Phi hoàng dẫn – Chương 91 & 92
Chương 91: Bẻ gãy cánh
Thời gian gần đây Thương Thanh Thanh liên tục bị hành hạ, chỉ khi được dìu ra khỏi sân, nàng ta mới cảm thấy thoát khỏi cơn ác mộng dai dẳng, đứng dưới hiên hai chân rã rời, tay nắm chặt con dao do Xích Hoàng tướng quân ban thưởng, không kiềm được run rẩy.
Lục Cửu lang đuổi theo, Thương Thanh Thanh toan mở miệng thì bị một ngón tay áp lên môi, hắn lặng lẽ dẫn nàng ra ngoài, lái xe ngựa chở về Nam Khúc.
Trong xe, Lục Cửu lang cởi áo Thương Thanh Thanh, nhìn làn da trắng muốt lấm tấm vết máu, mình mẩy bầm tím, có thể tưởng tượng đã bị tra tấn nhiều đến mức nào, hắn nhếch mép cười lạnh song giọng lại rất dịu dàng, “Tội nghiệp Thanh Thanh, chắc hẳn đau đớn lắm.”
Thương Thanh Thanh vội vàng kéo áo lên, quay sang rưng rưng nức nở, “Vì Cửu lang, Công chúa đã hận thiếp thấu xương.”
Lục Cửu lang càng tỏ vẻ xót xa, “Cũng may Đinh Lương đã thất thế, ta được điều sang Tả quân nhậm chức, tương lai tốt đẹp, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Thương Thanh Thanh khẽ cứng người, cố tỏ ra ngây ngô, “Chuyện gì cơ?”
Lục Cửu lang vờ không để ý, ôm nàng ta vào lòng, dịu dàng bảo, “Nàng chưa biết à? Đinh Lương đã bị tống vào đại lao, bè cánh của lão bị ta bắt hết, ngày ngày chịu đủ cực hình trong ngục, xiên sắt, sắt nung khiến chúng phải quằn quại la hét, thịt da nát bươm, không một ai thoát khỏi.”
Lòng Thương Thanh Thanh lạnh buốt, cả người như bị rắn độc quấn chặt, không kìm được run rẩy.
Cũng may Lục Cửu lang không nhận ra, hắn cầm lấy con dao của Xích Hoàng tướng quân, tháo chuỗi tràng hạt tám viên viền vàng tím trên cổ tay xuống, dịu dàng nhét vào tay nàng, “Dao là vật nguy hiểm, không tốt, để ta xử lý hộ, chuỗi tràng hạt này do Điện hạ ban tặng, xem như bù đắp cho nàng. Vết thương do kim đâm hay roi vọt chỉ cần điều dưỡng ít hôm khắc tự lành lặn, trở về ta sẽ sai người đem thuốc đến, sau khi xong việc sẽ đến thăm nàng.”
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đến Nam Khúc, Lục Cửu lang đưa Thương Thanh Thanh đến trước cổng lớn rồi lập tức rời đi.
Thương Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng hắn, cắn chặt môi dưới, chẳng màng thị nữ mừng rỡ ùa ra đón mà chạy thẳng vào phòng, khóa trái cửa, lục tung rương đồ, lấy hết hòm vàng bạc gói ghém vào tay nải, nhưng chưa thu dọn xong thì ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng cười lạnh lẽo, “Nương tử tính đi đâu đấy?”
Thương Thanh Thanh cứng người, ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào đã có một tên thái giám mặt vàng khô quắt đứng bên cửa sổ.
Thái giám nhảy qua cửa sổ, một cước đá mỹ nhân ngã lăn ra đất, hằn học mắng, “Tiện tỳ! Đinh Lương vừa ngã đã muốn bỏ trốn? Đừng quên vẫn còn Điện hạ, giết ngươi dễ như giẫm chết một con kiến!”
Thương Thanh Thanh đau đớn không dám rên la, chỉ biết cầu xin, “Xin công công tha mạng, là Công chúa hận thiếp, không dung tha cho thiếp…”
Thái giám cười khẩy, “Nếu không phải Điện hạ mở lời, ngươi nghĩ mình có thể sống đến hôm nay sao?”
Thương Thanh Thanh sững người, khó tin nói, “Nhưng thiếp đã chịu đủ tủi nhục trong điện của Công chúa…”
Thái giám khinh bỉ nhìn nàng, rít giọng nói, “Có thể khiến Công chúa nguôi giận, chút đau đớn thể xác ấy tính là gì? Nhẽ ra ngươi phải bị đánh mấy gậy trong yến tiệc, sau đó có người đứng ra xin tha, đưa ngươi đến Lục phủ dưỡng thương, không ngờ cuối cùng lại bị Hàn tiểu thư phá rối. Chờ khi họ Lục đến Nam Khúc, ngươi hãy pha bình thuốc này vào rượu, những việc còn lại ắt có người khác lo.”
Tên thái giám rời đi đã lâu, Thương Thanh Thanh vẫn không nhúc nhích.
Bên cạnh nàng ta, vàng bạc trâm vòng rơi vung vít khắp nơi, trước mặt là một chiếc bình sứ trắng tinh, nàng đăm đăm nhìn hồi lâu rồi úp mặt khóc nức nở.
***
Vinh Lạc Công chúa đã thành công hạ nhục Xích Hoàng tướng quân nhưng cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Chuyện nhảy múa dâm loạn tại thọ yến nhà họ Nhiếp đã lan khắp triều đình, Nhiếp Thượng thư giận dữ đến mức muốn đập đầu vào cột vàng, ông đã dâng tấu lên Thiên tử buộc tội Vinh Lạc Công chúa ngang ngược, làm nhục hạ thần, để sứ thần chê cười, quả thực ô nhục quốc thể, các Ngự sử nối gót dâng sớ, văn thần oán giận, nước bọt như muốn nhấn chìm long án.
Thiên tử mới trách phạt Vinh Lạc Công chúa cách đây không lâu, vừa dỡ bỏ lệnh cấm lại gây chuyện lớn, ngài tức giận hạ chỉ thu hồi Phò mã đã định cho nàng ta, đổi sang phối cho Phúc Ninh công chúa. Vốn dĩ Vinh Lạc Công chúa khinh thường Uông Tông, nhưng khi bị hoàng muội đoạt mất lại cực kỳ nhục nhã, nàng ta khóc lóc nhiều lần nhưng bị Thiên tử cự tuyệt ngoài điện, không chút đoái hoài.
Sau đó Thiên tử hạ chiếu vỗ về nhà họ Hàn, lệnh cho anh em Hàn thị tới tiết Thọ Xương hãy vào cung dự yến, thế là việc Hàn Minh Tranh rời Trường An phải hoãn lại.
Vinh Lạc Công chúa bị trừng phạt nghiêm khắc, bá quan hả dạ, phong ba trong triều tạm thời qua đi. Nhưng điệu múa dâm loàng đã lan truyền khắp Bắc Khúc, trở thành sở thích của các vị khách tìm hoa, chẳng mấy chốc ở chốn phấn son đâu đâu cũng thấy mỹ nhân mặc nam trang.
Lần này Thẩm Minh đến Nam Khúc thì thấy Sở Phiên Phiên mặc nam trang ra đón, chàng kinh ngạc giận dữ, “Lố lăng! Ai bảo nàng ăn mặc như thế?!”
Sở Phiên Phiên ấm ức, “Chẳng phải công tử thích Xích Hoàng tướng quân sao? Thiếp chỉ muốn làm vừa lòng chàng thôi mà.”
Thẩm Minh sầm mặt, không nói một lời.
Sở Phiên Phiên thấy mình đã biến khéo thành vụng, ngoan ngoãn thay trang phục, cuối cùng cũng khiến vị công tử nhà Tể tướng tạm nguôi ngoai.
Sau khi uống cạn mấy chén rượu, đốt hết một lò hương, cả hai vui vẻ một hồi, bấy giờ Sở Phiên Phiên mới dám thỏ thẻ hỏi bên gối, “Công tử không thích thật à? Gần đây các tỷ muội Tam Khúc đều ăn mặc như thế.”
Tuy không còn giận nhưng Thẩm Minh vẫn lạnh lùng nói, “Hàn Thất tiểu thư là nữ tướng quân, xông pha trận mạc giết địch, anh dũng phi phàm, sao có thể bị thế nhân khinh nhờn.”
Sở Phiên Phiên cười giảo hoạt, “Công tử cũng là đàn ông, sao không hiểu càng là thánh nữ, đàn ông lại càng thích tưởng tượng về sự phóng túng của nàng.”
Đương nhiên Thẩm Minh biết lòng người vốn thế nào, vừa tôn sùng sự thanh cao thuần khiết, ngưỡng mộ vẻ anh hùng, nhưng đồng thời cũng hả hê khi thấy nhân tài rơi xuống bùn lầy dâm ô. Dù bị Vinh Lạc Công chúa cố tình vấy bẩn nhưng từ nay hình ảnh Xích Hoàng tướng quân trong mắt người đời đã khác, mọi người bắt đầu phóng túng mộng tưởng về dáng vẻ của nàng giữa cánh đàn ông bất chấp sự thật vốn ra sao.
Chàng ta giận lắm, song cũng hiểu mình không thể thay đổi tình hình, “Ta không quan tâm người khác thế nào, nhưng nàng tuyệt đối không được ăn mặc như thế.”
Sở Phiên Phiên thoáng ghen tị, nhỏ giọng làu bàu, “Học theo cách ăn mặc có đáng là gì, vũ điệu về Xích Hoàng tướng quân mới là thứ thu hút. Quán Nguyệt Lâu phất lên cũng nhờ đó, nếu không nhảy múa, khách khứa làm sao chịu.”
Thẩm Minh im lặng khoác áo đứng dậy, Sở Phiên Phiên hoảng hốt, dùng hết sự dịu dàng mới níu giữ được chàng ta, chẳng dám nói thêm về chuyện này.
Sở Phiên Phiên nói không sai, khi Thẩm Minh đang hậm hực thì Quán Nguyệt Lâu ở Bắc Khúc ngập trong tiếng ca điệu nhạc.
Trên đài hoa nhạc khúc trầm bổng, một mỹ nhân mặc nam trang đang múa lượn giữa các binh sĩ, dáng vẻ quyến rũ phóng túng khiến bầu không khí dưới đài nóng bừng, liên tục có những tay hào phú tung bạc khen thưởng, mụ tú bà được phen hớn hở cười tít mắt.
Lý Duệ ngồi ở gian phòng lầu trên xem một lúc, đoạn quay sang nhìn Lục Cửu lang, không hài lòng nói, “Đây là thứ ngươi muốn ta xem? Chuyện ở thanh long cũng mong ta nhúng tay vào? Vớ vẩn!”
Lục Cửu lang biết không dễ thuyết phục, cúi đầu thưa, “Điện hạ, Hàn gia vừa được sắc phong, thế mà thanh lâu lại dám nhại điệu múa sỉ nhục tứ phẩm Tuyên Uy tướng quân, chà đạp lên thể diện của triều đình.”
Lý Duệ biết chuyện này đã vượt quá giới hạn, bực bội nói, “Vậy thì sao, hay ngươi muốn phong tỏa Tam Khúc? Bắt quan phủ cấm nhảy múa? Nực cười. Hàn gia đã dâng tấu rồi, sau tiết Thọ Xương, Hàn tiểu thư sẽ trở về Hà Tây, phong trào dâm ô này cũng tự tan biến, không cần ngươi phải lo!”
Lục Cửu lang vẫn cố chấp, “Điện hạ có biết vì sao Bình Khang Phường lại thịnh hành phong cách này không? Là có kẻ cố ý gây ra.”
Lý Duệ thoáng ngạc nhiên, chỉ tay về phía một vị khách giàu có đang hô hào to nhất dưới đài, nói, “Là Vương tử Đạt Già của Thổ Phồn?”
Trong mắt Lục Cửu lang ánh lên hàn quang, “Chính là Đạt Già không ngừng tung bạc, tiêu tiền như nước hòng đẩy làn sóng dâng cao. Hắn từng bại dưới tay của Hàn tướng quân, nay cố tình dùng thủ đoạn thâm độc này để sỉ nhục nàng. Hàn gia bảo vệ bờ cõi triều đình, Hàn tướng quân được vạn dân Hà Tây kính mến, vậy mà dân chúng Trường An lại bị kẻ địch xúi giục quay sang hạ nhục nàng, nếu truyền đến Tây Bắc, bách tính ở đó sẽ nghĩ thế nào về triều đình?”
Lý Duệ không lường tới ẩn tình đằng sau, trông thấy vẻ mặt kiêu căng tự mãn của Đạt Già, y không khỏi nổi giận, “Một đám ô hợp dơ bẩn, đàm phán nhiều ngày vẫn không có thành ý, không cần phí lời nữa, đợi ta về bẩm báo với phụ hoàng, bảo bọn chúng cút khỏi Trường An!”
Chưa để Lục Cửu lang lên tiếng, Lý Duệ lại nói tiếp, “Việc này dù không đúng nhưng ta là Hoàng tử cũng không tiện xen vào chốn phong hoa, còn ngươi càng phải tránh hiềm nghi, quá để tâm như vậy, có phải trong lòng vẫn còn chủ cũ?”
Lục Cửu lang lập tức quỳ gối, cúi người đáp, “Thuộc hạ không dám, chỉ là thuộc hạ được Điện hạ ban ơn, lại từng được ba mũi tên của nàng ta cứu mạng, cũng vì vậy Công chúa mới ghi hận. Nếu bây giờ thuộc hạ vô tình vô nghĩa thì khác gì kẻ lòng lang dạ sói?”
Lý Duệ định răn đe đôi câu, nào ngờ dưới lầu bỗng xảy ra náo loạn, một thanh niên xông vào trong sảnh, bắt đầu ẩu đả với Vương tử Đạt Già.
Đạt Già có dũng sĩ hộ tống, thanh niên kia cũng dẫn theo hộ vệ, hai bên lao vào đánh nhau, đại sảnh lập tức hỗn loạn, khách khứa nhao nhao bỏ chạy.
Lý Duệ nhận ra người xông đến chính là em vợ của Hàn Chiêu Văn, hẳn là đã biết được hành vi của Đạt Già nên kéo đến báo thù. Nhà họ Hàn đang được Thiên tử sủng ái còn Vương tử Thổ Phồn lại là sứ thần nước ngoài, bên nào bị thương cũng sẽ xảy ra rắc rối lớn, không thể làm ngơ, Lý Duệ ra lệnh các võ sĩ theo hầu xuống can ngăn.
Lục Cửu lang vẫn im lặng quỳ gối.
Lý Duệ đi qua đi lại, trong lòng vô cùng bực bội, vừa mới phản bác Lục Cửu lang thì giờ lại xảy ra chuyện lớn. Nhà họ Hàn đã biết chuyện, một khi dâng tấu, bá quan càng xôn xao, cuối cùng y nói, “Ngươi hãy đưa người Hàn gia về phủ, trấn an vài câu, nói với họ rằng Quán Nguyệt Lâu sẽ bị đóng cửa một thời gian, nên đừng làm to chuyện nữa.”
Lục Cửu lang bình thản nhận lệnh rời đi.
Tư Trạm bất ngờ đánh trúng Đạt Già nhưng lại bị các võ tướng Thổ Phồn bao vây hành hung, dù quan binh ra mặt ngăn cản, cậu vẫn quyết lao vào xé xác đối phương.
Lục Cửu lang lập tức giữ chặt cậu, kéo ra ngoài rồi đẩy lên xe ngựa, quát bảo xa phu chạy thẳng đến Hàn phủ.
Tư Trạm cực kỳ phẫn nộ, song lại bị cánh tay rắn chắc của Lục Cửu lang ghì chặt không thể cựa quậy, cậu há miệng chửi bới, “Cút! Tất cả đều tại ngươi! Chính ngươi đã khiến thanh danh của tướng quân bị hủy hoại!”
Lục Cửu lang không đáp, gương mặt căng cứng.
Tư Trạm dù bị đánh cũng không chịu lùi bước, lúc này càng nghĩ càng tức, nhưng suy cho cùng cậu vẫn chỉ là một thiếu niên, không kìm được chảy nước mắt, “Trên chiến trường tướng quân đã giết bao nhiêu lính Phồn, chịu biết bao thương tích! Cô ấy là một người hùng chân chính, là niềm tự hào của dân chúng Hà Tây! Dù ngươi phản bội Hàn gia, cô ấy vẫn không nói xấu ngươi, còn cứu mạng ngươi! Nhưng các ngươi lại để cô ấy bị sỉ nhục thế đấy!”
Tư Trạm nghẹn lời, vừa căm vừa tủi, không cầm được bật khóc tức tưởi.
Lục Cửu lang ấn đầu cậu lên vai mình, im lặng lắng nghe tiếng khóc bi phẫn. Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, khi về đến Hàn phủ, nước mắt của Tư Trạm cũng đã khô, cảm thấy mình đã để lộ sự yếu đuối trước kẻ thù nên hậm hực nhảy xuống xe, chạy thẳng vào cửa.
Lục Cửu lang nhìn theo bóng lưng của cậu rồi xoay người bước đi, chìm dần vào đêm đen.
_______________
Chương 92: Tình mỏng
Vốn dĩ Tư Trạm đâu biết những chuyện ô uế tại Bắc Khúc, mãi đến khi hộ vệ Hàn phủ nghe được lời đồn mới tìm hiểu ngọn ngành.
Cậu chưa kịp báo với anh em Hàn thị đã tự ý hành động, kết quả chẳng những không đánh được Đạt Già mà bản thân còn bị thương, bị Hàn Chiêu Văn mắng cho một trận, cảm thấy không còn mặt mũi gặp tướng quân nhà mình, sáng hôm sau thức dậy, cậu do dự mãi mới lặng lẽ đến võ trường.
Hàn Minh Tranh thấy trán cậu sưng một mảng, không hỏi nguyên do, “Bị thương chỗ nào?”
Tư Trạm ngượng ngùng đáp, “Bị đấm hai cú, không nặng lắm, vai trái hơi bị trật khớp.”
Hàn Minh Tranh đưa tay xoay cánh tay của cậu, thấy gân cốt vẫn ổn mới nói, “Coi như đệ biết chừng mực, không mang theo đao kiếm ra ngoài. Trong vòng năm ngày không được luyện tập, chờ lành rồi hãy tiếp tục.”
Tư Trạm cúi đầu đáp một tiếng, giúp nàng thu dọn đao thương đặt vào giá vũ khí, bất ngờ phát hiện một cây trường thương đã bị gãy làm đôi.
Hàn Minh Tranh nói vu vơ, “Trong lúc tập bất cẩn làm gãy, vứt nó đi.”
Cây thương này làm từ gỗ gân trâu của vùng Huy Châu, gỗ cực kỳ chắc, có thể chịu nổi lực chém của đao kiếm, không biết phải dùng bao nhiêu lực mới làm gãy được nó. Tư Trạm đang thắc mắc thì bỗng nhớ lại từ khi trở về từ Nhiếp phủ, tướng quân chưa hề bước chân ra khỏi cửa, lập tức hiểu ngay điều gì.
Cậu càng nghĩ càng xót xa, tức giận oán thán, “Tất cả đều do tên họ Lục làm hại tướng quân! Đồ vong ân bội nghĩa, đêm qua hắn cũng có mặt ở Quán Nguyệt Lâu, không những không đánh lũ Phồn mà còn ngăn cản đệ.”
Hàn Minh Tranh im lặng một lát, “Có thể Lục Cửu lang có khó xử nào đấy, đệ đừng để tâm nữa. Chờ ta quay về Hà Tây sẽ dạy bọn chúng một bài học trên chiến trường.”
Tư Trạm căm phẫn nói, “Hắn khó xử cái nỗi gì, phải là đắc ý mới đúng, nghe bảo vơ vét không ít lúc tịch thu gia sản.”
Hàn Minh Tranh nhẹ giọng, “Trường An là đất của Thiên tử, quyền quý đầy rẫy. Ta là tiểu thư Hàn gia mà còn thế này, huống chi hắn chẳng có chỗ dựa, làm sao để đứng vững được đây? Chỉ có tàn nhẫn mới đạt được quyền thế, nhưng cái giá phải trả là kết oán khắp nơi, rất nhiều kẻ đang chờ hắn ngã ngựa, cớ gì phải so đo với hắn?”
Tư Trạm nghe ra ẩn ý trong lời nói, không khỏi thắc mắc, “Vậy rốt cuộc Lục Cửu lang là người tốt hay xấu?”
Hàn Minh Tranh dừng một lúc, “Hắn là một con sói vừa hung tợn vừa xảo trá, độc ác gian manh, ai gặp cũng thiệt thòi, không phải người tốt.”
Dù nói vậy nhưng nàng lại khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng như đóa hoa nở trong gió, vừa thanh thoát lại trầm lặng.
***
Cùng lúc đó, hậu viện của Lục phủ im phăng phắc, cửa sổ lớn bé cài then khoá chặt, bỗng dưới lầu có tiếng gọi vọng lên.
Thời gian qua Thạch Đầu chỉ ở nhà dưỡng thương, ăn uống toàn thịt cá đồ bổ, được gia nhân hầu hạ hết mực, đến nỗi đi vệ sinh cũng có người dìu, làm hắn mập lên một vòng, cảm thấy buồn chán nên đến hậu viện tìm Lục Cửu lang.
Hắn gọi mấy tiếng Lục Cửu lang mới bước ra, nhưng sắc mặt không được tốt lắm.
Thạch Đầu chẳng sợ, chỉ thấy khó hiểu, “Sao hôm nay Cửu lang không ra ngoài, bắt chước phụ nữ dưỡng thai à?”
Lục Cửu lang đá hắn một cú, Thạch Đầu nhanh nhẹn né tránh, trước giờ hai người vẫn quen đùa giỡn nhưng lần này Lục Cửu lang lại không đuổi theo.
Thạch Đầu càng ngạc nhiên, ngồi xổm xuống cạnh hắn, phát hiện khớp tay của hắn bầm tím rớm máu, sửng sốt hỏi, “Tay cậu làm sao thế này?”
Lục Cửu lang qua loa đáp, “Bất cẩn đấm trúng đồ vật.”
Thạch Đầu chạy ra tiền viện lấy thuốc bột, vừa băng bó cho hắn vừa lải nhải.
Lục Cửu lang nhìn chăm chăm vào hồ nước, tâm trí trôi dạt về nơi nào chẳng hay, mãi đến khi Thạch Đầu hỏi dồn dập mới kéo hắn về thực tại, “Ngươi muốn gì?”
Thạch Đầu nhắc lại, “Cửu lang có phần thưởng nào tốt không, cho ta vài món đem tặng tướng quân và Tư tiểu ca đi.”
Lục Cửu lang không mặn mà đáp, “Đi tìm Kỷ Viễn, thích gì cứ việc lấy, nhưng Hàn gia đâu thiếu mấy thứ ấy, còn lâu mới nhận.”
Thạch Đầu chớp mắt nói, “Ta biết tướng quân không thiếu, chỉ là chút lòng thành thôi. Ta còn muốn mang vài món cho tụi Ngũ Thôi, chứ không nhà họ mà rời khỏi Trường An thì sau này đâu còn cơ hội.”
Lục Cửu lang nhìn hắn một lúc lâu mới nói, “Ngươi nhớ bọn họ lắm à? Bây giờ chẳng phải ngươi đã nở mày nở mặt hơn xưa rồi sao?”
Giờ đây Thạch Đầu đã là Chiêu Vũ Hiệu úy hàng lục phẩm, địa vị cao hơn khi còn trong Xích Hỏa quân rất nhiều, thường xuyên được người ta nịnh bợ, hắn trả lời, “Nở mày thì nở mày, nhưng không cảm thấy vui vẻ bằng ngày ấy, giờ bên cạnh toàn là mấy kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm, ta bất an lắm.”
Lục Cửu lang vỗ nhẹ lên đầu hắn, im lặng không nói.
Thạch Đầu có tâm tư riêng, cũng chẳng ngại bày tỏ, “Huống hồ, ta đem tặng họ vẫn còn tốt hơn Cửu lang cứ dăm ba bữa lại đem đi cho đám đàn bà Nam Khúc, chẳng khác nào ném tiền xuống sông.”
Lục Cửu lang cười lạnh, “Ngươi không hiểu đâu, tưởng ta vỗ về cô ta à? Càng tặng nhiều quà, cô ta lại càng khổ sở.”
Thạch Đầu quả thật không hiểu, thấy hắn không vui bèn kéo hắn vào kho lục đồ đạc, lại bắt một con cừu ngồi trong sân nướng thịt uống rượu.
Hai người nhậu nhẹt đến tận chiều tối thì một tin mật được đưa tới, Lục Cửu lang lập tức phi ngựa vào cung.
Trong cung đã xảy ra đại sự, Thiên tử đột nhiên phát bệnh trong tẩm điện.
Đại Hoàng tử Lý Phù nhận được tin liền hộc tốc từ Thập Lục Vương Trạch chạy đến, nhưng bị Cấm quân chặn lại ngoài cửa khiến y giận tím mặt.
Người canh gác không ai khác chính là Lục Cửu lang, hắn khách khí nói, “Mong Điện hạ thứ lỗi, cửa cung đã đóng, không có lệnh không được phép mở.”
Lý Phù nén giận nói, “Tuy là cung quy nhưng việc có nặng nhẹ, nghe nói phụ hoàng đổ bệnh, ta lo lắm, phải vào cung thăm ngay, mong Lục tướng quân châm chước.”
Lục Cửu lang vẫn giữ thái độ kính cẩn không nhượng bộ, “Điện hạ thứ lỗi, hạ quan chỉ tuân lệnh hành sự, không dám tự ý thay đổi.”
Lý Phù nóng lòng như lửa đốt, không biết tình hình trong cung thế nào, nếu phụ hoàng băng hà mà mình không vào kịp, chẳng phải để Lý Duệ chiếm lợi hay sao? Y xanh mặt lớn tiếng quát mắng nhưng Lục Cửu lang vẫn ung dung, dẫn Cấm quân canh giữ cửa cung nghiêm ngặt, làm y chỉ có thể chờ đợi bên ngoài.
Đến quá canh ba, cửa cung mới mở theo lệ, Lý Phù vội vã chạy vào.
Y tức tốc đến tẩm điện của Thiên tử, thấy hoàng đệ Lý Duệ đang rơi lệ dâng thuốc, Thiên tử đã tỉnh, cha con trò chuyện hòa hợp, thấy y đến thì chỉ nói vài câu qua loa rồi cho lui ra.
Lý Phù đứng sững ngoài điện, tâm trạng sợ hãi lẫn thất vọng, đêm nay quả thật là một đêm khắc cốt ghi tâm, oán hận không nguôi.
***
Chuyện Thiên tử đổ bệnh thực đáng xấu hổ, chỉ vì ngài dùng thuốc quá liều và tình dục quá độ, may mắn được thái y kịp thời cứu chữa, ngài hôn mê một canh giờ rồi tỉnh lại. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sự việc vẫn khiến bá quan lo lắng, lại lần đề nghị nên lập Trữ.
Thiên tử tuy thương Lý Duệ nhưng cũng biết thể lệ triều đại vốn truyền ngôi cho hoàng trưởng tử, một khi động chạm đến vấn đề này sẽ gây tranh cãi trong triều, do đó ngài khéo léo lảng tránh, gác lại tấu chương.
Lý Phù tự biết địa vị của bản thân chưa vững, xin vấn an nhưng không được đoái hoài, đành đến chùa cầu phúc cho Thiên tử mong đổi lấy vài lời khen về lòng hiếu thuận.
Y ở chùa tịnh tâm chép kinh, còn trong lúc đó Thương Thanh Thanh như bị ném vào lửa, chịu đựng mọi thúc ép của gã thái giám.
Lục Cửu lang chẳng hề ghé Nam Khúc, nàng ta gửi thư mời hết lần này đến lần khác mà chỉ nhận về những món đồ xa xỉ phô trương khiến dân chúng quanh vùng chú ý, coi Lục Cửu lang là kẻ chìm đắm nữ sắc vung tiền như nước, các tỷ muội ai nấy đều ghen tị.
Mà đến lúc Lục Cửu lang chịu ghé thăm thì lại dẫn theo ba tên công tử ăn chơi. Thương Thanh Thanh cẩn thận trang điểm, bước ra nghênh đón với dung mạo mỹ miều phong tình khiến cả bọn mê mẩn.
Vệ Tư tỏ vẻ phong lưu tiếc hận, “Nếu nương tử mời ta, dù có phải giẫm lưỡi đao ta cũng đến, đâu vô tâm như Lục Cửu.”
Cao Tuý cười sung sướng nói, “Đúng thế, lần này cũng nhờ Lưu huynh nhìn chẳng đặng, bọn ta mới ép được hắn tới, nương tử định cảm tạ thế nào đây?”
Lưu Biền nửa châm chọc nửa cười bảo, “Lục Cửu cái gì, giờ người ta đã là Lục đại nhân rồi, mời hắn ra ngoài còn khó hơn lên trời, chuyến này nhất định phải chuốc hắn mấy chén.”
Lục Cửu lang lười biếng dựa vào ghế, đôi mắt ngả ngớn, tình ý phóng túng, ai nhìn vào cũng thổn thức con tim, “Ta là kẻ võ phu, nào hiểu gì thư từ tình thú, định bụng xong việc sẽ tìm nàng, thế mà không đợi nổi hả?”
Thương Thanh Thanh mỉm cười thật tươi, tay cầm bình rượu bạc, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.
Bình rượu này do thợ lành nghề chế tạo, bên trong có hai lớp, ấn vào cơ quan có thể rót ra hai loại rượu, nàng ta tính chuốc say những người khác trước sau đó mới dụ dỗ Lục Cửu lang uống rượu thuốc, tiện bề hành động. Nàng ta tỉnh bơ bông đùa, “Thiếp chỉ sợ Lục Cửu lang chán ngấy thiếp, lại bị mỹ nhân nào khác hớp mất hồn.”
Cả bọn cười ha hả, bắt đầu uống rượu chơi trò, ầm ĩ đến tận khuya, Cao Tuý và Vệ Tư đã say quắc cần câu.
Lục Cửu lang tiện tay nhấc bình rượu, rót cạn chén rồi mở nắp ra nhìn, Thương Thanh Thanh sợ hãi, tim đập thình thịch.
Lưu Biền bên cạnh giành lấy bình rượu, cười bảo, “Đâu cần quý nhân tự mình rót, việc nặng nhọc này cứ để bọn ta.”
Lục Cửu lang không tranh, hờ hững nói, “Trông chẳng có mấy rượu nhưng nặng phết, bình này là bạc nguyên chất à?”
Lưu Biền hơi khựng lại, nhưng lập tức bình thản trả lời, “Đồ vật trong phường đều chỉ bóng bẩy bên ngoài, trộn lẫn chì vào còn nặng hơn bạc thật, không đáng để mắt. Nương tử đã chịu khổ vì ngươi, sao không cùng nàng ấy uống thêm vài chén?”
Lục Cửu lang búng ngón tay vào chén rượu, điệu bộ buông thả, “Ta uống bao nhiêu cũng được, chỉ cần Thanh Thanh dùng miệng mớm cho ta.”
Cao Tuý và Vệ Tư dù đã say khưnhưng nghe thấy thế cũng cười phá lên cười.
Thương Thanh Thanh làm ra vẻ e thẹn, mắng yêu, “Trước bao nhiêu người mà không biết xấu hổ.”
Đang lúc mọi người ầm ĩ, Lưu Biền đột nhiên biến sắc, nhảy dựng lên, điên cuồng bóp cổ họng, ánh mắt hoảng sợ tột độ.
Cao Tuý tưởng hắn bị nghẹn bèn rót một chén trà đưa qua, Lưu Biền dốc cạn chén trà, bất chợt nôn ra, nước trà biến thành máu đỏ tươi bắn tung tóe khắp tấm thảm dưới sàn.
Mọi người hoảng hốt, Lưu Biền đau đớn, máu bắt đầu rỉ ra từ mắt và tai, hắn cuống cuồng lao ra cửa, nhảy xuống hồ nước bên ngoài hớp lấy hớp để.
Cao Tuý và Vệ Tư sợ đến mất hồn, cuống cuồng đuổi theo, vừa túm lấy áo hắn ta vừa sai người hầu đi mời lang y.
Bên ngoài náo loạn, còn trong phòng Lục Cửu lang vẫn thảnh thơi tựa lưng, nhướn mày, như đang xem một vở chèo.
Thương Thanh Thanh như rơi vào hầm băng, không ngừng run lẩy bẩy, tự biết bản thân đã hoàn toàn thất bại, nghẹn ngào hỏi, “Làm sao ngươi biết được…”
Lục Cửu lang cười khẩy, giọng lạnh lùng quỷ quyệt, “Ta lớn lên trong thanh lâu, hiểu rõ lòng dạ kỹ nữ thật giả ra sao. Một gã thị vệ mạt rệp không tiền không quyền lại có thể được hoa khôi nương tử ái mộ, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế?”
Thương Thanh Thanh tái mặt, ánh mắt hướng về phía bình rượu bạc.
Lục Cửu lang tháo dây buộc rèm, trói nàng ta lại như trói một con cừu, “Ta từng thấy thứ đồ tương tự trên biển Lĩnh Nam. Về phần Lưu Biền, từ lâu ta đã đoán ra có người đứng sau hắn, cô còn muốn biết gì nữa không?”
Thương Thanh Thanh bật khóc, vừa tuyệt vọng vừa oán hận, “Lục Cửu lang ngươi mưu mô tính toán, đừng hòng được chết tử tế!”
Lục Cửu lang chẳng buồn để tâm, ném nàng ta lên vai, cầm lấy bình rượu bạc bước ra ngoài.
Haha Lục Cửu tinh ranh làm gì mắc bẫy chứ 👍 Thanks Qin 😍