Phi hoàng dẫn

Phi hoàng dẫn – Chương 51 & 52

Đại quân của Địch Ngân hành quân suốt một ngày dài, chỉ khi tắt nắng mới hạ trại. Con ngựa ô của Hàn Thất đã thu hút binh sĩ xúm lại ngắm nghía, nó không từ chối thức ăn hay nước uống, thỏa thuê nhai cỏ mà mọi người đem đến, có điều hễ kẻ nào thử chạm vào đều lập tức bị nó đá bay.

Tuy Hàn Thất đã tỉnh nhưng nàng yếu tới nỗi đám người Phồn sợ nàng sẽ chết, chúng lót một tấm thảm mềm bên dưới, cho nàng uống chút cháo loãng.

Lương thảo trên xe bị thiêu rụi hoàn toàn, dọc đường chỉ thấy toàn sa mạc và gò cát, bọn chúng buộc lòng cầm cự bằng lương khô. Lục Cửu lang được chia hai nắm cơm rang, lặng lẽ ăn, co mình vào một góc chờ đêm xuống. Đám người Phồn đã liên tục hành quân sau trận đánh đêm qua, ai nấy đều kiệt sức, đêm nay chắc chắn sẽ ngủ rất say.

Nhưng ông trời chẳng chiều lòng người, trời chưa tối hẳn thì Địch Ngân đã dẫn một nhóm tướng lĩnh đến. Ban đầu hắn định quay về Lương Châu rồi từ từ tra khảo tù binh, nhưng nghe quân y nói ả ta thoi thóp, có thể chết bất cứ lúc nào, hắn bèn đổi ý. Thay vì để ả dễ dàng chết do trúng tên, chi bằng nhân lúc ả còn sống mà nhục mạ nhằm trút cơn giận dữ.

Đạt Già hút chết dưới tay Hàn Thất nên hận nàng thấu xương, nhìn cô gái bị lôi ra khỏi lồng xe, hắn nở nụ cười tàn độc, “Đại huynh, ả đàn bà này có gương mặt đẹp đấy, hay cứ để các anh em được dịp vui vẻ.”

Lính Phồn tụ tập quanh xe lồng đông nghịt, ánh mắt hưng phấn dần thay đổi, chúng rì rầm bàn tán, cho rằng nàng yếu ớt như thế thì chỉ cần đụng vào cú là chết ngắc.

Đạt Già không bận tâm, “Dù ả tắt thở vẫn xài ngon chán, để anh em nếm thử mùi vị của con gái Hàn gia, sau này còn có chuyện mà kể cho quân Hà Tây nghe.”

Đám đông bật cười hả hê, tiếng cười lẫn với những lời dâm ô.

Hàn Thất ngồi dựa vào bánh xe gỗ, dáng vẻ nhợt nhạt kém sắc, tóc tai bết dính vào hai má, bờ môi ẩn hiện sắc xanh, trông không hề có chút cảm xúc.

Đạt Già muốn nhìn kẻ địch phải van xin vì bị làm nhục chứ không phải bộ dạng lạnh lùng vô cảm như thế này, hắn nắm chặt cổ nàng, vung tay tát liền mấy phát, đám đông xung quanh lập tức im bặt.

Hàn Thất không phản kháng, mà có lẽ cũng chẳng còn hơi sức. Mặt nàng sưng vù, máu chảy xuống từ mũi miệng rơi lên vạt áo.

Đạt Già vẫn không dừng, hắn bóp chặt cằm nàng, “Đây là con gái của Hàn Nhung Thu. Lát nữa trói ả lại, các ngươi cởi quần thay phiên phục vụ ả, cho ả trải nghiệm bản lĩnh của dũng sĩ chúng ta.”

Lũ lính Phồn xung quanh bật cười ha hả, không khí càng lúc càng dâm loạn.

Cuối cùng Hàn Thất cũng giãy dụa, thoát khỏi tay Đạt Già, cơ thể yếu ớt của nàng trượt ngã xuống đất.

Mũi tên gãy vẫn mắc trên người nàng, nếu đâm vào tim, chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc. Đạt Già đâu cho phép nàng chết dễ dàng như thế, hắn túm tóc nàng kéo dậy, thấy tứ chi nàng mềm nhũn, hơi thở mong manh, hoàn toàn mặc người điều khiển.

Địch Ngân nhìn nàng bằng ánh mắt nham hiểm, tiến tới gần, “Nếu ngươi chịu tiết lộ điều hữu ích thì có thể sẽ được chết tử tế hơn.”

Hàn Thất bị kéo đầu lên, buộc nhìn thẳng vào Địch Ngân, cuối cùng cũng mấp máy môi, giọng thều thào, “Có người truyền tin, bảo Điện hạ đang ở Độc Sơn Hải.”

Sắc mặt Địch Ngân thoắt thay đổi, sát khí phừng lên, “Là ai?”

Hàn Thất ho ra một ngụm máu, chậm rãi nói, “Tin tức đến từ bộ lạc người Phồn, nhưng không tiết lộ số lượng đại quân.”

Nghe đến việc bị Xích Hỏa quân tập kích là do nội gián thông báo, Đạt Già cũng kinh ngạc.

Địch Ngân giơ tay, mọi người đồng loạt lui ra tạo nên một khoảng trống lớn. Hắn gằn giọng truy hỏi, “Nói tiếp đi!”

Hàn Thất vẫn bị túm tóc, hơi thở khó nhọc, há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh, Đạt Già vội buông tay.

Nàng thở dốc một lúc lâu mới dần dần tỉnh táo, ngón tay chỉ thẳng vào Đạt Già.

Đạt Già sợ tới nỗi dựng đứng tóc gáy, cuống quýt biện bạch, “Đại huynh! Không phải đệ! Ả ta nói lung tung-”

Đương nhiên Địch Ngân cũng không tin, đang định mở miệng thì nghe thấy Hàn Thất yếu ớt bảo, “Hắn đánh ta, bảo hắn cút đi.”

Không khí căng thẳng chợt dịu xuống, Đạt Già nhận ra mình bị ả đàn bà này chơi một vố, vừa giận vừa muốn đánh mắng.

Địch Ngân không để ý đến lửa giận của em trai, ra lệnh cho gã lùi xuống, Đạt Già đành phải lui ra ngoài vòng tròn, lòng ghi hận, quyết tâm dùng cách độc ác nhất để hành hạ ả đàn bà này đến chết.

Cuối cùng Hàn Thất cũng nói, “Thân phận kẻ đó rất cao, có dính dáng tới quân Sóc Phương, tin báo đến muộn, thiết nghĩ không phải muốn Điện hạ chết, mà là muốn–”

Giọng nàng rất yếu, Địch Ngân chăm chú lắng nghe, vô thức cúi sát hơn. Bất thình lình, nàng xoay mình xoắn chặt khớp xương của Địch Ngân, lật người đè ngã hắn xuống đất, ấn chặt đầu và cổ hắn.

Chẳng ai ngờ cô gái đang thoi thóp lại có thể phản kháng, cả đám bỗng hốt hoảng, có kẻ kinh sợ, có kẻ lao tới, khung cảnh trở nên hỗn loạn.

Bị đè xuống đất, Địch Ngân hét lớn, “Lùi lại!”

Mọi người lập tức im bặt, kẻ đang la hét thì ngậm miệng, kẻ đang lao tới cũng khựng lại.

Vừa dứt lời, Địch Ngân bộc phát sức mạnh, trong khoảnh khắc đảo ngược tình thế, nắm chặt cổ Hàn Thất đập mạnh nàng vào bánh xe, giọng đầy khinh miệt, “Con đàn bà ngu ngốc, tự chuốc lấy nhục nhã.”

Hàn Thất ho dữ dội, nhưng lũ lính Phồn xung quanh còn la hét hỗn loạn hơn.

Địch Ngân cảm thấy có điều không ổn, quay đầu lại.

Khuôn mặt của Đạt Già lộ rõ vẻ kinh hoàng, một tên thương binh quấn khăn trên đầu đang kẹp chặt lấy gã, lưỡi dao sắc lẹm kề sát cổ.

Động tác của người này vô cùng nhanh nhẹn, bóp chính xác điểm yếu ở gân cốt, lưỡi dao đè chặt lên mạch máu, chỉ cần ấn thêm một chút là máu sẽ phun trào. Thậm chí Đạt Già có thể cảm nhận được nhịp đập rần rật của mạch máu dưới lưỡi dao, sợ tới mức không dám nuốt nước bọt, hơi thở bị dồn nén đến cực hạn.

Đây rõ ràng là một tên lính Hà Tây, không biết hắn đã trà trộn vào từ lúc nào, khi Hàn Thất đánh lạc hướng thì lập tức khống chế  Đạt Già.

Bầu không khí chết lặng bao trùm, cuối cùng Hàn Thất cũng ngừng ho, thở hổn hển từng hồi.

***

Nắng chiều hắt trên lưng hai con ngựa đang phi vun vút, truy sát đằng sau là hàng trăm thiết kỵ binh.

Cuộc rượt đuổi đã kéo dài rất lâu, đội hình càng lúc càng giãn ra như đôi cánh u tối của tử thần, chỉ khi một bên tan biến thì bên kia mới có thể dừng lại.

Ngựa ô của Hàn Thất phi nước đại không giảm tốc độ, trong khi Lục Cửu lang chỉ cưỡi con ngựa bình thường, thua xa rất nhiều, chạy lâu dần đuối sức, bị roi quất nhiều lần cũng bắt đầu thổ huyết, càng lúc càng thu hẹp khoảng cách với truy binh, đủ gần để mũi tên từ phía sau bay tới.

Lục Cửu lang quay đao đón đỡ, ngựa bị bắn trúng chân sau, đau đớn hí lên rồi gục xuống. Lục Cửu lang ngã ngựa lăn một vòng, tuy hắn không bị thương nhưng mũi tên của bọn lính Phồn liên tục bay tới, cắm phập phập vào bên cạnh.

Mất ngựa chỉ còn cái chết, Lục Cửu lang đổ mồ hôi lạnh, đúng lúc này con ngựa ô vốn đã chạy xa bỗng quay trở lại, Hàn Thất giơ tay kéo cung, bắn ba mũi tên cùng lúc, ba tên lính Phồn đang xông tới tức thì gục ngã, thành công ngăn cản thế tấn công của chúng.

Ngựa ô chạy đến, Lục Cửu lang nhảy lên cưỡi cùng Hàn Thất. Nhưng đấy cũng chỉ là sự cầm chân tạm thời, rồi vẫn sẽ bị đuổi kịp. Trong lúc hắn đang lo lắng thì Hàn Thất đột nhiên chao đảo, hắn không nghĩ nhiều, vội đỡ lấy nàng.

Giọng nàng khản đặc yếu ớt, “Lục Cửu, lát nữa ta sẽ xuống cản đường, ngươi hãy trốn đi, bọn chúng muốn ta, sẽ không đuổi theo ngươi.”

Lục Cửu lang nghe mà đầu óc quay cuồng, không biết bản thân đang nghĩ gì.

Hàn Thất đau thấu ngực, lại ho mấy lần, biết là do nàng vừa bắn cung gây ra, “Sống một người là tốt lắm rồi, ngươi về gặp cha–”

Lục Cửu lang không hề ư hử, cánh tay ôm chặt nàng, Hàn Thất vùng vẫy hai lần không thoát được, yếu ớt nói, “Hai người cùng cưỡi không thoát nổi đâu, ngươi đã cố gắng hết sức rồi–”

Lục Cửu lang vẫn chẳng trả lời, giữ dây cương từ phía sau, con ngựa bứt tốc lao về phía trước. Trời dần tối, xung quanh mờ mịt, đằng trước loáng thoáng xuất hiện ba con lạc đà.

Hai bên dần tiếp cận, hóa ra người đến chính là Thạch Đầu, hắn kích động hét lên, “Là Cửu lang! Cậu ấy thật sự cứu được tướng quân kìa!”

Bên cạnh Thạch Đầu là Ngũ Thôi, vẻ mặt vui sướng lẫn ngạc nhiên nhìn cát bụi bốc lên phía sau con ngựa ô.

Hai tên ngốc này! Lục Cửu lang gần như phát điên, gào to, “Quân Phồn sắp đuổi kịp rồi!”

Khi ấy hai người bọn họ mới nhận ra, lập tức hoảng hốt.

Vẫn là người phụ nữ Ốt Mạt nhanh trí, vội hô to cho lạc đà quay đầu, “Chạy nhanh! Đi về phía rạch Quỷ!”

Lạc đà nếu chạy hết sức còn nhanh hơn cả ngựa, người phụ nữ Ốt Mạt dẫn đầu chạy như bay, may thay mặt trăng đã lên cao, soi sáng con đường phía trước. Khi quân Phồn còn vài trăm bước, bọn họ đã lao vào một hẻm đá.

Bên trong hẻm, những mỏm đá dựng đứng chi chít, răng rạch giao nhau như một mê cung tự nhiên, vừa vào đã dấy lên vô số âm vang, sóng âm khuếch tán tứ phương. Lục Cửu lang chưa vội chạy xa, hắn chém một nhát vào hai con lạc đà rồi đuổi chúng chạy vào sâu hơn, còn mình dẫn người lặng lẽ di chuyển ra sau các mỏm đá, quả nhiên quân Phồn bị dụ đi xa.

Ngũ Thôi và Thạch Đầu tìm được một tốp thương binh trong thung lũng, nhờ người phụ nữ Ốt Mạt đến xin dân du mục giúp đỡ, sắp xếp cho đồng đội. Nhưng Thạch Đầu vẫn đau đáu về Lục Cửu lang, muốn lần theo dấu quân địch tìm kiếm, Ngũ Thôi không yên tâm bèn đi cùng, còn gọi người phụ nữ Ốt Mạt chỉ đường, đúng lúc gặp Lục Cửu lang đang liều mạng chạy về, xém chút nữa cả hội đã cùng nhau bỏ mạng.

Bấy giờ mọi người đều đã thấm mệt, Thạch Đầu nhỏ giọng lầm bầm, “Đây là nơi nào, không biết trời sáng có bị tìm thấy không?”

Người phụ nữ Ốt Mạt dựa vào vách đá thở hổn hển, “Rạch Quỷ rộng lắm, tìm thấy mới lạ, mà dù chúng có giết chúng ta cũng không ra ngoài được, sẽ chết ở đây thôi.”

Thạch Đầu ngớ người, “Chúng ta cũng vậy ư?”

Người phụ nữ Ốt Mạt không vui nói, “Không ai có thể tìm thấy lối ra trong rạch cả, trừ phi có thần tiên dẫn đường.”

Ngũ Thôi cứ ngỡ mình đã thoát khỏi đường cùng, ai dè lại lâm vào tình cảnh này, ngạc nhiên hỏi, “Vậy sao cô còn dẫn bọn ta vào đây?”

Người phụ nữ Ốt Mạt lườm hắn, “Nếu anh chịu để quân Phồn chặt đầu thì không cần vào.”

Ngũ Thôi và Thạch Đầu thức thời im lặng, sống thêm khắc nào là hay khắc ấy.

Lục Cửu lang nhìn Hàn Thất trong vòng tay, nàng đã chìm sâu vào hôn mê, khuôn mặt trắng bệch như đã chết, hơi thở mong manh, trên mũi tên gãy có vệt máu ướt, hẳn là do trước đó dùng lực đã làm mũi tên cắm sâu hơn, khiến vết thương trở nặng.

Người phụ nữ Ốt Mạt lo lắng tới gần, “Nếu rút mũi tên ra, có thể cô ấy sẽ chết ngay.”

__________

Ánh trăng lạnh lẽo soi sáng những vách đá trăm ngàn năm tuổi, tiếng quân Phồn đã ở xa tít tắp.

Nhất định phải rút tên, song không một ai dám làm, cuối cùng ba người đàn ông đành đứng canh ngoài vách đá, người phụ nữ Ốt Mạt cởi áo của Hàn Thất, đắp chăn che kín cơ thể, chỉ để lộ vết thương, sau đó gọi Lục Cửu lang vào.

Hàn Thất bị thương ở ngực trái, vùng da xung quanh mũi tên gãy đã sưng tấy cứng lại, bám chặt lấy đầu mũi tên, phải rạch da mới có thể rút được.

Người phụ nữ Ốt Mạt đốt khô cỏ, hơ nóng con dao rồi đưa cho Lục Cửu lang. Rõ ràng hắn đã quen giết người khi ở trên chiến trường, nhưng lúc này tay đổ đầy mồ hôi, chẳng dám cử động mạnh, cực kỳ nhẹ nhàng chạm vào vết thương.

Hàn Thất vốn đã mất ý thức bỗng bị cơn đau dữ dội đánh thức, lập tức nắm lấy cổ Lục Cửu lang, một tay quật ngã hắn, khiến người phụ nữ Ốt Mạt giật mình ngã ngửa về sau.

Lục Cửu lang sợ động đến vết thương của nàng nên không dám phản kháng, để mặc nàng đè xuống đất, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên hô hấp đông cứng, đầu óc nổ tung.

Đôi mắt Hàn Thất sáng rực, nửa thân trần truồng cưỡi lên người hắn, tóc xõa một nửa phủ lên bầu ngực đẹp đẽ, thắt lưng mảnh mai dẻo dai, phóng túng chẳng chút che đậy, như một ảo ảnh hình thành từ ánh trăng, đẹp hơn cả những giấc mơ cuồng loạn nhất.

Nhưng nàng không hề tỉnh táo, chỉ một lúc sau đã nhũn người gục xuống, Lục Cửu lang đưa tay đỡ lấy, lần này không do dự nữa, hắn rạch da loại bỏ máu bẩn, đợi cho mũi tên lỏng thì nhanh chóng rút ra, lau sạch vết thương, cẩn thận rắc thuốc bột rồi băng bó.

Người phụ nữ Ốt Mạt nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, đột nhiên nhớ ra, “Tôi nhớ ra rồi, anh là thiếu niên đẹp trai nhất đội ngũ hồi đó.”

Lục Cửu lang không để ý, lau máu dính trên tay, “Cởi áo lót ra cho nàng ấy mặc.”

Áo của Hàn Thất đã bị thấm máu và mồ hôi, cứng lại thành mảng bẩn, không thể mặc được nữa. Còn áo của Lục Cửu lang là của quân Phồn, có mùi hôi thối nồng nặc, hắn không muốn để nó tiếp xúc với nàng.

Người phụ nữ Ốt Mạt quay lưng cởi áo, không đuổi hắn đi, hỏi một cách bâng quơ, “Anh là người đàn ông của cô ấy à?”

Lục Cửu lang khựng lại, không trả lời, nhận áo lót rồi mặc cho Hàn Thất, nhẹ nhàng quấn chăn lại. Có lẽ thuốc đã có tác dụng, lông mày nàng khẽ giãn ra, hơi thở cũng trở nên đều đặn hơn.

Người phụ nữ Ốt Mạt thấy hắn chu đáo thì nghĩ mình đã đoán đúng, vui vẻ nói, “Quả nhiên không sai, dũng mãnh như anh, hẳn phải vừa lòng cô ấy lắm.”

Lục Cửu lang vẫn không mở miệng, chỉ làm một động tác tay.

Người phụ nữ Ốt Mạt hiểu ra, “Không muốn để người khác biết? Cũng đúng, dù gì cô ấy cũng là tướng quân.”

Lục Cửu lang khép hờ mắt, thể hiện vẻ u sầu chán nản.

Người phụ nữ Ốt Mạt sinh lòng đồng cảm, “Phải tránh xa người khác mới có thể gần gũi, chắc là khó cho anh lắm.”

Lục Cửu lang khẽ nhếch mép, vui vẻ như được thấu hiểu.

Người phụ nữ Ốt Mạt càng hớn hở, “Vậy anh ở lại với cô ấy đi, tôi ra ngoài nói chuyện với hai người kia, bảo họ vào muộn một chút.”

Phụ nữ đầu óc đơn giản, chỉ cần chút gợi ý đã có thể suy diễn tận đẩu tận đâu. Lục Cửu lang đợi cô ta rời đi mới thầm cười nhạo, nâng Hàn Thất dậy mớm nước cho nàng, cúi đầu nhìn một hồi, bất chợt hôn lên đôi môi từng ở trong mơ.

***

Rạch Quỷ là một nơi kỳ lạ với hàng nghìn kênh rạch khe suối chằng chịt, nhìn như có lối đi nhưng lại đầy cản trở, người bước vào rất dễ lạc đường. Dù đồng đội ở ngay bên cạnh cũng phải vòng vèo mới gặp được nhau, chỉ cần hơi chút bất cẩn là có thể lạc xa hơn.

Sự đáng sợ của nó không chỉ có vậy, tệ hơn nữa là không có nước, người đi lạc chắc chắn sẽ bị cơn khát và tuyệt vọng hành hạ đến chết, xung quanh rải rác đầy xương thú, dân bản xứ chẳng ai dám bén mảng lại gần.

Nhưng may là vì Thạch Đầu và Ngũ Thôi định bám theo quân Phồn nên đem đủ nước uống lương khô, Lục Cửu lang khi cải trang cũng luôn mang theo bình nước. Còn lũ lính Phồn truy đuổi bọn họ là thảm nhất, không mang theo bất cứ thứ gì, dù có khỏe đến đâu thì sau hai ngày kham khổ cũng bắt đầu giết ngựa uống máu, tiếp đó là giết người, chẳng mấy chốc tất cả đều táng mạng bên trong.

Về phần nhóm Lục Cửu lang, tuy đã thành công khiến lính Phồn chết đói nhưng bọn họ cũng chẳng khá khẩm, tiết kiệm đồ ăn nước uống đến đâu rồi cũng cạn kiệt, tới nỗi chỉ muốn uống cả nước tiểu ngựa. Ngựa và lạc đà đỡ hơn, trong rạch có mọc một loại cỏ dại chịu hạn, lưỡi của gia súc có thể xử lý được, nhưng người thì không chịu nổi, Thạch Đầu nhai vài miếng đã bị những gai nhỏ cứa chảy máu miệng.

Để giảm thiểu tiêu hao, bốn người thay nhau thức suốt ngày đêm, ban ngày ngủ ở nơi mát mẻ, đêm đến ra ngoài dò đường, cột áo của lính Phồn vào đuôi ngựa thành dây dài, buộc vào nhau đi để tránh bị lạc. Nhưng dẫu đi xa tới đâu bọn họ vẫn chưa tìm được lối ra, dần dần cũng đến giới hạn, Thạch Đầu hoa mắt chóng mặt, không còn sức để khắc dấu nữa.

Lục Cửu lang và Ngũ Thôi cố gắng chống đỡ tinh thần, mổ lạc đà moi dạ dày, vắt nước ra uống, thứ nước này vừa chua vừa đắng, nếu không phải vì sinh tồn thì chẳng ai có thể uống nổi.

Vết thương của Hàn Thất khiến nàng lên cơn sốt cao, Lục Cửu lang thử mọi cách để hạ sốt nhưng nàng vẫn chưa tỉnh. Hắn đưa hết nước sạch cuối cùng cho nàng, thì thầm, “Nếu không tìm được lối ra, chỉ còn cách giết ngựa.”

Ngựa là vật cưỡi của Hàn Thất, cũng là hy vọng duy nhất của cả bọn, trong một nơi rộng lớn thế này, đi bằng chân chắc chắn sẽ chết.

Môi Thạch Đầu khô như lửa đốt, nói mê sảng, “Nếu có giếng nước trong cái chỗ quái quỷ này thì tốt biết mấy.”

Người phụ nữ Ốt Mạt cũng đã kiệt sức, “Truyền thuyết nói là có.”

Ngũ Thôi ngồi gục dựa vào vách đá, nói chuyện cũng không rõ ràng, “Ở đâu?”

Người phụ nữ Ốt Mạt liếm đôi môi nứt nẻ, “Gần lối ra, có người may mắn bắt gặp, còn sống sót ra khỏi rạch Quỷ.”

Quá chung chung, mọi người đều thất vọng.

Người phụ nữ Ốt Mạt không có gì làm lại nhìn Hàn Thất, vết thương nặng đã tàn phá cơ thể nàng, đang hôn mê ăn uống khó khăn càng khiến nàng gầy yếu, nhiều lần cứ tưởng không thể trụ nổi nữa, ấy thế mà hơi thở vẫn còn, người phụ nữ thì thầm, “Cô ấy mạnh mẽ quá.”

Thạch Đầu muốn khoe khoang về tướng quân nhà mình nhưng cổ họng khô khốc, chỉ nói, “Nếu trở về được thì hay quá, chết ở đây thật tiếc-”

Ngũ Thôi mơ màng, “Không biết hội Sử Dũng thế nào rồi.”

Đây không phải lần đầu Lục Cửu lang đối mặt với cơn khát, hắn có thể chịu đựng tốt hơn, im lặng không nói chuyện.

Lạc đà đã giúp cả nhóm kéo dài thêm một thời gian, ngày hôm sau công cuộc tìm kiếm vẫn không có kết quả, phải chuẩn bị giết ngựa.

Con ngựa ô rất nhạy cảm, ban đầu không cho ai cưỡi ngoài Hàn Thất, khi Hàn Thất ngã, nó mới miễn cưỡng để Lục Cửu lang cưỡi, gần đây vì thiếu nước và đồ ăn nên nó gầy đi, nếu không phải là tình huống cấp bách thì chẳng ai muốn làm hại nó.

Ngũ Thôi lén cầm dao đứng sau lưng, chưa kịp lại gần, ngựa ô đã nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, Lục Cửu lang nắm dây cương dỗ dành, khó khăn lắm mới khiến nó bớt căng thẳng. Ngũ Thôi vừa vung tay, con ngựa đã cảm thấy không ổn, tung vó né tránh, lưỡi đao cắm xuống mông ngựa, cơn đau khiến nó hí một tràng dài, vùng vẫy thoát khỏi dây buộc bỏ chạy.

Tình hình tệ hơn rồi, không những không lấy được máu mà ngựa còn chạy mất. Ba người đuổi theo vết máu trên mặt đất, không biết đã vòng qua bao nhiêu khe hẻm, chạy đến mức hai mắt nổ đom đóm, máu sắp trào ra từ phổi, khi vượt qua một hẻm đá, bất ngờ trước mặt xuất hiện một kỳ tích.

Trên nền cát đỏ nâu là những tảng đá lớn, bên cạnh đá cây cối mọc rậm rạp, dưới gốc cây có một giếng nước trong veo sạch sẽ. Xung quanh giếng là những con thú nhỏ đang uống nước, thằn lằn bò qua bò lại, thậm chí hai con lạc đà từng dụ lính Phồn đi xa cũng thần kỳ tìm đến được nơi này.

Cảnh tượng trước mắt như một ảo mộng giả dối, lại như tia sáng trước khi chết, ba người đàn ông lần lượt lao vào giếng nước mát lạnh, uống lấy uống để, thậm chí muốn chết đuối bên trong, tiếng la hét vang vọng một vùng.

Hóa ra truyền thuyết mà người phụ nữ Ốt Mạt nói là thật, trong rạch Quỷ quả thực có một giếng nước.

***

Đã có nước, mọi thứ không còn tuyệt vọng nữa.

Ba người hồi phục sức lực, Lục Cửu lang và Thạch Đầu cưỡi lạc đà, men theo vết máu ngựa đưa Hàn Thất và người phụ nữ Ốt Mạt đến bên giếng. Ngũ Thôi dùng cỏ khô và cành cây đốt lửa, nướng vài con cáo cát.

Mấy người ăn uống no say nằm bên giếng, ngước nhìn bầu trời đầy sao, có cảm giác vừa thoát khỏi cõi chết, thư thái sau cơn nguy. Người phụ nữ Ốt Mạt đã ngủ say, ba người còn thức tiếp tục trò chuyện.

Ngũ Thôi thỏa mãn ngậm một khúc xương nhỏ, “Có nước có thức ăn, không cần vội ra ngoài nữa, ở đây vài năm cũng chẳng sợ.”

Thạch Đầu cười ngây ngô, dù mệt mỏi cũng không muốn ngủ, hắn sợ khi mở mắt ra giếng nước sẽ biến mất.

Lục Cửu lang cắt đứt sự vui vẻ, “Sáng mai đi tìm đường, chắc chắn lối ra nằm đâu đó quanh đây thôi.”

Ngũ Thôi lười biếng không muốn động đậy, than thở, “Cũng nên nghỉ ngơi vài ngày đi đã, vội cái gì.”

Lục Cửu lang kiểm tra Hàn Thất dưới lớp chăn, đặt tay lên trán nàng rồi thu về, cơn sốt cao đã qua, nhưng không có thuốc cũng không có thực phẩm bổ dưỡng, nàng có thể cầm cự được đến lúc này cũng đã tới giới hạn.

Thạch Đầu nhìn hắn, bỗng ngộ ra, “Cửu lang sợ tướng quân không đợi nổi.”

Ngũ Thôi ngạc nhiên, thở dài, “Cái này còn phải xem số mệnh, đến được đây là may mắn lắm rồi, nếu trời không cho tướng quân sống thì dù có cứu cô ấy khỏi tay quân Phồn cũng vô ích.”

Lục Cửu lang không trả lời.

Ngũ Thôi không hiểu, “Lúc đầu bảo cậu đi báo tin, sao lại trái lệnh quay về? Còn lẫn vào hàng ngũ quân địch để tìm chết. Cậu chỉ là một phó doanh, cần gì phải liều mạng đến vậy?”

Lục Cửu lang không giải thích, “Nếu ta không quay lại đốt xe lương thảo thì làm gì có chuyện người Phồn sẽ không rút lui nhanh như thế, các ngươi và cả Sử Dũng cũng đã chết rồi.”

Biết rõ lời đó là thật, Ngũ Thôi ngượng ngùng khép miệng.

Thạch Đầu đột nhiên ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn vào khe đá đen, “Ngựa trở về rồi!”

Bên cạnh vách đá xuất hiện một bóng đen cao lớn, chính là con ngựa ô của Hàn Thất.

Con ngựa này đã cứu mọi người trong lúc hiểm nguy, ai nấy đều yêu quý nó. Ngũ Thôi vui mừng toan lao tới hôn nó vài cái, nhưng vừa mới đứng lên thì con ngựa đã lùi bước, tức giận thở phì phò, rõ ràng vẫn chưa quên vết đâm trên mông.

Ngựa không cho ai lại gần nhưng cũng chẳng chạy đi, Lục Cửu lang nghĩ ra một cách, “Lùi về sau, cách nó xa một chút.”

Mọi người lùi ra xa, quả nhiên con ngựa quan sát một hồi, thả lỏng cảnh giác, tiến lại giếng nước uống một cách thỏa mãn.

Ngũ Thôi lẩm bẩm, “Đúng là con ngựa thông minh, chắc là khi chạy trốn đã thấy nước suối nhưng không dám dừng lại, giờ mới mò tới đây.”

Con ngựa uống no ngoe nguẩy cái đuôi, vẫn không quan tâm đến mọi người, đi thẳng về chỗ Hàn Thất đang nằm.

Thạch Đầu không biết nên làm gì, “Có nên đuổi nó không? Lỡ nó dẫm trúng tướng quân thì sao?”

Ngũ Thôi cười nhạo, “Đồ ngốc, nó thông minh hơn nhà ngươi nhiều.”

Có vẻ con ngựa đang xác nhận hơi thở của chủ nhân, cúi đầu hít mũi mấy lần khiến lớp chăn lỏng ra.

Gió đêm quá lạnh với người bị thương nặng, Lục Cửu lang tới gần định dém chăn cho nàng, đột nhiên ánh mắt bỗng sững lại.

Người con gái dưới ánh trăng tựa như đang ngủ say, nhưng ngón tay khe khẽ cử động, đáp lại cái chạm nhẹ của ngựa.

Chương trước
Chương sau