Giờ đang nơi đâu

Giờ Đang Nơi Đâu – Chương 52

Chương 52: Anh Tạ và anh Hoàng (1)

Ngày hôm sau Hoàng Mark dậy từ khi còn sớm, một mình lái xe đưa đón đến ngoài biệt thự nhà họ Lâm, quả thực là hình mẫu người con rể Trung Hoa đầy lý tưởng. Sở Vọng cũng chẳng có đồ đạc gì để dọn dẹp, đi ngủ sớm nên cũng dậy rất sớm. Lúc mọi người đang ăn canh vằn thắn thì chuông cửa vang lên. Giúp việc đến thưa: “Hai người đến ạ.”

“Hai người nào?” Lâm Du hỏi.

“Một người tự xưng là tài xế đến đón cô ba, một người khác là người hầu nhà họ Tư do cậu Tư sai đến, ôm một chú gấu rất to, bảo là tặng cô ba.”

Dưới ánh mắt của mọi người trong nhà, chú gấu teddy cao quá nửa thân hình được người ta ôm lấy, từ bậc cửa có vẻ hơi hẹp ở nhà họ Lâm đi vào trong phòng.

Mọi người trong nhà giữ nguyên tư thế cầm bát, không biết nên dùng biểu cảm gì để tiếp đón vị khách không mời này: “…”

Sở Vọng cũng chỉ biết gãi đầu gãi tai nhìn trời.

Lâm Du ho khan hai tiếng: “Không phải thuyền của con bé ba xuất phát trễ mười lăm phút à, sao bên kia đến đón sớm vậy?”

Giúp việc đáp: “Bên kia nói là cậu Tạ tiện đường nên đến đón hộ bà Cát, vì dậy sớm nên đến sớm. Cậu ấy bảo cô ba cứ ăn từ từ, không vội, cậu ấy có thể chờ.”

Lâm Tử Đồng hỏi: “Cậu Tạ nào? Tạ Trạch Ích hả?”

Giúp việc thưa: “Đúng là cậu ấy ạ.”

Bà Kiều nhìn Kiều Mã Linh, hai mẹ con cúi đầu ăn cơm không nói năng gì.

Hoàng Mark mừng rỡ: “Là Tạ Trạch Ích, một trong số những du học sinh Mỹ xuất sắc nhất được hội Phi Beta Kappa* tôn vinh ư?”

(*Hội Phi Beta Kappa là tổ chức tôn vinh sinh viên xuất sắc nhất nước Mỹ, được thành lập từ năm 1776, được xem là hội sinh viên đầu tiên của nước Mỹ. Thành viên của hội sẽ có một chiếc chìa khóa vàng khắc ba chữ cái “Φ BK”.)

“Sinh viên xuất sắc là người Trung Quốc? Cũng hiếm đấy.” Lâm Du ngạc nhiên hỏi, “Là con nhà ai thế?”

Lâm Tử Đồng nghĩ ngợi rồi nói với bà Kiều, “Cha cậu ta là Tạ huân tước, hình như kinh doanh tất chân xà phòng ở Thượng Hải ăn nên làm ra, duy trì nền công nghiệp điện ảnh mấy năm, sau đó chuyển tới Hương Cảng. Nghe nói ở Hương Cảng cũng như cá gặp nước, có chân ở cả trong giới người Hoa lẫn người Anh.”

Lâm Du nhìn bà Kiều: “Chị có biết Tạ huân tước không?”

Bà Kiều hừ cười, “Thì cũng quen sơ sơ.”

“Sao con trai ông ta lại đến đón người thay nó?”

Kiều Mã Linh mỉm cười nói: “Tạ huân tước rất nể dì út…”

Bà Kiều trừng mắt với cô, “Nể cái gì mà nể? Chẳng qua ngày trước khi Tạ huân tước chưa là ai, ông ta hay đến cái nơi cũng không ra gì của cô ta, thường xuyên qua lại nên quen biết thôi. Hiện tại nhớ ân tình cũ nên xem cô ta như người tin cậy.”

“Vậy Tạ huân tước cũng không phải là người đứng đắn sao?”

Lâm Tử Đồng cười nói, “Cha nói sai rồi. Người nổi tiếng bây giờ ấy à, bên cạnh lúc nào cũng có năm ba cô như hoa như ngọc để có tiếng hơn. Chẳng qua cha toàn kết bạn với các lão giả bảo thủ mà thôi.”

Lâm Du thở dài, “Có điều hai nhà Lâm Tư vẫn còn đứng đắn chán. Chứ mấy người khác, bên ngoài đâu thiếu vài ba kỹ nữ.” Lúc này mới nhìn Sở Vọng: “Đừng để người ta đợi lâu.”

Lâm Tử Đồng đứng dậy, vừa đi vừa cười nói: “Em ba cứ từ từ mà ăn, anh ra ngoài nói chuyện với cậu ấy một lát.”

Hoàng Mark cũng đứng dậy đi cùng Lâm Tử Đồng ra ngoài, để gặp tận mặt thành viên vinh dự của hội Phi Beta Kappa.

Ba chàng trai đứng ngoài nhà không biết nói chuyện gì. Còn ở trong nhà, hai mẹ con bà Kiều đưa mắt nhìn nhau, bốn con mắt như nối thành chuỗi đưa qua đưa lại như kịch đèn chiếu, trông rất buồn cười.

Một lúc sau, cuối cùng Kiều Mã Linh cũng ngồi đứng ngồi không yên, ngồi bên cạnh Sở Vọng cười bảo: “Em ba à, một buổi sáng đón người tiễn khách bận rộn lắm, em xem, anh trai và anh rể em cũng chưa ăn được bao nhiêu. Hơn nữa cũng không thể để cậu Tạ đợi lâu được đúng không?”

“Vì cha và chị sắp đi nên em định ở lại với hai người một lúc.” Sở Vọng thở dài, giả vờ lưu luyến chia tay, “Vậy cha, chị hai, con ra bến cảng trước đã ạ.”

Cô đeo cặp sách lên rồi ôm lấy chú gấu to tướng, vừa ra đến cửa đã nhìn lướt qua: bốn người trong phòng, có người ngoài cười nhưng trong không cười, có người cảm kích, có người giả vờ khóc lóc, cũng có người thở phào. Trong căn biệt thự nhà họ Lâm nho nhỏ lại có đủ trò đủ loại, gì cũng có.

Sở Vọng cảm thấy nực cười, vừa bước ra khỏi cửa là thấy thoải mái hẳn.

***

Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hoàng Mark và Lâm Tử Đồng đứng dưới mái hiên trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông cao ráo. Anh Hoàng cười tươi như làn gió mát, còn anh Tạ vui vẻ tự đắc, không hề ngửi thấy mùi khói súng khi tình địch gặp nhau.

Hoàng Mark trông thấy cô trước, vẫy tay với cô, “Em ba, cậu Tạ chờ em lâu lắm rồi đấy.”

Sở Vọng nhìn Tạ Trạch Ích, lễ phép cười nói: “Nếu biết anh Tạ đến sớm thế này thì nhất định em sẽ dậy sớm hơn.”

“Dì Cát định tới đón em, có điều tối qua đi dự tiệc khuya quá. Tôi muốn dì ấy nghỉ ngơi thêm nên xung phong đến đón.”

Sở Vọng cười nói: “Thế thì gọi tài xế đến đón là được mà, cần gì phiền anh Tạ đích thân đến đón?”

“Còn phải xem đón ai đã.” Tạ Trạch Ích nghiêm túc lắc đầu, “Nếu là người khác thì tôi cũng không bảo tài xế đến đón làm gì. Nhưng cháu gái trong nòng dì Cát, tôi nào dám thất lễ?”

Sở Vọng ngẩng đầu nhìn vào mắt anh rể và anh trai – chỉ thấy hai người họ vẫn cười rất tươi, không phát hiện ra phát âm buồn cười của Tạ Trạch Ích. Lâm Tử Đồng vỗ đầu cô, dặn dò, “Được rồi, lên xe đi, gặp lại ở Hương Cảng. Anh Tạ, sau này có dịp hãy đến Thượng Hải chơi.”

Tạ Trạch Ích đi hai ba bước vòng qua xe, định xách hành lý giúp Sở Vọng. Nhưng lại thấy cô chỉ đeo một chiếc cặp sách Cambridge, vất vả ôm một chú gấu bông to tướng trong tay, di chuyển từng bước một mở cửa xe rồi ngồi lên ghế. Bàn tay Tạ Trạch Ích đặt trên đầu con gấu khựng lại, sau đó nhanh chóng rụt về, xoay người mở cửa bên ghế lái ra.

Xe chậm rãi rời đi, Tạ Trạch Ích hạ cửa kính xuống, mỉm cười nói với hai người bên ngoài biệt thự nhà họ Lâm: “Gặp lại sau.”

Xe chạy đi được một đoạn thì Sở Vọng cũng vật lộn với con gấu xong, để nó ngồi song song với mình ở phía sau, sau đó đưa mắt nhìn ra cao ốc ở bên đường ngoài cửa kính.

“Không nỡ rời Thượng Hải à?” Tạ Trạch Ích nhìn ra sau qua gương chiếu hậu, nhưng chỉ thấy mỗi con gấu to lớn kia.

“Không hề.”

“Thế nhìn kỹ như vậy làm gì?”

Sở Vọng bật cười, “Nhìn xem rốt cuộc nó hoang đường tới đâu.”

“Hoang đường? Đây là trung tâm tài chính lớn nhất Viễn Đông đấy.”

“Bên ngoài tô giới người người đổ máu, còn trong tô giới lại là cảnh ca múa thái bình. Có câu thơ là ‘đào hát biết chăng sầu mất nước’*, đúng là tả thực Thượng Hải bây giờ – một kiểu sầm uất quái dị.”

(*Câu thơ trong bài Bạc Tần Hoài của Đỗ Mục, Túc Mỡ dịch.)

“Ừ. Nói như thế, tôi cũng hiểu vì sao em không đi du học rồi đấy. Vì sao em lại muốn đến Hương Cảng? Hương Cảng là đất của người Anh mà.”

“Chỉ là cho họ mượn Hương Cảng thôi, sớm muộn gì cũng phải trả lại.”

Tạ Trạch Ích mỉm cười, kiên trì hỏi lại, “Vậy vì sao không đi du học?”

Sở Vọng nhìn anh ta, im lặng một lúc rồi hỏi, “Anh Tạ biết rõ chị Mã Linh đã kết hôn mà lại còn nói chuyện với anh Hoàng, khiến người khác thêm rắc rối, vì sao?”

“Ồ? Thì ra là anh Hoàng đó hả?” Tạ Trạch Ích nghĩ ngợi, sau đó trả lời, “Chuyện giữa tôi và Mã Linh, là cô ấy lựa chọn bỏ tôi sau khi đã cân nhắc, nên tôi cũng không cần phải áy náy, và cả cô ấy cũng vậy. Vì sao lại có rắc rối?”

“Thế anh cho rằng vì sao tôi không đi du học?”

“‘Học sở trường của phương Tây để đánh phương Tây’.”

“Không đi du học cũng là lựa chọn sau khi tôi cân nhắc. Bản thân tôi cũng không hối hận về chuyện này. Việc gì anh Tạ phải than tiếc thay tôi?”

Tạ Trạch Ích cười khẽ, “Tán gẫu thôi mà.”

“Tán gẫu nhân tiện luyện tập tiếng Trung?”

“Tiếng Trung của tôi sai lắm à?”

Sở Vọng nhạy bén, “Anh nói tôi là gì của cô út?”

“Là người trong nòng.” Anh không đổi sắc lặp lại một lần.

Sở Vọng bật cười.

Tạ Trạch Ích thở dài, “Từ này khó học quá.”

Sở Vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trẻ em là nòng cốt quốc gia.”

“Ừm, nòng.”

“Công ty Hoa Thắng ở Bạng Phụ, làm ăn thật lòng.”

“Ừm, lòng.”

“Người trong lòng.”

“Người trong nòng lòng.”

“…”

Xe từ đường số 2 chạy vào bến Thượng Hải. Ở bến có tàu đánh cá cũng có thuyền du lịch, trên bến có xe kéo cũng có xe hơi màu đen, có người nước ngoài đi giày Tây, cao to cường tráng bước đi vội vã, cũng có phu xe áo tả tơi bẩn thỉu, thấp bé gù lưng. Hai binh sĩ hạ cấp nước Mỹ ngồi trên xe kéo chụp ảnh, vừa cười vừa lôi kéo phu xe xanh xao gầy gò đến chụp cùng mình – với tư thái của khách và chủ, hầu hạ và được hầu hạ.

Ở phố đi bộ bên trái bờ sông có rất nhiều biển quảng cáo mọc lên san sát. Xe lao vụt đi quá nhanh, Sở Vọng chỉ kịp nhìn thấy tấm biển cuối cùng, kèm với tiếng Tạ Trạch Ích lẩm nhẩm đọc tên biển quảng cáo rèn tiếng Trung.

“Miệng thơm tho… Nặn cái gì?”

“Nặn kem.”

“Sữa cái gì, già trẻ cái gì?”

“Sữa hiệu con ó, già trẻ đều uống.”

“Mấy chữ này tôi biết. Tiệm chụp ảnh Loli… Ủa? Người vừa đi ra đó không phải là bạn trai em sao?”

Tạ Trạch Ích phanh gấp lại, Sở Vọng lập tức đẩy cửa ra bước xuống xe. Nhưng anh đã đi được một đoạn, lại còn cách cả một con đường. Sở Vọng chạy theo song vẫn không bắt kịp.

Tạ Trạch Ích thoáng trầm ngâm, chậm rãi đi cạnh cô, nói, “Em lên xe đi.”

Lái xe đi một đoạn, Tạ Trạch Ích giải thích: “Thuyền đi Anh Quốc ở phía sau, đằng trước là bãi đậu của thuyền đi Hương Cảng.”

“Tôi biết… Thuyền của anh ấy sớm mười lăm phút, đợi anh ấy đến bến tàu bên kia rồi vòng về lại thì sẽ lỡ giờ lên thuyền mất…” Sở Vọng kiệt sức lấy hơi, mắt nhìn chằm chằm phía trước, “… Anh ấy muốn đi tìm tôi.”

Xe vẫn chậm rãi đi theo Sở Vọng, Tạ Trạch Ích đỡ vô lăng, nhưng nửa người như nằm nhoài lên đó, trong mắt thấp thoáng ý cười. Nếu đôi mắt ấy biết nói thì kiểu gì cũng sẽ nói là: đầu óc cô bé này đúng là có vấn đề.

Sở Vọng nhìn đôi mắt ấy thoáng đăm chiêu, lúc này mới ý thức được một điều: đây là dân quốc. Cả Thượng Hải cũng chỉ có hai mươi nghìn chiếc xe hơi, thậm chí còn không có quy tắc giao thông, xe ở ngoài bến Thượng Hải muốn đổi đường là đổi đường, muốn vượt xe hay quay đầu đều được.

Cô đập vào gáy, lập tức chui lên xe. Tạ Trạch Ích bật cười, ngồi dậy đạp lút cần ga.

Hai người đuổi theo sau bóp còi hai lần, Tư Ngôn Tang ngoái đầu lại, cách lớp cửa kính trông thấy chú gấu Teddy to lớn ở băng ghế sau.

Sở Vọng vừa xuống xe, Tư Ngôn Tang đã cúi người đưa cho cô chiến lợi phẩm mình thức cả đêm làm: năm tấm ảnh, lấy Sở Vọng làm tiêu điểm.

“Tối qua anh không ngủ hả?”

Anh gật đầu: “Muốn đưa ảnh cho em trước khi đi, coi như kịp nói lời từ biệt.”

“Nhưng nếu em không gặp anh ở đây, anh mà đi về thì không kịp còn gì.”

“Thế sao?” Anh cười gượng, “Không phải đã gặp được rồi đấy à?”

Thật ra vừa nãy Sở Vọng có hơi tức giận, nhưng vừa thấy nụ cười của anh thì lửa giận bốc lên lập tức biến mất, chỉ biết cúi đầu im lặng.

“Giận anh à? Thế anh đi đây.”

“Ừ.”

“Anh đi thật nhé?” Anh nghiêng người đi, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn Sở Vọng.

“…”

Ảnh được bỏ vào trong bì thư, rồi bì thư lành lạnh lại được nhét vào tay Sở Vọng. Tư Ngôn Tang mở cửa xe cho cô, “Để lưu lại ấn tượng lịch thiệp cuối cùng cho em, anh sẽ nhìn em rời đi.”

Sở Vọng ngồi vào xe, anh lại khép cửa cho cô, sau đó xoa đầu rồi thu tay về, đứng bên đường mỉm cười.

Cô gác cằm lên cửa xe, cau mày nghĩ ngợi rồi nói, “Em nhớ anh đã nói, anh muốn làm một người giống Cố Duy Quân.”

Tư Ngôn Tang sững sờ, sau đó gật đầu, “Em vẫn nhớ nhỉ.”

“Anh đừng quên đấy.”

Cô dặn dò xong thì quay sang nói với Tạ Trạch Ích, “Anh Tạ, làm phiền anh lái xe đi.”

Cửa xe nâng lên, Sở Vọng nghiêng đầu đi, không nhìn bên đường nữa. Cho tới khi xe chạy được một quãng thì cô mới ngoái đầu lại, anh vẫn còn đứng đó, không biết là vì thấy được Sở Vọng quay đầu, hay nhớ ra còn điều chưa nói, hay gặp phải người quen nào đó – mà chấm trắng ấy tiến lên trước hai bước.

Xe rẽ ngoặt, không còn thấy bóng anh đâu nữa.

___

 

*Qin: Một vài fanart của Lâm Trí, mình không up ảnh Zoe hay Tư đâu vì vẽ không hợp nhãn mình okay. :))

006imn98ly1g3bfiva9nbj30ti0zkwim

006Imn98gy1fu03eoju3gj30s71dqwj2

Thực ra tấm này mình định để sau sẽ đăng, nhưng thôi đăng trước đến đoạn này sẽ đăng lại nếu nhớ. :))

Chương trước
Chương sau