Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa

Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa – Chương 04

004: Tôi là con gái

(P/S: Chương này có nhạc nền, hãy điều chỉnh âm lượng phù hợp.)

Năm 1999, một tuần trước lễ liên hoan năm mới.

Tôi, Ngô Thừa Thừa và Triệu Tuyết đã thành lập một nhóm nhỏ tên là Ba chị em, chuẩn bị biểu diễn tại lễ liên hoan.

Triệu Tuyết là ủy viên văn nghệ của lớp chúng tôi, từ nhỏ được học khiêu vũ ở Cung thiếu nhi, tính cách năng nổ hướng ngoại. Không biết vì sao mà lần này cậu ấy lại nhìn trúng hai đứa ngố là tôi và Ngô Thừa Thừa, gửi lời mời thành lập nhóm.

Bàn bạc khoảng mười phút, ba người chúng tôi nhất trí biểu diễn bài Tôi là con gái của Từ Hoài Ngọc*.

(*Từ Hoài Ngọc từng là nữ ca sĩ kiêm diễn viên Đài Loan nổi tiếng một thời. Bài hát Tôi là con gái phát hành năm 1998 trong album ca nhạc đầu tay của cô.)

Quãng thời gian đó, không có lúc nào là tôi không ca hát, ngay cả 10 phút chuyển tiết tôi cũng tranh thủ nhảy nhót ghi nhớ động tác, và cũng bị Lý Miễn xem thường nhiều lần.

Có một hôm tan học, tôi vẫn cứ đắm chìm như mọi khi. Đeo cặp sách vừa đi vừa hát, hát đến điệp khúc “tôi là con gái” thì bỗng đứng lại giậm chân, khép năm ngón tay vỗ lên ngực mình.

Rồi bất thình lình nghe phì một tiếng, Lý Miễn ở phía sau cười phá lên.

Từ Chi Dương cũng có mặt, cũng vẻ buồn cười, huých vai cậu ta một cái rồi nghiêm mặt nói: “Đừng cười nữa, Lộc Lộc hát hay mà.”

Sau đó nghiêm túc nhìn tôi, “Thật, so với Hẹn ước 1998 thì bài này hợp với cậu hơn.”

Lời an ủi nghiêm túc ấy còn đáng ghét hơn cả Lý Miễn. Tôi kìm nén vẻ không cam tâm, siết nắm đấm nói: “Hai đứa con trai không biết múa hát như các cậu, có tư cách gì mà cười tớ?”

“Không ai cười cậu cả.”

Từ Chi Dương vội bổ sung, nhưng đồng đội lại quá kéo chân sau. Lý Miễn ôm ngực, “Tớ cười đấy, Khương Lộc à cậu đừng nhảy như vậy nữa, buồn cười lắm.”

Tôi ngẩn ra, xấu hổ hóa giận dữ: “Cậu thì biết cái gì?”

“Sao cậu phải giậm chân rồi vỗ mình như thế hả, bọn trẻ ở trường mầm non còn không làm thế.” Nghe cậu ta nói cứ như là chân ngôn, khiến tôi trầm tư cả buổi.

—-

Ăn tối xong, tôi lập tức đi tìm Ngô Thừa Thừa, đối chiếu động tác với cậu ấy, càng nhìn càng cảm thấy Lý Miễn nói có lý. Hai đứa tôi bàn bạc một lúc, sau đó đi tìm Triệu Tuyết.

Kết quả phát hiện động tác của cậu ta không hề giống bọn tôi. Cậu ta đứng chính giữa, nhẹ nhàng đung đưa theo giai điệu vui vẻ. Còn hai đứa tôi ở bên cạnh giậm chân vỗ ngực tăng khí thế, y hệt môn thần, chỉ càng thêm tôn lên vẻ xinh xắn của cô ấy.

Là cậu ta sắp xếp bài múa, cũng cậu ta dạy động tác múa. Còn chưa lên sân khấu đã lục đục nội bộ thì biểu diễn kiểu gì đây?

Cứ thế, nhóm Ba chị em mới thành lập chưa được hai ngày đã tan rã. Buổi tối, tôi và Ngô Thừa Thừa bực bội đi về nhà, trên đường đi chỉ toàn nói xấu Triệu Tuyết

“Rõ ràng cậu ta muốn tụi mình làm nền.” Ngô Thừa Thừa nghiến răng nói, cắn phập cái mũ của người tuyết trên que kem.

“Vì sao?” Tôi khó hiểu.

“Vì bọn mình ngố đó.”

“Hả?”

Tôi đau lòng quá.

—-

Cũng không biết vì chuyện này, bài hát này hay vừa khéo là đạt đến điểm nào đó. Ngay trước sau tiệc liên hoan mừng năm mới, lần đầu tiên tôi có ý thức về cái đẹp, tự nói với bản thân rằng, mình là con gái.

Quấn lấy mẹ đòi mua váy, chải kiểu tóc mới, bắt đầu để ý tới những món đồ trang sức, những thứ bề ngoài này chẳng có gì khó, nhưng cũng vì nó mà rất mệt mỏi, phải thay đổi hành vi của mình, chẳng hạn như không bao giờ để lộ răng khi cười, khó lắm.

Đến ngày lễ liên hoan, ba chúng tôi vẫn bằng mặt không bằng lòng lên biểu diễn. Mỗi đứa nhảy một kiểu, nhảy hăng hơn bất kỳ ai.

Nhìn qua đã thấy Lý Miễn và Từ Chi Dương ngồi bên dưới, tôi càng hăng hái hơn, giậm chân thật mạnh để bụi bay lên, kết quả nhận về một tràng pháo tay.

Trưa hôm đó khép lại, chính thức bước vào kỳ nghỉ đông. Cả đám hi hi ha ha đi ra cổng trường, không biết là ai đề nghị buổi chiều đi thuê băng về xem phim ma.

Hồi ấy điện ảnh Hồng Kông phát triển rất mạnh, không thiếu mấy bộ phim kinh dị. Ngô Thừa Thừa vừa nghe thế thì tỉnh táo hẳn, nói là trong nhà mới thuê mấy bộ, vẫn chưa trả, có thể đến nhà cậu ấy xem.

Đám chúng tôi có cả hết 6 người, bao gồm Lý Miễn và Từ Chi Dương, chen chúc trong phòng khách nhà Ngô Thừa Thừa xem một bộ phim liên quan tới trò cầu cơ.

Rèm cửa chỉ kéo một nửa, có nắng xuyên qua, bị Lý Miễn không thương tình kéo lại. Ban ngày biến thành ban đêm, tôi sợ hãi co ro trong gốc, cả buổi chỉ biết che mắt nhìn.

Vất vả lắm mới thở phào chờ tới lúc hết phim, chẳng ngờ Ngô Thừa Thừa hớn hở đề nghị: “Hay tụi mình cũng chơi đi.”

“Không chơi, cậu to gan thế!” Tôi là người đầu tiên phản đối, nghiêm túc nói, “Lỡ gọi đến mà không đi thì sao…”

Giọng càng lúc càng lí nhí, sau đó im bặt. Tôi bỗng run rẩy, vội đứng dậy: “Tớ về đây.”

“Ôi chao Khương Lộc, Lộc Lộc,” Cậu ấy kéo tôi lại, “Không chơi cầu cơ, chúng ta không dùng cơ, dùng…”

Ánh mắt lướt qua bàn trà, “Dùng hộp tăm xỉa răng đi.”

Tôi á khẩu, thấy những người khác không có ý kiến gì thì lại hỏi: “Nhưng làm gì có bàn chữ.”

“Giờ tớ viết nè.”

Tôi biết Ngô Thừa Thừa to gan, nhưng không ngờ lại gan đến mức đó. Cậu ấy thật sự lấy ra mấy tờ giấy nháp, kẻ ô vuông rồi bảo mọi người viết chữ vào, có trùng cũng không sao. Một lúc sau đã viết được mấy tờ, cậu ấy gom lại dán thành tấm lớn.

—-

Trời sẩm tối, thái dương đã lặn.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng di chuyển của hộp tăm.

Ngón tay tôi không cử động, nhưng thật sự cảm nhận được nó đang động đậy. Tôi khó tin, rất muốn rút tay về song lại chẳng dám.

Cuối cùng cũng đã dừng. Mấy giây sau, mọi người mở mắt, phát hiện hộp tăm đã di chuyển ra ngoài tờ giấy, nằm ở mép bàn.

“Ai đẩy hả?” Ngô Thừa Thừa cau mày, “Nói rõ trước, tớ không điều khiển.”

“Tớ cũng không điều khiển.”

Không ai thừa nhận là mình đã di chuyển. Tôi âm thầm quan sát, nom tụi con trai rất khả nghi, chắc chắn là đang dọa đây mà, đúng là vô vị.

“Đừng chơi nữa.” Tôi lại nhổm người đứng dậy.

“Ơ kìa, mất công viết cả buổi mà.” Ngô Thừa Thừa kéo tôi ngồi xuống, “Đến lượt cậu đấy, cậu hỏi một câu đi rồi chúng ta nghỉ chơi.”

Nói thật tôi khá là sợ. Cảm thấy câu hỏi đó vừa không được nghiêm túc nhưng cũng không được qua loa, thậm chí không được thiếu kính trọng, mà còn phải để linh hồn trả lời được.

Ấp úng nửa buổi, tôi định hỏi: “Tôi có dễ ưa không?”

Đây là một câu hỏi đúng sai, tôi nghĩ mình không làm chuyện xấu thì câu trả lời sẽ rất đơn giản.

Kết quả là vì gần đây hay chải chuốt nên lại thốt lên: “Tôi có dễ thương không?”

Vừa dứt lời, tôi kịp nhận ra mình nói sai rồi. Đang định sửa thì bị Ngô Thừa Thừa thấp giọng nhắc: “Không được sửa.”

Tôi nhắm mắt, hộp tăm lại di chuyển lần nữa.

Tim tôi sắp nhảy ra khỏi ngực tới nơi, sốt ruột chờ kết quả. Lần này dừng rất nhanh. Mở mắt ra, nó chỉ vào chữ “dễ”.

Trong phút chốc hít vào một hơi lạnh, trợn to hai mắt nhìn từng người một. Ai? Là ai đẩy?

Ngô Thừa Thừa cũng rất ngạc nhiên, vừa hưng phấn vừa sợ hãi, nói: “Lộc Lộc, câu trả lời vẫn chưa xong, nhắm mắt lại đi.”

Tôi bị mọi người giục nhắm mắt, thật sự không muốn chơi tiếp chút nào. Cũng không biết là ai ghi ra như vậy nữa, viết hai chữ dễ thương liền nhau. Không ngoài dự đoán, cơ dừng lại trên chữ “thương”.

Lý Miễn rướn người tới, giọng âm u: “Tiêu rồi, linh hồn nhìn trúng cậu rồi.”

Tôi nuốt nước bọt, thở hắt một hơi, cầm đệm lưng trong tay ném về phía cậu ta: “Cậu đừng nói lung tung được không hả?”

“Đừng dọa cậu ấy, cậu ấy sợ thật đấy.” Từ Chi Dương giảng hòa, “Chỉ là trò chơi thôi mà, hôm nay Lộc Lộc dễ thương lắm.”

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng hình ảnh đáng sợ trong bộ phim lúc nãy đã xuất hiện trong đầu, thế là lật đật đứng lên: “Tớ về nhà đây!”

Lần này không còn ai ngăn cản. Tội vội vã mở cửa, trước mắt là hành lang tối hù, theo quán tính bước ra một bước, nhưng lập tức rụt chân về.

Ngoái đầu hỏi: “Từ Chi Dương, cậu về chưa?”

“Về chứ, đi thôi.” Cậu ấy lập tức đứng dậy.

“Đi đi đi!” Lý Miễn cũng đứng lên theo, “Mọi người về thôi.”

Tất cả tản ra như chim bay.

—-

Hiện tại.

“Có phải chính anh đẩy vào chữ dễ thương không?” Tôi ngồi trên ghế chất vấn.

“Chính xác, còn ai vào đây nữa.” Khóe miệng nhếch lên.

“Quá đáng.”

“Ai biết em sợ như vậy hả?”

“Nhưng,” Tôi nhìn anh, “Đã thế rồi mà anh vẫn cảm thấy là em theo đuổi anh?”

Người này làm ra vẻ nghĩ ngợi một hồi, sau đó gật đầu: “Đúng thế.”

Chương trước
Chương sau