Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa

Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa – Chương 08

008: Hãy tha thứ cho tôi vì tình yêu tự do phóng túng trong đời này (1)

Chuyện nhận mẹ nuôi cứ thế khép lại, người lớn không nhắc đến nữa. Nhưng dì Dương vẫn rất tốt với tôi, quan hệ hai nhà không nảy sinh khúc mắc mà trái lại còn thêm thân thiết.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, sinh viên đã trở lại trường, xung quanh lại tấp nập náo nhiệt. Buổi chiều, tôi và Ngô Thừa Thừa chạy đến ký túc xá tìm Lương Hiểu Mẫn, nhưng vừa vào cửa đã thấy thầy chủ nhiệm vội vàng đi ra, muốn tránh cũng không kịp.

Ngoài cửa dán mấy chữ màu đỏ rất bắt mắt: Người không phận sự miễn vào. Chúng tôi một lớn hai nhỏ đứng chôn chân tại chỗ, vô cùng lúng túng.

“Em chào thầy…” Đành lên tiếng chào.

Trông thầy cũng có vẻ bối rối, vuốt mái tóc chia 3:7, nói: “Thầy giúp Hiểu Mẫn thu dọn hành lý, e hèm, các em đã làm xong bài tập nghỉ đông chưa?”

“Xong rồi ạ.”

“Giỏi.” Sau đó lại không biết nói gì, im lặng mấy giây, “Trong ký túc xá có đồ ăn vặt, các em cứ lấy đi.”

“Cám ơn thầy.” Ngô Thừa Thừa âm thầm nhéo tay tôi, gửi tín hiệu rút lui, “Thế chúng em vào đây.”

“Đi đi.” Thầy ấy gật đầu, bỗng xoay người gọi chúng tôi lại, muốn nói rồi thôi, “Ngày khai giảng sẽ có bạn mới chuyển tới, các em…”

Tôi và Ngô Thừa Thừa đã nhấc chân đi, nhưng đành dừng lại đợi nghe tiếp. Thầy cân nhắc chọn từ, một lúc sau mới nói ra bốn chữ: “Ít tiếp xúc thôi.”

Phòng của Lương Hiểu Mẫn rất ấm, trên tường dán đầy áp phích minh tinh, nhưng có mấy chiếc giường trống. Lúc đi vào, quả nhiên chị ấy đang thu dọn hành lý, đưa cho tụi tôi một túi quà vặt: “Gặp thầy của các em rồi hả?”

“Vâng.” Ngô Thừa Thừa nhanh nhảu trả lời, thuận miệng hỏi, “Không phải nam không được vào hả chị?”

“Con nít cũng không được vào đâu,” Lương Hiểu Mẫn nhướn mày, chị đỏ mặt, ngó nghiêng nói, “Cho các em nghe bài này.”

Tôi để ý thấy máy nghe nhạc tùy thân của thầy chủ nhiệm đang nằm trên bàn, chị ấy đổi băng cát-sét, bấm nút phát, tiếng nhạc cất lên.

Hãy tha thứ cho tôi vì tình yêu tự do phóng túng trong đời này, dẫu cũng sợ sẽ có ngày ngã xuống. Từ bỏ lý tưởng, bất cứ ai cũng có thể làm điều đó, nhưng đừng lo nếu một ngày chỉ còn lại bạn và tôi…

“Người đó đang hát gì thế?” Ngô Thừa Thừa ngơ ngác, “Ngoại ngữ à?”

“Là tiếng Quảng Đông.” Lương Hiểu Mẫn cười bò, giơ tay cạo mặt cậu ấy trêu, “Không phải em nói đã xem phim Hồng Kông rồi hả?”

“Nhưng trong phim nói chuyện em vẫn nghe hiểu.”

“Đó là do lồng tiếng.”

Hai người họ câu đi lời lại, nói chuyện mấy câu mới sực thấy tôi đang tập trung nghe nhạc: “Lộc Lộc, có hay không?”

“Hả?” Tôi lúc này đã thất thần, khoai tây chiên cầm trong tay cũng không đưa lên miệng, một hồi sau mới ngơ ngác đáp: “Hay lắm ạ.”

Sau đó, nhà tôi cũng có cuốn băng này, trên tờ lời bài hát chi chít phiên âm được tôi đánh dấu lại.

Ngày khai giảng đến, vậy là chúng tôi đã lên lớp 5.

Niềm hạnh phúc ngày bé rất đơn giản. Rõ ràng mấy hôm trước còn ghét khai giảng, nhưng vừa tới chỗ Lương Hiểu Mẫn nghe bài hát kia thì lập tức quên sạch; hôm nay dậy sớm rõ là ủ rũ, nhưng trên đường đi gặp Ngô Thừa Thừa, ngay lập tức hăng hái hẳn lên.

Vì cậu ấy thần bí nói: “Cậu đoán xem học sinh mới tới là người thế nào?”

Lúc này tôi mới nhớ tới lời dặn của thầy chủ nhiệm, lòng tò mò lập tức tăng vụt, lại e dè thấp giọng: “Thầy ấy bảo tụi mình đừng tiếp xúc nhiều.”

“Thầy ấy nói quá dọa bọn mình thôi.” Ngô Thừa Thừa nói như thật, “Tớ đoán là con trai, khá xấu xí, giống như trong phim Cổ Hoặc Tử ấy.”

Tôi chưa xem Cổ Hoặc Tử bao giờ nên không thể gật bừa, chỉ biết ha ha nói: “Tớ lại đoán là con gái.”

“Nếu là con gái thì tại sao phải ít tiếp xúc?”

Tôi á khẩu, đang vắt óc tìm lời đáp thì bỗng nghe thấy sau lưng có người nói:

“Hai cậu xầm xì cái gì đó?”

Là Lý Miễn, cậu ta mặc áo lông đen đi đằng sau. Không đội mũ không đeo khăn cũng không đeo găng tay nốt, tai đỏ bừng vì lạnh, hai tay đút trong túi. Tôi phát hiện cậu ta rất không sợ lạnh.

Hơn nữa qua một kỳ nghỉ đông, cậu ta và Từ Chi Dương đã cao lên không ít, đã có thể thong thả bắt kịp bước chân của bọn tôi rồi.

“Nói nghe nè Lý Miễn, lớp mình sắp có bạn mới đấy, cậu có biết không?” Hai mắt Ngô Thừa Thừa phát sáng, sốt sắng tiết lộ tin tình báo.

“Không biết, mà có gì lạ đâu, không phải Từ Chi Dương cũng chuyển đến à.” Lý Miễn rất không ăn ý đáp.

“Không giống không giống, chủ nhiệm nói với hai đứa bọn tớ, bạn học này á,” Cậu ấy làm khẩu hình vô cùng khoa trương, “Ít, tiếp, xúc, thôi.”

“Ồ.” Vẫn là phản ứng bình thường, dừng một lúc lại nói với tôi, “Thế thì các cậu ít tiếp xúc đi.”

Nhìn cái vẻ giả nghiêm túc của cậu ta, tôi không biết phải phản ứng thế nào, buột miệng xì một tiếng.

Ai ngờ chưa dứt lời thì bất thình lình có một người từ phía sau tiến tới, bước chân đi rất nhanh, tôi bị đụng trúng vai loạng choạng, may kéo tay áo Lý Miễn mới đứng vững được.

“Ai đó?” Theo bản năng kêu lên.

Cậu kia nghiêng mặt sang, là một bạn nữ tóc ngắn, cũng cao như Lý Miễn. Cậu ta chỉ liếc tôi một cái rồi im lặng đi tiếp.

Đi đến trường tiểu học.

“Wow, là học sinh tiểu học á?” Ngô Thừa Thừa trợn mắt.

Nửa tiếng sau, cậu ấy đã có được câu trả lời.

Đúng là học sinh tiểu học.

Chính là bạn học mới đến, cần ít tiếp xúc mà thầy chủ nhiệm đã nhắc, tên là Ngụy Tiêu.

Cậu ấy có nước da màu lúa mì, mắt ti hí, mặt nhỏ nhắn, trông không dễ dây dưa. Nghe nói nhà cậu ấy mở quán karaoke, phải chạy chọt nhiều lần mới vào được lớp chúng tôi.

Khai giảng được mười ngày, tôi không hề nói một câu nào với cậu ấy, trái lại đã thấy cậu ấy xử đẹp đám bạn xấu có tiếng trong lớp chúng tôi.

Bạn nam cầm đầu trong số đó luôn trêu chọc cậu ấy, lúc này đi tới nghịch tóc ngắn của cậu ấy, luôn mồm nói cậu ấy không giống con gái.

Ngụy Tiêu chỉ né người trán ra sau, sau đó ngước mắt nhìn cậu ta, nói một câu: “Tao biết bố mày thường xuyên đi hát karaoke.”

Cậu bạn kia lập tức đỏ mặt, lắp bắp toan xông đến thì lại nghe Ngụy Tiêu nói tiếp: “Chắc hẳn mẹ mày không biết.”

Từ đó trở đi, không ai dám chọc cậu ấy nữa. Ngô Thừa Thừa âm thầm nói với tôi, Ngụy Tiêu chính là chị đại tiểu học.

Tôi và Ngô Thừa Thừa nghiêm túc nghe theo lời dặn của thầy chủ nhiệm, chủ yếu là do sợ quá, thật sự “ít tiếp xúc” với Ngụy Tiêu, đến nỗi “không hề tiếp xúc”.

Nhưng mà, gần như là, đã thất bại bởi lần tiếp xúc ấy.

Lần ấy là trong giờ Tin học. Học kỳ đó trường chúng tôi mới xây thêm phòng máy, một tuần học một lần, ra vào phải đi bao bọc giày, nói tóm lại phải rất cẩn thận.

Sau khi sắp xếp lại chỗ ngồi, Ngụy Tiêu ngồi ngay sau lưng tôi, cả hai ngồi cạnh cửa sổ. Trong giờ học, tôi bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá.

Cũng không biết là tránh mùi thuốc hay thuận theo mùi thuốc nữa. Tôi nghiêng người vén rèm nhìn ra, kết quả trông thấy Ngụy Tiêu nấp trong rèm hút thuốc.

Khói phả ra dọc theo khe cửa sổ, một phần nhỏ len vào mũi.

Ngay lập tức tôi như hóa đá.

Khi còn nhỏ, những người hút thuốc mà tôi từng gặp đều là đàn ông, ví dụ như bố tôi hoặc mấy chú mấy bác. Tôi không biết hóa ra con gái còn có thể hút thuốc, mà lại có gan hút ngay trong lớp.

Nói thật, nhiều năm sau cho tới khi học lên nghiên cứu sinh, tôi chẳng thấy ai từng hút thuốc trong lớp cả. Ngụy Tiêu lớp 5… Tôi không biết phải nói gì về cậu ấy nữa.

Động tác của cậu ấy cũng không thạo, một lúc sau mới ném tàn thuốc ra ngoài, khép chặt cửa rồi hạ giọng nói: “Cậu nhìn cái gì?”

Tôi giật mình định thần, tim nảy lên cuống họng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như không: “Tớ không thấy gì hết…”

Rồi lật đật xoay người đi.

Tôi không dám tiết lộ với bất cứ ai, thậm chí còn nghĩ mình đã nhìn nhầm.

Buổi trưa sắp tan học, tôi giùng giằng tại chỗ, nghĩ không biết có nên báo cho thầy không? Tôi hơi sợ. Hay nói với Ngô Thừa Thừa trước? Nhưng cậu ấy miệng rộng quá.

Hay là hỏi ý kiến Lý Miễn hoặc Từ Chi Dương thử… Vừa nghĩ tôi vừa xé một tờ giấy, nhưng vừa cầm bút lên thì có người gõ xuống bàn tôi.

“Buổi trưa đi ăn chung đi.” Ngụy Tiêu nói.

Chương trước
Chương sau