Ngõ Ô Y

Ngõ Ô Y – Chương 63

Chương 63: Một ngày hai chầu rượu

Đầu tháng Mười một, kinh thành đón đợt tuyết rơi nặng hạt, đóng lớp dày chừng nửa thước. Tiểu Thất phấn khích cực kỳ, nhưng điều khiến nàng vui hơn cả là Hà Ứng Kiền được điều về kinh thành, cho nên Hà phu nhân cũng sẽ về theo. Ngoài ra tướng công của Vạn Văn Tú cũng xin nghỉ thăm người thân, nói có thể đón Tết ở kinh thành, Vạn Văn Tú còn sai người báo tin cho Mã Khê Liên.

Cuối tháng Mười một, cánh nữ quyến Dương Thành tụ hội về đây gần đủ phân nửa.

Đầu tiên là tụ tập một buổi tại Vạn phủ, đợi Đông phủ Lý trạch tổ chức đại tiệc thăng quan xong thì Tiểu Thất lại gửi thiệp mời các nàng ghé nhà.

Nhuộm Hương các ở sau vườn chuẩn bị sẵn bàn tiệc, còn đặt thêm cả vỉ nướng ở sảnh bên, kết quả chẳng một ai mảy may động vào tiệc rượu, toàn chạy sang bên này nướng thịt.

“Đây là thịt nai còn tươi, cha chồng của Văn Tú săn được ở rừng Đông Sơn đấy, sai người đưa một ít sang nhà ta, nay đem đến để mọi người cùng nếm thử.” Vạn phu nhân đưa một lát thịt nai đã xắt cho Tiểu Thất, thế là bị Văn Tú chê mẹ không thương con.

 “Trong nhà con có sẵn mà giờ vẫn tới đây tranh hả?” Vạn phu nhân vừa cười vừa véo mũi con gái.

“Nào nào nào, ta cũng muốn nịnh bợ Quận công phu nhân nữa.” Hà phu nhân đứng bên cười nói, “Đây là dưa lưới mật được đem về từ miền Tây, sợ vận chuyển trên đường bị va đập hư hỏng nên quấn chăn ủ đấy, tướng công nhà ta còn tưởng ta giấu tiền trong rương, mở ra thấy là dưa thì thở dài rên suốt hai ngày liền.” Nàng bày dưa lưới ra giữa bàn, bắt mọi người phải ăn một miếng cho bằng được, nàng đã mất bao công sức đem về kia mà.

Chúng nữ cũng chiều theo ý nàng, mỗi người ăn một miếng.

Lúc này Hồng Phất đưa rượu nóng tới, nói đây là rượu Đào Lâm chính cống Tiểu Thất đem về từ Tần Xuyên. Rượu được sản xuất tại Đào cốc nên mới có cái tên đó, được các văn nhân mặc khách ở Đào cốc khen nức tiếng thiên hạ, mỗi năm chỉ sản xuất chừng này, tới người nhà họ Lý cũng chưa chắc đã được uống thỏa thích, thế thì bên ngoài tất càng khó có phần.

Vì trong phòng không có người ngoài nên mọi người cũng không cần kiêng dè, Vạn phu nhân và Hà phu nhân còn múa túy quyền, chọc cả phòng được phen cười vỡ bụng.

Rượu quá tam tuần, Hà phu nhân muốn hỏi ý kiến của Vạn phu nhân về chuyện thuyên chuyển của Hà Ứng Kiền, thế là hai người lui vào chái phòng tâm sự.

Hội Tiểu Thất với Vạn Văn Tú, Mã Khê Liên vẫn còn tụ tập. Sợ sảnh bên gió lùa lạnh nên Hồng Phất đốt địa long ở mái Tây, đưa ba người qua bên ấy, còn mình dẫn hai nha đầu Hương Tuệ và Minh Đan tiếp tục nướng thịt uống rượu, sau đó tụi Mai Hương và Phương Như cũng đến nhập tiệc, trong phòng nô nức tiếng cười.

So ra thì mái Tây yên tĩnh hơn, địa long ấm áp, rèm cửa buông, trên đùi ba cô gái đặt thảm nhung dày, vây quanh bàn lửa rầm rì nói chuyện.

“Trông sắc mặt tỷ kìa, hình như gầy hơn nhiều so với lần trước.” Mã Khê Liên cẩn thận quan sát Tiểu Thất.

“Sinh Hiên Nhi khó khăn, giờ vẫn đang uống thuốc.” Tiểu Thất nói.

“Thế mà lúc nãy tỷ còn uống rượu?” Vạn Văn Tú cảm thấy nàng không biết quý trọng cơ thể mình, đã uống thuốc lại còn dám uống rượu.

“Mới uống hết hai tháng, Lưu thái y bảo dừng ít bữa để đổi toa thuốc.” Nói thật, nàng thực sự không muốn uống thuốc thêm lần nào nữa, nhưng Lý Sở không chịu, cứ ép nàng phải uống tiếp.

“Phụ nữ mà, sinh con chính là liều mạng.” Mã Khê Liên lắc đầu, “Cô em chồng nhà ta mới bị ngã mấy hôm trước, mà cũng sắp năm tháng rồi, vậy là sẩy thai, mà là con trai nữa chứ, còn suýt mất mạng.”

Tiểu Thất và Vạn Văn Tú há miệng thương tiếc.

“Tuyết rơi đã mấy hôm liền, nàng ta còn vác bụng đi lung tung làm gì?” Vạn Văn Tú không hiểu nổi hành động tìm đến cái chết ấy.

“Là do tỷ không biết nguyên nhân thôi, em chồng nhà ta gả cho người có tước vị, cô gia là con trai trưởng, ngày trước cũng đã có một đời vợ, nhưng sinh được một cặp trai gái thì bạo bệnh qua đời. Sau đó có người làm mai cho em chồng nhà ta.” Nàng giải thích với Tiểu Thất, “Tỷ còn nhớ chuyện lần trước mẹ chồng muốn lấy hai trăm lượng của ta thêm vào của hồi môn không. Đúng là từ sau khi thành thân sống cũng không tệ, này áo gấm này cơm vàng cơm bạc, mẹ chồng vênh váo với các chị em dâu ta ghê lắm. Rồi có một hôm con cả của cô gia theo tổ phụ lên đường, ai dè bị xe ngựa tông trúng, mấy ngày sau qua đời. Phòng lớn không có con cháu, bên kia mới ép em chồng nhà ta sinh con, một ngày uống thuốc ba lần, cuối cùng cũng có thai, mẹ chồng nàng ta cảm thấy cái thai khá ổn, định đến chùa Dao Quang cầu bùa bình an, kết quả nàng ta dẫn các thị thiếp ra cửa tiễn, ai dè trượt chân té từ trên bậc thềm, nghe nói lăn mấy vòng luôn đấy.”

“Người hầu đâu hết rồi?” Vạn Văn Tú khó tin, có nữ quyến nhà giàu nào mà không có nổi vài ba người hầu? Nhất là người đang mang thai, cho dù là ngã thì cũng không thể lăn mấy vòng được.

“Người ở ngoài sáng, gian nấp trong tối, kẻ gian đã có tà niệm thì muốn đề phòng cũng khó.” Tiểu Thất nói một cách bình thản.

Mã Khê Liên mang vẻ mặt vẫn là tỷ nhìn thấu mọi thứ, “Nhà ta cũng nghi vậy, nhưng…” Nàng thở dài, “Nhà ta thân phận thấp, người ta nào có coi nhà ta ra gì, mẹ chồng ta đi thăm con gái, bà thông gia còn ám chỉ em chồng ta bạc phúc, đã mang thai còn không chịu ngồi yên.”

Vạn Văn Tú tức tối bóp chặt hạch đào trên tay, “Hà hiếp người quá đáng!”

Mã Khê Liên bĩu môi nói, “Chứ còn gì nữa”.

Tiểu Thất suy nghĩ, “Cô gia bên nhà muội có ý gì không?” Vợ có đứng vững trong nhà được hay không, quan trọng nhất vẫn là thái độ của chồng.

“May cô gia không đến nỗi nào, lúc ta với mẹ chồng qua thăm, y còn cố ý đến gặp một lần, khuyên mẹ chồng ta ở lại bầu bạn với vợ mình ít hôm. Nhưng cô em chồng nhà ta thì… hễ thấy chồng mình là khóc lu loa lên, còn bao nhiêu thương tiếc cũng trôi sạch theo nước mắt nàng ta rồi.” Mã Khê Liên nói.

“Chỉ biết khóc cũng ích gì?” Vạn Văn Tú nghiến răng nói, nếu đổi lại là nàng, đầu tiên phải giữ chặt tướng công rồi tiện tay điều tra xem ai hại mình, chắc chắn sẽ tra được kha khá.

“Khóc cũng vô ích, phải nghĩ cách giải quyết mới phải.” Ví dụ như nàng, thật ra tình cảnh của nàng cũng không khác em chồng của Mã Khê Liên bao: đều được gả cho nhà có thân phận cao, bên ngoại cũng không có tiếng nói. May mắn là nàng đã kéo Lý Sở về phe mình, những khi đối mặt với đại gia đình đã có hắn đứng ra ngăn cản, đỡ được biết bao rắc rối. Nguyên tắc xử thế của nàng là chó với mèo cùng sống trong giới hạn thì hòa hợp với nhau, thậm chí vẫy đuôi, nhưng nếu vượt quá giới hạn thì sẽ xòe móng, nhất là khi giờ nàng đã có hai đứa con, nếu dám cả gan đụng tới tụi nhỏ, nàng chắc chắn có đủ kiên nhẫn dồn đối phương vào chỗ chết.

“Nàng ta ấy, hỏng là hỏng do mẹ chồng nhà ta dạy dỗ không nên, ta nhìn không nổi mới nói mấy câu, chẳng hay có chịu nghe không.” Mã Khê Liên cảm thấy mình đã làm hết bổn phận một người chị dâu rồi.

Rồi sau đó Mã Khê Liên lại nói sang chuyện mấy bà thiếp bên chồng của em chồng, sau ít ngày tiếp xúc, nàng không cảm thấy ai hiền lành cả.

So sánh như vậy mới thấy trong nhà ba người họ đều có thiếp thị thông phòng, chỗ Tiểu Thất có hai quý thiếp, chỗ Vạn Văn Tú là tiểu thiếp Trương gia đưa đến, còn nha đầu của Mã Khê Liên thì làm thông phòng, không một ai yên phận. Cũng may cả ba không phải dạng dễ đối phó, tuy không công khai chịu thiệt nhưng trong âm thầm vẫn ăn nhiều trái đắng.

Chẳng hạn như tai nạn trong lúc Tiểu Thất sinh nở, tuy đã điều tra được hung thủ đứng đằng sau, song khi truy vấn nguyên nhân thì vẫn mù tịt.

Hoặc là tiểu thiếp nhà Vạn Văn Tú, nhân lúc Vạn Văn Tú hồi kinh thăm người thân, thị ta cũng nghĩ đủ cách chạy đến biên thành, quấn lấy Trương Hán Chi không chịu đi.

Còn người bên nhà Mã Khê Liên thì bớt lo hơn, chỉ tiếc lại có một bà mẹ chồng quá đau đầu, không những đòi tiền của hai vợ chồng mà còn muốn con dâu phải sinh cháu trai cho bằng được, phiền phức vô cùng.

Cuộc sống chính là một ngọn lửa, cháy ít cháy nhiều thì vẫn phải cháy, cháy đến khi hóa hơi tàn cũng là lúc đi hết cuộc đời.

***

Ngày hôm ấy bãi triều sớm, bên Đông phủ cũng không có chuyện gì nên Lý Sở về thẳng nội viện. Lại phát hiện vợ đang ngủ, nghe Phương Như nói nàng uống mấy ly với mấy người Vạn phu nhân.

“Chàng ra chỗ khác đi, để thiếp ngủ thêm lát nữa.” Tiểu Thất hé mắt đẩy hắn ra.

Thấy nàng mệt thật, Lý Sở cũng không quấy gầy, tìm gối đệm lưng, cầm sách ngồi trên đầu giường đọc.

Một lúc sau, Tiểu Thất lật người lại rồi lồm cồm bò dậy, mắng hắn, “Người ta đang ngủ mà, cứ ngồi đây thì sao chợp mắt được.” Đang ngủ ngon mà lại bị hắn phá đám.

Hắn ngẩng đầu lên, “Mạc Trường Mạnh đến tìm ta sau buổi chầu, mời chúng ta tối nay ghé phủ nhà y ăn cơm.”

Tiểu Thất đang vuốt tóc thì khựng lại, “Có nói chuyện gì không?” Từ khi mẹ chồng Mạc gia đến kinh thành, nàng rất ít tới Mạc phủ.

“Không nói.” Hắn nhướn mày.

“Không biết chuyện gì mà chàng cũng nhận lời?” Chẳng phải hắn không thích Mạc Trường Mạnh à?

“Thấy mấy ngày nay hắn lên chầu mà cứ bơ phờ, chắc hẳn có chuyện phiền lòng.” Dĩ nhiên hắn phải đi coi sao rồi.

“…” Đi coi rồi cười người ta à? Nàng dùng khuỷu tay thúc hắn, con người này đúng là ngày càng ngây thơ.

Lý Sở vờ không hiểu vì sao nàng lại thúc mình, hắn khép sách lại, hai vợ chồng tình tứ đùa nhau một lúc, thi thoảng trong rèm lại vọng ra một hai tiếng cười.

Tới khi tấm rèm được vén lên, cổ áo Tiểu Thất đang hé mở, búi tóc cũng rối hơn lúc nãy. Nàng đứng dậy vuốt tóc buộc lại, tới trước tủ tìm áo khoác và trang sức ra cửa, lại bảo Phương Như đi chuẩn bị mấy hộp trái cây.

“Lại lén thêu thùa?” Lý Sở đang thay quần áo thì vô tình trông thấy mũ đầu hổ trong tay nàng, vì sinh cậu con thứ hai khiến nàng mệt mỏi quá độ, Lưu thái y chỉ định nàng phải tạm dừng những công việc vất vả, thậm chí cũng bớt may vá thêu thùa, nói là mỏi mắt, vì vậy y phục của cha con bọn họ năm nay không dám làm phiền nàng, nào ngờ nàng lại lén may mũ cho người khác.

“Mũ này may từ lâu rồi, con trai chàng cũng có đội nhiều vậy đâu, thiếp thân là dì thằng bé, chẳng lẽ lại không tặng nổi thứ này?” Nàng đặt mũ đầu hổ vào dưới đáy hộp quà.

“Đợi bao giờ nàng khỏe lên, muốn tặng bao nhiêu thì tặng.” Thân thể nàng chính là đại sự của ba cha con họ, bọn họ lo lắng cho nàng là thế, vậy mà nàng lại bỏ ngoài dạ, “Lát nữa đến Mạc phủ, cấm nàng uống rượu.” Cái tốt không học lại bắt đầu học uống rượu.

Tiểu Thất thở dài đầy nặng nề, thầm nhủ đúng là gió đổi chiều, ngày xưa rõ ràng là nàng nói với hắn những lời này.

Hai vợ chồng thay đồ xong xuôi, dặn tiền viện chuẩn bị xe ngựa rồi lên đường đến Mạc trạch.

Vì có mặt Mạc mẫu nên theo lễ, hai vợ chồng phải tới hậu đường chào bà trước, thăm hỏi vài câu rồi mới tới sảnh chính.

Vì thức ăn vẫn đang được chuẩn bị nên Mạc Trường Mạnh dẫn Lý Sở đến thư phòng dùng trà.

Tiểu Thất được Thiếu Quân kéo vào phòng nói chuyện.

“Gọi hai người tới cốt là muốn nhờ em rể một chuyện.” Cùng là người mình, Ngô Thiếu Quân không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

“Chuyện gì?” Thế lực của Mạc gia và Lý gia gần như có ngang nhau, có chuyện gì mà bọn họ lại không giải quyết được?

Ngô Thiếu Quân tức giận thở hắt, “Cũng do mẹ chồng mà ra, mấy hôm trước đến nhà chính chúc thọ ông chú, con trai con rể nhà người ta đông quá trời, thế là bà cũng bảo Trọng Sinh tới giúp, tỏ vẻ con trai bà cũng tài giỏi như ai. Ai ngờ lại gây ra họa.” Rồi nàng kể đầu đuôi câu chuyện cho Tiểu Thất.

Mạc Trường Mạnh đến giúp chú họ tổ chức thọ yến, vô tình bị nữ quyến của Thuận Thân vương phủ trông thấy, trong đó có một người là Tĩnh An huyện chủ nhắm trúng Mạc Trường Mạnh, hai ngày trước cho người đến phủ làm mai.

“Bọn họ không biết anh rể đã có vợ con?” Tiểu Thất cảm thấy chuyện này quá hoang đường.

Ngô Thiếu Quân tức giận, “Người ta bảo, chỉ cần trong phủ ta gật đầu thì người ta đồng ý làm đối phòng.”

“Nhưng… đó là huyện chủ kia mà!” Uy nghiêm của hoàng gia đâu phải thứ để hạ thần xem thường? Nếu người ta vào cửa thật thì chưa chắc Thiếu Quân đã còn giữ vị trí chính thất, khéo còn bị đuổi cổ đi nữa! “Tổ mẫu có biết không?”

“Biết rồi, bà ấy cũng đang nghĩ cách. Nghe nói em rể và Thuận Thân vương có quan hệ tốt, nên mới gọi hai người đến bàn.” Ngô Thiếu Quân giậm chân, mãi gần đây quan hệ hai vợ chồng mới có cải thiện, vậy mà lại xảy ra chuyện này.

“Đúng là hồng nhan họa thủy.” Tiểu Thất than thở, chỉ cần có dung mạo đẹp thì bất luận là nam hay nữ cũng không an toàn, rồi nàng lại lấy làm vui, may mà cha xấp nhỏ nhà nàng không phải là “hàng bán chạy”.

Dĩ nhiên Tiểu Thất sẽ dốc toàn lực hỗ trợ, chuyện này không những chỉ dính đến thể diện của Ngô gia, nếu xử lý không khéo thì có khi còn bị liên lụy, nàng là con gái nhà họ Ngô, chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều, cho nên không thể bàng quan được.

Hai chị em Ngô gia ngồi trong phòng bàn bạc cách giải quyết, thì ở thư phòng bên kia hai anh em đồng hao cũng cau mày vì chuyện ấy. Thoạt nhìn có vẻ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm không khéo thì rất có thể sẽ dẫn tới họa sát thân, đều bất lợi cho cả Mạc gia lẫn Ngô gia.

Trên đường về, Tiểu Thất hỏi Lý Sở có cách nào đối phó không.

“Khó nói lắm.” Ngày xưa hắn và Thuận Thân vương cùng làm ở nội phủ, nên cũng hiểu được một hai chuyện trong vương phủ. Vì Thuận Thân vương được mẫu hậu nuông chiều lại được tiên đế yêu quý. Thế nên sau khi kế vị, đương kim thánh thượng rất không yên tâm về ông. Vì để trấn an hoàng huynh, lão vương gia bỏ bê chuyện triều chính, suốt ngày chơi đùa, thánh chủ cũng vui vẻ để ông như thế, đó cũng là nguyên nhân vương phủ đông đảo thê thiếp con cái.

Nói thật, con cháu nhà thế gia nào có bản lĩnh cũng đều không muốn kết thân với Thuận vương phủ, thứ nhất là nhà ông không có thực quyền, thứ hai vì lý do gia phong, trong phủ toàn các công tử ăn chơi trác táng, các tiểu thư cũng được chiều sinh hư, rất khó hầu hạ, ai kết thông gia cũng khổ không thể tả. Trong ba đại gia tộc, chỉ có Ngụy gia vì thánh chủ mai mối nên mới cưới một người con gái nhà ông, nghe nói Tây phủ cũng ồn ào lắm, nhưng vì thân phận của nàng ta nên Ngụy gia không đả động được gì, cuối cùng cũng Ngụy lão gia đành ra mặt, đưa vị Quận chúa và tướng công của nàng ta đến một thành nhỏ ở Tây Nam, nói nghe oai là để con cháu tự lập, thực ra là trục xuất, ý là: nhà ta không cần loại con cháu đó, thích gì thì tự đi mà làm.

Từ đó trở đi, không một ai dám cưới con gái Thuận vương phủ nữa, ngay tới Ngụy gia cũng bó tay thì nhà bình thường sao có thể? Vậy là ở Thuận vương phủ, số các cô nương chờ cưới ngày một nhiều, vì vẫn sinh liên tục.

“Tước vị huyện chủ chắc là mấy người được phong năm Nhâm Tử, tính ra cũng bằng tuổi ta.” Cũng sắp ba mươi đến nơi rồi? Lý Sở nói.

“Nhà bọn họ còn được phong theo nhóm hả?” Tiểu Thất khiếp hãi.

“Tự thánh chủ cũng hiểu rõ chuyện nhà ông ấy, nói gì cũng là con cháu hoàng gia, nếu khó coi quá thì hoàng gia mất mặt, thế là ban cho tước hiệu, nghĩ chắc sẽ có người trông vào tước hiệu đó mà cưới cô nương nhà họ. Đầu tiên là Quận chúa, nhưng dần dần càng ngày càng sinh nhiều, bèn đổi thành huyện chủ, cuối cùng thì không có luôn.” Tước hiệu là thứ người này có thì người kia không được, đâu thể cứ để nhà ông ấy ôm trọn. Cuối cùng thánh chủ cũng chẳng buồn quan tâm.

“Thuận vương gia không để ý à?” Dù gì cũng là ruột thịt của mình, ít nhất cũng phải quản chứ?

“Đến tên của mấy đứa sau ông ấy còn không nhớ nổi nữa là, thỉnh thoảng nhớ tới là lại rầu rĩ.” Hắn cười cười, “Kết một câu, quá nhiều nợ thì không còn sầu.” Trước kia Thuận thân vương còn nửa đùa nửa thật nói muốn gả con gái cho hắn, cũng may khi ấy đã nghị hôn với Ngô gia, nhờ thế mới tránh được kiếp nạn.

“Chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, nếu để huyện chủ vào cửa thật thì chắc chắn Thiếu Quân sẽ không có kết quả tốt.” Tiểu Thất nói.

“Nay Mạc Trường Mạnh đã có phe cánh độc lập, Mạc gia sẽ không ngồi yên đâu.” Lý Sở lại thấy đây không phải là chuyện lớn, chỉ là rắc rối thôi.

“Kiểu gì Mạc gia cũng chỉ để ý tới an nguy con cháu nhà mình, liệu có cân nhắc cho Thiếu Quân không?” Nếu thời khắc quan trọng tới, Mạc gia cũng sẽ chỉ bảo vệ con cháu nhà mình.

“Chuyện hôn nhân của con cái, nhìn qua tuy nhỏ nhưng hệ lụy rất lớn. Nàng xem trong ba đại gia tộc, có nhà nào cưới người ngoài?” Chỉ tính mỗi Tần Xuyên bọn họ thôi: Đại ca cưới Mai thị, Tam ca cưới Triệu thị, toàn là con gái của phe phái nội bộ Tần Xuyên, chỉ có hắn là cưới con gái nhà họ Ngô, xem như cưới thấp, vì người như bọn họ không cần dựa vào vợ nâng cao thân phận, cưới thấp sẽ dễ chèn ép gia tộc của đối phương, không trở thành vật ngáng đường cho mình, con cháu cũng dễ tạo uy tín, không bị cha vợ chi phối, “Mạc gia sẽ không để người mình dày công bồi dưỡng bị kẻ khác lợi dụng.” Nên với hắn, chuyện của Mạc Trường Mạnh là hữu kinh vô hiểm. Tự Mạc Trường Mạnh cũng nghĩ đến điều đó, sở dĩ buồn là sợ ảnh hưởng đến danh tiếng bản thân.

Nghe hắn giải thích, Tiểu Thất cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn giục hắn bớt thì giờ nghe ngóng tình hình ở Thuận vương phủ, dù sao có chuẩn bị cũng không chết ai.

Chương trước
Chương sau