Phi hoàng dẫn

Phi hoàng dẫn – Chương 19 & 20

Trên dưới Tây Đường Các được một hồi xôn xao. Sách phô diễn khả năng trước mặt bá quan toàn thành, còn “được” chỉ định đến phủ Phó sứ phục vụ, đón nhận vô số lời ca tụng lẫn a dua nhiệt tình.

Đương lúc Sách cực kỳ lúng túng, chàng bỗng nghe nói có người nhà đến tìm, còn tưởng là tiểu Thất, ra cửa sau gặp mới hay là thím Hồ.

Trán thím Hồ bị bầm một mảng lớn, khốn khổ túm lấy chàng, “Cậu Sách ơi, hai cô em gái của cậu đi đâu rồi?”

Sách ngạc nhiên, còn chưa kịp trả lời thì thím Hồ đã tức giận nói, “Trời ơi, sao lại có người bị bán rồi còn dám chạy trốn, giờ chủ nhân không tìm thấy người, đến ta cũng bị liên lụy, do cậu gây ra hết!”

Sách thấy cách đó mười trượng có vài tên tay chân, nhìn qua đã biết không phải hạng người tốt đẹp, chàng đáp, “Đại nương nói gì thế? Em gái tôi do đại nương dẫn đi, giờ lại bảo chạy trốn, làm sao tôi biết không phải các ngươi hãm hại?”

Thím Hồ tức giận giậm chân, “Tưởng cậu là người thật thà mà sao lại ngu vậy hả. Chủ nhân là quan lớn, cậu tưởng có thể bịp được à, mau giao em gái ra, không thì đợi mà vào ngục chịu tội đi!”

Sách chẳng buồn tranh cãi, đẩy bà ta ra, “Tóm lại tôi không biết, lôi kéo vào cũng vô ích. Trong Các còn có việc, tôi về đây.”

Mấy tên tay chân vừa xông tới, chàng đã rút vào trong cửa, tự có người của Các ngăn lại. Hiện giờ Phùng phủ đang được canh phòng nghiêm ngặt, chàng không tiện gặp cha, nằm ngủ một giấc, một canh giờ sau mới tỉnh dậy, rót hai cốc trà lạnh.

Lão Hình vào phòng, ánh mắt lạ lùng, “Nghe nói cậu đã bán hai đứa em gái xinh xắn còn xúi chúng chạy trốn, định bán qua tay lần nữa để gom bạc, chuộc Phồn cơ ra khỏi đại lao rồi cưới về?”

Sách bị bất ngờ, suýt chết vì bị sặc nước trà, nước mắt trào ra.

Chuyện Phồn cơ tự vẫn tạm thời chưa đến tai dân chúng, suy đoán của thím Hồ lại hợp lý, lão Hình không thể không tin, trên mặt nửa thất vọng nửa đau lòng, biểu cảm hết sức đặc sắc.

Sách thực sự không biết biện minh từ đâu, “Toàn là bịa đặt vô lí, với trí tuệ của Hình gia, chắc chắn sẽ không tin những lời vô căn cứ đó.”

Lão Hình vốn định khuyên nhủ thì bị làm cho á khẩu, y ngập ngừng xoay đi, “Thôi được, dù gì cậu cũng có bản lĩnh leo lên cao, tự mà lo liệu. Ngày mai trực thay ta nửa ngày được không?”

Sách đợi đến ngày mai để rời thành, đâu thể gác thay y, đáp qua loa, “Hình gia có việc riêng à?”

Cũng không phải việc lớn, lão Hình ậm ừ, “Tiểu tử cậu may mắn, được triệu đến gặp Hàn đại nhân, ta còn chưa thấy lần nào, phải tranh thủ lúc ông ấy xuất thành để tới xem.”

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Sách thấy thú vị, “Tôi thấy Hàn đại nhân rất bình thường, cũng không mọc ba đầu sáu tay, Hình gia nhìn tôi là được rồi.”

Lão Hình bị chàng chọc tức, vung tay, “Người ta là đại anh hùng! Cậu có chút sức lực mà cũng đòi so, cả đời vỗ ngựa(*) cũng không bằng!”

(*Ý lão Hình vừa muốn nói Sách làm nghề trông ngựa cả đời, cũng vừa mang nghĩa bóng là nịnh nọt mấy cũng không bằng.)

Sách cười toe toét, “Tôi thấy Hình gia khinh thường quân nhân lắm, không ngờ lại kính ngưỡng Hàn đại nhân đến vậy.”

Lão Hình bị chàng nói làm đỏ mặt, cãi lại, “Thiên Đức quân bệ rạc nào xứng so với Hàn đại nhân, ông ấy dám đối mặt với người Phồn, khôi phục lại Hà Tây, sao không đáng kính ngưỡng!”

Sách vờ không đồng tình, “Đó là công lao của năm quân, đâu phải chỉ riêng một mình ông ấy.”

Lão Hình không hài lòng, “Nhóc con nhà cậu hiểu cái gì, nếu không phải ông ấy lên kế hoạch bao năm, dẫn dắt mọi người thì làm gì có năm quân Hà Tây!”

Sách bị chỉ trích cũng không giận, cười tít mắt, “Nếu tôi ra trận, nói không chừng cũng là một tướng quân.”

Lão Hình không khách sáo phì một tiếng, “Tiểu tử cậu làm được trò trống gì, bớt mơ mộng hão huyền giùm!”

***

Hoàng hôn buông Hàn Nhung Thu và những người khác đi đến phủ Phòng ngự sứ. Tiểu Thất nhân đó lẻn ra khỏi Phùng phủ, hỏi thăm người đi đường về nhà của Trần Bán Phường.

Tuy Trần Bán Phường chạy việc thay cho Phùng phủ và nhiều quan viên khác nhưng không phải tâm phúc, không biết rõ nội tình của Phùng công. Theo lý mà nói, không thể có chuyện gã nhận ra Lục Cửu lang giả nữ, càng không có gan bắt người của Đỗ phủ, nhưng vì hai người này có thù cũ với nhau, tiểu Thất vẫn quyết định điều tra một phen.

Đường phố tấp nập người qua kẻ lại, náo nhiệt hơn mọi hôm, thậm chí người ăn xin cũng nhiều hơn. Nhưng điều này cũng dễ gây ra chuyện. Ở cách Trần phủ không xa túm tụm một đám người, một tên ăn xin đang bị đánh đập, kêu la thảm thiết.

Xung quanh còn có người hả hê, “Tên ăn mày ngu ngốc, dám lôi kéo phụ nữ nhà họ Trần?”

Lại có người thì thầm bàn tán, “Chỉ là tì thiếp chứ đâu phải chính thất, có quyền hành hạ ghê vậy hả?”

Người khác khinh bỉ, “Tên này còn trẻ khỏe lại đi xin ăn, đáng đời bị dạy cho một bài học.”

Tiểu Thất nhìn qua, thấy tên ăn xin quả thực trẻ tuổi, nét mặt đần độn, có vẻ ngu ngơ khờ khạo.

Hắn vừa né đòn vừa lải nhải xin tha, “Tôi vừa ra khỏi nhà giam, chỉ muốn xin vài đồng để ăn, Tú Hương tỷ cần gì phải làm vậy, ngày xưa tôi cũng chạy việc cho trong Các không ít lần, nể mặt Cửu-”

Chưa nói hết câu, một cú đấm đã giáng xuống mồm hắn, máu hòa với nước bọt chảy nhễ nhại, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ.

Người phụ nữ mà hắn gọi cũng có chút tư sắc, quần áo sáng sủa, búi tóc bóng mượt cài trâm vàng, có điều vẻ mặt không thoải mái, nghe tên ăn mày nói thì biến sắc, ngắc ngứ nói, “Thời gian không còn sớm, về trễ gia sẽ trách.”

Tiểu Thất thoáng nhìn qua, ánh mắt đột nhiên sững lại.

Thực ra lũ tay chân cũng không kính nể người phụ nữ này, có điều vẫn dừng tay, bỏ lại tên ăn xin, theo cô ta về Trần phủ.

Tiểu Thất đứng từ xa quan sát, Trần phủ kín cổng cao tường, trong ngoài đều có lính gác, chưa phải lúc thích hợp để điều tra, nàng đành gác lại ý định.

Đám đông vẫn chỉ trỏ cười cợt, tên ăn xin trẻ tuổi mặt bê bết máu, trông cực kỳ thê thảm.

Hóa ra người này chính là lâu la của Lục Cửu lang, tên Thạch Đầu. Hắn bị liên lụy phải vào đại lao, thực sự không biết chuyện gì, khó khăn lắm mới được thả ra, lúc ở trên phố đói đến hoa mắt thì bắt gặp Tú Hương, hắn mới đến gần định xin chút bạc, không ngờ lại bị đánh đập thảm thiết. Lúc này hắn vừa đau vừa đói, thảm không chịu nổi, nước mắt lưng tròng cắn răng trước những lời chế nhạo của người qua đường, bất chợt một thỏi bạc rơi xuống trước mặt.

Hắn muốn nhảy lên chụp nhưng lại sợ bị lừa và đánh, run lẩy bẩy ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên mày rậm mắt sáng, dáng vẻ thanh tú.

Thiếu niên thấy hắn không dám nhúc nhích thì khẽ dịch chân, đẩy thỏi bạc tới gần đầu gối hắn.

Thạch Đầu cứ ngỡ mình nằm mơ, luống cuống muốn cảm tạ, cánh môi sưng phồng run run, nhưng đối phương đã đi xa khuất bóng, không nghe thấy.

***

Tiểu Thất đã có được manh mối nên không nán lại trên phố quá lâu, nhanh chóng đi tìm Sách.

Sách cẩn thận tránh cửa sau nơi thím Hồ đang đứng chặn, vòng qua cửa hông để ra ngoài. Nghe em gái nói xong, chàng không khỏi kinh ngạc, “Muội nói Lục Cửu lang đang ở Trần phủ, nghi ngờ là do Phùng công? Sao có thể, ông ấy rõ ràng đã hứa không…”

Nói được nửa chừng, chàng đột nhiên nhớ ra Phùng công chẳng hứa hẹn gì cả.

Tiểu Thất bình tĩnh nói, “Phùng công không phải người thường, ông ấy là gia chủ Bùi thị, Bùi Hựu Tĩnh đại nhân, cha rất tin tưởng và kính trọng ông ấy. Địa vị như vậy, ông ấy đâu quan tâm việc chúng ta ngăn cản. Lục Cửu lang là kẻ khôn ngoan, giả gái giống y thật, Trần Bán Phường gặp mặt trực tiếp mà còn không nhận ra, không thể có chuyện về sau tự dưng lại nhận ra được, trừ phi có người tiết lộ tin tức. Ngay cả khi chúng ta biết hắn đã chết ở Trần gia cũng sẽ nghĩ đó là do thù cũ, không liên quan tới Bùi gia.”

Sách suy ngẫm một lúc, im lặng.

Tiểu Thất nói nhỏ, “Muội vốn định nói cho cha biết nhưng giờ chưa phải lúc, không thể để cha phân tâm vì chuyện nhỏ nhặt được. Hơn nữa, tầm nhìn của chúng ta không bằng Bùi đại nhân, rất có thể ông ấy sẽ bắt chúng ta nghe theo sắp xếp.”

Sách không thoải mái nhưng cũng chẳng có cách nào, “Cha còn có đại sự, không thể lo mấy chuyện này, dù gì cũng chỉ là một tên vô lại, thôi bỏ đi.”

Tiểu Thất im lặng hồi lâu, “Trời đã để muội thấy chiếc trâm vàng đó, lẽ nào cứ vậy bỏ qua?”

Sách nghe hiểu ý, nhíu mày, “Muội muốn cứu người ra? Lỡ hắn đã chết thì sao. Ngày mai chúng ta phải rời thành, đừng gây thêm rắc rối nữa, Bùi thúc là gia chủ, vì chuyện này mà để hai nhà sinh hiềm khích cũng không đáng…”

Tiểu Thất hiểu nỗi lo của anh trai, nghĩ lại rồi nói, “Muội đã hứa sẽ bảo vệ mạng sống của hắn, phải đi xem thế nào. Ca cứ hành động theo kế hoạch, yên tâm, muội sẽ không gây ảnh hưởng đến chính sự của cha.”

Sách biết nàng là người có chừng mực, do dự một lúc, sau đó đặt tay lên đầu em gái, xem như đồng ý.

________

Trần Bán Phường đã phải rời giường khi trời còn chưa sáng, lại thêm một đống việc chờ gã giải quyết. Trước khi ra cửa, gã không quên dặn dò Tú Hương, “Không cần ngươi canh chừng ngục giam, con Kiều cũng không ra khỏi viện được, có điều gần đây nó om sòm quá, mẹ ta chắc chắn không vui, ngươi phải hầu hạ cẩn thận, nếu lơ là coi chừng cái mạng ngươi.”

Tú Hương ngoan ngoãn đáp lời, tiễn chủ nhân đi rồi khép cửa lại. Trời còn mờ mịt, người trong nhà vẫn chưa dậy. Nàng ngáp một cái, đặt thùng phân vào góc sân chờ bà ở đến thu dọn, bất thình lình bị một bàn tay bóp chặt cổ.

“Lục Cửu lang đang ở đâu?”

Tú Hương tưởng kẻ trộm vào nhà, xém chút nữa đã tè ra quần, nghe thấy câu hỏi mới hoàn hồn, cố gắng mở mắt nhìn kỹ. Ngày trước ở lầu xanh nàng ta gặp nhiều biết nhiều, nhìn ra người trước mặt tuy ăn vận như thiếu niên nhưng rõ ràng là một cô gái, gương mặt trẻ trung, lông mi cong dài, tuy đã che mặt song có thể nhận thấy không phải người thường.

Ngón tay của đối phương vừa siết lại, đầu óc Tú Hương trở nên mụ mẫm, tiếng kêu cứu tắc nghẹn ở cổ, nàng ta vội chỉ về phía địa lao, thiếu nữ kéo nàng đi tới.

Qua một khoảng sân, ngón tay của thiếu nữ nới lỏng, Tú Hương không nhịn được lên tiếng, “Hắn không phải người tốt.”

Thiếu nữ liếc nàng ta, không nói gì.

Tú Hương lấy hết can đảm, “Lục Cửu lang là mối họa, chủ nhân của Trần phủ rất hung ác, cô cứu hắn là tự hại mình.”

Thiếu nữ vẫn không trả lời, Tú Hương chỉ hy vọng đám lính gác biết được sự việc, miệng lẩm bẩm, “Hắn vừa phóng túng vừa vô lương tâm, dựa vào vẻ bề ngoài giả bộ ngoan hiền để lấy lòng, không biết đã lừa tình lừa tiền bao nhiêu phụ nữ, đẩy bọn họ vào cảnh khốn khổ.”

Thiếu nữ mở miệng, “Cô cũng bị hắn lừa?”

Tú Hương nghe vậy, sống mũi cay cay, “Ta và chủ cũ đều bị hắn hại thê thảm, ngay cả tiểu thư Trần gia tới giờ vẫn còn mơ tưởng, coi hắn là tình lang tốt nhất thế giới.”

Ánh mắt thiếu nữ thoáng hiện lên chút thương hại, “Không cần lo lắng, ta tìm hắn không liên quan đến chuyện nam nữ.”

Tú Hương không quan tâm đối phương đến vì chuyện gì, chỉ biết tim đập thình thịch khi gần tới cửa địa lao. Vừa nhìn thấy lính gác gật gù ngoài cửa, thiếu nữ bỗng vung tay, một viên đá bay ra đập vào đầu lính gác khiến hắn ngất xỉu.

Thiếu nữ tìm được chìa khóa từ lính gác, rút lấy một cây đuốc gần đó, ép Tú Hương vào ngục giam.

Lục Cửu lang thực sự ở bên trong, nhưng cực kỳ thê thảm, khó lòng nhận ra khuôn mặt ban đầu. Hắn bị treo trên giá gỗ, mặt mũi bị đánh bầm dập, thân thể bị roi quất chi chít vết thương, hai chân sưng tấy, máu chảy đầy đất, lũ chuột bu lại liếm láp ngon lành, thấy người đến mới chạy đi.

Dù Tú Hương rất hận Lục Cửu lang, nhưng khi thấy bộ dạng hắn như vậy thì hai chân mềm nhũn, răng va lập cập.

Lục Cửu lang đau đến tê dại, biết rõ khi trời sáng người Hà Tây sẽ rời thành, và hắn sẽ chết. Địa lao ẩm ướt lạnh lẽo, hắn chìm trong bóng tối mờ mịt không biết bao lâu, đột nhiên có ánh sáng chiếu vào.

Hắn dùng chút sức lực cuối cùng mở mắt, thấy một bóng dáng nhỏ nhắn cầm đuốc đứng phía trước, địa lao u tối bỗng tràn ngập sự sống.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, phát ra tiếng thều thào, “… Hàn… Thất…”

Tiểu Thất cắt dây thừng, đỡ hắn xuống. Lục Cửu lang ngã xuống đất, đôi chân đau đớn dữ dội, toàn thân co giật, mồ hôi lạnh túa ra.

Tiểu Thất kiểm tra, phát hiện xương chân không gãy nhưng da thịt đã sưng tấy, không thể đi lại, nàng nhìn sang Tú Hương bên cạnh, “Nếu ta là ngươi, ta sẽ quay về phòng như chưa biết gì.”

Tú Hương toát mồ hôi lạnh, cố gắng lê bước dựa tường mà đi.

Tiểu Thất nhét vào miệng Lục Cửu lang một viên thuốc trị thương, cõng hắn rời khỏi địa lao. Coi như Tú Hương còn biết nặng nhẹ, không hô hoán, trong nhà vẫn yên tĩnh. Lục Cửu lang run lên vì đau đớn, cái đầu vô lực tựa vào vai nàng, cũng cố nhịn đau không kêu một tiếng.

Tiểu Thất đánh ngất tên canh gác, lấy áo chùng bọc Lục Cửu lang lại, lặng lẽ rời khỏi Trần phủ. Người sau lưng tỏa mùi máu tanh nồng nặc, thân thể lạnh ngắt cứng đờ, tuy đã cho uống thuốc nhưng dẫu sao cũng là người chưa từng chịu khổ, không biết có chịu nổi không.

Bấy giờ trời đã sáng tỏ, anh hùng Hà Tây sắp rời đi, toàn thành vô cùng nhộn nhịp, phố xá càng lúc càng tấp nập, những hàng quán lớn tiếng chào mời. Tiểu Thất chỉ có thể cõng Lục Cửu lang đi vào hẻm nhỏ, khổ sở loay hoay, hắn bị thương quá nặng không thể rời thành, mà ở lại thì không ai chăm sóc, quả thật khó khăn.

Một người đánh xe ngựa đang chờ chủ nhân ở đầu hẻm, trông thấy nàng bịt mặt cõng một thiếu niên thì ngạc nhiên không chớp mắt.

Lục Cửu lang chợt mở miệng, “Nếu… cô đã cứu ta… ta cũng… nói cho cô một chuyện…”

Tiểu Thất đang phiền lòng, nghe hắn nói ngắt quãng mà chỉ muốn hắn im lặng. Bỗng một câu lọt vào tai, nàng dừng bước, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn, rồi đột ngột lao về phía người đánh xe ngựa, cướp ngựa đỡ Lục Cửu lang lên trước sau đó nhảy lên sau, thúc ngựa chạy ra đường lớn.

Người đánh xe ngựa ngớ ra, một lúc sau mới kêu lên, “Ngựa của ta! Mẹ kiếp! Có kẻ cướp ngựa giữa ban ngày ban mặt!”

***

Đường lớn trong thành lại một lần nữa chật cứng người, bên ngoài phủ Phòng ngự sứ dựng lên một đài tiễn khách, trải thảm đỏ, quét dọn sạch sẽ trong vòng ba mươi trượng, chờ thành chủ và khách uống rượu tiễn biệt xong sẽ tiễn khách rời thành, theo đó, lệnh đóng cổng thành kéo dài nhiều ngày cũng sẽ được dỡ bỏ.

Sách không thể lại gần bèn tìm một mái nhà đối diện mà ngồi chồm hỗm, trông thấy nhiều quan lớn đến dự, kể cả Đồng Thiệu mặt mày u ám.

Sách vừa nhìn cảnh tiễn biệt trên đài vừa tìm kiếm em gái trong đám đông, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy đâu mà mặt trời càng lúc càng cao, không khỏi lo lắng.

Sau khi chủ khách nói lời chia tay, đài tiễn khách trống huơ, mọi người bước lên thảm đỏ đi về phía cổng thành.

Đám đông bắt đầu phấn khích, ai cũng muốn kiễng chân để nhìn thoáng qua các nhân vật vĩ đại lần cuối. Khi dòng người ùn ùn đổ xô tới trước, Sách chợt cảm nhận được nguy hiểm.

Người dân ùa ra từ phố lớn ngõ hẻm tạo thành một dòng xoáy khổng lồ. Những người yếu ớt đã tỏ ra kinh hoàng, họ bị dòng người cuốn đi, mà đám đông như một bức tường sắt, ép chặt lồng ngực đến mức muốn vỡ tung, tiếng kêu cứu bị lấn át bởi tiếng ồn ào. Vệ binh gào rát họng cũng không ngăn nổi đám đông, thậm chí còn bị cuốn theo, chân tay luống cuống.

Các quan viên cảm nhận được điều bất thường, lùi về đài tiễn khách, mặt mày biến sắc.

Sách nhảy lên mái nhà chạy lại gần, càng nhìn càng kinh hãi.

Đám đông dày đặc tựa như cơn lốc xoáy, có người phụ nữ bị ép đến rách áo, khóc thét lên; có bà lão lớn tiếng gọi con, lại bị vô số chân tay giẫm đạp; dù có người cố gắng đỡ lấy thì phía sau vẫn liên tục đẩy tới, mọi giãy giụa kêu cứu đều vô ích, ngay cả đàn ông khỏe mạnh cũng chẳng làm được gì.

Tiết Quý ra lệnh cho Chấp pháp vệ cưỡng chế tách rời đám đông, tạm ngăn chặn dòng người.

Sách thấy đài tiễn khách tạm thời an toàn, thoáng thở phào, bỗng từ xa trông thấy có người chạy trên mái nhà, chàng giật mình kinh hãi.

Người đến chính là tiểu Thất, khăn bịt mặt rơi ra, mặt đỏ bừng, quần áo tóc tai đều ướt đẫm, trên lưng còn cõng một người.

Hai anh em nhìn nhau từ xa, tiểu Thất giơ một tay lên, nhanh chóng làm vài động tác.

Sách lập tức quay đầu, lia mắt tìm kiếm, đột nhiên phát hiện tửu lầu bên cạnh có điểm bất thường – ánh sáng sắc nhọn lóe lên từ khe cửa sổ, chàng nhanh chóng rút đoản đao bên hông ra rồi ném đi.

Rất nhiều quan lớn trên đài tiễn khách đang hãi hùng vì đám đông, bất thình lình một mũi tên sắc nhọn sượt qua Hàn Nhung Thu, găm sâu vào thảm đỏ.

Cùng lúc ấy, trong tửu lầu đối diện có người ngã xuống từ cửa sổ, một thanh đoản đao cắm ngay cổ họng, rơi vào đám đông.

Ngụy Hoằng hét lớn, “Có thích khách, bảo vệ đại nhân!”

Chu Nguyên Đình được các quan võ bao vây, ba người Phương Cảnh, Triệu Anh và Hoằng Hải bảo vệ Hàn Nhung Thu, ánh mắt cảnh giác.

Theo tiếng báo động, một nhóm hung đồ nhảy xuống từ lầu hai của các hàng quán gần đài tiễn khách, lăm lăm đao tấn công.

Vì Chấp pháp vệ đang đẩy lùi đám đông nên số lính bảo vệ ở đài tiễn khách bị giảm đi, nay đột ngột có đám hung đồ xuất hiện, các quan văn ai cũng hoảng sợ, có người run rẩy, có người la hét, có người lén lút lùi về sau; các quan võ hoặc xông lên chiến đấu như Ngụy Hoằng, hoặc bảo vệ bên cạnh Chu Nguyên Đình.

Hàn Nhung Thu có ít hộ vệ nhất nhưng lại là mục tiêu của đám hung đồ.

Bùi Hựu Tĩnh đứng xa Hàn Nhung Thu để tránh bị nghi ngờ, hai người nhìn nhau, Hàn Nhung Thu khẽ lắc đầu, không chút biến sắc.

Trên đài đao quang tàn nhẫn, dưới đài đám đông hỗn loạn, dân chúng kêu khóc chen lấn, âm thanh la hét triền miên không ngớt, chẳng hay đã có bao nhiêu người vô tội chết thảm.

Lão Hình rất hối hận vì hôm nay đã đến. Y dậy sớm chen lên đầu bằng được, kết quả bị kẹt trong đám đông, may nhờ có sức khỏe dày dặn trong quân nên vẫn đứng vững, còn cứu được thím Hồ. Thím Hồ ra ngoài tìm Sách, nhận ra lão Hình là người trong Các bèn đuổi theo, ai ngờ càng chen lấn càng ác liệt, suýt nữa bị giẫm chết, đến lúc nguy cấp được lão Hình kéo lên, sợ tới nỗi nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, bám chặt lấy y không chịu buông.

Lão Hình đành dìu bà tiến lên, cứ tưởng đám đông chen chúc chỉ là chuyện bất trắc, nhưng y phát hiện một người đàn ông râu quai nón nhân lúc không ai để ý đâm chết vệ binh, sau đó cao giọng kích động, đẩy đám đông tiến lên từng bước.

Lão Hình lập tức nhận ra sự việc không ổn, nhưng xung quanh chật ních không một lối thoát, hai người đổ mồ hôi, ngược lại càng tiến đến gần đài tiễn khách, trơ mắt nhìn hung đồ bộc phát, đao vung tứ phía.

Vào lúc y lo lắng, có một thanh niên giẫm trên vai người chạy qua, tay cầm một cây gậy dài lao lên đài, chỉ nghe tiếng gió vù vù, trong chốc lát đã đánh gục ba tên hung đồ.

Chàng thanh niên ấy mày rậm mắt hổ, khí thế lạnh lùng, đầu gậy còn treo biển hiệu của tửu lầu, thế mà vào tay chàng liền trở thành cây thương dài bá đạo, mạnh mẽ sắc bén, vừa quét vừa chọc, không tên hung đồ nào bị đánh trúng mà không gãy xương đứt gân, không thể bò dậy.

Lão Hình há hốc mồm, kinh ngạc đến mức cứng đờ.

Thím Hồ cũng nhìn thấy, sợ hãi kêu lên, “… Sách… đó là Sách!”

Cuối cùng lão Hình cũng chắc mẩm mình không hoa mắt, song vẫn không tin nổi, người đang lấy một chọi nhiều, quét sạch bốn phương trên đài thực sự là Sách – người lúc nào cũng tươi cười, chân tay nhanh nhẹn, dáng vẻ trung thực đấy sao?

Thím Hồ cũng ngơ ngác, kẻ mê luyến Phồn cơ, tính tình ngây ngô mềm mỏng sao có thể có năng lực như thế?

Có thân thủ bậc này thì còn đi bán em gái làm gì!

Chương trước
Chương sau