Phi hoàng dẫn – Chương 13 & 14
Chương 13: Vở kịch Phồn cơ
Lục Cửu lang đang nghĩ gì, tiểu Thất không biết, nàng chỉ biết mình muốn bóp chết tên ranh ma xảo trá, luôn gây rắc rối này.
Qua bức thư có thể thấy hắn đã đoán ra mối liên hệ giữa Phùng công và Hà Tây, thậm chí còn dùng chuyện này để uy hiếp.
Tiểu Thất suy nghĩ mãi, quyết định đổi về kiểu trang phục nữ, đi đến Đỗ phủ. Đầy tớ đã được căn dặn trước, ân cần dẫn nàng vào hậu viện, gặp Cửu cô nương.
Đúng vậy, Lục Cửu lang bây giờ đã trở thành Cửu cô nương, an cư tại nội viện Đỗ phủ. Hắn uể oải dựa vào chiếc giường mềm, lần lượt chơi đùa với những trâm vòng gương lược, dường như hoàn toàn đã quên bản thân là đàn ông con trai.
Thấy Tiểu Thất đến, hắn cũng không đứng dậy, chỉ khẽ nhướn đuôi mắt xếch, dịu dàng mỉm cười, thách thức như thể mình là chủ nhân, “Cuối cùng tiểu Thất cô nương cũng đến, bận rộn cả ngày rồi phải không? Trông sắc mặt sao kém vậy.”
Tiểu Thất đóng cửa, bình thản ngồi xuống đối diện hắn.
Lục Cửu lang cầm gương tay hình hoa, lơ đễnh soi gương, “Cô luôn bỏ rơi ta, khó bảo toàn sống chết, ta đành phải tìm một nơi an toàn. Đỗ đại nhân đối xử với ta rất tốt, nghe nói ta không cam lòng bị bán đi bèn thu nhận ta.”
Dù tiểu Thất có tốt tính đến mấy, cũng khó nhịn được chế giễu, “Nếu hắn đáng tin như thế thì ngươi cứ yên tâm hầu hạ, cần ta đến làm gì?”
Lục Cửu lang mang gương mặt như thiếu nữ nhưng thần thái lại là của một thiếu niên vô lại, “Tiểu Thất cô nương có thể yên tâm khi ta ở lại đây một mình sao, chi bằng ở lại với ta, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
Tiểu Thất lạnh lùng nói, “Ta thấy ngươi vừa muốn Đỗ đại nhân bảo vệ, lại sợ bị hắn cưỡng ép, lộ ra thân phận nam nhi của ngươi thì có.”
Một lời trúng ngay tim đen của Lục Cửu lang, hắn lắc lư thân thể không thoải mái, dù có thể gạt Đỗ Hoè kéo dài ít lâu, nhưng cũng sợ biến cố, không muốn rời khỏi chiếc bùa hộ mệnh mang tên tiểu Thất. Hắn không trả lời mà ngược lại nói, “Làm vậy cũng tiện cho tiểu Thất cô nương dễ dàng tiếp cận các quan lớn trong quân, có gì không ổn?”
Dù lời này không sai nhưng tiểu Thất vẫn không vui, “Ta đã hứa bảo vệ tính mạng ngươi, hà tất làm những chuyện dư thừa này.”
Lục Cửu lang gỡ trâm cài kêu tiếng thanh thúy, lạnh lùng nói, “Cho dù tiểu Thất cô nương muốn bảo vệ ta, nhưng liệu có ngăn được họ Bùi ra tay không?”
Tiểu Thất chợt mở to mắt, nhìn hắn chằm chặp.
Lục Cửu lang nhận ra sự ngạc nhiên của nàng, đắc ý ba phần, “Địa lao do người Hà Tây canh giữ, lại dám lén ra tay sau lưng các ngươi, chắc chắn không phải người của Hàn gia. Năm quân Hà Tây không phải gồm bốn nhà Hàn, Bùi, Triệu, Tăng ư? Nghe bảo thực lực của Bùi gia chỉ đứng sau Hàn gia, xem ra bọn họ không để Hàn tiểu tướng quân vào mắt, coi thường Hàn gia, cho rằng Hàn gia vô dụng.”
Hắn cố tình nói những lời khó nghe hòng ép tiểu Thất nổi giận mà phản bác, tiết lộ thêm thông tin.
Song tiểu Thất vẫn không tiếp lời, nàng im lặng một lúc rồi chọn một cây trâm trong hộp trang điểm ném cho hắn, “Đỗ đại nhân hào phóng, tiếc thay chỉ có mỗi cây trâm này là vàng thật, nhớ giữ cho kỹ.”
***
Phủ Phó sứ vốn ồn ào ngựa xe chợt trở nên tĩnh lặng, bấy giờ người ta mới nhận ra, quyền lực ở thành Thiên Đức vẫn nằm trong tay Chu Nguyên Đình. Nhưng sau lưng Đồng Thiệu vẫn có thế lực dựa dẫm, chưa chắc đã dễ bị hạ gục như vậy, rất khó nói trước về cuộc đấu đá sau đó, chúng quan viên nơm nớp bất an. Có người lo ngại bên trên tranh chấp, có người sợ bị điều tra vì đi theo Đồng Thiệu, lòng dạ bồn chồn.
Giữa lúc lòng người rối bời, Chu Nguyên Đình lại mở tiệc lớn ở Tây Đường Các, mời tất cả quan tướng các cấp.
Trong yến tiệc, ông thưởng thức tiếng hát điệu múa của mỹ nhân, cùng mọi người nâng chén vui cười, chẳng nhắc đến Đồng Thiệu một lời, thái độ như thể muốn trấn an thuộc hạ. Không khí dần buông lỏng, mọi người bắt đầu cười đùa, thi uống rượu đấu quyền, càng lúc càng ồn ào, nét mặt Chu Nguyên Đình càng vui vẻ.
Phùng công cũng được mời dự tiệc, từ tốn cười đùa với chúng quan viên, thỉnh thoảng lướt nhìn cảnh náo nhiệt.
Trong đám quan viên, Đỗ Hoè là người vui vẻ nhất, lòng dạ đặt hết ở mỹ nhân mới có. Nàng kẻ mày thắm, dáng điệu yêu kiều, hoạt bát vui nhộn, không biết đã nói gì mà khiến Đỗ Hoè phá lên cười.
Hắn vỗ tay mỹ nhân, quay sang Phùng công, “Hôm qua có hai mỹ nhân bất ngờ tìm đến chỗ ta, ta rất thích, phải cảm ơn Phùng công rồi.”
Đây là lần đầu tiên Phùng công gặp Lục Cửu lang, dù đã từng trải đời cũng không ngờ tên bất hảo mà mình để sổng lại giảo hoạt thế này, có thể mê hoặc Đỗ Hoè khiến y công khai đòi người ngay giữa tiệc.
Phùng công nhướng mắt, ôn hòa đáp, “Được Đỗ đại nhân yêu mến là phúc phần của các nàng.”
Dù có vẻ ôn tồn nhưng Phùng công lại tạo ra áp lực vô hình đè nặng lên tiểu Thất, nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng trong bóng râm cây cột sau lưng Đỗ Hoè, coi như không thấy gì.
Lần này Lục Cửu lang đã biết điều hơn, chặn những sự quấy nhiễu có chủ ý, nàng chỉ cần đóng vai kẻ theo hầu, nhưng tự biết cảnh tượng này thật nực cười, Phùng công chắc chắn rất giận, song vì muốn quan sát Chung Minh gần hơn, nàng đành phải bất chấp.
Đỗ Hoè bị mỹ nhân trong lòng lôi kéo chỉ dẫn, phát hiện Chung Minh rất nghiêm túc, ứng xử cứng nhắc, không phù hợp với không khí vui vẻ, thuận miệng trêu chọc, “Chung đại nhân không thích ca kỹ, coi yến tiệc như là khổ tu, chẳng khác gì ngồi trên đống lửa.”
Mọi người cười rộ lên, Ngụy Hoằng cười bảo, “Không thích ca kỹ? Các ngươi biết cái gì, Chung đại nhân đã có mối khác, không để mắt tới mỹ nữ tầm thường này.”
Một lời thâm ý đã khơi dậy sự tò mò của mọi người, hùa theo đòi hắn nói rõ.
Dù Chung Minh không nhúc nhích lông mày nhưng bàn tay cầm chén rượu đã siết chặt.
Ngụy Hoằng chẳng chờ hắn lên tiếng, mượn hơi rượu nói tiếp, “Ta cũng từng nghĩ Chung đại nhân là Liễu Hạ Huệ tái sinh, không hứng thú với phụ nữ, ai dè hôm qua có người báo một ngôi nhà trong thành giấu tội phạm, sai dịch đến lục soát, kết quả các ngươi đoán thế nào?”
Mọi người càng thêm tò mò, tranh nhau đoán, Ngụy Hoằng chờ đủ sự chú ý rồi nói, “Hóa ra bị Chung đại nhân ngăn cản! Ngôi nhà đó có một Phồn cơ trẻ trung xinh đẹp, không biết đã quen biết Chung đại nhân từ khi nào, mê hoặc hắn đến mức hắn phải bao che, bảo vệ nàng ta.”
Mọi người ngạc nhiên, người nghiêm chỉnh như Chung Minh cũng luỵ trước sắc đẹp, quả là hiếm thấy.
Chung Minh không thể phủ nhận, sầm mặt không nói lời nào.
Đỗ Hoè cảm thấy thú vị, bỗng nghe mỹ nhân bên cạnh cười, không nhịn được hỏi. Lục Cửu lang dùng tay áo che miệng, yêu kiều nói, “Không biết nàng ấy tuyệt sắc bậc nào, phong lưu ra sao, nếu có thể gặp một lần thì hay quá.”
Đỗ Hoè lập tức ngứa ngáy, “Chung đại nhân thấy yến tiệc nhàm chán, chi bằng mời mỹ nhân đến ca múa, tăng thêm hứng thú.”
Các quan viên liền tán thành, câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt khiến mọi người hào hứng, không khí sôi nổi hẳn lên.
Lục Cửu lang khiến người ta đau đầu, nhưng thực sự thông minh tuyệt đỉnh, tiểu Thất mới âm thầm khen ngợi thì thấy Lục Cửu lang nhướng đuôi mắt, nhẹ nhàng đắc ý, nàng lặng lẽ quay mặt đi.
Trong sự nhộn nhịp, chỉ có Chung Minh mặt mày xanh xao, gần như muốn bỏ về.
Phùng công giơ chén mời, hùa theo trêu, “Xem ra anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay cả Chung đại nhân cũng không thoát.”
Chu Nguyên Đình ngồi trên cao mỉm cười, ngữ điệu khó dò, “Nếu mọi người đều tò mò, Chung đại nhân có thể tác thành cho mọi người không.”
Ngay cả thành chủ cũng lên tiếng, Chung Minh không thể từ chối, cứng ngắc một lúc rồi bảo người hầu đi mời.
Trong sự ồn ào lại sinh ra ý vị mập mờ, mọi người vừa uống rượu vừa mong chờ.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng Phồn cơ cũng xuất hiện, nàng quả thực là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng sắc mặt toát lên vẻ sợ hãi lo lắng. Sau lưng nàng còn có một tên tùy tùng mặt to, hai má ửng đỏ, ngược lại bình tĩnh hơn nàng ta nhiều.
Phồn cơ đi chân trần nhảy mấy điệu múa, tạm coi là được nhưng cũng không có gì đặc sắc, ít nhất trong mắt Đỗ Hoè còn không bằng tiểu mỹ nhân bên cạnh hắn.
Mọi người cũng cảm thấy tương tự, cuộc trò chuyện lắng xuống, Chung Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Phồn cơ nhảy xong, chắp tay trước ngực hành lễ mà gần như không ai để ý, chỉ có Ngụy Hoằng vỗ tay khen ngợi, thưởng một thỏi bạc, khi ấy mọi người mới nhớ ra, nể mặt Chung Minh bèn thưởng thêm.
Phồn cơ nhận thưởng mà toàn thân căng thẳng, như muốn nhanh chóng lui xuống.
Ngụy Hoằng thô lỗ hỏi, “Tiểu nương tử từ đâu đến, sao lại quen Chung đại nhân?”
Mọi người cười ồ lên, chờ Phồn cơ trả lời, nhưng mặt nàng ta thoắt tái nhợt, không thể trả lời.
Chung Minh cũng biến sắc, vừa định đứng lên thì tùy tùng của Phồn cơ bước nhanh tới, cúi mình nói, “Xin các đại nhân đừng trách, nữ lang chưa từng gặp nhiều quý nhân thế này, bị khí thế uy nghi làm cho sợ hãi, khó sắp xếp câu từ.”
Phồn cơ sợ hãi run rẩy, chực ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Chung Minh không nhịn nổi, tức giận nói, “Ngụy đại nhân có gì muốn biết, cứ hỏi ta!”
Hắn giận dữ nghiêm mặt, sắp nổi cơn tam bành, Ngụy Hoằng không muốn gây chuyện nên cười trừ không nói thêm.
Tùy tùng dìu Phồn cơ rời đi, cuộc bàn tán trên bàn đã thêm phần khinh bỉ, không ai để tâm đến kỹ nữ hèn kém ấy nữa.
Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào tên tùy tùng, nghi ngờ nảy sinh, người này ăn nói lanh lợi, trước mặt quyền quý vẫn có thể bình tĩnh ứng biến, không giống tùy tùng bình thường.
Bất thình lình Lục Cửu lang tiến đến, khóe môi cong lên, thân mật sát gần cổ nàng, Tiểu Thất toan né tránh theo bản năng, chợt nghe thấy một câu nói nhỏ, lập tức đứng im, tròng mắt co lại.
***
Tại Tây Đường Các không ngừng vang lên tiếng ca và nến cháy lấp lánh, thì ở trong thành, đèn đuốc đã tắt, dân chúng đã ngủ say.
Nửa đêm gió lớn nổi, gào thét như tiếng khóc than. Con hẻm ở phía tây thành cũng không hề yên tĩnh, một lúc sau có người gõ cửa, đón Phồn cơ và tùy tùng đi, chẳng mấy chốc lại có tiếng gọi, bảo rằng kiệu của Phồn cơ bị gãy, cần gia nhân ra giúp.
Mặt trăng bị mây đen che khuất, chỉ còn tiếng gió hú và những tiếng kêu mờ nhạt, trong nhà lặng thinh. Một lúc sau, cánh cửa mới ngập ngừng mở ra.
Bên ngoài là bóng tối mịt mùng, một bóng đen ma quái được ánh lửa chiếu sáng, ngay lập tức lao tới. Người hầu mở cửa bị một bàn tay bóp cổ, chưa kịp phát ra tiếng báo động thì đã bị thanh đao lạnh lẽo đâm vào ngực, mùi máu nồng nặc dâng lên, đuốc vừa rơi xuống đất thì mạng sống của hắn cũng đã tàn.
Bóng đen vượt qua cửa, mang theo sức mạnh đáng sợ chém liên tiếp hai người, đến người thứ tư mới chặn được một cú đánh, phát ra tiếng hét giận dữ. Từ nhà chính, toán người Phồn liên tục xông ra, một đám đàn ông dũng mãnh rút đao xông vào bóng đen.
Bóng đen không sợ hãi, lao thẳng vào kẻ thù, ở cửa lớn mở toang cũng có không ít bóng đen khác xông vào, hai bên giao chiến kịch liệt, máu tươi cùng chi gãy bắn tứ tung, nhưng tất cả đều nén tiếng, như sợ đánh thức một điều cấm kỵ nào đó.
Cây đuốc dưới đất chiếu ra những bóng dáng lộn xộn, mùi máu tanh bị gió lớn cuốn đi, tiếng gõ trường canh trên phố dần gần hơn.
Thằng mõ run rẩy trong gió lạnh, rụt đầu xoa xoa cánh tay, nâng mõ gõ tiếp, vừa mới hô “đóng cửa khóa nẻo” thì bỗng nghe thấy tiếng hét thảm không giống người, hoảng sợ đến mức đánh rơi đèn lồng.
Đèn lồng đã cũ, khung sườn nghiêng ngả, ngọn lửa bị gió thổi bùng lên thiêu đốt giấy, cả đèn lồng bốc cháy.
Thằng mõ kinh hãi nhìn về phía trước, con hẻm đen ngòm như miệng quái vật, liên tục phát ra tiếng kêu rợn người khiến hắn sợ đến run rẩy, không nhấc nổi chân. Các nhà lân cận cũng vội thắp đèn, lo lắng hỏi thăm.
Ngọn lửa đèn lồng lụi dần, từ cuối hẻm lóe lên ánh sáng, bốc ra khói đặc mịt mù.
Bấy giờ thằng mõ đã bừng tỉnh, ngón tay cứng đờ gõ mạnh vào mõ, hét lớn, “Cháy nhà rồi! Có ai khôngggggg!!”
___________
Chương 14: Chơi đùa tình cảm
Phồn cơ rời khỏi Tây Đường Các, ngồi lên cỗ kiệu, lúc này hoảng sợ mới vơi bớt phần nào, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Gã tùy tùng nhìn quanh, ra hiệu cho mấy gia nhân nâng kiệu đi về phía Tây thành. Đèn lồng phía trước rung lắc trong gió lớn, ngọn đèn phía sau xa dần, khiến hai bên đường tối như hũ nút, bóng đêm sâu đến vô tận, những cửa hàng bên đường đứng lặng mang lại cảm giác áp lực kỳ lạ, như những người quan sát vô thanh.
Gã tùy tùng bỗng cảm thấy bất an, định thúc giục gia nhân đi nhanh, chợt nghe trong bóng tối có người gọi tên, “Mộc Lôi.”
Người kia gọi bằng tiếng Phồn, tùy tùng vô thức quay đầu lại, một luồng sáng sắc bén lao tới, chém vào ngực phát ra tiếng kim loại. Gã bị đánh bật ra xa, ngực đau đớn như muốn nứt toác, sờ tay mới nhận ra áo giáp bên trong đã lõm một vết sâu.
Gia nhân phẫn nộ xông vào kẻ tập kích, nhưng lưỡi đao sáng loáng vô tình đã chém xuống, ở cổ hắn máu bắn tung tóe, hai mắt mở to giận dữ, ngã phịch ra đất. Lúc này những tên còn lại mới nhìn rõ kẻ tấn công chỉ là một thiếu nữ, mặt mũi che kín, hai búi tóc xâu hạt châu, giữa ấn đường non nớt lại dày đặc sát khí.
Nhóm gia nhân được huấn luyện kỹ lưỡng, lập tức rút đao giấu trong kiệu ra xông lên. Tuy thiếu nữ chỉ có một mình nhưng vô cùng nhanh nhẹn, không sợ hãi khi đối mặt với nhiều người, chẳng bao lâu lại chém ngã một tên. Mộc Lôi tức khắc bỏ kiệu chạy trốn, bỏ lại Phồn cơ và thuộc hạ, trái tim gã đập càng lúc càng nhanh, dốc hết sức mà chạy. Ở đằng sau tiếng hét cuối cùng cũng đã tắt lịm, đêm tối trở lại yên tĩnh.
Gió lớn thổi qua tầng mây dày, ánh trăng mờ chiếu sáng bóng dáng cuống cuồng chạy trong con hẻm hẹp. Mộc Lôi như bị gió lớn truy đuổi, đôi chân dần trở nên nặng nề, áo giáp trước ngực khiến gã mệt mỏi kiệt sức, song gã vẫn chẳng dám dừng lại, sau lưng luôn có sát ý đeo bám không rời. Khi gã ta sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng thấy được ánh đèn.
Gã dốc hết sức nhảy lên, tránh được một đao phía sau, lao vào ánh sáng ngoài hẻm, đâm sầm vào một đám người. Đấy là toán quân vệ tuần tra ban đêm, đội trưởng đang ngáp dài, phàn nàn thì bị đâm ngã ra đất, binh lính theo sau cũng ngớ người, một lúc sau mới có người vội vàng đỡ đội trưởng, có người giơ giáo chĩa vào Mộc Lôi, cảnh tượng hỗn loạn.
Mộc Lôi thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm chỉ về phía sâu trong hẻm, mọi người đều nhận ra sự sợ hãi của gã ta. Binh lính to gan tìm kiếm, nương theo ánh đèn lồng đẩy lùi bóng tối, gió đã ngừng thổi, chỉ có một con hẻm trống vắng yên tĩnh, không có dấu hiệu bất thường.
***
Trên yến tiệc, Đỗ Hòe vui vẻ uống rượu, đã có năm phần ý say, đang cùng đồng liêu nói cười thì chợt nhìn qua, ôm lấy mỹ nhân bên cạnh hỏi, “Tỷ muội của nàng đâu? Nãy giờ ta không thấy mặt?”
Mỹ nhân nửa phần hờn dỗi nửa phần ghen tị, gạt tay hắn ra, “Tỷ ấy đau bụng đi nhà xí, đại nhân có thiếp còn chưa đủ, lại còn nghĩ đến người khác, quả nhiên đàn ông ai cũng phong lưu.”
Đỗ Hòe bị mỹ nhân trách móc mà vẫn chỉ cười. Cái lườm này thật đáng yêu, còn cô nàng xinh đẹp đáng yêu kia cũng thật quyến rũ, sớm muộn gì cả hai cũng vào tay hắn. Lòng ngứa ngáy, hắn ôm mỹ nhân trêu đùa một hồi.
Lục Cửu lang mặc hắn làm trò, thản nhiên trêu chọc lại, vô tình phát hiện Phùng công cũng đang nhìn mình, có vẻ đang hoài nghi khi không thấy tiểu Thất đâu. Hắn cố ý bắn ánh mắt khiêu khích, thấy đối phương bình tĩnh quay đi, mới cảm thấy hả dạ.
Bất thình lình có một quân sĩ chạy vào báo, “Chung đại nhân, Phồn cơ bị tập kích trên đường về, may đúng lúc gặp chúng thuộc hạ tuần đêm cứu trợ, kẻ xấu đã chạy mất, có nên tiếp tục tìm kiếm không, xin đại nhân chỉ thị.”
Quân sĩ ưỡn bụng tự mãn, hiếm khi có cơ hội xuất hiện trong yến tiệc của quan lớn, hắn cố ý cao giọng.
Chung Minh vừa nghe sắc mặt đột biến, lập tức đứng dậy hỏi rõ. Mọi người đều kinh ngạc, đều quan tâm hỏi han. Thật ra quân sĩ chưa thấy bóng dáng kẻ xấu, bịa đặt một hồi, thổi phồng sự dũng cảm của mình lên mười phần.
Quan văn thì không sao, quan võ vừa nghe đã biết không thật, Chung Minh càng thêm tức giận, đuổi người đi chuẩn bị tự mình tra xét.
Bên ngoài lại có người báo, lần này tin tức càng kinh hãi hơn, “Bẩm đại nhân, ở Tây thành có nhà cháy lớn, dân gần đó nói là nghe thấy nhiều tiếng kêu thảm và tiếng chém giết, chính là nhà của Phồn cơ!”
Cả bữa tiệc lập tức lặng đi, cảm nhận được sự kỳ quái trong chuyện này, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Chung Minh.
Phùng công thông thả nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn mỹ nhân bên cạnh Đỗ Hòe.
***
Lửa lớn bùng lên ở cuối hẻm tây thành, may mắn xung quanh không có nhà dân nên hàng xóm chỉ bị kinh hoàng một đêm, không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Mới đầu mọi người tưởng rằng là bị cướp tấn công, nhưng khi tìm thấy hàng chục thi thể thanh niên trai tráng cùng những thanh loan đao vứt rải rác trong sân và mật thất dưới nhà chính, ý nghĩa sự việc đã thay đổi.
Người có thể giải đáp những bí ẩn này, ngoài Phồn cơ và kẻ tùy tùng đã trốn thoát thì chỉ có Chung Minh.
Phủ Phòng ngự sứ tọa lạc ở đại lộ trong thành, cao năm tầng, uy nghi khí phái, mái nhà nhiều lớp chồng lên nhau. Chu Nguyên Đình từng làm việc tại đây hơn hai mươi năm, cho đến vài năm trước khi chân tay không còn linh hoạt, ông mới chuyển về thư phòng phía sau nhà.
Ngày hôm ấy ông lại bước lên tầng thượng, đẩy cửa sổ gỗ đàn tinh xảo, nhìn xuống vô số nhà dân trong thành. Gió lớn đêm qua đã thổi bay nhiều cờ phiến cùng mái ngói, dân chúng ồn ào hò nhau sửa sang – cứ như một thông lệ thường gặp, bởi biên thành này chưa bao giờ là nơi dễ sống.
Lúc này, Chung Minh đang mặc áo tù, bị thị vệ áp giải lên từng bậc thang, đến trước mặt Phòng ngự sứ.
Chu Nguyên Đình nhìn y chằm chằm, một hồi lâu mới cất tiếng, “Hóa ra là ngươi, tại sao?”
Chung Minh bình tĩnh lạ thường, “Đã khiến đại nhân bất ngờ. Hồi đến nhậm chức, thuộc hạ cũng không ngờ lại có ngày này.”
Chu Nguyên Đình lại hỏi, “Ngươi cấu kết với người Phồn là do ai chỉ đạo?”
Chung Minh đáp dứt khoát, “Tất nhiên là Đồng Thiệu. Hắn nhận hối lộ từ thương nhân Phồn, sai thuộc hạ trợ giúp. Người Phồn coi Hàn Nhung Thu là đại họa, biết rằng ông ta sẽ không đem binh vào thành, tất sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này.”
Chu Nguyên Đình im lặng không nói.
Chung Minh từ tốn tiếp tục, “Đại nhân chắc hẳn rất ngạc nhiên, thuộc hạ đã chịu đủ đau khổ dưới tay Đồng Thiệu, tại sao vẫn phải nghe lời hắn? Với tính cách ngông cuồng, ngang ngược của hắn, ngay cả đại nhân cũng phải tránh né, thuộc hạ làm sao dám chống lại, ai sẽ đồng cảm với nỗi khổ của thuộc hạ, ai sẽ nói một lời công bằng cho thuộc hạ?”
Chu Nguyên Đình chậm rãi mở miệng, “Ta biết, trong lòng ngươi oán trách ta.”
Chung Minh ngẩng đầu, “Thuộc hạ không dám. Đồng Thiệu có dì là nhũ mẫu của Đại hoàng tử, hắn ỷ mình trèo cao, ai dám đối đầu với hắn? Chỉ có thuộc hạ ngu ngốc mà đắc tội, là thuộc hạ tự làm tự chịu.”
Chu Nguyên Đình không bình luận, chỉ nói, “Lúc ngươi mới đến rất nghiêm minh kỷ luật, khác hẳn với những người khác.”
Chung Minh dù tự giễu, trong lòng vẫn tràn đầy căm phẫn, “Nếu thuộc hạ có thể nhún nhường thì đã không đắc tội cấp trên mà bị giáng chức, dẫu có bị điều ra biên giới cũng đành chấp nhận, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được kẻ tiểu nhân hãm hại. Cả thế gian nhơ nhuốc đến vậy, sao thuộc hạ phải giữ mình trong sạch?”
Chu Nguyên Đình im lặng.
Chung Minh cười nhạo, “Ai mà chẳng có tư lợi. Đồng Thiệu làm đủ chuyện ác mà đại nhân cũng mắt nhắm mắt mở, cho đến khi hắn muốn phá hoại cuộc đàm phán với Hà Tây, ảnh hưởng đến công lao của đại nhân thì mới ra tay kiềm chế. Mà đại nhân chẳng những có liên hệ ngầm với quân đội Hà Tây, ngay cả khi họ giết người đốt nhà cũng bỏ qua, khác gì Đồng Thiệu?”
Chu Nguyên Đình không bận tâm, bình tĩnh nói, “Hà Tây như dãy trường thành đối với Trung Nguyên, triều đình yếu kém nên mới đánh mất gần trăm năm. Nay họ muốn quy phục, còn Đồng Thiệu vì tư lợi mà cản trở. Chung đại nhân lẽ nào không biết việc này quan trọng, liên quan đến con cháu đời sau?”
Chung Minh cứng họng, bỗng không nói nên lời.
Chu Nguyên Đình thở dài, thân hình lộ vẻ già nua, “Đúng là những năm qua ta thực sự dung túng Đồng Thiệu, nhưng đã nhậm chức trấn giữ biên cương, điều nên làm và không nên làm vẫn phải phân biệt rõ ràng. Dù ngươi có oán hận cũng không nên bắt chước Đồng Thiệu câu kết ngoại địch, đánh mất đại nghĩa. Chưa nói đến hình phạt của triều đình, tự bản thân ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao? Sau này lấy gì mà đối mặt với hậu bối, đối mặt với tông tộc phụ lão?”
Chung Minh không trả lời, đưa tay ôm mặt.
Một người đàn ông như tạc từ sắt bước vào, lặng lẽ đứng bên cạnh Chu Nguyên Đình.
Chu Nguyên Đình lại lên tiếng, “Ta biết ngươi không phải kẻ vô sỉ như Đồng Thiệu, liệu còn chuyện gì ẩn khuất, nếu nói hết ra, có thể giảm nhẹ tội.”
Cuối cùng Chung Minh buông tay, lộ ra đôi mắt đỏ au, y nhìn thoáng qua, hiện lên vẻ đau đớn, “Đại nhân không cần hỏi nữa, Chung mỗ không còn gì để nói.”
Chu Nguyên Đình thở dài, người đàn ông phía sau bước tới, áp giải Chung Minh ra ngoài.
Cuộc hỏi cung khiến lòng người nặng nề, Chu Nguyên Đình vừa định đứng lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng rơi bịch ngoài lầu, trên phố vọng tới vô số tiếng hét chói tai.
Lòng Chu Nguyên Đình trầm xuống, nhìn ra cửa sổ, thấy dân chúng trên phố xúm lại một chỗ, nơi một người nằm vặn vẹo bất động giữa đường.
Máu dưới thân Chung Minh dần loang ra, mắt mở to nhìn trời, miệng khẽ hé như muốn kể điều gì.
***
Giữa ban ngày ban mặt lại có một vị đại quan trong quân nhảy xuống từ lầu cao của phủ Phòng ngự sứ, chết ngay tại chỗ.
Nhiều người dân chứng kiến trực tiếp trên đường phố, khơi dậy những bàn tán sôi nổi. Có người đoán rằng y thuộc phe của Đồng Thiệu, vì sợ bị truy cứu nên tự sát; có người lại đoán y bị đồng liêu chèn ép, thậm chí tình nhân cũng bị liên lụy, trong cơn tức giận đã tìm đến cái chết. Và giữa lúc mọi người vẫn tranh luận không ngớt, một tin tức mà chỉ chúng quan mới biết, nhưng dân chúng còn chưa rõ đã lan khắp phố phường ngõ hẻm:
Anh hùng Hà Tây Hàn Nhung Thu sắp vào thành để hội đàm với Thiên Đức quân.
Oán hận tích tụ vì bị phong tỏa của người dân trong thành bỗng chốc tiêu tan. Đại anh hùng vô song trong truyền thuyết, người đã dẫn binh xua đuổi phiên bang, giúp Hà Tây trở về đất Hán, sẽ đến thăm thành Thiên Đức! Toàn thành sục sôi điên cuồng, việc làm ăn của trà lâu tửu quán tăng vọt, khắp phố đều bàn tán về chuyện này, ai ai cũng hớn hở vui mừng, tràn đầy hy vọng mong chờ.
Người điềm tĩnh nhất có lẽ là Phùng công. Trong thành, phủ của ông ta là xa hoa nhất nên được chọn làm nơi nghỉ chân cho người Hà Tây. Người dân trong thành tự nguyện dọn dẹp, thay mới đèn lồng và cờ phướn, các quan chức lớn nhỏ cũng tất bật, duy mình ông ta vẫn chậm rãi pha trà.
Nghiền lá trà đun sôi, rót nước ba lần, Phùng công cầm chén nhẹ nhàng ngửi hương trà, thấy Sách nôn nóng, ông từ tốn nói, “Một ngày nữa là người đến rồi, càng vào lúc quan trọng càng phải bình tĩnh.”
Binh lực của Hàn gia vượt trội hơn Bùi gia, nhưng vì Phùng công là trưởng bối, khí thế lại mạnh, Sách bất giác khiêm tốn, ấp úng nói, “Chừng nào chưa giết được Mộc Lôi thì chừng đó vẫn còn là mối họa.”
Phùng công sống cuộc sống đầy đủ, phong thái tao nhã, chín chắn hơn hẳn đám trẻ, “Thế thì sao, chẳng lẽ bắt Thiên Đức quân lùng sục toàn thành?”
Sách bị chặn họng, Phùng công mới chậm rãi nói, “Sức một người không làm nên chuyện lớn, điều tra quá mức chỉ gây thêm rắc rối. Chu đại nhân giữ kín chuyện tây thành đã khó, không thể để phe Đồng Thiệu có cơ hội thọc gậy bánh xe. Ngươi có thể tìm ra và giải quyết gián điệp, làm rất tốt, không hổ là con trai Hàn gia.”
Sách đã quen với những lời lạnh nhạt của ông, nay được khen ngợi lại thấy bất ngờ, bối rối nói, “Vu cáo là ý của Lục Cửu lang, dò xét là chủ ý của muội muội, đột kích là mượn nhân lực Bùi gia, cháu thực chất không làm được nhiều, không đáng để khen.”
Phùng công cười như không cười, “Chỉ vừa khen đã tỏ ra chất phác, người ở vị trí cao chỉ cần biết dùng người, cần gì tính toán công lao của mình?”
Sách gãi đầu, “Không tranh công với trời, không che đậy điều tốt của người, không cướp công thuộc hạ, đó là giáo huấn của gia phụ.”
Phùng công không bình luận, đổi chủ đề, “Nếu lệnh tôn sắp đến, người ở phủ Đỗ Hòe cũng nên về đi, chứ như thế còn ra thể thống gì.”
Nhắc đến việc này, Sách cũng thấy ngượng ngùng, “Tất cả đều do tên tiểu tử kia gây ra, cháu sẽ bảo muội muội về ngay. Về phần Lục Cửu lang, hắn ta phát hiện ra Mộc Lôi cũng coi như có chút công mọn, mong Bùi thúc có thể khoan dung, không chấp nhặt.”
Phùng công tiện tay đổ nước trà dư, giọng thản nhiên, “Hắn là cái thá gì mà đáng để nhắc đến?”
Sách thở phào, vội nói, “Bùi thúc chớ trách, là cháu lỡ lời.”
Phùng công không nói thêm, chỉ mím môi một cách khinh miệt, một kẻ vô giá trị không đáng để bận tâm.
Tự khắc có người sẽ tính sổ với hắn.
Truyện này mà đổi văn án đam mỹ thì ta ship A Sách với Cửu Cửu nha :)))
Không biết sau này nam chính thay đổi có tử tế hơn không nhưng cái tính tình khôn lỏi mất nết này t ưng quá đi :))))
Ông cháu có thay đổi nhưng tính vẫn khôn lỏi nhé :)))))
Thế càng thú zị. Văn nhã bại hoại :)))
Hay đấy :)))) nam 9 này thú vị :)))
Thêm chương thêm chương thêm chương điiiii t sắp đuổi kịp rồi 🔥🔥🔥
Mai nhó đang bận chơi game :(((((
🤤 mai 10c nhé
Giết t đi 🤓🤓
Chém giết j ở đây. Bảo vệ còn k kịp. Thôi thì 8c nhé hị hị iu iu
Nếu cố thì mai 4c nhé :)))
4c thì là 2 lần thông báo thôi. Tôi không đồng ý. Tôi cần 4 lần thông báo cơ 🤓
👩🦯👩🦯👩🦯👩🦯👩🦯➡️👩🦯➡️👩🦯➡️👩🦯➡️👩🦯➡️