Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần – Chương 65

Phạm Thanh Thần đánh giá tam lang Lục gia – gã phải thừa nhận một điều, Lục tam lang ngoài đời còn thu hút hơn hình vẽ trong sách.

Hình vẽ không thể hiện được khí chất của lang quân, nhưng Lục tam lang ngồi thuyền rẽ nước đi tới, khí chất và tướng mạo xuất chúng của chàng hòa vào nhau làm một, dễ dàng thu hút ánh mắt của đám đông, khiến bọn họ không thấy được người ngoài. Chí ít là khi La Linh Dư nhìn Lục tam lang, bỗng nhiên cảm thấy râm ran cả người.

Nhìn Lục tam lang được thị nữ và La Linh Dư đỡ lên, thỉnh an mấy người lão phu nhân, Phạm Thanh Thần chỉ cười hừ hai tiếng. Gã cười không khó nghe, nhưng đủ để khiến cánh tay La Linh Dư khựng lại, đủ để Lục Quân phát hiện ra. Lục Quân giải thích là mình thấy buồn chán, nên mới đến lương đình giữa hồ chơi, không ngờ mấy người lão phu nhân cũng có mặt. Mỗi người một vẻ mặt khác nhau, tuy không tin lời giải thích của Lục Quân, nhưng các bà cũng chẳng nói nhiều. Mà khi nghe thấy tiếng cười khẽ của Phạm Thanh Thần, Lục Quân nghiêng mặt sang, “nhìn” Phạm Thanh Thần: “Phải xưng hô với vị lang quân này thế nào đây?”

Lục tam lang vừa xuất hiện, lập tức bầu không khí thoải mái trong đình biến mất. Lục phu nhân thấy tình hình không đúng, bà vội đánh mắt ra hiệu, các kỹ nhân của phường nhạc ôm tỳ bà đàn cổ đứng dậy, một bước ngoái đầu ba lần, vừa thất vọng nhìn Lục tam lang ở trong đình, vừa đi theo các thị nữ lui ra.

La Linh Dư ho khan: “Đây là Phạm lang, tứ lang của Phạm thị Nam Dương.”

Phạm Thanh Thần nhìn thẳng vào Lục Quân, rồi nhìn sang La Linh Dư bị kẹp ở giữa. Gã thấp giọng nói: “Sao La muội muội lại lạnh nhạt với ta như thế? Ta là hôn phu của muội đấy.”

Lục Quân hờ hững hỏi lại: “Bằng chứng đâu?”

Đồng tử La Linh Dư chợt co lại.

Còn Phạm Thanh Thần thì sửng sốt.

Mọi người trong đình đều nhìn Lục tam lang, nghe Lục tam lang lặp lại: “Phạm lang chứng minh mình là người Phạm thị Nam Dương thế nào đây? Đừng trách ta nghi ngờ, Nam Dương cách Kiến Nghiệp ngàn dặm, La biểu muội còn trẻ như vậy, lại không có người thân, bị kẻ ác lừa cũng không lạ. Nếu La biểu muội đã đến Lục gia, mà bây giờ lại muốn đi, thì Lục gia ta phải chắc chắn nàng được an toàn, không thể để nàng mơ màng đi theo chó sói được. Có đúng không?”

Mấy người Lục lão phu nhân ho khan, mặt mũi đỏ bừng xấu hổ: Lục tam lang nói cứ như thể bọn họ chưa hỏi cho ra nhẽ, mà đã muốn bán La nương tử đi vậy. Nhưng người là do La nương tử dẫn về, sao có thể là giả được?

La Linh Dư nhìn Phạm Thanh Thần đen mặt ở bên trái, rồi lại nhìn Lục Quân bình tĩnh ở bên phải. Nàng đè nén sợ hãi trong lòng, tuy mắt Lục Quân không thấy gì, nhưng khi nhìn chàng, trong lòng nàng lại thấy bình yên đến lạ, vô cùng ngọt ngào: “Đúng thế.”

Giọng Phạm Thanh Thần nghe rất lạ: “Muốn chứng minh ta là người Phạm thị Nam Dương không khó, chỉ có điều, có phải tam lang quá quan tâm đến hôn thê của ta không? Ngươi và hôn thê của ta, có phải…”

Lục Quân nhếch mép.

Nụ cười của chàng như cơn gió ngày xuân, song lại có vẻ châm chọc thấy rõ. Chàng không lên tiếng, nhưng thị nữ Cẩm Nguyệt đứng đằng sau đã nói thay lang quân: “Phạm lang đừng nhạy cảm như thế! Ở Kiến Nghiệp, lang quân nhà chúng nô tỳ có thanh danh hiển hách, rất nhiều nữ lang mến mộ. Xin lang quân đừng bôi đen tình cảm người thân của lang quân nhà chúng nô tỳ với biểu tiểu thư …”

Mọi người đồng loạt nhìn thị nữ xinh xắn miệng mồm lanh lợi: “…”

Da mặt Cẩm Nguyệt cũng dày thật.

Phạm Thanh Thần thôi cười, nhìn chằm chằm Lục tam lang. Một lúc sau, cân nhắc vấn đề trở mặt với Lục gia, Phạm Thanh Thần bèn lùi một bước, từ tốn nói: “Chứng minh thân phận Phạm thị Nam Dương không khó, người hầu của ta cũng theo ta đến Kiến Nghiệp, có thể làm chứng. Hồ sơ thông quan cũng được ghi chép rất rõ ràng, có thể làm chứng nốt.”

“Bằng chứng của người hầu không đáng tin,” Lục Quân dừng một lúc, sau đó mở miệng, “Còn ‘hồ sơ thông quan’ sao? Tu Lâm, đi tìm Kinh triệu doãn*, tìm hết mọi tài liệu thông quan của đám người Phạm lang, tất cả tin tức bọn họ đã gửi trên đường đi: gặp phải người nào, nói những gì, nghỉ ngơi ở đâu. Phải tra cho cặn kẽ.”

(*Kinh triệu doãn là chức vụ được đặt ra từ thời Tần giữ nhiệm vụ quản lý hành chánh và trị an ở kinh đô. Về sau, tất cả những vị trưởng quan quản trị hành chánh và trị an ở thủ đô đều được gọi là Kinh triệu doãn.)

Lục Quân gật đầu với Phạm Thanh Thần, khách khí hời hợt: “Để đề phòng vạn nhất nên đã mạo phạm, xin huynh chớ trách.”

Người hầu Tu Lâm sau lưng chàng lập tức đáp một tiếng, sau đó chạy ra khỏi đình, chèo thuyền rời đi. Mấy người Lục lão phu nhân trong đình đang ôm tâm trạng xem kịch, vẻ mặt thay đổi rất đặc sắc, nhưng đều bị đều bị khí thế của Lục Quân bức bách, cẩn thận không dám mở miệng phát biểu ý kiến.

Sắc mặt Phạm Thanh Thần rất khó coi: “Cần gì phải rắc rối như vậy? Ta là ai, chẳng lẽ La muội muội không thể tự chứng minh được?”

La Linh Dư chỉ chờ có thế, lập tức nói: “Ta còn trẻ ngu dốt, chính mình còn hồ đồ nữa là. Lời chứng minh của ta không đáng tin, hết thảy nghe theo tam biểu ca sắp đặt!”

Phạm Thanh Thần: “…”

Một tia lạnh lẽo vụt qua trong mắt Phạm Thanh Thần, gã nhếch mép, nhìn Lục tam lang đăm đăm như thể muốn đâm chết chàng. Lục Quân đang ra oai phủ đầu gã, thể hiện mình có quyền lực lớn thế nào ở Kiến Nghiệp. Tài liệu tin tức trong tay Kinh triệu doãn, nói lấy là lấy được. Còn cả La Linh Dư ủng hộ Lục tam lang như vậy… Lục tam lang ung dung ngồi nơi đó, dù mắt mù nhưng lòng không mù.

Được lắm.

Rất có bản lĩnh.

Phạm Thanh Thần không tin Lục Quân chỉ có chiêu này để kéo dài thời gian: “Còn gì nữa không? Đương nhiên ta là tứ lang Phạm thị Nam Dương, nếu tam lang chứng minh được rồi, thì sẽ để ta dẫn La muội muội rời đi chứ?”

Lục Quân: “Cũng phải chứng minh tính thật giả của giấy hôn thú.”

Chàng lạnh lùng nói: “Cho dù huynh là tứ lang của Phạm thị Nam Dương thật đi chăng nữa, thì chưa chắc giấy hôn thú đã là thật. Dù sao Nam Dương cũng cách Kiến Nghiệp quá xa, giữa chừng có ai nói dối hay phát sinh bất trắc gì, người ở Kiến Nghiệp không thể biết được. Muốn xác nhận sự an toàn của La biểu muội, để Lục gia cho phép nàng rời đi, ta còn phải xem giấy hôn thú có phải là thật không đã.”

Phạm Thanh Thần ngẩn người, hiểu rồi.

Bất kể là thế nào, xem ra hôm nay gã không thể dẫn La Linh Dư rời đi được.

Phạm Thanh Thần chuyển sang tấn công Lục lão phu nhân: “Lão phu nhân, đương nhiên ta và La muội muội có hôn ước rồi. Nếu là giả, chẳng phải La muội muội sẽ phản bác ngay từ đầu sao?”

Nói thật, Lục lão phu nhân chỉ mong La Linh Dư mau chóng rời khỏi nhà bọn họ, Lục tam lang lại cứ khăng khăng muốn giữ La Linh Dư ở lại, bà thực sự rất không vui. Phạm lang vừa mở miệng nói thế, Lục lão phu nhân bèn trầm ngâm: “Lang quân nói có lý…”

Không ngờ cháu trai của bà nói ngay: “La biểu muội không phản bác, thì ngoài chuyện Phạm lang không nói dối, còn có khả năng Phạm lang uy hiếp La biểu muội. Nếu La biểu muội bị uy hiếp, không phải nhà ta nên làm chủ thay La biểu muội sao? Biểu tiểu thư đến ở nhà chúng ta, cho dù đi, cũng phải chu toàn rời đi.”

Lục lão phu nhân lộ vẻ khó khăn: “Tam lang nói cũng có lý…”

Phạm Thanh Thần cười nhạt: “Ta có thể lấy giấy hôn thú ra ngay. Ta mới đến Kiến Nghiệp, còn chưa mua xong nhà cửa, lấy đâu ra thời gian để uy hiếp La muội muội?”

Lục lão phu nhân: “Ừm, có lý…”

Lục tam lang: “Huynh chưa có nhà cửa, thế mà đã muốn dẫn La biểu muội đi, có thể thấy rõ trong lòng huynh có tính toán khác. Ta càng không yên tâm để La biểu muội đi theo huynh được.”

Lục lão phu nhân: “…”

Hết nhìn trái lại nhìn phải, Lục lão phu nhân nhận ra bầu không khí hằm hè căng thẳng giữa hai lang quân. Bà khó thở, nhìn vào gương mặt đang quấn vải trắng của Lục Quân. Lúc trước Lục Quân bị bỏng mắt là do La Linh Dư, bà cho rằng Lục Quân có tình với La Linh Dư. Nhưng đấy chỉ là suy đoán mà thôi, Lục lão phu nhân không xác định được. Tuy nhiên bây giờ, Lục lão phu nhân rất khẳng định —— với tính tình lười biếng của cháu trai bà, sẽ không có chuyện tùy tiện giúp một nữ tử.

Lục Quân sợ rắc rối, sợ dính chuyện không đâu, sợ bị nữ lang quấn lấy không buông… Nhưng chàng lại để ý chuyện của La Linh Dư như thế!

Sắc mặt Lục lão phu nhân trở nên rất khó coi.

Lục Quân và Phạm Thanh Thần cứ ngươi một câu ta một câu giao chiến với nhau, Lục Quân vẫn bình thản ra mặt, còn sắc mặt Phạm Thanh Thần càng lúc càng kém, gần như không giấu được lệ khí buốt giá trong mắt. Gã lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Quân, nhất thời sát khí bùng lên. Nhưng đây là Lục gia, dù Lục tam lang là kẻ mù, thì cũng là kẻ mù ung dung ngồi yên trong sân nhà mình… Phạm Thanh Thần nén giận: “Ngươi nói cũng không giữ lời. Chỉ cần tìm La muội muội đối chứng từng chuyện một là được. Ta và La muội muội quen biết nhau bốn năm, nếu ngay lúc này La muội muội nói ta không phải là tứ lang Phạm thị mình quen, thì ta sẽ rời đi ngay lập tức.”

La Linh Dư nuốt nước bọt: “…”

Ngay từ đầu nàng đã mất thế, nếu ban đầu nàng khăng khăng không thừa nhận mình biết người này, không thừa nhận có giấy hôn thú, thì đã có thể chống chế đến cùng. Nhưng nàng không từ chối ngay từ đầu, nên bây giờ có phủ nhận thế nào đi nữa thì cũng giống giả. Lục tam lang không cần mặt mũi vĩ nàng, liên tục nhận định người là giả. Có điều cũng chỉ là kéo dài thời gian thôi.

Lục Quân có thể sử dụng cách này để kéo dài thời gian, còn nàng lại không làm được…

Mặt La Linh Dư trắng bệch.

Ánh mắt phức tạp của mấy người Lục lão phu nhân, cái nhìn đầy uy hiếp của Phạm Thanh Thần, và cả mặt bên của Lục Quân, tất cả đều nhìn La Linh Dư. La Linh Dư nhắm mắt, đội áp lực bước lên trước một bước, từng bước từng bước đi rất chậm. Cánh môi nàng run lên, khó nhọc mở miệng: “Ta…”

Đôi mắt lấp lánh của nữ lang nhìn sang Lục tam lang nhờ giúp đỡ.

Lục tam lang bình tĩnh, ngón tay đặt trên đầu gối nhẹ nhàng gập lại.

La Linh Dư khựng lại, trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Nàng vừa chậm rãi mở miệng định chứng minh chuyện ‘mà mình không biết nên nghiêng về phía nào’, vừa giơ tay lau trán, bước chân lảo đảo. Mặt nữ lang trắng bệch như tuyết, mới thốt ra một chữ thì bỗng rên rỉ, ngã nhào xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Mà Lục tam lang đứng gần nàng lập tức vung tay áo đứng dậy. Mắt không thấy gì, nhưng chàng vẫn chính xác ôm lấy nữ lang ngất xỉu vào lòng, giọng đầy sốt sắng quan tâm: “Biểu muội! Biểu muội? Muội sao thế… Tổ mẫu, hình như biểu muội bị cảm nắng rồi.”

Mấy người Lục lão phu nhân và Phạm Thanh Thần, đồng loạt câm nín: “…”

Cảm nắng như thần vậy.

Tuy đây là chỉ diễn, nhưng bất kể thế nào thì vẫn phải diễn tiếp. La Linh Dư thoi thóp ngất xỉu trong lòng lang quân, Lục tam lang tận tụy sắm vai một biểu ca quan tâm biểu muội, còn các nữ quyến sai người hầu nhanh chóng đi mời đại phu, rồi cũng xúm xung quanh La Linh Dư hôn mê bất tỉnh.

Phạm Thanh Thần như bị gạt ra ngoài.

Gã lạnh lùng nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt.

Trời tháng Sáu, mắt gã như phun lửa, mà lòng thì nguội lạnh. Rõ ràng gã có thể nhìn ra dấu vết diễn xuất vụng về, nhưng gã không thèm đoái hoài. Nhìn gò má như ngọc của lang quân ở giữa đám đông, Phạm Thanh Thần híp mắt, cười nhạt: Lục tam lang à… A, xem ra chỗ dựa lần này của biểu muội không đơn giản chút nào.

Nhưng thế thì sao?

Cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Trái lại gã rất muốn xem, hai người này có thể kéo dài thành thế nào được nữa.

***

Lục Quân ôm La Linh Dư quay về Tuyết Tố viện, đã diễn xong vở kịch quan tâm săn sóc, La Linh Dư lấy cớ bị cảm nắng nên có thể ở lại Lục gia. Đợi đại phu rời khỏi đây, trong phòng yên tĩnh trở lại, nữ lang hơi thở yếu ớt nằm trên giường lặng lẽ mở mắt ra… nhìn thấy Lục Quân ngồi yên bên mép giường.

Lục Quân ngồi im, mặt mũi sáng sủa, vì hai mắt bị che đi nên người ngoài không thấy được thần sắc của chàng, không đoán được chàng đang nghĩ gì.

La Linh Dư cẩn thận nhìn chàng.

Tai chàng chợt động, sáp má đến gần, lạnh lùng giễu cợt: “Người đi rồi.”

La Linh Dư dùng chăn gấm che mặt, nhỏ giọng nói: “Đa tạ Tuyết Thần ca ca đã giúp muội.”

Lục tam lang: “Chỉ giúp được muội hôm nay, chứ không giúp được muội cả đời. Muội có hôn ước với người ta, còn để người ta đuổi theo đến tận Kiến Nghiệp. Vậy mà ta lại là kẻ biết cuối cùng.”

La Linh Dư nghe ra giọng điệu không thân thiện của chàng.

Nàng rất ấm ức: “Hôm nay muội cũng mới biết hắn ta đến mà… Tuyết Thần ca ca, huynh định mặc kệ muội sao? Vậy muội phải làm gì đây?”

Một tiếng “Tuyết Thần ca ca” của nàng đã làm sắc mặt Lục Quân dịu đi. Vừa rồi ngoài mặt chàng cãi nhau với Phạm Thanh Thần, nhưng trong lòng lại phải kìm nén tức giận và khổ sở. Chàng chưa bao giờ tranh giành đến mức đó vì một nữ lang, chưa bao giờ bị người ta ép đến mức phải tranh cãi mới thắng được… La Linh Dư!

Lục Quân giơ tay ra, véo mạnh vào mặt nàng.

La Linh Dư chảy nước mắt, tức nhưng không dám nói gì, chỉ có thể chịu đựng, tủi thân nói: “Tuyết Thần ca ca, nếu vậy thì muội tiếp tục giả bệnh, đợi huynh nghĩ cách nhé. Huynh sẽ nghĩ ra cách đúng không…”

Lục Quân hừ: “Vì sao ta phải giúp muội?”

La Linh Dư khựng lại.

Con người Lục Quân giả thanh cao đã lâu, nếu nàng lấy cớ “huynh thích muội” thì tất chàng sẽ khịt mũi coi thường, quay đầu bỏ đi, tuyệt đối không thừa nhận.

Nàng nhìn Lục Quân một lúc lâu, sau đó cụp mắt, chậm rãi ngồi dậy. Nàng chầm chậm đi về phía chàng, do dự một lúc, rồi giơ tay ôm lấy cổ chàng. Chàng vẫn bất động như ngọn núi, La Linh Dư vừa lúng túng lại rầu rĩ, nhưng so với uy hiếp của Phạm Thanh Thần, Lục Quân chỉ để nàng lúng túng thôi cũng là tốt lắm rồi… La Linh Dư ôm cổ chàng muốn làm nũng, nhưng nàng lại không muốn cứ mãi cúi thấp trước mặt chàng.

Nàng dịu dàng nói: “Xin huynh đó…”

Lục Quân nghiêng mặt bên sang nhìn nàng, sống mũi dán lên cánh môi nàng. Chàng chợt bật cười: “Chỉ xin thế thôi hả? Muội mà cũng biết xin người ta sao? Thái độ cầu xin của muội là vậy đấy à?”

Lại bị chàng cười nhạo rồi, ngực La Linh Dư phập phồng, bàn tay ôm cổ chàng cứng đờ. Nàng ảo não nghĩ, muội cũng không phải là kỹ nữ, sao muội biết được cách lấy lòng một người khó nói chuyện như huynh chứ?

Lang quân vẫn ngồi như thường, nhưng hơi thở lại lướt nhẹ qua nàng. Vừa có gì đó thanh cao lại có vẻ không đếm xỉa. Hai khí chất trái ngược nhau lại tồn tại trên người một người, khiến bao kẻ phải trầm luân như bông anh túc. Ngón tay La Linh Dư lướt qua dải lụa trên mắt chàng, không nhịn được hỏi: “Mắt huynh đã đỡ hơn chưa, sao vẫn chưa tháo vải thế?”

Có lẽ giọng nàng quá dịu dàng, ngón tay vuốt ve mặt chàng lại mát rượi, bầu không khí tốt như vậy, giọng Lục Quân cũng mềm đi nhiều, hơi thở triền miên cùng nàng, mở miệng đáp lại: “Sắp lành rồi…”

Bất chợt chàng nhíu mày, kỳ quái hỏi: “Muội có từng cầu xin hôn phu kia như vậy không? Cũng nói những lời như thế với hắn?”

La Linh Dư: “…”

Nàng nói: “Muội mà lại đi xin xỏ người ta hả? Toàn là hắn xin muội đi chơi với hắn thì có. Lục Tuyết Thần, muội có nhiều người theo đuổi như thế, huynh tưởng ai cũng giống huynh hả?”

Lục Quân lạnh lùng nói: “Người theo đuổi rẻ tiền không có ý nghĩa.”

La Linh Dư thầm mắng chàng, nghĩ nhất định ngày mai mình sẽ phải chiêu cáo thiên hạ, để các nữ lang Kiến Nghiệp theo đuổi huynh nhìn xem, huynh đối xử với bọn họ thế nào. Lại còn nói người ta “rẻ tiền”!

Lục Quân lại đột ngột hỏi: “Hôn phu của muội tên Phạm Thanh Thần, tên tự của ta là Tuyết Thần, có phải muội đối xử với ta khác biệt là vì cùng một chữ ‘thần’ không?”

La Linh Dư: “…”

Trợn mắt há mồm.

Nàng còn không phát hiện ra, vậy mà lại bị Lục Quân hỏi đến. Nhất thời La Linh Dư cảm thấy buồn cười, lúc biết Lục Quân, nàng còn không biết tên tự Tuyết Thần của chàng. Nàng đi đâu tìm điểm tương đồng giữa Lục Quân và Phạm Thanh Thần đây? Hơn nữa người ta cũng không phải là ‘thần’, rõ ràng là ‘thần’.*

(*Chữ Thần trong Tuyết Thần là , còn chữ Thần trong tên Phạm Thanh Thần là . Hai chữ này đồng âm.)

Lục Quân lại nói: “Đợi ta tháo vải rồi, nhất định ta phải xem hôn phu của muội là nhân vật nào, có giống ta hay không…”

La Linh Dư to gan đẩy chàng, tức tối mắng: “Huynh xong chưa hả? Đã nói là muội không thích hắn kia mà! Rõ ràng không định gặp hắn, vậy mà huynh cứ luôn mồm hôn phu hôn phu. Huynh cứ nói là ‘hắn ta’ không được sao? Huynh không nhắc tới mấy chữ ‘hôn phu’ thì sẽ chết chắc?”

Không chịu nổi chàng nữa rồi!

Rõ ràng không thích Phạm Thanh Thần, lại còn khăng khăng muốn nói về người này với nàng. Nàng không nhắc tới mà chàng vẫn nói, lại còn nói liên tục… Lục Quân ghen ghê thật.

***

La Linh Dư thật sự dùng cái cớ “cảm nắng” mà ở lì trong phòng, suốt ngày không dám ra ngoài, ở trong nhà giả vờ đổ bệnh. Phạm Thanh Thần đến Lục gia mấy lần, nhưng lần nào gã tới, La Linh Dư cũng bị bệnh dữ hơn, như thể bị gã khắc vậy. Phạm Thanh Thần biết rõ trong lòng, vô cùng tức giận, nhưng cũng cười nhạt muốn xem, không lẽ Lục gia còn định kéo dài cả đời La Linh Dư.

Những chuyện này, Lục nhị lang Lục Hiển thỉnh thoảng về nhà uống trà ăn cơm cũng nghe nói. Nhưng Lục Hiển không có phản ứng lớn, chỉ “ồ” một tiếng rồi thôi. Vì trong giấc mơ của mình, hắn mơ hồ nhớ hình như La Linh Dư cũng có một người quen cũ ở Nam Dương đến. Và lờ mờ cũng có một “vị hôn phu” như thế… Nhưng người này không tạo nên sóng gió to lớn. Chí ít vào thời điểm Lục nhị lang trong mơ biết, thì chuyện này cũng đã kết thúc.

Mấy ngày nay, Lục nhị lang cố gắng nhớ lại giấc mơ của mình, nhớ ngày mười chín tháng Sáu chính là ngày La Linh Dư đầu hàng Hành Dương vương. Bắt đầu từ hôm ấy, Hành Dương vương mới quang minh chính đại bảo vệ La biểu muội, phong nàng làm vương phi.

Tuyến thời gian trong mơ và ngoài thực tại cứ tách nhau ra rồi ghép lại, nếu Lục Quân không làm lành với La biểu muội, cả hai vẫn còn cãi nhau, thì quả đúng là Hành Dương vương có cơ hội xen vào.

Lục nhị lang muốn chặt đứt con đường của Hành Dương vương, bảo đảm vào ngày mười chín tháng Sáu, La biểu muội sẽ không đi gặp Hành Dương vương.

Chuyện trong nhà chỉ nghe thế thôi, sau khi biết Lục Quân giúp La biểu muội, Lục nhị lang chỉ đi thăm La Linh Dư đúng một lần. Hắn có chuyện quan trọng hơn, nóng lòng muốn biết thuốc độc mà lão hoàng đế uống trong mơ, có phải là một cái bẫy không.

Sau khi đổi đám đạo sĩ của Hành Dương vương đưa vào cung, thời gian Lục Hiển ở nhà không nhiều. Đầu tiên là bận rộn công việc, thứ hai là muốn thẩm vấn mấy đạo sĩ này.

Sau hoàng hôn một hôm nào đó, đất trời âm u, mưa lất phất giăng trên màn trời. Lục phu nhân nhắc nhở cũng vô ích, vừa nghe thấy người hầu báo hình như chuyện có tiến triển, thế là Lục Hiển vội che dù đi xe ra ngoại ô. Lục Hiển giấu mấy đạo sĩ kia ở trong núi, tra hỏi mấy ngày, cuối cùng hôm nay bọn họ cũng đã chịu nói, đương nhiên Lục Hiển phải biết được chân tướng đầu tiên.

Đi vào núi, băng qua rừng cây, đi tới một căn nhà lá. Cụp dù lại ở ngoài nhà, sấm đánh đùng đoàng nơi chân trời, Lục Hiển vén áo bào dính nước, mở cửa đi vào. Trong nhà chỉ có một ngọn đèn, Lục Hiển ngồi xuống, nhìn mấy người đạo sĩ bị trói ở đối diện, bị đánh đến trầy da sứt thịt. Đạo sĩ nằm trên đất, thở hổn hển thoi thóp.

Mấy ngày qua, từ khi biết các đạo sĩ này có vấn đề, đây là lần đầu tiên Lục Hiển gặp họ.

Lục Hiển: “Sao hả? Nếu nói ra, ta đảm bảo các ngươi sẽ sống tốt.”

Các đạo sĩ thều thào đứt quãng: “Nói, chúng tôi nói… Hành Dương vương không hề yêu cầu chúng tôi hạ độc… Ngài ấy chỉ bảo chúng tôi vào cung tranh sủng với các đạo sĩ khác, để bệ hạ thích chúng tôi nhất.”

“Đúng đúng! Chính là như thế! Bệ hạ thích đạo sĩ, nên Hành Dương vương bảo chúng tôi luyện thêm đan được.”

Lục Hiển ngắt lời: “Chính miệng y bảo các ngươi luyện đan cho bệ hạ dùng?”

Từ xưa đến nay, có rất nhiều hoàng đế bệ hạ cầu tiên, song chưa từng nghe nói ai đắc đạo. Các lang quân sĩ tộc thượng lưu có tài học uyên bác như bọn họ, đọc rất nhiều sách, biết đạo sĩ chỉ là trò bịp bợm. Chẳng biết thứ gọi là đan dược được luyện từ gì mà ra. Bệ hạ không tin thái y, nhưng lại tin vào đạo sĩ. Uống thuốc bậy bạ, mạng cũng đi tong.

Mà “đan dược” này, chính là thứ Hành Dương vương muốn…

Lục Hiển gấp gáp, xác nhận lại lần nữa, “Y thực sự bảo các ngươi luyện đan, khuyên bệ hạ dùng nhiều, có phải không?”

Mấy đạo sĩ hôn mê, chỉ mơ màng nghe thấy nói gì đó, không ai trả lời Lục nhị lang. Lục Hiển nhìn sang, hộ vệ bên cạnh lập tức vung roi, đánh lên người bọn họ. Lục Hiển nhắm mắt, không đành lòng nhìn tiếp, cũng không đành lòng nghe tiếng. Rõ ràng hắn là một lang quân nho nhã, nhưng lại phải nghe những thứ này… Bóng người cao ráo của hộ vệ hắt lên tường, vung roi quát: “Lang quân hỏi, các ngươi không nghe hiểu đúng không? Trả lời lang quân lập tức!”

“Trả lời lang quân!”

*Đùng*

Sấm lại gầm thét ở chân trời, lúc sét đánh, mưa như thác trút ào ào rơi xuống. Tiếng mưa to át cả tiếng kêu la thảm thiết của các đạo sĩ trong nhà. Trong núi mưa to, sấm rền sét đánh, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Lục nhị lang khó chịu, ra lệnh hộ vệ dừng tay: “Thôi được rồi, cứ để bọn họ trả lời là được, đừng đánh nữa…”

Đột nhiên ngoài cửa vọng đến tiếng cười khẽ: “Trả lời? Chỉ là mấy nhân vật tiểu tốt, chúng thì biết được bí mật gì. Nếu Lục nhị lang muốn biết thì cứ hỏi thẳng ta đây, không phải dễ hơn sao?”

Mấy hộ vệ đi theo Lục nhị lang giật mình, soạt soạt soạt, đồng loạt rút kiếm. Lục Hiển đứng bật dậy, xoay người lại nhìn. *Sầm* một phát, cửa bị đá tung, Hành Dương vương mang theo hàn khí và nước mưa đạp cửa đi vào.

Tia chớp rạch ngang bầu trời, mưa rơi xối xả. Dưới ánh sáng tia chớp lóe lên, các hộ vệ đứng thành hàng ngoài nhà tạo nên cảm giác đè nén ngột ngạt. Mà đứng đầu bọn họ, chính là Hành Dương vương Lưu Mộ tay cầm kiếm, bước từng bước vào phòng. Kiếm trong tay Lưu Mộ chĩa về phái trước, Lục Hiển tái mặt lùi về sau.

Lục Hiển: “Ngài làm gì thế? Ngài dám!”

Lưu Mộ: “Ai bảo ngươi phát hiện ra bí mật này… Ta cũng không muốn đối đầu với Lục gia, nhưng Lục nhị lang à, ngươi tò mò quá rồi đấy. Thấy chuyện không đúng, cứ quay đầu bỏ đi là được rồi. Vì sao, lại muốn để ta thấy?”

Chương trước
Chương sau