tâm tiêm ý

Tâm Tiêm Ý – Chương 31

“Chứ có thể là ai ngoài ta hả?”

***

Trời còn chưa ló rạng, Xương Phong bưng chén canh nóng đi vào nhà chính, dè dặt đặt trên bàn.

Mục Trường Châu vừa khoác áo ngoài, đang đứng trước bình phong buộc hộ giáp cổ tay, đưa mắt nhìn sang.

Xương Phong lập tức thưa: “Lo Quân tư bị đau đầu sau cơn say nên nô tài đã chuẩn bị canh nóng ạ.”

Mục Trường Châu nhớ lại chuyện tối qua, nhếch mép nói: “Không cần, ta không say.”

Xương Phong lấm lét nhìn chàng, tối hôm qua thấy chàng rời tiệc sớm lại còn về hậu viện chung với phu nhân, mà dọc đường đi chẳng nói năng gì, làm hắn cứ tưởng chàng say.

Sau đó, khi hắn và Thắng Vũ đang chờ ngoài cửa tò vò thì đột nhiên nghe thấy âm thanh chuông gió kêu, tưởng Quân tư uống say đụng nhầm nên xém chạy vào dìu chàng, nhưng vừa tới nơi lại thấy chàng sải bước trở về phòng chính, hắn bèn lặng lẽ lui ra.

“Có quân vụ đưa tới không?” Mục Trường Châu hỏi.

Xương Phong hoàn hồn, lấy ra một bức thư từ trong tay áo: “Chỉ có một bức thư được tín trạm giao, gửi từ Tần Châu.”

Mục Trường Châu cầm lấy, quả không sai, là thư do Phong Vô Tật gửi, đang định mở ra xem thì khựng lại, đoạn trả lại hắn, bước ra ngoài: “Giao thẳng cho phu nhân đi.”

Xương Phong vâng dạ, cầm lá thư đi ra theo.

Cửa đông phòng đã mở, lúc đi ngang Mục Trường Châu còn nhìn vào trong, chẳng thấy bóng dáng Thuấn Âm. Tối hôm qua khi đã về phòng chàng vẫn nghe thấy tiếng chiêm phong đạc, có lẽ là nàng lật đật đi vào nên va phải. Không rõ đang nghĩ gì, khóe môi chàng rướn nhẹ nửa cười nửa không, đoạn chàng đảo mắt nhìn chiêm phong đạc treo trên cửa, hình ảnh tối qua lập tức ập đến.

Chàng nhìn mấy lần, sau đó quay sang nói với Xương Phong: “Lát nữa gỡ thứ đó xuống cho ta.”

Xương Phong ngạc nhiên, theo ánh mắt chàng nhìn lên chiêm phong đạc, đang định nói đó là đồ do phu nhân treo, hắn không dám tự tiện gỡ…

Nhưng Mục Trường Châu đã đi thẳng.

Thuấn Âm dậy từ khi sớm, đương tính ra ngoài thì thoáng nghe thấy giọng của Mục Trường Châu, nàng lập tức vòng về trước trường kỷ, ngoài mặt tỉnh như sáo nhưng đầu óc đã nhớ đến hình ảnh tối qua.

Nếu tối qua mình không va vào cửa, có phải chàng đã… Thuấn Âm chớp mắt, giơ tay vuốt lọn tóc bên tai, tự nhủ khéo có khi chỉ là mình hiểu nhầm, chắc chắn chàng ta say thật. Vừa nghĩ như vậy nàng vừa vô thức nhìn chiêm phong đạc trên cửa.

Chợt có bóng người lấp ló bên cửa, nàng giật mình, nhận ra là Xương Phong thì mới thả lỏng.

“Phu nhân,” Xương Phong cúi đầu đứng chéo, cầm thư trong tay, “Có thư từ Tần Châu, Quân tư bảo giao trực tiếp cho phu nhân.”

Thuấn Âm hoàn hồn, xoay người bước nhanh ra cửa rồi nhận lấy, đúng là thư gửi từ Tần Châu.

Xương Phong nhìn chiêm phong đạc treo trên cao, toan nói ra lời dặn của Quân Tư, nhưng thấy phu nhân đang tập trung thì đành thôi.

Thuấn Âm vẫn luôn đợi bức thư này, thậm chí hôm qua dự tiệc cũng chỉ nghĩ mãi về nó, chẳng ngờ hôm nay đã đến rồi, nàng vội vàng mở ra.

Thư do chính tay Phong Vô Tật viết, bất ngờ thay lại chẳng hề hàn huyên chuyện nhà, không giống tính cách của cậu lắm, thậm chí cậu cũng chẳng trả lời chuyện hôn sự giữa nàng và Mục Trường Châu, thư chỉ viết vài dòng ngắn ngủi nhưng vô cùng khẩn cấp. Chỉ một loáng nàng đã đọc xong, sắc mặt dần trở nên căng thẳng.

Nàng đọc bức thư thêm một lần nữa, sau đó nhìn ra ngoài cửa: “Quân tư đi đâu rồi?”

Xương Phong đáp: “Theo thông lệ thì sau yến tiệc, các vị Đô đốc bái biệt Tổng quản xong sẽ lên đường trở về vào sáng nay, Quân tư đã đến trị sở để đưa tiễn rồi ạ.”

Thuấn Âm lại hỏi: “Thế bao giờ mới về?”

Xương Phong không nắm chắc: “Có thể phải đến tối.”

Thuấn Âm đi đi lại lại hai bước, cảm thấy không thể chậm trễ được, nàng cất thư vào tay áo rồi dặn: “Bảo Thắng Vũ chuẩn bị đi, ta muốn đến trị sở.”

Trị sở nằm ở trung tâm bắc thành, từ phủ Tổng quản đi ra nhất định phải ngang qua con đường này mới đến được các cổng thành.

Quan viên Lương Châu cũng tới các cổng đưa tiễn, chỉ có Hồ Bột nhi dẫn một đội quân đứng tiễn trên con đường ngoài trị sở, gã vừa tiễn đưa một nhóm quan viên ở châu khác, quay đầu lại thì thấy Mục Trường Châu cưỡi hắc mã phi nước kiệu đến.

Tới gần, chàng kéo cương dừng lại, nhảy xuống ngựa.

Hồ Bột nhi tiến đến nghênh đón, hạ giọng nói: “Có phải hôm qua Quân tư cố tình không? Tôi chưa thấy Quân tư bắn trật bao giờ!”

Mục Trường Châu nhếch mép cười, đưa dây cương cho binh lính, hỏi: “Tối qua sau khi ta rời đi, bữa tiệc thế nào?”

Hồ Bột nhi vân vê bộ râu quai nón: “Quân tư vừa đi, Lưu Đô đốc của Túc Châu được đà huênh hoang, dầu gì cũng là cháu ruột của Tổng quản phu nhân.”

Mục Trường Châu giơ tay ra dấu im lặng, nhìn về phía giữa đường.

Hồ Bột nhi đánh mắt sang, một toán người cưỡi ngựa đang tiến đến từ hướng phủ Tổng quản, người dẫn đầu có mày mỏng mắt hí, mặc áo chùng trông như giới quyền quý của bộ lạc Hồ tộc nào đó, chính là Đô đốc Túc Châu Lưu Kiền Thái.

Khi sắp sửa đi ngang, Lưu Kiền Thái giơ tay chào nhẹ.

Mục Trường Châu cũng chắp hờ tay trả lễ.

Hồ Bột nhi cũng ôm quyền, cười khẩy bảo: “Không có lấy một chiến công mà cũng làm Đô đốc Túc Châu, toàn nhờ phúc họ hàng.”

Lưu Kiền Thái cùng đội ngũ dần dần rời xa, tiến về phía cổng tây thành.

Thấy hắn ta đã rời đi, Hồ Bột nhi quay đầu ngoái nhìn, trùng hợp thấy Lệnh Hồ Thác dẫn người tới, gã “hừ” một tiếng, tay đè bội đao bên hông.

Mục Trường Châu nhìn theo, chỉ đứng một bên chẳng buồn để tâm.

Lệnh Hồ Thác vốn đã sa sầm mặt mày, nay thấy chàng coi mình như không khí thì sắc mặt càng khó coi tợn, thúc vào bụng ngựa tăng tốc mà đi.

Thấy Lệnh Hồ Thác khó chịu, bản thân Hồ Bột nhi sướng rơn, gã thả bội đao ra, quay sang báo cáo: “Tá sử đã đến ngoài cổng tây thành đưa tiễn, thằng láo toét này đi thì chắc mọi người cũng đi cả rồi đấy.”

Mục Trường Châu gật đầu, nhìn ra đường lớn, quả thực không thấy đội ngũ nào đến nữa, lúc này chàng mới hạ giọng hỏi: “Có tin tức gì về hai châu kia không?”

Hồ Bột nhi xáp lại nói nhỏ: “Cực khó thăm dò, dù phái trinh sát nhưng bọn chúng quá cảnh giác, lần nào cũng bị phát hiện, không thu hoạch được gì.”

Mục Trường Châu im lặng.

Chàng đang nói về Hà Châu và Khuếch Châu, những châu khác nếu không tới đều báo lí do rõ ràng, sau khi điều tra cũng xác định đúng như vậy.

Mỗi hai châu này, bẩm rằng bận rộn công sự nên không thể đến, nhưng đồng thời lại đề phòng trinh sát vô cùng nghiêm ngặt, cho nên chưa chắc đã nói thật.

Thấy không còn ai ở trên đường, Hồ Bột nhi ngó nghiêng, hỏi: “Quân tư có định cử trinh sát nữa không?”

Mục Trường Châu không đáp, bỗng nhìn về phía đại lộ.

Hồ Bột nhi cũng hướng mắt theo chàng, lập tức im lặng.

“Bẩm Quân tư.” Người đến là Thắng Vũ, nàng đứng bên đường nhún người hành lễ, “Phu nhân nói có việc gấp muốn tới gặp Quân tư.”

Mục Trường Châu nhìn sang đối diện nơi đậu xe ngựa, có vẻ xe chỉ vừa dừng. bởi mành trúc hẵng còn đung đưa.

Sau đó tấm mành được vén lên, Thuấn Âm bước xuống, nhìn thẳng vào chàng.

Ánh mắt vừa chạm nhau, khung cảnh tối qua dường như ùa đến, Thuấn Âm vội xoay người đi.

Mục Trường Châu nửa cười nửa không, quay lưng đi vào trị sở: “Vào trong rồi nói.”

Thuấn Âm hết nhìn trái phải rồi lại nhìn Hồ Bột nhi chốc chốc cứ ngó nàng, cuối cùng mới nối gót đi vào.

Thì giờ vẫn còn sớm, các quan viên đang bận đưa tiễn ngoài thành nên trong sân vắng như chợ chiều.

Mục Trường Châu đi thẳng vào sảnh rồi mới dừng chân chờ nàng.

Thuấn Âm đi theo, quay lưng về phía cửa.

Mục Trường Châu bước hai bước lại gần, nhìn nàng: “Nói đi.”

Chàng vừa tiến tới, Thuấn Âm lập tức cảm thấy vị trí giống như đúc tối hôm qua, sau lưng cũng là cửa, nàng cố giữ bình tĩnh, nói: “ Mục Nhị ca có còn tính chuyện đã nói lúc trước không?”

Mục Trường Châu hỏi: “Chuyện lúc nào?”

Thuấn Âm nhìn ra ngoài, chắc chắn không có người mới nói: “Là chuyện huynh bảo ta giúp huynh.”

Mục Trường Châu bật cười: “Đương nhiên còn.”

Thuấn Âm đáp: “Nếu đã vậy, ta cần tiếp tục thăm dò biên phòng, và cũng là điều nên làm.”

Nụ cười trên mặt Mục Trường Châu biến mất, hạ giọng hỏi: “Âm nương muốn thăm dò biên phòng chỗ nào?”

Thuấn Âm chìa lá thư trong tay ra: “Vô Tật gửi thư báo hai châu Hà Khuếch có động thái khác thường, ta muốn đi thăm dò.”

Tròng mắt Mục Trường Châu co lại, vừa mới nói không thu hoạch được tin tức gì thì nàng lập tức nhắc đến chuyện này. Chàng cúi đầu nhìn vào mắt nàng: “Nếu nơi đó đề phòng rất nghiêm ngặt, ngay cả trinh sát cũng bị phát hiện thì phải thăm dò thế nào?”

Thuấn Âm trầm ngâm, vừa nghĩ vừa đáp: “Miễn là không bế quan như tòa thành của An Khâm Quý, chí ít trinh sát còn có thể vào. Dễ bị phát hiện, chứng tỏ bọn họ vô cùng cảnh giác, trinh sát không nên thăm dò cùng nhau mà tốt nhất nên đi thành tổ hai người, chia nhau ra thăm dò, mỗi tổ thăm dò một nơi chứ không cần nhiều, sau đó tập hợp báo cáo tình hình đặng xâu chuỗi tổng kết, đợi sắp xếp tiếp theo.”

Mục Trường Châu nhìn nàng, cười bảo: “Âm nương nói chí phải.”

Thuấn Âm lập tức vỡ lẽ, nhìn chàng: “Mục Nhị ca đã cử trinh sát đi rồi?”

Chàng gật đầu.

Thuấn Âm nhíu mày, vậy xem ra đúng là khác thường, năm ngón bất giác siết chặt lá thư trong tay áo.

Mục Trường Châu nghĩ ngợi rồi bảo: “Cứ làm theo lời Âm nương nói đi, ta sẽ sắp xếp thuộc hạ tiếp tục thăm dò.”

Thuấn Âm nhấp môi: “Ta muốn…”

Mục Trường Châu nhìn nàng.

Thuấn Âm nắm chặt lá thư: “Có động tĩnh khác thường, ta không yên tâm, muốn đích thân đi.” Nói rồi, nàng nhìn thẳng vào mắt chàng.

Mục Trường Châu bước vòng vòng hai bước, không trả lời.

Thuấn Âm cũng nín lặng, đợi chàng đưa ra quyết định.

Rồi đột nhiên chàng dừng chân, nói: “Nếu đã muốn đích thân đi, vậy cần phải có thu xếp phù hợp.”

Thuấn Âm đáp vội: “Đúng thế, nên ta mới đến tìm Mục Nhị ca đây.”

Mục Trường Châu gật đầu: “Vậy nàng quay về chuẩn bị đi, đợi phái đoàn của các châu đi hết hẵng rời thành, không gấp gáp, đến đình nghỉ chân ngoài thành thì chờ ta.”

Thuấn Âm ngạc nhiên: “Huynh cho phép?”

Mục Trường Châu nói: “Chẳng phải nàng đã từng tới Cam Châu rồi à, nay còn để ý những nơi khác?”

Thuấn Âm nhìn chàng, kế đó xoay người chạy ù ra cửa.

Mục Trường Châu nhìn theo bước chân vội vã của nàng, phỏng chừng lá thư đó báo tin khẩn, biết thế chàng đã kiểm tra thư của Phong Vô Tật rồi.

Chàng cất bước đi ra, đến ngoài cửa trị sở thì Thuấn Âm đã lên xe, Thắng Vũ nhanh chóng đánh xe quây về.

Hồ Bột nhi đứng đợi ngoài cửa, vội nhích tới hỏi: “Phu nhân có việc gì thế?”

Mục Trường Châu đưa mắt nhìn cỗ xe xa dần, rảo bước quay gót đi vào: “Lát nữa cầm thủ lệnh của ta đến doanh trại điều động trinh sát, gọi Trương Quân Phụng về ngay lập tức, có chuyện cần thu xếp.”

Hồ Bột nhi đuổi theo, ghi nhớ từng chuyện một, nghe ngữ khí sao mà nghiêm túc, chẳng hay có phải chuyện khẩn nào không…

Thuấn Âm về phủ khi còn sớm, nhưng mặt trời đã lên cao ba sào.

Nàng về phòng, cởi váy chẽn ra, thay sang áo viên lĩnh kiểu nam.

Bộ đồ này được làm chung với dịp Thắng Vũ may thêm xiêm áo cho nàng. Để tiện lợi nên con gái trong nước thường ăn mặc như thế mỗi khi ra ngoài, vì thế cũng không lấy làm lạ.

Thắng Vũ đứng trước bàn trang điểm chải tóc cho nàng, miệng hỏi: “Phu nhân định đi đâu thế, có vội lắm không?”

Thuấn Âm tảng lờ: “Ta đã báo với Quân tư rồi, không phải chuyện lớn, chuẩn bị gọn nhẹ thôi.”

Thắng Vũ không hỏi thêm, thắt búi tóc cho nàng rồi vội vàng ra ngoài chuẩn bị ngựa.

Chuẩn bị xong xuôi tất thảy thì cũng đã xế trưa, Thuấn Âm bước ra khỏi phòng, nghiêng tai phải lắng nghe động tĩnh bên ngoài, dường như trong thành khá yên tĩnh, xem chừng quan viên các châu đã rời đi hết rồi.

Không dùng dằng lâu, nàng lập tức đi ra cổng, mới tới nơi đã thấy một toán cung vệ đang đợi dưới thềm, trông có vẻ đã đến được một lúc, lưng ngựa thồ hành trang tay nải đơn giản.

Trông thấy nàng, các cung vệ tức khắc ôm quyền – hiển nhiên là do Mục Trường Châu điều động.

Thuấn Âm bước tới nhảy lên ngựa, gật đầu với mọi người: “Đi theo ta.”

Đội ngũ hộ tống nàng men theo con đường vắng vẻ, tiến thẳng tới cổng đông thành, vẫn như những chuyến công cán mọi ngày.

Quả nhiên không thấy phái đoàn các châu ở cổng thành nữa, quan viên tiễn biệt cũng đã tản, đường đi thông thoáng không cản trở. Quân lính trấn thủ tưởng nhầm phu nhân Quân tư ra ngoài ngắm cảnh nên hành lễ chào, còn lại không thu hút nhiều sự chú ý.

Thuấn Âm nhớ tới lời dặn của Mục Trường Châu, dẫn đoàn ra khỏi thành mười dặm thì dừng chân.

Vầng thái dương dần ngả về tây, nhưng ánh nắng vẫn còn chói chang, chiếu sáng rực rỡ trên những sườn đồi đá sỏi xung quanh.

Thuấn Âm nhìn quanh, gần xa đều không có người, song không chắc liệu có mai phục hay không, nàng ra hiệu cung vệ lùi xa canh phòng, tránh sự chú ý của binh mã tuần tra.

Cung vệ tuân lệnh, thủ ở cách đó không xa chẳng gần.

Nàng lại nhìn ra đường, Mục Trường Châu dặn nàng chờ chuẩn bị, có lẽ là sắp xếp người giúp nàng, nhưng không có ai ở Lương Châu có thể đi cùng nàng, Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng cũng không, trừ phi là nữ, nhưng trong các nữ tử lại không có người phù hợp…

Miên man suy nghĩ, nắng chiều dần nhạt phai, Thuấn Âm ngẩng đầu lên, thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa.

Phản ứng đầu tiên của nàng là kéo ngựa lẩn trốn, nhưng thấy cung vệ ở vòng ngoài không có hành động bèn dừng lại, nhìn về phía đường chính.

Có một người đang phi ngựa lao đến, người ấy mặc áo bào tối màu bó sát, hông đeo đao lưng khoác cung, vóc dáng khôi ngô.

Thuấn Âm quan sát chàng: “Mục Nhị ca tự mình tới đây để sắp xếp hả?”

Mục Trường Châu nhìn nàng: “Đã sắp xếp xong rồi, tại cần giải quyết việc quân nên hơi mất thời gian, còn phải xin thủ lệnh của Tổng quản.”

Thuấn Âm xao động, hỏi: “Thế huynh còn tới làm gì?”

Mục Trường Châu hỏi ngược lại: “Âm nương đã chia trinh sát thành tổ hai người, vậy nàng định đi với ai?”

Thuấn Âm im lặng chớp mắt, đột nhiên vỡ lẽ mà nhìn chàng chằm chằm.

Mục Trường Châu tiến tới, cười một tiếng: “Còn không mau đi? Chứ có thể là ai ngoài ta hả?” Nói đoạn, chàng cầm cung vỗ vào mông con ngựa của nàng, thúc ngựa cất vó.

Chương trước
Chương sau