Trang Thư Trắng – Chương 05
Chương 5: Chiến tranh
Đã vào tháng 12 mà thời tiết Hương Cảng chỉ se se cái lạnh. Hôm đó là ngày thi cuối kỳ, Vân Lan thức dậy từ sáng sớm, trước khi xuống lầu còn tiện thể gõ cửa phòng Molly. Ai dè cô nàng đã đứng ở đầu hành lang tự lúc nào, thấy Vân Lan dừng trước cửa phòng mình bèn nổi máu đùa, rón rén đi tới sau lưng cô.
“Hù!” Molly bỗng nhảy ra, vỗ vào lưng Vân Lan.
Cô giật bắn, “Giật cả mình, mới sáng ra đã dọa người ta!” Vân Lan trợn trừng hai mắt, định thần lại giơ tay đánh Molly: “Hôm nay làm bài chắc sẽ không sao ha! Còn có tâm trạng chọc người ta.”
“Cũng đến lúc này rồi, dù mình không nói không cười không di chuyển, đứng làm người gỗ thì cũng vậy thôi.” Molly vuốt tóc, thong dong nói rồi đi xuống lầu.
Vân Lan đi theo cô nàng, trong phòng ăn ngào ngạt hương cà phê nóng. Hai người đi ngang qua phòng tiếp khách, bà Kha là người sùng đạo, đang cầu nguyện ở bên trong. Molly quay sang bảo: “Có lẽ hôm nay chỉ có cậu thích ăn bơ lạc thôi, không biết có đủ phần không nữa.” Cô ấy hạ giọng, ghé vào tai Vân Lan thì thầm câu cuối, đề phòng bị bà ấy nghe được, nói bà ấy cắt xén khẩu phần ăn là lại quát lớn cho xem.
Các nữ sinh đến từ các lớp khác nhau ngồi quanh chiếc bàn dài ở giữa phòng ăn, có người ôm tập sách dày cộm, vừa ăn vừa đọc, Molly khinh bỉ liếc bọn họ, đi tới rót sữa.
Trên bàn ăn râm ran tiếng chuyện trò, như mặt biển dâng triều nơi xa. Yến Vi ở bên kia vẫy tay với hai người, cô ấy cũng chỉ vừa tới, cốc nước trước mặt hẵng còn bốc khói, “Khéo lần này mình rớt rồi, vẫn chưa ôn xong nửa quyển sách này.” Lần nào trước khi thi cô ấy cũng nói thế.
“Sao cậu biết là sẽ rớt, mình thấy cậu ghi chép chi chít cả một quyển vở, chắc chắn sẽ đủ điểm đậu.” Molly nhấp ngụm sữa, và lần nào cũng đáp như vậy.
“Đâu có đâu có.” Yến Vi lắc đầu, “Mình không nổi đâu, bao giờ cũng là Vân Lan thi tốt nhất.”
Cô nàng còn nói sang cả Vân Lan, Molly liếc một cái, không nói nữa.
Vân Lan cầm thìa cà phê tập trung phết bơ lạc lên bánh mì, phết một lớp thật mỏng, và cũng không lên tiếng.
Chợt *đùng!* một tiếng, một tiếng động lớn nổ ra từ đằng xa. Mặt bàn trước mặt Vân Lan rung lắc dữ dội, ngay sau đó, bức tranh Đức mẹ Đồng trinh sơn dầu treo trên tường rơi xuống cái *rầm*, khung kính vỡ tan. Mọi người thoáng sững sờ rồi tức khắc loạn lên, tiếng kéo ghế kèm theo tiếng la hét của các cô gái, các quản lý ký túc xá xông vào phòng ăn, lại loạng choạng chạy ra.
“Chuyện gì thế? Nghe giống tiếng nổ?” Vân Lan đã trải qua trận chiến Thượng Hải nên nhận ra ngay, nguồn âm cách nơi này khá gần.
“Các cậu ngồi yên đấy, để mình đi xem sao.” Molly vừa nói vừa nghiêng người lách đám đông, ra ban công ngoài phòng khách nhìn.
“Có phải bắn đại bác không? Nhật Bản tấn công rồi sao? Cũng không nghe bảo hôm nay có diễn tập.” Yến Vi rướn cổ nhìn theo hướng Molly, lo lắng hỏi liền mấy câu.
Vân Lan cũng nhìn theo hướng Molly, nhanh thế ư? Nếu khai chiến thật, chẳng hay chính phủ Cảng Anh có giữ lời, quyết đánh trả tới cùng hay không. Dẫu cô không thể hiện lo lắng rõ ràng như Yến Vi, song cũng rất bồn chồn.
Đúng lúc này, ở phương xa truyền tới tiếng nổ đùng đoàng liên tiếp, mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến con tim mỗi người cũng run theo. Trong phòng khách cũng loạn xì ngầu cả lên, không cần đoán nữa, tiếng ồn lớn dày đặc như vậy thì chắc chắn là đánh bom rồi.
Bà Kha hớt hải chạy đến từ phòng điện thoại ở cuối hành lang, la lớn: “Nancy Nancy! Bảo các cô gái về phòng mau. Trong trường gọi tới, toàn trường nghỉ học! Nghỉ hết các lớp!”
Thế là mọi người lâm vào hoảng hốt, không biết ai đùn đẩy ai, tất cả kéo nhau chạy lên lầu về phòng. Quản lý ký túc xá xoay mòng mòng trong hoang mang, chẳng mấy chốc điện thoại đổ chuông liền tù tì, các bạn học nhà ở Hương Cảng cũng được xe hơi lần lượt đón về. Những người còn lại cũng chẳng nghe theo sắp xếp của quản lý, nhóm nào chơi với nhau thì ở chung một phòng.
Không rõ vì sao mà hôm nay, trong nhà Yến Vi mãi chưa cho xe đến đón. Cô và Molly tập trung phòng Vân Lan, dáo dác trông ra cửa sổ. Nghe tiếng bước chân các cô gái hớt hải ngoài hành lang, chuẩn bị hành lý để về nhà, vừa đi vừa ai oán: “Chết rồi, mình quên chiếc áo khoác caro màu xám xanh rồi, bộ váy đang mặc cũng không hợp lắm…” Người khác lại nói: “Thế quay về lấy đi, nhân tiện lấy giúp mình trâm cài áo ngọc bích với, mình sợ trở về cần phải dùng!”
Đúng lúc này, một loạt tiếng đại bác “ầm ầm” vang lên gần cửa sổ phòng Vân Lan. Bụi bặm trên tường rơi xuống khung cửa, lúc này Vân Lan mới bừng tỉnh, đứng dậy đi đóng cửa sổ. Cô xoay người lại, hai cô gái ấy vẫn đang bối rối, cô vỗ vào tay Yến Vi nhắc nhở: “Đi dọn hành lý đi, đem đồ nhẹ thôi, nếu khai chiến thì sẽ bị cúp nước cúp điện, đồ lót đem đi hết, còn thứ gì không quan trọng không cần đem theo, lát nữa người nhà sẽ đến đón cậu, tranh thủ đi khi đường còn đi được, về sớm với cha mẹ.”
Yến Vi bị Vân Lan đẩy ra cửa, về phòng thu dọn hành lý.
Molly vẫn ngồi bên mép giường, chẳng mấy khi thấy cô nàng im lặng như vậy, không rõ nét mặt, ngẩng đầu hỏi Vân Lan: “Cậu nói xem, chiến tranh sẽ như thế nào?”
Vân Lan đứng bên cửa sổ, nửa lộ ngoài sáng nửa khuất trong tối, cô trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: “Không sao đâu, đừng sợ, chỉ là tránh bom đạn thôi mà, có lẽ sẽ chạy nạn, thiếu ăn, đói bụng.”
“Liệu có chết không?” Molly ngơ ngác hỏi.
Vân Lan ngoái đầu nhìn cô ấy, lại có tiếng đại bác bắn liên thanh, không biết là của phe nào, Vân Lan không dám đoán. Cô gật đầu: “Có!”
Một lúc sau Yến Vi quay lại, ngồi ở chỗ cũ nép mình vào tay Molly, Molly cũng không dịch ra. Hai người bốn mắt nhìn chằm chằm Vân Lan, nhìn đến nỗi muốn cô phải nói gì đó. Cô hỏi Yến Vi: “Trong nhà vẫn chưa gọi tới à?”
“Ừ, lúc nãy mình có lẻn xuống lầu xem, bà Kha canh trước cửa phòng điện thoại, không cho bất cứ ai vào gọi, bây giờ chỉ có thể đợi nghe máy thôi.” Yến Vi nói.
“Ừm,” Vân Lan nhủ bụng, mới một giây trước cô còn đang nghĩ, đợi hết loạn thì sẽ gọi điện cho anh ba, hỏi xem tình hình chỗ anh thế nào rồi. Nói với Molly, Molly lại rất bình tĩnh, nghĩ ngợi rồi bảo: “Giờ chắc chắn không thể gọi điện được đâu, cậu nghe tiếng chuông điện thoại dưới lầu đi, còn lớn hơn cả tiếng đại bác!”
Vân Lan dừng lại, xét thấy vị trí ký túc xá của anh ba còn kín hơn chỗ này, hẳn sẽ không sao.
Các cô ngồi yên, nghe thấy ngoài hành lang có người bàn bạc: “Quân Nhật tấn công vào Cửu Long rồi.”, “Ở Cửu Long này sao? Có chỗ nào khác nữa không?” Ba người các cô bèn dỏng tai nghe, trong lòng cũng hoang mang theo. Đợi hết buổi trưa, khi tiếng đại bác và tiếng chuông điện thoại có vẻ đã ngừng, tiếng đi lại ngoài kia cũng ngơi ngớt phần nào. Vân Lan nói: “Chúng ta đi xuống nhà ăn xem thế nào, chí ít cũng phải ăn gì đó, không là đói ngất mất. Sợ sắp tới sẽ cạn lương thực.”
Thế là ba người mở cửa đi xuống, vài người quản lý cũng sùng đạo đang quỳ trên cầu thang cầu nguyện. Molly đi tới hỏi một người trong số đó: “Thưa cô, có thể gọi điện thoại được không?”
“Không được con à, đã cúp đường dây rồi.” Bà ấy nói.
“Trong nhà ăn còn đồ ăn không?” Vân Lan hỏi tiếp.
“Không biết, các em đi xem đi, tất cả đường dây đã cháy nổ rồi, e là không có thức ăn chín.” Bà ấy vẫn cầm bức tượng Đức mẹ trong tay.
Bọn họ vòng qua nhóm quản lý đang cầu nguyện, đi thẳng xuống nhà ăn, bên trong trống trơn không một bóng người, những ai đi được đều đã đi, không đi được cũng sẽ trốn trong phòng. Cà phê nguội ngắt, bánh mì là bữa sáng còn thừa. Các cô bắt đầu lục lọi, mỗi người lấy một ít thức ăn, nhưng chưa kịp ngồi thì bà Kha đã ưỡn bụng đi tới.
“Ồ! Tôi đến hâm nóng lại cà phê, các cô gái, nhớ phải tiết kiệm thức ăn, sắp tới có lẽ sẽ không có ai đem đồ ăn đến đâu.” Bà ta lắc hông, lấy một lát bánh mì tọng vào miệng.
Ba người Vân Lan vừa ngồi xuống thì có mấy người cũng tới tìm đồ ăn. Bà Kha chia bánh mì cho họ. Molly lặng lẽ huých vào tay Vân Lan, Vân Lan cúi đầu uống cà phê, chỉ gật đầu. Cô biết, Molly đang nhắc cô, bà Kha có giấu một túi bánh mì Pháp. Ba người các cô đã thấy rồi.
Đến khi trở về phòng, ngoài trời đã nhá nhem. Yến Vi sốt ruột đứng ngồi liên tục, đi vòng vòng trước cửa sổ, “Sao giờ vẫn chưa đến, lẽ nào trong nhà đã gặp chuyện? Hay là… đã quên mình rồi?” Vừa nói vừa chực khóc.
Molly ngồi yên không nói một câu, Vân Lan mà im lặng nữa thì càng khiến Yến Vi trông như tự độc thoại, cô bèn an ủi: “Có lẽ trên đường có chuyện gì đó, bây giờ không ở ngoài đường khéo còn an toàn hơn; huống hồ bọn mình còn ở chung với nhau mà, đừng sợ.”
Nhưng cô có nói cũng vô ích, Yến Vi vẫn đi tới đi lui trước cửa sổ, ngày càng lo lắng.
Màn đêm buông, mấy đàn chị năm trên từ bên ngoài trở lại, đem về tin tức mới nhất, nói các nam sinh đang rất hăng hái đăng ký nhập ngũ, có vài đàn anh tốt nghiệp đã liên lạc với xã Tiến bộ ở đại học Hương Cảng, bắt đầu đăng ký tốp đầu rồi, số lượng tăng liên tục.
Những tin tức ấy như mang đến một sức mạnh thần kỳ nào đó cổ vũ lòng người, để tất cả được bình tĩnh trở lại. Một lúc sau, thầy Will, giáo viên giám thị nhà trường cũng tới, ông đến tổ chức cho tất cả các sinh viên y khoa từ năm ba trở lên đăng ký danh sách, những người có mặt ở đây sẽ được sắp xếp thành các tổ, một nam hai nữ, được cử đến các trạm cứu hộ khắp Hương Cảng, tham gia công tác cứu thương. Giám thị đến tìm hội trưởng Molly, nhờ cô ấy chọn người phân tổ trong danh sách.
Molly đứng trước bàn trong phòng ăn, giữa bàn chỉ thắp một ngọn nến nho nhỏ. Ánh nến bập bùng hắt lên mặt Molly. Trong đám đông, Vân Lan nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, khi tỏ khi mờ.
Molly đã chọn xong, ngẩng đầu nói gì đó với thầy Will, thầy Will khẽ gật đầu, cầm danh sách trong tay, bắt đầu đọc tên từng tổ. Sau đó nhấn mạnh kỷ luật thời chiến, cuối cùng nghiêm túc thông báo về chiến tuyến tấn công hiện tại của Nhật Bản.
Không khí lúc này vô cùng căng thẳng, Vân Lan và Molly được xếp chung tổ với bác sĩ Quảng, Yến Vi và một cô gái khác, tên Đan Anh, được xếp chung tổ với bác sĩ Tiêu Hoài Thừa mà Molly thường nhắc.
Các cô lên lầu chuẩn bị hành trang gọn nhẹ, Vân Lan vừa đẩy cửa phòng ra thì nghe thấy Yến Vi nức nở: “Phải làm thế nào đây? Mình chỉ có một mình, nếu trong nhà có chuyện, mình biết phải dựa dẫm vào ai, còn nếu không sao, sao chưa tới đón mình. Mình biết làm gì bây giờ?”
Molly lạnh lùng nói: “Bây giờ lo chuyện trạm cứu hộ trước đi, mình đã xếp cho cậu vào tổ của bác sĩ Tiêu rồi đấy, anh ấy sẽ chăm sóc cậu, không cần lo.”
“Nhưng mình… muốn chung nhóm với Vân Lan.” Yến Vi se sẽ nói, thút thít, “Mình không quen bác sĩ Tiêu gì đó, cũng không thân với Đan Anh, nghe năm trên nói chị ta rắc rối lắm.”
Molly nói thẳng: “Đừng để ý tới chị ta là được, mau thu dọn hành lý đi, sắp lên đường rồi.” Nói đoạn, cô ấy bỏ về phòng mình.
Vân Lan cũng quay về phòng, Yến Vi vẫn còn nức nở, song cô không để ý, nhanh chóng lấy vài bộ đồ đơn giản ở trong tủ, thu dọn đồ đạc. Tới lúc đi ra, Yến Vi giàn giụa nước mắt đứng trước cửa phòng, bờ vai gầy gò run lên.
Vân Lan đang định khuyên cô ấy đôi câu, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Yến Vi thút thít kể khổ: “Sao cậu ấy có thể được ở chung với anh trai chứ, quả nhiên ở với người mình vẫn tốt mà.”
Vân Lan nghe thế bèn khựng lại, cậu ấy nói gì vậy…
“Vậy mình đổi với cậu, lát nữa xuống lầu mình sẽ nói với thầy Will, cậu hài lòng chưa, đừng có sướt mướt ra vẻ Tây Thi nữa!” Molly ngoái đầu, nghe thấy cô ấy nói thế liền trợn trừng mắt, tức tối hét lên.
Haizz… Vân Lan thở dài, bây giờ chiến sự còn chưa rõ thế nào, ngoài kia không biết sống chết ra sao, ở đây so bì chuyện này để làm gì?
“Molly à.” Cô đuổi theo nắm tay cô ấy nói gì đó, Molly không nghe, vung tay hất Vân Lan ra.
***
Cửu Long (tên Anh ngữ: Kowloon, Hán ngữ: 九龍) (bao gồm cả bán đảo Cửu Long và Tân Cửu Long), là một trong ba khu vực lớn nhất của Hồng Kông, là bộ phận lãnh thổ thành thị lớn nhất sau khu đảo Hương Cảng.
Chiến tranh nổ ra rồi, ko biết sao đây. VL và bs Tiêu sắp làm việc chung với nhau rồi 👍 Thanks Q 🥰