Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần – Chương 9
Lục nhị lang vẫn đang từ tốn dạy bảo, còn Lục Quân chống khuỷu tay lên tay vịn sạp sơn đen, tiểu quan bạch ngọc* dắt trong tóc lay động, chàng ngả người ra sau, dùng tư thế thoải mái ngắm nhìn mỹ nhân. Ngày xuân đầu mùa, nắng trời bên ngoài trải lớp thảm vàng lên mặt đất dưới mái hiên, nữ lang trẻ tuổi vấn kiểu tóc Song Anh ngồi quỳ trên đệm tròn, phe phẩy cây quạt trong tay, gò má hây hây đập vào mắt chàng.
(*Ảnh ngọc quan.)
Tuy nàng có dung nhan tuyệt thế nhưng suy cho cùng vẫn còn trẻ, trên gương mặt trắng muốt vẫn còn đấy sự non nớt; dây buộc tóc màu đỏ rủ xuống tận eo được gió thổi đến trước người; váy dài quét đất, thắt lưng cùng sắc đỏ lay động, dáng vẻ lúc nàng nghiêng đầu cắn môi có linh khí đặc biệt đáng yêu ở tuổi nàng. Mà không chỉ mỗi linh khí bức người, còn cả vóc dáng yểu điệu của nàng cùng bầu ngực cong vút như đụn tuyết…
Đôi mắt u ám của Lục Quân ngày càng tối đi, nụ cười trong đôi mắt hoa đào đậm đến mức khiến người bên ngoài mặt đỏ tía tai. Chàng không dám gật bừa về nhân phẩm của La Linh Dư, nhưng chàng cũng là nam nhân bình thường, nếu mỹ nhân yêu kiều đã không ngừng ngoái đầu nhìn chàng, thì chàng cũng không ngại nhìn lâu.
Lục nhị lang Lục Hiển nói khát khô cả cổ dừng lại, phát hiện Lục Quân mất tập trung thì không vui, bèn nhìn theo tầm mắt chàng, lại giật mình hỏi: “La biểu muội, muội đến đây từ khi nào vậy?”
Lục Hiển đã thấy nàng rồi, La Linh Dư cũng không tiện nhìn chăm chú Lục Quân nữa. Động tác nấu trà của nàng không hề dừng lại, gò má trắng như ngọc tuyết, bình tĩnh mỉm cười: “Nhị biểu ca, tam biểu ca. Muội đến được một lúc rồi, trà hai huynh uống do muội pha đấy.”
Lục Hiển ngẩn người, cúi đầu nhìn cốc trà mình đã uống hết trong tay, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt La Linh Dư. Nàng quá xinh đẹp, gương mặt hắn bất giác đỏ lên, có vẻ mất tự nhiên.
Còn Lục tam lang bình tĩnh ngồi cạnh đã quá miễn dịch trước vẻ đẹp của La Linh Dư, chàng không hề thay đổi sắc mặt.
Hai mắt La Linh Dư lấp lánh như nước: “Lão phu nhân bảo muội đến gửi lời với nhị biểu ca, không biết lần trước nhị biểu ca tìm đại phu như thế nào? Lão phu nhân lại đau đầu rồi, bà cảm thấy thuốc của đại phu kia rất hữu hiệu.”
Lục Hiển cúi đầu nói: “Không, không phải chuyện to tát đâu, huynh sẽ lập tức dẫn người đi gặp tổ mẫu ngay.”
La Linh Dư không nói gì thêm, tiếp tục nấu trà trong im lặng.
Ánh nắng rơi vào mi mắt, vai và ngang eo, hai vị biểu ca trong nhà đều nhìn nàng. La Linh Dư thẳng lưng, động tác càng lúc càng chậm, càng lúc càng tao nhã. Nàng hơi nghiêng mặt, môi đỏ mọng, phô ra tư thế đẹp nhất với hai vị biểu ca trong nhà. Trong mắt hai biểu ca là nữ lang ngồi cạnh nồi sao trà, nàng cúi đầu cụp mắt, tay cầm muỗng cán dài khuấy nước trà. Rõ ràng bình thường đã nhìn động tác sao trà rót trà quá quen, nhưng khi La Linh Dư làm lại vô cùng đẹp mắt.
Nhất thời yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước sôi như đun mưa.
Một lúc trôi qua, La Linh Dư lặng lẽ đưa mắt nhìn về, bất chợt chạm vào mắt Lục Hiển. Lập tức gương mặt Lục Hiển đỏ bừng lên, hắn càng tỏ ra lúng túng. Vị nhị lang này vắt hết óc mới nhớ ra một đề tài: “Nếu biểu muội đã đến một lúc thì có thể phân xử cho chúng ta.”
La Linh Dư sợ mình nghe phải điều không nên nghe, thế là vội nói: “Muội chưa nghe thấy hai biểu ca nói gì cả.”
Lục Hiển không để ý, giọng điệu ôn tồn: “Có một công tử hồi nhỏ đã cứu mạng một lang quân danh môn, vị lang quân này cảm kích nên không ngừng báo ơn, nhưng cũng đã báo liền mười năm rồi. Có người cho rằng như thế đã báo đủ, lang quân danh môn nên có chừng mực, lo chuyện của mình đi. Nhưng lang quân này lại cho rằng phải báo ơn cả đời. Biểu muội nói xem là ai có lý?”
Lục Quân nhướn mày, cũng nhìn thẳng vào La Linh Dư.
La Linh Dư nhanh chóng nghĩ ngợi.
Thật ra nàng chẳng hiểu hai biểu ca cãi nhau vì gì cả, bây giờ Lục nhị lang nói ra, theo bản năng La Linh Dư cảm thấy người muốn báo ơn cả đời chính là Lục nhị lang, còn người giữa chừng muốn thôi là Lục tam lang. La Linh Dư từng bị Lục Quân trêu chọc, mặc dù vẫn mong được cưới gả nhưng thật sự không đồng tình về nhân phẩm của Lục tam lang lắm. Lúc này cho rằng Lục tam lang giữa chừng muốn bỏ, La Linh Dư lại khinh bỉ Lục Quân trong lòng một hồi.
Nhưng đương nhiên nàng không thể hiện ra mặt, trái lại còn dịu dàng nói: “Hai biểu ca lớn tuổi hơn muội nhiều, dĩ nhiên cũng trải qua nhiều chuyện hơn muội, có cách nghĩ riêng. Muội không biết nguyên nhân trước sau, nếu tùy tiện đưa ra đề nghị thì e là sẽ làm trò cười cho thiên hạ, khi ấy lại thành mất mặt. Nếu không ngại thì hai vị biểu ca có thể đứng trên lập trường của đối phương suy nghĩ xem sao, có lẽ có thể giảng hòa được.”
Lục Hiển ngạc nhiên, mắt nhìn La Linh Dư bừng sáng.
Lục Quân cũng bất ngờ nhìn sang La Linh Dư.
Thật ra câu hỏi đó của Lục Hiển đúng là quá gượng gạo, bất cứ cô gái nào bị hỏi câu đó, nếu muốn không đắc tội với một người nào thì tất sẽ chọn chu toàn cả hai bên bằng cách ca ngợi. Nhưng La Linh Dư nàng không khen ai cả, chỉ đứng từ góc độ của mình nói lời thật lòng. Câu trả lời mới lạ này đã để Lục nhị lang cảm thấy rất mới mẻ.
Lục Quân nhìn Lục Hiển rồi lại nhìn La Linh Dư, thầm khinh bỉ: đúng là đồ không kiêng ăn mặn.
Lục Quân đứng dậy, qua loa với Lục nhị lang vài câu, nói phải về thay thuốc nên chàng đi trước một bước. Lục Hiển biết rõ Lục Quân đang qua quýt với mình, nhưng ngại La biểu muội nên cũng không tiện nói gì thêm. Chỉ thấy Lục Quân đi lướt qua, ống tay áo rủ xuống đất.
Lục Quân bước ra cửa, đi giày vào. Lúc bước xuống bậc, La Linh Dư lén lút nhìn chàng.
Lục Quân dừng lại, lúc ống tay áo lướt qua cạnh La Linh Dư, chàng chợt nghiêng người, gương mặt tuấn tú kề sát La Linh Dư, ghé vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói mấy chữ, tiếng như ngọc vang.
Từ góc độ của Lục Hiển ở trong nhà nhìn ra thì mặt Lục Quân gần như dán lên mặt La biểu muội, nữ lang đỏ mặt như thiêu đốt. Lúc này Lục Hiển không vui, mở miệng nhắc nhở: “Tam lang, đệ quên đã hứa gì với huynh rồi hả? Đừng có chọc ghẹo biểu muội nữa!”
Trước kia tam lang chưa bao giờ có hành động như vậy với các biểu muội trong phủ, vì sao giờ lại vô lễ như thế?
Lục Quân đứng thẳng người dậy cười phá lên. Chàng đâu còn dáng vẻ ngạo mạn lạnh lùng ngày xưa, đưa mắt chòng ghẹo La Linh Dư, lại khoát tay với Lục Hiển ở phía sau: “Biết rồi biết rồi. Đại hòa thượng đừng tụng kinh nữa.”
Lục Hiển: “…”
La Linh Dư cười hì hì rồi nhanh chóng thôi cười. Nàng tiếp tục cúi đầu pha trà, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Vì vừa rồi lúc Lục Quân cúi người, chàng đã nói tám chữ bên tai nàng —— trước hoa dưới trăng, không gặp không về.
La Linh Dư vừa ngạc nhiên lẫn mừng thầm: nàng biết mà, mình xinh đẹp thế này, làm gì có chuyện tam biểu ca có mắt không tròng.
Cuối cùng Lục tam lang cũng cho nàng cơ hội rồi.
La Linh Dư vẫn đang đứng dưới mái hiên ở phòng Lục Hiển, thế nhưng lòng đã bay xa. Nàng đang nghĩ phải ăn mặc thế nào, nói những câu gì, lúc nào thì đi hẹn gặp Lục tam lang… Chỉ cần nàng có thể gả cho Lục tam lang là cuộc sống nghèo khổ của mình và muội muội có thể kết thúc rồi. Bởi vì sau khi La Linh Dư đến Kiến Nghiệp mới biết, chút bạc nàng đem theo đến không đủ dùng lâu.
Lang quân và các nữ lang ở Kiến Nghiệp thật sự quá xa xỉ, đấy là lần đầu tiên nàng chứng kiến.
***
Lục Quân chỉ nói “trước hoa dưới trăng” chứ không hẹn cụ thể là khi nào. La Linh Dư nghĩ ngợi một lúc lâu, cảm thấy nơi chàng ám chỉ hẳn là cách gần Thanh viện của chàng, chính là rừng hoa lần trước bêu xấu nàng, còn về phần “dưới trăng”, đến giờ trăng lên cao là được. Quả thực cũng hết cách rồi, vì để cho biểu ca có ấn tượng tốt nên sau khi chập tối, La Linh Dư căng thẳng hơn nửa canh giờ rồi ra khỏi cửa.
Lục tam lang vào sâu trong rừng hoa, từ xa đã nhìn thấy nữ lang mặc váy gấm hoa văn màu vàng nhạt, khoác hờ lụa mỏng, chân đi giày mũi phượng*. Gió mát hiu hiu dưới trăng sáng, nàng vô thức vuốt ve khuyên tai bằng ngọc thạch, mi tâm nhíu khẽ. Người đẹp như vậy, mặc gì cũng đẹp, tựa như yêu tinh trong rừng.
(*Là loại giày nữ cổ đại, ở mũi giày có hình đầu chim phượng.)
Trong một khoảnh khắc, trái tim Lục Quân ngừng đập.
La Linh Dư cúi đầu, bất an nghĩ liệu tam biểu ca có thật sự hẹn nàng ở đây không. Thời đại này trai gái gặp nhau không phải chuyện lớn, chỉ có điều La Linh Dư sợ mình hiểu lầm lại mất thể diện… vì Lục tam lang cứ lúc lạnh lúc nóng với nàng. Canh giờ dần trôi qua mà vẫn không thấy ai, La Linh Dư càng lúc càng bất an. Nàng chau mày toan rời đi…
Nhưng chỉ vừa mới nghiêng người thì một bàn tay ở bên cây sau lưng đưa ra, nắm lấy eo nàng kéo về phía sau. La Linh Dư hét ầm lên, một bàn tay bình tĩnh bịt miệng nàng lại. Nàng bị xoay người lại đè cây, hoa rơi lã chã, La Linh Dư cứng người sợ hãi, đúng lúc này nghe thấy giọng nam trầm khàn bật cười: “Đừng hoảng, là ta.”
Lục Quân!
La Linh Dư giương mắt nhìn lên, quả nhiên đối mặt với ánh mắt sáng ngời kia. Bàn tay bịt miệng nàng thả xuống, La Linh Dư không giãy giụa nữa, trái tim nàng vẫn đập thình thịch, gương mặt đỏ ửng. Nàng ngạc nhiên khó hiểu nhìn Lục tam lang gần như ôm mình vào lòng: lúc này trên mặt chàng là vẻ phong lưu tùy tiện, khác hẳn dáng vẻ bình thường kiêu ngạo không xem ai ra gì.
Rốt cuộc đâu mới là chàng?
Sóng mắt La Linh Dư khẽ chuyển, nhỏ giọng trách: “Biểu ca, huynh dọa muội rồi.”
Lục Quân cười khẽ.
Tiếng cười này càng khiến nàng nóng mặt hơn.
Chàng đưa mặt đến gần, ngửi nhẹ lên vai cổ nàng. Thân hình La Linh Dư càng cứng đờ, mặt chàng gần như dán sát vào nàng, mái tóc dài lướt qua mặt nàng. La Linh Dư bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay, lúc này mới có thể kiềm chế được kích động muốn đẩy người.
Đây là lang quân thích hợp nhất để gả mà nàng đã chọn.
Vất vả lắm người ta mới chủ động một lần, có điên nàng mới đẩy ra.
Mặt Lục Quân khẽ ma sát vào mặt nàng, khiến trái tim nàng cũng mềm ra. Chàng thấp giọng hỏi: “Trà lúc chiều ta uống, có mùi thơm giống bánh bơ muội tặng?”
La Linh Dư bình tĩnh nói: “Là muội cho thêm sương hoa tự điều chế. Nếu biểu ca thích thì muội sẽ tặng biểu ca một lọ.”
Lục Quân cười cười mài vào tai nàng, nói như mê sảng: “Thích chứ.”
Cái tiếng “chứ” bồng bềnh kia khiến trái tim La Linh Dư như được lông vũ phe phẩy. Tay Lục Quân bấu eo nàng, lồng ngực bằng phẳng của nam lang gần như dán vào bộ ngực đầy đặn của nàng, mặt chàng cúi sâu ma sát lên hõm vai nàng. Cảm giác run bần bật kia leo lên sống lưng La Linh Dư. Đầu óc nàng trống trơn, vắt hết óc cũng không biết phải nói gì bây giờ.
Trong mắt Lục Quân viết đầy chế giễu: đến lúc này mà vẫn không phản kháng? Chàng thật sự đã xem thường biểu muội này rồi.
Chàng đưa tay sờ gò má như ngọc của nàng, nghiêng mặt qua, chan chứa tình ý nhìn thẳng vào môi nàng. La Linh Dư ngẩn người, lập tức biết chàng muốn làm gì. Hàng mi nàng rung lên, nhắm nghiền hai mắt, gò má bị gió thổi càng thêm nóng bỏng. Con tim bé nhỏ đập thình thịch, thân hình run rẩy…
Nhưng rất lâu rất lâu sau, mãi vẫn không có bước kế tiếp.
La Linh Dư bất ngờ mở mắt ra.
Lục Quân mặt không biến sắc: “Muội dụ dỗ nam nhân như vậy đấy hả? Lang quân ở Lục phủ, từ nhị ca cho đến ta, muội không tha cho một ai. Nhưng dạy muội một điều nhé, cứ ngu ngốc đứng đực ra đấy không làm gì, nếu không phải vì sắc đẹp của muội thì chẳng có nam nhân nào động lòng cả.”
“Biểu muội à, dùng sắc hầu hạ, ai cũng xem thường.”
Mình ko thích tính cách của đồng chí nữ chính tr này, quanh co vòng vèo, có thể do tính mình thẳng thắn.
mình cũng vậy tg bảo thông minh nhưng thấy nàng ta ko thông minh j cả.
vô nhà ng ta mà ko biết điều.
mình mà chủ nhà mình nói cho nhục mặt rồi tự cuốn gói đi chỗ khác
Bối cảnh ngày xưa khác bây giờ mà bạn. 😶
đồng ý bối cảnh khác nhau, nhưng cái j cũng phải nhè nhẹ chứ. vừa vô nhà ng ta mà còn hơn nhà mình.
Nữ chính vào nhà họ Lục ở có làm gì mình thấy quá đáng đâu nhỉ? Nói thật bộ này đọc đoạn đầu ai cũng chê nhưng về sau mới thực sự hiểu quá khứ đáng thương của nữ chính. 💁♀️
sao việc làm hiện tại lại đổ cho quá khứ. mình biết n9 khổ nhưng vô nhà ng ta mà ko biết điều
Không biết điều chỗ nào bạn?
Thực sự thì từ đầu tr tới giờ mình chưa thấy nữ chính làm gì đến mức ko biết điều cả ấy.
Ừ mình cũng không hiểu là không biết điều chỗ nào. Ngày nào nữ chính cũng chủ động mang quà cáp đi tặng từ người lớn tới mấy anh chị em họ râu ria, mà còn bị nói xấu nữa :v Đẹp quá cũng khổ 😀
Cứ nghĩ mỹ nhân kế của La Linh Dư bất bại, khổ thân nghĩ tình chàng ý thiếp rõ ràng, cuối cùng bị Lục Quân hoá giải lại dùng đó làm lý do xem thường…nên chừng mực Tam Lang, đến lúc nào đó hối ko kịp nhaaa :))))
chỉ trách Lục tam lang cũng là “mỹ nhân”. =)))
Vì mình còn đang trong quá trình theo dõi truyện nên có nhiều lúc comment còn cảm tính. La Linh Dư đối với mình dù gì cũng còn nhỏ nhưng phải trưởng thành sớm, hoàn cảnh sống không thuận lợi, không có gia thế lớn, lại vì trách nhiệm cưu mang em gái nhỏ…mọi dự liệu, kế hoạch cho bản thân và cho em gái đều dồn lên vai cô! Cô có sắc đẹp, có sự thông minh, có lòng tin, có sự kiên trì và rõ ràng chỉ biết tiến thẳng về phía trước mục tiêu đã định…Bị mọi người cho là có tâm cơ nặng nhưng phàm làm việc gì cũng có cái giá của nó ” Nếu muốn sống một cuộc sống tốt nhất vậy bạn nhất định sẽ gặp phải những khó khăn lớn nhất.” Cô gái nhỏ chấp nhận việc “sống cho người khác nhìn, và nhìn người khác mà sống”. Cô định vị chỗ đứng của mình, biết nỗ lực để chọn đối tượng là Lục Tam lang chứ không là đối tượng khác cho thấy bản thân kiên định có điều:
“Vạn người theo không bằng một người thương;
Vạn người yêu không bằng một người hiểu.“
Mong chờ mỹ nam và mỹ nữ đạt được sự thấu hiểu, thông cảm và bao dung lẫn nhau thì sẽ bớt sự hiểu lầm và một số tranh chấp không cần thiết…tương lai tốt đẹp đang chờ ở phía trước❤️❤️🌸🌺
Thanks so much bạn Qin!
Cám ơn chia sẻ của bạn rất nhiều. 😍
Ha ha ha may là mình cũng đã đọc 1 bộ trc đấy nữ chính có tính cách giống Dư nhi, nên có thể thông cảm cho sự tính toán của n9. Dù sao tuổi còn nhỏ, và 2 người gặp nhau cũng trong tình cảnh hơi bị ác liệt nên nữ chính đành tự cố gắng để chiếm đc trái tim của nam chính thôi
3-0, Lục tam lang lại thắng, tuy vậy cũng xót xa cho nữ chính. Có thể nhiều ng sẽ ko thích nữ 9 tâm kế nhg mình thấy hoàn cảnh nó bắt buộc phải thế. Hoàn cảnh ko cha, ko mẹ, lấy ai lo cho m và em gái đây
Hoàn cảnh của nữ chính sẽ được giải thích thêm ở sau, cũng tội lắm.
Mình cũng nghĩ y như bạn vậy. Thật ra em ấy cũng chỉ lấy lòng, chứ ko phải hãm hại ai. Muốn gả tốt là bình thường, ko lẽ ngu ngơ cho ngta sắp đặt sao.
hỏi nha , nhà bạn có ng như nữ 9 vô bạn cảm thấy thế nào???
Sao bạn cứ toàn lấy suy nghĩ thời nay áp vào thời xưa vậy? Nữ chính chẳng hề làm hại ai hết ngoài việc nghĩ cho mình trước khi nghĩ cho người khác, bạn thấy vô cảm thì cũng đúng nhưng bạn bảo sai thì thực sự nó chả có cái tiêu chuẩn nào đúng sai hết. Bạn thấy nữ chính như vậy là do cách kể đa chiều của tác giả, chứ bạn thấy mấy nữ quyến trong nhà họ Lục có ai ghét nữ chính ko? Thậm chí về sau các nữ quyến trong thành cũng thừa nhận là hợp tính nữ chính.
mình ko nói làm hại ai hết , cái chuyện biết cách cư xử ko liên quan cổ đại hay hiện đại
Thôi bạn đã không thích rồi thì dừng đọc thôi, mới chương 9 bạn đã vào chê nữ chính thế này thế nọ, mình là đứa editor, đã đọc hết truyện lại thấy bất bình thay nhưng cũng chả ép bạn đọc được. Tam quan khác nhau tốt nhất chúng ta nên dừng tại đây.
Truyện rất hay và mình cũng rất thích cách hành văn của tác giả, bạn edit truyện cũng mượt. Bình thường va phải hố truyện hay là mình đọc liền tù tì ko muốn dừng 1 tí nào, cơ mà muốn dừng 1 chút để giãi bày.
La Linh Dư nàng đâu có gì sai, có chỗ nào ko biết điều nhỉ ? Nàng chỉ là nữ tử yếu đuối, nàng không quyền không thế, không có chỗ dựa, chỉ là quý tộc sa sút đi nhờ cậy người ta, muội muội thì nhỏ tuổi. Nếu như nàng không tranh thủ vì bản thân, không chủ động tìm đường ra cho mình thì chẳng lẽ ngồi chờ để mặc cho người khác sắp đặt hay sao ?
Toan tính cho tương lai của mình, có mục tiêu rõ ràng, cũng không làm hại đến ai. Mình cảm thấy La Linh Dư vừa xinh đẹp, tâm tư cũng nhanh nhạy khéo léo.
Còn về điểm ngại bần yêu phú, không muốn giúp người vì sợ phiền phức, có thể sẽ có những ý kiến khác nhau. Tuy nhiên trong bối cảnh của truyện thì diễn biến là hoàn toàn hợp lý. Nói chút chút thôi chứ nói nhiều đứt đoạn truyện 🤧
Anh độc miệng vừa thôi Lục lang ạ,dù gì người ta cũng từng cứu anh một mạng đó!😤😤
Luc Quân sao lai tàn nhan, vach mat my nhân nhu the này ! Ko phai là my nam nào cūng chãnh và doc mieng nhu the chu ! Thanks Qin nha ❤️
Chồi ôi, mấy bạn mắng nữ chính mình thấy chưa hợp lý á, bạn ấy chỉ chủ động tìm một mối hôn sự tốt, thân cô thế cô, làm bánh nấu nước, ko hề lười biếng, nỗ lực chăm chỉ như thế ko biết chê chỗ nào luôn ý. Trên lập trường của bạn, mình thấy bạn rất tốt, có làm có ăn, nỗ lực tự cứu mình
Không tin không bị dụ dỗ chút nào đâu, kiềm nén lắm rồi ý chứ. Chẳng qua lúc trước bị quê nên tức tối không thừa nhận thôi.
Lục Quân nói nặng quá rồi, con gái nhà người ta da mặt mỏng, anh làm vậy dễ mốt Linh Dư quay lưng chọn đối tượng khác là anh hối không kịp. Mà chê gì thì chê, bảo ghét không ưa mà vẽ tranh rồi còn có thời gian hẹn để chê bai người ta, anh cũng bị sắc dụ còn gì 😁
Cạn lời quá, chờ vả mặt
Anh đã đào sẵn hố gòi, chỉ chở chị ở đoạn này thôi
Khổ thân Linh Dư, quá nóng lòng gả mối tốt mà ko thấy bẫy. Thôi ván này cạch anh ra, để anh sau này chạy theo tướt bơ cho đáng đời.
Nữ chính tâm cơ nhưng chắc tuổi vẫn nhỏ nên chưa vẫn hơi non 😂
Cá nhân mình thấy thích nữ chính, mình đọc truyện này không biết bao nhiêu lần rồi, mê cách hành văn của tác giả. Nữ chính tranh thủ vì mình không có gì sai cả, tâm cơ thì thế nào, một thân một mình nên vậy thôi, có người chèo chống đã không phải nghĩ. Vào nhà người tặng bánh, pha trà thì thế nào, chẳng qua đọc dưới góc nhìn của nữ chính, suy theo hướng tình cảm thì mới biết việc tặng quà đó không đơn thuần. Đổi theo một hướng khác, nếu tác giả không viết tặng quà bánh để lấy lòng lang quân mà viết là, tặng quà bánh để làm thân các nữ lang, nam lang trong Lục gia, và tỏ ý biết ơn đến bá phụ, bá mẫu trong nhà đã không chê Linh Dư, chăm lo miếng ăn chỗ ở như con cháu trong nhà. Thì bạn độc giả kia chắc không mắc chỗ cư xử. Nói như vậy không có nghĩa mình không thích cách cư xử của Linh Dư, ngược lại rất thích ấy, nếu không mình cũng không đọc nhiều lần từ khi Qin đang edit bộ này. Tâm cơ cũng được, tranh thủ, phấn đấu vì mình cũng nghĩa đấy thôi, đời chỉ sống một lần. Nữ chính tâm cơ mình còn thích, chứ ngốc nai mình hơi ngại đọc.
Iu quáaaa, cám ơn những tâm sự của bạn vì mình cx có suy nghĩ giống bạn!!!
Thấy nhiều người mắng nữ chính quá, thấy nữ chính chưa làm gì hại ai luôn, nữ chính tính toán mối hôn sự tốt cho mình cũng là lo cho tương lai , bả vào Lục gia ở cũng chưa làm gì quá đáng mà còn đem quà, bánh tặng cho mọi người. Cá nhân mình có đọc vài bộ nữ chính như vậy nên cũng thấy rất bth
thì ra từ ngày xưa đã có kiểu giày bệt pha bánh mì 😂😂😂