Linh ta linh tinh

[Character review] Phục Đình – người con của đất Bắc.

Chàng sinh ra trong một gia đình nghèo ở nơi cằn cỗi, bị thế giới vô tình vùi dập trong bất hạnh – cha mẹ mất từ khi còn sớm, sớm đến mức chẳng biết ngày sinh của mình là gì, mang trong mình mối hận thù nhà.

Ấy nhưng, chưa bao giờ chàng đầu hàng trước số phận. Chưa một lần tin vào số mệnh.

“Nàng có tin vào số mệnh không?” Bỗng chàng hỏi.

Nàng không khỏi buồn bực, lạnh giọng đáp: “Không tin.”

Phục Đình chợt nói: “Ta cũng không tin.”

Trời cao làm gì có mắt, Chúa nào đâu tồn tại. Nếu ngài có, vậy hỏi sao thế gian lại nhiều bất công đến vậy. Phục Đình chàng không tin, cũng chưa một lời than trách, nên từng bước trèo lên số phận, tự tay viết lại vận mệnh đời mình.

“Nếu không thể thay đổi sa mạc, chi bằng biến mình thành cây xương rồng, đâm bộ rễ sâu xuống lòng đất tìm nguồn nước mát lành, để rồi từ đó nở ra những đóa hoa đầy sức sống.” (Sưu tầm)

Câu nói này dường như đang nói về chính chàng vậy.

Phục Đình là mặt trời, bởi con tim nhân hậu của chàng đã sưởi ấm bách tính của tám phủ mười bốn châu. Hỏi có vị Đại đô hộ nào lại yêu thương con dân đến thế? Một lòng đặt quốc gia lên trước tiểu gia, chỉ để mảnh đất dưới chân chàng được bình yên.

Phục Đình là bão tố, giáng những tia sét xuống đại quân thù địch. Hàn quang của thanh đao trên tay chàng rạch ngang bầu trời, xông pha trận mạc ai dám khinh thường.

Phục Đình là mặt đất, là nơi dừng chân của những người khốn khó đến cậy nhờ. Nhưng mặt đất nào có dịu êm, khi ngàn quân phải quỳ gối dưới lá cờ đen, khi trăm ngàn quan dân phải cúi đầu dưới chân chàng.

Phục Đình là bầu trời. Bầu trời của toàn dân đất Bắc. Cũng là bầu trời của Tê Trì. Là người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, tay nắm trọng binh, lòng hướng bách tính, tim trao Tê Trì.

Tốn bao nhiêu tính từ để miêu tả tình cảm của Phục Đình dành cho quê hương, tôi lại không biết đặt bút vào đâu để viết về tình cảm của chàng dành cho Tê Trì. Đúng rồi, chàng là mặt đất, vậy tình yêu của chàng chính là những mạch suối ngầm len lỏi dưới lòng đất ấy, từ từ thấm nhuần vào con tim. Tình cảm ấy đến tự bao giờ, Tê Trì chẳng rõ, tôi cũng chẳng hay, chỉ biết nó đến thật tự nhiên, thật nhẹ nhàng, như ngọn gió trong lành thổi qua, lưu lại vấn vương của hương vị tháng 3 trong tim, để rồi phải lòng bao giờ không hay.

Với Tê Trì, chàng là ngọn núi kiên cường để tựa vững, là cánh chim giang rộng để nép mình, thì với tôi chàng lại như con suối mát lành, còn Tê Trì là vị khách hành hương trên sa mạc chói chang, rồi cuối cùng nàng đã tìm được ốc đảo của mình.

Và đồng thời, đảo ngược chủ ngữ của vế trên cũng chẳng sai. 

Tê Trì đã đến, bước vào phủ của chàng, lặng lẽ mở ra cánh cửa trái tim chàng. Tôi cảm thấy bên trong Phục Đình như tồn tại hai hình ảnh: một hùng ưng vĩ đại rong ruổi khắp trời cao, và một vẫn là cậu bé bơ vơ của thuở nào. Nhiều lúc, có cảm giác, người đối diện với Tê Trì không phải là một vị Đại đô hộ oai phong lẫm liệt, mà là một tam lang khuyết tình thương, cần một bàn tay vỗ về sưởi ấm. Chàng nói, kể từ khi có nàng, đất Bắc về sau không còn trải qua mùa đông giá rét nữa.

Phủ đô hộ là mái nhà mới của Tê Trì, còn Tê Trì là mái ấm của Phục Đình.

Tháng chín năm hai mươi thế kỷ hai mốt.

Người yêu anh Đình viết nhảm nhí lần hai.

Chương trước
Chương sau