Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn – Chương 30

Chương 30

Mất bốn tiếng đồng hồ để dập lửa. Trực thăng vẫn đang tuần tra dò tìm những nơi có thể bắt lửa.

Những người khác đã lục tục ra về.

Tiểu Hùng đen thui như gấu lớn, chỉ lộ hàm răng trắng bóc.

Còn Lão Hùng thì bị thui thành gấu già, không khác gì cục than cháy đen.

Đai Sao Thổ càng khỏi phải nói, vòng tóc trên đầu bị lửa hơ quắn lại, nếu tia lửa mà bắn trúng thì kiểu gì cũng biến thành mặt trăng gồ ghề.

Liễu Chi Nhàn lau cho Khang Chiêu đến mức khăn ướt nhẹp, đang định thay khăn mới thì anh đã dùng mắt ngăn lại.

“Được rồi.”

Giọng khản đặc vì hít khói quá nhiều.

Anh cảm thấy chắc hẳn mình đang rất bẩn, cũng chỉ vội vã ngẩng đầu lên.

Một giọt mồ hôi màu xám đọng trên khóe lông mày, Liễu Chi Nhàn đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đi, trên đầu ngón tay cũng loang ra một lớp nước xám mỏng.

Khang Chiêu nghiêng đầu tránh, bản tính trẻ con kia càng trở nên rõ ràng.

Liễu Chi Nhàn nói: “Anh tránh cái gì?”

“Làm bẩn em.”

Chẳng mấy khi thấy Khang Chiêu không nói gì.

Liễu Chi Nhàn đang định lên tiếng thì cách đó không xa, một âm thanh không quá xa lạ hô lớn, “Ông dựa vào đâu mà nói người ta điên, hả?! Dựa vào đâu? Xin lỗi đi!”

Đai Sao Thổ và một dân làng đang đùn đẩy nhau.

Khang Chiêu đứng dậy đi tới, một hai bước đầu hơi loạng choạng, nhưng rồi cũng dần vững vàng nhanh nhẹn.

Đai Sao Thổ được lão Hùng kéo ra, người đàn ông tuổi lục tuần cũng bị người ngoài ngăn cản.

“Làm gì vậy?”

Số người ở thôn Đồng Bình biết Khang Chiêu không nhiều, nhưng anh vừa giúp họ cứu hỏa, thành ra người làng cũng kính nể anh phần nào. Hơn nữa Khang Chiêu có phong thái lãnh đạo trời sinh, không ai dám coi lời anh là gió thổi bên tai.

Đai Sao Thổ thút thít tố cáo, “Hắn chửi người ta là bà điên!”

Người đàn ông lục tuần nửa oan nửa tức, “Cả thôn Đồng Bình này có ai không biết bà ta là đồ điên, tôi chỉ nói sự thật thì làm sao hả?”

Khang Chiêu hỏi chuyện một người trong có vẻ thật thà.

Người kia nói: “Thì trong làng có bà điên, nói nhìn thấy có người đốt núi.”

Người đàn ông lục tuần kia vội nói xen vào: “Lời người điên nói có tin nổi không? Bà ta còn từng bảo người trên báo là anh họ bà ta!”

Không ít người phì cười, chống hông rời đi.

“Bà ấy không phải điên, bà ấy có tên!”

Đột nhiên Đai Sao Thổ phản kháng, nhưng làm thế lại càng giống kẻ điên hơn.

Chuyện này không thể giải quyết ngay được, bình thường Đai Sao Thổ toàn cười hi ha vô tâm, thế mà lúc này lại mất kiểm soát đến thế, mà giờ bọn họ cũng không thể tranh chấp với người ta được —— lão Hùng và Khang Chiêu đẩy người sang một bên, tạm thời kết thúc cuộc tranh chấp.

Khang Chiêu hỏi: “‘Bà điên’ là ai?”

Lão hùng trách, “Thôi được rồi, đừng hỏi thêm nữa. Vừa mới sống ra, về nhà nghỉ ngơi đi đã.”

Lão Hùng và Đai Sao Thổ vốn nước lửa bất hòa, nay lại là lần đầu tiên nói đỡ cho Đai Sao Thổ, đúng là đáng ngờ.

Khang Chiêu cũng không đào sâu thêm, chỉ truyền đạt thông tin về nghi phạm rồi tạm thời gác chuyện sang một bên.

Cánh rừng thôn Đồng Bình thuộc sự quản lý của cục cảnh sát lâm nghiệp ở huyện, lần này Khang Chiêu chỉ hỗ trợ điều tra.

Nhưng bệnh nghề nghiệp nhiều năm vẫn không khiến anh bỏ qua điểm khả nghi, anh hỏi thăm về “bà điên” nọ.

“Bà điên” tên là La Y Vân, là bạn cùng trường trung học cơ sở với Đai Sao Thổ và lão Hùng, là người ở thôn khác, mới kết hôn được hai ngày thì ông chồng độc thân nhiều năm chết bất đắc kỳ tử, bị đồn là khắc chồng thành ra ở góa nhiều năm, thường xuyên ra cửa đứng độc thoại khi vừa sáng sớm, khóc lóc than rằng cuộc sống này thật không dễ dàng.

Thế nên mọi người toàn gọi bà ấy là “La Phong Vân”*.

(*Chữ Phong này có nghĩa là điên dại.)

Mà thật tình cờ, kẻ tình nghi bị “bà điên” La Y Vân bắt gặp đó có động cơ gây án rất lớn, nay đã bỏ trốn rồi.

“Tôi đã bảo không phải bị điên, nhưng không ai tin.”

Để lại một câu này, Đai Sao Thổ ngậm miệng rời đi, khôi phục cái vẻ bông lơi như trước. Lão Hùng cũng bảo Khang Chiêu đừng dò la nhiều.

Thế là trọng điểm chuyển sang kẻ tình nghi.

***

Đêm hôm đó, Liễu Chi Nhàn trả lại xe cho Khang Chiêu.

Không thấy người đâu, nhưng cô vẫn cất chìa khóa.

Khang Chiêu tự có chìa khóa dự phòng.

Anh gửi cho cô một danh thiếp Wechat.

“Một người bạn làm ở ngân hàng của tôi, lần trước em đã gặp rồi, vay tiền sẽ có ưu đãi.”

Liễu Chi Nhàn đang chuẩn bị mua xe trả góp.

Cô không dám moi hết sạch tiền gửi ngân hàng, cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ bán túi cầu sinh.

Bây giờ tình hình công ty đang dần ổn định, thu nhập mỗi tháng chỉ tăng không giảm.

Liễu Chi Nhàn định tiết kiệm, vững bước đi tiếp về phía trước.

Cô thuận lợi nhận được ưu đãi cho vay, sau khi ký hợp đồng với nhân viên cho vay thì cô mới gặp Vu Mặc, cũng vô tình chốt được một đơn hàng mới cho công ty.

Bà nội của Vu Mặc mới chuyển từ nông thôn lên thành phố, vẫn nhớ nhung cây thạch lựu ở nhà cũ, Vu Mặc bèn nhờ Liễu Chi Nhàn trang trí cây cối, giúp bà cụ nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ nhà.

Sắp đến giờ đi ăn, Vu Mặc thuận tiện mời Liễu Chi Nhàn cùng đi ăn tối.

Vu Mặc đẩy mắt kính, nói với dụng ý khác: “Cô chủ Nhàn có thấy ổn không? Nhiều người đẹp sau khi có thêm một thân phận khác thì như đeo thêm gông xiềng đạo đức, xét phương diện nào cũng khó.”

Nếu cô mà thành vợ bạn thì Vu Mặc nhất định sẽ không mời cô đi lần nào nữa.

Liễu Chi Nhàn cười nói: “Tôi vừa lừa giám đốc ngân hàng hai khoản tiền, nếu ngay đến cơm cũng không mời nổi thì đúng là không có đạo nghĩa.”

Vu Mặc ngẩn ra, đoạn cười bảo: “Tôi thích nhất kết giao với mấy vị sếp có đạo nghĩa, cô chủ Nhàn, mời ——”

Anh mở cửa ghế phụ cho Liễu Chi Nhàn.

Nhân lúc Vu Mặc chưa vào xe, Liễu Chi Nhàn điều chỉnh hơi thở, không biết anh ta đang định giở trò gì.

Con người Vu Mặc trông phong lưu hơn Khang Chiêu nhiều, từ hành vi cử chỉ toát lên khí chất lịch sự cặn bã, không biết đã hút hồn bao nhiêu cô gái.

Trên đường đi, điện thoại của Vu Mặc đổ chuông, anh nhét tai nghe bluetooth vào tai.

Giọng của Lý Kinh Mạn vang lên, “Tan làm chưa? Tôi đang đi dạo gần công ty các anh, có thời gian không đi ăn cơm cùng đi.”

Vu Mặc nở nụ cười đầy nghiền ngẫm, “Trùng hợp quá, tôi đang định đi ăn đây.”

Lý Kinh Mạn đáp: “Thế thì đi ăn cùng đi, gần đây đồng nghiệp tôi có giới thiệu một quán Quảng Đông mới mở, nghe nói ăn cũng ngon, đi thử đi.”

“Tôi có dẫn theo người.”

“Không phải khách hàng thì cũng đi cùng đi.”

Đúng lúc chờ đèn đỏ, Vu Mặc dừng xe nghiêng đầu nhìn Liễu Chi Nhàn, “Tôi nghĩ có thể cô không muốn gặp người này lắm.”

“Ai thế, mẹ tôi à?”

Vu Mặc chẳng chút xấu hổ nói: “Tình địch số một của cô.”

Liễu Chi Nhàn liếc anh ta.

Cái nhìn này lại châm lên ngọn lửa sung sướng trong Vu Mặc, “Tôi đây vẫn muốn đi ăn bữa cơm thanh tịnh với người đẹp hơn, hẹn cô ngày khác vậy. Bái bai.”

Vu Mặc tháo tai nghe xuống.

“Thực ra tôi không để ý việc anh cho leo cây đâu.” Liễu Chi Nhàn nói, không khách khí trả lời lại sự nhạo báng vừa rồi của anh.

Vu Mặc chẳng hề đổi sắc, “Nhưng tôi có để ý.” Dừng một lúc rồi nói, “Tôi nghĩ Tiểu Chiêu sẽ càng để ý hơn.”

Nhắc đến trung tâm cuộc mâu thuẫn, có vẻ như Vu Mặc rất vui vẻ, cứ như gián tiếp kích được Khang Chiêu, cười ha ha thành tiếng.

Liễu Chi Nhàn im lặng.

Suốt bữa cơm, Vu Mặc không để bầu không khí trở nên tẻ nhạt, nhưng cũng không trêu chọc cô thêm. Anh ra rất có kinh nghiệm khuấy động không khí.

Cuối cùng, Liễu Chi Nhàn từ chối ý tốt của anh, tự bắt xe về nhà trọ của Hi San San.

Cô vừa chờ thang máy vừa nhắn tin cho Khang Chiêu, đầu tiên là cám ơn sự hỗ trợ của Vu Mặc, sau đó thì oán trách một câu ——

Bạn anh đúng là khó xơi quá!

Khang Chiêu: Xơi?

Cheese Không Ngọt: …

Liễu Chi Nhàn chợt có giác ngộ “được mời thì nên ít lời”, vậy là cô không nói gì nữa, đặt điện thoại xuống đi tắm.

Quấn khăn tắm quanh đầu đi ra, động tác đầu tiên là cầm lấy điện thoại.

Khang Chiêu có gọi video một lần.

Liễu Chi Nhàn nhắn tin trả lời, lập tức có thông báo yêu cầu mới.

Cô từ chối ngay tắp lự.

Khang Chiêu cũng rất nhanh trí, đổi sang cuộc gọi thoại.

“Lại không trang điểm à?” Hỏi xong còn bật cười.

Liễu Chi Nhàn nghiêm túc trả lời: “Mặt mộc là bí mật cá nhân.”

Khang Chiêu tiếp tục đề tài đang nhắn tin dở dang trước đó.

Liễu Chi Nhàn chun mũi, bộ dạng “nếu anh đã hỏi, thì tôi không thể không trả lời”.

“Bạn anh công khai chuốc oán cho tôi, ngay trước mặt tôi lại nói với tiền nhiệm của anh tôi là tình địch số một của cô ấy.”

Không biết có phải vì câu nói lòng vòng của cô làm cho choáng hay không, một lúc sau Khang Chiêu mới hiểu ra bật cười.

“Cậu ta nói thế cũng không sai.”

Liễu Chi Nhàn: “…”

Cuối cùng cô cũng hiểu được vật họp theo loài là như thế nào, đang định trả lời thì bên tai truyền đến giọng nam vừa thân mật lại đầy quyến rũ ——

“Vợ ơi, nhanh đi ngủ thôi.”

Khang Chiêu im lặng.

Liễu Chi Nhàn giật nảy mình, ngoái đầu lại nhìn, không biết cô nàng MC Hi San San quay về lúc nào, đổi giọng trêu đùa rồi le lưỡi, cười tủm tỉm lắc eo rời đi.

Liễu Chi Nhàn xấu hổ giải thích, “Bạn tôi giả trai đùa tôi thôi.”

Khang Chiêu bật cười, lại như hắng giọng, “Ở đây có sẵn không cần phải đóng giả, em có muốn không?”

“… Không nói chuyện với anh nữa, tôi đi ngủ đây.”

Cô tự ý kết thúc cuộc gọi, cầm điện thoại quay lại giao diện trò chuyện, rõ ràng là muốn cười châm chọc, nhưng lại bất giác nhoẻn cong thành ý cười vừa ý.

“Không nói chuyện với anh nữa, tôi ngủ đây.”

Cô nàng đổi giọng lại ló người ra, bắt chước giọng cô giống đến bảy phần, ba phần còn lại là sự õng ẹo bỡn cợt.

Liễu Chi Nhàn muốn làm mặt dữ, song không lấp được nụ ý cười đằng sau, “Biến đi, tao có điệu thế hả.”

Hi San San cười hì hì trêu, “Chỉ có điệu hơn, không có điệu nhất. Mày ấy, mau mau theo đuổi người ta đi, mày nói làm gần một năm rồi mà vẫn không làm được, tao đây sốt ruột thay mày.”

Liễu Chi Nhàn đem điện thoại đi sạc, đoạn dè bỉu nhìn sang, “Anh ấy lúc nào cũng như vừa tỏ tình vừa bông đùa, không chút nghiêm túc. Tao cũng không thể hỏi người ta được, hầy, lời mày nói hồi trước có còn chắc chắn không?”

Hi San San trợn mắt hét ầm lên, ném điện thoại đi giả vờ như cầm dây thừng đánh cô.

“Liễu Chi Nhàn mày là đồ xấu xa, anh ta tỏ tình mà mày không nói tao biết! Không nói tao biết! Yêu đương xong xuôi mới báo cho tao! Hừ, lần sau tao cũng không nói với mày nữa, không kể gì hết! Lén lút yêu đương! Cho mày tức chết!”

Tay bị cù nhột, Liễu Chi Nhàn không kiềm được vuốt ve, run rẩy như vô tội.

“Nhưng đã yêu đâu…”

Cũng lúc đó, người bạn đang được người ta nhớ đến của Khang Chiêu đang gọi điện.

Cô gái ở đầu dây chất vấn: “Vu Mặc, tối nay anh có ý gì?”

Vu Mặc dụi tắt thuốc: “Dưới sự uy hiếp dụ dỗ của tôi, Tiểu Chiêu đã nói cho tôi biết nguyên nhân chia tay rồi.”

Cuộc gọi rơi vào im lặng, có thể cảm nhận được sự khó chịu lẫn mới lạ.

Đương nhiên, khó chịu là cô, còn mới lạ là anh ta.

Vu Mặc nhả ra một vòng khói, “Mạn Mạn à, cũng sắp một năm rồi, buông tay đi. Dạng đàn ông như Tiểu Chiêu, nếu thích một người thì không thể nào trong một năm không có hành động gì được. Huống hồ cậu ta cũng đã có mục tiêu mới.”

Lại một quãng im lặng.

Vu Mặc tưởng cô nàng đang khóc, nếu vậy có lẽ anh ta phải an ủi gì đó, còn đỡ hơn là cứ đâm đầu vào ngõ cụt.

Anh đang chuẩn bị mở miệng thì Lý Kinh Mạn đột nhiên lên tiếng, không hề có vẻ nức nở như anh nghĩ.

“Ngay đến anh cũng thích cô gái kia?”

Vu Mặc buồn cười, rít một hơi thuốc rồi trả lời: “Tiểu Chiêu với tôi giống nhau, có chung sở thích cũng không lạ.”

Lý Kinh Mạn đột ngột tắt máy cái rụp.

Vu Mặc lịch sự gọi lại nhưng không ai nghe máy, anh vui vẻ thảy điện thoại đi.

***

Cuối tháng ba, ánh nắng ban trưa đúng là liều thuốc độc với người muốn có làn da trắng, Liễu Chi Nhàn một tay xách túi đựng đồ dùng hằng ngày, một tay che dù.

Chevrolet đã đưa cho đồng nghiệp dùng, mấy ngày nữa cô mới có thể nhận xe nên bây giờ chỉ có thể đi xe buýt.

Cổng trường trung học cơ sở của thị trấn đã trở thành điểm dừng theo quy ước, Liễu Chi Nhàn đang đi đến nơi đó.

Xe tới sau lưng, cô dựa vào bên đường, tốc độ xe chậm dần.

Chiếc xe cảnh sát cũ kỹ dừng lại cạnh cô, cửa kính ghế trước hạ xuống, Hùng Dật Châu ló đầu ra từ ghế lái.

“Chị về thôn hả? Để em đưa chị về.”

Liễu Chi Nhàn vội vã gập dù lại.

Có đồ đang để trên ghế trước, Hùng Dật Châu cho cô ngồi vào ghế sau.

Cửa sau được đẩy ra từ bên trong, Liễu Chi Nhàn ngẩn người, vì lúc nãy cửa kính nâng lên nên cô không để ý đằng sau còn có người ngồi.

Liễu Chi Nhàn dùng cán dù mở cửa, Khang Chiêu ngồi bên trong nhìn cô, trên mặt thoáng qua nụ cười.

Cô đẩy đồ vào trước, đối phương rất tự nhiên xách lấy, đi xuống xe đặt lên ghế phụ đằng trước.

Liễu Chi Nhàn: “…”

Cô vốn định biến túi xách thành bát nước của Chúc Anh Đài, đặt giữa hai người*.

(*Lương Sơn Bá không biết Chúc Anh Đài là nữ nên tự nhiên ngủ cùng giường với cô; còn Chúc Anh Đài đã đặt một bát nước giữa hai người để đảm bảo an toàn.)

Liễu Chi Nhàn thuận tay gác dù sang bên phải biến nó thành bát nước kia, rồi cô xách váy, hai tay đặt trên đầu gối nghiêm túc ngồi yên, nhưng đôi mắt lại bất giác âm thầm quan sát.

Cửa kính ô tô đã được gắn thêm lưới sắt hình lăng trụ, trông chẳng khác gì chiếc lồng, nói là xe tù cũng không quá đáng.

Khang Chiêu về vị trí cũ, xe cảnh sát nổ máy lên đường.

Bỗng Khang Chiêu bật cười, “Nhìn gì thế?”

Liễu Chi Nhàn như trả lời câu hỏi kỳ thi: “Lần đầu tiên ngồi xe cảnh sát nên căng thẳng.”

Khang Chiêu khom người, không biết lấy đâu ra một chiếc còng tay, còng vào cổ tay trái của cô cái rụp rồi còng tay mình vào đầu còn lại.

Còng tay màu trắng bạc, một đầu cổ tay trắng mịn tựa tuyết, như thể không chịu nổi bất cứ lực sát thương nào, một đầu là màu da lúa mì, xương cổ tay như thép ẩn chứa sức mạnh.

Nếu thay thế hai màu sắc trái ngược nhau bằng còng tay da màu đen thì tác động thị giác sẽ còn mạnh hơn.

Khang Chiêu lại cười: “Giờ thì sao, có căng thẳng hơn không?”

Liễu Chi Nhàn thấp giọng giãy giụa: “Biến thái… Mau mở ra…”

Tiểu-Hùng-độc-thân-hai-mươi-năm nhìn lên gương chiếu hậu:

Sặc! Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi không muốn ăn bánh GATO! Tôi không muốn làm chó cảnh sát độc thân đâu hu hu hu…

Khang Chiêu đút tay vào túi quần, rút chìa khóa ra, lắc nhẹ trong tay.

“Xin tôi đi.”

Liễu Chi Nhàn: “… Anh mở ra đi.”

Vẻ vụng về ấy lại như sự cầu xin dịu dàng.

Khang Chiêu bấm mở cửa sổ, rồi đột nhiên anh đưa tay hất nhẹ một phát, chiếc chìa khóa như bay ra khỏi khe hở trên lưới sắt.

Liễu Chi Nhàn hét lớn, hai mắt mở to, xòe tay anh ra – lồng bàn tay trống trơn. Lại bổ nhào về phía anh, muốn nhìn ra ngoài xem chìa khóa đã rơi đi đâu.

Bất giác hai tay chống trên đầu gối, thân trên tựa trước ngực, cả người như lao vào vòng tay anh.

Sợi tóc mềm quét qua mặt Khang Chiêu, cảm giác ngưa ngứa, như mèo cào lên mặt anh.

Anh chẳng lùi được nữa, bấm bụng nín cười.

Đáng tiếc là chìa khóa quá nhỏ, xuyên qua lưới sắt cũng không thấy gì, Liễu Chi Nhàn ngồi về chỗ cũ, tức giận đập vào đầu gối Khang Chiêu.

“Á ——”

Nhưng người la lên lại chính là cô, đầu gối Khang Chiêu quá cứng, đau muốn chết.

“Giờ sao đây! Không mở được!”

Liễu Chi Nhàn  khó chịu lắc cổ tay, còng tay kéo theo tay Khang Chiêu, mu bàn tay sượt nhẹ vào người cô.

Chớp nhoáng mà sự ấm áp đem lại khiến cô bỗng an phận, ghìm chặt vẻ tự nhiên vào lòng.

Khang Chiêu buồn cười, lồng ngực run rẩy, nắm đấm đưa tới trước mắt cô rồi từ từ xòe ra, một chiếc chìa khóa nằm yên trên lòng bàn tay to lớn.

Chương trước
Chương sau