Phi hoàng dẫn

Phi hoàng dẫn – Chương 89 & 90

Khi ngọn lửa lớn cháy lan khắp nơi, chẳng ai ngờ khởi phát ban đầu chỉ từ một tia lửa nhỏ, cũng như vụ án xung đột ngộ sát trong đêm lễ Vu Lan lại dẫn đến vụ án lớn chấn động cả triều đình lẫn dân gian.

Vừa bị bắt giữ, Tưởng Hiên thẳng thắn nhận tội giết Tôn Khuê, thậm chí còn khai ra Nội Xu mật sứ Mã An Nam đã chỉ thị con nuôi lừa dối chiếm dụng binh khí, đem bán nhằm trục lợi, lời khai này khiến quan viên thẩm vấn kinh hoàng. Mã An Nam có địa vị ngang với Trung uý Tả Hữu hộ quân, thường ngày tiếp nhận chiếu chỉ, mệnh lệnh từ hoàng đế, quyền lực lớn đến mức có thể lấn át cả Tể tướng, là nhân vật vô cùng quan trọng trong triều.

Tin tức vừa lan ra, Tưởng Hiên ở trong ngục một đêm đã chết bất đắc kỳ tử. Toàn bộ văn thần triều đình không khỏi rúng động, dâng tấu chương dồn dập như bão tuyết, yêu cầu điều tra kỹ càng vụ án.

Mã An Nam nổi giận lôi đình, tất nhiên không chịu nhận tội, lão lập tức cho điều tra Quân Giới Giám, phát hiện nhiều năm qua sổ sách đều bị làm giả, một lượng lớn vũ khí đã bị chuyển đi đâu không biết. Lão cười lạnh ba tiếng, ra lệnh phong kho niêm sổ, nhưng không ngờ đêm đó kho vũ khí Trường An bị cháy lớn, báo rằng có đến bốn mươi vạn vũ khí bị thiêu trụi, mọi chứng cứ bị hủy sạch.

Mã An Nam tức sôi gan, đập bàn làm chén trà đổ lăn lóc, gằn giọng nói, “Giỏi lắm, định đổ cả bô phân lên đầu ta, cho rằng đốt kho là có thể che giấu được mọi chuyện? Tưởng ta là kẻ dễ bị lừa hả?!”

Lão bắt đầu ra tay từ Vệ úy tự cai quản kho vũ khí, bắt giữ Tự khanh, Thiếu khanh cho đến Giám tư, Thiếu thừa, Chủ bạc và Lục sự của Quân Giới Giám, thậm chí thợ thủ công và người làm ở Nỗ phường lẫn Giáp phường cũng bị tra hỏi, điều tra kỹ lưỡng mọi gốc rễ, đồng thời cũng kiểm tra mỗi quân đội đã chi dùng, điều động bao nhiêu vũ khí trong các năm qua.

Trong lúc lão mạnh tay điều tra, đối thủ của lão cũng chẳng ngồi yên, liên tục có kẻ tố giác Mã An Nam chiếm đoạt đất đai tài sản tại Trường An, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng là nạn nhân, con nuôi còn ngang nhiên lấy danh nghĩa tìm đạo cho Thiên tử để vơ vét của cải, chiếm đoạt thê thiếp, thậm chí còn tống tiền quan lại ở ngoại thành kinh đô, tàn ác hơn cả giặc cướp.

Những hành vi tội ác liên tục bị phơi bày khiến quần thần càng thêm phẫn nộ. Trong khi Mã An Nam bị công kích dữ dội, việc điều tra về vụ hoả hoạn trước đó cũng có manh mối vô cùng đáng sợ. Lửa cháy ở kho vũ khí là do có người cố ý phá hoại ống nước dập hoả, lấp kín con đường lấy nước, khi kiểm tra phát hiện trong kho chỉ còn vài vạn vũ khí, hoàn toàn không đủ so với báo cáo, chưa kể trong suốt mười năm qua đã có hơn trăm vạn vũ khí bị tuồn ra ngoài, bán cho quân Hồi Hột và Thổ Phồn. Ngay cả các quân đội Hà Đông, Sóc Phương, Thiên Đức và Trấn Tây cũng bị cuốn vào vụ việc.

Thiên tử nổi trận lôi đình, hạ lệnh cho Tể tướng cùng Đại lý tự khanh, Hình bộ Thượng thư và Ngự sử Trung thừa hợp lực điều tra, bóc tách tầng tầng lớp lớp, cuối cùng lần tới trên đầu Trung uý Tả quân quyền cao chức trọng Đinh Lương.

Tội ác của hai vị quyền thần ngày càng lộ rõ, trên buổi chầu mỗi ngày các quan cãi nhau om sòm, Mã An Nam ngang ngược lạm quyền, cưỡng đoạt tài sản đã đủ làm người ta phẫn nộ, còn Đinh Lương nắm trong tay mấy chục vạn đại quân, án vũ khí lại ảnh hưởng đến mệnh mạch của triều đình, khiến ai nấy đều kinh hãi.

Một tiếng sấm vang rền, chớp rạch ngang bầu trời, mưa ào ào trút xuống.

Hàn Chiêu Văn đứng dưới hiên nhìn màn mưa xối xả, quật gãy lá cành trong sân, nước ngập sân vườn.

Tư Trạm bước tới, cảm nhận cái mát lạnh do gió lớn thổi qua, “Thì ra Trường An cũng có mưa lớn, sảng khoái ghê.”

Hai người nghĩ suy khác nhau, Hàn Chiêu Văn bỗng cảm thán, “Đệ thấy sảng khoái nhưng có kẻ lại sợ hãi, không rõ cơn mưa này sẽ cuốn trôi bao nhiêu mũ ô sa.”

Gần đây tin đồn bay tứ phía, Tư Trạm cũng nghe được phong thanh, nghĩ đến mà không khỏi sợ hãi, cảm thấy may mắn vì mình đã về sớm vào cái đêm Tưởng Hiên giết người, bằng không nhà họ Hàn vừa được sắc phong mà lại dính vào vụ án lớn như vậy, bị mắng chửi thôi đã là nhẹ.

Cậu gãi đầu thắc mắc, “Kể cũng lạ thật, dù gì Tôn đại nhân cũng là quan võ, sao lại chết trong tay một quan văn? Chẳng lẽ là do hồng hoàn gây nên?”

Hàn Chiêu Văn hiểu được khuất tất phía sau, cái chết của Tưởng Hiên còn kỳ quái hơn nhưng chẳng ai quan tâm đến hai quân cờ ấy, giờ đây phe phái của Mã An Nam và Đinh Lương đang run cầm cập, trong thành liên tục có nhà bị tịch biên, ngay cả đại lao cũng kín chỗ.

Nghĩ đến đây, y liếc nhìn tòa lầu bên kia bức tường, ẩn hiện trong mưa gió như cái bóng mờ mịt. Thế cục triều đình đã thay đổi, kẻ thất thế, người bay cao, Lục Cửu lang hẳn đang cưỡi ngựa trong gió lớn, bận rộn vô cùng.

Y đoán không sai, lúc này Lục Cửu lang đang cầm danh sách trong tay, dẫn theo Cấm quân hung hãn đi tịch thu gia sản, điểm đủ nhân số, một nét bút phết đậm, tất cả đều bị bắt trói mang đi. Còn số phận của họ là vào đại lao hay bị đưa đến kỹ viện, tất cả đều tùy thuộc vào phán quyết của các quan.

Ngoài trời sấm chớp ầm ầm, trong nhà tiếng khóc thất thanh. Những công khanh thường ngày vênh váo nay mặt mày tái mét, đôi chân run rẩy, Lục Cửu lang chỉ thản nhiên ngoáy tai như đang xem vở tuồng, đám Cấm quân lục soát khắp nơi, hễ gặp thứ tốt là đút vào túi trước.

Sau một hồi ầm ĩ ồn ào, hào trạch bị lục soát sạch sẽ. Khi thấy mưa đã ngớt, Lục Cửu lang bước ra khỏi cửa, cọ bùn dưới đế giày lên bậc thềm, chợt thấy một kỵ binh cưỡi ngựa chạy tới, hắn hiểu ý hô lên, “Mọi người theo ta, sắp bắt được cá lớn rồi.”

Cá lớn lần này không ai khác ngoài thống lĩnh Tả quân Đinh Lương.

Địa vị của Đinh Lương quả thật không tầm thường, dù bị chỉ trích suốt nhiều ngày nhưng ông ta vẫn chưa bị giam cầm, chỉ bị quản thúc tại phủ chờ xử lý. Đến hôm nay thánh ý đã rõ, Quý Xương đích thân mang thánh chỉ tới bắt người.

Lục Cửu lang đến đúng lúc, kịp đón xe của Quý Xương đậu gần phủ đệ của Đinh Lương.

Phủ Đinh Lương nằm ở góc đông bắc Trường An, là ngõ phường phồn hoa nhất ngoài hoàng thành với những toà lầu nguy nga san sát, mái cong nối liền, là nơi ở của các thân vương hoàng tộc khi trưởng thành, được gọi chung là Thập Lục Vương Trạch. Việc Đinh Lương có thể ung dung sống ở đây cho thấy quyền lực của ông ta lớn đến nhường nào, đám tôi tớ trong phủ hếch mũi lên trời, luôn to tiếng quát tháo các quan lại, nhận hối lộ mới chịu thông báo.

Thời thế đổi thay, hôm nay phủ Đinh vắng tanh vắng ngắt, Cấm quân đằng đằng sát khí đạp cửa xông vào, nô bộc cùng tì nữ trong phủ như gà gặp chồn nhanh chóng chạy trốn, nào còn dáng vẻ ngang ngược khi xưa.

Đinh Lương ngồi nghiêm chỉnh trong chính đường, trên người mặc triều phục màu tím vàng, tóc tai gọn gàng, vẫn một vẻ uy phong lẫm liệt.

Quý Xương chắp tay sau lưng đủng đỉnh bước vào, quan sát kẻ thù nhiều năm của mình, “Ta phụng mệnh Bệ hạ đến mời Đinh đại nhân.”

Đinh Lương khẽ nhướng lông mày, biểu cảm không thay đổi, “Quý đại nhân hẳn vui vẻ lắm nhỉ, tự dưng được xem một vở kịch hay, ta và Mã An Nam bị người khác xúi giục đấu qua đấu lại, cuối cùng chẳng ai được lợi.”

Quý Xương nheo mắt, cười như không cười, “Xem ông nói kìa, ta nào biết rõ nội tình, Mã đại nhân hiện đang ngồi chờ trong lao ngục, còn Đinh đại nhân cũng xin mời dời bước, chuyện đúng sai đã có Đại lý tự xét xử, chắc chắn sẽ không để ai phải chịu oan.”

Đinh Lương cười lạnh ba tiếng, đột nhiên trong sảnh vang lên tiếng dây cung bắn, một mũi tên lao thẳng về phía Quý Xương.

Quý Xương không chút sợ hãi, thuộc hạ hai bên lập tức giương khiên đỡ tên, Lục Cửu lang lao nhanh tới trước, vung thương đánh rơi mũi tên.

Hai bên chính đường xuất hiện một nhóm tử sĩ mặc giáp, Quý Xương chậc chậc lắc đầu, “Tàng trữ binh khí cũng là tội mưu phản, Đinh đại nhân muốn tội chồng tội ư, hà tất phải vậy.”

Đinh Lương thống lĩnh Tả quân mấy chục năm, trong phủ nuôi gần ngàn tử sĩ, sao có thể dễ dàng bị người xâu xé. Lục Cửu lang dẫn Cấm quân tinh nhuệ xông lên, hai bên lập tức lao vào chém giết.

Đám tử sĩ trang bị đầy đủ, kẻ nào cũng hung hãn, nhưng Lục Cửu lang không phải hạng tầm thường. Cây thương trong tay hắn như rồng như hổ, lực đạo mạnh mẽ, xuyên thủng cả giáp trụ, liên tiếp hạ gục nhiều người, máu đỏ bắn khắp nơi.

Quý Xương không khỏi thầm tán dương, đấy là còn chưa phải cưỡi trên lưng ngựa, nếu ra trận thì quả thật vạn người khó địch.

Cấm quân càng lúc càng thắt chặt vòng vây, số lượng tử sĩ dần thưa thớt, Cấm quân vây kín, sắp bắt được Đinh Lương.

Đinh Lương tức giận trừng mắt, gầm lớn, “Ta là trọng thần của Thiên tử, kẻ nào dám động đến ta!”

Ông ta đã có ảnh hưởng nhiều năm, một tiếng quát khiến các binh sĩ chùn bước, nhất thời không dám ra tay.

Lục Cửu lang chửi thầm một tiếng, vung thương bước lên, đập gãy chân Đinh Lương làm ông ta ngã xuống, sau đó dẫm mạnh lên người ông ta, giật chiếc mão vàng trên đầu, lột luôn triều phục thêu rồng bốn móng.

Đinh Lương sống nhiều năm trong nhung lụa, chưa từng bị sỉ nhục như thế bao giờ, ông ta đau đớn mở miệng mắng chửi nhưng bị Lục Cửu lang tát mạnh một cái, răng văng ra, máu mũi chảy ròng, chẳng hề còn chút uy nghiêm.

Quý Xương rất hài lòng trước sự tàn nhẫn dứt khoát ấy, “Không hổ danh là Thương Lang, các ngươi nhìn đó mà học hỏi, phụng chỉ hành sự lại để người ta dọa nạt, còn trông cậy các ngươi làm được trò trống gì?”

Các binh sĩ tự hiểu bản thân đã chùn chân trước phạm nhân, bấy giờ lập tức tiến lên trói gô Đinh Lương.

Đinh Lương căm hận trợn mắt nhìn Quý Xương, nghiến răng nguyền rủa, “Ta ngã ngựa, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm. Rồi sẽ đến lượt ngươi có kết cục giống ta!”

Quý Xương cười khẩy, ghét bỏ phất tay, binh sĩ lôi Đinh Lương ra ngoài.

Mấy con lừa kéo theo một cỗ xe lồng gỗ, người trong lồng máu me bê bết, co quắp thành đống. Dân chúng ven đường vừa cười nhạo vừa ném đá và lá vụn, đuổi theo cỗ xe lắc lư ngang qua dinh thự lộng lẫy của Đại Hoàng tử.

Trong tòa phủ rộng lớn, Lý Phù đứng trên lầu cao nhìn ra xa, mặt mày xanh mét.

_________________

Nếu Hàn Bình Sách đã kế nhiệm chức Tiết độ sứ thì mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành, Hàn Minh Tranh không cần phải ở lại Trường An, bèn dâng biểu xin về.

Các cung phi đã được Hàn Minh Tranh dạy cưỡi ngựa bắn cung một thời gian, nghe nói nàng sắp trở về bèn tặng quà biếu lễ, Hàn Minh Tranh cảm ơn tiếp nhận, vừa ra khỏi cửa cung liền gặp được Thẩm Minh.

Dù bị từ chối nhưng Thẩm Minh vẫn rất phong độ, chàng đã thấy biểu sớ của nàng nên cố tình chờ ở đây, “Khoảng chừng nào sẽ xuất phát?”

Hàn Minh Tranh xem chàng như một người bạn, ôn tồn đáp, “Bao giờ được chuẩn tấu tôi sẽ lên đường.”

Thẩm Minh không kìm lòng muốn giữ nàng lại, “Tại sao không đợi đến sau Trung Thu? Tới tiết Thọ Xương trong cung sẽ tổ chức yến tiệc long trọng, sau đó còn có buổi săn bắn ở Li Sơn, rất nhiều dịp đặc sắc, bỏ lỡ thật đáng tiếc.”

Hàn Minh Tranh cười mỉm chi, “Trường An phồn hoa bất tận, xem nhiều rồi cũng phải trở về.”

Đúng lúc này một toán Cấm quân cưỡi ngựa đi đến, người dẫn đầu chính là Lục Cửu lang. Các quan viên đứng ở cửa cung đều tránh sang một bên, đồng thời cũng hạ giọng nói chuyện.

Đinh Lương thất thế, đảng phái của Đại Hoàng tử bị tổn thất nặng nề, Ngũ Hoàng tử nhân đó trở mình, bá quan tự nhiên nhìn ra chiều hướng, vị Lục tướng quân này gần đây tiếng tăm lẫy lừng, chỉ trong bảy ngày đã lục soát mười tám nhà, khiến người ta vừa sợ vừa phải nịnh bợ, trở thành nhân vật nổi bật trong bữa tiệc của các công khanh.

Nhưng dù Lục Cửu lang có quyền thế tới đâu cũng không liên quan đến Hàn Minh Tranh, nàng quay đầu bước đi.

Lục Cửu lang dẫn theo thuộc hạ lướt qua, gương mặt lạnh tanh không biểu cảm, làm như chẳng nhìn thấy nhau.

Sau khi nhóm người kia đã rời đi, lần thứ hai Thẩm Minh đề cập, “Con trai của Hạ đại nhân làm Tuyên Huy sứ ở Nam Viện mới thành thân, cùng ngày là đại thọ của tổ mẫu Nhiếp Thượng thư ở bộ Binh, Hàn gia định thu xếp thế nào?”

Hai nhà trọng thần đều tổ chức tiệc vào cùng một ngày, bắt buộc phải tham gia, Hàn Minh Tranh đáp, “Nhị ca đến Hạ gia, còn tôi sẽ tới Nhiếp gia.”

Thẩm Minh mỉm cười, “Gia phụ và tôi cũng như vậy. Nghe nói Nhiếp gia có cảnh sắc rất đẹp, có gốc quế trăm năm tuổi, đáng để chiêm ngưỡng lắm.”

Như Thẩm Minh nói, nhà họ Nhiếp là thế gia vọng tộc ở Trường An, hồ nước và rừng cây được tu sửa cực kỳ tinh xảo, núi đá chất cao lên tới bệ cửa sổ, tay nghề đỉnh cao đạt đến tối đa của sức tưởng tượng. Cây quế trăm năm tuổi đang vào mùa nở hoa, nơi tổ chức yến tiệc chính là dưới gốc cây ấy, gió thổi qua hoa quế rơi lả tả, hương thơm lan tỏa khắp sân làm say lòng người mà chẳng cần mỹ tửu.

Hàn Minh Tranh chúc thọ chủ nhân buổi tiệc rồi đi gặp Thẩm Minh, hai người được dẫn vào yến tiệc, ngồi cạnh nhau.

Cảnh sắc thanh nhã nhưng chủ nhà lại là người nghiêm khắc, ngay cả việc tổ chức tiệc cũng phải theo quy tắc, âm nhạc nhẹ nhàng thanh thoát, ca múa đơn giản lại đoan trang, chẳng hề có chút vui vẻ.

Vì Nhiếp Thượng thư đứng ra chủ trì hòa đàm nên Vương tử Đạt Già cũng đến tham dự, vừa thấy Hàn Minh Tranh, gã lại muốn tìm cớ gây sự, nhưng tiệc chưa bắt đầu, không tiện chuốc rượu, chỉ có thể chán nản xem ca múa.

Hàn Minh Tranh đang nghe Thẩm Minh kể những chuyện thú vị thì thấy Lục Cửu lang cũng bước vào.

Thiên tử hạ chiếu, tướng lĩnh Cấm quân Vương Thực sẽ tiếp nhận chức vụ thống lĩnh Tả quân, Lục Cửu lang được điều tới Tả quân làm tướng quân, thăng lên tòng tam phẩm. Dù Vương Thực là hoạn quan nhưng rất nghiêm túc kỷ luật, còn Lục Cửu lang lại có thủ đoạn mạnh mẽ, ai cũng thấy rõ giờ đây Tả quân đã hoàn toàn nằm trong tay của Ngũ Hoàng tử.

Lục Cửu lang vừa xuất hiện, ngay lập tức các quan viên đã ton hót chào hỏi. Chàng mặc áo tím, đeo đai ngọc đội mão vàng, mày sắc như dao, trong lúc nói cười toát lên vẻ phong lưu kiêu ngạo, làm lu mờ nhiều công tử thế gia, khí thế của kẻ mới nổi thật khiến người khác phải kinh ngạc.

Dù Thẩm Minh không mấy xem trọng vẫn phải thừa nhận người này thực sự có tài, chàng quay mặt đi, phát hiện Hàn Minh Tranh vẫn không rời mắt khỏi những bông hoa quế rơi trên bàn, bất giác hỏi, “Nghe nói Lục tướng quân từng là phó tướng của Hàn tiểu thư, được cô đích thân dạy dỗ?”

Hàn Minh Tranh im lặng một lúc, đáp chiếu lệ, “Chỉ làm phó tướng nửa năm, lúc ở trong quân cần phải chỉ điểm vài chiêu, cũng không có gì đặc biệt.”

Tuy biết có phần vượt giới hạn nhưng Thẩm Minh vẫn hỏi, “Nếu hắn đã ở trong Xích Hoả quân mấy năm thì vì sao lúc Hàn đại nhân qua đời lại bỏ đi?”

Hàn Minh Tranh vẫn không ngẩng đầu lên, giọng thờ ơ, “Khi ấy chiến sự bất lợi, có lẽ hắn đã phải chịu oan ức nào đó, chuyện cũ không đáng nhắc lại, Lục tướng quân tự có lựa chọn của mình.”

Song Thẩm Minh đã nảy sinh nghi ngờ, suy tư một lúc rồi chợt nói, “Trên tóc cô có con côn trùng kìa.”

Hàn Minh Tranh thấy chàng đưa tay phủi giúp cũng không tránh né, chỉ khẽ cúi đầu.

Thẩm Minh vờ như thân thiết nhẹ nhàng chạm vào tóc nàng, quả nhiên trông thấy Lục Cửu lang nhìn qua, ánh mắt sắc lẻm thoáng địch ý rồi nhanh chóng biến mất.

Thẩm Minh cũng là đàn ông, có gì mà không hiểu, trong chốc lát tâm tư xoay vần, chàng đột nhiên sáng tỏ nhiều điều.

Đúng lúc này lễ quan hô to Vinh Lạc Công chúa đến, tất cả khách khứa trong vườn đều bất ngờ.

Vinh Lạc Công chúa bị cấm túc một thời gian, nay lệnh cấm được gỡ bỏ cũng không quá kỳ lạ, nhưng lạ là vị Công chúa này vốn tính hợm hĩnh, thế mà lại hạ mình đến dự thọ yến nhàm chán của Nhiếp phủ.

Nhiếp Thượng thư cũng chẳng lường trước, ông cùng phu nhân kính cẩn ra đón, mời Công chúa ngồi ở vị trí ghế chủ.

Vinh Lạc Công chúa mặc lễ phục lộng lẫy, đính đầy những hạt châu vàng lên lông vũ đỏ rực, cầu kỳ đẹp mắt như y phục của thần nữ, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu công sức của thợ thủ công, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo của nàng khiến các nữ quyến trong tiệc đều khiếp sợ, không ai dám mở lời.

Nhiếp phu nhân đành tâng bốc, “Điện hạ hôm nay đẹp tựa tiên nga, y phục lộng lẫy không ai sánh bằng.”

Vinh Lạc Công chúa cười khẩy nói, “Bà có biết đây là lông gì không?”

Nhiếp phu nhân cười giả lả, “Thần cũng muốn thỉnh giáo Công chúa, chẳng hay lông này thuộc loài chim quý nào?”

Vinh Lạc Công chúa nhìn khắp khách khứa trong vườn, giọng mỉa mai rõ ràng, “Đây là lông của loài gà rừng ở đất vùng Tây, lông giống phượng hoàng, tiếng kêu cũng giống phượng hoàng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là loài hèn kém, ưa khoe khoang, chỉ đáng để vặt lông may váy, làm thứ trang trí nhàm chán mà thôi.”

Khách khứa trong tiệc đều nghe ra ẩn ý trong câu nói đó, không khí lập tức trở nên gượng gạo, mọi người không khỏi hướng mắt về phía Hàn Minh Tranh.

Hàn Minh Tranh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, coi như chưa nghe thấy gì.

Lòng Thẩm Minh chùng xuống, rõ ràng Công chúa đang ghi hận chuyện ba mũi tên ở Lạc Du Nguyên, cố tình đến đây trả thù.

Con cưng của Thiên gia nhìn Lục Cửu lang chòng chọc, thấy hắn cũng cụp mắt không biểu cảm, lập tức cười lạnh, “Quý phủ đang có đại hỷ mà sao không có biểu diễn chúc mừng? Ta đã cho người chuẩn bị một điệu múa, mời các vị thưởng thức.”

Dàn nhạc của công chúa bắt đầu tấu lên, âm thanh êm dịu vang vọng, một vũ nữ gỡ áo choàng, bước ra giữa sân bắt đầu nhảy múa.

Vũ nữ mặc nam trang tối màu, mái tóc dài được buộc cao, y phục giống hệt Hàn Minh Tranh, nàng ta uyển chuyển cầm kiếm múa, thoạt nhìn rất thích mắt, nhưng sau đó có thêm vài người đàn ông mặc trang phục binh sĩ tham gia, trông thì cứ tưởng đang chiến đấu dưới sự chỉ huy của vũ nữ nhưng tư thế lại vô cùng hạ đẳng; những động tác vặn vẹo của vũ nữ càng lúc càng tục tĩu, đùa cợt với binh lính như đang tán tỉnh, cuối cùng bị đám đàn ông chòng ghẹo, cuộn mình xoắn xuýt không khác nào một nữ nô lệ cầu xin tình yêu.

Khúc nhạc hoang dâm ngả ngớn, điệu múa càng lúc càng không ra thể thống, khách khứa im lặng lúng túng, đâu ai ngờ đường đường là công chúa một nước lại dùng cách phóng túng như vậy để bôi nhọ Xích Hoàng tướng quân của Hà Tây trước mặt mọi người.

Đạt Già vốn đang gật gù buồn ngủ, đột nhiên thấy trò vui thì cười lớn khoái chí, vỗ tay hoan hô, “Hay! Hay lắm! Rất hay!”

Hàn Minh Tranh chưa bao giờ phẫn nộ đến thế, tai nàng ù đi, thái dương giật giật, sát ý thoáng qua khiến nàng choáng váng.

Thẩm Minh giận dữ ra mặt, song vẫn hạ giọng khuyên nhủ, “Ngàn vạn lần đừng phản ứng, nàng ta đang muốn kích cô nổi giận, nếu động thủ sẽ bị kết tội phạm thượng, đừng để nàng ta đạt được mục đích!”

Nhiếp Thượng thư tức đến run rẩy, nhưng trong tiệc không người nào có địa vị cao hơn Công chúa nên chẳng ai dám đứng ra khuyên bảo.

Cuối cùng điệu múa cũng kết thúc, Vinh Lạc Công chúa cười đầy ác ý, “Vũ nữ này là Thương nương tử của Nam Khúc, nổi tiếng tài nghệ song toàn, còn là người tình của Lục tướng quân, luyện tập nhiều ngày cũng chỉ đến thế, các vị có thấy vậy không?”

Vũ nữ ấy chính là Thương Thanh Thanh, mặt nàng tái ta nhợt, mồ hôi nhễ nhại, chậm rãi bò dậy.

Vinh Lạc Công chúa vẫn chưa chịu thôi, cung nữ bên cạnh tiến lên quát lớn, “Tiện tì! Ngươi có quên gì không?”

Thương Thanh Thanh xám mặt, quỳ gối lê đến trước bàn của Hàn Minh Tranh, “Xin… quý nhân ban thưởng, điệu múa hay, xin được thưởng…”

Quả là một sự nhục nhã ác độc, dù Xích Hoàng tướng quân đứng lên chém chết nàng ta tại chỗ cũng không ai ngạc nhiên.

Trong vườn chỉ có tràng cười lớn của Đạt Già, hắn vừa cười điên cuồng vừa vỗ tay thích thú.

Hàn Minh Tranh không động đậy, gương mặt trắng bệch, sát khí hiện rõ giữa đôi mày.

Thẩm Minh đứng bật dậy, không chút khiêm nhường, “Đây là thọ yến của Nhiếp thái phu nhân, Công chúa chớ hành xử như vậy.”

Dù Thẩm Minh xuất thân cao quý nhưng chỉ là Trung thư xá nhân, Vinh Lạc Công chúa chẳng buồn để ý, kiêu ngạo quát, “Không chịu thưởng? Vậy là múa quá tệ, đánh chết con tiện tỳ ấy đi!”

Cung nhân lập tức tiến lên, toan kéo Thương Thanh Thanh ra đánh chết, mỹ nhân tuyệt vọng khóc nức nở như một con cừu non vô tội bị dẫn đến lò mổ.

Lục Cửu lang đanh mặt, hai mắt đục ngầu, dường như chẳng nhìn thấy gì, ánh mắt đờ đẫn rơi vào khoảng không.

Đúng lúc cung nhân sắp tóm lấy Thương Thanh Thanh, Hàn Minh Tranh đột ngột đứng lên, nhưng nàng không mang theo thứ quý giá, suy nghĩ một hồi bèn rút ra con dao nhỏ trong ống giày, đặt vào lòng bàn tay mỹ nhân, “Thưởng.”

Không ai ngờ nàng lại có thể nhẫn nhịn đến mức đó, còn ban thưởng để cứu vũ nữ.

Khách khứa xôn xao bàn tán, Vinh Lạc Công chúa vô cùng đắc ý, cười ngạo nghễ đầy khinh miệt.

Chương trước
Chương sau