Phi hoàng dẫn

Phi hoàng dẫn – Chương 93 & 94

Thiên tử chào đời vào đêm rằm tháng Tám, thế nên sau khi ngài đăng quang Trung Thu được đổi thành tiết Thọ Xương, cùng mừng song hỷ.

Đến ngày lễ, bá quan được ban nghỉ ba ngày nhập cung chúc thọ, ngoài ra còn có vô số tiết mục cát tường chúc mừng. Hoàng tộc cử hành đại lễ, trong cung càng phải canh gác kỹ lưỡng, Lục Cửu lang dốc sức giám sát, liên tục tuần tra nhiều ngày liền, tuyệt đối không để xảy ra sai sót. 

Lý Duệ đã chuẩn bị thọ lễ từ lâu nhưng vẫn cảm thấy bất an, xuất điện kiểm tra mọi ngóc ngách. Cấm quân thay trang phục mới, thần thái oai phong, xếp hàng thẳng lối rất trật tự, còn uy nghiêm hơn cả hồi Đinh Lương nhậm chức, nhất cử nhất động đều có quy chế rõ ràng khiến y vô cùng hài lòng. 

Nô tài ở Dị Thú Uyển đang thuần phục dã thú, Lý Duệ dừng chân quan sát một hồi. 

Viên quan phụ trách Uyển vội chạy đến, cười đón, “Đây là ý của Đại Điện hạ, chọn biểu tượng chân long giáng phúc, bách thú hiến mừng.” 

Lý Duệ không khỏi mỉm cười, hóa ra đây là thọ lễ mà Lý Phù chuẩn bị, quả là món quà cầu kỳ để lấy lòng phụ hoàng, đáng tiếc chẳng có tác dụng. Y ít khi đặt chân đến nơi này, đang hào hứng đánh giá thì bỗng nghe thấy tiếng thú rống lạ thường vang dội, bầy thú run rẩy khiếp sợ. 

Viên quan nọ giải thích, “Tiếng rống này là của sư tử được Phất Lâm quốc cống nạp, bản tính hung tợn, mỗi ngày ăn hàng chục cân thịt, gặp vật sống là vồ, chỉ có thể nuôi nhốt trong hồ đá.” 

Hồ đá sâu ba trượng, đá tảng chồng chất ở đáy hồ, một con mãnh thú đang nằm trên tảng đá, lông cổ xù lên như con mèo lười khổng lồ, Lý Duệ láng máng nhớ ra, “Hình như trước đây trong hồ nuôi báo mà, nay đã chuyển đi rồi à?” 

Viên quan đáp, “Điện hạ nói không sai, báo vẫn còn trong hồ, nhưng sư tử vừa đến chúng đã trốn vào khe đá, chỉ chờ nó ngủ mới dám ra ngoài ăn chút thịt thừa, có thể thấy được sự lợi hại của mãnh thú này.” 

Bên hồ dựng một giàn kéo, mấy nô tài đang dùng lồng gỗ hạ mồi sống xuống dưới. Trong lồng là một con chó đen khỏe mạnh, vừa rơi xuống đất đã phóng ra khỏi lồng, bị luồng hơi thở của mãnh thú áp đảo, sợ hãi chạy loạn. 

Sư tử đột ngột đứng lên, ánh mắt sáng rực như đuốc, lập tức từ trên cao vồ xuống, đè mạnh lên con chó đen, hàm răng sắc bén ngấu nghiến cắn xé, máu thịt bắn tung tóe. 

Nghe tiếng chó kêu gào thảm thiết, Lý Duệ không khỏi quặn lòng, đột nhiên bắt gặp Lý Phù đang đứng ở bên kia hồ đá. 

Lý Phù phất tay áo, lững thững bước đến, “Ngũ đệ đến đây thưởng ngoạn à?” 

Lý Duệ bình thản đáp, “Chỉ đi dạo thôi, mới may mắn được thấy ý tưởng tinh tế của hoàng huynh, quả là độc đáo.” 

Lý Phù nắm lấy tay áo, nở nụ cười sâu xa, “Ngũ đệ quá khen, ngoài trò này ra ta chẳng có tài cán gì, chỉ biết tìm cách làm phụ hoàng vui lòng.” 

Xem ra chính y mới hạ lệnh thả mồi, Lý Duệ thuận miệng hỏi, “Lẽ nào sư tử cũng có thể thuần phục?” 

Lý Phù tựa vào lan can đá, thờ ơ nói, “Sư tử rất hoang dã, ta lại thích cái sự hung dữ của nó, giống chó xảo quyệt đến đâu cũng không thể thoát khỏi hàm răng kia, vừa khéo có tiết mục phù hợp với nó, ngày mai Ngũ đệ sẽ được xem cùng phụ hoàng.” 

Lý Duệ không để tâm, chỉ đáp, “Hoàng huynh có hiếu, phụ hoàng nhất định sẽ khen ngợi.” 

Lúc này Lục Cửu lang đến tìm Lý Duệ, không thể không cúi đầu hành lễ với hai vị hoàng tử. 

Dù Lý Phù rất căm ghét hắn nhưng không thể hiện ra mặt, trao đổi vài câu với Lý Duệ rồi dẫn người rời đi. 

Lý Duệ ra hiệu, cánh nô tài lui xuống. 

Lục Cửu lang bẩm báo, “Kinh Triệu Doãn kết án là do ngộ độc, Thương nương tử bị xử tám mươi gậy, mới đánh đến gậy thứ mười đã tắt thở, Lưu gia cũng không xé to chuyện.” 

Dù Lưu Biền chỉ giữ chức thị vệ trong cung nhưng lại là cháu trai của Yến Sơn huyện chủ, cùng bàn có Cao Tuý và Vệ Tư đều là con nhà thế gia, rành rành vụ án ám sát bằng độc, đáng lẽ phải trở thành đại án, thế mà lại kết thúc một cách sơ sài cẩu thả. 

Lý Duệ hiểu rõ, “Chắc chắn hoàng huynh đã sai người ém nhẹm, Kinh Triệu Doãn cũng không dám điều tra kỹ.” 

Lục Cửu lang thử thăm dò, “Sao Điện hạ không nhân cơ hội làm lớn chuyện này? Dù không lay động được gốc rễ nhưng cũng có thể ảnh hưởng tới thanh danh của Đại Hoàng tử, để hắn mang tiếng ám sát quan viên.” 

Lý Duệ lắc đầu, “Hoàng huynh có tiếng nhân từ, bá quan sẽ không dễ tin hắn làm chuyện ác, mà Thương nương tử đã chết, chất vấn kiểu gì đây? Hơn nữa ả từng bị Thập Nhị muội ức hiếp, vu ả ta vì trả thù ngươi mà vô tình hại người khác cũng được, đến lúc ấy sẽ khiến ngươi bị liên lụy, bị ngôn quan hạch tội.” 

Lục Cửu lang trầm ngâm một hồi, giọng lạnh lùng, “Nếu người suýt bị ám sát là con trai của Thẩm Tể tướng, phản ứng của bá quan ắt hẳn sẽ khác.” 

Lý Duệ chỉ thấy nực cười, sầm mặt quát, “Ngươi lấy gì so với con trai của Thẩm Tể tướng hả? Khó khăn lắm mới lật đổ được Đinh Lương, giữ vững chức vụ ở Tả quân mới là quan trọng, ai cho ngươi tự ý hành động!” 

Lục Cửu lang cúi đầu, “Điện hạ thứ tội, thuộc hạ nhất thời không kiềm chế được.” 

Lý Duệ cười lạnh, “Không kiềm chế được? Chứ không phải vì thấy chủ cũ bị sỉ nhục hả?! Đóng cửa Quán Nguyệt Lâu chưa đủ, còn xúi giục ta báo thù giúp ngươi, là ta gần đây quá dung túng nên mới khiến ngươi trở nên kiêu ngạo, còn định coi chủ nhân như lưỡi gươm trảm người.”

Lục Cửu lang sợ hãi quỳ thụp xuống, “Tuyệt đối không có chuyện đó, chỉ là thuộc hạ quá bất bình mà thôi. Rõ ràng Điện hạ tài năng xuất chúng, được Bệ hạ yêu mến, nhưng quần thần lại chỉ tin trưởng tử. Nếu không tìm cách lọt bỏ chiếc mặt nạ ngụy quân tử của Đại Hoàng tử, để thiên hạ nhận ra bản chất dối trá của hắn thì đến bao giờ Điện hạ mới có thể vượt lên?”

Lời này đánh trúng tim đen của Lý Duệ, dù Lục Cửu lang đã hiến kế, mượn vụ án quân khí để lật đổ Đinh Lương và nắm quyền quản lý cửa cung, song Lý Phù vẫn là người được triều thần mặc định là Trữ quân, căn cơ của y vẫn chưa bị lay động.

Lý Duệ dừng chốc lát, đè nén cảm giác phiền muộn, nghiêm giọng, “Ngươi không cần phải lựa lời che đậy, năm xưa ta đã thấy ngươi đối xử khác thường với Hàn tiểu thư, nay còn cố tình chuyển đến ở sát bên cạnh, thậm chí cầu xin vì danh tiếng của nàng ta, còn dám nói không có tư tâm?”

Lục Cửu lang chân thành đáp, “Không giấu gì Điện hạ, ban đầu đúng là thuộc hạ muốn quyến rũ nàng ta để xả giận, nhưng suốt thời gian qua bận rộn công vụ, hoàn toàn không có thời gian cho chuyện đó. Đại Hoàng tử nhiều lần bày mưu tính kế, thậm chí còn dùng cả rượu độc, thuộc hạ thật sự phẫn nộ, chỉ mong phò tá Điện hạ sớm ngày được lập Trữ, vẻ vang trước muôn dân, thuộc hạ cũng được hãnh diện lây.”

Lý Duệ biết chưa chắc những lời đó là thật nhưng nghe vẫn rất êm tai, hơn nữa thuộc hạ của y cũng chưa điều tra được mối liên hệ giữa Lục Cửu lang và Hàn gia, dần dịu giọng, “Nhìn ngươi có tiền đồ chưa kìa, muốn đi lên cũng không cần vội vã một sớm một chiều, lo làm tốt việc trong tay trước đi. Nếu còn dám làm càn, ta tuyệt đối sẽ không dung tha!”

Lục Cửu lang vội trả lời, được cho phép mới đứng dậy, không khác gì một con chó nhà ngoan ngoãn.

Lý Duệ phất tay đuổi hắn xuống, nghĩ tới Lý Phù thì lấy làm cảnh giác. Tuy vị hoàng huynh này có vẻ yếu đuối nhưng tâm cơ cực kỳ thâm sâu, còn dám dùng cả thủ đoạn đầu độc thì không biết sau này sẽ còn mưu tính điều gì. Dù Lục Cửu lang lập được đại công song dính dáng quá nhiều đến thị phi, khó tránh khỏi việc bị bá quan công kích, vị trí ở Tả quân vẫn cần phải có người thay thế phòng khi bất trắc.

Lý Duệ cân nhắc vài người nhưng ai cũng có chỗ thiếu sót, không đủ sắc sảo tàn nhẫn bằng Lục Cửu lang, đành tạm thời gác lại chuyện này.

Đoạn Lý Duệ ngẩng đầu, nhận ra con sư tử dưới đáy hồ đã ăn sạch con chó đen, chỉ còn lại mấy mẩu xương dính máu, y nhíu mày kinh tởm, thật không hiểu tại sao Lý Phù lại thích loài mãnh thú tàn bạo này. Không muốn nhìn nữa, y quay gót bỏ đi.

***

Hàn Chiêu Văn đang chọn lựa những sản vật thích hợp ở Trường An để gia nhân đóng gói vào rương hòm.

Sau tiết Thọ Xương, Thiên tử sẽ khởi hành đến hành cung Li Sơn, Hàn gia đang được sủng ái, dù Hàn Chiêu Văn đi đứng bất tiện vẫn được chọn theo thánh giá, Hàn Minh Tranh cũng sẽ lên đường trở về Hà Tây vào lúc đó.

Lần này chia tay, chẳng biết bao giờ hai anh em mới có dịp gặp lại, Hàn Chiêu Văn không khỏi thở dài, “Làm anh mà bất tài, để muội phải chịu khổ ở Trường An, sớm quay về cũng tốt.”

Hàn Minh Tranh nhẹ nhàng đáp, “Muội không thương tật, không đau đớn, sao lại nói là khổ? Nhị ca phải ở lại Trường An vì gia tộc ấy mới là điều khó khăn.”

Khi Hàn Chiêu Văn biết chuyện nhơ nhuốc ở Tam Khúc thì cực kỳ phẫn nộ, nhưng Vinh Lạc Công chúa đã bị trách phạt, y không tiện dâng thêm tấu chương.

Y bèn an ủi, “Tư Trạm bốc đồng đã khiến Ngũ Hoàng tử chú ý, đóng cửa Quán Nguyệt Lâu, thêm vụ án hoa khôi đầu độc rộ khắp ngõ hẻm, mấy lời ác độc cũng đã lắng xuống, muội đừng để bụng nữa”

Chưa đợi em gái mở lời, Hàn Chiêu Văn nói tiếp, “Không cần biết tên đó có ý đồ hay chỉ là tình cờ, muội cũng không được để ý!”

Hàn Minh Tranh mỉm cười, không nói lời nào.

Hàn Chiêu Văn cũng biết mình lo lắng thái quá, tự giễu nói, “Lục Cửu lang chính là tai họa, mới đến Trường An mấy tháng mà nghe nói hắn đã gây ra không ít chuyện, vẫn còn tơ tưởng muội. Hôm qua thân tín của hắn đến tặng quà, muốn nhờ Tư Trạm mang theo ít đồ về Hà Tây, ca từ chối hết rồi, không biết hắn định ủ mưu gì đây.”

Tư Trạm ôm một chiếc rương bước tới, vừa hay nghe thấy, không kìm được nói, “Đệ thấy Thạch Hiệu úy thật thà lắm, vẫn luôn nhớ tới các huynh đệ cũ trong quân, có khi nào Lục tướng quân cũng không xấu, chẳng qua là có uẩn khúc hiểu lầm gì đấy?”

Hàn Chiêu Văn dở khóc dở cười, lắc đầu bảo, “Đệ nghĩ Lục Cửu lang là loại người nào? Mười mấy tuổi đã suýt mưu hại thành công Bùi thiếu chủ, là kẻ độc ác từng thiêu trụi doanh trại Thanh Mộc, cũng chính hắn đã rút sạch gân cốt của quan viên Lĩnh Nam, đến Trường An chẳng khác nào lang sói, liên tiếp trấn lột mười tám hộ, khiến bá quan khiếp đảm. Không hại chết chủ cũ đã nhân từ lắm rồi, đệ thật sự nghĩ hắn là người lương thiện?”

Tư Trạm nghẹn họng, không nói nên lời, nhìn về phía tướng quân nhà mình.

Hàn Minh Tranh nhặt tay nải rơi xuống đặt lên xe, ánh mắt trầm lắng như chẳng nghe thấy gì.

______________

Cờ lụa phấp phới tám hàng,

Thêu rồng ngũ sắc dàn đều phương vuông.

Quỳ gối nâng chén nhịp đề,

Dốc lòng chúc thọ trường sinh muôn đời.(*)

(*) Bài thơ Vũ mã từ của Trương Duyệt. Hàng năm trong các tiết mục mừng sinh nhật vua có mục múa ngựa trước điện Cần Chính. Đội múa ngựa gồm 64 con, xếp thành 8 hàng, mỗi hàng 8 con, mỗi ngựa mồm ngậm ly, hai chân trước gõ móng phát ra âm thanh theo bài bản đã định trước.

Bài thơ ấy đã miêu tả quang cảnh trong tiết Thọ Xương, so với lễ Vu Lan, tiết Thọ Xương càng thêm long trọng, Kim Ngô xếp hàng dẫn đường, bốn quân Bắc Nha đứng như rừng, Thái Thường(*) sắp đặt nhạc lễ, cung nữ nhẹ nhàng múa ca.

(*) Thái thường là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự, là cơ quan phụ trách việc thi hành những thể thức lễ nghi, điều khiển ban âm nhạc, trông coi các đền chùa thờ Trời, Đất, thần 4 mùa.

Trong lầu Hoa Ngạc lộng lẫy ánh vàng, quân thần cùng mừng yến tiệc, Hoàng tử Hoàng nữ lần lượt chúc mừng Thiên tử, dâng lễ vật và thơ chúc thọ; văn võ bá quan quỳ bái kính rượu, dâng lên túi hứng sương dệt từ tơ tằm cùng gương vàng quý báu; sau đó là sứ thần các nước tiến dâng lễ vật, Thiên tử cùng quần thần ngâm thơ làm phú, bầu không khí hòa hợp vui vẻ.

Hàn Minh Tranh vẫn bận Hồ phục kiểu nam, trang phục giản dị, không vì lời đồn mà thay đổi. Lần này vào cung hoàn toàn khác lần trước, mọi người liếc mắt nhìn nàng, lén lút bàn tán sau lưng, nhưng khi đối diện lại cố tình xa lánh, như thể trên người nàng có thứ không sạch sẽ.

Chỉ có Thẩm Minh vẫn bình thường bắt chuyện, thân thiện hỏi thăm, “Tôi mời mấy lần đều bị từ chối, lần này xin hãy cho tôi một cơ hội để tiễn biệt.”

Hàn Minh Tranh áy náy khước từ, “Tấm lòng của Thẩm công tử tôi xin nhận, chỉ là trước mắt thật sự không tiện.”

Ngày nàng đến chói loá tựa hào quang, được người đời tán dương ngưỡng mộ; còn lúc trở về nàng lại bị thế nhân cười nhạo, trở thành đề tài đàm tiếu trên khắp phố phường, chẳng ngờ thanh danh của một nữ tướng quân lại có thể dễ dàng bị hủy hoại đến vậy, Thẩm Minh không khỏi thở dài, “Chúng nữ ganh ghét sắc đẹp, ác ý đồn đại dâm loạn, từ cổ chí kim nào có di dịch.”

Hàn Minh Tranh không nói nhiều, chỉ đáp, “Thẩm công tử quả là bậc quân tử.”

Nàng đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy trong các hoàng nữ có một thiếu nữ mặc cung trang, mỉm cười gật đầu với nàng hàm chứa ý cảm tạ.

Thẩm Minh quen thuộc vương cung, cười giải thích, “Đó là Phúc Ninh Công chúa, thân mẫu của nàng ấy xuất thân thấp kém, bản thân khá rụt rè nên bình thường Bệ hạ không mấy chú ý. Mới đợt trước nàng ấy còn lo lắng về hôn nhân, nhưng nay đã được gả cho Uông Tông vốn định cho Vinh Lạc Công chúa, chắc là cảm kích cô đấy.”

Hàn Minh Tranh đánh giá, Phúc Ninh công chúa trầm tính dịu dàng, khác xa vẻ kiêu ngạo hống hách của Vinh Lạc Công chúa.

Thẩm Minh cười nói, “Kỳ thực Uông Tông cũng may mắn lắm, chẳng qua không tiện nói ra thôi. Hắn là người học thức uyên bác, làm người chân thật nên mới được Bệ hạ để mắt, nhưng từ khi biết mình được tứ hôn với Vinh Lạc Công chúa, hắn cứ canh cánh về tính nết của nàng ta, may thay thánh chỉ đã sửa, bằng không tương lai khéo chẳng được yên ổn.”

Hàn Minh Tranh nhìn theo, quả nhiên thấy một thanh niên mặc áo đỏ thẫm cúi chào nàng từ xa, vẻ mặt ngượng ngùng.

Thẩm Minh cười nói tiếp, “Vinh Lạc Công chúa bị Bệ hạ khiển trách là kiêu căng tự phụ, không thích hợp làm vợ Sĩ đại phu, chắc sẽ không còn ai muốn kết hôn với nàng ta nữa, ngay cả thọ yến lần này cũng không thấy bóng dáng đâu, có thể vì cảm thấy quá mất mặt.”

Hàn Minh Tranh không bình luận mà chỉ nói, “Lần này đến Trường An may mắn được công tử giúp đỡ, mai sau nếu ghé Hà Tây, Hàn gia nhất định sẽ hậu đãi.”

Chịu nhục không biện giải, ít nói không tranh giành, giai nhân tự chủ có thể tách mình khỏi tục lụy. Thẩm Minh vừa khâm phục, vừa cảm thấy tiếc nuối, “Xích hoàng trở về, rồi ai sẽ bay lượn cùng đây?”

Hàn Minh Tranh khẽ cười, “Tự có gió lớn tiễn đưa, đa tạ công tử đã quan tâm.”

Bỗng Thẩm Minh nhớ đến một người, không khỏi ngạc nhiên. Một ngày trọng đại thế này, Lục Thương Lang có tiếng tàn nhẫn đáng lẽ phải nhân cơ hội xuất hiện trước mặt Thiên tử chứ, cớ gì lại chẳng thấy bóng dáng đâu?

***

Lục Cửu lang không hề muốn vắng mặt trước Thiên tử, nhưng lại gặp phải tình huống bất ngờ.

Hắn đang dẫn người tuần tra thì đột nhiên có thái giám chạy đến báo tin, Vinh Lạc Công chúa trên đường đến dự thọ yến nghĩ quẩn, muốn nhảy xuống hồ Cảnh Long tự vẫn.

Hồ Cảnh Long nằm không xa lầu Hoa Ngạc, dù Lục Cửu lang không muốn để ý cũng phải giả vờ ứng cứu, trong lúc chạy đến hắn đã sai người báo tin cho Vương Thực và Lý Duệ, bụng chửi thầm đúng là đen đủi.

Làm gì có chuyện Vinh Lạc Công chúa tìm đến cái chết, dù bị tước mất Phò mã, bị người trong cung chế giễu, nàng ta cũng chỉ có thể nổi trận lôi đình, trút giận lên nô tỳ, chắc chắn lần này cũng chỉ làm bộ làm tịch mong Bệ hạ mềm lòng, nhưng cứ cố tình chọn đúng tiết Thọ Xương, không khác nào đổ thêm dầu vào lửa, bằng mọi giá hắn phải ngăn cản trước.

Hồ Cảnh Long là hồ nước tự nhiên, nước được dẫn từ kênh Long Thủ đổ vào. Mặt hồ rộng lớn phẳng lặng, sâu hơn mười trượng, mọc đầy sen cùng củ ấu, cảnh sắc thanh tịnh đầy cuốn hút, Thiên tử thường cùng quần thần tổ chức yến tiệc, ngồi thuyền thưởng ngoạn tại đây.

Bấy giờ bờ hồ vắng vẻ, Vinh Lạc Công chúa đang đứng trên đài ngắm cá cao cao bên hồ, nàng ta tựa vào lan can, chỉ cần hơi nghiêng người sẽ rơi ngay xuống hồ, cung nữ và thái giám theo sau tái mặt, quỳ cách ba trượng, van xin nàng ta lui lại.

Lục Cửu lang vừa sai người đi tìm thuyền vừa tiến lên khuyên nhủ, đề phòng cô công chúa ngu xuẩn thật sự nhảy xuống, đến lúc đó nếu Thiên tử động lòng, niệm tình cốt nhục mà trút giận lên hắn thì quả oan uổng.

Vinh Lạc Công chúa mặc một bộ y phục hoa lệ, lông mày nhướn cao, thấy hắn đến lại chẳng chút ngạc nhiên, “Lục Cửu lang, giờ ngươi đắc ý lắm đúng không?”

Lục Cửu lang cẩn thận không dám đến gần, “Ty chức không dám, xin Công chúa giữ gìn phượng thể, chớ manh động.”

Vinh Lạc Công chúa nheo mắt phượng, “Quỳ xuống!”

Lục Cửu lang ngoan ngoãn quỳ một gối xuống, “Nếu Công chúa muốn trách phạt, ty chức tuyệt đối không chống cự, chỉ xin Công chúa tránh xa mép nước.”

Vinh Lạc Công chúa bật cười, “Ngươi muốn bổn công chúa chết nhưng lại sợ phụ hoàng trách phạt.”

Lục Cửu lang không biểu lộ cảm xúc, “Hôm nay là tiết Thọ Xương, dù Công chúa tức giận cũng xin giữ gìn thân thể vì Bệ hạ.”

Ánh mắt Vinh Lạc Công chúa lóe lên sự căm hận, “Bổn công chúa khinh thường tên ngốc Uông Tông kia, để Phúc Ninh nhặt đi cũng chẳng sao. Nhưng ngươi là cái thá gì? Tưởng có Ngũ ca bảo vệ thì có thể kiêu ngạo?”

Lục Cửu lang liếc nhanh qua khoé mắt, thấy thuộc hạ đã chèo thuyền tới gần, dịu giọng khuyên, “Sao Công chúa lại nói vậy? Chỉ cần Công chúa từ bỏ ý định nghĩ quẩn, ty chức nguyện trả cái mạng hèn này.”

Vinh Lạc Công chúa bật cười tàn nhẫn, “Đã vậy, bổn công chúa lệnh cho ngươi lập tức tự sát! Ngươi chết thì ta sẽ xuống!”

Lục Cửu lang đâu chịu nghe theo, đáp, “Xin Công chúa hãy rời đài cao trước, ti chức cam nguyện chịu phạt.”

Vinh Lạc Công chúa bất ngờ xoay người, nửa thân nàng ta đã ở ngoài lan can, khiến cung hầu xung quanh đồng loạt hô lên kinh hãi.

Lục Cửu lang không kịp suy nghĩ, lập tức lao đến kéo nàng ta lại, nhưng không ngờ Vinh Lạc Công chúa vung tay áo, một lưỡi dao đâm tới.

Lục Cửu lang đang trong thế lao tới nên chỉ kịp nghiêng người tránh, lưỡi dao lướt qua cổ, tay hắn đã kịp tóm lấy áo nàng ta, kéo nàng ta từ ngoài lan can vào. Nhưng Vinh Lạc Công chúa không chịu thua, ngược lại còn lợi dụng lực nắm để đẩy hắn, khiến hắn mất thăng bằng, rơi thẳng từ trên đài cao xuống hồ.

Một tiếng *tùm* nặng nề vang lên, cung nữ lẫn cấm vệ xung quanh đều chết lặng, thuyền nhỏ vội vàng chèo tới tìm kiếm Lục Cửu lang dưới nước.

Mặt hồ bị lá sen che kín, khó bề thấy tình hình bên dưới, nhưng lá sen rung lắc dữ dội như có người đang vùng vẫy giãy giụa.

Cấm vệ hoảng hốt, người thì chặt lá sen, người thì dùng sào mò tìm, nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy người đâu, cứ như Lục Cửu lang đã biến mất không để lại dấu vết.

Vinh Lạc Công chúa vứt bỏ con dao găm, thản nhiên đứng trên đài cao nhìn xuống, bật cười sang sảng. Nàng ta ung dung bước khỏi đài ngắm cá, đắc ý hất nhẹ tà váy, “Bổn công chúa không muốn chết nữa, hồi cung.”

Nàng ta dẫn theo đoàn cung nữ và thái giám rồng rắn rời đi, để lại các cấm vệ ngơ ngác, tiếp tục tìm kiếm dưới nước.

Khi tin tức đến tai Lý Duệ, y không dám tin, “Người mất tích? Thập Nhị muội lại giở trò gì đây?”

Hạ Húc vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Trong hồ tìm thấy hai thi thể mặc áo bơi, còn có mảnh lưới rách, chắc chắn có mai phục dưới nước kéo Lục Cửu lang đi rồi.”

Lý Duệ bàng hoàng, giữa hoàng cung ban ngày ban mặt lại dám giở trò, kẻ đứng sau còn ai ngoài hắn ta, y lập tức nhìn về phía Lý Phù.

Lý Phù đang chăm chú xem nghệ nhân diễn trò đu dây, thong dong liếc mắt sang, mang theo sự chế giễu rõ ràng.

Lý Duệ sững sờ, đại yến vẫn đang náo nhiệt, y chỉ có thể nén giận, nghiến chặt răng, “Đi tìm! Dù có phải rút cạn nước hồ cũng phải tìm cho ra! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Chương trước
Chương sau