Phi hoàng dẫn – Chương 55 & 56
Chương 55: Người như quân cờ
Vân nương sai thị nữ dâng lên hai đĩa trái cây tươi ngọt cùng bánh mới nướng, thêm vài loại quả khô và thịt khô, bày biện cho bầu không khí thêm phần nhã nhặn. Khi làn hương từ lò Bác Sơn bay lên nghi ngút, người hầu cũng vén rèm mời khách vào.
Lý Duệ mỉm cười gọi, “Lục Cửu đến rồi đấy à, hôm qua Trịnh tiên sinh thua không phục, hôm nay khăng khăng đòi tái đấu.”
Kể từ sau buổi trò chuyện say sưa hôm ấy, Lục Cửu lang được mời đến mỗi ngày. Ban đầu chỉ vì tò mò muốn biết về chuyện Hà Tây, sau đó phát hiện ra hắn không chỉ có tài ăn nói thú vị, tâm tư mẫn tiệp mà còn thông thạo cờ sáu đôi, ném tên vào bình, đổ xúc xắc và tung đồng xu, chưa kể còn biết thưởng hương nếm trà, thậm chí tinh thông cả đàn sáo âm luật, quả là vừa văn nhã mà cũng phàm tục, khiến Lý Duệ phải nhìn bằng cặp mắt khác.
Trong mắt Lý Duệ, giá trị của người này đã vượt xa nhà họ An, ý định thu nhận càng thêm mãnh liệt, nhưng bao lần thăm dò đều bị khéo léo đổi chủ đề. Y cũng không gấp, chỉ coi như kết giao một người bạn đồng hành.
Hễ có Lục Cửu lang, bầu không khí luôn vui vẻ. Mọi người nhàn nhã trò chuyện một lúc, Trịnh Tùng Đường kéo hắn ra đấu cờ sáu đôi, bỗng hộ vệ bên ngoài vào mật báo, sắc mặt Lý Duệ nhác thay đổi.
Lục Cửu lang nhận ra có điều bất thường, nhưng hộ vệ chỉ thì thầm báo tin, rõ ràng không muốn bị nghe thấy.
Đợi người đi khỏi, Lý Duệ trầm ngâm rất lâu, dường như có vẻ không tập trung, nhìn thoáng qua Lục Cửu lang.
Hắn càng thêm nghi ngờ nhưng lại không tiện hỏi thăm, chỉ đành giả vờ không biết mà tiếp tục chơi cờ.
Sau vài ván cờ, bên ngoài đột nhiên ồn ào, tiếng vó ngựa lộn xộn xen lẫn tiếng la hét mơ hồ. Lục Cửu lang nghe ra là tiếng của người Hồi Hột, nét mặt thoắt biến đổi, đứng bật dậy.
Bấy giờ Lý Duệ mới lên tiếng, “Một tốp loạn binh mấy trăm người Hồi Hột đã đến, bên ngoài rất hung hiểm, không được hành động khinh suất.”
Lục Cửu lang lao ra khỏi phòng, thấy hộ vệ của đoàn thương buôn đã sẵn sàng dàn trận nghênh địch, đao kiếm rời vỏ, trong khi ở đầu kia của thôn trấn bốc lên khói bụi cuồn cuộn, chính là nơi của Hàn Minh Tranh cùng những người kia, hắn hoảng sợ đến nỗi máu ngừng chảy, bật thốt, “Công tử, xin cứu chủ nhân nhà tôi!”
Lý Duệ bước ra ngoài quan sát, điềm tĩnh trả lời, “Tình hình hiện tại không thuận lợi, đoàn thương buôn chỉ có thể tự vệ, không thể phân thân.”
Y cứ cho rằng kiểu gì Lục Cửu lang cũng khẩn khoản van nài, chẳng ngờ đối phương sững lại trong chốc lát, rồi không nói thêm lời nào mà xoay người bước ra ngoài.
Lý Duệ ra hiệu, người hầu tiến lên chặn lại. Y tỏ vẻ quan tâm, “Không được kích động, loạn binh rất hung bạo, ra ngoài lúc này ắt không toàn mạng.”
Vân nương cũng khuyên, “Ngươi đã hết lòng vì An tiểu thư, nếu chủ nhân lấy cớ đó mà trách phạt thì có thể tìm chủ khác, đâu cần uổng mạng chỉ vì một chức vụ.”
Lục Cửu lang cụp mắt, một lát sau mới nói, “Tôi may mắn được công tử che chở, vô cùng cảm kích. Nhưng loạn binh Hồi Hột vốn tham lam, chưa chắc sẽ bỏ qua cho đoàn thương buôn.”
Lý Duệ thà đánh ngất người cũng không cho hắn đi, thấy hắn thức thời như vậy thì yên lòng, “Ngươi chớ lo lắng, hộ vệ của ta rất tinh anh, dù kẻ địch tấn công cũng có thể đối phó.”
Lục Cửu lang lại nói, “Tôi đã được công tử ban ân lớn, nào có chuyện đứng ngoài nhìn, nguyện xông pha cùng các hộ vệ, góp chút sức mọn.”
Lý Duệ thấy hắn một mực kiên quyết, bèn lệnh cho người hầu dẫn hắn đi gặp Hạ Húc.
Trịnh Tùng Đường im lặng nãy giờ, đợi hắn đi mới cất lời, “Điện hạ làm vậy là định mượn thế thu phục hắn ta?”
Lý Duệ không đáp, thực ra lúc nãy khi trinh sát báo cáo, tình hình chưa tới nỗi nguy cấp. Nhưng y nghĩ nếu tiểu thư nhà họ An chết đi, Lục Cửu lang khó thoát khỏi tội không bảo vệ chủ nhân chu toàn, đến lúc đó thu nhận hắn sẽ trở thành hành động ban ơn, cho nên y quyết định giữ kín tin tức.
Trịnh Tùng Đường thấy y không đáp, thở dài bảo, “Cách này khác nào ép Lục Cửu lang bỏ chủ. Nếu hắn vẫn trung thành với chủ nhân thì dù bị ép phải đầu quân cho Điện hạ, cũng khó tránh mang lòng oán hận. Còn nếu hắn dễ dàng bỏ chủ thì ấy là hạng người bất nghĩa, Điện hạ thu phục làm gì?”
Lý Duệ sửng sốt, ngay lập tức hiểu ra, “Đúng thế, là ta chưa nghĩ thấu đáo.”
Trịnh Tùng Đường biết cũng là do đối phương quá tài giỏi, khiến Lý Duệ nảy sinh tính toán, nhưng lòng người vốn dĩ khó lường, càng thông minh, càng không thể dùng mưu kế ép buộc.
Bỗng một hộ vệ chạy vào, “Bẩm Điện hạ, Lục quản gia đột nhiên đánh ngã mấy người, lao ra khỏi vòng bảo vệ của đoàn thương buôn, chúng thuộc hạ không kịp ngăn cản!”
Vẻ mặt Lý Duệ lúc này rất khó đoán, chẳng rõ là hối hận hay là tức giận.
Trịnh Tùng Đường thầm nghĩ, đúng là một nô tài trung nghĩa, không uổng công Điện hạ đánh giá cao, đáng tiếc lần này khó giữ được mạng sống.
***
Khi loạn binh Hồi Hột xông vào thôn, vừa hay Ngũ Thôi ngồi ngoài phơi nắng. Trông thấy tình hình, hắn như bị lửa đốt mông, cuống cuồng chạy về sân hô hoán, “Lính Hồi Hột đến rồi! Tối đa một khắc chúng sẽ lục soát đến đây! Lục Cửu đâu?”
Thạch Đầu đang xách nước, giật mình đánh rơi thùng gỗ xuống đất, hốt hoảng đáp, “Lính Hồi Hột từ đâu ra thế? Cửu lang tới chỗ đoàn thương buôn vẫn chưa về!”
Đoàn thương buôn có nhiều quân vệ, tất có thể đối địch, nhưng giờ đây hai bên đã bị loạn binh Hồi Hột cắt đứt liên lạc, trong khi đó tiếng la hét khóc lóc ở bên ngoài ngày càng gần, loạn binh đang lục soát từng nhà một.
Da đầu Ngũ Thôi tê rần, lắp bắp nói, “Tiêu rồi, mau đưa tướng quân trốn thôi, nhưng kẻ địch gần thế này, chắc chắn sẽ đuổi theo…”
Thạch Đầu cũng lóng ngóng không kém, “Tướng quân vẫn đang bị thương, đại phu nói không được di chuyển mạnh…”
Bỗng giọng của Hàn Minh Tranh từ trong phòng vọng ra, “Hãy làm lộn xộn sân, đổ nước vào lò bếp, thả ngựa ra cửa sau, tất cả mọi người rút lên gác xép nhà chính.”
Giọng nàng lạnh lùng trấn định, chỉ một lời đã khiến mọi người bình tĩnh. Ngũ Thôi và Thạch Đầu vội vàng hành động, chẳng mấy chốc sân trở nên hỗn loạn, bếp lò bốc lên khói dày đặc như thể vừa bị cướp phá.
Gác xép của nhà chính tối đen, cao cỡ nửa người, chất mấy thứ vật dụng linh tinh. Thạch Đầu dìu Hàn Minh Tranh và Tháp Lan leo lên thang gỗ, Ngũ Thôi thả ngựa xong cũng leo lên, kéo thang cất đi rồi dùng tấm ván mục che lại lỗ hổng. Vừa làm xong thì loạn binh đã đến sát bên tường.
Cửa sân bị đạp vỡ, lính Hồi Hột ập vào, không thấy có người, chúng vô cùng thất vọng, kéo đi con dê cái duy nhất rồi cả bọn hùng hổ rời đi, chẳng mấy chốc từ nhà kế bên lại vang lên tiếng kêu thê thảm.
Thạch Đầu và Ngũ Thôi nắm chặt cán đao, mồ hôi lạnh túa khắp người, bấy giờ mới dám thở phào.
Hàn Minh Tranh ôm Tháp Lan trong tay, vết thương làm nàng đau đến xanh mặt. Nàng lặng lẽ lắng nghe, đến khi chắc chắn loạn binh đã rời đi mới thều thào hỏi, “Ngày nào Lục Cửu cũng đến đoàn thương buôn, cậu ta làm gì ở đó?”
Thạch Đầu nuốt nước bọt, trả lời bằng tông giọng nhỏ nhất trong đời mình, “Thuộc hạ không rõ, đoàn buôn đó rất kỳ lạ, hầu hết đều là quân lính, Lý công tử có một người hầu thường ngồi xổm đi tiểu, nhưng không có… của đàn ông.”
Hàn Minh Tranh vốn thông minh cũng chẳng thể nghiệm ra, ngẩn người một lúc, “Không có nghĩa là gì?”
Thạch Đầu lúng túng, chẳng biết phải diễn đạt thế nào, “Cửu lang bảo thuộc hạ đi rình nhà xí, không phải không có mà chỉ còn lại một nửa, như thể bị cắt đi.”
Ngũ Thôi giải thích, “Thủ lĩnh của đoàn thương buôn là Lý công tử, Lục Cửu nói có lẽ y buồn chán nên thích gọi người đến trò chuyện, chẳng có chính sự gì.”
Thạch Đầu lo lắng, “Đoàn bên đó đông người, Cửu lang chắc chắn an toàn, chỉ không biết liệu có về kịp không.”
Ngũ Thôi buồn bã đáp, “Một mình hắn ta trở về thì ích gì, trừ phi mời được đoàn thương buôn đến cứu. Nhưng nhiều loạn binh Hồi Hột thế này, ta thấy chưa chắc họ đã mạo hiểm.”
Có tia sáng len lỏi qua kẽ hở vách tường, Hàn Minh Tranh im lặng hồi lâu, ánh nhìn xa xăm, “Đừng hi vọng nữa, hắn sẽ không trở về đâu.”
***
Đầu bên kia thôn làng ngập trong hỗn loạn, tiếng khóc thảm thiết của thôn dân xen lẫn âm thanh tiếng quát tháo của loạn binh Hồi Hột, như tiếng gầm rú của thú dữ trong cơn cuồng nộ.
Lục Cửu lang nghiến răng, tự hiểu bản thân đã phạm phải sai lầm.
Những thuận lợi gần đây đã khiến hắn quên đi nhiều việc, phô diễn quá mức khiến quý nhân để ý tán thưởng, đến nỗi bọn họ bắt đầu xem chủ nhân của hắn như một trở ngại.
Nhưng đó không phải là con gái nhà buôn bình thường mà là Hàn Minh Tranh, người hắn đã liều mạng cứu ra từ tay mấy vạn lính Phồn! Còn có Thạch Đầu và Ngũ Thôi, đồng đội đã cùng hắn vào sinh ra tử giữa biển thây hài! Làm sao hắn có thể bỏ rơi họ để đi xu nịnh những kẻ ngu ngốc kiêu ngạo ấy!
Trời sẩm tối, màn đêm tựa tấm thảm rộng lớn che phủ cơn phẫn nộ lẫn tung tích của hắn, để hắn nhích dần về đầu bên kia thôn làng.
Một tên loạn binh say xỉn đi đến bên tường, chỉ vừa cởi quần thì một bóng đen đã từ từ áp sát, kéo hắn quành ra sau bức tường. Một lúc sau có bóng người bước ra, dường như cao hơn trước.
Đêm tối và lớp ngụy trang mang lại cho Lục Cửu lang sự ẩn náu, song hắn vẫn phải cực kỳ cẩn trọng.
Loạn binh Hồi Hột để râu quai nón và tết tóc bím, kiểu tóc khác hẳn với người Hà Tây, Lục Cửu lang không cách nào giả dạng được. Trong số chúng lại không có thương binh, quấn khăn càng thêm nổi bật, hắn đành lợi dụng chân tường hoặc các góc khuất để lẻn đi. Sau muôn vàn khó khăn, hắn mò được nửa đường thì bất ngờ có một toán loạn binh khác phi ngựa vào thôn, có vẻ cướp được từ đoàn thương buôn ở nơi nào đó, chúng dẫn theo một đoàn lạc đà dài, trên lưng chất đầy những bao hàng lớn.
Xém chút nữa Lục Cửu lang đã bị phát hiện, hắn vội vã lẩn vào một gian nhà trống. Ai ngờ mấy tên loạn binh khác cũng chọn nơi này, chúng vừa cười ha hả vừa khiêng một cuộn chiếu chạy vào, ném mạnh xuống đất, có tiếng thét đau đớn vang lên, ngay sau đó một người phụ nữ lăn ra từ trong cuộn chiếu.
Trong khoảnh khắc loạn quân ập vào, Lục Cửu lang đã nhanh tay ụp chiếc giỏ liễu lên đầu, may mắn không bị phát hiện. Đang suy tính cách rời đi mà không gây chú ý, bỗng qua kẽ giỏ, hắn trông thấy khuôn mặt của người phụ nữ ấy. Không ngờ lại là người quen – chính là An Anh, con gái của An phu nhân.
An phu nhân mãi không tìm được tấm chồng ưng ý cho con gái, bèn nghĩ đến việc kén rể. Nhưng đàn ông thiếu bản lĩnh sẽ không giữ nổi cơ nghiệp to lớn, người có tài lại đầy tham vọng, lo con gái quá ngây thơ sẽ bị lợi dụng. Bà bèn cho An Anh đi theo đoàn thương buôn một chuyến hòng mở mang tầm mắt. Lúc đi rất suôn sẻ, nào ngờ trên đường về, dù đã tránh xa chiến trường, bọn họ vẫn đụng phải một nhóm loạn binh Hồi Hột. Đàn ông trong đoàn bị thảm sát, thậm chí toán loạn binh còn đánh nhau để tranh giành An Anh.
Bấy giờ ở trong nhà, loạn binh Hồi Hột không chờ nổi nữa, chúng đóng sầm cửa, cắm đuốc vào giá treo trên tường rồi bắt đầu cởi quần áo.
An Anh thét lên đầy sợ hãi. Dù có là đàn ông thì khi bị loạn binh Hồi Hột trần truồng đè lên cũng sẽ sợ đến chết khiếp. Cô liều mạng vùng vẫy, nước mắt giàn giụa khắp mặt, nhưng nhận lại chỉ là những tràng cười dâm đãng và sự lăng nhục, chẳng khác nào một con cừu non tội nghiệp.
Lục Cửu lang hoàn toàn thờ ơ, nhân lúc bọn loạn binh bị An Anh thu hút, hắn cực kỳ chậm rãi nhích chiếc giỏ về phía cửa.
An Anh tuyệt vọng, chỉ mong thần Phật giáng xuống sấm sét giết chết những kẻ này. Cô cắn mạnh vào tay một tên địch khiến hắn đau đớn nổi điên, tát mạnh làm cô ngã lăn ra đất.
An Anh choáng váng đầu óc, va vào một chiếc giỏ liễu, chiếc giỏ nghiêng đi, để lộ đôi chân của một người đàn ông.
Tay loạn binh Hồi Hột chợt sững lại, nhưng chưa kịp phản ứng thì ánh đao lóe lên từ chiếc giỏ đã cắt đứt cổ họng tên gần nhất.
Máu nóng phun ra, ba tên còn lại lộ vẻ kinh hoàng, còn chưa chạm vào vũ khí thì lưỡi đao sắc bén của Lục Cửu lang đã đâm sâu vào lồng ngực của tên thứ hai, không để hắn phát ra tiếng kêu sợ hãi. Hai tên còn lại sợ đến hồn phi phách tán.
Chúng hoảng hốt toan bỏ chạy, muốn gọi đồng bọn bên ngoài đến cứu viện, tên thứ ba vừa mở miệng thì bị một nhát đao của Lục Cửu lang đâm trúng lưng. Tên cuối cùng vẫn đang trần truồng, tay vừa mới chạm vào then cửa, lập tức bị Lục Cửu lang lao đến từ phía sau đập hắn gãy răng, bị bẻ gãy cổ.
Trong nhà như vừa trải qua một trận tắm máu, vậy mà bên ngoài đám loạn quân vẫn cứ ồn ào, không một ai hay chuyện gì đã xảy ra.
Nửa khuôn mặt Lục Cửu lang dính máu trông y hệt Tu La. Hắn quẳng xác tên lính Hồi Hột sang một bên, lau đi vết máu trên người, tìm được một bộ trang phục cũ trong nhà rồi thay vào, cất đao đi. Đang định lẻn ra ngoài, đột nhiên hắn bị An Anh kéo lại.
An Anh nhận ra hắn, không kịp nghĩ ngợi mà cũng không phân rõ là thật hay mơ, chỉ khóc lóc cầu xin, “… Cứu tôi với…”
Lục Cửu lang không chút thương xót, giật chân bỏ đi, chỉ để lại một câu, “Trốn cho kỹ đừng để bị phát hiện, gắng chịu đến sáng thì sẽ sống.”
__________
Chương 56: Liều mạng
Trời đêm đen kịt, dưới gác xép có hơn mười tên lính Hồi Hột, ngoài sân còn đông hơn. Tất cả bọn chúng đang vây quanh đống lửa nướng nguyên con dê, những tiếng la hét say xỉn liên tục vang lên.
Mùi thịt nướng len qua khe hở trần nhà bay lên. Thạch Đầu đã đói cồn cào nhưng không dám phát ra tiếng động. May mắn là đã rút thang và bít kín lỗ hổng, đám lính bên dưới không biết rằng ngay trên đầu chúng, chỉ cách một tấm ván mỏng, có mấy người còn sống đang nín thở căng thẳng.
Bọn họ đói đến nỗi bụng kêu rồn rột, bên dưới vẫn ồn ào om sòm. Chợt một tên lính truyền lệnh chạy đến hét vài câu rồi rời đi, sau đó trong sân rộ lên tiếng la lối.
Thạch Đầu không hiểu gì, nhìn về phía tướng quân, chỉ có nàng là hiểu được tiếng Hồi Hột.
Hàn Minh Tranh dùng khẩu hình ra hiệu, Ngũ Thôi đọc được, lập tức phấn chấn, ghé tai Thạch Đầu thì thầm, “Người Hồi Hột định nửa đêm tấn công đoàn thương buôn.”
Thạch Đầu khấp khởi mừng thầm, đoàn thương buôn có đông quân lính sẽ không dễ đối phó đâu, ít nhất cũng có thể lợi dụng lúc giao tranh để tìm chút đồ ăn thức uống rồi nghĩ cách trốn thoát.
Quả nhiên, nghe tin sẽ có hành động nửa đêm, bọn lính Hồi Hột cũng bớt ồn ào, lần lượt nằm xuống ngủ để dưỡng sức. Chẳng mấy chốc tiếng ngáy vang lên tứ phía.
Lại một canh giờ trôi qua, Thạch Đầu buồn tiểu không chịu nổi, len lén tiểu xuống theo vách tường mà không gây ra tiếng động.
Ngờ đâu lại có một tên lính Hồi Hột đang nằm dưới vách, hắn bị dòng nước tiểu ấm làm cho tỉnh giấc. Ngửi thấy mùi lạ, hắn giận dữ giơ cao ngọn đuốc, soi thấy nước chảy từ trên xuống thì la ó.
Hàn Minh Tranh biết không thể trốn được nữa, không trách mắng mà chỉ lạnh lùng nói, “Cầm lấy vũ khí, giết được bao nhiêu thì giết.”
Thạch Đầu đổ mồ hôi đầm đìa, hối hận đến mức muốn chết ngay tại chỗ.
Bọn lính Hồi Hột bên ngoài đã tỉnh, chúng tụ tập đến, chất đống bàn ghế để leo lên. Một tên lính cầm búa trèo lên, bắt đầu đập mạnh vào tấm ván.
Ngũ Thôi và Thạch Đầu ra sức đè lại tấm ván, nhưng tấm ván vốn chỉ làm bằng gỗ mỏng, chẳng mấy chốc đã bị đập vỡ. Tên lính Hồi Hột vừa thò đầu lên thì bị Ngũ Thôi chém một đao trúng ngay mặt, đau đớn ngã xuống.
Đám bên dưới nổi xung, không còn cố leo lên nữa. Một tên mập mạp cầm búa quăng thẳng vào sàn gác xép, *rắc* một tiếng làm nứt toác một lỗ lớn. Sau vài lần như thế, sàn gỗ mục nát không chịu nổi sức nặng, *rầm* một tiếng, toàn bộ sập xuống.
Thạch Đầu và Ngũ Thôi cùng rơi xuống, bị bọn lính Hồi Hột vây quanh bắt đầu chém giết.
Tháp Lan và Hàn Minh Tranh ở góc gác xép, tấm sàn dưới chân họ miễn cưỡng giữ được một khắc rồi cũng từ từ trượt xuống, may mắn không rơi quá mạnh. Trong nhà đang giao chiến kịch liệt, chẳng ai để ý đến họ.
Nhà chính không lớn, chỉ có bảy tám người chen chúc, những tên lính ngoài sân không thể chen vào nổi, trở thành lợi thế cho Thạch Đầu và Ngũ Thôi. Hai người bất chấp thương tích liều mạng chém giết, toàn thân đẫm máu.
Một tên lính Hồi Hột phát hiện Tháp Lan ở góc tường bèn túm lấy cổ cô nàng, nhấc bổng lên.
Tháp Lan bị bóp chặt không cử động nổi, cổ họng phát ra tiếng khò khè, cảm thấy mình sắp bị bóp chết, chợt một luồng hơi nóng phả vào mặt Cô. Cô còn tưởng mình sắp chết, sợ hãi hét toáng, nhưng bàn tay bóp cổ đã lỏng ra. Cô lau sạch máu tanh dính trên mặt, thấy tên lính Hồi Hột đang ngã xuống, Hàn Minh Tranh tựa vào tường, một tay cầm đao, khi ấy mới hiểu ra sự tình.
Những tên lính khác nghe thấy tiếng hét, phát hiện đồng bọn bị giết thì giận dữ xông tới.
Hàn Minh Tranh cứu được Tháp Lan nhưng cũng đã động đến vết thương, đau đến mức toàn thân mềm nhũn, không nhấc nổi cánh tay. Khi thấy mạng sống sắp cận kề cửa tử, đúng lúc này trên mái nhà vang lên một tiếng động lớn, ngói mục và rơm rạ rơi xuống, giữa đống đổ nát xuất hiện một bóng đen dùng sức mạnh kinh người đạp trúng kẻ đang vung đao, *rắc* một tiếng xương ngực của đối phương gãy lìa, chất thải trào ra.
Bóng đen đáp đất đứng dậy, dáng người cao ráo khỏe mạnh, sát khí ngút trời, chính là Lục Cửu lang.
Thạch Đầu trong cơn tuyệt vọng thấy thế, không kìm được nước mắt, “Cửu lang đã về rồi!”
Lục Cửu lang phát điên, từng đao chém ra cực kỳ mạnh mẽ tàn nhẫn, khiến máu tươi bắn tung tóe khắp nhà. Sức chiến đấu của hắn vượt xa hai người kia, liên tiếp giết chết nhiều tên địch, nhưng khi số địch trong phòng giảm đi, bọn lính ngoài sân lại xông vào, cứ thế lặp đi lặp lại.
Ngũ Thôi bị thương nặng, vốn đã mất hết hi vọng, nhưng thấy Lục Cửu lang trở lại thì như được tiếp thêm sức mạnh, liều mạng chống chọi.
Ngọn đuốc trong phòng đã cháy hết, chỉ còn lại một mảng tối đen. Ba người không biết đã giết bao nhiêu tên địch, lưỡi đao cũng đã mẻ, máu tươi thấm ướt khắp cơ thể, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng la ó phẫn nộ của quân địch.
Tháp Lan gần như ngạt thở, cô nàng vốn gan dạ từ nhỏ nhưng cũng chỉ biết chăn ngựa, giết cừu, nào đã thấy cảnh giết chóc kinh hoàng này. Máu tươi liên tục bắn lên người cô, không rõ là của ai. Đúng lúc cô sắp suy sụp thì một tên địch bị đá văng tới gần, hắn bò dậy với ánh mắt hung ác, quyết định giết chết hai đứa đàn bà này trước.
Tháp Lan hoảng sợ tột độ, không còn đường lui, bỗng một thanh đao được nhét vào tay cô, một giọng nói vang lên bên tai, “Nắm chặt, chém từ bên phải.”
Cô chẳng kịp suy nghĩ, lập tức vung tay chém xuống, nhưng vì không biết dùng lực nên dễ dàng bị đánh bay đao. Tên địch khinh bỉ túm lấy tóc cô toan chém đứt cổ họng, đột nhiên cảm thấy đau nhói bên sườn.
Trong khoảnh khắc phân tâm ấy, một người phụ nữ khác đã tiếp cận hắn, mặt nàng tái nhợt nhưng ánh mắt chẳng chút sợ hãi, lạnh lùng xoay đao làm nát bét nội tạng của hắn, khiến hắn tru tréo thảm thiết, đẩy mạnh một cái.
Tháp Lan bị giật tóc suýt rách cả da đầu, đau đớn chảy nước mắt, hoảng hốt nhìn tên địch ngã xuống. Thấy Hàn Minh Tranh bị đập mạnh vào tường, khóe miệng rỉ máu, cô vội vàng chạy đến đỡ lấy.
Hàn Minh Tranh gần như ngất xỉu, cố nén đau nuốt ngược máu tanh trong họng, yếu ớt nói, “Giỏi lắm, Tháp Lan.”
Đột nhiên Tháp Lan được tiếp thêm can đảm, cô bò tới nhặt lấy thanh đao, nắm chặt trong tay, chắn trước người Hàn Minh Tranh. Hễ thấy quân địch bị thương mà chưa chết, cô liền lao tới đâm lung tung như mổ bò xẻ dê, chẳng ngờ lại giết được ba bốn tên lính Hồi Hột.
Lục Cửu lang dùng sức siết chặt cổ một tên địch, gạt đi nhát đao chém về phía Thạch Đầu, trở đao cắt ngang yết hầu kẻ thù trong tay, ném xác hắn về phía Ngũ Thôi để ngăn cản thế công của địch. Cứ như vậy, hắn không ngừng hỗ trợ, nhưng Thạch Đầu và Ngũ Thôi đã dần cạn kiệt sức lực.
Toàn thân Ngũ Thôi ướt sũng mồ hôi hòa lẫn máu, đã đứng không vững nữa rồi, không lâu sau Thạch Đầu cũng kiệt sức ngã xuống. Chỉ còn Lục Cửu lang đơn độc chiến đấu, liều mạng bảo vệ mấy người còn lại. May thay, xác chết chất chồng lớp này lên lớp khác, lấp kín cửa sổ và cửa chính, quân địch khó lòng xông vào, thế tấn công cũng chậm lại.
Cuối cùng ngoài sân cũng yên tĩnh, trong nhà chẳng còn lại bao nhiêu. Lục Cửu lang đâm một nhát vào tim đối thủ rồi cũng theo đó gục xuống, chìm vào hôn mê sâu.
Tên địch cuối cùng bị dọa sợ khiếp đảm, thấy sát thần ngã xuống mới hoàn hồn. Hắn vừa định tiến tới cắt đầu Lục Cửu lang thì đột nhiên có bóng đen lao ra từ đống xác chết, thét lớn một tiếng. Lính địch sợ hãi, vội vã chui qua khe cửa bỏ trốn, chẳng dám quay đầu lại.
Tháp Lan buông đao xuống, ánh trăng sáng tỏ từ mái nhà vỡ vụn chiếu xuống, hắt lên vô số xác chết chất chồng.
Ở đầu kia của thôn làng, tiếng hò hét giết chóc xa xăm vọng lại.
***
Trong phòng tĩnh lặng, Lý Duệ đang đấu cờ vây với Trịnh Tùng Đường. Bên ngoài ầm ĩ tiếng binh mã, âm thanh quát tháo hò hét như vỡ tung trời, thế mà trong vòng, từng quân cờ nhẹ nhàng đặt xuống không một tiếng động, chỉ có tiếng nước trà đang sôi ùng ục. Mọi người yên lặng vây quanh, có cảm giác như thể dẫu giữa muôn quân mà vẫn an nhiên.
Nhưng lòng Lý Duệ cứ mãi thấp thỏm. Dù biết rằng Thần Sách quân đã được huấn luyện kỹ lưỡng, đủ sức đối phó với kẻ địch, song y không tài nào xua tan được sự bất an trong lòng.
Một gia nô chết thì có sao, nhưng điều khiến y ngạc nhiên là Lục Cửu lang vốn thông minh, biết tiến thoái, luôn nhận lời mời đến trò chuyện với y, hiếm khi ở lại chăm sóc chủ nhân bị thương, nhưng không ngờ chủ nhân gặp nguy hiểm thì y lại trung thành đến thế, sẵn sàng hy sinh cả mạng sống.
Lý Duệ hạ một quân cờ, bất chợt lên tiếng, “An tiểu thư là người thế nào?”
Vân nương ngập ngừng rồi trả lời, “Nghe nói nàng ấy bị thương rất nặng, phần lớn thời gian đều mê man. Thiếp sợ quấy rầy nàng tĩnh dưỡng nên vẫn chưa ghé thăm.”
Lý Duệ tất hiểu đó chỉ là cái cớ, khẽ cau mày.
Trịnh Tùng Đường nói đỡ, “Cũng không thể trách Vân phi. Trước đây chẳng ai để ý đến cô gái này, nhưng giờ xem ra, mối quan hệ giữa nàng ta và Lục Cửu lang không hề bình thường. Có tin đồn An phu nhân rất thích nam sắc, nuôi dưỡng nhiều trai bao. Tuy chưa rõ tính cách của An tiểu thư nhưng với dung mạo của Lục Cửu lang, có lẽ…”
Dù chưa nói hết câu, mọi người trong phòng đều hiểu ý.
Lý Duệ bỗng nhẹ nhõm, lạnh nhạt nói, “Nếu đúng là kẻ như thế thì chết cũng chẳng đáng tiếc.”
Trịnh Tùng Đường không muốn thấy hoàng tử phải hao tổn tâm trí vì chuyện không đáng, chuyển sang đề tài khác, “Bệ hạ đã ra chỉ dụ lệnh Điện hạ đích thân ban thưởng cho Hàn gia, tin tức cũng đã truyền đến Hà Tây, chắc chắn bọn họ sẽ phái người đến đón. Dù thái độ của họ thế nào, Điện hạ chỉ cần lặng lẽ quan sát là được.”
Lý Duệ hơi khó chịu, “Chẳng lẽ chỉ vì một trận đại thắng mà Hàn gia trở nên kiêu ngạo?”
Trịnh Tùng Đường khéo léo đáp, “Tuy nói dưới bầu trời này tất cả đều là đất của Thiên tử, nhưng Bệ hạ cũng không thể trực tiếp cai quản vạn dân. Hà Tây đã trở thành đất của người Hồ nhiều năm, lòng trung thành của họ còn chưa rõ, nên cẩn trọng vẫn hơn.”
Lý Duệ trầm ngâm, “Thế lực của quan lại biên cương có thể che trời. Nghe nói hồi phụ hoàng còn ở tiềm để*, có một lần đến Phạm Dương, từng bị Tiết độ sứ nơi đó xem thường.”
(*Tiềm để là nơi Hoàng đế từng trú ngụ trước khi đăng cơ.)
Trịnh Tùng Đường vuốt râu, “Ở Hà Tây ngoài Hàn gia ra, Bùi thị Cam Châu cũng không thể coi thường. Họ đã duy trì mối quan hệ với quân Sóc Phương nhiều năm, còn giao hảo với các nước như Cao Xương, Vu Điền, mượn thương lộ giao liên khắp nơi. Nhờ có sự giúp đỡ của Bùi gia mà lần này chúng ta mới có thể thuận lợi đi qua Lương Châu, còn nhận lệnh của triều đình âm thầm điều tra, không báo cho Hàn gia biết.”
Lý Duệ không khỏi thắc mắc, “Bùi gia biết nắm bắt thời cơ như vậy, chứng tỏ bọn họ có nhiều toan tính, tại sao lại chịu phục tùng Hàn gia?”
Trịnh Tùng Đường từ tốn giải thích, “Hà Tây là vùng đất đầy chiến tranh, tuy chủ yếu là người Hán nhưng cũng có các bộ tộc khác như Túc Đặc, Thổ Dục Hồn, Thiện Thiện, Đạt Gia, Nam Sơn, Thông Giáp, vân vân. Chỉ có Hàn đại nhân mới có thể kiểm soát được những cuộc nội đấu giữa các bộ tộc. Sau khi nắm quyền ở Hà Tây, ông ấy kết giao với các nước Tây Vực, khuyến khích thương nhân, quét dọn thổ phỉ, xây dựng thủy lợi, thậm chí còn khoan dung với tàn quân Hồi Hột, khiến dân chúng tôn kính như thần.”
Lý Duệ dừng lại một lúc, vừa khen ngợi vừa cảnh báo, “Quả là một nhân vật tài ba. Nếu không phải là anh hùng như vậy thì rất khó thu phục được Hà Tây; nhưng nếu quá anh hùng, chưa chắc đã chịu an phận ở Hà Tây.”
Trịnh Tùng Đường tiếp lời, “Đúng là vẫn nên dè chừng Hàn gia. Nghe nói con gái trong nhà được gả cho nhiều quý tộc của các bộ tộc khác, có hậu thuẫn to lớn, nhưng lâu dần các bộ tộc này cũng khó tránh khỏi tự cao tự đại, đã có dấu hiệu nội chiến. Hiện giờ Hàn đại nhân đang ở thời kỳ đỉnh cao, vẫn còn áp chế được tình hình, nhưng về lâu dài thì rất khó nói trước.”
Lý Duệ suy nghĩ một lát, “Nghe bảo các con trai nhà bọn họ cũng không tệ?”
Trịnh Tùng Đường đáp, “Không chỉ con trai quả cảm võ dũng mà ngay cả con gái cũng nắm quyền chỉ huy. Lần này người đã đánh bại mười vạn quân mai phục chính là Hàn tiểu thư.”
Nhắc đến việc này, Lý Duệ rất không hài lòng, “Quân Sóc Phương thật chẳng ra gì, lại để nhiều quân địch như vậy tiếp cận, suýt nữa đã làm hỏng đại chiến. Phải thanh trừng mạnh tay mới được.”
Trịnh Tùng Đường cũng đồng tình, “Đã bắt được vài tên rồi, nghe nói có liên quan đến nội gián Thổ Phồn ẩn náu trong Thiên Đức quân từ mấy năm trước. Lúc đó Đại hoàng tử đã áp chế không điều tra kỹ nên mới để lại mối họa này.”
Lý Duệ cười lạnh, “Hoàng huynh vốn có danh tốt, nhưng thuộc hạ lại thối nát. Cho dù xảy ra một chuyện như vậy thì chắc chắn vẫn sẽ có đại thần lấy lòng khoan dung để biện hộ cho y.”
Chuyện liên quan đến hoàng cung không tiện nói nhiều ở bên ngoài, vừa hay ván cờ kết thúc, Trịnh Tùng Đường nâng chén trà uống.
Vân nương thấy bầu không khí có vẻ khác lạ, bước lên thu dọn quân cờ, nhẹ nhàng cười nói, “Thiếp tưởng nữ tướng quân chỉ là chuyện trong truyện kể, hóa ra là thật sao?”
Lời nói dịu dàng của mỹ nhân khiến cơn giận của Lý Duệ dịu bớt đôi phần, y thản nhiên đáp, “Tất nhiên là thật, đáng tiếc đã vong trận, nếu không còn có thể gặp mặt.”
Vân nương giả vờ ngạc nhiên kêu lên, “Người đã chết rồi sao?”
Lý Duệ chỉ đáp, “Lấy hai vạn địch mười vạn, sống sót mới là kỳ lạ.”
Dứt lời, y không khỏi suy nghĩ, lần này quân Sóc Phương thất bại khiến Hàn gia mất đi một cô con gái dũng mãnh, chắc chắn sẽ oán giận, không thể không an ủi kỹ càng.
Ngoài trời đã hửng sáng, đoàn thương buôn đại thắng, quân Hồi Hột kẻ chết tên bỏ chạy. Thần Sách quân đi từng nhà trong thôn làng kiểm tra kỹ càng, đề phòng còn sót lại kẻ địch.
Lý Duệ còn trẻ, suốt đêm không ngủ mà vẫn không mệt mỏi. Người hầu đã bày sẵn bữa sáng thịnh soạn.
Vừa dùng bữa xong thì Hạ Húc bước vào. Hắn dẫn theo một cô gái trẻ, áo quần lấm lem máu, rõ ràng đã trải qua tình cảnh kinh hoàng, đôi mắt đỏ hoe, rụt rè sợ hãi.
Hạ Húc bẩm báo với vẻ mặt kỳ lạ, “Cô gái này được thuộc hạ phát hiện trong lúc lục soát, tự xưng là tiểu thư An gia ở Sa Châu. Đoàn thương buôn bị loạn binh cướp bóc, đêm qua nàng ta bị bắt đến thôn này.”
Mọi người trong phòng sững sờ, Vân nương kinh ngạc thốt lên, “Đây là An tiểu thư? Vậy người mà Điện hạ đã cứu là ai?”