tâm tiêm ý

Tâm Tiêm Ý – Chương 61

“Bên tai như vang lên giọng nói trầm ấm ấy.”

***

Lênh đênh trên sông một con thuyền khua chèo rẽ sóng, trong khoang thuyền, Phong Vô Tật nằm bất động trên những tấm đệm xếp chồng lên nhau, bả vai quấn nhiều lớp vải, áo choàng dính máu phủ bên ngoài.

Thuấn Âm ngồi trong khoang, nàng vẫn chưa thay chiếc áo khoác bết máu, cứ lặng lẽ ngồi tại một bên.

Ngày hôm đó sau khi gặp quân mai phục, dù đội ngũ đang rất hỗn loạn nhưng vẫn tức tốc đến Nguyên Châu gần đấy tìm đại phu chữa trị vết thương cho cậu; sau đó còn thu xếp cho các hộ vệ bị thương; cuối cùng chia đội ngũ thành hai tuyến, một tuyến đi đường bộ thăm dò, một tuyến theo nàng bảo vệ Phong Vô Tật, ngồi thuyền của dịch quán đi về Tần Châu.

Từng chuyện từng chuyện được nàng sắp xếp đâu ra đấy rất trật tự, thế mà giờ đây khi ngồi tại nơi này, tất cả chỉ còn lại con tim siết chặt.

Phong Vô Tật bị trúng tên là bởi che chắn cho nàng, dù nàng đã bảo không cần cậu bảo vệ nhưng cậu vẫn đuổi theo, ngăn cản mũi tên của Hạ Xá xuyết. Trên tên không dính độc, có lẽ Hạ Xá xuyết nôn nóng phục kích mà quên bôi độc, song vết thương rất sâu, máu chảy quá nhiều trước và sau khi rút đầu tên.

Đã nhiều ngày liền nhưng cậu chỉ mơ màng tỉnh một lần vào đêm qua, yếu ớt vỗ về nàng: “A tỉ, không sao… Tỉ đừng lo, đệ vẫn ổn…” Chưa nói hết câu đã lại thiếp đi, rồi mê man tới tận khắc này.

Nghĩ đến đây, Thuấn Âm nhắm nghiền hai mắt, bấy giờ mới phát hiện mắt nhức mỏi cay xè do không được nghỉ ngơi.

Nàng bất giác siết chặt góc đệm, giọng tắc nghẽn trong cổ nghe như thầm thì: “Đệ phải bình an, Phong gia không thể xảy ra chuyện nữa…”

Bốn bề yên ắng chỉ có tiếng mái chèo khua nước, rì rào rì rào như đang đếm thời gian.

Thuyền trôi nhanh mà không chòng chành khiến ta bất giác cảm thấy dài lâu.

Mãi đến khi có chùm nắng hắt vào trong khoang, hộ vệ ở ngoài báo cáo: “Bẩm phu nhân, đã tới Tần Châu rồi ạ.”

Thuấn Âm lật đật ngẩng đầu lên, buông tay ra, bình tĩnh đáp: “Lập tức vào thành.”

Thuyền cập bờ, các hộ vệ dắt một cỗ xe ngựa tới rồi cẩn thận chuyển Phong Vô Tật từ trên thuyền vào xe, lại lót thêm mấy tấm đệm.

Thuấn Âm giẫm bàn đạp nhảy lên con ngựa của Phong Vô Tật, cơ thể loạng choạng khi vừa nắm dây cương.

Một hộ vệ thấy vậy bèn nói: “Phu nhân cũng cần nghỉ ngơi.”

Nàng ép mình tỉnh táo, cưỡi ngựa đi lên trước: “Không sao, đi thôi.”

Phong Vô Tật cử hộ vệ về Tần Châu đón người quả đúng đắn, hắn chờ ở ngoài thành mấy ngày liền, vừa thấy đội ngũ đến là vội vã dẫn đường đưa họ vào thành. Toàn đội đi không nghỉ, chẳng mấy chốc đã tới bên ngoài một căn nhà nằm gần phía đông thành, Phong Vô Tật được các hộ vệ đưa vào phòng chính ở hậu viện.

Bốn phía lập tức lu bù lên, lại có người tất tưởi chạy đi mời đại phu.

Thuấn Âm nhẹ nhàng cất bước, lấy ra xấp giấy dó dưới yên ngựa rồi đi vào phòng, từ đầu chí cuối không rời nửa bước.

Phong Vô Tật nằm trên giường gỗ, sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh. Lòng nàng càng thêm bất an, đứng yên bên cạnh như đã nhập định.

Đại phu đã được dẫn tới, ông nhanh chóng đắp thuốc cho Phong Vô Tật rồi sau đó mới thi lễ với nàng: “Lang quân mất máu dẫn đến khí hư, may thay sức trẻ tráng kiện, không bị thương chỗ hiểm, chỉ cần chăm sóc tốt là có thể tỉnh lại.” Nói xong ông liền cáo lui.

Thuấn Âm thở phào, con tim nảy cao đã có thể thả lỏng, lúc này trong cổ mới như được hít thở hơi sống nhưng ngay khắc sau đã tức khắc dừng lại, cứ nghĩ mãi về hai chữ “có thể”. Nàng nhìn Phong Vô Tật, nắm chặt xấp giấy trong ngực.

Một hộ vệ đi tới cửa: “Bẩm phu nhân, đã bố trí ổn thỏa xong xuôi.”

Thuận Âm nghe báo mọi chuyện đã ổn thỏa thì lập tức lấy lại tỉnh táo, chợt sực nhớ ra một chuyện, nàng vội vã rời phòng đi tới tiền viện nhìn quanh.

Đây là nơi ở của Phong Vô Tật, khi cậu được thăng lên Chiêu Võ Hiệu úy mới có chỗ riêng, song không quá lớn, chỉ chia ra tiền viện và hậu viện, không dư đất trống và cũng không nhiều người ở, chỉ có vài tùy cùng một hai tì nữ, đi một đường là có thể gặp hết, số còn lại là hộ vệ nàng dẫn theo.

Nàng nhìn một vòng, đoạn hỏi: “Những người hôm trước đâu rồi?”

Hộ vệ đáp: “Phu nhân muốn hỏi binh mã đã chi viện cho chúng ta?”

Thuấn Âm gật đầu: “Giờ họ đang ở đâu?”

Hộ vệ đáp: “Hôm ấy bọn họ đã rút lui sau khi xác nhận phu nhân an toàn.”

Thuấn Âm im lặng, tất bật tới tận bây giờ không có một khắc nghỉ ngơi, còn chưa kịp hỏi rõ thế mà đã đi rồi…

Lại một ngày sắp sửa trôi qua, căn phòng Phong Vô Tật đang nằm vẫn lặng yên không tiếng động.

Trong phòng có cơm canh trà nóng nhưng chỉ vơi chút đỉnh.

Thuấn Âm ngồi cạnh cậu, cứ cầm mãi xấp giấy dó trong tay, im lặng trông nom.

Không nhớ nổi chặng đường vừa qua đã gấp rút đi trong bao lâu, toàn thân mệt nhoài rệu rã nhưng trong lòng vẫn luôn căng thẳng, không có lấy một khắc thư thái.

Rồi cuối cùng, nàng bất tri bất giác gục xuống sạp, khó khăn ngủ thiếp đi.

Chẳng hay đã bao lâu trôi qua, bên ngoài rổn rảng tiếng tiếng ngựa hí và bánh xe cọc cạch.

Thuấn Âm chỉ bắt được âm thanh mơ hồ, cảm giác đang ở hiện thực, có lẽ là các hộ vệ đi thăm dò đường bộ đã đến; lại cứ ngỡ như ở trong mơ, láng máng nghe thấy tiếng chửi rủa của Hạ Xá xuyết: “Hóa ra là ngưi ca Phong gia… Hôm nay ngay đây s tin ngươi lên đưng!”

Nàng chợt mở bừng hai mắt, nhận ra mình vừa ngủ gục đi, thế là vội ngồi dậy. Nhưng Phong Vô Tật vẫn chưa tỉnh.

Trong chốc lát đã quay về thực tại, lòng nàng chùng xuống, nhìn Phong Vô Tật đau đáu, lẩm bẩm: “Không thể thêm lần nào nữa…”

Bỗng có tì nữ đi tới phía sau, cúi đầu nhỏ giọng thưa: “Bẩm phu nhân, người ở Trường An đã tới.”

Thuấn Âm chậm rãi ngoái đầu, nghiền ngẫm mấy chữ người ở Trường An, cánh môi đóng mở hỏi: “Mẫu thân ta tới rồi à?”

“Thưa vâng.”

Thuấn Âm im lặng, thì ra âm thanh tối qua là đây, nàng từ từ ngồi thẳng dậy.

Tì nữ giơ tay mời: “Mời phu nhân rửa mặt chải đầu thay xiêm y.”

Khi ấy Thuấn Âm mới thấy bản thân nhếch nhác thế nào, nàng đứng dậy nhìn Phong Vô Tật rồi quay người đi ra ngoài, đầu óc hầu như trống rỗng.

Hành lí của nàng đã được chuyển vào căn phòng bên cạnh, nước sạch cũng đã được đem tới.

Thuấn Âm bước vào, cẩn thận cất đi xấp giấy dó cứ cầm trong tay rồi lặng lẽ giấu gọn đoản kiếm, tới khi xoay người vẻ mặt đã bình thản trở lại nhưng trong lòng cô quạnh trống vắng, nàng chưa từng nghĩ hai mẹ con sẽ gặp nhau trong tình cảnh này.

Tì nữ theo chân nàng bước vào, khép cửa lại rồi phục vụ nàng rửa ráy.

Thuấn Âm định bảo mình có thể tự làm nhưng không cách nào thốt nổi thành lời, trong thoáng chốc tâm trí đã bị những suy nghĩ rối ren chiếm cứ.

Áo khoác dính máu cuối cùng đã được cởi ra, tì nữ hoảng sợ chẳng dám nhìn lâu, nhanh chóng lấy một bộ váy trong tay nải thay mới cho nàng, khẽ hỏi nàng có đeo trang sức không.

Nàng ngồi trước gương đồng, không màng soi rõ mà cứ thế gật bừa.

Chẳng mấy chốc đã sửa soạn xong xuôi, tì nữ lui ra. Thuấn Âm ngẩn ngơ một hồi rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hình như có động tĩnh ở tiền viện, nghe như có người đến, mà không chỉ một người. Nàng không chú tâm mấy, cất từng bước đi về phía nhà chính.

Vừa bước qua cửa đã thấy một người đang đứng cuối trước giường, đặt tay lên người Phong Vô Tật nhìn ngắm cẩn thận, hình như đã tới được một lúc.

Nghe thấy tiếng bước chân, đối phương ngoái đầu nhìn nàng.

Thuấn Âm dừng bước nhìn bà, toàn thân đông cứng, một khắc sau mới cất tiếng gọi: “Mẫu thân.”

Là Trịnh phu nhân mẹ ruột của nàng, bà mặc váy chẽn đối khâm sẫm màu, trên tóc không cài trâm thoa, vẫn dáng vẻ đoan trang ngày nào, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn ra thân phận Quận phu nhân của quá vãng.

Ngót nghét sáu năm hai mẹ con chưa gặp mặt nhau, thế mà giờ đây phải gặp lại trong tình huống thế này.

Trịnh phu nhân ngồi dậy, viền mắt hoen đỏ: “Thằng bé đi cùng mày nên mới như vậy?”

Thuấn Âm đan chéo hai tay, gật đầu: “Vâng.”

Chẳng ngờ sau sáu năm không gặp, câu đầu tiên của bà lại là lời chất vấn.

Hốc mắt Trịnh phu nhân càng đỏ tợn, nhìn nàng chòng chọc: “Rõ ràng mày đã được gả đến Lương Châu rồi mà, vì sao không chịu ở yên đấy hả! Lẽ nào ngay cả chuyện này cũng không làm nổi?!”

Cổ họng Thuấn Âm nghẽn ứ không thể thốt thành tiếng, ngón tay siết chặt.

Trịnh phu nhân sầm mặt, giọng lạnh buốt: “Mày đúng là đứa vô dụng, Phong Thuấn Âm, từ đó tới giờ mày còn muốn cái nhà này ra nông nỗi nào nữa?! Có phải mày đã quên đại ca mày chết thế nào, phụ thân mày đã chết thế nào rồi không? Mày còn muốn làm liên lụy đến bao nhiêu người nữa hả? Mày có xứng đáng với những người đã khuất không!”

Lòng Thuấn Âm quặn lại, mặt tái mét, nàng mím chặt môi, cổ họng nghẹn ngào như bị một con dao sắc lẻm cắm phập vào đó, đẫm máu dầm dề.

Trịnh phu nhân oán hận nhìn nàng: “Lần nào cũng chỉ có mày bình yên vô sự!”

Thuấn Âm bất giác lùi về sau một bước, gót chân chạm vào ngưỡng cửa, nhìn gương mặt đầy căm hận của bà và hận ý trong đôi mắt kia, nàng run bắn người, quay đầu bỏ đi.

Trên giường gỗ chợt có động tĩnh, Phong Vô Tật đã tỉnh, cậu giãy giụa nắm lấy tay áo Trịnh phu nhân, vội nói: “Mẫu thân chớ trách a tỉ…”

Thuấn Âm không nghe rõ mà cũng chẳng quay đầu, nàng cắm cúi bước nhanh ra ngoài hòng như muốn chạy trốn.

Đi thẳng tới tiền viện, ra khỏi cửa, dường như có bước chân đuổi theo, không ít hộ vệ đi tới hỏi nàng có mệnh lệnh gì không.

Nàng ngơ ngác đứng sững tại chỗ, tai ù đi không còn nghe thấy gì, chỉ đưa tay kéo ngựa giẫm bàn đạp nhảy lên rồi thúc ngựa lao đi.

Trời tối đen, tiếng trống giới nghiêm cũng đã vang.

Nàng cứ thế chạy thẳng ra khỏi cổng thành bất chấp mọi thứ xung quanh, ngựa phi băng băng tới một khu đồng hoang, nàng thở hổn hển trong cơn gió chiều hôm.

Vì sao người gặp chuyện không phải là nàng? Đại ca đã mất, phụ thân cũng chẳng còn, bây giờ lại là Vô Tật, cớ vì sao người gặp chuyện không phải là nàng!

Nàng thà rằng Hạ Xá xuyết cứ xuất hiện vào lúc này đi, bây giờ nàng chẳng có gì, thậm chí cũng không cầm theo đoản kiếm, thà rằng hắn cứ lấy quách tính mạng của nàng đi…

Ngựa bỗng dừng lại, gió thốc tứ phía, cõi đất trời bao la như chỉ còn lại mình nàng.

Cơ thể Thuấn Âm run lên trong gió lạnh, đáy lòng dần thấm buốt khiến đầu óc tỉnh táo trở lại, nàng lẩm bẩm như đang nói mơ: “Không, không được, mình không thể chết, mình phải có trách nhiệm với Phong gia, không thể để phụ thân và đại ca thất vọng…”

Tai trái chợt nhói đau, nàng trượt từ trên ngựa xuống, đi ngược hướng gió tiến về phía trước một cách vô định. Bên tai phải vẫn ong ong nãy giờ, những lời chỉ trích của mẹ hẵng văng vẳng đâu đây, nàng buồn bã dừng chân.

“Mày đúng là đứa vô dụng, Phong Thuấn Âm, t đó ti gi mày còn mun cái nhà này ra nông nỗi nào nữa?! Có phải mày đã quên huynh trưng mày chết thế nào, ph thân mày đã chết thế nào rồi không? Mày còn mun làm liên ly đến bao nhiêu ngưi na h? Mày có xng đáng vi nhng ngưi đã khut không!”

Thuấn Âm đứng trong gió lẩm nhẩm tự an ủi như thường lệ: “Không sao đâu, sẽ không sao đâu…”

Rồi giọng bé đi dần chuyển thành tự trách: “Con xin lỗi, phụ thân… muội xin lỗi, đại ca… Là con vô dụng, là con vô dụng…”

Tai trái lại nhói lên từng cơn đau điếng, nàng đưa tay bịt lại thì bỗng ngón tay chạm vào thứ gì đó, nàng lập tức ngẩn ngơ.

Là một chiếc khuyên tai, khuyên tai hình cầu vàng đính hạt cườm bên trong đang lủng lẳng trên tai.

Gió lùa qua ngỡ có ngón tay khều nhẹ bên tai, như vang lên giọng nói trầm ấm ấy: “Th vô dng mi có thể nổi bật được ngưi hu dng như Âm nương.”

Thuấn Âm chầm chậm ngồi xuống, vòng tay ôm đầu gối úp mặt xuống, tầm mắt dần nhòe mờ đi.

 

Chương trước
Chương sau