Review “Phi Hồng Tuyết Trảo – Duy Đao Bách Tích”
Bài review này được mình viết từ bên wikidich đã lâu, nhưng đến giờ vẫn thấy ít người đọc bộ này quá nên đăng lại ở blog cá nhân, hy vọng nhiều người biết đến nó hơn. xD
~~~
“Đời qua mọi nẻo giống gì đây
Tựa cánh hồng bay dẫm tuyết dầy
Móng ngón bỗng in bùn tuyết giữ
Đông tây đâu kể cánh hồng bay”
(Hoạ Tử Do “Mãnh Trì hoài cựu” -Bản dịch của Lê Xuân Khải.)
Phi hồng tuyết trảo là dấu chân chim hồng trên tuyết, tựa vết tích chuyện cũ còn lại trên đời. Phi hồng cũng là Diệp Ngọc Đường, người để lại dấu chân trong lòng Trưởng Tôn Mậu rồi biệt tích phương nào.
Và 8 năm sau, Diệp Ngọc Đường sống lại trong một cơ thể mới của một cô gái què, ký ức chỉ dừng lại ở một thời điểm nhất định, bắt đầu hanh trình tìm về quá khứ.
Khác với hai tác phẩm trước của Duy Đao Bách Tích là những bước đi mới với cuộc sống mới, thì ở tác phẩm lần này, đúng như cái tên của nó, tác giả đã khéo léo lồng ghép hiện tại-quá khứ để cùng Diệp Ngọc Đường tìm ra những sự thật năm xưa.
Câu chuyện mở ra ở cuộc thi võ lâm, nơi Diệp Ngọc Đường bắt đầu gặp lại người xưa trong thân phận mới. Nàng vốn là Võ Khúc – là giang hồ tong môn, là cao thủ võ hiệp, chết đi rồi liệu nàng có luyến tiếc? “Thế nhân từng thổi phồng nàng quá cao, còn nàng chỉ là một phàm nhân, sao gánh nổi cái danh “Võ Khúc” bậc trời ấy? Người đời nuối tiếc vì nàng ngã xuống, nhưng nàng vẫn cảm thấy, thế cũng tốt.” Được sống lại nhưng nàng không màng cái danh Võ Khúc ấy, kể cả khi có kẻ mạo danh nàng, nàng cũng chỉ bang quan đứng xem, có chăng cũng là suy nghĩ ả mạo danh nàng với mục đích gì. Thăm gặp sư muội sư đệ, cúng bái sư phụ – đó có lẽ là điều nàng muốn với thân phận Diệp Ngọc Đường, rồi sẽ sống với cái tên Úc Linh Chiêu suốt đời. Nhưng thế sự đâu phải điều lường trước, như một cánh bướm vỗ gây ra cơn bão lớn, một bí mật nhỏ mà Diệp Ngọc Đường vô tình nghe thấy lại là đầu mối truy lùng quá khứ. Là thân phận thật sự của sư muội; là cái chết của sư phụ; là sự thật về một tộc người ẩn cư trong núi; và cũng là khoảng ký ức mà Diệp Ngọc Đường đánh mất. Những điều tưởng chừng không liên quan đến nhau, ấy vậy mà lại đan xen vào nhau như những mắt xích, dần dà sẽ được hé mở từng chút một.
Nếu trong truyện có bài sáo phổ giúp người nghe chứng kiến được ký ức của người khác, vậy ắt hẳn Phi Hồng Tuyết Trảo là khúc sáo đưa người đọc chứng kiến câu chuyện của quá khứ, với giai điệu ngoắc ngoải nuối tiếc về những con người trẻ tuổi khi chưa biết thế nào là đời, tiếc cho tình, cũng tiếc cho đời.
Tiếc cho một Giang Ánh, gã công tử phong lưu của Giang gia tiếng tăm bậc nhất giang hồ, nếu không vì một lời hứa sẽ chăm sóc muội muội của Hà Vân Bích thì y đã không làm phản đối đầu với cha, đến mức tách khỏi Giang gia. Bảo y yêu Hà Vân Bích ư? Có lẽ có, mà có lẽ không, Hà Vân Bích chỉ như bao cô gái đến rồi đi trong đời y, vậy vì điều gì lại khiến y trọng lời hứa đến vậy? Mình tiếc cho y bởi chính y vẫn không thể nhìn rõ điều gì ở trái tim mình.
Mình lại tiếc cho chị em Hà Vân Bích – Hà Bích Nguyệt, hai cô gái Hà tộc đáng thương, tuổi không thọ, lại vốn chỉ là công cụ để duy trì người nối dõi cho Ba tộc. Hà Vân Bích đã theo tình yêu bỏ trốn hôn lễ, nhưng cuối cùng vì thương muội muội mà đã trở về, đưa muội muội trốn thoát còn mình sẽ là tân nương. Trách nàng ích kỷ nên mới gây ra những chuyện về sau, lại xót cho nàng vì cả quãng đời chẳng thể chu toàn giữa tình yêu và tình thân. Nàng yêu Giang Ánh là thật, nhưng nàng còn yêu em gái mình hơn thế. Nàng thà làm một tì thiếp trong Kiếp Phục các cũng chỉ muốn em gái được chạy nhảy hoạt bát như những cô gái Trung Nguyên.
Tiếc bao nhiêu cho Hà Vân Bích, mình lại càng thương xót cho Hà Bích Nguyệt hơn. Một cô gái trẻ không ai chỉ dạy, chỉ biết mỗi tỷ tỷ Vân Bích và Ánh ca ca. Ở bên cạnh một chàng trai như Giang Ánh từ ngày này qua tháng nọ, nàng nảy sinh tình cảm với y âu cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng nàng biết y chỉ có tỷ tỷ của mình, chăm sóc mình chỉ vì lời hứa hẹn năm nào. Ôi cô gái ngây thơ đáng thương của mình! Nàng không ngờ nghệch như thế thì đâu đã bị kẻ nghiệt chủng Ba Hiến Ngọc lừa gạt bắt đi, để cuối cùng trở thành “thân nuôi xà”, là vật chứa cổ độc thao túng kẻ khác. Nhưng giữa Giang Ánh và Ba Hiến Ngọc, cuối cùng nàng lại chọn người sau. “Hội chứng Stockholm” là điều đầu tiên mình nghĩ tới, nhưng tác giả của chúng ta không chỉ nghĩ đến vậy. Hà Bích nguyệt tự xem mình là lục bình trong bùn, Ánh ca ca hay tỷ tỷ đều như nắng gắt mây trôi trên đỉnh đầu, chiếu rọi thứ dơ bẩn xấu xí ở nàng, khiến nàng không dám ngẩng đầu trước mặt họ. Còn Ba Hiến Ngọc làm nhiều việc ác , lại khiến nàng có thể ngẫng đầu ưỡn ngực trước gã; và cũng chỉ có gã coi nàng là minh nguyệt trên trời, vô tình bị gã kéo xuống bùn lầy.
Ba Hiến Ngọc là kẻ ác, là tạo nghiệt nghiệt chủng mà hễ nhắc đến là nghiến răng nghiến lợi. Có lẽ với gã, không điều gì mà gã không thao túng được, kể cả trái tim của Hà Bích Nguyệt, theo một cách nào đó, nhưng chỉ trái tim của chính mình là gã lại không hay. Tiếc cho một kẻ ác như thế có đáng không? Chính mình cũng không rõ, chỉ là khi gã cuống cuồng muốn hoàn lương, muốn làm đồ đệ của Hoằng Pháp đại sư, khi gã muốn được chết, sống mũi mình lại cay cay và khóe mắt ươn ướt. :’( Ba Hiến Ngọc ơi là Ba Hiến Ngọc.
Và, thương nhất cả truyện có lẽ chính là Diệp Ngọc Đường và Trưởng Tôn Mậu.
Diệp Ngọc Đường có cha có mẹ nhưng cha không nuôi mẹ không dưỡng, nàng giỏi võ công, nhưng lại mù tịt trong chuyện tình cảm, có rất nhiều thứ nàng không biết phải làm thế nào. Trưởng Tôn Mậu, một chàng trai mười bảy mười tám tuổi trẻ trung phơi phới, rạng rỡ tươi cười như ánh mặt trời ban trưa. Cả hai gặp nhau ở thời điểm đẹp nhất đời, lại là thời điểm tệ nhất đời. Trưởng Tôn Mậu yêu Diệp Ngọc Đường ở cái tuổi dám làm dám nghĩ dám yêu, nhưng lại chưa đủ chín chắn để hiểu được người mình yêu. Diệp Ngọc Đường bị bỏ rơi từ bé, nàng sợ Trưởng Tôn Mậu sẽ lại như cha mình, chỉ coi mẹ nàng là khách qua đường. Trong khi đó Diệp Ngọc Đường với chàng lại như đóa hải đường trên cao, chàng sợ bản thân không xứng với nàng, cứ lần lữa bỏ lỡ cơ hội bày tỏ, chỉ dám mượn rượu tỏ tình rồi cười cười gạt cho qua chuyện. Bỏ lỡ rồi lại bỏ lỡ, chỉ vì không kịp đợi người ở bến đỗ, Trưởng Tôn Mậu đã phải đợi nàng ròng rõng suốt tám năm dài. Trong tám năm ấy, chàng cứ tự trách mình: cái chết của sư tỷ năm ấy là do một phần trách nhiệm của mình. Để căm hận cắn nuốt bản thân, Trưởng Tôn Mậu từ một thiếu niên rạng rỡ trở thành một người âm trầm lạnh lùng, thậm chí đến nỗi khi gặp lại sư tỷ trong thân phận mới, chàng vẫn không dám bày tỏ cảm xúc, sợ sư tỷ ghét mình, sợ sư tỷ lại rời khỏi cuộc đời này. Diệp Ngọc Đường của 8 năm sau cứ lấy làm khó hiểu, vì sao sư đệ lại ra nông nỗi ấy, quãng ký ức mà nàng đã đánh mất là gì? Là vui vẻ, là bi thương hay là hối hận? Điều đó, có lẽ mình sẽ để bạn tự khám phá.
Truyện này chưa có nhà nào edit đúng k huhu
Uh chưa có 😂
Thế review để khiến con tim tôi ngứa ngáy đấy phải không 🙂
rv ko ai thèm quan tâm luôn :))) ế quá
Ế thì cày đi buff cho nó bớt ế. Qin mà làm đảm bảo đông khách =))))
Thế ko muốn gặp bé Vi với bé Điềm nữa hả 🙂
Ôi chết. Quên mất đấy 🙂
Bé Điềm của t 🙂
Nhắc đến lại muốn đấm 🙂
Đấy phản đối bạo lực 🙂
Phản đối bị bác bỏ. Nhân vật này cần bạo để thêm động lực 🙂
=)))))) nghe như SM tới nơi…
Đồ đen tối =))))
ai bảo thích bạo hành làm chì 🙁
Ai bảo thích lầy làm chi 😦
Thích zị ó 😎
Thế chịu zị ikkk =))))))
Review hay quá huhu. Quinn hồi xưa là dân chuyên văn hả? 😮
Mà đọc review rồi lại ngần ngại ấy, ngại 1 là chưa nhà nào biên tập, ngại 2 là tác giả ra chương rề rà, ngại 3 là nội dung có nhiều đau khổ và tiếc nuối quá vậy :<
Hồi xưa mình là dân tự nhiên, nặn mãi mới ra được bài rv đàng hoàng đấy. ^^
Uhm thực ra chuyện của cặp phụ mới nuối tiếc, còn cặp chính kiểu gì cũng về lại bên nhau.
Dân tự nhiên viết văn thường sẽ rất hàm súc và có lớp lang, có logic đầy đủ đó nha :3 Cơ mà tức cái là Quinn dân tự nhiên mà còn viết văn mượt mà cảm xúc hơn cái đứa dân xã hội là mình đây :< Nhớ hồi đi ôn thi đại học, cứ tới ngày cô cho làm thử đề văn là mình quyết định nghỉ học hôm đó :)) Xong thi tốt nghiệp được 9 điểm văn tự hào quá trời, rồi qua thi đại học được có 6 điểm. Đúng là không nên tự tin quá vào vận may của bản thân :))
Giờ chữ nghĩa trả thầy nên văn vẻ chán lắm =))
bắt đầu hanh trình tìm về quá khứ.——-> hành trình
là giang hồ tong môn,——-> tông môn
nàng cũng chỉ bang quan đứng xem, ——> bàng quan
Mà Qin hay tung hàng chưa làm để con dân ngóng , nếu sau xong hết hàng mà muốn thì nàng làm bộ này đi. Tui chờ.
Thả 💓 nhưng mà Qin ơi còn “vài” truyện của tác giả này trong nhà mình kìaaaaa vẫn đặt gạch kìaaaaa làm luôn diiiiiiiii
Vài là vài truyện gì :v