Tiếng Vọng

Âm Vang – Chương 04

Chương 4: Lại gọi điện lần nữa

1.

Khoảng một tuần sau, lúc tan làm, Trình Hi đi ngang qua trước quầy thì chợt nhớ đến chuyện kia, buột miệng hỏi: “Có ai lấy lại chiếc Motorola kia chưa?”

Ngô Du kéo ngăn kéo ra, lắc đầu: “Vẫn còn ở đây.”

Điện thoại được bọc trong túi ni lông, ngay miệng túi dán tem mác logo rạp chiếu phim, nằm trong đống đồ lặt vặt, có cảm giác thất lạc vô cùng rõ ràng.

“Chắc là khách không cần nữa, thực ra giữ lại làm kỷ niệm cũng hay, hơn nữa chiếc điện thoại này trông rất mới, ắt phải giữ kỹ lắm đây.” Cô ấy luyến tiếc nói.

Trình Hi nhìn Ngô Du rồi lại nhìn chiếc điện thoại, nhớ đến chàng trai ở đầu dây lúc đó… Tuy rất khó giải thích, nhưng thái độ ấy không có vẻ là không muốn.

Mà trái lại anh ta đã tìm rất nhiều ngày, xem chừng rất coi trọng.

“Đưa chị xem.”

Cô dựa vào quầy nghịch thử mấy lần, muốn tìm thông tin liên quan đến chủ điện thoại, mở danh bạ ra, chỉ có một số.

Văn phòng: 8795557.

Chính là nó.

Nhưng lúc gọi thử thì lại không có tín hiệu. Rõ ràng lúc trước còn gọi được mà, lẽ nào máy cũ nên tín hiệu không ổn định?

Ngô Du tò mò: “Không ai bắt máy à?”

“Không có tín hiệu.”

 “Để em lấy di động của mình gọi thử xem.” Cô ấy lấy điện thoại ở trong túi ra, gọi theo số máy Trình Hi đọc, nhưng mấy giây sau vẻ mặt cũng trở nên nghi ngờ, “Số điện thoại không có thật.”

Hai người nhìn chằm chằm dãy số, quả thật có gì đó là lạ, miệng lẩm bẩm nhiều lần, cho tới khi Trình Hi vô tình nhìn thấy phương thức liên lạc của rạp phim thì cô mới bừng hiểu: “Thiếu số rồi, chỉ có 7 số.”

Ngô Du cũng nhận ra: “Đúng thế, bây giờ máy bàn đều 8 số, 7 số hình như chỉ dùng hồi em còn bé.”

“… Ừ.”

Đúng là kỳ quặc.

Ở rạp phim có bảng thông báo đồ đạc bỏ quên, trên tài khoản xã hội còn thiết lập riêng một cột đặc biệt, những thứ riêng tư như điện thoại di động, giấy chứng nhận thường được nhận về rất nhanh, chưa bao giờ xuất hiện chuyện như lần này.

Trình Hi loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, trầm ngâm một hồi rồi quyết định xí xóa: “Thôi bỏ đi, người kỳ quặc dùng điện thoại kỳ quặc.”

Đi được vài bước, cô lại không yên tâm xác nhận: “Mấy ngày nay không có ai gọi à?”

“Không ạ.” Ngô Du lại bọc điện thoại lại.

“… Pin trâu thật.”

Cô cũng không biết vì sao mình lại nhắc tới chuyện này, vuốt tóc rồi đi xuống lầu: “Cứ để đấy đi, chị về trước đây.”

2.

Trình Hi xỏ giày vải, mặc áo khoác gió và quần bò, sải bước đến nhà hàng trên phố. Ánh đèn sáng rực hắt lên những bụi cây được cắt tỉa cẩn thận ngay lối vào nhà hàng, không khí rất vừa vặn.

Kết quả vừa định đi vào thì đã bị người đi ra ở đối diện giữ lại.

“Mày ăn mặc thế này là muốn làm tao mất mặt phải không?” Bạch Tịnh kéo cô tới ngã rẽ, “Chị hai à, là xem mặt đấy, chị ăn diện chỉnh chu chút được không.”

“Tao mới tan làm mà…”

Trình Hi mệt mỏi thở dài. Cô không thích gọi những bữa cơm như vậy là xem mặt, chỉ coi như quen bạn mới, có ăn diện hay không cũng có gì ngại?

Bạch Tịnh chỉ tiếc gỗ mục không thể đẽo, vừa lấy hộp phấn từ trong túi xách ra vỗ nhẹ vào mặt, vừa lẩm bẩm: “Doanh nhân, 33 tuổi, bố mẹ đều là trí thức, tính cách thành thật không giả tạo, tao biết mày không thích kiểu này.”

Trình Hi nghiêm túc nhắm mắt nín thở, sợ những hạt phấn nhỏ bay vào mũi, chỉ hừ một tiếng coi như đáp lại.

“À phải rồi, là người của Đàn Thịnh, không phải tòa nhà rạp chiếu phim của bọn mày là của người ta à.”

“Ồ?” Phản ứng tích cực lên rồi. Cô cũng rất tò mò vì sao Đàn Thịnh lại muốn mở rộng số 76 đường Đàn Viên.

“Nhưng cấm mày chỉ nói chuyện công việc.”

Bạch Tịnh nhướn mày, sau đó giọng lại nhẹ đi: “Phải nói chuyện về mình, nói chuyện mình hứng thú, nói về việc xem mặt, lần nào cũng biến hẹn hò thành làm ăn, phụ nữ thành đạt chứ có phải ăn tuyệt tình đan đâu, không cân bằng được hả?”

“Tao không muốn làm người phụ nữ thành đạt, chẳng qua là chưa gặp được người phù hợp thôi.”

“Mày không đi gặp thì người phù hợp tự tìm đến mày hả Mày sống trong tiểu thuyết hay phim ảnh thế?”

“Biết rồi, khụ, không phải tao đến rồi đây à?” Trình Hi hé mắt, thấy cô ấy lại mở hộp phấn mắt ra thì vội gạt đi, “Không cần thứ này, vào thôi.”

Bạch Tịnh nắm cằm cô nhìn, hài lòng nói: “Được rồi, đủ đẹp rồi.”

3.

Đối phương tên là Hứa An Hoài, ăn mặc như đang đi công tác, nói chuyện có chừng mực, cũng hài hước vui vẻ, mỗi tội là người cuồng công việc, điện thoại di động để trên bàn không ngừng đổ chuông.

Mỗi lần có tiếng chuông, suy nghĩ của Trình Hi lại bị kéo đi đâu.

Đúng, điện thoại… Cô cứ tưởng chiếc điện thoại ấy đã được nhận về.

Nó được bảo quản rất tốt, cứ như được tân trang đặc biệt. Trong máy lưu dãy số đã bị xóa bỏ từ lâu, nhìn như món đồ cũ của người lớn… có khi nào là di vật không?

Nhưng đã nếu quan trọng như thế thì tại sao người làm mất không đến lấy lại? Cho dù là gọi cuộc gọi khác?

Lẽ nào đã gặp tai nạn?

Càng nghĩ càng rơi vào ngõ cụt, nghĩ hoài không ra. Cho tới khi cô bị Bạch Tịnh đẩy vai mới hoàn hồn. Hứa An Hoài đã cúp máy, cuộc trò chuyện lại bắt đầu.

“Xin lỗi, vừa rồi đã nói tới đâu nhỉ?”

“Số 76 đường Đàn Viên.”

“À phải, thật ra từ lâu công ty chúng tôi đã có ý định mở rộng số 76 đường Đàn Viên, khoảng…” Anh ta gõ tay lên mặt bàn theo thói quen, “Từ năm 2000.”

“Ồ? Lâu ghê thật, hình như lúc ấy vẫn là đơn vị bảo tồn di tích văn hóa đúng không.”

“Đúng, đơn vị bảo tồn di tích văn hóa mở rộng kinh doanh cũng bình thường, ngay cả Cố Cung còn khai trương quán lẩu mà.” Anh ta cười cười, tự nhiên rót nước cho hai cô gái.

Cuối cùng bầu không khí cũng có tiến triển, nhưng chỉ vừa trò chuyện vui vẻ thì tiếng chuông lại vang lên. Anh ta nhìn màn hình điện thoại, nói xin lỗi rồi đứng dậy đi nghe máy.

Ở bên này, sắc mặt Bạch Tịnh ngày một kém, lắc đầu thở dài: “Tao không ngờ lại cuồng việc đến vậy.”

“Gì cơ?”

Sự chú ý của Trình Hi lại bị phân tán, nhớ lại lần trước khi nói chuyện điện thoại có nhắc tới văn phòng ở tầng bốn, ngạc nhiên đáp, “Không sao, tao khá có hứng thú.”

“Với anh ta hả?” Hai mắt Bạch Tịnh sáng lên.

“Với công ty bọn họ.”

“Mẹ kiếp.” Bạch Tịnh ngả lưng ra ghế, lẩm bẩm, “Anh ta là bên A của bọn tao, dự án vừa kết thúc, hồi hợp tác chung còn cảm thấy người này rất được.”

“Phù hợp với mày đấy.” Trình Hi cảm thấy đứng ngồi không yên, rõ ràng chỉ là chuyện không đáng nhưng cứ nhảy ra chiếm trọn đầu óc.

Cô nhấn mạnh, “Tao nói thật.”

“Tao không yêu đương với khách hàng, mày bớt giùm.”

Bạch Tịnh vẫn cúi nhấm nháp đồ uống, đột nhiên bị Trình Hi vỗ một cái khiến cô bị sặc.

“Cái gì thế?!”

“Tao có việc đi trước, hai người cứ từ từ ăn.”

Cô cầm túi xách, nhanh chóng căn dặn: “Tiểu Bạch, người này có hảo cảm với mày, lúc nói chuyện cứ nhìn mày miết, mày phải nắm chặt cơ hội, phụ nữ thành đạt chứ không ăn tuyệt tình đan, dự án kết thúc thì không còn là khách hàng nữa.”

“Trình Hi!” Cô ấy giơ tay chụp vạt áo của cô nhưng không được, tức giận gọi, “Trình Cát Tường!”

Bóng lưng ấy ung dung phất tay, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

4.

Trước khi tan làm cô đã lẩm nhẩm dãy số ấy mấy lần, vẫn còn ấn tượng.

Là số máy bàn của văn phòng nơi đó?

Trình Hi ngồi trước máy tính gõ dãy số kia, xuất hiện trên thanh công cụ tìm kiếm toàn là thông tin vô dụng: gì mà tra hỏi giao hàng nhanh, số thứ tự hạng mục hay một đống dãy số linh tinh.

Con chuột cứ kéo xuống, qua trang, lại kéo xuống, rồi lại qua trang… Cô nhìn màn hình chằm chằm không chớp mắt cho tới lúc nhức mỏi.

Chợt cô ngả người ra sau, hét toáng lên: “Mình bị cái gì vậy!”

Hai vợ chồng họ Trình đang ngồi xem phim trong phòng khách, lơ đễnh đáp: “La cái gì?”

“Không có gì ạ.”

Trình Hi vừa nói vừa đi ra ngoài, dựa vào khung cửa chần chừ: “Bố mẹ còn giữ di động dùng hồi trẻ không?”

“Bố mẹ ngày trẻ làm gì dùng điện thoại di động?” Bố Trình ngước lên.

“Không phải, ý con là… chiếc di động đầu tiên?”

Ông nhớ lại, đưa mắt hỏi vợ: “Hình như là Motorola, mua năm 2001 phải không?”

“Năm 2000.” Mẹ Trình sửa lời.

“Có còn giữ không ạ?”

“Làm gì còn nữa, di động hồi ấy không vứt thì cũng bán đi, có ai thay mới liên tục, dù hư cũng phải sửa rồi dùng tiếp, đâu lãng phí như bọn trẻ các con bây giờ? Lại còn xếp hàng chờ mua mẫu mới?”

“…” Cô đỏ mặt vì bị rầy.

Cô áp trán lên khung cửa vờ như không nghe thấy, lặng lẽ di chuyển về phòng.

Nên chuyện không hợp lý thì không thể xử lý theo lẽ thường. Chắc hẳn đây chỉ là trò chơi khăm, giống như trực giác ban đầu của mình, có kẻ nhàm chán giả thần giả quỷ.

Cô trấn tĩnh bản thân, tắm nước nóng thư giãn, thay đồ ngủ rồi lại gọi điện buôn chuyện với Bạch Tịnh. Cô tắt máy tính trước khi đi ngủ, trong lúc vô tình di chuột thì phát hiện một kết quả tìm kiếm khá đặc biệt.

Đó là báo cáo về ngày đầu năm mới năm 2000.

Trình Hi ngồi xuống, nhấp mở nội dung, để ý địa chỉ trang web là trang phụ của nhật báo địa phương, ngày phát hành báo cáo là ngày 1 tháng 1 năm 2000, tiêu đề ghi:

“Triển lãm chào mừng thiên niên kỷ tại số 76 đường Đàn Viên”

Và dãy số kia, nằm ngay bài báo cáo, là số điện thoại để hẹn trước.

5

Văn phòng trong danh bạ máy Motorola là văn phòng ở số 76 đường Đàn Viên cách đây 20 năm, là văn phòng cuối hành lang tại tầng bốn mà đối phương nói.

Sự trùng hợp này khiến Trình Hi trằn trọc mãi.

Nên ngày hôm sau cô đến rạp chiếu phim từ rất sớm, Motorola vẫn nằm trong hộc ở trước quầy, chỉ còn lại hai vạch pin, vẫn không có tín hiệu.

Cô ấy muốn kiểm tra số điện thoại của chiếc máy này, nhưng thử nhiều lần vẫn công cốc, thế là cô cầm luôn điện thoại đến một tiệm máy gần đó, trên đường đi lại phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ.

Từ đầu chí cuối không hề có tín hiệu.

Lúc đầu cô nghĩ việc mất tín hiệu chỉ là vấn đề không ổn định ngẫu nhiên, nhưng bây giờ mới thấy nhận được cuộc gọi kia quả là may mắn một phần mười nghìn. Nếu chỉ là trò đùa thì người kia kiểm soát tín hiệu như thế nào?

Thôi, nghĩ nữa cũng không ra, đợi đến lúc tìm được chủ nhân chiếc máy sẽ rõ chân tướng ngay. Trình Hi tự an ủi.

Không ngờ kết quả kiểm tra lại giáng một gậy xuống đầu cô.

Nhân viên không tiết lộ thông tin của chủ nhân điện thoại, nhưng nói rõ với cô số này là số của 20 năm trước, đã ngưng hoạt động từ lâu, nói cách khác là đã dừng 20 năm.

“Nó không thể gọi điện, cũng không thể kết nối.” Ánh mắt nghi ngờ của nhân viên như đang nhìn người điên, “Ắt hẳn là cô đã nhầm lẫn gì rồi.”

6.

Trình Hi ôm mối hoài nghi quay về rạp phim.

Giờ đến cả việc có từng nhận được cuộc gọi nào không cũng phải đặt dấu chấm hỏi. Ảo giác nghe nhầm? Sự kiện siêu nhiên? Cô bị chiếc điện thoại hỏng này làm cho nghi thần nghi quỷ, kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần.

Đầu xuân, ngoài trời mù sương, các hành lang cũng có vẻ mịt mù. Cô quay lại phòng VIP nơi đã nhận cuộc gọi trước đó, coi như xác nhận lần cuối.

Rồi một tình huống khó hiểu đã xảy ra.

Đúng thế, màn hình nhỏ màu xanh lá cây đã hiển thị tín hiệu.

Lùi về sau một bước, lại biến mất.

Theo Trình Hi ra vào, tín hiệu lúc được lúc mất, độ trễ chỉ vài giây. Cô không cách nào tin nổi, bắt đầu tự động tìm kiếm lời giải thích khoa học: cơ sở vật chất trong căn phòng này không được bình thường, đồng nghiệp kỹ thuật từng nói rồi mà, ở đây không để lọt bất cứ âm thanh nào.

Có khi chỉ dưới tác dụng khuếch đại từ trường mới bắt được tín hiệu chăng… Hoặc có thể đây chính là thủ đoạn của đối phương, anh ta đã gắn thiết bị gì đó ở đây chẳng hạn?

Đúng lúc này, điện thoại đột ngột đổ chuông, hiệu quả không khác gì có quả bóng nổ bên tai. Trình Hi run tay, điện thoại rơi thẳng xuống đất.

Nó lật hai cái, ăng-ten trên đầu búng một cái, cuối cùng văng ra ngoài cửa.

Tiếng chuông cũng dừng lại.

Cô ủ rũ đứng tại chỗ, ba hồn bảy vía biến mất, một lúc lâu sau mới chậm rãi định thần. Mấy phút sau, cô nhặt điện thoại lên rồi đi vào phòng, bấm gọi số điện thoại kia.

Là dãy số gồm 7 chữ số mà bất luận thế nào cũng không nên được kết nối.

Chương trước
Chương sau