tâm tiêm ý

Tâm Tiêm Ý – Chương 64

“Thực sự chính là chàng.”

***

Phong Vô Tật ngồi trong nhà trọ cũ chờ đến khi trời tối đen mới thấy a tỉ quay về, cậu vội vã chạy ra đón.

Gương mặt Thuấn Âm khuất sau mành sa, mắt cụp xuống, bước chân chậm rãi như đang nghĩ suy.

Tới trước mặt mà nàng vẫn cúi chăm chăm, Phong Vô Tật thấy lạ, nhích đến hỏi: “A tỉ không thăm dò được gì hả?”

Khi ấy Thuấn Âm mới ngẩng lên như sực tỉnh, nhưng giọng vẫn phiêu diêu: “Chí ít đã nắm được phương hướng đại khái, chuẩn bị đi, đợi trời tối sẽ lên đường.”

Phong Vô Tật thở phào, đang định đi thì bỗng dừng bước nhìn nàng: “Vậy tỉ làm sao thế?”

Thuấn Âm lướt qua cậu vào phòng: “Không sao cả, tỉ cần nghỉ ngơi rồi.”

Có lẽ do nhiều ngày bôn ba nên mới sinh ra ảo giác, chứ không sao lại cảm thấy đó là bóng dáng chàng…

Màn đêm trùng trình bao phủ đất trời, Phong Vô Tật đích thân báo tin triệu đội ngũ đang chờ ở hậu phương tới. Hộ vệ ở nhà trọ bắt tay chuẩn bị, có thể lên đường bất cứ lúc nào.

Thuấn Âm đợi ở trong phòng, cũng đã rửa ráy dùng cơm, bao mệt mỏi thoáng chốc trôi đi, nàng ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Dù nói thế chứ không thật sự nghỉ ngơi, chỉ để cảm xúc trong lòng lắng lại, nàng cam đoan mình nhìn nhầm rồi, không thể nào là Mục Trường Châu được.

Có người gõ vào cửa phòng: “Bẩm phu nhân, có thể xuất phát được rồi.” Một hộ vệ đứng ngoài thưa.

Thuấn Âm mở mắt, lập tức xua đi những suy nghĩ miên man, nàng cầm đoản kiếm, chỉnh lại áo chùng rồi ra khỏi cửa.

Bóng đêm tựa nghiên mực đậm, bấy giờ đã là giữa khuya.

Phong Vô Tật cùng đội ngũ đang chờ trên con đường ngoài trấn vắng, không lâu sau đã thấy từng bóng người lần lượt đi ra – chính là các hộ vệ nọ, vì che giấu động tĩnh nên dắt ngựa một cách rón rén.

Thuấn Âm đi cuối hết, nàng dắt ngựa rời khỏi thôn trấn, đợi đã đi xa mới nhảy lên ngựa, bốn vó ngựa cũng được bịt bao bố dày, vó nện xuống, trong gió đêm rét căm phát ra âm thanh trầm đục.

Nàng nhìn đội ngũ sau lưng Phong Vô Tật, sơ sơ khoảng trăm người, không nhiều lắm, nhưng nếu đã có thể được cậu điều động thì hẳn là người đắc lực dưới trướng, huống hồ chưa chắc người của Hạ Xá xuyết đã nhiều hơn.

“Tất cả đi theo ta, cố gắng phát ra động tĩnh nhỏ nhất có thể, hành động theo tình hình.” Nàng thấp giọng nói rồi kéo dây cương xuất phát.

Phong Vô Tật phất tay với phía sau, im lặng bám theo nàng.

Đội ngũ âm thầm tiến tới trước, Thuấn Âm đi vòng quanh trấn nửa vòng tới phía tây – chính là hướng mà nàng đã nhìn thấy ở lối ra khác của thôn trấn. Lúc đó nàng đã thăm dò hai lần, cảm thấy rất có khả năng Hạ Xá xuyết bỏ chạy theo hướng ấy. Mà sở dĩ bọn chúng lại gần trấn là vì khi chạy trốn cũng cần tiếp tế thức ăn, không lí nào lại tới nơi vắng người.

Phong Vô Tật đi sang phải nàng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã vào địa giới Hà Tây rồi, sao đệ thấy giống như đang đến…” Cậu không nói nổi hai chữ Lương Châu.

Thuấn Âm vờ như không nghe thấy, bình tĩnh nói: “Hắn ta chạy vào Hà Tây cũng không lạ, có lẽ cho rằng trốn vào Hà Tây sẽ càng khó bị tìm ra.”

Phong Vô Tật muốn nhìn vẻ mặt nàng lúc này, nhưng màn đêm quá tối khó lòng nhìn rõ, cậu đành tập trung đi đường.

Quá nửa đêm, gió ngày một nhỏ dần, nhờ nương theo hướng gió nên đội ngũ đi rất nhanh, đến bây giờ thì tốc độ đã chậm lại.

Đang trong thời điểm tối nhất trước khi bình minh ló rạng, Thuấn Âm thấp giọng nói: “Đệ nghe kỹ động tĩnh quanh đây đi.”

Thính giác của Phong Vô Tật tốt hơn nàng nhiều nên tất hiểu rõ chuyện ấy, cậu vừa đáp dạ đã đột nhiên nói: “Nơi này quá yên ắng.”

Thuấn Âm cũng đã để ý thấy, còn tưởng là do tai mình yếu, nàng nhìn quanh một vòng, nhanh chóng quyết định: “Tất cả xuống ngựa.”

Toàn đội lập tức dừng lại, lần lượt xuống ngựa.

Thuấn Âm đi bộ tới trước bước vào bóng đêm sâu thẳm, chợt ngửi thấy mùi cháy khét phảng phất trong gió, nàng giơ tay cảm nhận hướng gió, xoay người đi đến.

Phong Vô Tật đuổi theo, đi ở bên phải kéo tay áo nàng nhắc nhở nàng cẩn thận.

Thuấn Âm gật đầu mà không cần biết cậu có thấy hay không, mắt nhìn lom lom đằng trước, đi được khoảng trăm bước thì bỗng dừng lại, giơ tay ngăn cản cậu.

Phong Vô Tật lập tức dừng chân, cũng nhìn về phía trước.

Bóng tối trước mắt đen như mực, khi quen với bóng tối mới mơ hồ nhìn thấy một con dốc nhấp nhô cách đó hàng chục trượng, phía dưới chân dốc lờ mờ có những bóng người nằm nghiêng như những con thú dữ. Loáng thoáng có bóng người đi lại ở nơi xa hơn, hình như đang thăm dò tuần tra.

Thuấn Âm lặng lẽ lùi về sau, xoay người quay về.

Phong Vô Tật vẫn luôn theo sát nàng không rời, không hề gây ra bất cứ động tĩnh nào, đến nỗi cậu còn nín thở.

Cứ thế đi lùi về chỗ cũ, tất cả vẫn đang đứng chờ tại chỗ, bọn họ bịt chặt mõm ngựa không để phát ra tiếng động.

Thuấn Âm bước tới cạnh con ngựa, siết chặt nắm đấm, kìm nén tâm trạng xúc động vì đã tìm ra kẻ địch, nén giọng thì thầm: “Còn chưa biết bọn chúng có cụ thể bao nhiêu người, phía ta nhân lực mỏng, chỉ khi đột ngột đánh úp mới có thể thành công, bây giờ đi vòng về phía tây mai phục.”

Phong Vô Tật không kìm nén nổi nữa, hơi thở đã bất giác nặng đi, nghiến răng nói: “Vừa hay để chúng cũng nếm thử mùi vị bị phục kích.” Cậu không lên ngựa mà dắt ngựa ra dấu cho mọi người cẩn thận đi theo.

Thuấn Âm cũng ra hiệu cho các hộ vệ bám theo, đầu tiên là lùi về phía sau, đi xuống đầu miệng gió rồi vòng về phía tây.

Vì đã dự đoán bọn chúng định tiến sâu vào Hà Tây nên đương nhiên sẽ chọn mai phục ở hướng tây. Nàng vừa đi vừa quan sát, tuy khó nhìn kỹ trong đêm nhưng hình ảnh trong đầu đã dần một rõ ràng. Dù nơi này không gần Lương Châu và nàng cũng chưa từng đến bao giờ, nhưng ít nhất nàng đã nhìn thấy địa hình trên bản đồ đã ghi nhớ.

Dưới chân dần trập trũng, lại vào sa mạc nữa rồi. Nàng cẩn thận nhớ lại, cho tới khi dừng ở nơi đất nhấp nhô, hố trải rộng liền với núi xa, đá nhọn đất cứng nằm tứ phía.

Phong Vô Tật đi một bên, lập tức hiểu ý, xem ra sẽ mai phục tại đây.

Thuấn Âm đưa tay chỉ từ sau tới trước: “Chia chủ lực ra làm hai mai phục ở hai đầu, không cần biết bọn chúng có bao nhiêu, chỉ cần đi vào trung tâm thì đầu trước hãy tách nhân lực của chúng ra, dụ một mình Hạ Xá xuyết ra sau bắt sống.”

Phong Vô Tật hỏi: “Nhưng hai đầu cách nhau khá xa, lỡ hắn không rơi vào bẫy thì sao?”

“Chắc chắn hắn sẽ trúng bẫy, chớ quên mục đích mai phục của hắn ta lúc đấy.” Thuấn Âm trầm giọng nói.

Phong Vô Tật chưa kịp hiểu thì nàng đã giục: “Nhanh!”

Không còn chần chừ, cậu lập tức quay người điều động nhân lực chia ra mai phục ở hai đầu, chỉ giữ lại vài người đi theo.

Lực lượng nhanh chóng tách ra ẩn nấp, bỗng Thuấn Âm thấp giọng nói thật nhanh: “Đệ phải nhớ kỹ lời đã hứa.”

Phong Vô Tật dừng lại, gật đầu thật mạnh như sợ nàng không nhìn rõ trong bóng đêm, thấp giọng nói: “A tỉ yên tâm, đệ nhất định sẽ chú ý, tỉ cũng phải cẩn thận đấy.”

“Đương nhiên.” Thuấn Âm bình tĩnh đáp, đoạn dặn các hộ vệ cũng nấp ra sau đợi chi viện.

Phong Vô Tật vừa định dắt ngựa đi trốn thì đột nhiên khựng lại, tập trung lắng nghe, song vẫn chưa đủ, cậu khuỵu gối áp tai xuống đất.

Thuấn Âm thấy thế bèn hỏi: “Có động tĩnh à?”

Phong Vô Tật đứng dậy, đi sang phải nói vào tai nàng: “Lạ thật, ở vị trí của Hạ Xá xuyết mà chúng ta vừa thăm dò được lúc nãy rất yên ắng, nhưng khi lùi tới đây thì hình như đã có chuyển động, có vẻ ở ngay đằng sau. Nhưng đằng sau là đầu gió, khi có khi không, đệ cũng không chắc có phải nghe nhầm không, mà giờ đã biến mất rồi.”

Thuấn Âm căng thẳng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh trở lại: “Vậy nhớ chú ý cả phía sau, đừng vội di chuyển.” Nói đoạn, nàng dắt ngựa đi tới chỗ trũng bên cạnh.

Phong Vô Tật nhanh chóng đuổi theo.

Bóng đêm nặng nề chầm chậm tan biến nhường chỗ cho sắc xanh ở cuối chân trời, những đám mây trắng vẫn còn hòa lẫn chút màu tối.

Trời hẵng còn sớm, nhưng với những kẻ chạy trốn thì đã là quá muộn.

Gió lùa qua thổi bay cát bụi, phía sau lớp bụi mù là những bóng người phi ngựa tìm đến, cát dính đầy đầu, người lấm lem bẩn, vạt áo bết máu, lăm lăm loan đao trong tay với tâm trạng vừa cảnh giác vừa hoảng sợ.

Bóng người cưỡi ngựa đi giữa chính là Hạ Xá xuyết, hắn vẫn mặc Hán phục viên lĩnh, cằm lún phún râu xanh, tóc tai rối bù, được thuộc hạ bảo vệ nghiêm ngặt trước sau trái phải, loan đao trong tay đã rời vỏ, đôi mắt u ám nhanh chóng đảo qua nhìn lại.

Thuấn Âm nấp sau chỗ đất trũng, đá sỏi rải dưới chân, trước mặt là bức tường sập với những viên đá sắc nhọn lởm chởm, chỉ hé mỗi hai mắt quan sát rồi nhanh chóng thụp xuống đề phòng bị phát hiện, nét mặt nàng ngày càng lạnh lẽo, đặt tay lên hông sờ vào thanh đoản kiếm.

Phong Vô Tật rục rịch di chuyển, nàng đảo mắt nhìn, thấy cậu há miệng nói bằng khẩu hình: Sao đệ cảm giác bọn chúng như bị rượt đuổi nên mới chạy vào đây?

Thuấn Âm lại nhìn ra ngoài, đúng là trông chúng kinh hãi bị truy đuổi, nhưng Hà Tây vốn nhiều binh mã tuần tra, dù bọn chúng chọn lối vắng người thì rất khó đảm bảo sẽ không đụng độ nhau, không chừng vì phải né tránh tuần binh nên mới thảm thế.

Càng thảm càng tốt, vậy mới có lợi cho nàng. Nàng đưa tay vẽ vài chấm xuống đất.

Phong Vô Tật cúi đầu nhìn, đó là ước lượng nhân số của Hạ Xá xuyết, chỉ chừng hơn hai trăm người, nàng còn điểm thêm hai chấm ở cuối ám chỉ có thể có hai cánh bám theo, là phong cách cẩn trọng và gian xảo của bộ lạc Xử Mộc Côn. Nhưng dù chi nhân lực vẫn đã giảm rất nhiều so với khi phục kích bọn họ.

Phong Vô Tật gật đầu ra dấu chờ đợi thời cơ, có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Thuấn Âm nhìn lui sau, chân trời hửng sáng, những đụn mây dày sà xuống đỉnh núi, không có lấy một âm thanh nào ngoài tiếng gió thổi, cứ như thể Phong Vô Tật đã thật sự nghe nhầm.

Nàng ngẫm nghĩ, nếu thực sự có động tĩnh thì chắc chắn cũng không phải có kẻ trợ giúp Hạ Xá xuyết, bởi nếu hắn ta nhận được trợ giúp thì đã không phải lâm vào cảnh chạy trốn.

Khói bụi mịt mù dần lan tới, hội Hạ Xá xuyết đã đi vào tầm mắt bọn họ. Bọn chúng không trao đổi suốt chặng đường nhưng đã dần dần tăng tốc, xem ra việc địa hình không bằng phẳng đã khiến hắn bất an, trông như muốn liều mạng xông tới.

Thuấn Âm đột ngột giơ tay lên.

Phong Vô Tật bất ngờ nhảy ra, tuốt đao cố tình hét lớn: “Giết!”

Hạ Xá xuyết khựng lại, song hắn phản ứng cũng rất nhanh, lập tức quát một câu bằng tiếng Đột Quyết, đội ngũ vây quanh bảo vệ hắn tức tốc lao lên ngăn cản.

Hắn không dừng lại mà một mình cưỡi ngựa xông tới trước, vẫn cứ như xưa, không màng sống chết của thuộc hạ. Thế nhưng tất cả quân mai phục ở điểm đầu đã xông ra, Phong Vô Tật thúc ngựa chạy tới từ cánh bên, vung đao chém vào chân ngựa hắn ta.

Hạ Xá xuyết vội giơ đao ngăn cản, đường chạy trốn đã bị chặn lại, song hắn vẫn cố lao ra từ phía bên kia chứ không chạy về sau trong dự kiến, cứ như rằng không dám chạy về hướng ấy.

Thuấn Âm nhanh chóng nhận ra hành động của hắn, đứng phắt dậy nhảy lên ngựa, giũ mạnh dây cương, ngựa hí dài rồi vọt ra khỏi vùng đất trũng, đạp lên nơi cao.

Hạ Xá xuyết vừa quay đầu thì trông thấy nàng, hắn liếc nhìn Phong Vô Tật, bấy giờ mới nhận ra bọn họ đã phục kích mình, hắn đay nghiến nói bằng tiếng Hán: “Các ngươi chưa chết, còn dám mò tới!” Không nói hết câu, loan đao trong tay hắn đã bổ xuống xông về phía Thuấn Âm, “Vừa hay, giết được ngươi, ta mới có thể an toàn.”

Thuấn Âm lạnh lùng nhìn hắn, cưỡi ngựa chạy tới điểm cuối.

Phong Vô Tật vung đao giết một tên lính Xử Mộc Côn đang ngáng đường, ai ngờ lại đụng tới vết thương, bàn tay cầm đao phải ôm lấy bả vai, cậu cau mày ngẩng đầu, thấy a tỉ cưỡi ngựa phi nhanh về phía sau còn Hạ Xá xuyết đang đuổi theo, lập tức hiểu ra câu nói trước đó của nàng.

“Ch quên mc đích mai phục của hắn ta lúc đy.” Mục đích của tên cậu tặc đó chính là muốn giết a tỉ!

Cậu toan giục ngựa đuổi theo thì bỗng nhớ đến lời dặn của a tỉ, đành cắn răng kìm nén, không thể phá hỏng kế hoạch mà cũng không thể để xảy ra chuyện lần trước, cậu xoay người, ngăn cản lũ binh mã Xử Mộc Côn định chạy tới bảo vệ Hạ Xá xuyết, nghiêng đầu hô to: “Bảo vệ phu nhân!”

Chỉ chờ thu hẹp khoảng cách thêm chút nữa, mấy chục binh mã cùng hộ vệ nấp ở điểm cuối sẽ lập tức xông lên.

Thuấn Âm nhanh chóng chạy về phía sau, nghĩ mãi về câu “giết ngươi, ta mới được an toàn” của hắn, lòng nàng chùng xuống, bỗng tiếng vó ngựa ở sau lưng chợt bặt mất, nàng xoay người, vội vã kéo cương ghìm ngựa.

Hạ Xá xuyết đột ngột dừng lại không tiếp tục truy đuổi, đôi mắt sắc lẻm nhìn trái phải, cách nàng mấy chục bước, bất thình lình lên tiếng: “Ngươi chạy nhanh như thế làm gì, chẳng lẽ không muốn tự tay đâm ta trả thù?”

Hắn đã không còn binh mã hỗ trợ phía sau, toan đảo bị động thành chủ động muốn giết nàng, nhưng lại không dám mạo hiểm đuổi theo nên chỉ lạnh lùng đứng đấy nhìn.

Hạ Xá xuyết cười gằn, thốt ra câu tiếng Hán đầy độc ác: “Hay ngươi đã quên đại ca ngươi chết thế nào? Khi hắn bị đâm hết nhát này đến nhát khác, bị đâm biết bao nhiêu là nhát, thì ngươi đang trốn ở đâu?”

Thuấn Âm nhìn khẩu hình của hắn, toàn thân cứng đờ, bàn tay đặt bên hông lạnh buốt, tai trái bỗng nhói đau song nàng vẫn cố gắng kìm nén, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt của nàng, Hạ Xá xuyết càng thêm đắc chí: “Giờ ta đang rành rành ngay trước mắt, sao ngươi còn chạy? Ngươi phải quay lại giết ta đi chứ!”

Thuấn Âm nắm chặt đoản kiếm trong tay, tay trái bấm mạnh vào lòng bàn tay ngăn không giơ lên bịt tai trái, mồ hôi lạnh túa khắp người, tứ chi buốt căm trong gió thu, nàng cắn mạnh môi ép mình tỉnh táo, đoạn định vung tay trái ra hiệu cho đội ngũ đang mai phục điểm cuối xông lên.

Hạ Xá xuyết siết loan đao định bụng lao đến, ngoài miệng vẫn ngông nghênh kích động nàng: “Không dám giết ta ư, đại ca ngươi chết thảm như thế, hóa ra cũng chết vô dụng…”

Bất thình lình một mũi tên vụt tới, đâm thẳng vào vai hắn ta, cắt đứt lời khiêu khích.

Thuấn Âm ngạc nhiên, nén cơn đau bên tai ngẩng đầu lên, tay trái hạ xuống, lại một mũi tên xẹt ngang người, bay thẳng tới trước ghim vào bụng ngựa dưới thân hắn ta.

Ngựa bị đau nhấc bổng hai vó khiến Hạ Xá xuyết ngã lăn xuống đất.

Tai trái đau tới mức không còn cảm giác, nhưng hình như tai phải vẫn lờ mờ nghe thấy âm thanh rầm rầm, một đoàn kỵ binh như sóng triều đen ập tới từ phía trước.

Nàng quay đầu, đằng sau cũng có binh mã xông đến, khói bụi bay rợp đất trời, người dẫn đầu vừa thu cung về, thúc ngựa phi nhanh chạy đến, vó ngựa cuốn cát vàng xoay ngang dừng.

Bỗng nàng đã hiểu vì sao nhìn bọn chúng giống như bị xua đuổi tới, rồi tại sao lại có động tĩnh ở ngay phía sau.

Hồ Bột nhi lao tới chửi rủa: “Cẩu tặc chạy nhanh lắm!”

Phong Vô Tật nhanh chóng chạy đến từ điểm đầu, dừng lại ở khoảng cách xa, ngạc nhiên gọi: “Mục, Mục Nhi ca…”

Thuấn Âm ngơ ngác nhìn bóng người cưỡi ngựa phía trước, mặc Hồ phục, vai rộng lưng dài, cưỡi ngựa cầm cung đến, hóa ra không phải bong bóng trong mơ mà thực sự chính là chàng.

Mục Trường Châu nhanh chóng đi tới, tay trái siết trường cung, chàng quay đầu nhìn chằm chằm vào nàng ở cách đó mấy trượng, đanh giọng ra lệnh, “Bắt sống Hạ Xá xuyết, những kẻ còn lại, giết sạch.”

Chương trước
Chương sau