Tâm Tiêm Ý – Chương 52
“Câu đáp đầy dứt khoát, nhưng còn ánh mắt cứ dõi nhìn nàng.”
Ở tiền đồn người qua kẻ lại bất kể ngày đêm, dường như bình minh cũng đến sớm hơn nơi khác.
Mục Trường Châu dậy khá sớm, thế nhưng lại là muộn nếu so với mọi hôm, âu cũng dễ hiểu, trước đó đã bôn tẩu khắp nơi mà hôm qua còn phóng túng thâu đêm.
Chàng quay đầu nhìn người nằm bên cạnh.
Thuấn Âm vẫn đương say giấc nồng, nằm xoay lưng về phía chàng, tóc xanh xõa tung trên gối để lộ bờ vai trắng mịn tựa tuyết.
Tối qua có nửa phần là không thể kiềm chế, còn một nửa là cố tình, chàng nhướn khóe môi, nhớ đến nàng mắng mình hoang đàng, mà quả thật bản thân đã trở nên hoang đàng kể từ khi có nàng.
Song tới khắc cuối cùng chàng vẫn cố nhẫn nhịn, không hoàn toàn buông theo cảm xúc phóng túng…
Mục Trường Châu khẽ khàng ngồi dậy, cầm áo khoác đắp lên vai nàng, tiện che lại tai phải cho nàng. Chàng nhìn xuống tay trái của mình, may mắn không sao, lúc này mới choàng áo đứng lên.
Nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, ngoái đầu nhìn lần nữa rồi chàng mới đi ra ngoài, khép chặt cánh cửa.
Chưa đầy nửa canh giờ, từng tốp binh mã ở tiền đồn đã bắt đầu dàn trận, qua lại như thoi.
Hồ Bột nhi bận giáp hào hứng đi vào, đúng lúc trông thấy người tới từ phía đối diện, toan mở miệng gọi. Mục Trường Châu mặc quân phục, tóc buộc gọn gàng, xua tay với hắn.
Hồ Bột nhi lập tức dừng chân, nhẹ nhàng tiến đến, hạ giọng thì thào: “Nghe bảo Quân tư bị cẩu tặc bộ lạc Xử Mộc Côn hành thích, bọn chúng điên hả?! Mấy ngày nay thuộc hạ canh gác phủ Quân tư, sắp bị cái bản mặt lạnh lẽo của Phong lang quân làm cho chết rét rồi đây, vừa nhận được lệnh tiếp nhận thêm hai nghìn binh mã là chạy tới đây ngay!”
Mục Trường Châu rảo bước ra ngoài: “Nói ít thôi, mau đi theo ta.”
Thấy chàng nghiêm mặt, Hồ Bột nhi thức thời khép miệng, vội vã cất bước đuổi theo.
Mục Trường Châu dừng chân ngoài cổng lớn, vẫy tay gọi Thú thủ trưởng đến dặn dò đôi câu, để lại chừng một trăm binh mã, sau đó cao giọng ra lệnh cho quân sĩ: “Nếu không có việc cấm tiệt làm ồn, phu nhân không ra mặt thì không được lại làm phiền.”
Toàn quân ôm quyền đáp rõ, song không dám cao giọng.
Hồ Bột nhi tặc lưỡi, đã hiểu vì sao lúc nãy ngài ấy ra dấu ngăn cản mình, hóa ra phu nhân đang ở tiền đồn.
Hơn mười phó tướng dẫn đầu chỉ huy, bên ngoài là mấy mươi nghìn binh mã bày trận tập kết, một mảng đen ngòm như biển lớn trào dâng, giáo mác dựng thẳng mũi chỉa trời xanh.
Một binh sĩ chạy tới trao nhuyễn giáp hoành đao, một binh sĩ khác bám theo sau, dâng trường cung túi tên.
Mục Trường Châu sờ vào văn thư cất trong ngực, mặc giáp đeo đao rồi cầm lấy trường cung túi tên, cưỡi ngựa đi ra ngoài.
Hồ Bột nhi thôi nghĩ ngợi miên man, nhanh chóng lên ngựa đuổi theo.
Binh mã dàn trận tức khắc di chuyển theo chàng, vó giẫm rầm rập, như từng cơn sóng cuốn dạt ra xa.
Thuấn Âm ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh.
Nàng vặn người vươn vai, nào ngờ áo khoác tuột xuống khỏi tai phải và bờ vai, ngay lập tức nhớ lại chuyện đêm qua, nàng trở mình, phát hiện bên cạnh trống trơn, nhìn chằm chằm nóc nhà đơn sơ, từng khung cảnh dần hiện rõ trước mặt, đến độ khóe mắt cũng giật giật mấy lần.
Tối hôm qua, Mục Trường Châu liên tục hành nàng lên xuống như ganh đua, hòng muốn thử xem nàng còn sức hay không. Rồi dần dà, ngay chính nàng cũng muốn phân bì, xoay lưng lại không thèm nhìn mặt chàng, đến khoảnh khắc cuối cùng, có cảm giác sợi dây kéo căng ở ngực sắp bị chàng búng đứt, nhưng đúng lúc này chàng bỗng ôm ghì nàng rút ra, trong nháy mắt mây dừng mưa tạnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy kìm nén của chàng, khi ấy mới thực sự kết thúc…
Hô hấp dần nóng lên, Thuấn Âm mím môi, bao năm qua nàng chỉ sống một mình, không ai bảo ban chỉ dẫn chuyện phòng the. Nhưng hình như đêm đầu tiên cũng thế, nàng hơi hiểu tại sao chàng lại đột ngột rút ra vào khắc cuối.
Thuấn Âm khép làn mi, cố gắng nhớ lại địa hình lối tắt trên đường đặng xua tan những ý nghĩ ấy, nhưng dường như hơi thở của chàng vẫn còn vương đâu đây, hiển hiện trước mắt là mu bàn tay hằn gân xanh, là bờ hông rắn chắc và tấm lưng rộng lớn của chàng… Nàng mở bừng đôi mắt, xoay người ngồi dậy.
Đang cau mày thì chợt nhận ra bên ngoài quá yên tĩnh, Thuấn Âm xốc dậy tinh thần, cảm giác không đúng, nhanh chóng mặc y phục rồi rời giường.
Dùng thắt lưng thắt chặt quân phục, cuối cùng cũng vừa vặn chút đỉnh, may mà lần này trên người nàng không có dấu vết nào rõ ràng. Nàng mở cửa bước ra, bước đi thật chậm, nắm chặt cổ áo rộng thùng thình, vừa ngước mắt lên thì bỗng khựng lại.
Quân sĩ ở tiền đồn như bốc hơi biến mất, chỉ còn lại vài đội phòng thủ.
Thú thủ trưởng thấy nàng ra cửa mới dám tiến tới, ôm quyền làm lễ: “Bẩm phu nhân, Quân tư có lời căn dặn, xin phu nhân yên tâm chờ tại đây.”
Thuấn Âm nhìn xung quanh: “Quân tư dẫn binh ra ngoài rồi à?”
“Vâng.”
Nàng nghĩ ngợi, nhớ hôm qua chàng nói phải hành động nhanh hơn, cho nên mới điều động nhiều binh mã, vậy chắc chắn hôm nay sẽ dẫn binh bao vây hành trướng của Khả hãn Tây Đột Quyết, từ đó mới tiến hành đàm phán thật sự. Nàng nói: “Không cần chờ, cử một đội phân bố rải rác dọc đường, hễ thấy vị trí Quân tư chỉ huy thì lập tức báo tin về.”
Truyền tin lần lượt như cũng như trò đánh trống đưa hoa*, là cách thức báo tin nhanh nhất mà cũng tốt hơn là ngồi không chờ đợi.
(*Đánh trống đưa hoa là một trò chơi dân gian, ảnh minh họa bên dưới.)
Mới đầu Thú thủ trưởng còn ngần ngư phân vân, nhưng thấy nàng ăn nói bình tĩnh, không cho phép nửa phần hoài nghi, y lại nhớ đến mệnh lệnh trước đó Quân tư, không dám làm trái ý phu nhân, lập tức tòng mệnh.
Thuấn Âm ngẩng đầu nhìn trời, bỗng cảm thấy tối qua chàng cố tình hành sự mạnh bạo, khiến nàng sau đó không thấy được những vết sẹo trên người chàng nữa, sang hôm nay còn bị bỏ lại một mình ở tiền đồn…
***
Mặt trời dâng cao, Mục Trường Châu mặc nhuyễn giáp ngồi trên ngựa, nhẩn nha nhìn những căn lều trắng bên dưới.
Trong quân trại, binh mã Tây Đột Quyết canh chừng nghiêm ngặt lều trướng ở chính giữa, cung thủ vòng ngoài dương cao mũi cung, cận binh vòng trong rút loan đao đề phòng.
Bên ngoài quân trại, binh mã Lương Châu đã bao vây trong phạm vi mấy dặm, cung nỏ sẵn sàng, giáo mác dựng ngang, thế nhưng không có lấy một tiếng động dư thừa, cũng không tiến lên tiếp cận, song phương cầm cự trong lặng im.
Sau vài canh giờ, một viên quan Tây Đột Quyết vội vã chạy ra từ lều trướng to cao hoa lệ chính giữa, dừng ở cự ly khá xa, quát to bằng tiếng Hán: “Khả hãn thật lòng đến hòa đàm, cớ gì Lương Châu lại bội ước!”
Mục Trường Châu nhìn sang bên cạnh.
Hồ Bột nhi tức khắc cưỡi ngựa đi tới, cất tiếng mắng lớn: “Đám bộ lạc cẩu tặc Xử Mộc Côn các ngươi quấy nhiễu Lương Châu không biết hối cải, lại dùng đất công làm mồi nhử hòng hành thích Quân tư của bọn ta, nay còn dám trắng trợn chỉ trích bọn ta bội ước! Hôm nay lập văn thư tại đây, trong lều trướng của Xử Mộc Côn còn vết tích binh đao, không cách nào che giấu! Toàn thành Lương Châu đã biết chuyện này, cả Hà Tây chung một mối thù, sẵn sàng nghênh đón địch, dù có chết cũng thề lấy lại công bằng! Nếu hôm nay không tính sổ, vậy cứ để người trong thiên hạ xem Khả hãn các ngươi ngự trị như thế nào, còn mặt mũi ở lại thảo nguyên Tây Bắc nữa không!”
Những lời gã nói có đầy đủ chứng cứ, ngữ khí hùng hồn đanh thép, đầu tiên là chiếm danh xuất quân, sau đó đổ trách nhiệm cho nội bộ bọn chúng, cuối cùng còn đem cả Hà Tây ra làm hậu thuẫn răn đe, và dĩ nhiên toàn bộ điều đó là lệnh của Mục Trường Châu, song cũng nhờ chất giọng oang oang của gã mới có thể đem lại hiệu quả, lửa thịnh nộ truyền đi theo gió, người người đều nghe rõ.
Binh mã Lương Châu tức thì đồng loạt dẫm mạnh xuống đất, phát ra âm vang “rầm” khiến người ta chấn kinh.
Quan viên Tây Đột Quyết ở đối diện biến sắc, chạy vội vào lều trướng.
Hồ Bột nhi xoa cổ họng, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Quân tư đã chuẩn bị xong xuôi, lỡ mà có nguy hiểm thật thì tính sao đây?”
Mục Trường Châu nói: “Thì cứ hành động như có nguy hiểm, nhanh chóng truyền tin, nhất là truyền về tiền đồn.”
Lần lượt báo tin là phương thức vô cùng nhanh chóng, chỉ trong mấy canh giờ, binh sĩ phụ trách báo tin chặng cuối đã quay về tiền đồn ít nhất là hai lần.
“Báo! Quân tư cùng đội quân đã bao vây hành trướng của Khả hãn Tây Đột Quyết, cắt đường chi viện phía bắc của đối phương!”
Thuấn Âm ngồi trong nhà, xem ra hiện giờ vẫn đang ở thế cầm cự.
“Báo! Hành trướng đã cử quan viên ra đầu hàng! Binh mã Quân tư chưa động!”
Vẫn đang còn giằng co, nhưng đối phương đã bắt đầu nới lỏng. Thuấn Âm đứng dậy đi ra ngoài hành lang, chau mày nghĩ, nàng đã xem nhẹ khao khát quyền thế của Mục Trường Châu rồi, nếu chàng quyết liều mạng để đổi lấy một nước cờ hay thì chắc chắn sẽ không nhường.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, binh sĩ báo tin lại chạy về, vừa qua cổng đã hô lớn: “Quân tư chuyển lời, xin phu nhân lập tức lên đường theo quân!”
Thuấn Âm giật mình, vô thức hỏi: “Tình hình ra sao rồi?”
Binh sĩ báo: “Quân tư đã dẫn binh mã vào lều trướng!”
“…” Vậy là tốt hay xấu? Thuấn Âm mím môi nghiêm mặt, nàng không kịp nghĩ nhiều, quay gót vào phòng nhanh chóng thu dọn rồi đi ra, “Chuẩn bị ngựa đi.”
Đúng lúc này, Thú thủ trưởng rảo bước tới bẩm: “Xin phu nhân yên tâm, trước khi lên đường Quân tư đã có dặn dò, chúng thuộc hạ đã chuẩn bị xong xuôi.”
Chẳng trách để nàng ở lại đây chờ tin. Thuấn Âm im lặng đi ra cửa, giẫm bàn đạp lên ngựa.
Một trăm binh mã đã bày trận đứng chờ, ngay lập tức vây quanh hộ tống trước sau, xuất phát lên đường.
Thuấn Âm cứ ngỡ sẽ về thành Lương Châu, nhưng có vẻ binh mã lại đi đường khác. Mới đầu còn tưởng là đi đường vòng, nhưng càng lúc càng thấy không đúng, hoặc giả liều mạng đổi nước cờ hay đã bước vào giai đoạn nguy hiểm; hoặc giả Khả hãn Tây Đột Quyết thà mất sạch mặt mũi chứ không nhả đất công, dù nàng thấy vế sau có khả năng cực thấp…
Chiều tà ngả bóng, gió heo may về.
Thuấn Âm nhìn xuống mặt đất, hình như đội ngũ đã đi vòng qua sa mạc, tiến vào một lối tắt, dưới vó ngựa dính đầy cát sa mạc, nàng quay đầu nhìn quanh, nơi xa xăm lờ mờ vùng đồng nội, nom khá quen mắt.
“Đang đi đâu đây?” Nàng hỏi.
Phó tướng dẫn đầu trả lời: “Quân tư có lệnh, nếu nhận được tin ngài ấy vào lều trướng thì lập tức đưa phu nhân tới hội họp.”
Thuấn Âm đưa mắt nhìn vùng đồng nội, hèn gì lại quen đến thế, nàng kéo dây cương đi về phía bên kia.
Một khu quân trại đập vào mắt, ngoài quân khu là binh mã Lương Châu như sóng đen. Vừa thấy có người tiếp cận, binh mã phía sau lập tức đổi hướng mũi giáo, phát hiện là người mình thì rụt về đứng yên.
Cách đó mấy trăm bước, Thuấn Âm dừng ngựa trên dốc núi, nhìn vào hành trướng qua tầng tầng binh lính, nhưng chẳng thấy cảnh song phương giao tranh.
Cung thủ và cận binh của Tây Đột Quyết đã rút lui, màn cửa được vén lên, một nhóm người đi ra.
Trong lều trướng kê một chiếc bàn dài, bên trên là bát máu ngựa trắng kết minh.
Hồ Bột nhi bước ra, khuôn mặt râu quai nón khó mấy khi nghiêm túc, nâng hoành đao bằng hai tay rồi trao cho một viên quan Tây Đột Quyết, đối phương cũng cầm một chiếc hộp dâng hai tay trao cho gã.
Mỗi bên nhận lấy món đồ từ tay đối phương rồi lui xuống.
Thuấn Âm nheo mắt quan sát, dần thả lỏng sợi dây cương, cắt máu ăn thề, trao đổi tín vật, coi như chuyện đã kết thúc.
Nàng đảo mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn thân quen.
Mục Trường Châu đi sau, song song với một ông già đội mũ vải, tóc tết bím, có thể chính là Khả hãn Tây Đột Quyết. Khó nhìn được bọn họ nói gì, chỉ thấy cả hai mang vẻ mặt nghiêm túc, không rõ vui giận.
Bất thình lình Hồ Bột nhi vung tay lên, binh mã bên ngoài ngay tức khắc thu vũ khí về.
Mục Trường Châu xoay nghiêng người, chắp tay từ biệt Khả hãn Tây Đột Quyết, cử chỉ nho nhã như thể người dẫn trọng binh đến chẳng phải là chàng.
Khả hãn dừng chân, nói gì đó với chàng.
Mục Trường Châu đứng tại chỗ, mặt quay nghiêng, đột nhiên ngước mắt lên như biết nàng đã tới, nhìn chằm chằm vào chỗ nàng.
Ở khoảng cách xa nên Thuấn Âm không quá chắc chắn, chỉ thấy môi chàng mấp máy, lại không nhìn rõ khẩu hình.
Khả hãn Tây Đột Quyết sầm mặt, quay về lều trướng.
Xung quanh hành trướng kẻ qua người lại, có vẻ sắp phải khởi hành.
Đại quân lập tức di chuyển, lùi về một ngõ hẹp, Mục Trường Châu cưỡi ngựa chạy lên đầu, phi thẳng lên dốc.
Thuấn Âm nhìn chàng tới trước mặt, ánh mắt xao động, nói: “Còn tưởng có chiến tranh, ta định trốn về Lương Châu.”
Mục Trường Châu nhếch môi, cưỡi ngựa đi tới, chỉ về phía trước: “Không cần trốn về Lương Châu, cứ đến thẳng đất công mới lấy được là được.”
Bây giờ Thuấn Âm mới hiểu tại sao lại gọi nàng tới đây tập hợp, vừa kéo cương xoay người thì bỗng nhớ đến cảnh vừa rồi, hạ giọng hỏi: “Lúc nãy Khả hãn Tây Đột Quyết nói gì với huynh thế?”
Mục Trường Châu nhìn nàng đăm đăm, nửa cười nửa không: “Khen đôi câu ấy mà.”
Khả hãn một nước gặp phải chuyện ấy thì sao vui sướng nổi, nhưng nguyên nhân xuất phát từ nội bộ nên thành ra khó xử, lúc ấy Khả hãn đã nói bằng tiếng Đột Quyết rằng: “Đã nghe danh Quân tư Lương Châu nhà ngươi từ lâu, hôm nay mới có dịp ra mắt, dám mưu dám đồ, lẽ nào không có điểm yếu, không sợ hãi gì ư?”
Mục Trường Châu quay đầu nhìn ra xa, bắt gặp bóng dáng mảnh mai đứng trên đầu đồi, gió thổi màn trướng bay, chàng trả lời bằng tiếng Đột Quyết nặng nề: “Đúng vậy, ta không có.”
Câu đáp đầy dứt khoát, nhưng còn ánh mắt cứ dõi nhìn nàng.
chàng trả lời bằng tiếng Đột Quyết nặng nề: “Đúng vậy, ta không có.”=> chu cha biết là trong tình huống bắt buột mới nói câu này nhưng lỡ như sau này Âm biết được là buồn lòng lắm đó.
Em Âm hiểu chuyện, chắc chắn sẽ hiểu cho chàng á.
Đúng rồi truyện này thấy hoàn cảnh của 2 bạn đã đủ khổ rồi nên đừng thêm hiểu lầm tiểu tam tiểu tứ gì nữa cho nặng nề em nhỉ
Yeah mà với tình hình này thì chẳng có người thứ 3 đâu ạ :p anh đã xác định chị nhà là người trong tim r nên chẳng có ai chen vào dc đâu
2 người này so cao thấp tới cả trên giường kích thích quá nhỉ.
“Song tới khắc cuối cùng chàng vẫn cố nhẫn nhịn, không hoàn toàn buông theo cảm xúc phóng túng…”=> đã mang tiếng hoang đàng thì làm cho tới luôn chứ dừng lại chi nữa không biết kkk.
Nghĩ cho em, sợ em dính bầu =)))
Anh chắc ko có hem, chứ em thấy chị Âm ko hối anh còn dâng thân mình lên cho chị mà😌😌😌, đợi cái khúc anh khải hoàn xem mấy người kia thế nào nà
Đúng dị Âm là điểm mạnh của chàng, át chủ bài chứ có phải điểm yếu đâu 👻
comt chuẩn quáaaa =))) Chính xác ẻm là điểm mạnh =))
Khi nào Đột quyết mới biết TAm là gót chân của MTChau!
Chiến sự căng thẳng nhưng có sự ngọt ngào của 2 anh chị làm tui quắn quéo quá nha, trở về Lương Châu phát đường tiếp thoai 💗
Vợ là quan trọng với anh Mục rùi nhe 😍 Và vì bà xã nên anh Mục có thêm động lực tranh giành quyền lực để vừa tự hào và còn có thể bảo vệ được người đẹp nhà mình 😍👍 Thanks Qin nhiều 🥰
Thật ra em thấy câu không có điểm yếu của anh Mục cũng soft ghê á, kiểu ảnh xem em Âm như là cánh tay đắc lực, là nguồn sức mạnh nên không coi ẻm là điểm yếu á ^_^
Nửa không muốn tiết lộ điểm yếu, nửa coi e chính là điểm mạnh