Tâm Tiêm Ý – Chương 34
“Sợ hả?”
***
Khi ánh dương hé rạng, gió hè đương mơn man, có hai vị khách tìm đến nhà nghỉ vừa mở cửa ở ngoại thành Khuếch Châu.
Một người mặc áo gấm sẫm màu, tướng tá cao to nhưng đi đứng đĩnh đạc, xem chừng là văn nhân, tay phải dắt hắc mã còn tay trái kéo một ngựa lông đỏ. Người còn lại mặc áo viên lĩnh cưỡi ngựa hồng, mới đầu nhìn qua sẽ tưởng là nam thiếu niên, song nếu soi kĩ sẽ thấy đường cong thướt tha, hóa ra là một cô gái có dung mạo xinh đẹp.
Gió bụi đường xa, áo quần thì ẩm ướt, tóc tai thì dính nước, trông bọn họ mới thảm làm sao.
Nhưng ông chủ chẳng một lời càu nhàu kêu than, lập tức cúi mình mời hai người đi vào, giống như đã chuẩn bị xong xuôi.
Lại thấy chàng trai nhấc tay, bế cô gái ngồi trên ngựa xuống.
Chân vừa chạm đất, Thuấn Âm vô thức liếc nhìn ông chủ, đoạn vuốt vạt áo hòng che giấu cảm xúc, khi thấy người bên cạnh đi vào thì nhanh chóng đuổi theo.
Cả hai lần lượt vào phòng, lúc này nàng mới quan sát Mục Trường Châu kỹ càng.
Tối hôm qua, bọn họ trốn dưới sông cho tới lúc xung quanh không còn động tĩnh mới trồi lên mặt nước. Chàng cứ ôm ghì nàng từ phía sau, còn nàng dần dà cũng kiệt sức, phải nhờ chàng ôm ngang eo mới lên được bờ.
Không dừng lại, chàng đưa nàng quay về chỗ giấu ngựa, thu xếp sửa soạn trước khi tiếp tục lên đường. Đao cung được chàng bọc lại giấu bên hông ngựa, tháo luôn cả hộ giáp, chỉ đeo mỗi thắt lưng bình thường, ngay lập tức phong thái quân nhân biến mất, thay vào đó là dáng vẻ của văn sĩ.
Nhưng vẫn còn uy chán so với hồi ở Trường An. Ánh mắt nàng rơi lên bờ vai rộng của chàng, lại lướt qua phần hông rắn rỏi…
Bất thình lình chàng xoay người nhìn nàng, Thuấn Âm giật thót, ý thức được mình cứ nhìn chàng chằm chằm, thế là quay đầu đi ngó nghiêng căn phòng.
Mục Trường Châu hỏi: “Âm nương đã khỏe lại chưa?”
Chắc chắn chàng đã thấy dáng vẻ thảm hại của mình lúc ở trong nước tối qua rồi. Thuấn Âm nhìn vạt áo chàng, nơi đó nhàu nhĩ do bị nàng túm chặt, vành tai bất giác đỏ bừng nhưng vẫn điềm nhiên đáp: “Không sao, đỡ nhiều rồi.”
Mục Trường Châu nhìn gương mặt trắng bợt của nàng, cúi đầu nói: “Đó quả thực không phải là dáng vẻ mà một phu nhân Quân tư nên có.”
Nghe thấy giọng trầm vẳng bên tai, Thuấn Âm vừa quay đầu đã đối diện với chàng, nàng chớp mắt nói khẽ: “Không phải đã có Quân tư đi cùng rồi đấy sao?”
Mục Trường Châu nhếch mép, nhìn búi tóc rối của nàng cùng bộ đồ thấm ướt nàng đang mặc, chỉ một đoạn ngắn từ ngoài vào phòng mà cổ áo đã dính vào da, đường cong gợi cảm càng thêm rõ ràng, chàng nhìn mấy lần mới xoay người đi ra: “Nàng tắm rửa trước đi, nghỉ ngơi cho lại sức.”
Thuấn Âm quay sang, nhưng chàng đã đi ra ngoài, bóng dáng lướt qua cạnh cửa rồi biến mất.
Đúng lúc này, có hai hầu gái được ông chủ chỉ định xách nước nóng tiến vào.
Nàng lại thấy có một bộ quần áo được đặt trên bàn, là hành lí gọn nhẹ được đem theo, xem ra chỗ này chính là nơi các cung vệ chờ chi viện, bấy giờ nàng mới yên tâm khép cửa lại, cởi áo tắm rửa.
Mục Trường Châu rời phòng, vừa đi được mấy bước thì một nhóm cung vệ tiến tới, lặng lẽ hành lễ với chàng.
Tất cả cung vệ được thu xếp rút lui ngày trước đều đang đợi ở đây, và hôm qua hai cung vệ cuối cùng cũng đã đến nơi, mọi phòng nghỉ gần như bị họ chiếm trọn, không có lấy một vị khách nào khác.
“Binh mã đối phương thường qua lại chỗ này nên chúng thuộc hạ đều không lộ diện.” Một cung vệ đứng gần bẩm báo, không gọi danh xưng của chàng.
Mục Trường Châu gật đầu, đúng như đã dự đoán, chàng thò tay vào vạt áo lấy ra hai ống trúc nọ. Đầu ống được bịt kín nên không thấm nước. Chàng lần lượt đưa cho hai cung vệ, thấp giọng hạ lệnh: “Nhanh chóng quay về Lương Châu giao cho Trương Quân Phụng, bảo hắn hành động theo lời ta.”
Hai cung vệ nhận lấy, cúi đầu nghe chàng giao phó.
Mục Trường Châu đi đi lại lại, căn dặn vài câu.
Hai người kia ghi nhớ, ôm quyền nhận lệnh rồi tức tốc rời đi.
Mục Trường Châu nhìn mặt trời, dặn những người còn lại: “Canh gác thật kĩ, nếu có dấu hiệu của binh mã phải báo ngay lập tức, chờ cho phu nhân nghỉ ngơi đủ rồi lại xuất phát.”
Tất cả cúi đầu đáp rõ.
Những khi ở ngoài Thuấn Âm chưa bao giờ rề rà, nàng tắm rửa thật nhanh, cởi bộ đồ viên lĩnh ướt sũng suốt một đêm ra, mặc vào chiếc váy chẽn tay bó, búi kiểu tóc đơn giản, bao mệt mỏi sau một tối bôn ba như được làn nước rửa trôi.
Hai hầu gái dâng thức ăn lên, dọn dẹp xong lại lui xuống để nàng nghỉ ngơi.
Thuấn Âm không có khẩu vị, ngồi vào bàn gắp vài đũa cho có, chợt thấy trên bàn chuẩn bị rất đầy đủ, có cả giấy lẫn bút mực.
Nàng nghĩ ngợi, trải một tờ giấy ra, nhắm mắt nhớ lại hành trình hai ngày qua, sau đó mở mắt, nhấc bút chấm mực hí hoáy viết.
Vừa chấm xong nét cuối thì cửa phòng bật mở.
Thuấn Âm ngẩng đầu, Mục Trường Châu đi vào, chàng cũng đã tắm rửa thay đồ mới, là bộ viên lĩnh cài kín cúc, nhưng phần eo và tay áo rộng tạo cảm giác thoải mái nhàn nhã, rất có dáng của một văn nhân.
Bước đến gần, chàng nhìn xuống tờ giấy trong tay nàng, nói nhỏ: “Có vẻ Âm nương đã thăm dò được như ý.”
Thuấn Âm gác bút, tay gõ lên giấy: “Mục Nhị ca kiểm tra đi, đây là thư ta muốn gửi cho Vô Tật.”
Mục Trường Châu đứng bên phải nàng, cúi đầu nhìn tờ giấy rồi lại nhìn nàng: “Tuy chỉ hiểu sơ sơ, nhưng ngoại trừ hai châu Hà Khuếch, hình như Âm nương còn nói gì đó nữa.”
Thuấn Âm làu bàu, sao chàng lại tinh mắt thế nhỉ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản thiên, giơ tay toan cất lá thư đi: “Chỉ là suy đoán của ta thôi.”
Mục Trường Châu đè tay lên bức thư, ngăn lại động tác của nàng, tay kia vắt lên thành ghế sau lưng nàng, cúi người xuống nhìn vào má nàng: “Đoán ra bên nào là phe thứ ba rồi à?”
Thuấn Âm như bị chàng giam cầm, nhíu mày gật đầu.
“Ai?” Chàng hỏi.
Thuấn Âm chần chừ, nói: “Thiện Châu.”
Việc Hà Châu điều binh đến Khuếch Châu vốn dĩ đã khác thường, cần đề phòng trong lúc tập hợp lực lượng, theo lẽ đó, nhẽ ra giáp giới giữa hai châu phải là nơi được chọn. Nhưng Khuếch Châu lại đường hoàng mời binh mã Hà Châu tiến vào địa phân của mình, quả là hiếm thấy.
Song, nếu Khuếch Châu không phải nơi dừng chân, và bọn chúng tập hợp ở đấy để chạy đến địa điểm của bên thứ ba thì lại thành hợp lý.
Tối qua khi Thuấn Âm tìm thấy doanh trại kia mới lờ mờ đoán được, sau doanh trại là một con sông rộng lớn, không có lối đi, nhưng nếu băng qua sông rồi tiến lên phía bắc thì một ngày sau sẽ có thể đến được Thiện Châu.
Nàng hạ giọng: “Ta nhớ hôm yến tiệc huynh có nói, Đô đốc Thiện Châu Vu Thức Hùng cũng không đến Lương Châu.”
Mục Trường Châu gật đầu: “Đúng vậy. Hắn nói thẳng là vì mất năm nghìn tinh binh, ;không còn mặt mũi’ vào Lương Châu, lý do cũng hợp lý.”
Thuấn Âm càng cảm thấy mình đã đoán đúng, quả nhiên không chỉ có hai cái gai mà là đến ba cái, nàng nhíu mày bảo: “Nên ta muốn gửi thư cho Vô Tật ngay bây giờ, không rõ bọn chúng có nhắm vào Trung Nguyên không…” Nói tới đây bèn dừng, nàng nhìn Mục Trường Châu, “Trông Mục Nhị ca không có vẻ bất ngờ.”
Nhìn thấy ánh mắt đó của nàng, một lúc sau Mục Trường Châu mới nói: “Đúng là không bất ngờ, vì quá trùng hợp.”
Thuấn Âm ngạc nhiên, lại cẩn thận ngẫm nghĩ. Hiện tại chỉ mới cách ngày các châu vào phủ Tổng quản báo cáo không lâu, ba châu này cùng viện cớ vắng mặt, có thể tránh việc bị cầm chân ở Lương Châu hoặc gia quyến bị giữ lại Lương Châu.
Còn về Đô đốc các châu, hẳn bây giờ bọn họ vẫn đang trên đường quay về, nếu lúc này phát sinh biến cố bất ngờ cũng không thể điều binh cứu viện kịp thời.
Nàng ngạc nhiên bảo: “Lẽ nào mục tiêu của chúng là…”
Mục Trường Châu càng cúi thấp đầu, nói vào tai nàng: “Qua Thiện Châu, đi lên bắc chính là Lương Châu.”
Âm thanh trầm thấp của chàng lọt vào tai phải, mí mắt Thuấn Âm bất giác giật một cái, chẳng trách lúc trước lại có cảm giác chàng lơ là, giọng bỗng nhẹ đi: “Té ra Mục Nhị ca đã nhận ra rồi.”
Mục Trường Châu nhìn nàng: “Cũng nhờ có Âm nương.”
Mí mắt Thuấn Âm lại giật, ngước nhìn mặt chàng.
Chợt cửa phòng có người gõ, *cộc cộc cộc* ba tiếng, dường như rất vội.
Thuấn Âm vừa chạm vào ánh mắt chàng, lập tức dời đi.
Mục Trường Châu đứng thẳng dậy, bàn tay buông tờ giấy ra, hạ giọng nói: “Phải đi rồi.” Sau đó sải bước tiến về phía cửa.
Thuấn Âm hoàn hồn, biết đó là báo hiệu, vội vàng gấp thư lại, nhét vào bao thư rồi đi ra ngoài.
Mục Trường Châu đẩy cửa ra, hai cung vệ lập tức tiến vào, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc trong phòng mà không để lại dấu vết.
Ngoài nhà nghỉ cũng đã được thu xếp ổn thỏa, các cung vệ đồng loạt cưỡi ngựa, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.
Khi Thuấn Âm theo Mục Trường Châu đi ra, ông chủ đứng ngoài sân đưa tiễn, mở miệng chúc: “Mong cho lang quân đỗ đạt kỳ thi, tên đề bảng vàng…”
Nàng giẫm bàn đạp lên ngựa, nghe rõ lời chúc lạ lùng ấy thì liếc Mục Trường Châu, không biết các cung vệ thu xếp thế nào mà ông ấy lại tưởng chàng là sĩ tử vào kinh dự thi.
Mục Trường Châu nhảy lên ngựa, đánh mắt ra sau.
Cung vệ lập tức lấy tiền thưởng cho ông chủ.
Chủ nhà nghỉ cảm tạ liên tục, đoạn quay sang chúc Thuấn Âm: “Chúc phu nhân sớm sinh quý tử…”
Mí mắt Thuấn Âm khẽ động, quay đầu lại thì trông thấy Mục Trường Châu đang nhìn mình, chàng bật cười kéo dây cương, con ngựa chiến lao thẳng về phía trước.
Nàng chẳng xá gì nữa, lập tức thúc ngựa đuổi theo.
Mới đi được một quãng đã loáng thoáng nghe thấy tiếng ngựa hí, hình như có binh mã đến căn nhà nghỉ ấy.
Thuấn Âm không ngoái lui, cảm thấy canh thời gian quá khớp, chỉ chậm một khắc thôi là sẽ đụng độ rồi.
Cả hội cưỡi ngựa lao thẳng tới nơi vắng vẻ, chọn tuyến đường tắt nhanh nhất, nhưng vùng núi đồi hoang thì lấy đâu ra đường, dẫu nhỏ hẹp khó đi ra sao vẫn có thể băng băng.
Ánh trăng nồng dần nhạt phai, bọn họ đã rời khỏi Khuếch Châu.
Tiếp tục tiến về phía trước, đã lại nhìn thấy đồn trấn bỏ hoang.
Mục Trường Châu dừng lại trước dãy tường sụp đổ, tất cả nhanh chóng dừng theo.
Chàng thúc ngựa tới gần Thuấn Âm, chìa tay về phía nàng: “Đưa thư cho ta.”
Thuấn Âm cầm dây cương, nhìn chàng một cái rồi lấy ra bức thư trong tay áo, trao cho chàng: “Làm gì?”
Mục Trường Châu nhận lấy, bọc kĩ lá thư, thấp giọng bảo: “Bây giờ lập tức gửi đi, Ngu Tấn Khanh đã nói trong triều đang bấp bênh, thường xuyên điều động nhân sự. Để Vô Tật lập công lúc này chẳng phải sẽ dễ thăng tiến hơn sao?”
“…” Thuấn Âm nhìn chàng, đến chuyện này mà chàng cũng nhớ, đúng là tâm tư tinh tế.
Thấy ánh mắt đó của nàng, Mục Trường Châu hiểu ngay nàng đang nghĩ gì, chỉ cười cười rồi ngoắt gọi cung vệ, ra lệnh gửi thư đi.
Cung vệ nhận lệnh, quay ngựa chạy về Tần Châu, đương nhiên cũng đi đường tắt.
Mục Trường Châu định kéo ngựa thì đột nhiên ngưng thần lắng nghe, tay vung về phía trước, thúc vào bụng ngựa lao đi.
Thuấn Âm vội vã bám theo, lại thấy chàng kéo cương chạy vào con đường lởm chởm đá nhọn nguy hiểm, có vẻ là một lối tắt khó đi khác, nhưng vẫn luôn nhắm thẳng phía bắc mà chạy.
Đội cung vệ ở sau dàn hàng phòng thủ, trên đường đi chỉ còn mỗi tiếng vó ngựa…
***
Nắng đã tắt, màn đêm tối hù.
Thuấn Âm chỉ biết vẫn đang đi trên đường, chưa được dừng nghỉ chân.
Bỗng mở bừng hai mắt, trên đỉnh đầu là biển sao lấp lánh, bấy giờ nàng mới nhận ra mình đã ngủ quên tự lúc nào, lập tức ngồi bật dậy, sờ phải tấm chăn dày cộm dưới thân, bốn bề tối như mực, lờ mờ trông thấy các cung vệ đang ngồi xung quanh, cầm cung trong tay phòng thủ.
Nàng đang định cất tiếng, nhưng thấy thế lại thức thời khép miệng, ngó nghiêng tìm kiếm mới thấy bóng dáng cao to quen thuộc đứng trên con dốc, hình như đang quan sát tình hình nơi xa.
Một lùm cỏ tranh cao chừng nửa người lấp kín phía trước con dốc, một mảng đen ngòm.
Bóng dáng ấy quay đầu, đi về phía nàng, trầm giọng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Thuấn Âm đứng dậy nhìn quanh: “Ta ngủ từ khi nào vậy?”
Mục Trường Châu nói: “Khi vừa đến đây.”
Lúc này nàng mới nhớ ra, đi hết con đường tắt đó đã khiến nàng rệu rã kiệt sức, ngơ ngác dừng lại theo mọi người, rồi sau đó xuống ngựa, mới ngồi một lúc đã thiếp ngủ, lập tức hỏi: “Đã đến đâu rồi?”
Mục Trường Châu nắm tay nàng dắt lên dốc.
Thuấn Âm bước theo, cỏ tranh che lấp trước người, đưa mắt nhìn ra xa, trông thấy ánh lửa bập bùng lúc ẩn lúc hiện.
Là một doanh trại.
Mục Trường Châu kéo nàng vào sát mình, hạ giọng nói: “Đường tắt trước đó tuy khó đi nhưng lại nhanh nhất, đây chính là Thiện Châu.”
Khuếch Châu vốn nằm gần Thiện Châu, nếu đi đường tắt sẽ còn nhanh hơn, cho nên nơi này chính là doanh trại Thiện Châu. Thuấn Âm nheo mắt nhìn kĩ, doanh trại ở đây lớn hơn hai châu Hà Khuếch rất nhiều, đuốc lửa cũng sáng hơn, dù cách khá xa nhưng có thể thấy được mặt sông rộng được phản chiếu trong khu vực xung quanh.
Và rất hiển nhiên, chàng có thể tìm được nơi này là nhờ lần theo ven sông.
Thuấn Âm mím môi: “Đã chứng kiến tận mắt thì không thể sai được.”
Mục Trường Châu cười nhạt: “Không sai.”
Thuấn Âm nhìn mảnh đất bên dưới, cau mày nói: “Nhưng tại sao lại là Lương Châu?”
Mục Trường Châu không đáp.
Thuấn Âm nhìn chàng, màn đêm giăng khó bề thấy rõ, cũng chẳng hay chàng đang nghĩ gì, bất chợt có cảm giác ánh lửa đằng kia rung lên, nàng ngoái đầu nhìn, phát hiện quân doanh đã bắt đầu lên đường.
“Có vẻ binh mã của Hà Châu và Khuếch Châu đã tới.” Mục Trường Châu nói.
Thuấn Âm tập trung nhìn, lực lượng binh mã đang xuất kích, cách quá xa không thể nhìn rõ dung mạo của tướng lĩnh, chỉ thấy hắn mặc áo giáp, có thể chính là Vu Thức Hùng – Đô đốc Thiện Châu với gương mặt hung dữ.
Nàng vội nhìn quanh hòng muốn ghi nhớ thêm, nhưng đúng lúc này chợt trông thấy đội ngũ binh mã dựng thẳng cờ lớn, đi lên hàng đầu.
Trên lá cờ có thêu chữ, ngọn lửa lập lòe trong đêm đủ để Thuấn Âm nhận ra bốn con chữ to rõ: DIỆT TRỪ MỤC TẶC.
Nàng lập tức quay sang nhìn Mục Trường Châu, bỗng nhớ lại chuyện của An Khâm Quý lúc trước, vô thức hỏi: “Là do huynh?”
Bất thình lình cánh tay bị chụp lấy, bờ vai chùng xuống. Chàng xoay mặt sang, tì ngực vào vai nàng, cúi thấp đầu bao phủ cả người nàng: “Sợ hả?”
Lòng Thuấn Âm không khỏi nhói lên, ngữ điệu của chàng vẫn bình thường như mọi khi, thậm chí còn dịu dàng hơn, ấy vậy mà lại có cảm giác không khí xung quanh chàng đã biến đổi, ẩn giấu sự nguy hiểm.
“Vì sao?” Giọng nàng nhẹ hẫng.
Mục Trường Châu đến gần tai nàng: “Có lẽ bọn chúng đều muốn ta chết.”
Hơi thở của chàng lướt qua vành tai Thuấn Âm, không phân rõ là nhột hay tê ngứa, chỉ biết con tim nảy nhịp một cách vô cớ.
“Quân tư!” Cung vệ bất chợt đi tới cảnh báo.
Bên người nhẹ đi, Mục Trường Châu kéo nàng xuống dốc.
Thuấn Âm định thần lại, được chàng dắt tới bên cạnh con ngựa, rồi lập tức eo nàng chùng xuống, chàng đã ôm nàng lên lưng ngựa, đặt dây cương vào tay nàng, trầm giọng nói nhanh: “Ở Lương Châu ta đã có sắp xếp. Để bọn họ hộ tống nàng đi trước. Có thể trên đường sẽ bị theo dõi, ta sẽ dẫn người dụ chúng.” Rồi chàng ra lệnh cho thuộc hạ, “Đưa phu nhân về Lương Châu.”
Tất cả cúi đầu đáp rõ.
Thuấn Âm nắm dây cương, ngoái đầu nhìn chàng, đêm tối thăm thẳm che mờ tầm mắt, chấn động trong lòng vẫn chưa lắng, nàng thúc vào bụng ngựa, theo lời chàng chạy về phía trước.
Cho tới khi nàng xoay người nhìn lần nữa, thì Mục Thường Châu đã nhảy lên ngựa, lao vụt vào màn đêm theo hướng ngược lại.
Sắp vào giai đoạn khui quá khứ rồi, tò mò ko biết anh thành phản diện vì lí do gì. Căng @@ Lâu rồi mới gặp nam 9 bị đòi tế, trước toàn đọc nam 9 tiên nhân ko ah. =))
Thật luôn em à mong chờ quá khứ ghê chứ nc này 10 người hết 8 người ghét đòi giết rồi.
Lần này không biết Âm có quay lại cùng Mục sát cánh như lần trước không nhỉ.
“Thuấn Âm chẳng rõ là nhột hay là ngứa, chỉ biết con tim nảy nhịp một cách vô cớ.”=> có lẽ tim Âm bắt đầu rung rinh rồi.
Có trai đẹp cứ thì thầm bên tai lại chả rung rinh. 🤣
Em đùa tí, chứ nàng bắt đầu rồi đó, cả chi tiết ngoái đầu nhìn ở cuối chương cũng cho thấy chị nghĩ về anh, chứ lần trước lúc mắc kẹt trong núi, chị đi thẳng đâu thèm nhìn. :p
Ôi trời đọc hồi hộp quá, nhìn thấy chương mới mà k nhịn đc lại mò vào đọc huhu, giờ thì tha hồ mà thấp thỏm mong. Cảm ơn Qinz nhiều, Thiên Như Ngọc viết cổ đại vẫn cứ là số 1 trong lòng mình.
Lịch mình đăng 2 ngày 1 chương truyện nha.
Chương nay hồi hộp quá, chị có quay lại như lần trước ko nhỉ 🤔🤔🤔, tim em cũng nhảy nhịp mấy lần với anh chị rồi 🤧🤧🤧. Mong chương sau, đợi thứ năm gặp lại Quinn.❤️❤️❤️
Về Lương Châu luôn chứ quay lại thì sẽ hỏng kế hoạch của anh á, gì chứ chuyện này chị Âm rõ ràng lắm.
Đọc mà hồi hộp quá ! Chắc giờ em Âm cũng bắt đầu lo lắng cho anh Mục rồi , ko biết anh chọc ghẹo đến ai mà ai cũng đòi lấy mạng hết. Có anh xã nổi tiếng bị ghét là đây 😃 Thanks Qin nha 🥰
Tò mò quá khứ của anh quá chị nhỉ.
Tui nghĩ là:
bây giờ bọ họ => bây giờ bọn họ
ở dau dàn hàng => ở sau dàn hàng
Không biết anh Mục đã làm gì để bị người người tế như này? Còn được thêu lên cờ hẳn hoi?!