Tinh hà rực rỡ

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Chương 61

Kể ra cũng thật buồn cười, sự cố ấy gần như thay đổi biến cố trong quỹ tích cuộc đời của Thiếu Thương, ngay từ đầu hứng thú của nàng về chuyện này còn không bằng vạc phân của Trình mẫu.

Thánh nhân có câu, ăn không nói ngủ không tiếng. Đại đa số người nhà họ Trình rất không đồng ý với câu ấy, chí ít là Trình mẫu và cha Trình không làm được, cứ hễ đến bữa cơm là phải cãi nhau, hơn nữa lý do cãi thật sự rất khiến người ta câm lặng.

Ngày hôm ấy, hai mẹ con lại cãi nhau chỉ vì chuyện làm nông nên theo hướng vận hành mô hình tinh tế hay phát triển mở rộng, bắt nguồn đề tài là Trình Ương, dù nàng ấy chỉ hiếu thảo vô tình nhắc đến, nhưng nói sao nhỉ, trên đời này chưa bao giờ thiếu người tốt có ý tốt làm hỏng chuyện.

“… Núi Đồ Cao có phong cảnh đẹp, trời cao mát mẻ, ấy cũng là lần đầu cháu gái được ngắm nghía. Hơn nữa còn gần đô thành, lần sau cháu đến điền trang kiểm tra sẽ nhân tiện dẫn tổ mẫu đến đó du ngoạn luôn nhé.” Trình Ương dịu dàng mỉm cười.

Trình mẫu ngồi ghế đầu trên cao liếc nhìn con trai, bóng gió nói: “Ôi, các ngươi đứa gặp vua, đứa đua ngựa, để bà già ta phải ở nhà một mình, quạnh quẽ đáng thương làm sao!”

Trình Thủy đặt đũa gỗ xuống, nói lớn: “Không phải mẫu thân bảo cần gieo hạt mùa xuân mà rệp thì sinh sản, muốn ở lại chăm sóc hoa màu sau vườn à? Nhưng mẫu thân này, mẫu thân đừng có như trước nữa, cứ trồng ba thứ phải ăn no bụng làm gì, vừa ngớ ngẩn lại thô thiển, hiện tại chúng ta có còn chết đói nữa đâu! Mẫu thân nhìn Niệu Niệu đi, lần trước trồng ra dưa chuột cải trắng gì đó, trông tinh tế biết mấy, ăn vừa giòn vừa mát!”

Lần trước ông đã phân phát mấy sọt dưa chuột cải trắng mới mẻ mà con gái trồng cho đồng liêu thân hữu, thấy đối phương giật mình, ông chợt có cảm giác gia cảnh nhà mình cũng phong phú hơn rồi đấy – trồng được hoa quả rau dưa trái vụ mà vẫn ăn ngon, chưa chắc cường hào vọng tộc bình thường đã làm được.

“Cái thằng này! Nói lung tung gì thế hả!” Trình mẫu vỗ bàn tức giận, “Anh có thể nói lão thân, nhưng cấm anh chê bai ruộng hoa màu của ta! Lần nào lão thân cũng thu hoạch được trái lớn béo bở, kê mạch trồng được cũng thơm ngon hơn người ta!”

“Đúng đúng, còn cả vạc phân kia nữa, hôi chết đi được! Mẫu thân còn nhớ lỗ vạc sau núi hồi ở quê không, con đã bảo bảo mẫu thân đừng có ủ sâu như thế rồi, cuối cùng có lần lên núi mẫu thân sẩy chân giẫm trúng…”

Đây thật đúng là chủ đề hay trong bữa cơm ăn, Trình Vịnh và Trình Thiếu Cung run vai cúi đầu cười trộm, Trình Ương gác đũa sắc mặt lúng túng, Tiêu phu nhân không nhịn nổi nữa, đập đũa gỗ xuống bàn ăn.

Trình Ương sợ hãi, vội thưa: “Đều là do lỗi của cháu, đáng nhẽ không nên nhắc đến làm tổ mẫu mất hứng…”

“Ôi chao, đường tỷ đừng nói gì vậy, liên quan gì tới tỷ, phụ thân và tổ mẫu là mẹ con ruột nên mới… E hèm, thân thiết như vậy! Muội và mẫu thân còn chưa cãi nhau như vậy đâu!” Thiếu Thương xuất thân từ thị trấn thưa dân, thật sự không dứt nổi ra khỏi bầu không khí vui vẻ sôi động này.

Các huynh đệ Trình gia lén nhìn mẫu thân, thấy Tiêu phu nhân che trán thở dài.

Thiếu Thương hứng thú truy hỏi: “Phụ thân, sau đó tổ mẫu rơi xuống hả?”

“Cái con nghiệt chướng này, muốn lão thân rơi xuống đúng không?!” Trình mẫu thở hồng hộc.

Trình Thủy vội bảo vệ: “Mẫu thân đừng lớn tiếng, Niệu Niệu nhát gan, mẫu thân đừng dọa con bé!”

“Nó mà nhát gan?” Trình mẫu chỉ vào Thiếu Thương quát con trai, “Mắt anh bị nổi nhọt rồi đúng không?!”

“… Vịnh nhi!”

Tiêu phu nhân đập mạnh xuống bàn quát to, cả nhà bị bà trấn áp, nhất thời quên luôn cãi cọ.

“… Con nói đi, hôm nay đã học được gì ở Thái Học viện.” Nói hết nửa câu cuối, sắc mặt Tiêu phu nhân trông chừng mệt mỏi.

Trình Vịnh há miệng, hắn còn tưởng mình đã làm gì chứ, thế là đáp: “Thưa mẫu thân, đúng là hôm nay đã xảy ra đại sự, toàn tộc Ung vương tạo phản!”

Vừa dứt lời, ngoài Trình Thủy ra mọi người đều thất kinh, Tiêu phu nhân nghiêm túc nói: “Ung vương? Quả nhiên ông ta vẫn nuôi dị tâm, bọn họ mưu phản ở quận Phùng Dực phía tây bắc Ung Châu?”

Trình Vịnh chắp tay: “Mẫu thân nói không sai.”

“Quận Phùng Dực Ung Châu, không phải chỉ cách chúng ta một quận Hoằng Nông thôi ư?” Trình Tụng ngửa đầu nhớ lại bản đồ.

Trình mẫu biến sắc: “Cái gì, có phải sắp đánh vào đô thành rồi không…” Giọng bà run rẩy, đoạn toan đứng lên.

Trình Ương vội khuyên nhủ, Thiếu Thương cũng phụ họa, cười nói: “Tổ mẫu sợ cái gì, tổ mẫu không thấy huynh trưởng vẫn còn ngồi yên ở đây à, nếu chuyện cấp bách thì huynh ấy đã hớt hải chạy về báo tin rồi!”

Trình Thủy cười to: “Niệu Niệu của chúng ta đúng là thông minh!” Rồi ông quay sang nói với Trình mẫu, “Con cũng đang muốn nói chuyện này đây. Phùng Dực nằm gần đô thành, muốn giấu cũng không được, nếu mẫu thân nghe được phong thanh gì ngoài kia cũng đừng hốt hoảng, chuyện này không rắc rối lớn đâu!”

“Phụ thân nói phải!” Thiếu Thương nói, “Chẳng phải con với thúc thẩm cũng gặp cảnh mưu phản đấy ư, nhưng chỉ mấy ngày đã dập tắt xong xuôi, sau đó từng kẻ mưu phản đều bị bêu đầu treo lên phơi kia kìa, tiếc là thúc phụ không cho con đi xem!”

“Đi đi đi, tiểu nữ nương như con đi xem cái gì!” Trình Thủy mắng khẽ, con gái gì cũng tốt, chỉ là không biết sợ là gì, gọi tắt là vô tâm.

Thiếu Thương buồn rầu rụt về, nàng còn muốn hỏi rốt cuộc Trình mẫu có rơi vào vạc phân không mà.

“Con trai ta, Ung vương thật sự sẽ không đánh đến đây chứ? Ta nghe nói ở tiền triều gia tộc Ung vương cũng từng ghê gớm lắm!” Trình mẫu hẵng còn lo lắng, nhưng vẫn run run ngồi xuống.

Trình Thủy cười nhạo, “Ghê gớm rồi thì sao, sau đó cũng khởi nghĩa, bệ hạ xưng đế, cuối cùng cũng nỡ bỏ cái tôn quý ngày xưa đâu! Theo như con thấy, phú quý là mệnh trời, cha con Ung vương không có tướng đó đâu!”

“Phụ thân còn biết xem tướng nữa hả?” Trình Thiếu Cung hào hứng, “Thế phụ thân nói con trai nghe mặt mũi bọn họ thế nào đi.”

“Cút sang chỗ khác!” Trình Thủy trợn mắt nhìn con trai, nói tiếp, “Mẫu thân đừng lo, không có chuyện gì đâu! Sáng nay bệ hạ đã phái một đội đến phía tây quận Phùng Dực rồi. À, Lăng Bất Nghi cũng có trong số đó.” Lúc nói câu này, ông còn cố ý nhìn con gái một cái, nhưng không thấy con gái có vẻ gì khác.

Tiêu phu nhân thấy chồng chẳng trấn an nổi trọng điểm, đành bổ sung: “Quân cô nghe con nói một câu đi. Ngày trước cha con Ung vương thấy tình hình không ổn nên mới tự đầu hàng bệ hạ. Chỉ có một điểm, nói gì mà ‘không muốn xa quê, phần mộ tổ tiên vẫn còn đấy’, không chịu chuyển đến đô thành như những người đã đầu hàng. Vì tránh họa chiến tranh nên bệ hạ cũng đồng ý. Nhưng quân cô nghĩ xem, bệ hạ chúng ta là người nhìn xa trông rộng thế nào, làm gì không có chuyện đề phòng. Quân cô cứ yên tâm, mấy năm nay bệ hạ đã từ từ thu lại binh quyền và thuế má từ Ung vương, cũng bày bố vòng kim cô xung quanh quận Phùng Dực, nay không phải lúc Ung vương muốn hàng là hàng muốn phản là phản!”

Trình mẫu nghe giải thích rõ ràng, cuối cùng cũng thở phào.

“… Nhưng mà,” Tiêu phu nhân lo lắng nhìn Thiếu Thương, hỏi chồng, “Chuyện này có trở ngại gì Niệu Niệu không?”

“Hở.” Thiếu Thương đang gật gù lắng nghe, nào ngờ đề tài lại quàng sang mình.

Cũng như rất nhiều người trẻ khác sinh sống trong thời đại thái bình, Thiếu Thương không phải người nhạy cảm với chính trị. Đặc biệt là đối với những chuyên gia nghiên cứu khoa học và công nghệ thuần túy như cô, cho dù nhà lãnh đạo có là Fourier hay không, em gái có chiến đấu chống lại ‘đất nước đe dọa với vũ khí hủy diệt hàng loạt’ hay không thì định luật Kirchhoff vẫn không thay đổi.

Đối với nàng, tin tức chính trị chỉ có hai công dụng: Giải đáp những vấn đề nóng trong bài thi tư tưởng chính trị vô dụng và xem kinh phí dự án thí nghiệm có màu mỡ hay không (quyết định trực tiếp đến tâm trạng của giáo sư).

Cặp cha con tạo phản ở quận kế kế bên liên quan gì tới mình, Thiếu Thương có vặn nát óc thế nào cũng nghĩ không ra.

Thấy con gái ngơ ngác, Tiêu phu nhân thở dài nói: “Ung vương họ Tiêu, thế tử của ông chính là người cưới Hà Chiêu Quân.”

Mạch suy nghĩ chạy trong đầu một vòng thì Thiếu Thương mới hiểu ra: “Chính là… vị Tiêu thế tử kia á?”

Tiêu phu nhân gật đầu, Trình Tụng không quá am tường chuyện cưới gả cho lắm, vội hỏi: “Nhưng mà mẫu thân, không phải Hà tướng quân đã tuân lệnh trấn thủ Phùng Dực rồi ư? Vậy, vậy… Con gái rồi thông gia…”

Mọi người hiểu ý Trình Tụng, Trình mẫu lại lo lắng Phùng Dực có trấn thủ nổi không, chỉ có Trình Thiếu Cung hỏi: “Nhưng chuyện đó liên quan gì tới Niệu Niệu?”

“… Đúng vậy, chuyện này liên quan gì tới con?” Thiếu Thương vẫn khó hiểu, “Không phải chuyện này sẽ có hai hướng à. Hoặc là Hà tướng quân trung dũng vì nước, tiêu diệt cha con Ung vương mưu phản, quay về lãnh thưởng khen ngợi…”

“Hoặc là Hà tướng quân cùng phe với thông gia, nhà họ Hà cũng thành nghịch tặc, thế thì càng trở ngại gì!” Trình Thiếu Cung bổ sung.

Trình Thủy không quan tâm: “Con ta nói đúng lắm, là mẫu thân mấy đứa lo quá rồi.”

“Không đúng, còn có con đường thứ ba nữa.” Trình Tụng cười nói, “Hà tướng quân bị thông gia mê hoặc, không thể phòng bị kịp thời, nếu như vậy lúc ông ấy quay về sẽ bị hạch tội! Nói không chừng, phụ thân sẽ có cơ hội lập công đấy!”

Thiếu Thương lớn tiếng khen: “Thứ huynh thật cao kiến!… Nhưng phụ thân không nên đi vẫn hơn, cũng phải để người khác lập được công lao chứ.”

Bốn người cùng cười phá lên. Tiêu phu nhân nhìn bốn cha con thần kinh thô cười ngốc nghếch, bà liên tục cười khổ, ngẩng đầu lên lại thấy con trưởng Trình Vịnh cũng lo lắng giống mình.

***

Sự thật chứng minh, người thường không thể làm ra loại chuyện liệu sự như thần, vì mọi suy đoán của người Trình gia đêm hôm đó đều không thành thật. Chỉ sau ba ngày ngắn ngủi, ở tiền tuyến đã đưa tin về báo rằng loạn Ung vương đã được bình định.

Tất cả mấy huynh muội Trình gia đều cực kỳ ngạc nhiên. Lần này sự lo lắng của Trình mẫu đã tan biến, bà lớn tiếng cười nói: “Tưởng Ung vương này lợi hại thế nào, xem ra cũng chỉ vậy mà thôi, ít nhất Thái thú họ Phàn gì đó ở chỗ A Chỉ còn cầm cự được hơn mười ngày.”

Rồi hai ngày nữa trôi qua, lần này Trình Vịnh đã đem về tin tức chi tiết hơn.

Thì ra để nhanh chóng tiêu diệt nghịch tắc, các cậu con trai đã thành niên của Hà tướng quân đều tử trận, ngay cả ông cũng bị thương nặng không kịp chữa trị, đã qua đời trên đường về đô thành. Lúc này, dù Trình mẫu có trì độn tới đâu cũng cảm thấy không ổn, “A Vịnh à, bây giờ Hà gia còn có ai không?”

“Có ạ. Còn có con gái độc nhất Hà Chiêu Quân cùng con út mới gần bốn tuổi.” Trình Vịnh ủ rũ quay sang ấu muội, “Bệ hạ đã phong Hà thị làm An Thành quân, hưởng biết bao thực ấp, ấu tử cũng đã được tập tước.”

Thiếu Thương im lặng ngồi bên khung cửa, một chùm nắng không hề ấm áp rơi lên mặt nàng, lúc lâu sau mới nói: “Là phúc tức không phải họa, đã họa ắt không tránh khỏi.”

Cứ như một lời thành sấm, ba hôm sau trong buổi chầu, Dương Hầu Kỷ Tuân phụng lệnh nghênh đón Hà tướng quân, ngay trước mặt đông đảo quần thần, ông thuật lại từ đầu chí cuối lời trăn trối của Hà tướng quân trước lúc lâm chung:

“Thần vốn mãng phu nhà quê, gặp được Bệ hạ là may mắn trọn đời, dẫu chết cũng không nuối tiếc, kính mong Bệ hạ không bận lòng.”

“Dưới gối thần chỉ còn lại một cặp nhược nữ ấu tử, nữ là Chiêu Quân vốn dĩ đính hôn với con cháu Lâu thị, giờ đây Tiêu nghịch tăc đã bị bắt giết, hôn sự trước hủy bỏ, hy vọng có thể kết duyên với Lâu thị lần nữa.”

Khi nghe câu trăn trối trước đó, Hoàng đế giàn giụa nước mắt, buồn bã nói: “Trời đem đi một trung thần lương tướng của ta!” Rồi toàn triều cũng nức nở. Đợi đến lúc nghe câu trăn trối thứ hai, Hoàng đế bỗng dừng đau lòng, mọi người đồng loạt nhìn Lâu Thái bộc.

Kỷ Tuân chưa về lại hàng, tiếp tục bẩm tấu: “Lão thần nhìn sắc mặt của Hà tướng quân, nghĩ có lẽ ông ấy không biết cháu của Lâu Thái bộc đã đính hôn với Trình thị nên mới nói ra lời này.”

Vạn Tùng Bách cũng đang gạt lệ ngạc nhiên một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần: “Đúng thế! Hà tướng quân là người thông tình đạt lý, nếu ông ấy biết chuyện này, chắc chắn đã không…”

“Nhưng!” Kỷ Tuân không một biểu cảm, bỏ ngoài mắt vẻ mặt khác nhau của mỗi người, “Hà thị bi tráng, dẫu không hợp lễ nhưng về tình vẫn có thể hiểu. Lão thần xin bệ hạ quyết định!”

Hoàng đế ngồi yên trên ghế ngự, mười hai tua rua ngọc dưới mũ miện nhẹ nhàng đung đưa, quần thần không nhìn rõ sắc mặt của vị quân vương.

Lâu Thái bộc thừ người, cảm thấy bây giờ mình có nói gì cũng thành sai.

“Quyết định cái gì mà quyết định?!” Vạn Tùng Bách thấy tình hình không ổn, lớn lối nói, “Thứ nhất, trước khi lâm chung Hà tướng quân không biết cháu trai Lâu thị đã đính hôn, thứ hai, thân là hạ thần, tận trung vì nước ấy là bối phận, nói không lọt tai chứ chẳng lẽ chỉ cần lập công thì có thể đòi được báo đáp?!”

Kỷ Tuân lên tiếng, “Vạn đại nhân nói cũng đúng. Bệ hạ ban thưởng là một chuyện, nhưng tranh hôn sự với nhà người ta lại là chuyện khác.”

Ngô đại tướng quân bỗng đứng dậy, cao giọng nói: “Không thể nói như vậy được! Hà gia bi thảm biết bao, người nhà gần như chết hết, lẽ nào chẳng thể châm chước một hai!”

Kỷ Tuân ngoái đầu nhìn Ngô đại tướng quân, nói: “Theo ý của đại tướng quân thì bệ hạ cần hạ chỉ tác thành chuyện này? Đại tướng quân đã nghĩ kỹ chưa, nếu mở ra lệ lần này, về sau hễ nhà nào chết thảm, liệu có phải cũng chỉ cần dựa vào công lao là đổi lấy vật của nhà khác không, ví dụ như…”

Ông lão râu tóc năm mươi bỗng chỉ ra sau, nhắm thẳng vào Tuyên Hầu – em trai của Hoàng hậu: “Như Tuyên Hầu chẳng hạn, năm ấy bệ hạ ban nguyên một dãy núi ở quê cho phần mộ tổ tiên của Tuyên thị, nào ngờ dãy núi này vốn thuộc sở hữu của Chân thị Từ Châu. Ban đầu Chân thị là địch, coi như không sao, nhưng sau đó Chân thị đưa người đến, ngỏ ý nếu sau này con cháu Chân thị lập được công lớn thì có thể lấy lại dãy núi kia của Tuyên Hầu gia không?”

Ngô đại tướng quân cười khan, sau đó phản bác: “Chuyện này, mồ mả tổ tiên là chuyện lớn, không thể nói đưa là đưa được. Nhưng còn hồn sự, chẳng phải hai nhà Lâu Trình vẫn chưa thành thân sao?”

Kỷ Tuân gật đầu: “Đại tướng quân nói cũng đúng. Nay Hà tướng quân chỉ còn lại một ấu tử, nếu mai sau có người chinh chiến vì nước mà không còn con nối dõi, chỉ còn lại một con gái, như vậy có thể bảo lang tế cô gái ấy nhìn trúng hủy hôn đi, sau đó tái giá với nàng ta. Nặng nhẹ trong đó phải làm thế nào mới thỏa.”

Ngô đại tướng quân cứng họng hoàn toàn, bực tức quay về hàng.

Khi Vạn Tùng Bách mỉm cười cho rằng Kỷ lão đầu theo phe mình thì Kỷ Tuân lại nói: “Nhưng tấm lòng trung dũng của gia tộc Hà thị đã lay động trời cao, vẫn nên làm theo trăn trối của Hà tướng quân mới phải.”

Vạn Tùng Bách há hốc, nhìn lão đầu chết tiệt ấy một lúc lâu, cuối cùng cũng đã hiểu.

Hoàng đế không thể trực tiếp hạ chỉ ban lệnh chuyện này, nếu không sẽ thành thông lệ, nhưng hai nhà Lâu Trình có thể tự từ hôn, tác thành cho gia tộc Hà thị ‘trung dũng tội nghiệp’.

***

Sau khi tan triều, Vạn Tùng Bách gấp gáp chạy đến Trình gia, nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho nghĩa đệ Trình Thủy không tham gia buổi chầu, ừm, và cả Tiêu phu nhân nữa.

Trình Thủy không vui bảo: “Lẽ nào không có cách ban thưởng công thần nào khác? Sao cứ phải lôi chúng ta ra vờn!”

Tiêu phu nhân im lặng một lúc lâu, bỗng hỏi: “Lâu Thái bộc không nói gì cả?”

Vạn Tùng Bách lau mồ hôi, gật đầu cái rụp: “Lão già kia như bị tha mất lưỡi!”

Tiêu phu nhân nhếch lên nụ cười nhạt: “Chúng ta cuống cái gì, ngọn nguồn chuyện này là ở Lâu gia. Cứ chờ xem thế nào, xem người phòng hai nhà họ nói gì.”

Trình Thủy trầm giọng: “Đúng thế. Cũng không phải nhà ta muốn A Nghiêu làm rể, chỉ là nếu chúng ta dễ thỏa hiệp thì đô thành lại tưởng Trình gia chúng ta dễ bị lấn lướt.”

Thiếu Thương ngồi ngay ngắn ở gian bên nghe các trưởng bối bàn bạc, bỗng nghĩ tới một ví dụ thú vị: giả sử bạn dốc hết tâm huyết thi đậu Bắc Đại rồi cả Thanh Hoa, có thể mai sau sẽ không gặp may mắn trong thi cử như vậy nữa, nhưng có một liệt sĩ hy sinh khi làm nhiệm vụ, con gái ông ta muốn chiếm suất đại học của bạn, vậy bạn có nhường không?

Chương trước
Chương sau