Phi hoàng dẫn

Phi hoàng dẫn – Chương 1 & 2

Chương 1: Thành Thiên Đức

Từ ngày vùng Hà Tây bị ngoại tộc xâm chiếm, thành Thiên Đức biến thành biên thành cách xa triều đình Trung Nguyên nhất.

Vốn nó chỉ là một trấn nhỏ trong sa mạc đất Bắc, sau này hòng phòng thủ lũ Hồi Hột hùng mạnh mà mười vạn đại quân từ Trung Nguyên đã đến, vô số dân phu xới đất xếp đá dựng nên một tòa thành xám vàng giữa hoang mạc, bầu bạn cùng trăng lạnh và tiếng sáo. 

Chốn này bão cát triền miên, hiếm khi đổ mưa, đến loài hồ dương giỏi chịu hạn nhất cũng chẳng mọc nổi, thế mà quân đội vẫn trú đóng không rời.

Năm này qua tháng nọ, Hãn quốc Hồi Hột hùng mạnh dần suy tàn, đám Thổ Phồn phía Tây rục rịch trỗi dậy. Nhân lúc Trung Nguyên lâm vào cảnh rối ren, chúng bắt đầu tham lam cướp đoạt, từ mấy mươi năm trước đã chiếm được 12 châu Hà Tây, chặt phăng cánh tay dài của một triều đại phồn thịnh.

Bị triều đình lãng quên, thành Thiên Đức trơ trọi đứng bên mà nhìn, dần trở nên lơi là uể oải trước cảnh hòa bình kéo dài. Giờ đây nó thay thế Hà Tây trở thành con đường chính để các nước Tây Vực tiến vào Trung Nguyên. Các thương đoàn và sứ giả lui tới không ngớt, biến tòa thành quân sự này trở thành một thị trấn buôn bán, thậm chí những toán hàng rong trên phố cũng quen rao bán bằng các thứ tiếng của người Hồ.

Cái nắng tháng Năm hun nóng những bờ tường bằng đất, bất chợt cuồng phong ập đến, mấy lá cờ cắm trước quán rượu rung lắc dữ dội, chỉ chớp mắt bụi vàng bay mịt mù, đất cát hất tứ tung. Chúng tiểu thương hớt hải che giữ gian hàng, người qua đường vội vã bịt miệng song vẫn bị cát phủ đầy đầu.

Cơn gió điên cuồng xé toạc tán lá, cuốn lấy quần áo phơi ngoài sân, thổi chúng bay khắp thành, rồi cuối cùng khi gió đã lặng, khắp nơi là cảnh hỗn loạn tàn tạ.

Sâu trong một căn nhà nội thành, một gã đàn ông ục ịch ngửa mặt lên trời chửi xối xả.

Gã ục ịch này như một cục bột phết dầu, mắt hẹp tựa hai sợi chỉ, chửi rủa um sùm ai nghe cũng phát sợ. Đơn giản là vì gã suýt bắt được đồ khốn lẻn vào nhưng bị gió lớn làm mờ mắt, đến lúc cát lặng thì thằng ôn kia đã biến mất không tăm hơi, thử hỏi sao gã không tức.

Lầu trên có cô nàng đứng tựa khung cửa sổ, gương mặt hao hao gã đàn ông bên dưới. Gò má rộng điểm hồng, môi dày thoa son đỏ rực, đầu cài chi chít trang sức lấp lánh, đôi mắt híp đong đầy nét dịu dàng vô hạn, nhìn theo một thiếu niên đang len lén chuồn đi từ phía sau hòn non bộ.

Thiếu niên ấy có nước da trắng nõn, mặt mũi tuấn tú phi thường, toát lên vẻ phong lưu ngông cuồng, dù đang trốn chạy vẫn không chút hoảng loạn. Trước khi rời khỏi viện, hắn còn ngoái đầu gửi một nụ hôn gió về phía người trên lầu.

Cô gái càng bị hấp dẫn, cười khúc khích đầy say đắm.

Gã ục ịch nổi xung, quát cô gái, “Thằng chó đó là cái giống ôn gì, một thằng vô lại chuyên lừa tiền phụ nữ, mày bị mỡ heo che mắt hả mà đi tin lời nó!”

Tình lang đã bình an rời đi, cô gái thở phào, đứng trên lầu ương bướng cãi, “Cửu lang vừa tuấn tú lại ân cần, ca chê huynh ấy nghèo thì có, ca mà ức hiếp huynh ấy lần nữa là muội quyết không để ca yên!”

Gã ục ịch giận tím người, nhưng cũng bất lực vì cô em quen được bà mẹ góa phụ của họ nuông chiều, hoàn toàn không chịu nghe lời. Gã giận chó đánh mèo, quát tháo bà ở, “Sắp tới ta bận công sự, bà trông chừng cho cẩn thận, thằng chó kia mà đến phải báo ngay, ta sẽ tự tay xé xác hắn!”

Bà ở khúm núm dạ vâng, gã tức giận bỏ đi.

Về phần cậu thiếu niên chuồn đi từ cửa sau, thấy không có người đuổi theo thì từ tốn chỉnh lại quần áo, rồi ung dung đi ra khỏi con hẻm.

Một tên lưu manh mặt tròn mũi tẹt ngồi xổm chờ bên đường đã lâu, thấy hắn tới bèn vội vã hỏi, “Cửu lang, có thành công không?”

Lục cửu lang nom thì lười biếng, phong thái ngả ngớn nhưng trời sinh cho diện mạo sắc sảo, đuôi mắt hẹp dài, những khi liếc nhìn trông rất thu hút. Hắn liếc đối phương, xòe tay ra để lộ chiếc túi thêu màu hồng phấn giữa lòng bàn tay, “Thạch Đầu ơi là Thạch Đầu, ngươi hỏi câu gì mà ngu vậy, ta đây đã ra tay có bao giờ thất bại?”

Thạch Đầu mừng rơn, “Quả đúng là Cửu lang, lừa được cả em gái của Trần Bán Phường.”

Lục cửu lang cười đểu, “Trần Kiều vừa xấu vừa đần, ta ham gì cô ta, chơi dăm ba bữa cho vui thôi.”

Thạch Đầu ra chiều hâm mộ, “Cửu lang làm cách nào mà lừa được đám đàn bà hay thế, chỉ ta vài chiêu hưởng lợi được không?”

Hắn khẩn khoản năn nỉ nhưng quên mất cả hai dẫu cùng phường đê tiện, song Lục cửu lang lại có vẻ ngoài khôi ngô, biết ăn mặc sạch sẽ, dáng vẻ tao nhã không khác gì thiếu gia tử tế, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh lôi thôi lếch thếch của mình.

Lục cửu lang tuy đắc chí nhưng cũng thấy phiền, “Đàn bà con gái trên đường thiếu chi, nếu ngươi biết chọn người để ra tay thì ta sẽ chỉ ngươi.”

Trên phố có không ít các bà các cô qua lại, Thạch Đầu ngó nghiêng một hồi, chần chừ chọn, “Cô gái mặc áo hồng nhìn khá trẻ, chắc sẽ dễ lừa.”

Lục cửu lang cười khẩy, “Lừa một con nhóc con thì ngươi lấy được bao nhiêu đồng?”

Thạch Đầu á khẩu, vội sửa lời, “Ta nhìn nhầm, cái cô đeo vòng vàng kia chắc chắn gia thế khá giả.”

Lục cửu lang lại cười nhạo, “Lá gan lớn nhỉ, đó là bà lớn nhà quan, biết bao nhiêu người hầu kẻ hạ, ai thèm đếm xỉa cái loại nghèo hèn như ngươi, có cố công tiếp cận thì một khi sự việc vỡ lở, kiểu gì họ cũng coi ngươi là trộm mà đánh chết ngay.”

Thạch Đầu cứng họng, chán nản nói, “Không có tiền không được mà có tiền cũng không được, Cửu lang đang đùa ta hả?”

Lục cửu lang đang độ vui vẻ, bèn nhàn nhã chỉ dẫn, “Đồ đần, có hai loại dễ xơi nhất: một là thiếp của các thương gia lớn tuổi, không có con trai càng tốt, bọn họ thường cảm thấy cô đơn và có chút của nả, khá dễ dụ. Hai là mấy nàng trong lầu xanh, họ phải chiều chuộng khách hàng mà còn hay bị ma ma mắng mỏ, chỉ cần buông vài lời dỗ dành là lừa được ngay.”

Thạch Đầu nghe đến ngẩn ngơ, thật lòng khen ngợi, “Có lý nha, Cửu lang thông minh thật.”

Lục cửu lang thêm phần đắc ý, “Cái hay là hai kiểu người này đều có thân phận thấp kém, bị quản lý nghiêm ngặt, dù biết bị lừa cũng không dám tố cáo, phải ngậm bồ hòn làm ngọt, sẽ không để lại hậu họa.”

Thạch Đầu cảm thấy không ổn, “Nhưng Trần Kiều đâu phải, Bán Phường anh trai ả là cường bá trong thành, vô cùng hung dữ, cậu không sợ chuốc rắc rối à?”

Lục cửu lang bĩu môi, “Ai bảo sòng bạc của gã ép ta vào cảnh nợ nần, đương nhiên phải tìm người đòi lại rồi, chưa kể giờ gã không có tâm tư lo mấy chuyện này đâu, gần đây Phùng công – thương gia lớn từ Linh Châu sắp đến, gã đang bận đi nịnh người ta rồi.”

Thạch Đầu vỡ lẽ, kích động nói, “Đúng đúng, Phùng công hào phóng lắm, một sợi lông của ông ta còn hơn cái vòng eo của Bán Phường, chắc chắn gã phải cố gắng lấy lòng, có đếch thời gian quan tâm chuyện khác, mà đợi đến khi gã để ý thì Cửu lang đã thu tay rồi.”

Trong lúc tán gẫu, cả hai đã đến Bách Vị Lâu trong thành, Lục cửu lang ném cho tên gia nô một khối bạc: “Cho ta một chân giò đông, cật chiên giòn, vịt bát bảo nhồi gạo nếp, đuôi hổ xào do đích thân đầu bếp Triệu nấu, thêm một bình rượu nữa.”

Gia nô cười nửa miệng, “Ây dà, cậu Lục mới kiếm được tiền à, chi bằng thanh toán nợ cũ đi?”

Lục cửu lang không đáp mà bảo, “Tôn tam, nhà ngươi đâu phải chủ quán, vội cái gì, nợ cũ tính vào cuối năm, tiền hôm nay trả đủ rồi.”

Tôn tam cạn lời, đi vào bếp báo món, “Thằng họ Lục mới lừa được tiền, mò đến ăn uống.”

Đầu bếp Triệu đang nghỉ tay, nghe vậy liền đứng lên, “Tiểu tử đó kén chọn, nêm nếm nhớ cẩn thận.”

Tôn tam bực bội, “Chú nói xem sao đàn bà cứ sẵn lòng chi tiền cho hắn thế, nhờ cái mã ngoài đó hả?”

Đầu bếp Triệu lên lửa, thuần thục lắc chảo xào nấu, “Mẹ hắn là kỹ nữ, hắn sống ở lầu xanh từ nhỏ nên đâm quen mấy ngón trò đó. Thà đi làm kỹ nam còn hơn sống bằng cái kiểu lừa tình lừa tiền phụ nữ.”

Tôn tam chửi thề, “Nghe bảo mẹ hắn còn từng chi bạc khủng mời người đến dạy hắn học, chả học được cái mẹ gì tốt lành, suốt ngày ăn không ngồi rồi, nợ nần cờ bạc, kiểu gì cũng có ngày bị đánh chết.”

Hai người trong bếp miệt thị không ngớt, hai người trước sảnh hoàn toàn không hay biết, mà dù Lục cửu lang có nghe được cũng chẳng buồn để bụng, vì hắn không có ý định thưởng cho Tôn tam cắc bạc nào.

Người kể chuyện ở trên bục đang hăng say kể về Hàn Nhung Thu – hào kiệt Hà Tây mấy năm gần đây, người đứng lên chỉ huy quân đội đuổi lũ người Phồn giành lại Sa Châu đã bị chiếm đoạt gần trăm năm.

Đang vào hồi kịch tính nhất, tất cả thực khách nín thở lắng nghe, Thạch Đầu lại càng tập trung. Cho đến khi Lục cửu lang đã uống hết ba cốc trà, người kể chuyện mới nghỉ giải lao, khách trong quán bắt đầu trò chuyện.

Thạch Đầu nghe xong mới cảm thấy khô miệng, xách ấm trà lên tu liền một hơi, Lục Cửu lang tỏ vẻ khó chịu, sai tiểu nhị đem lên một bình trà khác.

Thạch Đầu chùi mép, vẫn chưa thấy thỏa mãn, “Cửu lang này, lúc nãy vừa kể hai vai Hàn tiểu tướng quân có sức mạnh bằng cả ngàn quân, một cây thương bạc có thể đánh bại mấy nghìn lũ quân Phồn, quả là oai phong lẫm liệt!”

Nghe mấy lần rồi mà vẫn say mê đến thế, Lục cửu lang cười nhạo, “Lấy một địch ngàn ấy chính là thần tiên trên mặt đất, lúc gặp ngươi nhớ lạy vài lần, có khi người ta sẽ phù hộ ngươi kiếp sau thành người giàu.”

Thạch Đầu lớn hơn Lục cửu lang hai tuổi, rất ngưỡng mộ nhân vật anh hùng, bày ra vẻ mặt khát khao, “Ta cũng mong mình có cái số ấy, chỉ tiếc Sa Châu cách đây ngàn dặm, làm gì có chuyện Hàn tiểu tướng quân chạy đến thành Thiên Đức. Cậu xem, giờ mà ta đi lính liệu có làm nên cơm cháo gì không?”

Lục cửu lang không hề che giấu sự khinh miệt, “Đi lính có gì hay, ăn cát bò đất, cúi đầu cho bên trên giẫm, chưa kể còn bị nợ lương bổng. Ngươi đã thấy quân đội Thiên Đức như thế nào chưa? Thế mà còn mơ mộng.”

Thạch Đầu vặc lại ngay, “Quân đội Hà Tây khác xa nhé, đó là đội quân thần thánh, chắc chắn khác biệt!”

Mấy năm gần đây Hà Tây có động thái không nhỏ, uy doanh của năm quân Hà Tây vang rộng, bảo sao Thạch Đầu ngưỡng mộ đến vậy.

Năm xưa Trung Nguyên lâm vào cảnh loạn lạc, triều đình điều quân từ Lũng Hữu và Hà Tây gấp rút chi viện, lũ phiên bang nhân lúc đó xâm lược 12 châu, gần trăm năm qua Trung Nguyên vẫn chẳng thể lấy lại, đành mặc cho man di chiếm cứ. Mãi tới khi xuất hiện một Hàn Nhung Thu xuất thân từ vọng tộc Sa Châu của Hà Tây, tiêu tán hết gia sản chiêu mộ nghĩa binh, liên minh với các đại gia tộc như Bùi thị hay Triệu thị, trải qua nhiều trận chiến đẫm máu, hiện tại đã lấy lại năm châu từ tay lũ người Phồn. Các quán rượu ở thành Thiên Đức ngày ngày ca ngợi vị anh hùng này, ngay cả trẻ con cũng biết.

Lục cửu lang chẳng màng quan tâm, cầm đũa lên, anh hùng cách quá xa thành Thiên Đức mà mỹ thực đã bày ra trước mặt, Thạch Đầu ngửi thấy mùi thơm thì hồn phách cũng bay đi, đâu còn tâm tư nói chuyện.

Đột nhiên Lục cửu lang giơ đũa cản lại, “Đừng động vào đuôi hổ xào.”

Thạch Đầu nuốt nước bọt đầy thất vọng, “Vì sao?”

Đuôi hổ xào là đặc sản của Bách Vị Lâu, xuất xứ từ Hoài Dương, được chế biến từ phần thịt lưng ở đuôi lươn, khi nấu chín có màu vàng rực, tươi ngon béo ngậy, được bày trí trông như đuôi hổ, là món độc quyền của đầu bếp Triệu.

Những lúc ăn uống Lục cửu lang trông rất phong độ rất tao nhã, nhìn như công tử nhà giàu, nhưng khi mở miệng lại thốt ra lời thô tục, “Ta còn phải đến Tây Đường Các một chuyến, nếu không để lại chút mồi thì làm sao kiếm tiền?”

Thạch Đầu cạn lời, chỉ biết nuốt nước bọt, tức tối cắn một miếng vịt.

Chương 2: Tây Đường Các

Thành Thiên Đức cát bụi mù trời, một năm đến tám tháng rưỡi lạnh lẽo khắc nghiệt là thế, song nơi này vẫn không thiếu những chỗ xa xỉ hoan ca, thả mình trong lạc khoái. Và Tây Đường Các chính là một trong những chốn ấy, bên trong có các cột trụ chạm khắc tinh xảo, rèm lụa rũ bình phong cẩm ngọc, giai nhân quây quần, khách khứa ai ai cũng giàu sang phú quý. Một bước vào trong, có thể quên hết thảy mọi thứ bên ngoài, nến chong sáng rực suốt đêm, từ lúc hoàng hôn cho đến bình minh.

Bấy giờ đương độ ban trưa, ca kỹ ở Tây Đường Các đang nghỉ ngơi, tân khách lác đác, là thời điểm vắng vẻ nhất.

Lục cửu lang quen thuộc địa hình nơi này như sân sau nhà mình, đuổi Thạch Đầu đi, chọn chỗ bờ tường thấp nhảy vào trong, băng qua tên bảo vệ đang ngáp dài ngáp ngắn, rón rén lẻn vào nhà, bắt gặp một a hoàn nhỏ tuổi, lập tức gọi, “Tú Hương.”

Tú Hương còn trẻ duyên dáng, có mấy nốt mụn trắng trên má trái, nàng ta đang xông hương cho bộ đồ của chủ nhân. Thấy hắn tới nàng ta cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ liếc mắt trách móc, “Huynh đến không đúng lúc rồi, nương tử còn đang tiếp khách.”

Lục cửu lang nắm lấy tay nàng ta, “Sao giờ này lại có khách, tên ngốc nào đâu ra vậy, còn bao lâu nữa?”

Giọng Tú Hương càng thêm dịu dàng, “Mấy thương nhân người Hồ ở xa đến, mới vừa gọi tiệc rượu, e là phải đến hôm sau.”

Dù thất vọng Lục cửu lang cũng không để lộ ra mặt, chỉ dùng ngón tay trêu đùa đầy gợi tình, “Xuân Dung bận đúng lúc quá, bằng không làm sao nàng có thời gian rảnh?”

Tú Hương biết rõ hắn là tên hư hỏng nhưng vẫn không thể ngăn con tim đập loạn, “Ta nào đảm đương nổi, trong mắt huynh chỉ có nương tử, làm gì để mắt đến ta.”

Một câu sặc mùi ghen tuông, Lục cửu lang chẳng bận tâm, ánh mắt dừng trên đôi môi nàng ta, “Nàng mới đổi son à? Màu đẹp lắm.”

Tú Hương càng thêm xao xuyến, đến nốt mụn trắng cũng đỏ lên, ỡm ờ đẩy hắn ra.

Lục cửu lang không né tránh, nhẹ nhàng ôm nàng ta vào lòng, mút nhẹ bên tai.

Tú Hương lập tức mất hết bình tĩnh, nhưng đúng lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa của gia nhân, Lục cửu lang lập tức buông tay.

Tú Hương hốt hoảng chạy ra mở cửa, lát sau trở lại, vẻ mặt buồn bã, “Váy của nương tử bị bẩn, khách chơi đùa quá mức, gọi ta đi giúp.”

Nàng ta vừa bị khơi dậy sóng tình, tất không muốn rời đi, nhưng chủ nhân đã có lệnh nên đành phải cầm lấy bộ váy đã được xông hương chuẩn bị, còn dặn Lục cửu lang phải cẩn thận đừng để bị bảo vệ bắt gặp.

Dầu gì Lục cửu lang cũng không định nghiêm túc với Tú Hương, chỉ vui đùa mà thôi. Đang định rời đi, hắn chợt nhớ tới món đuôi hổ xào giá trị không nhỏ, cứ thế mà về thì thật đáng tiếc, nếu nhân lúc Xuân Dung thay đồ nói vài câu, làm nàng ta mềm lòng, có phải túi tiền sẽ mở ra dễ dàng hơn không?

Dù Tú Hương đã đi nhưng Lục cửu lang vốn quen thuộc với Tây Đường Các, lá gan lại không nhỏ, thế là nhân lúc ít người mà lẻn đi tìm.

Hắn nghe thấy một nơi trong viện có tiếng nhạc, bèn lẻn lên lầu bằng đường cầu thang đưa cơm, vừa đặt chân lên hành lang thì thấy có bóng người tiến đến, hắn vội vã trốn vào một phòng trống.

Bóng người kia đến gần rồi đi xa, không hề phát giác điều bất thường, Lục cửu lang âm thầm thở phào.

Bỗng hắn nghe thấy một tiếng đàn ông truyền ra ở gian phòng bên cạnh, “… Có tin báo từ Hà Tây, tướng quân Hàn Nhung Thu sắp đến… Tuy có tinh binh hộ vệ đi theo nhưng trong thành chỉ cho phép sáu người vào…”

Lục cửu lang thất kinh, lập tức nín thở.

Một giọng nam khác vang lên, không nén nổi sự hưng phấn, “Chỉ cần lão già đó gặp bất trắc trong thành, năm quân Hà Tây tất sẽ chia rẽ…”

Giọng nam trước đó lại nói, “Không thì ta gọi ngươi đến làm gì, Mộc Lôi, lần này là cơ hội ngàn năm có một, Hà Tây rồi sẽ trở về trong tay Đại huynh.”

Mộc Lôi cung kính đáp, “Đại nhân âm thầm ẩn náu trong quân đội Trung Nguyên nhiều năm chính là vì khoảnh khắc này.”

Người nam nọ hạ thấp giọng, “… Chuyện này liên đới rất rộng, chắc chắn Chu Nguyên Đình sẽ…”

Hai kẻ kia trao đổi bằng tiếng Phồn, nhưng Lục cửu lang sống ở lầu xanh từ nhỏ gặp không ít khách người Hồ, thông thạo nhiều thứ tiếng phiên bang, hắn nghe đến đây mà mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, chỉ muốn nhanh chóng chuồn đi. Nhưng nhìn qua khe cửa lại cảm thấy không ổn, những kẻ tuần tra ở đầu hành lang không phải bảo vệ mà là thủ vệ đeo đao, hễ bị phát hiện tất sẽ bỏ mạng ngay.

Trong cái khó ló cái khôn, Lục Cửu lang phi thân qua cửa sổ, đáp xuống mái hiên hẹp ở lầu bên rồi nhẹ nhàng di chuyển. Hắn cố sức nhảy lên, bám vào cành cây lớn ở gần tòa lầu, không đánh động đến thủ vệ. Mồ hôi nhễ nhại, hắn lén ra khỏi viện, may mắn chạy thoát thành công, nào còn nhớ vì sao mình đến đây, đương nhiên cũng quên mất những gì mang theo.

Trong căn phòng vắng lặng có chiếc cặp lồng nằm trơ trọi, bên trong là đĩa lươn xào lăn vàng ươm đã nguội lạnh.

***

Tai họa bất ngờ ập đến, không chỉ có món lươn nguội lạnh mà cả Tôn tam lẫn đầu bếp Triệu cũng vậy.

Buổi chiều Thạch Đầu đi tìm đồng bọn, đúng lúc gặp chủ nhà của Lục cửu lang đang tới đòi tiền thuê, thì đột nhiên một nhóm nha dịch hung hãn xông vào, nói là đầu bếp Triệu và Tôn tam của Bách Vị Lâu đã bị giết, chính Lục cửu lang là hung thủ.

Tiếng roi quất chát chúa khiến chủ nhà và Thạch Đầu sống dở chết dở, liên tục kêu oan xin tha. Nha dịch lùng sục khắp nơi, dán thông cáo truy nã khắp thành, gần như lật tung cả tòa thành lên nhưng Lục cửu lang vẫn bặt vô âm tín.

Quay lại lúc đó, tên vô lại ấy vội vàng tháo thân trong sợ hãi, tới khi phát hiện quên đồ liền biết có chuyện chẳng lành, lập tức cầm một túi bánh bao lẩn trốn.

Nhà trọ hắn thuê cũ kĩ tồi tàn, chủ nhà lại rất keo kiệt, tường hỏng cũng không sửa, để mặc khách thuê tự lo. Một hôm đi ngủ Lục cửu lang tình cờ đá vỡ tường, phát hiện ra nhiều lớp ván mục chồng lên nhau, tạo thành một khe hở. Hắn vốn sống bằng nghề lừa đảo, đắc tội vô số người nên rất hài lòng với khe hở này, còn che đậy thêm cho kín đáo, nhờ đó mà nhiều phen thoát khỏi sự truy tìm.

Lần này hắn lại dùng cách cũ, quả nhiên không lâu sau có người xông vào nhà, qua kẽ ván Lục Cửu lang thấy ánh đao sáng loáng, kế đến nghe nha dịch bắt Thạch Đầu và chủ nhà, nhất tĩnh nhất động lọt vào tai, lòng hắn lạnh toát.

Đêm hôm ấy dài đằng đẵng, bóng tối bao trùm, phu canh gõ mõ từng tiếng cốc cốc.

Lúc bình minh, sương giăng mịt mù, một chiếc xe chở phân chậm rãi lướt qua phố, tiếng chuông trên cổ con bò vang lên âm thanh leng keng nhẹ nhàng.

Con bò đã già, người đánh xe là một ông lão gù lưng, lặp đi lặp lại công việc thu phân mỗi sáng sớm. Bất chợt, ông chăm chú nhìn vào phiến đá lát đường ướt đẫm sương đêm, dụi dụi đôi mắt mờ.

Một vật gì đó ánh bạc dưới đèn lồng treo ở đầu xe, ông lão run rẩy xuống xe nhặt lên, hóa ra là một miếng bạc vụn.

Giống như lộc trời ban, ông lão phấn khởi cất vào ngực, ngẩng đầu lên lại thấy thêm một miếng bạc nữa ở phía trước. Ông lão hí hửng tập tễnh bước tới nhặt, liên tiếp nhặt được ba bốn miếng, quá đỗi hân hoan mà hoàn toàn không nhận ra có một cái bóng đã lẻn lên xe, chui vào thùng phân lớn.

***

Ở một thị trấn nhỏ cách thành Thiên Đức trăm dặm xuất hiện một thiếu niên kỳ lạ, dung mạo tuấn tú, ra tay hào phóng nhưng trên người lại bốc mùi thối kinh khủng. Vừa bước vào nhà tắm, hắn đã khiến mọi người chạy tán loạn. Bộ đồ cũ bị hắn vứt đi, một bà lão nhặt được, vừa cầm lên ngửi thử liền lập tức nôn ra hết phần cơm hôm qua.

Thiếu niên đó đương nhiên chính là Lục cửu lang. Hắn trốn trong xe chở phân để ra khỏi thành, ngâm mình trong suối hết lần này đến lần khác, nôn ra cả mật đắng. Mãi mới gặp được một chiếc xe lừa, người đánh xe bịt mũi chở hắn tới đây, bấy giờ hắn mới thoát được hiểm cảnh. Nhưng mùi phân hôi thối khiến hắn buồn nôn, đồ ăn ngon đến mấy cũng như nhai sáp, cộng thêm việc nôn mửa nhiều lần khiến hắn gầy rộc người đi.

Lục cửu lang hốc hác, số bạc cũng chẳng còn bao nhiêu, bắt đầu tính toán nơi đi.

Chốn phồn hoa đô hội nhất thiên hạ này là phía Nam Trung Nguyên, nhưng muốn đến đó phải qua quan ải ở thành Thiên Đức, còn lâu hắn mới quay về tìm chết; phía Bắc và Đông là địa giới Hồi Hột, cuối cùng chỉ còn lại hướng Tây. Sa Châu và Cam Châu ở Hà Tây vốn không đến nỗi, Hàn Nhung Thu đã đuổi bọn man di đi, khuyến khích dân chúng canh tác, ổn định dân sinh. Nghe đồn thương lái tăng lên gấp mười lần, hưng thịnh hơn thành Thiên Đức nhiều, nhưng nếu như cái vị đại nhân kia gặp ám sát thì e rằng nơi đó cũng khó lòng yên ổn.

Lục cửu lang ngồi xổm trong nhà xí suy đi nghĩ lại, vẫn không có nơi nào khả thi. Đương khi lo lắng, chợt nghe bên ngoài có tiếng động lạ. Hắn nhìn qua khe cửa, thấy bên cạnh cổng viện đối diện có mấy tên Thổ Phồn hung hãn.

Gã gia nô tội nghiệp bị bọn chúng đe dọa, sợ đến mức run giọng lắp bắp như con gà trống bị siết cổ. Tên phiên bang cầm đầu đeo loan đao bên thắt lưng, tay cầm một bức tranh, trong tranh vẽ một thiếu niên nom quen mắt.

Lục cửu lang vừa nhìn qua đã thấy lạnh sống lưng, tim đập mạnh, hơi thở ngừng lại.

Mấy tên phiên bang lôi gã gia nô lên lầu lục soát, Lục cửu lang lau mồ hôi lạnh, kéo quần lên lẻn ra khỏi nhà trọ. Ngoài nhà trọ có vài con ngựa chiến buộc vào cột đá, hắn tháo dây cương cho mấy con chạy đi, còn mình giữ lại một con, quất ngựa chạy như điên.

Người đi đường hô hoán ngựa chạy rồi, lũ người Phồn phát hiện điều bất thường, giận dữ lao ra khỏi nhà trọ, nhưng hai chân sao đuổi kịp bốn chân. Thấy khoảng cách ngày càng xa, Lục cửu lang tưởng đã thoát, ngờ đâu lại gặp bảy tám tên phiên bang khác đang kịch liệt đuổi tới từ phía trước.

Lục cửu lang hoảng hốt, ra sức quất ngựa chạy về phía đất hoang.

Vùng Tây Bắc đất rộng người thưa, hạn hán kéo dài đã lâu, ngoài trấn là một mảnh đồng hoang mênh mông vô bờ, ánh nắng phía tây chói chang, dưới đất đầy đá dăm sỏi vụn, lác đác mọc lên những bụi cỏ dại. Vó ngựa phi qua làm bụi mù tung trời khiến đám phiên bang phía sau biến thành những bức tượng đất, chúng càng thêm căm phẫn điên cuồng.

Lục cửu lang còn trẻ lại người nhẹ, ban đầu hắn bỏ xa đám người Thổ Phồn một đoạn dài, nhưng hắn không biết điều khiển ngựa mà chỉ biết vụng về quất roi, chẳng mấy chốc khoảng cách truy đuổi đã bị rút ngắn, mồ hôi chảy ròng ròng.

Nhìn thấy sắp vượt qua một gò đất, ngựa bỗng chậm lại, đám phiên bang phía sau lấy ra một sợi dây dài, thòng lọng tròn trịa càng lúc càng gần, vụt một cái tròng vào cổ Lục cửu lang. Hắn chỉ cảm thấy cổ bị siết chặt, bị kéo từ trên ngựa ngã xuống đất, xém chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Đám phiên bang tàn nhẫn cười phá lên, huýt sáo lệnh cho ngựa lao tới, để chúng kéo lê hắn trên mặt đất.

Lục cửu lang từng nghe nói người Thổ Phồn tính tình bạo ngược, thích kéo lê người sống sau ngựa cho đến khi da thịt bị mài xước, xương trắng rời rạc, chẳng ngờ có ngày bản thân phải nếm trải. Cổ bị siết chặt khiến mặt hắn tím tái, lưng eo bị sỏi đá mài mòn, đau đớn như bị thiêu đốt. Sợi dây quanh cổ càng lúc càng thắt chặt, Lục cửu lang bị kéo đến mức đầu muốn nứt ra, ý thức mờ dần, mọi thứ trước mắt trở nên hư ảo, và rồi như xuất hiện ảo giác, dưới ánh nắng rực rỡ trên đỉnh đồi có bóng dáng một kỵ sĩ mảnh mai, tay cầm cung cưỡi trên lưng ngựa.

Trong khoảnh khắc tưởng chừng ngưng đọng, tiếng cười của đám phiên bang kéo dây chợt dừng lại, thân hình nặng nề đổ ập xuống đất, trên lưng cắm một mũi tên.

Lục Cửu lang cảm thấy vòng dây quanh cổ đã được nới lỏng, cuối cùng hắn đã có thể hít thở, từng cơn choáng váng ập đến, mồ hôi lạnh và cơn đau nóng rát xen lẫn nhau.

Không ai còn chú ý đến tên oắt không đáng kể này, tất cả lũ Thổ Phồn đã dồn sự chú ý lên đỉnh đồi.

Bóng hình ngược sáng trên cao tỏa ra hàn khí sắc bén, giương cung một phát lại một phát, lại một mũi tên bay lên không trung, bắn trúng một tên phiên bang, khi ấy đám còn lại mới sực tỉnh, gầm thét rút loan đao, phi ngựa xông lên dốc.

Lục cửu lang sống sót trong gang tấc, bất chấp đau đớn bò ra xa, lại không kìm được ngoái đầu nhìn.

Đám phiên bang cưỡi ngựa cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến đỉnh dốc, bóng hình trên đỉnh thu cung, từ cạnh yên ngựa lấy ra một thanh đao.

Đó là một thanh đao chiến cực kỳ hùng mạnh, cán dài chắc chắn, lưỡi đao còn dài hơn, chỉ vừa cầm lên đã có khí thế kinh người. Bóng hình cưỡi ngựa lao nhanh xuống với thế khó tả, chẳng mấy chốc đã giao chiến, trường đao vung lên một đường cong dữ dội, một đao chém gãy loan đao của lũ kia, mang theo sát khí vô tận bổ xuống.

Nhìn có vẻ dũng mãnh, nhưng một người đâu chống lại được một đội man di.

Lục cửu lang quay đầu đi, tiếp tục bò ra ngoài.

Đột nhiên một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, nặng nề đập xuống trước mặt hắn, máu me văng tung tóe lên đầu và mặt.

Lục Cửu lang choáng váng lau đi, mở mắt ra, ngay đối diện là một cái đầu của tên người Phồn, cổ bị chém đứt đỏ rực, hàm răng trắng nhờn, đôi mắt giận dữ mở to như chuông đồng, hình ảnh ấy khiến hắn sững sờ, lông tóc dựng đứng, đầu óc nổ tung, xỉu ngay tại chỗ.

Chương trước
Chương sau