bỏ qua chuyện cũ thì thật trơ trẽn, Phùng mỗ chỉ mong tương lai dài lâu, đại nhân cho chúng tôi cơ hội để bù đắp.”

Tuy ông ta ít khi đến thành Thiên Đức nhưng chưa từng gián đoạn lo lót quan viên, lập tức có nhiều người hưởng ứng.

Ngụy Hoằng cười ha hả đùa, “Nói thật, có người nào trên bàn tiệc hôm nay mà chẳng mờ mắt, nhìn anh kiệt lại lầm tưởng người thường? Ai cũng đáng bị phạt hết, Lục đại nhân đến dự yến tiệc là đã nể mặt lắm rồi, mọi người uống vài chén bồi tội đi.”

Bùi Hưng Trị lập tức uống cạn chén, bầu không khí dịu đi, mọi người cười nói rót rượu, thay nhau tự uống phạt.

Lục Cửu lang im lặng không nói, chỉ như  đang xem kịch. Những người xung quanh thấy không ổn, tiếng cười cũng thưa dần.

Lúc này Lương Dung lên tiếng, “Lục đại nhân mới đến nhậm chức, nếu có điều gì không hài lòng xin cứ nói ra, tuyệt đối đừng để trong lòng, trong chính sự hay việc thường ngày nếu có điều không thỏa, chúng tôi nguyện vì ngài san sẻ.”

Lục Cửu lang cũng không khách sáo, từ tốn bảo, “Lương đại nhân nói đúng, quả thực ta đang có vài điều bất mãn.”

Hắn nói thẳng, mọi người lại thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì nói ra cũng đỡ hơn là dò dẫm đoán ý.

Lục Cửu lang ra hiệu, binh lính bên ngoài khiêng vào hai chiếc rương nặng trịch, sắc mặt Bùi Hưng Trị thoáng thay đổi.

Binh lính mở nắp rương, ánh bảo vật lập tức loé lên, vàng bạc châu báu chất đầy bên trong làm người xem thở gấp, từng tiếng hít hà vang lên khắp sảnh.

Lục Cửu lang đứng dậy, thân hình cao lớn che khuất ánh đèn sau bình phong, khiến căn phòng tối lại, “Mấy hôm trước Phùng công đem những thứ này đến phủ Phó sứ, ngang nhiên hối lộ quan lớn, các vị nghĩ sao về việc này?”

Cả sảnh lặng ngắt như tờ, mặt mày ai nấy đều không vui.

Bùi Hưng Trị biết sự việc chẳng lành, lập tức cúi đầu, “Là tôi hành sự sai lầm, mong Lục đại nhân lượng thứ.”

Lục Cửu lang không chú ý tới ông ta, ngạo mạn nhìn khắp sảnh, “Các vị chắc hẳn rất thắc mắc, vì sao Thánh thượng lại phái ta đến đây đúng không.”

Bầu không khí trở nên gượng gạo, mọi người im phăng phắc, không một ai dám đáp lời.

Lục Cửu lang đột nhiên đập mạnh chén rượu xuống, mảnh sứ vỡ tung toé khiến mọi người biến sắc, “Vì thành Thiên Đức quá tệ hại! Quan không ra quan, quân không ra quân, Thánh thượng phái ta đến để chỉnh đốn!”

Thạch Đầu ngồi bàn bên đã cơm rượu no say, quệt miệng một cái, cầm lấy thanh đao đứng bật dậy.

______________________

Thành trì hùng mạnh ở vùng Hà Tây không chỉ có Sa Châu mà còn có Cam Châu, nơi ở của gia tộc Bùi thị. 

Phía Nam của Cam Châu tựa lưng vào dãy núi Kỳ Liên cao ngất, ở giữa là bình nguyên rộng lớn với những dòng sông uốn lượn chảy qua, thảo nguyên xanh tươi có ngựa hoang chạy nhảy tung vó, đầm lầy là chốn chim nước chao liệng, phong cảnh ngày xuân đầu hạ chẳng khác nào vùng Giang Nam trữ tình, nơi đây có đất đai màu mỡ hiếm thấy ở vùng biên ải, thích hợp để canh tác, từ đó nuôi dưỡng được đội quân tinh nhuệ và thiện chiến – Nhuệ Kim quân.

Là nhân vật quan trọng nhất trên đất Cam Châu, gia chủ họ Bùi Bùi Hựu Tĩnh đã lâu không xuất hiện.

Cách thành Cam Châu hơn trăm dặm, dưới chân núi tuyết trắng xóa có một ngôi chùa phong cảnh hữu tình. Trên vách núi cheo leo tạc ra những hang động sâu hẹp, nối liền nhau bởi những con đường chênh vênh. Các tăng nhân thành kính trong chùa ngồi thiền, nghiên cứu kinh thư, sống ẩn dật khổ tu. 

Gió trời thổi vi vu, hương trầm đưa thoang thoảng, một lão tăng đang giảng kinh cho những người lắng nghe trong động, bỗng ngoài cửa động có tiếng ồn ào. 

Một người đàn ông lực lưỡng không màng sự ngăn cản của các tăng nhân, xông thẳng vào quát lớn, “Ngũ đệ, chuyện của Bùi gia đệ cứ thế mặc kệ hay sao!” 

Lão tăng bị cắt ngang cũng không nổi giận, chắp tay hành lễ với người vừa đến rồi đứng dậy lánh sang động khác, để người nghe ở lại một mình.

Bùi Hựu Tĩnh bận áo vải trắng, hai bên tóc mai đã điểm bạc, tay cầm chuỗi Phật ngọc ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, thần sắc tĩnh tại, “Đại ca, mọi việc trong tộc đều do Tứ ca quyết định, hà tất đến tận đây làm phiền ta.”

Người đến chính là huynh trưởng Bùi An Dân, nếu không phải tình thế cấp bách thì ông ta cũng chẳng muốn đến. Dằn lại cơn bực tức, ông ta trầm giọng nói, “Tam đệ ở thành Thiên Đức đã bị Lục Cửu lang giam vào đại lao rồi!” 

Bàn tay đang lần chuỗi hạt của Bùi Hựu Tĩnh bỗng khựng lại, ánh mắt trở nên sắc bén.

Bùi An Dân kể lại đầu đuôi câu chuyện, căm giận nói, “Thằng chó đó ban đầu giả vờ tử tế, đồng ý hòa giải, nhưng khi Tam đệ vừa đến liền bắt giam người, còn tịch thu sạch sẽ trong ngoài phủ đệ, toàn bộ gia quyến đều bị giam giữ, trọng binh canh phòng nghiêm ngặt, đòi Hàn Thất tướng quân phải đích thân đến thương lượng!” 

Bùi Hựu Tĩnh nhíu mày, “Còn Ngụy Hoằng đâu? Những năm qua hắn nhận biết bao nhiêu bạc, lẽ nào ngồi yên?”

Bùi An Dân tức tối đáp, “Ngụy Hoằng không dám ra mặt, nói họ Lục vừa độc ác vừa nham hiểm, là một con chó điên, gần đây một loạt quan viên đều bị nó tịch biên. Các cơ sở của chúng ta trong thành không còn lại bao nhiêu, muốn cướp ngục cũng không nổi, chỉ sợ nó hạ độc thủ với Tam đệ.”

Bùi Hựu Tĩnh đã lâu không can dự vào việc nhà, ông đọc qua sổ tin tức mà Đại ca mang đến, đặc biệt xem kỹ những diễn biến ở Trường An. Một lúc lâu sau, ông ta cười khẩy, hai má hiện lên nếp nhăn sâu, “Nó không điên, nó bắt Tam ca một là vì hận cũ, hai là vì nó vẫn còn nhòm ngó con bé Hàn gia, nó muốn chúng ta đưa người đến cho nó. Đã có ý định như vậy, chắc chắn sẽ không nặng tay, tạm thời Tam ca không nguy hiểm đến tính mạng.”

Bùi An Dân tạm yên tâm, nhưng lại dấy lên nghi ngờ, “Có khi nào là Hàn gia mưu đồ hợp tác, ép chúng ta phải cúi đầu trước họ?”

Từ khi Bùi Hựu Tĩnh lui về ở ẩn, trên danh nghĩa Cam Châu vẫn thuộc quyền quản lý của Tiết độ sứ Hà Tây nhưng thực tế đã đoạn tuyệt liên hệ, gần như tự trị. 

Bùi Hựu Tĩnh liếc nhìn huynh trưởng, “Hàn gia không dùng thủ đoạn này. Hơn nữa Thất a đầu đang nắm quyền chỉ huy Xích Hỏa quân, không dễ gì rời khỏi Sa Châu, tiểu Hàn đại nhân cũng không cho phép, chính vì thế nên Lục Cửu lang mới bày ra kế hiểm này. Mối hận giữa nó và Bùi gia quá sâu, nhẽ ra Tam ca không nên tới.”

Bùi An Dân cũng hiểu mình đã mắc mưu, căm hận nói, “Cái tên khốn đó vừa đến thành Thiên Đức đã chặn đoàn thương buôn của chúng ta vào Trung Nguyên, tương lai chắc chắn sẽ gặp phiền phức. Tam đệ chỉ muốn hòa giải, liệu có thể nhờ Tiết độ sứ Sóc Phương ra mặt, đưa người về được không?”

Bùi Hựu Tĩnh dập tắt suy nghĩ đó của ông ta, “Lục Cửu lang chưa đạt được mục đích, tất sẽ không nể mặt ai. Hơn nữa ta có nắm được nhược điểm gì của nó? Giam giữ một phú thương không phải là đại tội, không thể viết sớ tố cáo, đành mời Hàn gia ra mặt vậy.”

Bùi An Dân vẫn không cam tâm, muốn nói lại thôi. 

Bùi Hựu Tĩnh hiểu rõ suy nghĩ của huynh trưởng, nhẹ nhàng nói, “Ta biết các huynh cảm thấy Hàn gia hiện tại không bằng trước, không muốn cúi đầu trước bọn họ, nhưng sự việc đã đến nước này, không tránh được đâu.” 

Bùi An Dân đành nói thẳng, “Ngũ đệ, từ sau khi Nhị đệ và Hành Ngạn qua đời, đệ không còn xử lý công việc, nhưng chuyện của gia tộc đệ không thể bỏ mặc.”

Bùi Hựu Tĩnh lặng nhìn khói hương mờ ảo, vầng trán nhuốm màu u ám của muôn vàn lo âu. 

Bùi An Dân thở dài nói, “Hành Ngạn khi còn sống rất kính trọng đệ, nếu nó có linh thiêng, chắc chắn không muốn thấy đệ trở nên sa sút thế này.”

Bùi Hựu Tĩnh im lặng hồi lâu, “Nhưng ta không phải là một người cha tốt, ta quá nghiêm khắc với nó. Trong trận chiến hai năm trước, ta đã bảo nó phải hành động như một nam nhi, đừng để Bùi gia mất mặt, thế là nó thực sự không rút lui.”

Trận chiến năm ấy nhà họ Hàn không thể đến ứng cứu kịp thời, Nhuệ Kim quân phải gian nan độc chiến, thương vong nặng nề, Bùi Hành Ngạn lại gặp phải Địch Ngân, đâu địch nổi dũng sĩ số một của quân Phồn? Công chúa Cao Xương đau buồn tột độ, chẳng bao lâu cũng theo con trai về nơi chín suối, Bùi Hựu Tĩnh ngày thường luôn trách mắng con trai không nên thân, nhưng sau khi trải qua bi kịch mất anh, mất con rồi lại mất vợ, ông đau khổ hối hận vạn phần, nảy sinh ý định từ bỏ thế sự.

Bùi An Dân cũng hiểu tình hình khó khăn, nhưng vẫn phải nói ra, “Người chết cũng đã chết, người còn sống phải nhìn về phía trước. Tứ đệ lần này thật sự bất lực, đệ ấy không qua lại với nhà họ Hàn, không mở lời được, chỉ có thể nhờ đệ ra mặt, dù sao cũng phải đưa Tam đệ về.”

Bùi Hựu Tĩnh im lặng một lúc, “Tứ ca một lòng muốn ngang hàng ngang vế với Hàn gia, người trong gia tộc cũng không cam chịu phục tùng, hoàn toàn không chừa lại đường lui, giờ lại muốn ta hạ mình cầu xin, có ích gì?”

Người họ Bùi đều tự cao tự đại, Bùi An Dân cũng không muốn cúi đầu, nhưng thật sự chẳng còn cách nào khác, “Các huynh đệ đều biết tình hình khó xử, nhưng Tam đệ quản lý tiền bạc, không có đệ ấy chắc chắn sẽ xảy ra đại họa. Tứ đệ cũng hiểu nỗi mất mát của đệ sau cái chết của Hành Ngạn, đề nghị để đệ nhận Tử Viêm làm con thừa tự, lứa hậu bối trong quân chỉ có nó là nổi trội, được Nhị đệ đích thân dạy dỗ, đệ có người kế thừa gia nghiệp, cũng nên vực dậy tinh thần, giúp gia tộc vượt qua khủng hoảng, suy cho cùng cũng một thể vinh nhục.”

Bên ngoài động đá vang lên tiếng chuông lanh canh, Bùi Hựu Tĩnh im lặng hồi lâu, đoạn thở dài.

***

Thiên Đức quân đã an nhàn quá lâu, suy kiệt từ năm này qua năm khác, các quan viên trong thành gần như tin rằng tình trạng đó sẽ kéo dài mãi mãi, dẫu đổi Phó sứ thì cũng chỉ là việc cho có.

Chỉ tới khi Lục Cửu lang bắt Phùng công, như một tiếng sấm rạch ngang bầu trời, toàn bộ Thiên Đức quân từ trên xuống dưới ngã liểng xiểng. 

Lục Cửu lang không khác nào bàn tay sắt, lạnh lùng nhổ bật những gốc cây mục, kéo theo vô số rễ mục béo phì. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhà lao trong thành chật kín người, tiếng chửi rủa vang lên không ngớt, thậm chí phải đuổi bớt những tên trộm vặt để lấy chỗ trống. 

Lục Cửu lang ra tay tàn nhẫn, thuộc hạ lẫn thân vệ cũng không kém, trăm người dữ như hổ sói, nhận lệnh giết là giết, tịch biên thành thạo đến mức nhuần nhuyễn, quan viên trong thành ai ai cũng khiếp đảm.

Trong thành gà bay chó sủa, gió tanh mưa máu, đại doanh ngoài thành cũng không thoát khỏi kiếp nạn. 

Thiên Đức quân chia thành nội doanh và ngoại doanh, nội doanh có năm nghìn quân trú trong thành, mấy vạn binh sĩ còn lại đóng tại đại doanh ngoài thành. Hàng rào của doanh trại đổ nát, quân kỷ lơi lỏng, đến nỗi khi Lục Cửu lang dẫn người tiến vào mà binh sĩ chẳng thèm chào hỏi một câu. 

Ngụy Hoằng nghe tin liền vội vàng chạy tới, lòng thấp thỏm không yên, không rõ đối phương có ý đồ gì. 

Khi ông ta xông vào doanh trại, thấy Lục Cửu lang mặt không biểu cảm dựa bàn ngồi nghiêng, bên cạnh là một chồng sổ tên binh sĩ, toàn bộ quân lính trong doanh lỏng lẻo xếp hàng, các thân vệ bắt từng viên Hiệu úy điểm danh. 

Ngụy Hoằng sầm mặt, dưới chân khựng lại một thoáng rồi bước nhanh tới trước, “Dám hỏi Lục đại nhân, ngài có ý gì đây!” 

Lục Cửu lang liếc mắt qua, giọng điệu bình thản, “Binh lực Thiên Đức quân trong sổ sách là bao nhiêu, quân số thực tế là bao nhiêu, Ngụy đại nhân có rõ không?” 

Ngụy Hoằng bị ánh mắt của hắn làm cho sống lưng lạnh toát, kìm nén cơn giận đáp, “Binh lực trong sổ sách là năm vạn, thì sao?” 

Lục Cửu lang không khách sáo, “Hiện trong doanh xếp hàng chỉ có khoảng hai vạn, cộng với năm nghìn người trong thành, số còn lại đâu, Ngụy đại nhân ăn hết rồi à?” 

Ngụy Hoằng biết không thể chối cãi, máu nóng dâng lên, buột miệng chửi, “Nhiều năm qua vẫn thế! Cái chốn biên thùy này bị triều đình bỏ bê, bị nợ quân lương lâu dài, nghèo nàn khốn đốn, không báo thêm quân số giả thì làm sao sống nổi!” 

Thân vệ của Lục Cửu lang thấy ông ta nổi giận liền đồng loạt tiến lên một bước, Ngụy Hoằng lớn tiếng quát, thuộc hạ của ông ta cũng xông tới. 

Ngụy Hoằng trừng mắt rút đao ra, nghiến răng nói, “Tên họ Lục kia, ngươi muốn làm cao thì ta nhịn, nhưng nếu định lấy cớ này để gây chuyện thì ông đây cóc sợ, cùng lắm là đánh cả hai cùng chết!” 

Lục Cửu lang chỉ chờ khoảnh khắc này, đột ngột lao vọt tới, Ngụy Hoằng không ngờ hắn nói đánh là đánh, đao chưa kịp chém xuống đã bị đánh bay, mắt thấy nắm đấm như gió lốc ập tới, Ngụy Hoằng giơ tay đỡ, ai dè chỉ là hư chiêu, dưới gối bị đá mạnh một phát, thân hình loạng choạng, lập tức bị Lục Cửu lang khóa chặt trên đất. 

Ngụy Hoằng bị khống chế, binh lính của ông ta đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì cho phải. 

Lục Cửu lang khiêu khích hỏi, “Ngụy đại nhân, vì cớ gì những năm qua ngài cứ ngồi yên ở thành Thiên Đức ăn cát?” 

Ngụy Hoằng chết lặng, lửa giận bốc lên, bất chấp tất cả quát mắng, “Mẹ kiếp ngươi thì biết gì! Cái chốn quái quỷ này bao nhiêu năm không có chiến tranh, ngoài việc ngày ngày chịu khổ, lấy đâu ra quân công để thăng tiến, ngươi có tư cách gì chế giễu? Nếu giỏi sao không ở lại Trường An mà vênh váo?” 

Lục Cửu lang cười lạnh, “Ngài nói sai rồi, nếu ta không đến thì làm sao Ngụy đại nhân có được quân công?” 

Ngụy Hoằng không hiểu, tưởng hắn đang giễu cợt mình, nhưng Lục Cửu lang lại ghé sát nói nhỏ mấy câu. 

Mọi người chỉ thấy hai mắt Ngụy Hoằng mỗi lúc một mở lớn, cuối cùng ngây ra. 

Dường như ông ta đã quên đi cơn giận vừa rồi, nét mặt trở nên kỳ lạ, đột nhiên hỏi, “Người có cách nhưng bạc lấy đâu ra, triều đình chắc chắn sẽ không chu cấp.” 

Lục Cửu lang buông tay, kéo ông ta đứng dậy, cười lớn, “Ngụy đại nhân chưa nghĩ thông rồi, có binh có quyền, còn sợ gì thiếu tiền?”

Chương trước
Chương sau