Phi hoàng dẫn – Chương 65 & 66
Chương 65: Chủ và nô
Nhân dịp hạ thọ sáu mươi của Hàn Nhung Thu, vô số khách khứa từ mười một châu kéo đến chúc mừng, náo nhiệt chẳng kém lúc Ngũ Hoàng tử ghé qua.
Nhà họ Bùi vốn có biệt phủ ở Sa Châu, Bùi Hựu Tĩnh tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi, tâm trạng thư thái, vào tịnh thất đốt hương đánh đàn.
Từ nhỏ ông đã tinh thông lục nghệ, có thể nhấc bút viết liền một áng văn hay, chỉ vì căm ghét người Phồn tàn bạo nên đành bỏ văn theo võ. Điều ông hối tiếc nhất là để con trai lớn lên ở Cao Xương, không học được một kỹ nghệ nào nên hồn mà chỉ thấy kiêu ngạo phách lối, chỉ mong nó sớm ngày thành thân sinh con, ông cũng có cháu để tự tay dạy dỗ.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, người hầu đi tới báo cáo, Bùi Hựu Tĩnh thủng thẳng đứng dậy, bước ra khỏi tịnh thất.
Bùi Hành Ngạn rảo bước chạy tới, giận dữ nói, “Con không muốn cưới con gái Hàn gia!”
Bùi Hựu Tĩnh cho người hầu lui xuống, dỗ dành, “Giờ danh phận chưa định, nó không chịu nhận lễ cũng là lẽ thường tình.”
Bùi Hành Ngạn ôm một bụng uất ức, “Con làm theo lời cha mời cô ta về cùng, thế mà cô ta lại cố tình dẫn theo Lục Cửu lang, tên đó suốt đường hỏi han về cung thuật, rõ ràng là cố ý nhục mạ con!”
Bùi Hựu Tĩnh điềm nhiên nói, “Một kẻ chẳng vào được Hàn gia thì hà tất phải để tâm.”
Bùi Hành Ngạn nghiến răng tức tối, “Cô ta suốt buổi lạnh nhạt với con nhưng lại cười nói vui vẻ với tên họ Lục kia, sao con phải từ chối ý tốt của cữu cữu, bỏ qua biểu muội nhu mì xinh đẹp để chịu đựng nỗi nhục này!”
Bùi Hựu Tĩnh sầm mặt, “Nếu con có anh em ruột thịt tài giỏi hơn thì cứ việc ăn chơi hoang đàng, mê mẩn hương sắc, nhưng cha vẫn mong con kế thừa gia chủ, nắm chắc Nhuệ Kim quân như một thanh kiếm sắc!”
Bùi Hành Ngạn á khẩu, song vẫn không phục.
Bùi Hựu Tĩnh lạnh lùng nói, “Hàn đại nhân là Hà Tây Tiết độ sứ, địa vị vượt xa Bùi gia ta, con nghĩ mình có thể ngúng nguẩy với Thất a đầu? Tới doanh trại tặng quà thì sao, nó là tiểu thư Hàn gia, có món kỳ trân dị bảo nào mà chưa từng thấy? Nhưng nó chỉ nghĩ đến việc chinh chiến sát phạt, giành giật trong máu lửa, sao có thể so với biểu muội chỉ biết lấy lòng? Lục Cửu lang còn biết làm vừa lòng nó, sao con không nhân cơ hội nhờ nó chỉ dạy, hẹn nó cùng đi săn? Tài nghệ không bằng người ta còn tự cao, chẳng lẽ chờ người ta đến dỗ con?”
Bùi Hựu Tĩnh vốn không phải người có tính khí dễ chịu, dù thương yêu con nhưng những lúc cần mắng cũng không nể nang.
Bùi Hành Ngạn bướng bỉnh gân cổ, “Con không thể hạ mình vẫy đuôi lấy lòng cô ta được.”
Bùi Hựu Tĩnh giận quá bật cười, “Con gọi đó là hạ mình? Năm xưa để có được sự tin tưởng của tướng Phồn, cha phải làm đủ mọi cách lấy lòng, dâng cả vàng bạc châu báu vẫn bị mắng chửi, bị một ả Phồn thiếp nhổ nước bọt vào mặt, xém không nhịn được, con đoán xem sau đó thế nào?”
Bùi Hành Ngạn chấn động, trong lòng hắn, cha là người phong độ tao nhã, gia thế vượt trội, sao có thể chịu đựng nhường ấy nhục nhã.
Bùi Hựu Tĩnh tiếp tục, “Khi đó Hàn đại nhân đứng ngay bên cạnh, ông ấy lập tức quỳ xuống, dùng thân làm chỗ đặt chân cho ả thiếp lên ngựa, khiến tướng Phồn rất mừng. Từng chịu đựng vô số nhục nhã như vậy, đến khi dấy binh, chính tay ta đã lấy mạng đôi cẩu nam nữ đó. Con sinh ra trong cảnh ấm êm nên đâu hiểu được khó khăn để thành đại sự, mới theo đuổi một đứa con gái đã cảm thấy vô vàn uất ức?”
Chủ nhân Hà Tây đã từng phải khúm núm uốn gối vậy ư, Bùi Hành Ngạn khó tin, không thốt nổi nên lời.
Người hầu mang đến một chậu sứ, bên trong trồng một nhánh cây xanh kỳ lạ, tạm thời cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai cha con.
Bùi Hựu Tĩnh kìm nén cơn giận, cẩn thận xem xét nhánh hoa còn đơm nụ, “Thợ hoa của Triệu gia đúng là có tay nghề.”
Triệu Xa vốn chuộng hưởng thụ, trong phủ tụ tập rất nhiều thợ thủ công từ khắp nơi để đáp ứng những sở thích xa hoa vô tận của ông ta.
Bùi Hành Ngạn bực dọc, “Bao giờ cha cũng đem thứ tốt nhất tặng cho Hàn gia, trong khi Bùi gia cũng đóng góp không ít trong công cuộc thu phục Hà Tây, Nhuệ Kim quân chiến công hiển hách đến thế, sao phải cam chịu lép vế để nhà bọn họ làm Tiết độ sứ.”
Bùi Hựu Tĩnh lập tức hiểu ra, “Đây là lời của Tứ bá nói?”
Bùi Hành Ngạn không dám trả lời, coi như ngầm thừa nhận.
Bùi Hựu Tĩnh cũng không giận, chỉ khẽ thở dài, “Tứ bá của con vẫn luôn không cam lòng, các con chỉ thấy nhà ta trí dũng nhưng không hiểu được khó khăn trong việc hợp nhất các tộc. Nhà nào chẳng có lợi ích riêng, ai cũng có dã tâm tranh giành. Cha và Hàn đại nhân quen biết nhiều năm, tận mắt chứng kiến ông ấy nhẫn nhục chịu đựng, dốc sức thúc đẩy, dẫu có thất bại, liên luỵ đến cả nhà thì ông ấy cũng chưa bao giờ gửi vợ con đi nơi khác, gặp nguy hiểm luôn tiên phong, nhờ vậy mới có thể kết hợp các nhà cùng chung sức, cha khâm phục ông ấy từ tận đáy lòng.”
Bùi Hành Ngạn không tin, phản bác, “Nếu cha không có mưu đồ khác thì sao lại âm thầm liên lạc với triều đình, còn che giấu vụ hội đèn lồng do Phương gia gây ra.”
Bùi Hựu Tĩnh nói ẩn ý, “Cha khâm phục Hàn Nhung Thu, nguyện cống hiến sức mình. Nhưng thế sự khó lường, Bùi gia không thể không có kế hoạch riêng; còn chuyện hôm Nguyên Tiêu, cha đã sớm thông báo cho họ, con thật sự nghĩ Hàn đại nhân không biết gì à?”
Bùi Hành Ngạn kinh ngạc, “Vậy tại sao ông ấy không ra tay mà vẫn để yên cho nhà bọn họ.”
Bùi Hựu Tĩnh kiên nhẫn giải thích, “Phương gia không chỉ là thông gia của Hàn gia mà còn là thủ lĩnh bộ lạc Túc Đặc, Thanh Mộc quân có gần mười nghìn người Túc Đặc, động vào là tổn thương tận gốc, lần này bọn họ còn cố ý lôi kéo bộ tộc Hồi Hột mới vừa hàng phục, càng không thể dễ ra tay. Hàn đại nhân giả vờ không biết chính là để lại đường lui, khoan dung chờ bọn họ tự tỉnh ngộ.”
Bùi Hành Ngạn khó hiểu, “Phương gia to gan dám làm chuyện như vậy, giữ lại chính là tai họa, cần gì mềm lòng nương tay.”
Chỉ cần nội loạn vừa nhen nhóm là năm quân tất sẽ tan vỡ, con trai nào hiểu được, Bùi Hựu Tĩnh nói, “Nếu là cha, dẫu có tổn thất cũng sẽ trừ bỏ Phương gia, nhưng chính nhờ Hàn đại nhân khoan dung, nhẫn nhục đủ điều nên mới có thể thuyết phục các bộ tộc, đổi lấy sự yên ổn cho Hà Tây.”
Bùi Hành Ngạn còn muốn lên tiếng, Bùi Hựu Tĩnh đã ngắt lời, “Tóm lại con bớt nghe lời mấy thúc bá trong nhà đi, cứ nghe cha sắp đặt, việc liên hôn này rất có lợi cho con, đừng cứng đầu nữa.”
Bùi Hành Ngạn không thể làm gì khác, chỉ đành im lặng.
***
Hoàng hôn buông, đường phố ở Sa Châu đông nghịt đến nỗi những con tuấn mã cũng không thể chen qua.
Sau khi tiễn Bùi Hành Ngạn đi, Hàn Minh Tranh không khỏi trách móc, “Cớ sao cứ phải cố tình khiêu khích hắn? Dù gì hắn cũng là thiếu chủ Bùi gia.”
Lục Cửu lang chẳng buồn che giấu sự ghét bỏ, “Ai bảo hắn vừa kém cỏi vừa đáng ghét, ỷ có dòng dõi mà lên mặt. Ta chỉ cần một tay là có thể đè chết hắn.”
Hàn Minh Tranh dở khóc dở cười, “Trước đây ngươi cũng thế còn gì?”
Lục Cửu lang không phủ nhận, “Nhưng ta đã khác xưa. Rõ ràng nàng cũng không ưa hắn, chẳng lẽ nàng thực sự muốn bị gả vào Bùi gia?”
Hàn Minh Tranh im lặng nhìn ra phố thị, tâm tư rối bời.
Lục Cửu lang cố tình chọc tức, “Đừng hòng có chuyện Bùi gia cho nàng vào Nhuệ Kim quân, cưới nàng về chỉ để hỗ trợ cái tên đáng ghét kia thôi. Tâm địa hắn nhỏ như cái lỗ kim, còn lâu mới nghe lời nàng, còn ghen ghét tài năng của nàng nữa chứ. Cưới nàng rồi, hắn ta sẽ lập tức nạp thêm mười tám phòng mỹ thiếp, dù gì Hàn gia cũng không thể quản chuyện nội trạch nhà hắn.”
Hàn Minh Tranh nghe hắn nói nhăng cuội, không nhịn được trách, “Ngươi nghĩ nhiều quá đấy.”
Lục Cửu lang bỗng đổi lời, “Ta có một cách này, nàng vừa không cần lấy Bùi Hành Ngạn lại không phải rời khỏi Xích Hỏa quân.”
Hàn Minh Tranh cho rằng hắn chỉ đùa giỡn nên không để tâm, chợt thấy quán rượu đằng trước có người đang ồn ào.
Một người phụ nữ đang xua đuổi một tên say rượu, dáng người cô ta không lớn nhưng tính cách mạnh mẽ, vung tay đẩy đối phương không chút nể nang, tên say rượu chỉ biết mắng chửi chứ không dám động tay, cuối cùng bị cô đuổi đi.
Người xung quanh cười ồ lên, Hàn Minh Tranh cũng không kìm được mỉm cười, thúc ngựa đến gần, dùng roi chạm nhẹ vào vai người phụ nữ, “Gan dạ gớm, không sợ bị đánh hả?”
Người phụ nữ quay đầu lại, vui mừng nhảy cẫng lên, chính là Tháp Lan từng chung hoạn nạn.
Tháp Lan đến Sa Châu không biết làm gì để sinh sống, Hàn Minh Tranh bèn cho cô một quán rượu, dặn dò tuần vệ chiếu cố nên việc kinh doanh cũng coi như khá khẩm. Cuộc sống ồn ào náo nhiệt vui hơn nhiều so với việc chăn bò chăn dê, khiến cô cảm thấy hứng khởi thoả thích.
Tháp Lan chẳng màng tôn ti, kéo Hàn Minh Tranh xuống ngựa, giật lấy dây cương ném cho người làm thuê, “Tôi đến Hàn gia đưa rượu nhưng lần nào cũng bị bảo là cô không có ở nhà, hôm nay đừng hòng chạy thoát.”
Hàn Minh Tranh gặp cô ấy cũng vui, để mặc cô kéo ra sau nhà, thân vệ đi cùng ngồi lại trong quán rượu đợi, còn Lục Cửu lang thì đã mất tăm.
Tháp Lan dẫn cô vào gian nhà ở phía sau, hét lớn gọi người làm đến, khí thế không ai sánh bằng, khó bề nhận ra trước đây cô từng là một cô gái chăn dê. Không phải dầm mưa dãi gió, da dẻ cô đã mịn màng hơn nhiều, ăn mặc đẹp đẽ, nụ cười rạng rỡ, chẳng trách quán rượu lúc nào cũng đông khách.
Ngoài cửa sổ trồng một hàng cây hồ dương, ánh chiều tà chiếu nghiêng khiến gian phòng thêm vài phần nên thơ, tiếng ồn bên ngoài cũng xa dần.
Nhà bếp mang lên vài món, dựng một cái nồi nhỏ, hai con cá tươi bơi lội trong chậu gỗ. Cứ tới hè là người dân Sa Châu thích ăn cá tươi, ăn vào mát mẻ. Cá được thái mỏng, cho vào nước canh nấu cùng thịt dê, mềm mượt mà ngọt béo, ngon hơn thịt bò và thịt dê khô rang.
Tháp Lan tự tay thái cá, nấu chín rồi múc vào đĩa, giục nàng ăn nhanh.
Hàn Minh Tranh thấy mùi vị ngon nên ăn hết một đĩa, nhìn cô ấy vui vẻ cũng thấy thú vị, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng Tháp Lan bị người làm gọi ra ngoài, lúc trở về tinh thần ỉu xìu.
Hàn Minh Tranh nhạy bén nhận ra, “Sao thế? Quán có kẻ gây sự à?”
Tháp Lan buồn bã uống một cốc rượu, “Ai dám gây sự ở quán của tôi, chỉ là chuyện đàn ông thôi.”
Hàn Minh Tranh bật cười, châm chọc, “Hóa ra cô có đàn ông rồi, vậy có gì mà không vui, chẳng lẽ lại là một kẻ không thọ?”
Tháp Lan phì phì hai tiếng, tức giận hừ nói, “Tên này không chết sớm đâu, tôi đã cứu sống hắn rồi!”
Hoá ra mấy tháng trước, Tháp Lan đến chỗ môi giới mua nô bộc thì bắt gặp một người đàn ông bị đánh bầm dập, hơi thở thoi thóp, nghe nói là phạm nhân bị một đại gia tộc đuổi cổ. Dù biết là không đáng nhưng thấy anh ta điển trai nên cô vẫn mua về, sau đó còn tốn không ít tiền để mời lang y và mua thuốc chữa trị, nhưng anh ta luôn giữ khoảng cách lạnh nhạt, ban đầu cô tưởng là do đau ốm, nhưng nay đã khỏe mạnh mà vẫn lúc gần lúc xa.
Tháp Lan không đoán được tính tình của anh ta, tức giận bởi thái độ lạnh nhạt của đối phương nên cãi một trận, nhưng khi nghe người làm nói anh ta không chịu ăn cơm thì cô lại mềm lòng, vừa ôm hận vừa than thở với Hàn Minh Tranh, “Cô nói xem, rốt cuộc đàn ông nghĩ gì?”
Hàn Minh Tranh ở trong quân ngũ kỷ luật nghiêm minh, có bao giờ cần phải đoán suy nghĩ của đàn ông, lập tức bị câu hỏi làm khó.
Chợt bên ngoài có tiếng cười châm biếm, Lục Cửu lang bước vào, lạnh lùng nói, “Cần quái gì tìm hiểu suy nghĩ của hắn, đánh một trận là xong.”
Tháp Lan vừa thấy hắn tới thì vui vẻ, không để ý đến lời hắn, “Tôi còn bảo sao không thấy anh đâu, hóa ra vẫn theo Hàn Minh Tranh.”
Lục Cửu lang đặt chiếc hộp tre xuống, mở ra là sáu miếng bánh trắng muốt như ngọc đính thêm lá xanh, long lanh dưới ánh đèn.
Hàn Minh Tranh cầm lấy một miếng, nếm thử rồi đẩy hộp sang cho Tháp Lan.
Tháp Lan chưa từng thấy món ăn tinh tế đến vậy, cầm lên nếm thử, mềm mịn mát lạnh, thơm ngọt vô cùng, ngạc nhiên khen, “Đây là gì? Ăn giống cao sữa ghê!”
Lục Cửu lang thong thả đáp, “Đây là bánh ngọc lộ của Thiện Hương Lâu, được làm từ sữa bò và mỡ cừu, năm mươi lượng bạc một hộp, cô đừng mơ mua về lấy lòng đàn ông.”
Đúng là Tháp Lan vốn có ý định ấy, nghe vậy giật mình, “Thứ này làm từ vàng hay sao mà đắt thế?”
Hàn Minh Tranh trước giờ chỉ biết ăn chứ không nghĩ đến giá cả, vừa ngạc nhiên vừa lo Tháp Lan sẽ bị lừa, “Lục Cửu, ngươi xem người đó rốt cuộc là thế nào?”
Lục Cửu lang cười mỉm, “Trường hợp của cô đâu phải cứu đàn ông, rõ ràng là tìm một ông chủ. Vừa cung phụng hắn ăn uống lại lo lắng không yên, đương nhiên sẽ bị xem như khỉ mà trêu.”
Câu nói thô lỗ làm Tháp Lan tức tối, “Anh ta đã bị chủ cũ hành hạ cả tâm lẫn thân, chỉ cần tôi chân thành đối đãi, anh ta sẽ hiểu tấm lòng của tôi!”
Lục Cửu lang nhếch mép, không cãi cọ, “Vậy cứ cung phụng đi, biết đâu một ngày nào đó cô có thể liếm được ngón chân của hắn.”
Tháp Lan càng tức giận, toan cãi nhau với hắn.
Hàn Minh Tranh biết Lục Cửu lang mồm miệng gay gắt nhưng không có ý ác, bèn bảo, “Tháp Lan tính tình thẳng thắn, nếu ngươi đoán ra được manh mối thì hãy giải thích cho cô ấy rõ ràng.”
Lục Cửu lang không lấy đĩa khác mà kéo luôn đĩa của Hàn Minh Tranh tới ăn, từ từ nói, “Thương tâm thương thân cái nỗi gì, nếu đã chịu chữa trị thì chắc chắn hắn ta không muốn chết, chẳng qua đã quen sống ở nhà giàu nên xem thường một cô gái bán rượu. Vì cô ham mê sắc đẹp nên hắn mới tỏ vẻ kiêu ngạo, đề cao địa vị, khiến đầu óc cô điên đảo quay cuồng. Đến khi cô cúi đầu phục tùng, cô sẽ trở thành nô lệ còn hắn là chủ nhân.”
Tháp Lan há hốc, hoàn toàn không tin nổi.
Lục Cửu lang khinh bỉ, “Chớ coi thường hắn, tuy thân phận thấp hèn nhưng đảo khách thành chủ mới là thủ đoạn. Cô càng động lòng, hắn càng ra vẻ hờ hững, sao có thể dễ dàng để cô chiếm được?”
Tháp Lan nghĩ lại thấy đúng, không khỏi tức tối, “Đàn ông đẹp mã lại mưu mô đến thế sao? Tôi chỉ muốn một cuộc vui mà sao khó khăn thế!”
Hàn Minh Tranh nghe xong cũng mở rộng tầm mắt, trêu chọc, “Vì cô ham mê sắc đẹp nên mới bị người ta nắm thóp.”
Tháp Lan không biết xấu hổ nói, “Ai như cô có Lục Cửu vừa đẹp trai vừa cường tráng làm người tình, đêm đêm nếm trải sung sướng, tất nhiên không hiểu nỗi khổ của người khác rồi.”
Hàn Minh Tranh hoảng hốt, tai đỏ bừng, “Không được nói bậy, làm gì có chuyện đó!”
Tháp Lan nghĩ cô thẹn thùng, cười hì hì định nói thêm.
Lục Cửu lang thong thả ngắt lời, “Nếu hắn chỉ là cái túi vô dụng thì chẳng phải cô phí công vô ích à? Dù gì hắn cũng là người hầu của cô, sao không thể hiện uy thế của chủ nhân, gọi hắn lên giường thử, hầu hạ tốt mới quan tâm, nếu không thì vứt đi, cần gì phải nghe lời hắn?”
Tháp Lan rung động, chẳng màng gì nữa, thực sự bỏ lại hai người rời đi.
___________
Chương 66: Rung động
Bên ngoài khung cửa, bóng trời đã ngả chiều hôm, côn trùng đêm dưới gốc cây kêu râm ran. Lục Cửu Lang châm nến, khép cửa sổ, không khí trong phòng bỗng trở nên lạ lùng.
Hơi nóng ở tai còn chưa tan biến thì Hàn Minh Tranh đã nghe Lục Cửu lang nói, “Hàn Thất, nàng còn cần một người đàn ông hơn Tháp Lan.”
Hàn Minh Tranh giật mình, lúng túng như gà mắc tóc, “Ngươi nói bậy bạ gì đấy?”
Lục Cửu Lang từ tốn giải thích, “Nàng không muốn rời khỏi quân đội, bị nhà chồng khống chế thì nhất định phải có một người đàn ông. Người đó không chỉ mạnh mẽ xứng với nàng mà còn cần có mối liên hệ với Hàn gia, tuyệt đối không bao giờ thay lòng đổi dạ. Như vậy, Xích Hoàng vẫn là Xích Hoàng, nàng mãi mãi là nữ tướng quân duy nhất của Hà Tây, không cần trở thành một phụ nữ tầm thường trong nội trạch nhà người ta.”
Hàn Minh Tranh ngơ ngác.
Lục Cửu lang khéo léo tiến lại gần, giọng nói vừa thâm trầm vừa kiên định, “Đàn ông như vậy cũng khó tìm đấy. Hắn không những phải tuấn tú khoẻ mạnh mà còn phải khiến nàng yêu thích, không chê bai ghét bỏ, chấp nhận người đó luôn hiện diện bên mình… Nàng thấy ta thế nào?”
Lúc này Hàn Minh Tranh mới sực tỉnh, vội vã gạt tay hắn ra, thẹn quá hóa giận, “Nói bậy bạ gì thế! Ngươi có biết-”
Lục Cửu lang ngắt lời, “Nàng là con nuôi còn ta là phó tướng của Hàn gia, có gì phải kiêng kỵ? Hàn gia vừa có được một người con rể, nàng cũng có thể tiếp tục chỉ huy binh lính trong Xích Hỏa doanh, một công đôi việc, có chỗ nào không tốt?”
Hàn Minh Tranh á khẩu, đầu óc trở nên rối bời.
Lục Cửu lang hiểu rõ không thể nóng vội, lùi lại một bước, “Ta là người do chính tay nàng dạy dỗ huấn luyện, năng lực thế nào nàng rõ nhất, lại sớm chiều bên nàng, rất quen thuộc lẫn nhau, sau khi thành thân cuộc sống của nàng vẫn không thay đổi, hoàn toàn không khác gì bây giờ.”
Dù Hàn Minh Tranh cố gắng trấn an nhưng lòng vẫn rối như tơ vò, buột miệng nói, “Không được đâu, cha sẽ không đồng ý.”
Lục Cửu lang đáp, “Hàn đại nhân vẫn chưa bàn chuyện hôn nhân cho nàng, có khả năng đã nghĩ đến điều này. Nàng cứ suy nghĩ kỹ đi, có phải như thế tốt hơn nhiều so với việc lấy một tên công tử vô dụng, trở thành người ngoài của Hàn gia không?”
Hàn Minh Tranh cảm thấy tim đập mạnh, im lặng không đáp.
Lục Cửu lang hạ giọng, mang theo dụ dỗ khác thường, “Chưa kể bàn về tình thú hay sức lực, ta đều vượt trội hơn những người đàn ông khác. Tháp Lan còn biết cách hưởng lạc, chẳng lẽ nàng không muốn nếm thử cảm giác vui sướng ấy?”
Hàn Minh Tranh kinh hoàng trợn mắt nhìn hắn, nhưng lại bị ánh mắt đầy khiêu khích của hắn làm cho lúng túng, lập tức quay mặt đi, “Càng nói càng không ra thể thống gì, im miệng!”
Lục Cửu lang không nói gì thêm, chỉ có ánh mắt là ngông cuồng phóng đãng, dưới ánh nến khuôn mặt hắn đẹp đến mê hồn.
Hàn Minh Tranh như ngồi trên đống gai, lập tức bỏ đi, tai đỏ bừng.
***
Những lời hoang đường của Lục Cửu lang cứ quanh quẩn trong đầu khiến Hàn Minh Tranh trằn trọc suốt đêm, không tài nào ngủ nổi. Nhưng khi trời vừa hửng sáng, nàng vẫn rời giường đi đến sân tập võ.
Không ngờ sân tập hôm nay lại đông đúc vô cùng. Hóa ra gần đây khách khứa liên tiếp đến thăm, trong số đó có cả Quan Chân đại sư ở Túc Châu. Ông dẫn đầu mấy vạn tăng binh Hậu Thổ quân, có quan hệ thân thiết với Hàn Nhung Thu, nhiều năm cùng nhau bôn ba vì đại nghiệp chống Phồn, vừa đến Sa Châu đã được Hàn gia tiếp đón trọng thị. Những đệ tử đi cùng ông cũng đang ở sân tập võ của nhà họ Hàn vận động gân cốt.
Nhưng lúc này không có ai luyện tập, mọi người tụ lại thành một vòng tròn lớn để xem một trận đấu vật.
Người thách đấu là một vị võ tăng tên Hoằng Huệ, đầu trọc mắt sâu, trẻ tuổi cường tráng, cánh tay to hơn cả bắp đùi người thường, từng đứng đầu trong hạng mục đấu vật ở đại hội tỉ võ năm xưa. Anh ta luyện tập từ nhỏ, luyện được một thân dũng mãnh phi thường, trong Hậu Thổ quân cũng ít có đối thủ, bởi từng chứng kiến Lục Cửu lang đấu với Hàn Minh Tranh nên cũng muốn thử sức một lần, lần này gặp lại ở Hàn phủ thì vô cùng vui mừng, lập tức tiến lên thách đấu.
Hôm qua Lục Cửu lang viện cớ vào ở phòng khách của Hàn phủ, định bụng sẽ thuyết phục Hàn Minh Tranh thêm, không ngờ chưa gặp được nàng thì đã bị thách đấu, lại còn là người từng đánh bại Sử Dũng, hắn tức khắc nhận lời.
Bởi đấu vật rất dễ xé rách y phục nên hai người cởi áo ra, để trần thân trên rồi bắt đầu xoay chuyển.
Lục Cửu lang không phốp pháp bằng Hoằng Huệ nhưng bù lại vóc dáng cao ráo, ngực rộng lưng dài, như ẩn chứa nội lực mạnh mẽ mà hễ động vào sẽ tức thì bùng nổ. Nắng gắt trên cao chiếu rọi lớp mồ hôi mỏng, khí nóng bốc lên từng đợt.
Hàn Minh Tranh đã quen nhìn đàn ông cởi trần trong quân doanh, thậm chí còn từng cười đùa kéo áo của nhau, chưa bao giờ để ý nhiều. Nhưng lần này không hiểu sao ánh mắt nàng cứ bị cơ thể của Lục Cửu lang hút chặt, tim bỗng đập nhanh hơn.
Những người cường tráng thường hành động ỷ vào sức mạnh, song sẽ thiếu linh hoạt, còn Hoằng Huệ lại là một ngoại lệ. Anh ta vừa dẻo dai vừa linh hoạt, thành thạo kỹ thuật đấu vật. Lục Cửu lang gồng mình căng cơ lưng, chặn được cú đấm của đối thủ, phần eo của hắn khá mạnh, cơ mông nổi bật, đôi chân dài khéo léo dùng sức, dù Hoằng Huệ mạnh mẽ cũng không thể làm hắn thất thế.
Sức tay của Lục Cửu lang cũng rất đáng gờm, giỏi nhất khóa xoắn các khớp. Hai người lăn xả qua lại trên sàn đấu, lúc thì quặp chân vào nhau, lúc thì húc ngực vặn cổ, những giọt mồ hôi rơi liên tục, dây dưa như hòa làm một.
Trong khoảnh khắc đó, Hàn Minh Tranh bất chợt nhớ lại cảnh mình từng quấn lấy Lục Cửu Lang, cả cơ thể bỗng tê rần. Khi đó nàng chỉ một lòng nghĩ đến thắng thua, giờ đây mới thấy xấu hổ, lại nhớ tới những lời lung tung vô lý của hắn, một cảm giác nóng bức kỳ lạ đột nhiên dâng lên khiến tâm trí nàng cực kỳ rối loạn.
Hoằng Huệ gầm lên một tiếng, hai người càng đánh càng hăng, mồ hôi tuôn rơi nhễ nhại, sử dụng đủ loại chiêu thức, thậm chí còn dùng cả những đòn như chọc háng, đánh lén, dù đó là những chiêu thức vô cùng khó coi nhưng lại bình thường trong môn đấu vật. Đám đông chung quanh vừa cười vừa vỗ tay tán thưởng, khiến khung cảnh thêm phần náo nhiệt.
Hàn Minh Tranh không biết phải cảm nhận thế nào, hóa ra trong hôm tỉ võ ấy Lục Cửu lang chưa tung hết sức mạnh.
Đương lúc nàng mơ màng, Lục Cửu lang đã bị Hoằng Huệ đè xuống đất, cổ căng ra, gần như kiệt sức. Vô tình bắt gặp ánh mắt của Hàn Minh Tranh trong đám đông, đầu óc hắn *ong* lên, không biết lấy đâu ra sức mạnh để thoát khỏi thế khóa, dùng đầu gối đẩy ngã Hoằng Huệ rồi khóa chặt đối thủ.
Tinh thần chiến đấu của hắn bùng lên dữ dội, cơ bắp toàn thân căng cứng được phủ một lớp mồ hôi mịn màng, trông như một lực sĩ tràn trề sức mạnh. Người xem đều nín thở, Hoằng Huệ bị khóa chặt không thể cử động, cuối cùng đành phải đập đất nhận thua.
Trận đấu lần này vô cùng ấn tượng, đám đông đồng loạt reo hò, vây quanh Lục Cửu lang quàng vai bá cổ. Hắn thở hắt một hơi dài, nhưng khi ngẩng đầu lên thì đã chẳng thấy bóng dáng Hàn Minh Tranh đâu.
Hàn Minh Tranh rảo vội bước chân, đi một mạch không hề ngoảnh đầu, cứ như đang chạy trốn khỏi điều gì đó. Tâm trí nàng bị mê hoặc rồi, khi thì hiện lên hình ảnh Lục Cửu lang với bờ vai trần đầy mồ hôi, vòng eo chắc khỏe cùng những tư thế trong lúc đấu vật; khi lại nhớ tới sự xấu hổ lúc bị hắn đè xuống đất, vẻ khiêu khích trong lời nói cùng ánh mắt đầy ngông cuồng phóng túng khiến lòng nàng rối bời khôn tả.
Tống Hân Nhi dù đang mang thai nặng nề vẫn bận rộn chuẩn bị cho tiệc mừng thọ ngày mai, bận đến nỗi chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Khi trời tắt nắng, nàng mới nhớ con trai đang ở viện của em chồng, bèn dẫn a hoàn đến đón.
Vừa bước vào sân, nàng đã thấy Ninh Tê lấm lem bẩn thỉu như một con khỉ bùn đang chỉ huy lũ kiến đánh nhau dưới gốc cây, thậm chí còn giúp chúng bày binh bố trận, trông chẳng khác nào một vị tướng quân nhỏ, mà Hàn Minh Tranh ở bên cạnh lại có phần lơ đãng.
Lũ kiến đang chiến đấu rất hăng, Ninh Tê không chịu về, giở đủ trò để níu kéo mẹ.
Tống Hân Nhi đành phải ngồi đợi. Nàng biết chồng mình rất thân thiết với em gái, chưa kể em ấy từng cứu mạng Ninh Tê nên càng thêm cảm kích. Nhưng em chồng của nàng không giống với những cô gái khuê tú bình thường, không biết nên bắt đầu trò chuyện từ đâu, vì thế nàng nói, “Hôm nay mẹ còn bảo chọn vài thứ thích hợp trong số quà cáp nhận được để đưa muội, khéo sắp tới có dịp phải dùng đến đấy.”
Hàn Minh Tranh không có sự e dè thẹn thùng như những cô nương khác, chỉ một mực im lặng.
Việc nhà họ Bùi đến bàn hôn sựn đã truyền đi rộng rãi, Tống Hân Nhi nhìn sắc mặt nàng, hiểu ngay nàng không muốn, bèn an ủi, “Cô nương nào chưa xuất giá cũng lo lắng cả, cha mẹ nhất định sẽ suy nghĩ chu toàn, muội chớ cần lo quá.”
Hàn Minh Tranh im lặng một lúc rồi hỏi, “Trước khi tẩu lấy chồng, tẩu cảm thấy thế nào về ca ca nhà muội?”
Tuy đã xuất giá nhưng khi nhắc đến chuyện đó, Tống Hân Nhi vẫn hơi ngượng ngùng, “Ngày trước khi gặp nhau trong yến tiệc, tẩu cũng đâu hiểu gì, chỉ biết chàng ấy là một vị anh hùng. Sau khi đính hôn, hai bên mới bắt đầu qua lại. Hễ có chàng ở bên là tẩu cảm thấy rất vui vẻ, thích nhìn chàng nhưng cũng xấu hổ, đêm về trằn trọc nghĩ ngợi, trong lòng lúc thì bối rối, lúc lại ngọt ngào, thật ra là đã thích chàng rồi.”
Hàn Minh Tranh cụp mắt, một lúc sau mới nói, “Hóa ra đó là cảm giác thích một người sao, ca ca thật có phúc.”
Tống Hân Nhi cười ngọt ngào, “Cô nương nhà ai mà chẳng mong như vậy, các tỉ muội đều ghen tị vì tẩu lấy được tấm chồng tốt.”
Không rõ Hàn Minh Tranh đang nghĩ gì, “Đương nhiên ca ca tốt rồi, nhưng không phải cô gái nào xuất giá cũng hòa hợp với chồng mình. Nếu người nhà chọn không vừa ý, hoặc người mình thích lại không phải là lang quân tốt thì nên làm gì đây?”
Tống Hân Nhi không biết trả lời thế nào, ướm lời hỏi, “Muội có người trong lòng rồi à?”
Hàn Minh Tranh ngập ngừng, chỉ đáp, “Muội không muốn thành thân, chỉ muốn ở lại doanh trại, bảo vệ Hà Tây, tẩu thấy có khả thi không?”
Tống Hân Nhi tần ngần hồi lâu mới khuyên nhủ, “Muội là người có chí khí, nhưng muội trẻ trung xinh đẹp thế này sao có thể sống như một ni cô, không lấy chồng sẽ ngược với đạo lý thường tình. Đến lúc đó chưa nói người đời sẽ bàn tán thế nào, mà cha mẹ cũng sẽ không cho phép.”
Hàn Minh Tranh nghiêng đầu nhìn bóng cây trong sân, không nói gì thêm.
Một màn tỏ tình phải gọi là bố đời đến từ Lục Cẩu =))))))))))))
Lục Cẩu mất dạy thực sự =)))) tranh thủ cơ hội Tiểu Thất không muốn lấy chồng để tự tiến cử bản thân :)))
Làm như cá ngoài chợ mà rao í =)))))))
Mà cũng thành công đấy chứ. Tiểu Thất ngờ nghệch bị lừa đến nơi r :)))
Quen thói lừa phỉnh ai cũng lừa được =)))
Chương mới hôm nay đâuuuuu nộp ra đâyyyyy
ngủ cả ngày lấy đâu ra chương mới =))))))) Hôm qua ngủ không ra khỏi nhà
Zỡn mặt hả :)) hôm nay đăng bù không t ăn vạ bây giờ 😈
Thì như bth 2c thôi =)))
Vô tình bắt gặp ánh mắt của Hàn Minh Tranh trong đám đông, đầu óc hắn ong lên, không biết lấy đâu ra sức mạnh
=> sĩ gái power chứ đâu kkk
Buff tình yêu trong truyền thuyết =)))
Phải mà yêu đương kết hôn luôn thì đẹp, sợ biến cố hic 🥹
Đoán… đoán đúng rồi 😭😭
Hàn Thất ngok ngek ngờ nghệch bị thao túng tâm lý nè heeeeeeeee. Đồ Lục Cửu sói giàaaaaaaaa
rất ma mãnh =))