Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Dưới Mái Ngói Đơn Sơ – Chương 69

Khí hậu đất Bắc đã thất thường lại còn phức tạp, ở Bắc Cương mênh mông xa xôi gần như chẳng cảm nhận được xuân hạ.

Mùa xuân sấm giáng mấy bận, ngày hè mưa rơi liên miên.

Mưa trút ào ào, từng hạt từng hạt đập thẳng xuống đất, thậm chí còn có thể ‘khoét’ thành hố, đồng thời bốc lên hơi ẩm ngột ngạt, nhưng lại chỉ kéo dài mấy ngày.

Tiếp đến là gió nổi lên, chẳng mấy chốc đã vào thu.

Mà càng tiến về biên giới thì thời tiết càng trở nên phức tạp, thậm chí có khi còn cảm nhận được sự thay đổi bốn mùa rõ rệt chỉ trong một ngày.

Thời gian dần trôi qua trong khí hậu đầy biến động này ——

Trên con đường chính thẳng tắp, xe ngựa lăn bánh lọc cọc.

Sáu vị phu nhân đô đốc đến từ biên giới cùng đồng hành, quay về phủ Hãn Hải lần nữa bái kiến.

Chuyến đi lần này rất tài tình, như thể hai quân ở biên giới không hề giương cung bạt kiếm ma chỉ là các phu nhân đất Bắc hẹn nhau du hành, chừng như đất Bắc vẫn đang gió êm sóng lặng.

Hiện tại đã ở trên đường về.

Lúc đi sáu chiếc xe ngựa, lúc về cũng là sáu chiếc, chỉ là không người nào hay biết, một chiếc trong đó có thêm mấy người.

Ngồi trong xe ngựa, Lý Nghiên vẫn còn bần thần.

Một ngày trước, nghe nói sáu phu nhân đô đốc lại đến phủ đô hộ bái kiến phu nhân Đại đô hộ, cậu còn nghĩ chắc cô sẽ bận lắm, thế mà đến nửa đêm thì cậu lại bị Tân Lộ gọi dậy, trèo lên cỗ xe này.

Mà trước đó chẳng ai báo gì cho cậu.

Lính gác đêm trong thành mở hé cổng cho xe qua, đến lúc này cũng chẳng rõ đã đi được bao xa.

Xe ngựa rộng rãi, Tê Trì ngồi cạnh cậu, đối diện là Tào Ngọc Lâm, Tân Lộ thì dựa vào cửa.

Thu Sương không theo, nghe nói là được cô bảo ở lại dặn lo liệu chuyện hiệu buôn.

“Yên tâm, lần này đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi.” Tê Trì chú ý thấy sắc mặt cậu, dịu dàng bảo.

Lý Nghiên gật đầu: “Vâng ạ.”

Trong lòng cậu biết rõ, chuyện bị bắn hôm đó vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, cô dẫn cậu theo thì nhất định là nghĩ cho sự an toàn của cậu.

Cậu lại nhìn Tào Ngọc Lâm ở đối diện, ngoài lần trước được cô ấy cứu thì đây là lần thứ hai tiếp xúc gần với cô ấy như vậy.

Bỗng sực nhớ đến hôm nay vẫn chưa cảm ơn cô ấy, cậu lập tức thẳng sống lưng, nghiêm túc làm lễ: “Đa tạ đại ân nữ tướng quân đã cứu giúp hôm đó.”

Mặt mày hào sảng, Tào Ngọc Lâm nhìn cậu: “Thế tử chớ cần khách khí, ta giờ không phải là tướng quân rồi, cứ gọi tên họ ta là được.”

“Thế sao được, ngài là trưởng bối của cháu, cũng có ơn cứu mạng, cháu…” Lý Nghiên được dạy dỗ từ bé nên rất biết lễ, nhưng nói xong cũng không biết nên gọi cô ấy là gì, không khỏi nhìn sang cô mình với ánh mắt cầu cứu.

Tê Trì chỉ điểm: “Cứ gọi theo chú Tiểu Nghĩa của cháu là được.”

Lý Nghiên hay nghe Tê Trì gọi cô ấy là “A Thuyền”, bèn mở miệng: “Vậy cháu gọi là thím A Thuyền nhé?”

Gọi theo chú thì không phải là thím à?

Trên gương mặt không chút cảm xúc như mặt giếng không gợn sóng của Tào Ngọc Lâm xuất hiện sự xấu hổ: “Thế tử cứ gọi tên của ta là được rồi.”

Vì lời nói vô tình của cháu trai mà tâm trạng Tê Trì cũng được thả lỏng đôi phần, sợ Tào Ngọc Lâm thêm khó xử nên nói: “Gọi dì A Thuyền là được.”

Lý Nghiên vội sửa lại.

Tào Ngọc Lâm không nói gì nữa, coi như ngầm chấp nhận xưng hô này.

Bỗng đội ngũ dừng lại.

Cửa xe bằng gỗ khép chặt bị gõ hai cái.

Tân Lộ mở cửa, phu nhân đô đốc U Lăng xách váy Hồ, nhanh nhẹn chui vào trong xe, quỳ gối ở cạnh cửa, cười nói: “Đã ra khỏi phủ Hãn Hải rồi, làm phiền phu nhân đợi một lát, chúng ta đổi đồ để thuận tiện che giấu nào.”

Nói rồi lấy xiêm y cất trong vạt áo ra đưa cho Tào Ngọc Lâm: “Cô ăn mang thế này cũng không được, phải đổi.”

Tân Lộ nhận thay Tào Ngọc Lâm.

“Đã làm phiền rồi.” Tê Trì gật đầu.

Phu nhân đô đốc U Lăng làm lễ cáo lui.

Bộ đồ đưa cho Tào Ngọc Lâm là váy bó ngực, là kiểu váy áo con gái người ta hay mặc nhất, nhưng bình thường nàng chỉ mặc đồ đen, chưa bao giờ ăn mang như này.

Song nàng cũng biết ý, làm thế này là muốn nàng thay đổi dáng vẻ để đề phòng tai mắt kẻ khác.

Nên khi Tân Lộ đưa sang thì nàng vẫn nhận.

Lý Nghiên không tiện nán lại trong xe, bèn đi xuống tránh trước.

Ra khỏi xe, chỉ thấy trước sau trái phải đều có đội ngũ hộ tống đi theo, đúng là trong ngoài ba lớp, nghiêm ngặt bảo vệ quanh mấy cỗ xe, thoạt nhìn chỉ là những vị phu nhân này dẫn theo hộ vệ bình thường, nhưng cả đoạn đường chẳng có lấy một tiếng động ồn ào, cực kỳ ngay lối nghiêm chỉnh.

Không lâu sau, nhác thấy phu nhân đô đốc U Lăng vừa vào xe lúc nãy ló đầu ra ở trước xe, trên người nàng đã thay bộ váy bó ngực kiểu Hán, nếu không phải vẫn chưa đổi kiểu tóc thì đúng là không nhận ra nổi.

Lúc này Lý Nghiên mới hiểu vừa rồi nàng ấy nói thay đồ là ý gì.

Ở trong xe, Tào Ngọc Lâm đang cởi áo ngoài, động tác tay cực chậm.

Tê Trì nhìn Tân Lộ rồi lại nhìn ra cửa.

Tân Lộ hiểu ý, cũng xuống xe tránh đi như Lý Nghiên.

Tào Ngọc Lâm đã để ý, nhìn Tê Trì, động tác nhanh hơn: “Đa tạ tẩu tẩu.”

Tê Trì nhìn nàng: “Cô có thể không cần thay, khoan nói tới việc trên đường có nhiều người bảo vệ, mà ngay cả trinh sát và xe lương thực cũng qua lại rất nhiều, nhiều người để ý như thế thì sẽ không có nguy hiểm gì đâu, chỉ là mấy vị phu nhân cẩn thận thôi.”

Tào Ngọc Lâm nghe thế, lập tức cởi bộ đồ trên người ra.

Thú thực, nàng cũng chẳng mặc nổi váy vóc như thế này, cái kiểu xiêm y lụa lồng ngoài yếm này chỉ thích hợp với quý nữ làm từ nước như người trước mặt đây thôi, chứ quả thực nó quá xa lạ với nàng.

Tê Trì nhìn bộ xiêm y rồi nhìn nàng ta, thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn hỏi: “A Thuyền à, vết thương trên người cô không sao chứ?”

Tào Ngọc Lâm ngước mắt lên, im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ hôm đó đã dọa tẩu tẩu rồi.”

Tê Trì lắc đầu: “Không có, ta cũng chỉ muốn chữa cho cô thôi, cùng là phụ nữ với nhau, ta sợ cô cảm thấy vết thương ở chỗ đó khó nói ra, cứ cố gắng gượng, ta vẫn nhớ hồi ở thành Cổ Diệp vết thương cũ của cô còn từng tái phát mà.”

Vừa nói nàng vừa nghĩ đến cảnh tượng đã thấy lúc ấy.

Tuy chỉ một thoáng nhưng nàng vẫn nhận ra, trên ngực Tào Ngọc Lâm đâu chỉ có những vết sẹo xấu xí, thậm chí có thể nói là đã hư hỏng hoàn toàn, để lại một mảng vết thương kinh dị khó hình dung.

Đây mới là nguyên nhân khiến nàng khiếp hãi.

Nhưng sợ làm tổn thương Tào Ngọc Lâm nên nàng vẫn vờ như không có chuyện gì, nếu không phải thực sự lo nàng đang gắng gượng không chịu nói, thì nàng cũng đã chẳng hỏi lại làm gì.

Tào Ngọc Lâm vẫn giữ giọng đều đều: “Đã khá hơn rồi, tẩu tẩu yên tâm, mọi chuyện đã qua rồi.”

Tê Trì không biết phải nói gì nữa, đó là vết thương phi nhân đạo cỡ nào mà lại có thể nói qua là qua.

Bỗng nhớ lại vừa rồi Lý Nghiên vô tâm gọi nàng một tiếng thím, lại nhớ đến Phục Đình từng nói nàng ấy có lý do riêng của mình, trong lòng nhói lên, khẽ hỏi: “Có phải vì chuyện này mà cô và Tiểu Nghĩa chia tay không?”

Tào Ngọc Lâm ngồi một chỗ hệt như pho tượng, rất lâu sau mới trả lời một câu không liên quan: “Tẩu tẩu cũng thấy rồi đấy, ta ra nông nỗi này, đâu còn được gọi là phụ nữ.”

Nàng cau mày: “Chớ có nói bậy.”

Tào Ngọc Lâm lắc đầu, như không muốn nhắc lại nữa: “Ta biết tẩu thương ta, nhưng hy vọng tẩu cứ quên chuyện này đi.”

Tê Trì không muốn chạm vào vết sẹo của nàng, cũng không hỏi nàng những vết thương đó là từ đâu mà ra, chỉ gật đầu bảo: “Ta coi như không biết vậy, chỉ cần cô không cố gượng là được rồi.”

“Không có thật mà, ta có thể thề với trời.” Nàng nghiêm túc thề thốt.

Tê Trì không nói thêm.

Trong xe nhất thời yên lặng, cả hai như thể chưa từng nói chuyện.

Cho tới khi Lý Nghiên và Tân Lộ lại trèo lên xe, đội ngũ tiếp tục lên đường.

thực ra Du Khuê Châu cũng không nằm cách quá xa phủ Hãn Hải, nhưng vì cơ thể Tê Trì dần nặng nề nên chuyến này đi vô cùng chậm.

Mỗi lần đi qua châu phủ trên đường thì sẽ dừng lại, đô đốc các châu và phu nhân coi như nghênh đón các phu nhân ghé thăm, rồi lại tiễn biệt một đoạn như bình thường.

Đằng trước là biên giới phòng bị nghiêm ngặt, bởi thế các châu phủ đằng sau cũng tăng cường cảnh giác, nên tuy quãng đường này đi rất chậm song không hề xảy ra nguy hiểm.

***

Du Khê Châu, ở cổng thành.

Màn đêm dày đặc, binh mã chia nhóm cầm đuốc sáng rực.

Phục Đình ngồi trên ngựa, tay đỡ bội kiếm bên hông, một lúc sau mới buông ra, mắt nhìn ra xa, rồi năm ngón tay lại nắm chuôi kiếm.

Chàng sắp xếp các phu nhân đô đốc đi đón Tê Trì, coi như là đi ngược lại đường cũ, để các nữ quyến ra mặt thì các châu phủ không thể không hộ tống, dù gì các nàng ấy cũng rất rảnh.

Nhưng không ngờ lại kéo dài lâu đến vậy, chuyến đi lần này trễ hơn dự đoán của chàng nhiều.

Những ngày qua, chàng vừa phải đề phòng bọn Đột Quyết đã bắt đầu mất kiên nhẫn lại vừa để ý hành trình của các nàng, đến hôm nay mới nhận được tin tức chính xác, các nàng đã đến Du Khê Châu.

Nửa đêm, đội ngũ dài dằng dặc xuất hiện trong tầm mắt.

Chẳng hề soi đuốc, đi đường đêm mà các nàng lại rất thu mình, không gây tiếng động.

Phục Đình giật cương thúc ngựa lui tới cạnh cổng thành, dặn dò La Tiểu Nghĩa: “Bảo các nàng vào thẳng trong thành.”

Theo sau La Tiểu Nghĩa còn có các đô đốc các châu, nghe thấy chàng nói thế thì cũng chẳng đợi La Tiểu Nghĩa mở miệng, lập tức giục ngựa đi tới, trực tiếp dẫn xe vào thành mà không dừng lại.

Đáng nhẽ các vị phu nhân còn phải đi ra hành lễ với Đại đô hộ, có người vén rèm lên ló đầu ra, thấy tình hình vậy thì lại ngồi vào chỗ.

Từng chiếc xe ngựa chạy qua trước mắt, Phục Đình đứng cạnh cổng thành nhìn, cho đến khi một cỗ xe trong đó đổi hướng, chạy thẳng về phía chàng.

Rèm xe vén lên, một đôi mắt phái nữ lộ ra trong ánh lửa bập bùng.

Phục Đình thúc ngựa tới gần, nhìn thẳng vào đôi mắt đó: “Đi.”

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh về phía trước.

La Tiểu Nghĩa theo sau, thấp giọng chào: “Tẩu tẩu.”

Tê Trì ở trong xe đáp lại.

Các đô đốc và phu nhân đi đằng trước đều cảm thấy thất lễ, sao có thể để Đại đô hộ và phu nhân Đại đô hộ tụt lui sau được, thế là tốc độ bất giác chậm lại, ngoái đầu chờ.

Rồi lại thấy trên đường dài tĩnh lặng, Đại đô hộ cưỡi ngựa hộ xe, từ xa tiến tới.

Các đô đốc dẫn xe ngựa của phu nhân nhà mình tránh đường mời Đại đô hộ đi trước, Đại đô hộ đánh ngựa đi chậm, trực tiếp đi qua, rèm xe buông chẳng hề vén lên.

Đi thẳng một mạch tới phủ đô đốc Hạ Lan trong châu.

Giờ ở đây tạm xem là hậu viện của doanh trại.

Xe ngựa dừng lại, Phục Đình xuống ngựa dặn dò La Tiểu Nghĩa: “Dẫn người đi thu xếp đi.”

La Tiểu Nghĩa cười nói: “Tam ca yên tâm, đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.”

Vừa dứt lời, Tào Ngọc Lâm ở trong xe bước xuống, Lý Nghiên theo sát phía sau.

Hắn nhìn lướt qua Tào Ngọc Lâm, gượng cười: “Đi nào, dẫn mọi người đi thu xếp trước, chắc đi đường mệt mỏi lắm rồi.” Vừa nói vừa kéo Lý Nghiên, dẫn bọn họ vào cửa phủ đô đốc.

Tân Lộ dìu Tê Trì xuống xe.

Phục Đình đi tới, một tay nắm tay Tê Trì, đưa nàng vào trong.

Tân Lộ tức thời lùi ra, lặng lẽ đi theo.

Tê Trì bước theo chàng, cánh tay nằm trong tay chàng như được chàng dìu đi.

Nàng vừa đi vừa nhìn chàng, chàng vẫn mặc quân phục thân thuộc kia, nhưng trên tay có đeo thêm miếng bảo hộ, lúc bước đi ủng cao giẫm đất, bội kiếm kêu vang.

Phủ đô đốc Hạ Lan nhỏ hơn nhiều so với phủ đô hộ, chưa đi bao xa đã vào nhà chính được chuẩn bị từ trước.

Vừa vào cửa, một tay chàng ôm lấy nàng, xoay người khép cửa lại.

Trước mặt người khác là Đại đô hộ và phu nhân cực kỳ trấn định, nhưng khi khuất bóng thì lại chẳng phải.

Song khi ôm thật thì lại phát hiện dù có muốn ôm cũng chẳng được, Phục Đình cúi đầu nhìn xuống, hai cơ thể dán vào nhau, chiếc váy rộng rãi của nàng đã lộ rõ phần nhô lên.

Chàng buông tay tránh đè nàng, ngón tay nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn mình: “Biết sớm thế chi bằng đã dẫn nàng theo.”

Tê Trì phát hiện má chàng hóp đi, hốc mắt cũng sâu hơn, trái lại khiến gương mặt càng thêm phần sâu sắc, vừa nhìn vừa nói: “Bây giờ tới thì cũng vậy mà.”

Chàng đệm tay sau lưng nàng, đúng lúc đầu cúi xuống, áp miệng lên trán nàng, vừa nói vừa miết môi, giọng trầm trầm: “Cũng tốt.”

Chí ít lần này có thể ở bên lúc nàng sinh con, âu cũng là chuyện tốt.

Tê Trì đã tới thời điểm dễ mệt mỏi, chỉ đứng một lúc đã không chịu nổi mà tựa vào chàng.

Phục Đình cúi đầu xuống, nàng dán mặt vào ngực chàng.

Chàng cũng không bất ngờ, suy cho cùng cũng đi một quãng đường xa xôi, thế là chàng cúi người bế nàng lên, tiến về phía giường.

Nàng nghiêng người nằm ngủ.

Phục Đình đứng bên mép giường một lúc lâu rồi mới ra ngoài.

Tào Ngọc Lâm đứng ngoài cửa cách đó không xa, ôm quyền với chàng.

Phục Đình đi tới, thấp giọng hỏi: “Điều tra được gì không?”

Chàng đang nói chuyện hành thích.

Tào Ngọc Lâm lắc đầu: “Ngoài tên thích khách đã tự vẫn ra thì không thu hoạch được gì.”

Phục Đình không nói nữa, chuyện này chỉ có thể điều tra sau.

Tào Ngọc Lâm liếc nhìn cửa phòng: “Muội cứ tưởng tam ca sẽ không để tẩu tẩu tới.”

Nếu là Phục Đình ngày thường thì đúng là sẽ không, mà lần này chàng cũng có do dự, nhưng trong ám thư Tào Ngọc Lâm có nhắc đến Lý Nghiên, chàng biết Tê Trì muốn đến đây là còn vì nguyên nhân khác.

“Nàng ấy rất coi trọng Lý Nghiên, tới đây cũng là vì thằng bé.” Chàng nói.

Thậm chí còn coi trọng hơn cả chính bản thân nàng.

Tào Ngọc Lâm cũng để ý thấy đúng là vậy, nhưng lại nói: “Muội thấy tam ca chắc không muốn để lộ điểm yếu sau lưng cho kẻ địch, mà lần này tam ca lại nâng niu tẩu tẩu xem như vật báu.”

Nghe lời này cứ như đang bông đùa, nhưng nàng đâu phải người có thể nói lời như vậy, giọng nói vẫn rất nghiêm trang. Phục Đình buồn cười, nhoẻn miệng bảo: “Muội và ta là quân nhân, ta xem nàng ấy là gì, muội hẳn phải hiểu.”

___

*P/S: Vì “đâm lao theo lao” cho đồng bộ, một số ngôi xưng hô hay danh từ riêng tớ vẫn sẽ giữ nguyên như đầu truyện tới giờ. Sau này sẽ sửa lại trong bản ebook sau. 

Chương 70

Chương trước
Chương sau