Phi hoàng dẫn

[REVIEW] PHI HOÀNG DẪN – Tử Vi Lưu Niên

PHI HOÀNG DẪN

Tác giả: Tử Vi Lưu Niên

Giới thiệu truyện:

“Đàn bà xuẩn ngốc lại yếu ớt, suốt ngày đắm mình trong tình cảm hão huyền, Lục Cửu Lang lừa tình lừa tiền, kiếm được không ít bạc sống qua ngày.

Để rồi một hôm khi trường đao đẫm sát ý bổ xuống, đập tan niềm kiêu hãnh và ảo tưởng của hắn.

Ngàn dặm cát thổi, khói ngấm phế phủ, tuổi thiếu niên tòng quân nhập ngũ;

Cường giả gặp nhau, ai thuộc về ai, chú sói hoang theo đuổi phượng hoàng;

Tình yêu là sự nỗ lực trói bện nhau, còn nàng là cuộc chinh phục của ta.”

Đọc truyện tại đây

——–

Dân gian tục ngữ có câu “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.” Lục Cửu lang không có cha, mẹ mất sớm, lớn lên ở kỹ viện nên tam quan lệch lạc, tuổi còn nhỏ đã quen phường son phấn mà đâm tính phong lưu, dùng miệng lưỡi lừa đàn bà con gái, kiếm được không ít bạc sống qua ngày. Hắn cho rằng cả đời mình sẽ mãi như thế, sinh làm con kiến, chết làm con kiến. Nhưng ông trời trêu ngươi, để hắn vô tình nghe lỏm được bí mật quân sự, đẩy hắn vào cảnh bị truy cùng diệt tận, may thay được anh em Hàn gia cứu trợ. Nhưng hắn vốn bản tính ích kỷ, dẫu được cứu giúp nhưng không thực lòng trả ơn, bởi hắn biết trong mắt những kẻ có chức quyền cao hắn chỉ là một thường dân bé nhỏ, dễ dàng bóp chết hắn trong lòng bàn tay. Lục Cửu lang đề phòng khắp nơi, giở mọi ngón trò chỉ để cầu sinh, khiến Hàn Bình Sách và em gái Hàn Thất khinh thường. Lục Cửu lang mặc xác quan tâm, cần đếch gì các ngươi để ý ta sống thế nào, miễn là ta còn sống. Dù bị tống vào ngục, bị đánh thiếu sống thừa chết, hắn vẫn “hoa ngôn xảo ngữ” lừa người khác cứu mình. Hèn hạ, đốn mạt, quỷ quyệt là những tính từ thân yêu tặng riêng cho hắn, mà có lẽ hắn cũng nghiễm nhiên chấp thuận.

Nhưng lần nữa thế sự trêu ngươi, vừa thoát cửa tử này hắn đã lại sa vào cửa tử khác, cũng bởi thói phong lưu mà nên. Hết cách rồi, hắn đành tòng quân nhập ngũ, cho rằng có thể trốn thoát được sự truy đuổi của đám ác bá ngoài kia. Khéo thế nào Lục Cửu lang lại vào đội quân của Hàn gia – nhà võ tướng danh trấn Hà Tây, không ai không ngưỡng mộ. Thói đời khó bỏ, hắn vẫn bị đồng đội ghét bỏ khinh thường, tẩn cho mấy trận lên xuống. Nhưng Lục Cửu lang là ai, là con gián đánh mãi không chết, ý chí cầu sinh của hắn mạnh hơn ai, từ que củi ốm nhom hắn đã dần dà cứng cáp, đồng đội cũng thay đổi cái nhìn khác. Ngoại trừ Hàn Thất – nữ tướng quân của doanh Xích Hoàng.

Lại nói về Hàn Thất, nàng là con gái nhưng luôn hết mình vì binh nghiệp, cùng cha anh bảo vệ bờ cõi đất nước. Nàng là nữ tướng quân vang danh khắp Hà Tây, nam nhân khao khát nàng, nữ giới ngưỡng mộ nàng, Hàn Thất tựa phụng hoàng vút bay trên cao. Nàng có tài chỉ huy vạn quân, có tài cầm thương bắn cung tài giỏi. Chỉ một mũi thương, nàng đã cứu được đồng đội; chỉ một mũi tên, nàng đã hạ được đối thủ trong trận tỉ võ.

Người như nàng, không biết ai mới có thể xứng đôi? Hàn Thất toát lên một vẻ đẹp chói lóa tựa mặt trời, dẫu làn da có ngăm đen, dẫu tóc tai có thô ráp, vẫn hấp dẫn bao ánh nhìn.

“… Thẩm Minh sinh lòng kính nể, không khỏi vì thế mà động lòng, “Nhưng dù gì cô cũng là phận nữ, gìn giữ đất đai vốn là trách nhiệm của đàn ông nam nhi.”

Hàn Thất cười nhạt, “Tửu lầu Trường An nào khen bày mưu lập kế, quyết thắng ngàn dặm, nào khen phá địch ra sao, diệt thù thế nào, nhưng liệu có hay sau những vinh quang ấy là máu đổ thành sông? Ta biết cha anh đã dốc sức bảo vệ ra sao, chính bản thân cũng thấy không ít nam nhi bỏ mạng trên chiến trường. Ta khổ luyện bao năm là để sóng vai với anh em, nguyện vào sinh ra tử bảo vệ Hà Tây, làm gì có chuyện vì yêu mà gả đến Trường An xa xôi, làm một mệnh phụ vinh hoa an nhàn.”

Người trước mắt tỏa sáng rực rỡ, phong tư hớp hồn người, tựa phượng hoàng đỏ hoa mỹ vô luân, chao liệng trên khoảng trời Tây Bắc cao rộng. Nếu mà đem so, dẫu là hậu trạch tướng phủ nơi người đời nứt mắt ngưỡng mộ cũng thực chật hẹp, chứa sao xuể đôi cánh khổng lồ sải dài trời cao ấy.”(1)

Hàn Thất chính là người thế đấy, người rực rỡ như thế có ai không muốn. Lục Cửu lang cũng không ngoại lệ. Dần dà, “Lục Cửu lang lại không kìm được tìm kiếm bóng dáng nàng, tựa như dùng ánh mắt truy đuổi chú chim hoàng mỹ lệ; nhưng dẫu cho chim có vút bay, cũng chẳng hề ngoái nhìn”. Lục Cửu lang ái mộ nàng, hắn dùng mọi cách hòng đạt được sự thừa nhận của nàng. Chỉ tiếc Hàn Thất vẫn luôn xem nhẹ hắn, sau 3 năm vẫn xem hắn là Lục Cửu lang tiểu nhân không hề thay đổi. Trong trận chiến với quân địch, nàng nhẹ nhàng thả hắn “đào ngũ”, bởi nàng biết hắn không trung thành với quân đội. Lục Cửu lang đi thật, nhưng đi rồi lại về, vừa hay biết Hàn Thất bị địch bắt giữ, một mình hắn xông vào quân địch đối đầu với cả đại quân, cứu nàng thoát khỏi sự truy đuổi của địch, đưa phượng hoàng trở về. Những ngày tháng này mới gần gũi làm sao, Lục Cửu lang cứ ngỡ mình có được phượng hoàng. Oán thay số mệnh trớ trêu, địch vây tứ phía, Lục Cửu lang lại chia xa Xích Hoàng của mình.

Nhiều năm sau gặp lại, trải qua biến cố kẻ lên voi người xuống chó, Lục Cửu lang giờ đây có nhà có tiền, không thiếu gái vây quanh, sói hoang ngày xưa ấy có còn đeo đuổi phượng hoàng? Đấy là câu trả lời bạn sẽ tìm thấy tiếp theo trong câu chuyện.

Quá trình lột xác trưởng thành của Lục Cửu lang quả thực hấp dẫn, như một món ngon mới lạ đưa đến miệng, khiến mình ngấu nghiến đọc chẳng dừng, xuýt xoa khen sao tác giả viết khéo quá. Dù là Lục Cửu lang hay Lục Thương lang, tính cách của hắn trước sau vẫn như một, bản năng cầu sinh mạnh mẽ, có chăng chỉ là che giấu dã tâm hừng hực sau những lời xảo trá. Hắn ngày trước sẽ lao vào tấn công kẻ nói xấu tướng quân nhà hắn; hắn của bây giờ cao tay hơn, lợi dụng chủ tử xử luôn những kẻ có ý đồ với tướng quân nhà mình. Hắn trước sau như một, cùng con tim son sắt không đổi thay. Hắn hiểu người mình yêu, hiểu nàng cần gì, chấp nhận đứng sau nâng đỡ nàng.

“Ta sẵn lòng phụ trợ nàng, giúp nàng nắm chặt vận mệnh, không cần phải kết hôn mà mất đi những gì thuộc về mình, càng không cần lo lắng một gã chồng ngu ngốc ghen ghét nàng, gièm pha nàng, cướp đoạt tất cả mọi thứ của nàng, dùng thân phận ép nàng cúi đầu trước hắn, thỏa mãn cái tự tôn vô năng của chính mình.”(2)

Lục Cửu lang vừa có sự dịu dàng của đàn ông trưởng thành, lại có nét bướng bỉnh của gã thanh niên chìm đắm trong tình yêu. Trớ trêu là kẻ từng chê bai phụ nữ mơ mộng hão huyền như hắn lại thành người hão huyền hơn tất cả. Hắn nuôi mộng trở thành nhất phẩm triều đình đặng về Hà Tây cầu cưới con gái Hàn gia; hắn ôm mộng chiếm lấy thành quách đặng làm sính lễ cầu cưới Xích Hoàng tướng quân. Còn bao lời mới kể cho hết về Lục Cửu lang đây, nhưng thiết nghĩ, những điều hay ho ở hắn để bạn tự khám phá sẽ hấp dẫn hơn nhiều.

“Tây Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập.

Con sói hoang xảo trá kia ắt đã hạ quyết tâm, vứt bỏ tất thảy để theo đuổi nàng.”

P/S: Nội dung (1) và (2) trích từ trong truyện, được mình edit từ bản convert nên không chính xác và còn sót từ Hán Việt nhiều, đồng thời cũng bỏ qua vài chi tiết tránh spoil.

Chương sau