tâm tiêm ý

Tâm Tiêm Ý – Chương 47

“Liệu giờ hai ta đã là người chung lối?”

***

Toàn bộ đoàn quân ở quan ngoại đã trở về, chiến sự đi đến hồi kết, thành Lương Châu cũng khôi phục nguyên dạng, nhưng trên phố phường hẵng còn rất tưng bừng. Mà sang hôm sau lại càng náo nhiệt hơn, ở phủ Quân tư vẫn nghe thấy âm thanh rộn rã tận bên ngoài.

Xẩm tối, Thuấn Âm ngồi trước bàn soi gương, kéo hở cổ áo kiểm tra vai trái.

Vết sưng đã hết đau rồi, lực mạnh cũng có cái hay của nó, nhưng vẫn mạnh quá, tới giờ trên vai nàng vẫn lưu lại cảm giác chàng xoa nắn, chạm nhẹ vào sẽ thấy tê tê.

Ngoài cửa, Thắng Vũ cao giọng gọi: “Phu nhân, phải ra ngoài rồi ạ!”

Thuấn Âm vội vàng chỉnh xiêm y, đứng dậy đi ra ngoài.

Hôm nay trong thành tổ chức lễ mừng khải hoàn, vốn nàng không muốn tham gia, nhưng vì Phong Vô Tật mà vạn bất đắc dĩ phải đi.

Vừa bước ra cửa, theo thói quen nàng nhìn sang nhà chính.

Thắng Vũ thấy ánh mắt của nàng, báo: “Hôm nay trị sở đảm nhận tổ chức lễ khải hoàn, Quân tư đã được trị sở mời dự tiệc, trước khi đi ngài ấy có dặn, nói vẫn sẽ chờ phu nhân.”

“…” Hôm qua chàng có nói ngay cả việc gặp mặt nàng cũng trở nên khó khăn, xem ra là cố tình để lại lời dặn ấy.

Phong Vô Tật đang đứng đợi ngoài cổng, thấy a tỉ đi ra thì chạy tới đón.

Vừa đến gần, Thuấn Âm căn dặn: “Hôm nay chớ có hơn thua với người ta đấy.” Nàng ám chỉ chuyện của Diêm Hội Chân.

Hôm qua lúc về Phong Vô Tật đã bị nàng quở một lần, không hiểu vì sao có người ngoài muốn chen chân mà tỉ ấy lại bình thản như thế nữa, cậu bĩu môi: “Đệ biết rồi.”

Trời ngả tối, từ phố lớn đến hẻm nhỏ đều nô nức rộn rã, đèn đuốc ngời ngời tựa ban ngày.

Mục Trường Châu bận áo gấm phẳng phiu, thong thả bước ra từ trị sở, theo sau là Hồ Bột nhi Trương Quân Phụng cùng một nhóm quan viên, bọn họ đến để chúc mừng chàng.

“Uy danh Quân tư vang lẫy lừng, lễ mừng hôm nay tổ chức vì ngài, ngài phải ở lại uống thêm mấy cốc chứ.” Có quan viên mở lời giữ chân.

Mục Trường Châu không ưa xu nịnh mời mọc nhưng cũng quá quen thuộc với những chuyện này, chàng cầm cương ngựa, bình tĩnh ứng đối: “Trận chiến lần này nào phải công lao của một mình ta, sao có thể độc chiếm? Mời chư vị cứ tự nhiên, ta xin phép quay về trước.”

Các quan viên lại khen chàng khiêm tốn, san sẻ công lao đến các tướng sĩ đồng hành. Mọi người đành thôi nài nỉ, nâng tay đưa tiễn chàng.

Mục Trường Châu nhảy lên ngựa, liếc Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi.

Cả hai hiểu ý, ở lại thay chàng tiếp rượu với các quan viên, đồng thời trao đổi ánh mắt: Hình như độ này Quân tư rất thường xuyên nhớ phủ, hễ hết chuyện là về.

Mục Trường Châu cưỡi ngựa, các cung vệ bám theo sau.

Ban đầu định đi hẻm vắng, nhưng nghĩ thế nào chàng lại khoát tay cho cung vệ lui ra, còn mình kéo cương chuyển hướng sang đường lớn.

Phố phường người tấp nập, dân chúng hò nhau ra đường xem lễ lớn.

Phong Vô Tật tìm một nơi vắng vẻ, cẩn thận che chở Thuấn Âm, nhích lại gần nói: “Nếu ai tỉ khó chịu thì mình về cũng được, không cần bắt buộc phải xem mấy thứ này.”

Thuấn Âm giơ tay che tai phải, những nơi tấp nập thế này luôn khiến nàng không thoải mái, song vẫn trong giới hạn có thể chịu đựng. Nàng khẽ đáp: “Chẳng mấy khi đệ tới đây một chuyến, cứ xem đi, coi như hiểu thêm về tình hình nơi này.”

Khi ấy Phong Vô Tật mới nghiêng đầu nhìn ra phố.

Trên đường phố âm nhạc tưng bừng, một nhóm người Hồ dắt lạc đà đi tới, có nhạc công, có người thổi sáo, có người đánh trống con. Âm ca điệu nhạc của người Hồ mới du dương làm sao, những nàng ca kỹ xoay tròn từ sau tiến tới, nâng tay uốn lượn, tà váy tung bay. Ở gần đó còn có người Hồ nhả khói diễn xiếc rắn, tiếng la hét thỉnh thoảng vang lên.

Âm nhạc réo rắt, tiếng cười đùa vui, tràng vỗ tay khen hay, tất cả hòa cùng nhau tấu lên một giai điệu rộn rã. Xung quanh đông người qua kẻ lại, phóng mắt nhìn đâu cũng là trang phục Hồ tộc, lắng nghe tiếng nói sẽ thấy xen lẫn khẩu âm phương bắc.

Phong Vô Tật quay đầu sang, cau mày nói: “Tuy biết con đường tơ lụa rất quan trọng, Hồ Hán hỗn tạp, nhưng người mặc Hán phục đã ít lại càng ít, thật không tưởng nổi đây lại là vùng đất của nước ta.”

Thuấn Âm nhìn khẩu hình cậu, vội lắc đầu. Phong Vô Tật khép miệng, biết không được phép nói năng lung tung.

Hình như có người đang tới, đuôi mắt Thuấn Âm bắt được bóng dáng một cô gái mặc Hồ phục, nàng nghiêng đầu nhìn, bất ngờ gọi: “Diêm cô nương?”

Ra là Diêm Hội Chân. Vẫn như ngày hôm qua, nàng ta chỉ dẫn theo một hai tùy tùng, vừa mới chen tới nên đang vuốt thẳng vạt áo.

Trông thấy nàng ta, Phong Vô Tật lập tức vào trạng thái đề phòng, nhưng ngay sau đó lại thấy Thuấn Âm lườm mình, nhớ đến lời dặn của a tỉ, cậu đành phải nhẫn nhịn, ánh mắt quét lên quét xuống trên người Diêm Hội Chân.

Diêm Hội Chân liếc cậu, mở miệng nói: “Tôi đến tìm phu nhân, có thể mượn bước nói chuyện được không?”

Xung quanh quá ồn ào, Thuấn Âm phải đọc khẩu hình nàng ấy. Nhác thấy có con hẻm gần đó, nàng bèn ra dấu với đối phương.

Diêm Hội Chân lại liếc Phong Vô Tật lần nữa, cất bước đi theo.

Phong Vô Tật đi tới đứng đầu hẻm, xoay lưng vào trong hướng mặt ra ngoài, chắn tầm nhìn của dòng người đông đúc.

Ánh lửa ngoài kia không soi thấu con hẻm, cũng chẳng ai ngang qua, là nơi thích hợp để nói chuyện.

Thuấn Âm hỏi: “Tìm ta có việc gì không?”

Diêm Hội Chân ngó bóng lưng Phong Vô Tật, giọng nặng nề: “Chiến mã Tây Châu gửi thư tới cần giao cho Quân tư, hôm qua tôi định tự tay gửi cho Quân tư, nhưng có vài người ăn nói linh tinh, bảo tôi đi tìm anh ta, nhưng tôi không thích để người ta được như ý, khéo sao hôm nay ta lại gặp nhau, thôi thì giao cho phu nhân vậy.”

Nàng và nói vừa lấy ra một bức thư từ trong ngực, đưa cho Thuấn Âm.

Thuấn Âm nhận lấy, liếc cậu em trai đang đứng đầu hẻm, hạ giọng nói: “Hôm qua là đệ ấy thấy lễ.”

Phong Vô Tật nghe được, khó chịu động đậy nhưng không ngoái lui.

Diêm Hội Chân bực bội: “Có vài lời nữa, thôi thì tôi nói luôn với phu nhân.”

Thuấn Âm nhìn nàng ấy: “Nói chuyện gì?”

Diêm Hội Chân có phần ngần ngừ, giọng càng rầu rĩ: “Hẳn phu nhân cũng biết gia tộc Diêm thị chúng tôi kính trọng văn nhân, thuở bé tôi từng chứng kiến cảnh Quân tư đậu Tiến sĩ đem vinh quy về Lương Châu, nên mới ngưỡng mộ ngài ấy tới tận bây giờ, đấy cũng không phải chuyện gì cần giấu giếm.”

Tròng mắt Thuấn Âm dao động, lấy làm bất ngờ khi nàng ấy bộc bạch chuyện đó: “Cớ gì lại nói chuyện này với ta?”

Diêm Hội Chân phồng mang tai: “Cô là phu nhân Quân tư, huống hồ…” Nàng định nói huống hồ Quân tư lại đối xử đặc biệt với cô, từ khi vào bãi săn nàng đã nhận ra điều đó, từ ánh mắt cho đến lời nói của chàng chỉ như trao riêng cho mỗi mình Thuấn Âm.

Hôm qua bị Phong Vô Tật la mắng khiến nàng rất bực bội, nên bây giờ mới trút hết ra, nói xong liền quay gót: “Tôi đi đây.” Ra tới đầu hẻm, đi qua Phong Vô Tật, nàng cố tình “hừ” một tiếng thật mạnh rồi đi thẳng.

Thuấn Âm cầm bức thư trong tay, cất bước đi ra.

Thấy Diêm Hội Chân đã đi xa, Phong Vô Tật mới thấp giọng nói: “Thuở bé thì sao, thuở bé chính miệng tỉ còn nói không chung lối với Mục Nhị ca kia kìa!”

Đột nhiên bị cậu khơi dậy chuyện cũ, lại nghĩ tới lời của Diêm Hội Chân, Thuấn Âm có cảm giác thực kì diệu, hồi xưa nàng chẳng thấy dáng vẻ văn nhân của chàng có điểm gì tốt, thế nhưng đó lại là ưu điểm trong lòng người khác. Nàng hoàn hồn, nói nhỏ: “Đệ đi tiễn cô ấy đi.”

Phong Vô Tật nhíu mày, không tình nguyện: “Có cần phải thế không?”

Thuấn Âm giục: “Nhanh lên, hôm qua đệ đã thất lễ với người ta rồi, đừng có thất lễ nữa.”

Phong Vô Tật cũng bó tay, lại nghĩ chuyện gì ra chuyện đó, không cần thiết phải trốn tránh, thế là đuổi theo Diêm Hội Chân.

Thắng Vũ dẫn tùy tùng đi tới.

Thuấn Âm nhìn xuống lá thư trong tay, không rõ vì sao mà bây giờ nàng không còn tâm trạng dạo lễ nữa, nàng cất bước đi đến cỗ xe ngựa: “Quay về thôi.”

Chẳng mấy chốc đã về tới phủ, cuối cùng cũng rời khỏi vùng huyên náo trên phố.

Thuấn Âm xuống xe, đi về hậu viện, vừa qua cửa đã thấy nhà chính sáng đèn, nàng vội vàng bước đến.

Cửa mở ra, nàng nhấc bước qua ngưỡng cửa, nhìn quanh một vòng lại chẳng thấy người đâu, đang định ra ngoài thì chợt thấy bóng người cao ráo chậm rãi bước vào, trước sau chỉ lệch một bước.

Còn ai ngoài Mục Trường Châu nữa.

“Huynh…” Nàng ngạc nhiên, “Về đúng lúc thế?”

Mục Trường Châu nhìn nàng: “Ta đi theo nàng.”

Thuấn Âm hỏi: “Từ lúc nào?”

“Từ lúc nàng ra khỏi hẻm, nói chuyện với Vô Tật.”

Thì ra chàng đi về bằng đường lớn, chỉ tại dọc đường quá náo nhiệt khiến nàng không phát hiện. Đột nhiên nàng nhận ra một điều, lập tức quay sang nhìn, chàng vừa thính tai lại biết đọc khẩu hình, có phải lúc nãy đã bị chàng nghe cả rồi không?

Mục Trường Châu vốn lên phố tìm nàng, men theo ven đường đi giữa những mảng tối đan xen, cách đám đông, đúng lúc bắt gặp nàng đi ra khỏi hẻm, sau đó lại thấy khẩu hình nói chuyện giữa Phong Vô Tật và nàng.

Chàng nhướn mày, cố tình hỏi: “Sao đấy?”

Thuấn Âm chớp mắt, đưa bức thư trong tay cho chàng, đánh trống lảng: “Không sao cả, ta đến đưa đồ thôi.”

Mục Trường Châu nhận lấy, mở ra đọc lướt một lượt rồi khép lại, không hề có vẻ bận tâm.

Thuấn Âm không nén nổi tò mò: “Viết gì thế?”

Mục Trường Châu nhìn nàng, nói: “Đô đốc Tây Châu gửi thư nhắc nhở, bảo phủ Tổng quản phái người đưa tin đến các châu gần biên giới, nhìn như hỏi thăm nhưng thực chất có ý lôi kéo, có lẽ là đề phòng ta. Y đề nghị ta chủ động liên minh, tránh sau này lại bị chèn ép.”

Thuấn Âm nhíu mày, rõ ràng Diêm thị từng nói chàng luôn chiếu cố ba châu xa nhất là Y Châu, Tây Châu và Đình Châu cơ mà, nàng càng thêm khó hiểu: “Huynh đã liên minh với y rồi còn gì, sao nay phải liên minh tiếp nữa?”

Mục Trường Châu gấp thư, quẳng lên bàn: “Đô đốc Tây Châu là người Hồi Hột, y đang ám chỉ mối liên minh thân thiết bền vững hơn.”

Thuấn Âm suy nghĩ, ban đầu còn chưa hiểu, nhưng nghĩ đến người gửi thư lại chính là Diêm Hội Chân thì vỡ lẽ: “Ra là vậy.”

Mối liên minh thân thiết bền vững hơn chính là thông gia.

Mục Trường Châu nhìn nàng đăm đăm: “Âm nương chỉ muốn nói chuyện này thôi à?”

Thuấn Âm tự nhủ, lẽ nào đang hỏi ý kiến mình? Nàng mím môi, chậm rãi nói: “Vậy ta nói gì được nữa đây? Mục Nhị ca đã quá khác xưa, ban đầu cưới ta cũng là vạn bất đắc dĩ, giờ cưới một người có quyền thế để nâng đỡ âu cũng là chuyện thường tình, với quyền hành của huynh hiện tại, dù là phủ Tổng quản cũng không thể ngăn cản, như vậy thế lực sẽ càng vững mạnh.”

Tròng mắt Mục Trường Châu tối đi: “Đúng thế, sao ta lại không nghĩ ra biện pháp tốt nhường ấy nhỉ?”

Thuấn Âm không nghe ra tâm trạng ẩn sau câu nói ấy, bảo: “Không phải giờ đã nghĩ ra rồi à.”

Mục Trường Châu cười khẩy: “Xem ra Âm nương thật sự muốn nhường ta cho người khác.”

Thuấn Âm sửng sốt, cảm giác chẳng đâu ra đâu, lôi nàng vào chuyện này để làm gì, chỉ càng thêm lúng túng, biết thế nàng đã không hỏi. Đoạn nàng nhấc chân toan rời đi.

Nhưng Mục Trường Châu đã chắn ngang trước cửa, khép cửa phòng lại, đưa tay kéo nàng.

Thuấn Âm bị kéo tới trước mặt chàng, ngẩng đầu nhìn lên.

Mục Trường Châu cúi đầu nhìn nàng: “Ngày trước Âm nương và ta không phải người chung lối, đến bây giờ vẫn chưa thấy chung lối với ta sao?”

Biết ngay là chàng đã nghe được câu kia. Nàng nhíu chặt ấn đường, xoay đầu né tránh: “Ta không nói sẽ không giúp huynh, chỉ cần không làm hỏng chuyện của ta là được rồi…”

Mục Trường Châu bị chọc cười: “Nàng đúng là rộng lượng quá.” Chưa dứt lời, bàn tay mạnh mẽ đã giữ chặt eo nàng.

Thuấn Âm lập tức bị giam cầm trước người chàng, không còn chỗ trốn mà lại càng áp sát hơn.

Mục Trường Châu cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Đến nàng còn chưa thực sự trở thành phu nhân của ta mà đã có suy nghĩ đón người mới, chi bằng xác thực trước đi.”

Thuấn Âm bỗng thấy ánh mắt chàng thay đổi, sương đen dâng trào xâm chiếm từng chút một. Nàng hiểu ý, tim đập bình bịch, vội chống tay lên ngực chàng: “Ngày lành…”

Mục Trường Châu càng cúi đầu thấp hơn, chóp mũi chạm vào nàng, giọng trầm khàn nhả từng con chữ: “Trong thành mở tiệc ăn mừng, bĩ cực đã qua tuần Thái lai đến. Ta cảm thấy, hôm nay chính là ngày lành.”

Ngay sau đó môi Thuấn Âm đã bị bít lại, chàng đột ngột hôn nàng, cơ thể nằm gọn trong vòng tay chàng loạng choạng lùi về sau, khi kịp phản ứng thì cả hai đã đi vòng qua bình phong.

Cánh môi bị chàng ngậm lấy, tay cũng bị chàng nắm giữ, chàng kéo tay nàng đặt lên hông, cố ý dùng ngón tay nàng cởi móc khóa thắt lưng, một lần rồi hai lần, *cạch* một tiếng, thắt lưng rơi xuống đất.

Thuấn Âm rụt ngón tay về, lòng rối tựa tơ vò, môi lưỡi bị cuốn lên cọ xuống, khi nhẹ khi mạnh, nàng sắp ngạt thở rồi. May mà chàng nhanh chóng buông ra, nhưng tay chàng đã đặt lên eo nàng, lập tức giật một phát.

Người nàng bỗng lạnh toát, áo ngoài tuột xuống, thế mà vạt trước lại nóng hổi – là tay chàng, chàng đưa tay vuốt ve bờ vai trái, hạ giọng nói: “Vừa khéo vết thương cũng đã lành.”

Trên vai Thuấn Âm tê rần, sau tai nóng hầm hập, bị lời chàng khiến cho bối rối, còn chưa kịp thở phào đã bị chàng đột ngột bế lên.

Lưng ngã xuống giường, chạm vào chăn gấm lạnh lẽo kích thích nàng run lên, Thuấn Âm hoảng hốt muốn ngồi dậy. Nhưng thân hình cao lớn của đối phương đã đè lên, ấn nàng nằm xuống.

Thuấn Âm nằm ngửa, cơ thể nàng một lúc một lạnh, quần áo cọ vào nhau rơi xuống đất phát ra tiếng sột soạt.

Tấm bình phong che khuất ngọn nến hồng, bên trong giường trùm một màu tối đen, suối tóc xanh xõa tung trên gối ngủ. Dưới ánh lửa nhờ nhờ sắc vàng, nàng nhìn thấy trên người mình cũng bao phủ một bóng mờ, và rồi, bóng mờ đó đột ngột cúi đầu xuống.

Trước người lúc nóng hầm hập lúc lạnh run, như có lửa đốt cháy dâng trào, nàng khó chịu ngọ nguậy, cánh môi mím chặt cố chịu đựng. Ngón tay chàng chu du khắp cơ thể, là khởi nguồn đốt lên những đốm lửa.

Như từng cơn sóng ập đến rồi cuốn đi, sóng mạnh mẽ khiến nàng chóng mặt. Và tới khi chàng bất ngờ dấn sâu, nàng trân mình như dây đàn kéo căng.

“Âm nương…” Mục Trường Châu gọi nàng, giọng trầm lại khàn, những lời kế tiếp đột ngột dừng lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể chìm xuống, nàng mất đi ý thức.

Mục Trường Châu tựa như cây cung được cất giữ đã lâu, mạnh mẽ kéo căng sợi dây cung trong nàng.

Chưa bao giờ có cảm thụ ấy, Thuấn Âm hoảng hốt há miệng, quên cả hít thở, lại vội vàng cắn chặt răng, tay khua khoắng lung tung, ôm chầm tấm lưng chàng, sờ lên những vết sẹo trên lưng.

“Đừng sờ.” Mục Trường Châu thở hổn hển, dùng một tay bắt lấy hai tay nàng, không để nàng chạm vào nơi đó, cuối cùng nhấn hông tới.

Bàn tay siết chặt, gồ lên những đường vân mơ hồ, lòng bàn tay cùng đầu ngón tay Thuấn Âm nóng kinh khủng, không rõ do chàng hay do mình, hơi thở lúc gấp gáp lúc ổn định, chẳng theo bất cứ quy tắc nào. Và cũng chẳng có trật tự nào trói buộc, như cuồng phong tây bắc dữ dội kéo đến, cuốn lấy thân mình bay đi xa.

Búp nến ngoài trướng lay lắt như nghiêng qua ngả về, tầm mắt nàng mờ nhòe không còn nhìn rõ nữa, mà vẫn cắn chặt môi kìm nén bao tiếng rên.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Mục Trường Châu vòng hai tay nàng vắt lên cổ mình.

Nàng ghì chặt, như bị nhấn chìm trong đầm nước sâu hoắm.

Chàng cúi sát người, hơi thở nặng nhọc dồn dập, thanh âm dội vào tai phải của nàng, hỏi: “Liệu giờ hai ta đã là người chung lối?”

Chương trước
Chương sau