trang thư trắng

Trang Thư Trắng – Chương 06

Chương 6: Sửa tên

Tổ của Vân Lan được chỉ định đến Cửu Long, tự tìm thành viên trong tổ rồi lên đường, thời gian gấp gáp, không kịp chào Molly. Đương nhiên tổ trưởng là Tiêu Hoài Thừa đã tốt nghiệp, Vân Lan và Yến Vi kính cẩn gọi anh là bác sĩ Tiêu. Tới nửa đêm, bọn họ cùng hai tổ khác đi chung hướng lên xe buýt mà ký túc xá tạm thời tìm được, trời tối mịt mù, không nhìn rõ mặt nhau, chỉ có gió lạnh lùa vào lồng ngực.

Xe buýt dừng lại ở một nơi nào đó không nghe rõ tiếng súng đạn, ba người bọn họ xuống xe, đi dọc theo đường sỏi cát tối tăm đến gần nơi sáng đèn, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Vân Lan cảm thấy Yến Vi nắm chặt tay áo mình, càng siết càng chặt, “Oái!” Bỗng cô nàng trượt chân, Vân Lan bị kéo theo, phải trở tay níu lấy Yến Vi.

“Cẩn thận!” Bác sĩ Tiêu giơ tay đỡ khuỷu tay Vân Lan, giọng anh trầm xuống.

“Không sao không sao, đường cát trơn quá.” Vân Lan giải thích, cô đứng thẳng người dậy, kéo Yến Vi đi nhanh mấy bước. Bụng nghĩ, không thể để người ta nghĩ rằng hai cô còn chẳng đi đường vững.

Trong trạm cứu hộ vẫn bật sáng đèn, tiếng la hét ầm ĩ cùng tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ những giường bệnh. Âm thanh len vào tai Vân Lan, như tiếng bíp không chân thực. Cô và Yến Vi theo bác sĩ Tiêu băng qua khu bệnh, đi vào văn phòng. Đội trưởng cứu hộ mặc đồng phục giải phẫu họ Hoàng, vóc dáng cao lớn, không giống dân bản địa, anh ta đeo khẩu trang vải rất dày, để lộ mỗi đôi mắt lún sâu. Vân Lan để ý góc áo blouse của anh ta bị nhuộm máu đỏ, lại nghe có người báo cáo: “Đội trưởng Hoàng, sắp có thêm một nhóm bệnh nhân nữa.”

Anh ta đứng bật dậy, nhìn quanh ngoài cửa sổ, đưa tay nhận lấy bức thư liên lạc từ bác sĩ Tiêu. Hoài Thừa cúi người, giới thiệu với anh ta: “Đây là hai sinh viên khoa Y ở Minh Đại chúng tôi, Thẩm Đan Anh và Hứa Yến Vi.” Anh vừa nói vừa ngoái đầu nhìn các cô, rồi lập tức sững ra một giây, sau đó lại pha thêm chút hồ nghi, song không nói gì nhiều, chỉ nghe theo sắp xếp của đội trưởng Hoàng.

Bầu không khí nơi đây căng thẳng khó tả, khiến người ta sợ hãi không dám mở lời. Vân Lan tạm thời đổi chỗ với Đan Anh, chưa kịp sửa tên trong thư liên lạc do nhà trường phát ra. Cô muốn nói rõ với bác sĩ Tiêu, nhưng vừa quay người nhận quần áo thì anh đã rời đi mất rồi.

Vân Lan và Yến Vi ở hai khu bệnh khác nhau, các cô là sinh viên chưa tốt nghiệp nên tạm thời xem như y tá, mặc đồng phục y tá màu xám. Nhưng thực tế nơi đây không rạch ròi y tá bác sĩ, người bị thương như thủy triều dâng, có binh lính, cũng có dân thường; có người Trung, có người Anh, cũng có người Ấn và Canada, nhưng dù quốc tịch nào đi nữa thì ở nơi đây dường như không có rào cản ngôn ngữ, chỉ có tiếng rên rỉ đau đớn kéo dài, mà không cần phiên dịch cũng hiểu.

Tất bật cho tới khi bình minh lên, ở cùng khu với Vân Lan là một tổ y tá được điều đến từ bệnh viện Đông Hoa, ba cô gái khá trẻ, tổ trưởng hơi lớn tuổi, Vân Lan gọi chị ấy là Mỹ Phương giống mọi người. Công việc chủ yếu là lau rửa và băng bó vết thương, tứ chi bị cắt cụt, vết thương do đạn bắn và mảnh đạn chiếm đa số. Vật dụng y tế cũng thiếu thốn, trên tay Vân Lan toàn là vết máu chưa được rửa sạch bằng thuốc khử trùng.

Khu vực nghỉ ngơi của bác sĩ và y tá lúc này đã được trải khăn trắng, bệnh nhân vặn vẹo nằm ngay tại chỗ, Vân Lan và những người khác mệt đến mức chỉ có thể dựa vào cột trụ để lấy hơi.

“Nghe bảo các em là sinh viên Minh Đại?” Mỹ Phương quấn dải băng trên tay, hỏi Vân Lan.

“Vâng.” Vân Lan dựa vào cột, nhìn căn phòng trước mắt rồi lại nhìn xuống tay Mỹ Phương, nghĩ không biết có nên phụ chị ấy không, nhưng chẳng hiểu sao lại bỗng nhớ lại hồi bé khi ở nhà, thấy mẹ Chu ngồi giặt quần áo dưới bóng râm cây hòe ở sân sau, cô tò mò đưa tay ra, bị mẹ Chu khẽ một phát xuống tay, “Đừng xớ rớ thêm phiền!” bà nói.

“Em học năm mấy rồi?” Mỹ Phương hỏi, cả hai đều đeo khẩu trang rất dày, giọng ồm ồm như cách ngàn dặm.

“Năm ba ạ.” Cô thấp giọng đáp, nghĩ một lúc lại dịch tới hỏi, “Em giúp chị nhé?” ánh mắt chỉ xuống tay Mỹ Phương.

Mỹ Phương vui vẻ gật đầu, dúi cuộn băng vào tay Vân Lan, “Nam bác sĩ cao cao ở tổ các em ở bệnh viện nào vậy?” Mỹ Phương không dừng tay, ngoài miệng cũng không dừng.

Vân Lan ngơ ngác, bệnh viện nào? Đang hỏi bác sĩ Tiêu sao? “Anh ấy cũng là người ở trường bọn em, có điều đã tốt nghiệp rồi, mấy tháng nữa chắc sẽ tới bệnh viện.” Vân Lan giải thích.

“Ồ…” Mỹ Phương ngẩng đầu nhìn Vân Lan, mỉm cười rồi không nói gì thêm.

Khi trời sáng hẳn, liên tục có máy bay rải bom bay qua. Vân Lan chẳng kịp hoảng hốt trong bầu không khí đẫm máu tanh, chỉ cảm thấy những chiếc máy bay đó vụt qua đầu mọi người, lúc nó sà xuống thì con tim cũng rơi theo, đợi khi tiếng động cơ xa dần thì con tim mới từ từ trồi lên.

Các cô gần như không có thời giờ nói chuyện, tiếng gọi y tá cũng như tiếng rên rỉ, đưa tới từ bốn phương tám hướng, như một bàn tay vô hình đùn đẩy bọn họ.

Chẳng rõ là vào một buổi sáng nào, Vân Lan bị Mỹ Phương đứng sau lưng vỗ vào vai, chị ấy nói nhỏ vào tai cô: “Bác sĩ Tiêu của bọn em đang chờ em ở văn phòng kìa, đi nhanh lên.”

Vân Lan đang băng bó cho một bệnh nhân bị đạn lạc, Mỹ Phương cúi người nhận lấy công việc từ cô, Vân Lan cảm kích gật đầu, đoạn xoay người đi vào văn phòng.

Trong góc văn phòng kê một chiếc bàn cao, nay có một bịch bánh mì nâu và một ít nước lọc. Khi Vân Lan đẩy cửa đi vào, Yến Vi và Hoài Thừa đang đợi cô.

“Vân Lan lại đây nhanh.” Yến Vi chỉ vào số bánh mì trên bàn, nhìn là biết cô ấy đã đói lắm rồi.

“Em là Nhiếp Vân Lan?” Hoài Thừa đứng gần cửa, nhìn thẳng cô.

Lúc này Vân Lan mới sực nhớ mình vẫn chưa kịp giải thích với anh, thế là đi tới đứng trước mặt anh, cách khẩu trang nói, “Vì vài lý do nên tạm thời đổi tổ với Thẩm Đan Anh, em…”

Hoài Thừa khoát tay, ngắt lời cô: “Không cần giải thích, anh hiểu rồi, đi ăn trước đi. Anh sẽ giúp em đổi tên trong thư liên lạc.” Anh giơ tay chỉ vào chiếc bàn chân cao.

Thế là cô cũng không nói tiếp nữa Yến Vi kéo tay áo cô, nói nhỏ: “Lúc nãy mình nghe thấy anh ấy vẫn gọi cậu là Thẩm Đan Anh, nên đã giải thích chuyện đổi tổ với anh ấy rồi.”

“À…” Vân Lan gật đầu.

“Rửa tay bằng xà phòng.” Hoài Thừa đứng bên nhắc nhở, “Không có gì ngoài thứ này.”

“Vâng.” Các cô cùng gật đầu, hai người đối mặt nhìn nhau, Vân Lan quay đầu đi, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Hoài Thừa.

Anh nhìn cô tháo khẩu trang, lập tức hiểu ý, khoát tay bảo: “Anh ăn rồi, bọn em ăn đi, hai hôm nay thức ăn khan hiếm, không cung ứng kịp thời, các em nhanh lên, thời gian thay ca của các em không nhiều, ăn xong thì nhanh đi làm việc đi.” Anh nói, đoạn quay gót kéo cửa rời đi.

Vân Lan đang định hỏi thêm, nhưng cô đã đói lả người, mấy miếng bánh mì nâu này biến thành món ngon nhất của cô, thu hút mọi sự chú ý. Hồi nhỏ có lần cô và anh ba chơi đùa ở cửa trong, làm đổ nghiên rửa bút cổ của ông nội, bị ông phạt quỳ một ngày trong tông đường, quỳ đến nửa đêm, bụng sôi ùng ục nhưng chẳng có cảm giác gì, sau đó A Xuân đem cháo đường tới, ăn mới ngon làm sao. Dĩ nhiên, về sau cô nhớ lại, có lẽ vì lúc ấy chẳng ai giúp cô, đến cả cha mẹ cô cũng chẳng hề tới nhìn cô lấy một lần; nếu không phải bác gái thứ năn nỉ cầu xin thì có khi cô và anh ba đã phải quỳ đến sáng.

Lúc này cô và Yến Vi đã ăn xong, cầm nước uống. Vân Lan lặng lẽ hỏi cô: “Phía cậu thế nào?”

Yến Vi lơ đãng, cô nàng ngoái đầu nhìn hai chiếc bàn làm việc bên cửa sổ, một trong hai có một chiếc điện thoại màu đen. Cô kéo tay áo y tá, mảng máu dính bên trên đã đen cứng, trả lời: “Cậu xem, là thế đấy.” Rồi ánh mắt lại dán vào chiếc điện thoại màu đen.

Vì không tiện để mấy người Mỹ Phương thay thế cô quá lâu, Vân Lan phải quay về khu bệnh của mình trước, còn thay ca cho bọn họ đi ăn, nên cũng không nói nhiều với Yến Vi. Buổi chiều, bệnh nhân lũ lượt đưa tới, cả trạm cứu hộ trở nên bận bịu. Mãi đến lúc mặt trời lặn mới được ăn bữa cơm thứ hai, và cũng là bữa ăn cuối trong ngày. Phòng giải phẫu ở phía tây vẫn thắp sáng đèn.

Tới tối, các cuộc không kích dường như còn khốc liệt hơn ban ngày. Bệnh nhân trong khu của Vân Lan lần lượt ra đi trong im lặng, mà những người đã chết phải được ghi danh sách lại. Vân Lan cầm danh sách đứng cuối hành lang, bất tri bất giác dựa vào vách tường, bóng đèn trên tường chói mắt làm sao, trắng xóa như mặt trời mùa hè, buộc người ta phải nhắm mắt lại.

Dường như chỉ trong một giây, có người vỗ vào tay Vân Lan, cô giật mình mở mắt, “Bác sĩ Tiêu?” Cô gọi anh, vẫn chưa hoàn toàn định thần, sao anh lại cởi áo choàng bác sĩ mà mặc đồ thường? Vân Lan chớp mắt nhìn anh thật sâu.

“Sao em còn đứng đây? Không phải đã thông báo cho nghỉ rồi à?” Bản thân anh đang đến khu nghỉ ngơi tạm thời do trạm cứu hộ chuẩn bị, ai dè lại trông thấy Vân Lan đang dựa vào tường ngoài hành lang.

“Hả? Không có thông báo…” Vân Lan ngơ ngác nói, hay mình không nghe thấy thông báo?

“Khỉ gió!” Anh cau mày sực nhớ: “Quên đổi tên cho em rồi.” Anh vừa nói vừa nhận lấy danh sách từ tay Vân Lan, nhìn lướt một cái rồi xoay người đi vào văn phòng.

Tới lúc trở ra, anh vẫn cau mày, “Xin lỗi em, anh quên đổi tên em trên danh sách, bọn họ không thông báo cho em, đã đổi ca nghỉ từ hai tiếng trước rồi. Giờ em đi thay đồ đi, anh đưa em đến khu nghỉ ngơi.”

“À, vâng.” Vân Lan đờ đẫn gật đầu, như cô học trò phạm lỗi trước mặt thầy giáo.

Anh nhìn cô đi vào phòng thay đồ, tạm dừng chân rồi quay ngược đến khu bệnh, nói gì đó với một nữ y tá mập mạp, dặn dò xong mới đi tới phòng thay đồ.

Muốn đến khu nghỉ ngơi phải băng qua khoảng sân lộ thiên, được dựng tạm để tổ chức hội họp. Trời tối đen như mực, gió đêm thổi vào từ biển khiến người ta run rẩy.

Vân Lan đi bên cạnh anh, nghe anh nói: “Bận bịu quá nên quên mất chuyện đổi tên cho em…” Anh còn muốn nói, tại anh sơ suất mà đã làm trễ thời gian nghỉ ngơi quý báu của cô.

Nhưng lại nghe cô lên tiếng, “Cũng là lỗi của bọn em do tạm thời đổi tổ, tự dưng thêm phiền cho các anh.” Vân Lan thấp giọng, khi nói mấy chữ cuối còn bất giác run lên; chưa bao giờ nghĩ rằng Hương Cảng vào tháng 12 lại có gió lạnh đến như vậy.

“Lạnh hả?” Anh hỏi.

“Không lạnh.”

“À…” Hoài Thừa quay qua nhìn cô, mượn ánh đèn còn le lói, thấy gió đêm thổi bay tóc cô, sợi tóc lướt trước mặt.

Đằng trước có mấy bậc thang, anh nhắc: “Cẩn thận!” Vừa nói vừa nhân tiện chuyển sang bên kia của cô – nơi hướng gió thổi, đồng thời hỏi cô: “Có phải em học lớp của giáo sư York không?”

“Đúng rồi ạ.” Vân Lan cúi đầu nhìn dưới chân.

“Thầy ấy rất giỏi về bệnh lý.” Anh nói.

“Ừm, bọn em đều rất thích thầy ấy.”

Chương trước