kim sơn hồ điệp

Kim Sơn Hồ Điệp – ngoại truyện xuất bản

Raw provider: Le Mai Phuong

Edit & beta: Qin Zồ

***

Em yêu anh, anh yêu. 

Ngay lúc này đây, trong khoảnh khắc yêu anh, em chỉ ước mình có thể cùng anh đi đến tận cùng mãi mãi… 

My darling, I love you. 

In this moment of loving you, I wish to be forever with you, as boundless as eternity itself…

***

Beyoncé là ai? Nữ ca sĩ… da màu… với vẻ đẹp đầy quyến rũ cháy bỏng? 

Caesar khó hình dung nổi hình ảnh ấy.

Jackson là ai? Siêu sao người da màu… huyền thoại không chỉ ở xứ cờ hoa mà còn trên toàn thế giới?

Hừm, thú vị thật.

Nói xong, anh rơi vào tư lự rồi dần dần nhận ra, chắc chắn hai người này còn chưa ra đời. Theo hướng đó, anh lại nhớ đến lô thiết bị chặn ghi âm vừa được thay tại lãnh sự quán.

Sau khi tái lắp đặt vẫn có thể sử dụng.

Các bạn biết đấy, ở Hong Kong hiện tại, nơi không có Luật An ninh Quốc gia và gián điệp hống hách mọi nẻo, thật không thích hợp để “tự do ngôn luận”.

Caesar nhanh chóng mang thiết bị từ lãnh sự quán về đặt ở các góc trong phòng, hí húi một hồi để lắp ráp. 

Trong lúc anh lắp đặt, Hoài Chân nhảy chân sáo tới gần mà xem, không giấu nổi sự phấn khích “Vậy là kể từ bây giờ em có thể nói bất cứ điều gì mình muốn?”

Caesar khó hiểu nhìn cô, bụng nghĩ: hẳn là cô đã phải kìm nén lâu lắm rồi đây.

Vậy Quý Hoài Chân đứng trước mặt anh lúc này có bao nhiêu phần trăm là thật? Chẳng hiểu sao anh có chút mong chờ.

Lắp đặt xong, cả căn phòng như biến thành lò sưởi kín gió, chỉ có duy nhất một nơi thông khí.

Cả hai cùng nhìn về chiếc điện thoại đặt trong góc hành lang.

Hoài Chân nghiêm mặt nói: “Em hứa sẽ cực kì cẩn thận lúc bắt máy.”

Caesar im lặng, ôm mặt cô thơm một cái.

Cô gái nhỏ vừa hưng phấn vừa rung rinh trước sự thân mật của anh, mà đâu hay người đàn ông này đang nhen nhóm một suy nghĩ xấu xa.

Một ngày sau khi bộ chặn ghi âm được lắp đặt, lãnh sự tiền nhiệm sẽ phải tuần tra khu vực thuộc thẩm quyền của mình, ông dẫn Caesar và một phó lãnh sự khác đi công tác hai ngày. Dẫu khu vực trung tâm Hồng Kông không lớn, nhưng mọi người thường bỏ qua các hòn đảo rải rác và những dãy núi bao quanh thành phố. Rất nhiều người Mỹ sống ở các nơi đó nên việc tập hợp họ lại tốn kha khá công sức.

Vào buổi sáng trước ngày đi công tác, anh cùng với nhân viên mật của lãnh sự quán điều chỉnh xong thiết bị nghe lén trên bán đảo Cửu Long và đảo Hồng Kông, tiện thể chuyển tiếp nghe lén điện thoại ở khu vực nhà mình về văn phòng.

Khi anh còn đang điều chỉnh nghe lén điện thoại, tình cờ cô nhận được một cuộc gọi. Do vấn đề áp suất đầu vào và ra, anh chỉ có thể nghe thấy giọng của Hoài Chân.

Tiếng Quảng Đông xen lẫn tiếng quan thoại, phải đoán mò mới miễn cưỡng nghe hiểu.

Hình như cô ấy đang nói chuyện với lão già mở phòng khám rởm ở phố người Hoa kia.

“Sao cơ?!” Cô nghe được gì đó, chấn động la to lên, nhận ra bản thân thất thố thì lật đật hạ giọng, “Ai xem mắt ạ? Tiểu Lục gia á?!”

Cô cầm ống nghe, cố nén ngạc nhiên mà hỏi tiếp: “Vậy con ở đây nhờ người tìm giúp?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô lại hỏi: “Tiểu Lục gia có lệnh chi hông?” (Tiểu Lục gia có yêu cầu gì không?)

Một hồi sau, giọng cô cao vút: “Hông co á?” (Không có á?)

Tiếp theo là hoang mang: “Làm sao mà hông co điều kiện được…” (Sao có thể không có điều kiện được…)

Sau một lúc im lặng: “Ngon nhất là gái miền Nam?” (Tốt nhất là con gái miền Nam Trung Quốc?)

“Xì” một tiếng: “Túm lại là Tiểu Lục gia coi mặt hay già Huệ ông coi mặt đó?” (Rốt cuộc là Tiểu Lục gia đi xem mắt hay bản thân già Huệ ông muốn xem mắt?)

Trong nháy mắt vừa điều chỉnh âm lượng, anh lập tức nghe thấy ông già ở đầu bên kia mắng bậy: “Con bé chết tiệt! Ta có ý đó bao giờ, là tự con nghĩ nhiều thôi!”

Một lúc sau mới cúp máy.

Caesar cau mày cầm ống nghe.

Giữa trưa còn có buổi tụ tập của doanh nhân Mỹ thường trú tại Shek O. Caesar đáp lời thư ký, đang tính dừng việc nghe lén thì nghe rất rõ cô gái ở nhà đang trôi chảy bấm một dãy số – có vẻ đã thuộc nằm lòng.

Sau nhiều lần chuyển máy bởi nhân viên trực tổng đài nói tiếng Quảng Đông và tiếng Anh, ở đầu kia điện thoại vang lên giọng của một chàng trai trẻ – tông giọng trầm khàn, mang đậm nét cá tính và đặc trưng của giọng phương Bắc.

“A lô, hội quán Nhân Hòa nghe.”

“Anh Lục, là em đây, Quý Hoài Chân đây.” Dứt lời, cô bật cười một tràng dài.

Dường như người ở đầu dây hiểu ra ý tứ đằng sau tràng cười ấy, im lặng một lúc mới nói: “Già Huệ nhờ cô tìm đối tượng cho anh à?”

“Chính xác.”

Người này nói chuyện với cô bằng tiếng Quan Thoại, Caesar không hiểu lắm.

Giữa những tiếng ồn ào tụ tập ở hành lang và tiếng thúc giục lần hai của thư ký, anh đành nhấn nút ghi âm, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiểu Lục gia hỏi: “Cô thấy sao?”

“Em á, nhân vật anh hùng như Tiểu Lục gia đây cần gì phải đi xem mắt. Già Huệ rõ có ý xấu, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này quá kỳ cục… Nhưng nghĩ hoài lại không ra nên mới muốn hỏi thăm anh.” Dừng một lúc, Hoài Chân lại hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

“Con oắt này, đừng có sỉ nhục anh.”

“Em nào dám.” Bày tỏ vẻ khinh thường xong, cô lại trầm ngâm. Người đối diện rất thông minh, không hề nói một lời từ chối, chắc chắn là đang do dự. Cô tiện đà hỏi thăm: “Anh muốn tìm người như thế nào?”

Đầu bên kia thở dài một tiếng đầy thỏa hiệp: “… Kiểu người gai mắt anh?!”

Hoài Chân im lặng, nhất thời không thể tiêu hóa nổi lời như vậy.

Anh giải thích sơ sơ: “Hồi xưa lão Hồng tìm thầy bói coi tướng cho anh, bói ra năm anh 39 sẽ gặp đại kiếp nạn, phải cưới hỏi mới có thể hóa giải. Cái con người này sùng thần sợ quỷ, tin lấy tin để. Càng gần ngày chết càng sợ, đến lúc sắp chết lại ba quỳ chín lạy, nhờ vả mấy lão bạn già mai mối cho anh để anh không chết trẻ.”

Hắn bổ sung: “Cuối năm nay anh 27 rồi, theo cách nói của đám da trắng thì đấy gọi là deadline. Quả nhiên, cứ cận kề đại nạn là mấy ông bà già lại đứng ngồi chẳng yên.”

Hoài Chân xém đã vẽ ra hình ảnh một Tiểu Lục gia hì hục ngày đêm để đuổi kịp deadline.

Cô nén cười an ủi: “Anh Lục mà cũng tin cái này à?”

Hắn khinh thường “hừ” một tiếng, có vẻ cũng nhức đầu lắm.

Hoài Chân có thể tưởng tượng được dáng vẻ hắn mắt thâm đen, xoa huyệt vị như thế nào.

Bỗng những tiếng huyên náo ở đầu bên kia nhỏ dần, cô đoán là hắn kéo căng dây điện thoại vào phòng, như muốn thổ lộ điều gì đó mà đến chính hắn cũng cho là thái quá.

Hoài Chân nín thở, nghe hắn hạ giọng nói: “Anh không tin, nhưng láng giềng ở quê cứ nhất quyết đẩy phụ nữ tới chỗ anh, bất đắc dĩ phải miễn cưỡng đồng thuận chứ có muốn đâu. Loại người như anh đây, khi không hoen ố con gái nhà người ta làm gì… Có thể tán gẫu mấy câu, cũng không tiện khước từ ân tình người ta. Đẩy đưa có thế vài lần mà lão gia kia thấy vui, suốt ngày thăm dò anh có ý gì, anh nói không có ý gì hết. Gà không ăn thóc còn ép nó cúi đầu, lão già kia bắt đầu giở trò, anh chịu, chơi không lại.”

Tiểu Lục gia kể chuyện mà hệt như diễn tuồng, đề thực luận kết có đầy đủ.

Tuy vẫn chưa đến tình tiết quan trọng nhưng Hoài Chân cũng đã đoán được đại khái, nín thở nghe tiếp.

“Đến lần thứ hai. Sáng sớm mới bảnh mắt đã bị lột trần, trong chăn còn có phụ nữ. Không có làm gì hết… Anh như vậy thì hành sự được cái gì? Mà phân bua lại chẳng ai chịu tin. Anh nhức đầu lắm rồi, giá mà ăn tươi nuốt sống được lão.”

Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi rít lên mấy câu cuối đó.

Hoài Chân chưa bao thấy người nào có thể khiến Tiểu Lục gia tức điên như vậy, chợt thấy buồn cười. Cô hỏi: “Ông ấy đúng là xấu xa mà… Chuyện này xảy ra, anh thì không nói rồi, nhưng con gái nhà người ta sau này biết sống sao?”

Giờ này mà còn có tâm trạng đùa giỡn với hắn cơ đấy, Tiểu Lục gia im lặng, đoạn cười lạnh: “Cô cố tình gọi điện ra nước ngoài chỉ để cười nhạo anh đúng không?”

Nhưng con người hắn có tức giận cũng giống đang cười, nửa thật nửa giả, nói chuyện kiểu thế đấy, có lúc không phải giận thật, không cần người khác dỗ dành, ngay lập tức lại tiếp tục câu chuyện đã lệch hướng: “Giải thích rồi đó.”

Hoài Chân hoang mang: “Giải thích cái gì?”

“Giải thích về loại thuốc khiến người ta ngủ sâu mê man không làm gì nổi, giải thích tình hình đêm trước, giải thích về âm mưu của lão già kia, giải thích về cuộc đời của anh.”

Cô đáp: “Vô cùng rõ ràng.”

Rồi hắn bổ sung: “Nhân tiện cấp ít tiền. Tiện thể giảng giải chút về nhân tình thế thái, nói sau này bớt qua lại với cái người họ hàng đã giới thiệu kia đi.”

Hoài Chân hỏi: “Nhận tiền thật à?”

Hắn hiểu ý cô: “Làm ơn cho anh đúng là làm có tâm quá. Người ta là con gái nhà trong sạch, mặt mũi mỏng, không chịu nhận. Vô duyên vô cớ bị lừa như thế, ai mà chẳng khó chịu. Anh cũng áy náy không biết phải bù đắp kiểu gì, nghe ngóng một chút, cuối cùng đành viết tờ chi phiếu, bảo A Kim đem đi gửi thư, dặn về sau gặp chuyện rắc rối thì có thể tới tìm anh.”

Người khác muốn bảo hắn dùng cách khác để bù đắp, nhưng đáng tiếc hắn không có khả năng để đền bù.

Nói trắng ra cũng chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình phiên bản thế tục mà thôi.

Hoài Chân suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chuyện này thật khó giải quyết.

Cô thấp giọng lẩm nhẩm: “Gai mắt anh à… Yêu cầu này cao thật đấy.”

Tiểu Lục gia ‘ờ’ một tiếng, làm như không nghe rõ.

Cô nói: “Mỹ nam truyền thống như Tiểu Lục gia đây có đốt đèn cũng tìm chẳng thấy, thần thái sáng hơn sao băng, phong độ ngời ngời xuất chúng, cô gái nào mà chẳng mê say?”

“Chỉ được cái lẻo mép.”

“Em nói thật lòng mà.” Cô cũng hiểu tâm tư con gái, thấu hiểu những ảo mộng cường thủ hào đoạt ấy, nên lời ca ngợi này quả thực chân thành đến mức đất trời có thể chứng giám.

Hắn cười hai tiếng: “Sống với người Mỹ lâu nên bị nhiễm rồi chứ gì, darling, baby, you’re so beautiful, I love you so much, lời ngon tiếng ngọt cứ thích là nói, nói nhiều thành mất giá trị, cô nghĩ anh sẽ tin ư?”

Cô cười khan hỏi: “Thế anh Lục muốn tìm người thế nào?”

Hình như có người tìm hắn, hắn đáp hai tiếng rồi quay sang tổng kết một cách ngắn gọn: “… Kiểu người tham lam chút ít mà không coi trọng anh lắm, thế lại hay.”

Nói qua loa xong liền cúp máy cái rụp, như thể chính hắn cũng không để tâm chuyện này.

***

Hai ngày nay Caesar đi vắng nên Hoài Chân tự mang theo cơm hộp, buổi trưa, cô cùng vài cô bạn thân thiết ăn uống tán gẫu bên hồ phun nước ở tòa nhà chính Lục Hữu Đường.

Do tiết học kéo dài nên khi Hoài Chân đến nơi, món trà sữa đá mà Adeline mang theo từ nhà đã biến thành trà sữa nóng, khiến các cô gái phàn nàn mấy câu.

Hoài Chân liên tục xin lỗi, chia sẻ lạp xưởng do cô tự chiên với họ.

Lạp xưởng được mang từ vịnh Nước Cạn về, vỏ rất mỏng, cắn một miếng là thịt bật vào miệng. Vì cô quá thèm thuồng nên cuối tuần trước Caesar lại đưa cô đi, thế nhưng cuối cùng cô chẳng ăn được gì.

Lạp xưởng chỉ có vào bữa sáng, Caesar đã đặt trước vào đêm hôm trước, bảo người hầu mang đến trước cửa phòng lúc 7 giờ 30 sáng hôm sau. Chẳng qua gần đây anh học được một câu tục ngữ mới – “Ăn no ấm cật, dậm dật mọi nơi*”, thế là liên tục thực hành áp dụng: “cho em ăn no rồi em đút no anh.” Một khi hứng thú dâng trào, anh lại quên mất khái niệm thời gian mà mình thường tuân thủ. Đến lúc Hoài Chân thực sự được ăn sáng thì bữa sáng đã nguội ngắt. Cuối cùng đành phải đóng gói mang về.

(*Dậm dật: say mê sắc dục một cách quá đáng. Thành ngữ này có nghĩa cuộc sống đầy đủ thường hay sinh ra những thói hư tật xấu.)

Lạp xưởng rất ngon, các cô gái cũng rất vui vẻ. Ăn ăn uống uống rồi cũng nguôi ngoai, bọn họ lại tiếp tục chủ đề trước đó, bắt đầu nói về các chàng trai. Rupert Hà đã không còn mới mẻ, có người mới xuất hiện là lập tức trở thành quá khứ. Hiện tại người được yêu thích nhất là cháu trai của giáo sư thỉnh giảng tên Tiểu Lâm và con trai của lãnh sự Mỹ mới, Tommy.

Cô im lặng lắng nghe, cập nhật một chút về tin đồn mới nhất trong trường. Đợi đến lúc mọi người hết chuyện tán gẫu, cô mới chủ động đưa ra một chủ đề lớn: “Mẫu người lý tưởng của các cậu là gì?”

Đây chắc chắn là câu hỏi mà các cô gái ở độ tuổi này đều rất quan tâm, không khác nào thả mồi vào hồ cá, chủ đề liên tiếp được gợi lên.

“Đẹp trai, nhiều tiền, chung tình.” Bảo Châu lập tức đáp thẳng, giống như là ba món quen thuộc trên bàn ăn.

“Nếu chỉ chọn một thì có tiền là quan trọng nhất.” Bảo Lai rất thức thời.

Chỉ có Adeline vẫn ấp ủ giấc mơ thiếu nữ, dùng nĩa di tới di lui lát bánh mì ngâm trong sữa, ngập ngừng suy nghĩ rất lâu tựa như đang thật sự chọn chồng: “Phải biết quan tâm, thấu hiểu cảm xúc đối phương… Biết hạ mình, biết cách chọc cười đối phương, không kiêu căng… Nếu còn đẹp trai nữa thì càng tuyệt…”

Thường ngày cô nàng rất thích mấy tin đồn về tụi con trai, thế mà đến lúc phải lựa chọn lại bắt đầu do dự, sau một hồi cân nhắc mới cho ra tiêu chí.

Hoài Chân ngạc nhiên: “Riêng mỗi cái ‘biết hạ mình’ là khó rồi, có vẻ Rupert Hà, Tiểu Lâm và Tommy đều không hợp lắm với tiêu chí này.”

Adeline nói: “Thích là một chuyện, lý tưởng là một chuyện khác. Đảo này quá nhỏ, cộng đồng người Hoa ai cũng quen biết nhau; con trai người lai ấy, theo cách nói của họ, nhẽ ra là thuộc về nhóm của chúng ta; nhưng chính họ lại không nhận ra điều đó nên mới có nhóm riêng của mình.”

Bảo Châu cũng đồng tình: “Văn hóa đất khách mà, ban đầu cái gì chẳng mới lạ, về lâu lại chẳng khác nào kính cửa sổ thủy tinh đã phai màu, bám bụi, rất khó làm sạch.”

Adeline bổ sung: “Còn người da trắng – mấy người trên thuộc địa đó, mình không ưa bọn họ.”

Hoài Chân nằm vẹt trong vòng tay, nhìn chằm chằm cô nàng cười.

Adeline đánh cô: “Cậu dám cười mình à?”

Bảo Châu nói: “Cậu ấy lại ủ mưu gì nữa rồi.”

Bảo Lai hỏi: “Mà sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”

Hoài Chân đáp thẳng: “Trong nhà mình có ông anh nhờ mình tìm đối tượng xem mắt hộ.”

Bảo Châu hỏi tới tấp: “Người Mỹ hả?”

Hoài Chân không trả lời.

Bảo Lai lắc đầu: “Mấy cha mấy chú không thích con gái nhà mình dây dưa với người da trắng đâu.”

Hoài Chân đang tính nói không phải người da trắng thì chợt sửng sốt: “Tại sao?”

Bảo Châu trả lời: “Nói là… sẽ bị lai tạp chủng.”

Hoài Chân trợn tròn con mắt.

Hội nữ sinh cười phá lên, tiếng cười giòn giã khiến cánh nam sinh trên lầu hoặc đưa mắt hoặc ló đầu nhìn xuống.

Hoài Chân cũng bật cười: “Không phải người da trắng mà là người Hoa, 27 tuổi rồi, sốt ruột lấy vợ lắm.”

Cả hội tò mò dịch tới gần: “Là người như thế nào?”

Nếu bảo chuyên tâm chào hàng thứ gì đó, Hoài Chân thích nói về phần tệ nhất đầu tiên:

“Hút thuốc, uống rượu, chơi gái, đánh bạc, hút thuốc phiện…” Cô phớt lờ ba cô bạn mắt trừng mắt, gập ngón tay liệt kê tật xấu của Tiểu Lục gia, “Tóm lại ngũ độc có đủ, còn hại chết cha mình nữa… À, thận khí không tốt lắm, quá nửa là không hành sự được.”

Rõ ràng, đây là một thủ thuật tu từ chê bôi trước tôn vinh sau. Các cô gái nín thở lắng nghe, nói tới cuối, Hoài Chân nhếch môi rồi im lặng.

Bảo Châu không tin: “Thế không có chút ưu điểm nào hả?”

“Có chứ.” Hoài Chân đáp dứt khoát, “Con dòng cháu giống.”

Adeline là con gái bản địa,  không được giáo dục bằng tiếng quan thoại, chưa từng học về tích “vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống” nên không hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này.

Bảo Châu hỏi tiếp: “Con dòng cháu giống như thế nào?”

Hoài Chân đáp: “Tiêu hết nghìn vàng, chẳng chút tham lam, tinh thần gan dạ, phóng khoáng quảng đại.” 

Lần này Adeline đã hơi hơi hiểu được cái khí phách ấy.

Ba cô gái cảm thán, nhất trí cho ra cùng nhận xét: “Đàn ông có dòng có giống, quả nhiên có thể bù đắp mọi khuyết điểm.”

Đến cả Bảo Lai ham tiền cũng không tránh khỏi phàn nàn: “Chỉ cần một ưu điểm này thôi là mấy khuyết điểm trước đó không còn là khuyết điểm nữa.”

Thực ra Hoài Chân còn tính nói tiếp nữa, nhưng nếu các cô gái đã bảo như vậy thì khỏi cần nhắc thêm gì tới đẹp trai, giàu có hay hiểu biết.

Nhưng cô vẫn không hiểu: “Tại sao? Không biết anh ta đã có bao nhiêu người phụ nữ, không biết liệu có bị bệnh không…”

Bảo Lai nói: “Anh rể mình hồi trước sống tệ lắm, nuôi đào kép nè, còn tằng tịu với phụ nữ có chồng, bị chị mình phát hiện, quậy um lên một trận, đợt đó còn thấy may vì chưa kết hôn, ai dè đến cuối vẫn thành anh rể mình. Chỉ vì ba mình nói: ‘Đàn ông ai cũng thích quan hệ phức tạp”.”

Adeline nói: “Cha mình, cả mẹ cũng nói như vậy, đàn ông có ai mà chẳng ăn vụng?”

Hoài Chân thở dài.

Bởi vì hạn chế của thời đại, kết quả câu chuyện vượt xa ngoài sự tưởng tượng của cô. Nhưng âu dễ hiểu: Nhân vật anh hùng như vậy, là ai cũng sẽ bị thu hút.

Bảo Lai hứng thú hỏi: “Thế ông anh kia của cậu muốn tìm người như thế nào?”

“Anh ấy hả,” Hoài Chân có chút tiếc hận vì không tranh giành, “Anh ấy muốn tìm người tham tài không háo sắc, ghét anh ấy.”

Bốn cô gái nói cười rôm rả, bàn luận về các danh viện khuê tú nổi tiếng hiện nay trên thế giới. Bọn họ phát hiện, dù có là mỹ nhân quen nhìn châu báu thì lựa chọn của các cô gái về đàn ông lại khá đồng nhất. Ai mà không thích anh hùng chứ? Vậy là bọn họ cũng không thể đưa ra kết quả cuối cùng.

“Chắc anh ta phải tìm một người không thích đàn ông quá.” Bảo Lai tuyên bố một cách sắc sảo.

Hoài Chân cười phớ lớ, thầm triển khai ý: Không thích đàn ông, không thích Tiểu Lục gia.

Nói đến đây, đột nhiên Bảo Châu hỏi: “Hình mẫu lý tưởng của Hoài Chân là chồng cậu hả?”

Hoài Chân chớp mắt: “Đương nhiên không phải.”

Không chống nổi sự truy vấn của mấy cô bạn, cô cố gắng mô tả: “Gu thẩm mỹ của mình cố định từ nhỏ tới lớn. Đến giờ mình vẫn cảm thấy chồng tương lai của mình ắt phải có phong cách cổ điển Trung Hoa, đôi khi lại cảm hứng, múa bút vẩy mực nhàn nhã thơ ca, vẽ tranh sơn thủy hoa điểu trùng cá, cũng gửi cho mình thư tình thư nhà; anh ấy cần phải lớn hơn mình ít nhất bảy tuổi, nói chuyện nhẹ nhàng điềm tĩnh; Chữ “ăn” quan trọng nhất, nấu ăn phải tinh tế, biết được nhiều món ở nhiều nơi.”

“Cậu lắm yêu cầu thật.” Mọi người đều cười cô.

Adeline thân với cô nhất, đùa cợt: “Thế ông chồng ‘tiếng Anh cực chuẩn” nhà cậu đạt được bao nhiêu tiêu chí?”

Hoài Chân lắc đầu than thở: “Không dính dáng một chút nào luôn. Khéo anh ấy là khắc tinh chuyên khắc chế cuộc đời mình.”

Bốn người học các lớp khác nhau. Lớp học buổi chiều không ở trong tòa nhà chính nên mất rất nhiều thời gian mới đến được, vậy là thời gian buôn chuyện buổi trưa yêu thích của Hoài Chân phải kết thúc sớm.

***

“Tiếng Anh cực chuẩn” dĩ nhiên là ám chỉ Caesar. Nguồn gốc của biệt danh này là có lần anh đưa cô đi dự tiệc, một đồng nghiệp trẻ ở lãnh sự quán hỏi cô: “Cô thích điều gì ở C?”

Tình yêu vừa là vấn đề hóa học mà đồng thời cũng là vấn đề sinh học… Đến khi xem xét kỹ hơn, nó cũng trở thành một phần vấn đề triết học. Cô nghĩ hoài nghĩ mãi cũng chẳng thể nghiệm ra, đành đáp qua loa: “Có lẽ là vì anh ấy nói tiếng Anh rất chuẩn, không có giọng địa phương?”

Và câu trả lời đó đã biến thành trò cười kinh điển lâu dài cho nhóm người Mỹ trẻ hoặc đã trưởng thành. Hiệu ứng của câu đùa không chỉ nằm ở câu chuyện mà còn ở chủ đề và đối tượng mà nó ám chỉ.

Rất rõ ràng, Caesar chính là đối tượng rất hiếm hoi có thể trêu chọc.

Toàn bộ lãnh sứ quán Mỹ cũng lấy phần vinh dự vì trò đùa này.

Đến nỗi mỗi khi có người trong lãnh sự quán Mỹ bị pha giọng bởi người Ấn Độ hay người nước khác, đồng nghiệp của anh ta sẽ đùa rằng: “Hừ, giảm mất 80% sức hấp dẫn rồi”.

Trên đảo vốn chẳng đông dân, giữa người này với người kia ít nhiều cũng có liên hệ. Vậy là câu đùa ấy một đồn mười mười đồn trăm, đến khi Hoài Chân nghe được từ Adeline thì hầu như ai ai trên hòn đảo này cũng biết.

Trên đảo nhiều núi, có vài người Mỹ sinh sống nơi đó. Trong hai ngày rảnh rỗi vừa qua, Caesar đi thăm hỏi khắp nơi cùng lãnh sự, tập hợp nhóm người Mỹ phân tán lại, tổ chức đủ loại gặp gỡ kiểu Mỹ hòng giao lưu làm quen và củng cố tư tưởng yêu nước.

Anh đã hẹn với cô sẽ về nhà khoảng mười một giờ. Cho nên sau giờ học, Hoài Chân lại mời các cô gái đi Trung Hoàn ăn kem, lúc về tới nhà đã gần chín giờ.

Người Mỹ thường rất kín đáo thông tin, bình thường sẽ không chủ động đến các nhà hàng Trung Hoa khác nhau ăn uống, cũng không biết món ăn vào có ngon hay không.

Còn Hoài Chân lại hay đi cùng cánh chị em tới từng nhà hàng quán ăn để ‘thẩm duyệt’. Gặp món gì ăn ngon đều muốn cho anh nếm thử.

“ ‘Tiếng Anh cực chuẩn’ chắc chắn là người Tây có lộc ăn nhất trên cái đảo này.” Nhìn cô dặn đầu bếp gói ghém mấy món mà mình khen ngon đem về nhà, Adeline than.

Quán kem này, không biết có phải đang trong thời gian khai trương chào hàng hay không mà kem vị bơ sữa rất thơm ngon, cắt cũng rất dày. Cô thêm bơ vào bánh dứa và giăm bông vào mì khô, tự nhủ có lẽ đúng như vậy.

Chẳng qua không rõ người Mỹ mê hamburger liệu có thích ăn món này không.

Hoài Chân về nhà chợp mắt một lát rồi rời giường, lấy ra hai lát phô mai cứng và chanh muối trong tủ lạnh.

Vắt dẹt chanh muối, đổ vào trà đá lắc đều, trong lúc đó mì giăm bông và bánh dứa cũng vừa lúc nướng nóng.

Một cơn gió lướt qua hành lang. Cô đeo găng tay cách nhiệt, đưa mắt nhìn ra ngoài, song không thấy đèn sáng nên không để tâm. Đeo găng tay, cầm nguyên liệu loay hoay nấu nướng mà đâu hay có người đứng dưới bóng cây cọ ngắm cô thật lâu.

Căn hộ này có một khoảng sân nhỏ, dưới lầu là cây cọ và rêu leo dọc bờ tường, mờ ảo trong màn đêm. Phòng ngủ ở tiền sảnh, băng qua sân là nhà bếp và phòng ăn, đứng ở tầng trên có thể nhìn thấy cảng biển xanh trắng. Nhỡ quên không đóng cửa nào, dù là cửa chính hay cửa sổ, là có cảm giác gió ngoài hành lang có thể thổi cô gái nhỏ ấy rơi  xuống biển.

Cô đứng dưới vuông đèn ấm áp hắt ra từ cửa sổ trong đêm, tóc lỡ cỡ, búi tóc kiểu Trung được cô buộc gọn trước lúc ra cửa nay đã tán loạn, vài sợi rũ xuống tôn thêm phần dịu dàng. Trên tay bận rộn, mỗi động tác cô đều phải xoay cổ tay để giữ tóc, thoạt trông có phần luống cuống.

Một ý nghĩ xấu xa nhen nhóm trong anh, anh không phiền khiến cô thêm luống cuống. Caesar rón rén đi chân trần vào nhà, bất thình lình áp sát từ phía sau toan hôn má, song khi nhìn xuống phần cổ thon dài, dưới làn da sạch sẽ là mạch máu thanh mảnh yếu đuối nhưng lại toát lên sự cám dỗ khó giải. Đôi môi hơi hé chạm vào làn da nổi gân xanh, hôn nhẹ một cái, hỏi: “Cô gái này… cô là ai?”

Con người này lúc nào cũng thích đùa.

Hoài Chân vốn đã cảnh giác khi có tiếng gió mở cửa, lúc bóng mờ tiến đến,cô rất muốn cầm cái vá đập anh một cái.

Nhưng khi đột nhiên nghe thấy câu hỏi ấy, Hoài Chân mới ngớ người… Đây là ngày đầu tiên cả hai gặp lại sau khi lắp bộ chặn ghi âm.

Một suy nghĩ bộc phát trong đầu, cảm hứng nảy sinh, để mặc anh làm theo ý mình, đáp: “Thưa ngài, tôi là Hoài Chân…”

Cộng thêm ba năm vào số tuổi lúc vừa tới đây: “Tháng Chín này là tròn hai mươi hai tuổi.”

Anh biết cô đang nói chính bản thân, dừng động tác lại, khàn giọng hỏi: “Đang đi học?”

Cô đáp: “Nếu không có gì thay đổi, năm nay… năm nay sẽ tốt nghiệp đại học.”

Bàn tay anh dần di chuyển xuống dưới.

Bị hôn đến phát ngứa, Hoài Chân run run ngẩng cổ, cảm giác kìm nén nghe lời như con gái nhà lành đang bị trêu ghẹo: “Đừng… đừng hôn ở đó, bị chồng, chồng về phát hiện, sẽ không hay…”

Không rõ là vì cảm thấy đi quá giới hạn hay là tiết mục ngoại tình quá kích thích, anh nghe thế, động tác trên tay dừng lại.

Còn cô diễn quá nhập tâm, chưa kịp hồi hồn: “Bố mẹ sinh tôi lúc 20 tuổi, nên tôi cũng đã lấy chồng năm 20…”

Caesar áp sát từ phía sau, bao bọc cô, dùng môi phác họa đường cong của cô. Anh đột nhiên hỏi: “Như chúng ta bây giờ nói thế nào bằng quốc ngữ?”

Cô không rõ anh muốn ám chỉ động tác hay hành vi: “Tóc mai chạm vành tai?”

“Có nghĩa gì?”

Cô quay đầu cọ vào anh: “Thế này?”

Anh cảm thấy rất thích hợp, da chạm da, tai nóng bừng, tóc xõa tung, trên người không có chỗ nào là không nóng.

Dần dần cô chẳng thể tiếp tục câu chuyện được nữa, thi thoảng vang lên tiếng khóc nấc du dương.

Rồi bất thình lình cô đột nhiên bị anh nhấc lên, đặt trên bệ bếp.

Hoài Chân vùng vẫy la: “Bao-cao-su!”

Anh chậc một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, dùng hai tay bế cô vào phòng ngủ.

Đi được mấy bước, cô gái trong ngực lại run lên, lại hét lên: “Lò… nướng!”

Caesar duỗi một tay ra tắt lò nướng, tay còn lại nâng cô như lực sĩ trần truồng chiến đấu trên quảng trường Trung Cổ, cuối cùng chiến thắng giành được mỹ nhân, bước chân không ngừng. Đèn dọc hành lang không bật nhưng anh vẫn có thể quen cửa quen nẻo đi xuyên màn đêm, băng qua khoảnh sân cùng hành lang gấp khúc, đẩy cửa ra, lột trần cô rồi ném cô lên giường.

Hoài Chân giãy giụa cố ngồi dậy nhưng lại lập tức bị đè xuống.

Gần đây anh đã biết cách ‘hành hạ’ cô hơn, cô cũng cảm thấy thú vị hơn, không còn đau như trước. Sóng cao trào đến, cô cắn răng chịu đựng, người phía sau càng thêm giày vò cô, ép buộc cô, ghé vào tai cô, hơi thở mang mùi rượu hổn hển: “… Kêu lên đi.”

“Không… không được.”

“Cái gì không được?”

“Tiếng Anh… không được.”

Anh lời ít ý nhiều: “Tiếng quan thoại.”

Não Hoài Chân đã ngừng hoạt động vì thiếu oxy.

Nói tiếng quan thoại gì cơ?

Chưa gì đã bị phạt, cô khẽ “a” một tiếng.

“A” nghĩa là gì?

Ngôn ngữ động vật? Hay tiếng nước nào vậy?

Có vẻ bản năng bạo lực của anh đã được khơi dậy, ập đến sau đó là bão tố.

Ngoài trời bắt đầu rả rích mưa, gió thổi lên cửa kêu “lộp độp”.

Lời nói phía sau cũng bị vỡ vụn.

Toàn thân Hoài Chân khuyết thiếu oxy, chỉ còn lại nhịp thở yếu ớt tựa chú mèo con cất tiếng vô vọng giữa màn mưa.

Đến khi mưa ngớt hạt, cô mệt mỏi nằm trong vòng tay anh, ánh mắt rệu rã.

Cô nghĩ đến những thứ trong bếp. Bánh dứa đã nguội, đá đã tan; trà chanh đã nóng, mì khô đã lạnh. Có điều cô thật sự chẳng còn sức để hâm nóng lần nữa.

Cô biết anh đang ở độ tuổi hăng hái nhất, nhưng như vậy khác gì đòi hỏi vô độ. Chỉ một bữa ăn, lần nào cũng thành ra thế này; đi công tác về, lần nào cũng không kết thúc được.

Cô âm thầm soi mói điểm xấu của anh trong bụng, sắc mặt cũng càng lúc càng kém, lại còn bị ôm chặt không thể thoát ra.

Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, coi như thả lỏng cùng cô, sau đó vờ như hỏi bâng quơ: “Hôm nay em gọi điện cho ai thế?”

“Thầy thuốc Huệ, với…” Mất một lúc cô mới nhớ ra tên tiếng Anh của hắn, “Charlie Hung.”

“Hồng cũng cần xem mặt à?”

Cô đang tính đáp thì chợt sửng sốt: “Anh nghe lén điện thoại của em?”

Anh đáp một tiếng vô cùng thẳng thắn.

Cô hỏi tại sao: “Máy điện thoại có gì để nghe lén chứ? Lúc nói điện thoại với người khác em chưa từng nói sai một từ nào.”

“Ai mà biết được,” Ban đầu anh còn mập mờ, nhận thấy cô không vui thì hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô rồi mới nói, “Anh thích nghe em nói tiếng quan thoại.”

Cô nói: “Không phải ngày nào em cũng dạy anh tiếng quan thoại à?”

“Khác chứ.” Anh nói, mang chút ấm ức, “Em nói chuyện với hắn bằng tiếng quan thoại. Vừa nói vừa cười… Anh nghe không hiểu.”

Giọng cô mềm mại, dịu dàng, phát âm rõ ràng, tựa cơn gió thổi qua bụi cây dương xỉ. Mặc dù chưa từng thừa nhận nhưng anh rất thích nghe cô nói tiếng quan thoại. Khi hai người giao tiếp thường tránh sử dụng tiếng quan thoại; còn khi cô dạy anh nói tiếng quan thoại, phát âm chậm và rõ ràng, kiểu bắt chước trẻ con lám mất đi bản chất thật. Nhưng chưa bao giờ, cô dùng tiếng quan thoại thì thầm bên tai anh.

Bắt anh thừa nhận mình ghen tị với một kẻ đê tiện và xấu xa như vậy là một việc rất khó khăn, nhưng hôm nay, chỉ vì một lý do nhỏ nhặt đó, anh lại ghen tị với hắn.

Cô lấy làm khó hiểu: “… Anh ghen cái gì?”

“Không phải rất quan trọng sao?” Dừng một lúc, anh trả đũa, “Em thích tiếng Anh tiêu chuẩn của anh thì anh thích em nói tiếng quan thoại chính gốc.”

Hoài Chân chọc vào bụng anh: “Anh là người Mỹ, đừng có xấu tính thù dai nhé.”

“Anh sinh ra đã là kẻ xấu tính, nhớ lâu thù dai,” Anh bị cô cào khiến bụng căng cứng, cố nhịn cười, “So với đàn ông Trung Quốc truyền thống, ôn hòa không tì vết như ngọc thì anh chẳng giống chút nào. Em có thất vọng không?”

Hoài Chân khựng lại, mở to hai mắt: “Anh… Anh còn nghe lén trường học bọn em?”

Anh đáp: “Chủ nghĩa bá quyền nghe lén mọi thứ.”

Hoài Chân nằm trong bóng tối suy ngẫm một lúc, dần cảm thấy câu nói đó đặt trong thời đại này, trên hòn đảo này, cũng không phải là điều khó hiểu. Cô trở mình trong vòng tay anh, nói: “Hình mẫu lý tưởng của em là mẫu người đàn ông Trung Quốc dịu dàng. Nhưng hình mẫu lý tưởng của anh chẳng phải là con gái Mỹ tóc vàng mắt xanh, đường cong quyến rũ, cao ráo và năng động hay sao? Em đây cũng có… liên quan chút gì đến hình mẫu ấy đâu.”

Hai mắt anh lấp lánh như tinh tú trên cao: “Bây giờ anh sẽ nói hình mẫu lý tưởng của anh chính là em. Độ trùng khớp 100%.”

Cô khá khinh thường cái kiểu liệu cơm gắp mắm ấy: “Nếu có ngày anh thay lòng đổi dạ, anh cũng sẽ nói những lời như vậy với cô bạn gái tiếp theo à?”

Caesar hơi chống người dậy, cúi đầu nhìn cô với nụ cười khó tin.

Cô nói tiếp: “Em không tin vào bất cứ điều gì mãi mãi. Nếu anh đủ dũng khí thì viết câu đó ra giấy đi, năm mươi năm… không, hai mươi năm, mười năm hoặc vài năm sau, em đến cửa tìm anh, dán cái câu đó lên mặt anh.”

Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi ấy mà thử xác nhận một điều: “Trong cuộc đời của em, liệu có bao nhiêu bạn đồng hành có thể luôn giữ vững… hình mẫu ‘Trung Hoa’  lý tưởng?”

Trông anh rất nghiêm túc, có thể thấy rõ anh đang tức giận.

Hoài Chân chồm tới hôn anh: “Em yêu anh, anh yêu. Ngay lúc này đây, trong khoảnh khắc yêu anh, em chỉ ước mình có thể cùng anh đi đến tận cùng mãi mãi… “

“Nhưng…” Anh cười cười, chờ câu kế tiếp.

“Nhưng,” Cô cũng cười mỉm chi, “Em từng nghĩ mình sẽ kết hôn với hình mẫu lý tưởng.”

“Song, nếu hình mẫu lý tưởng của em xuất hiện bây giờ, có khi em chẳng buồn nhìn người ta lần nào…” Rồi như cảm thấy lời ấy có phần võ đoán quá, cô bổ sung, “Có lẽ sẽ nhìn một cái.”

Anh lập tức cắt ngang suy nghĩ mơ mộng đó, “Nope.”

Cô hỏi tiếp: “Nếu là anh…”

Anh lại cắt ngang: “Never.”

Cô nhấc mình lên trong vòng tay anh, tiến đến gần nhìn anh thật kỹ: “Nói cho em biết, anh đã nghĩ gì khi hẹn hò với người bạn gái đầu tiên?”

Anh rơi vào hồi ức ngắn ngủi. Không rõ là chưa nhớ ra hay là cảm thấy có cho ra câu trả lời cũng không ổn.

Anh bèn hỏi ngược: “Còn em?”

Cô cười xán lạn: “Anh là mối tình đầu của em.”

Xem ra câu trả lời rất vừa lòng anh, anh thả lỏng nét mặt, tiến tới hôn cô. Hoài Chân dựa vào ngực anh, đột nhiên bảo: “Bố mẹ em…”

Anh nhanh chóng hiểu cô không nói A Phúc và La Văn, lập tức tiến vào trạng thái nghiêm túc tập trung. Kể cả trước đó, trước khi anh xây dựng tổ ấm an toàn này cho cô, anh chưa bao giờ nghe cô kể về họ.

“Bọn họ đều có nhân tình ở ngoài.” Cô nói.

“Ở ngoài…? Ly hôn?” Trong quan điểm của anh, đối với một gia đình Trung Quốc bảo thủ thì đây là chuyện sẽ khiến cô tổn thương đến mức có thể sinh ra cái bóng tâm lý.

Thế mà cô lại rất bình tĩnh: “Họ gặt hái được thành tựu và danh tiếng trong lĩnh vực riêng mình, cũng từng là lý tưởng của nhau. Nhưng bọn họ lại có cá tính độc lập riêng biệt, sống mà không cần phụ thuộc đối phương. Cả đời họ theo đuổi tự do tuyệt đối, luôn say mê với những điều mới mẻ, mãi mãi tò mò, điều đó khiến họ luôn trẻ trung trong tư tưởng, có suy nghĩ sinh động, không bao giờ thiếu sáng tạo, không bao giờ ngừng bước. Một khi bị ràng buộc bởi hôn nhân lâu dài, ắt chỉ còn lại sự nhạt nhẽo, điều này vi phạm bản chất của họ…”

Anh im lặng một lúc mới cất tiếng – giọng hơi khàn: “Em nghĩ thế nào về việc ấy?”

Hoài Chân lắc đầu: “Tuy bọn họ làm vậy nhưng không khuyến khích em học theo. Dĩ nhiên em có quan điểm sống của riêng mình, cũng xây dựng quan điểm hôn nhân riêng… Nhưng vì họ, em đã học cách chấp nhận mọi kiểu tình yêu trên đời này.”

“Em có từng…” Hiếm khi anh không biết phải tìm từ như thế nào, trúc trắc mở miệng, “Vướng vào kiểu quan hệ như vậy chưa?”

Hoài Chân lắc đầu, “Em còn nhỏ thế này, về phương diện sinh học hay tâm lý đều chưa hoàn toàn trưởng thành, em bảo vệ bản thân rất tốt, không muốn có trải nghiệm lần đầu tồi tệ.”

Dứt lời, cô liền nhận ra mặt anh xám ngoét đến độ nào, bấy giờ mới nhớ tới lần đầu tiên của hai người, không chỉ tệ nhất mà còn tệ hơn.

Cô bèn bồi thêm: “Hoàn cảnh khác nhau mà. Em sống nhiều năm rồi nhưng chưa từng gặp ai khiến mình rung động.” Nói xong, cô len lén nhìn anh, “Còn khi tới đây, vừa mở mắt đã gặp được anh.”

Sắc mặt anh trở nên tốt hơn, lại hôn cô một hồi. Quyết định cho cô thêm một cơ hội nữa, anh hỏi: “Hình mẫu lý tưởng của em là gì?”

Cô không hề do dự: “Đàn ông phương Đông, truyền thống.” Rồi hỏi anh, “Còn anh?”

“Người đẹp tóc vàng mắt xanh đầy quyến rũ.” Anh trả đũa.

“Kiểu như Marilyn Monroe à?”

Lại một người nữa chưa được sinh ra.

Vì đã quá quen nên anh tự động bỏ qua bước này, nheo mắt hỏi: “Giống Hồng?”

Cô lắc đầu: “Phải sạch sẽ hơn anh ấy một chút, có học hơn một chút, bớt nhàm chán hơn một chút.”

Anh bắt chước: “Phải có chút bảo thủ, chút nhút nhát, tốt nhất là đừng thông minh quá.”

Nghe anh nói, cô trầm ngâm một lúc rồi chợt bật cười.

“Cười cái gì?”

Cô cười đáp: “Em đang nghĩ, nếu chúng ta không có duyên gặp gỡ mà kết hôn với hình mẫu lý tưởng, không biết lúc gặp nhau sẽ thế nào nhỉ.”

Anh cười bảo: “Có vẻ anh khó mà sống được đến lúc em kết hôn.”

Hoài Chân buồn bã, nói như chúc phúc cầu mong: “Anh có thể, anh có thể mà.”

“Nếu như vậy, anh chỉ có thể mang mặt nạ oxy, ngồi trên xe lăn nhìn em và bạn đời nắm tay cười nói dưới ánh nắng.” Anh nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên trịnh trọng, “Bạn đời của em có thể đánh cho anh gãy xương… Đó là một chuyện rất tàn nhẫn.”

Hoài Chân cười phá lên, ngẫm kỹ rồi tiếp lời: “Nếu không phải em đến nơi này mà là… anh đi đến chỗ em, chúng ta gặp nhau sẽ thế nào?”

Tiếng cười khiến lòng anh ngứa ngáy, anh không nhịn được ôm cô vào lòng, đặt ở trên đùi: “Nói thử xem nào.”

Cô nhìn bóng cây cắt trên bức tường cạnh cửa sổ, cố phác họa: “Em hai mươi tuổi, lấy một người đàn ông phương Đông. Anh bằng tuổi em, lại lấy một người Mỹ ngực to não nhỏ.”

“Tại sao lại là ngực to não nhỏ?” Anh hỏi xen vào.

“Nếu đã thông minh còn ngực to thì em làm gì có cửa so sánh, rồi tình tiết phát triển thế nào được…” Cô lẩm nhẩm. Anh khẽ cười, bàn tay không yên phận toan muốn áng chừng, nhỏ giọng thì thầm: “Có gì không tốt đâu.”

Cô hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện sắp sửa thêu dệt, không hề bị anh làm phiền: “Rồi tụi mình dần cảm thấy mệt mỏi với đời sống hôn nhân nhàm chán, có một ngày, cả hai gặp nhau ở một khách sạn trên bãi biển phía Nam Trung Quốc. Anh không chịu nổi cách cư xử ồn ào vô lý của vợ, còn em, vì chồng lớn hơn em mười tuổi… không thể thỏa mãn được em. Chúng mình giải sầu bên bờ biển về đêm, anh ấn tượng trước phép tắc của em, còn em lại nhìn trúng cơ thể trẻ trung khỏe khoắn, energetic của anh…”

Anh nắm tay cô di chuyển trên người mình, từ cơ bụng đến tuyến nhân cư, khi cô nói ra từ “energetic” thì ngừng cười, áp sát vào tai cô truy hỏi: “Rồi sau đó?”

“Dưới ánh trăng, trên bờ biển không một bóng người, chúng mình trải qua một đêm khó quên.”

Anh hỏi chi tiết: “Một đêm thế nào?”

Khi nhắc đến chủ đề cấm kỵ như vậy lại chẳng thấy chê cô quá cởi mở.

Hoài Chân nhìn thấu tiêu chuẩn kép của anh, ậm ừ hai tiếng rồi cười phá lên: “Anh nhìn em đầy mê mẩn, trong khi đó em đã là một thiếu phụ giàu kinh nghiệm, dốc sức an ủi anh.”

Anh nắm tay cô đi xuống, hỏi: “Là kiểu này?”

Hoài Chân chấn động.

Anh khàn giọng hỏi: “Sau đó?”

Cô trợn lớn mắt, cả cơ thể như không còn thuộc về mình nữa, chỉ còn giọng nói vẫn vững vàng kể tiếp hình ảnh trong đầu, “… Sau đó, chúng mình hẹn nhau gặp tại đây mỗi tối.”

“Và rồi?”

“Anh đợi hết đêm này sang đêm khác nhưng em không xuất hiện.”

“Vì sao?”

“Ông chồng em rất có quyền lực ở địa phương, giám sát mọi lời nói hành động của em, không cho em qua lại với anh.”

“… Anh đi tìm em.”

“Bố mẹ em cực kì ghét người Mỹ, mặc kệ chồng em đánh anh một trận bán sống bán chết, đuổi anh đi.”

“… Anh đi tìm em.” Giọng anh khàn khàn, nghe nghẹn ngào.

“Còn anh vì ngoại tình mà bị vợ và gia đình bắt lại.”

“Vậy em hãy tới tìm anh…”

“Ừm…” Anh mút nhẹ vào cổ và tai khiến cô không thở nổi, chỉ có thể lặp lại ngắn gọn: “Em đi tìm anh…”

Cảnh tượng dừng lại, anh vùi mình vào vai cô, giọng khát khao hỏi: “Em tìm anh như thế nào?”

“Em giả vờ làm người hầu đẩy xe đồ ăn, đến trước bàn ăn của nhà anh, nói muốn đưa anh đi.”

Caesar tựa đầu vào xương quai xanh của cô, đột nhiên cười lớn rồi dần dần thở dốc.

Cười cười một lúc, anh mới bảo: “Em chắc chắn không muốn xuất hiện ở bàn ăn nhà anh đâu.”

“Tại sao?”

Caesar tưởng tượng cảnh cô gái nhỏ của mình đi dự tiệc một mình, bị họ Muhlenburg săm soi bằng con mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần, hay nói cách khác là một người bình thường bị một nhóm bệnh nhân tâm thần săm soi – nhìn kiểu gì cũng giống mở đầu của bộ phim kinh dị hài hước.

Anh nói: “Họ nói rất ít. Chín mươi chín phần trăm lời nói trong ngày đều dùng để mỉa mai người khác trên bàn ăn, em sẽ không muốn ngồi cùng bàn với họ đâu.”

Hoài Chân nói: “Then I said, I really hate you guys on the table.” Khiến Caesar lại được phen cười lớn.

Cô hỏi: “Em nói sai gì à?”

“At the table.” Caesar hôn lên má cô, dịu dàng bảo, “Không sao, một lỗi ngữ pháp bình thường sẽ là một trò đùa hay. Vậy anh sẽ nói, ‘em hẳn sẽ không thật sự hi vọng bọn họ xuất hiện trên bàn ăn’.”

Caesar tiếp tục dệt chuyện: “Nhân lúc bọn họ đang ở trên bàn ăn, bọn mình nắm tay cùng chạy trốn.”

Hoài Chân không hiểu vì sao dạo này anh luôn thích cười cợt bậc cha chú nhà mình, hoặc có lẽ anh luôn thích cười nhạo chính mình. Cùng lúc, câu chuyện đã có thêm một tiền đề: “Xí, anh quên rồi hả, bọn mình vẫn chưa và không thể thoát khỏi hôn nhân…”

Caesar lược bỏ luôn tiền đề ấy: “… Vậy hai ta sẽ chung sống bất hợp pháp với nhau mãi mãi.”

Hoài Chân tăng thêm một tình tiết: “Bọn mình mai danh ẩn tích, làm những công việc đơn giản không cần đăng ký danh tính và sống trong cảnh nghèo khó. Ngày ngày bí mật ra ngoài vào lúc nửa đêm, nắm tay nhau đến cửa hàng tiện lợi để mua thức ăn nhanh, rau quả và coca.”

Anh khẽ nheo mắt, nghe có vẻ khá hay.

Hoài Chân cũng cười: “Anh xem, có vẻ câu chuyện điên rồ này cũng không phải là không chấp nhận được?”

“Còn tùy xem đối tượng là ai,” Anh bắt lấy chân cô, kéo cô vào lòng, “Nếu là em, cho dù sinh ra ở thời đại nào, anh cũng có thể vứt bỏ mọi thứ để tìm em.”

Hoài Chân gật đầu.

Bụng nhủ, cuối cùng cô cũng đã thông qua cách kể chuyện, cố gắng để chàng trai người Mỹ này hiểu được rằng cô – một người con gái Trung Quốc dịu dàng, sẵn sàng vì anh mà từ bỏ hình mẫu ban đầu, đối mặt với bản năng, cuối cùng trải qua bao thăng trầm cảm xúc.

Hai người tựa vào nhau, mặt đối mặt trong đêm.

Hoài Chân chưa kịp rung động thì bầu không khí của phim tình cảm đã biến mất, mở màn cho bộ phim hành động thô tục.

Hoài Chân quyết định biến nó thành hài kịch trung niên: “Em lúc này vẫn chưa trở thành thiếu phụ đói khát.”

Người đối diện vô cùng chân thành nói: “… Rồi đợi đến lúc anh không thể thỏa mãn được em thì em lại đi tìm người trẻ khỏe hơn à?” Trong tiếng la hét của Hoài Chân, vở hài kịch trung niên lại biến thành phim hành động kinh phí thấp.

Một đêm mất ngủ chẳng mang lại kết quả gì.

Ngày hôm sau, Quý Hoài Chân nảy ra một ý tưởng, mặc kệ quầng thâm dưới mắt, xuống giường gọi điện cho già Huệ và Tiểu Lục gia, hỏi từng người một: “Tiểu Lục gia có chấp nhận hôn nhân kiểu hình thức không?”

Và y như dự đoán, cô bị già Huệ mắng té tát, mắng đến lúc Tiểu Lục gia tìm tới cửa, giật điện thoại đồng ý đề nghị của cô rồi cúp máy cuộc gọi hải ngoại đắt đỏ từng giây từng phút.

Cô xin một bức ảnh gần đây của Tiểu Lục gia, gửi đến tòa soạn.

Vào ngày hôm đó, một quảng cáo kết hôn được đăng ở vị trí dễ thấy trên tờ Thương báo Nam Dương:

Quảng cáo

Vui lòng làm nguyệt lão cho tôi

Người đề xuất hôn nhân: Hồng Lương Sinh, nam, chưa kết hôn, 27 tuổi. Cao 1m8, hiện sống tại San Francisco, Mỹ, làm việc tại phố người Hoa, quản lý công việc của người Hoa cùng hội quán. Thu nhập hàng tháng trên 1000 USD, biết nói tiếng Anh, tiếng quan thoại và tiếng Quảng Đông. Không cha không mẹ, có vài người phụ nữ bên ngoài. Nay có nhu cầu tìm một phụ nữ phù hợp tuổi để quản lý công việc gia đình, bên nhau về già. Không cần sinh con, tốt nhất cũng nên giống như tôi,có người tình tri kỷ săn sóc bầu bạn, nhưng không được để những điều này ảnh hưởng tới hôn nhân. Mong những ai quan tâm vui lòng liên hệ qua thư và gửi kèm một bức ảnh gần đây, hoặc có thể đính kèm thư riêng gửi bộ phận bán hàng qua thư của công ty chúng tôi để yêu cầu chụp ảnh.

Thông báo tìm vợ giống hệt cuộc đời Tiểu Lục gia, nhận được không ít lời nhục mạ chửi bới của nửa Trung Quốc, nhưng đồng thời cũng khơi dậy sự quan tâm của vài người, mang đến cho thế giới bảo thủ và hỗn loạn này một cơ hội khác để theo đuổi tự do.

– KẾT THÚC – 

Chương trước