Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần – Chương 4

“Tam đệ, sao đệ có thể nói như vậy với biểu muội?” Một giọng nam vang lên giữa bầu không khí sượng sùng, mắng lang quân mới đến vô lễ.

Trong đại sảnh chật ních người dưới ánh đèn sáng trưng, khó lòng thấy rõ mặt người. La Linh Dư nhìn sang, thấy người lên tiếng bênh nàng chính là nhị lang Lục gia Lục Hiển.

Sau khi nữ lang duy nhất trong thế hệ này là đại nương Lục Thanh Dực thành thân, thì người lớn nhất ở Lục gia chính là Lục nhị lang mười chín tuổi. Lục Hiển là thanh niên nho nhã trầm tĩnh, vừa rồi các huynh muội ồn ào nói chuyện với nhau, cũng như người ngoài hắn cảm thấy tướng mạo của La Linh Dư rất đẹp, nhưng hắn cũng là người hoàn hồn nhanh nhất. Các lang quân đứng sau lưng Lục Hiển không nói gì, La Linh Dư đưa mắt nhìn sang, thấy bên tai hắn ửng đỏ, nghĩ ắt hẳn vị biểu ca này xấu hổ rồi, không giống vị biểu ca đến cuối cùng.

Lục Hiển né tránh ánh mắt của La Linh Dư, tốt bụng giới thiệu: “Đây là tam lang, tên một chữ Quân. Lang quân ở Lục gia rất nhiều nên bối phận hơi loạn, muội cứ gọi một tiếng “Quân biểu ca”* là được rồi.”

(*Chữ Quân/ trong tên của Lục Quân nghĩa là ánh mặt trời, không phải chữ quân/ trong từ “lang quân”.)

La Linh Dư uốn gối, dịu dàng gọi một tiếng: “Quân biểu ca.”

Nhưng không ai đáp lại.

La Linh Dư ngẩng đầu lên, lập tức va phải con ngươi sâu thẳm của lang quân. Lục tam lang Lục Quân, tướng mạo và khí chất của chàng có gì đó không hợp nhau. Khí chất của chàng thanh cao không vương bụi trần, như băng sương che lấp vầng trăng; nhưng dung mạo của chàng lại vô cùng xuất chúng, xuất chúng tới mức cợt nhả phong lưu. Hai hình ảnh hoàn toàn đối lập này lại hội tụ trên cùng một người, quả thực khiến người ta không nhìn rõ.

Lục tam lang vẫn nhìn thẳng vào nàng, nói tiếp một câu: “Không nhớ ta à?”

Đầu óc trống rỗng, La Linh Dư kinh hãi, thần hồn lại run lên: “Không, không, chưa từng… gặp bao giờ!”

Nghe thấy trong nhà có tiếng hít hơi, chúng biểu muội đang ngắm nhìn Lục Quân đồng loạt nhìn sang La Linh Dư. Mặt La Linh Dư vẫn đỏ nhưng lại có vẻ nhợt nhạt, nàng đứng bất động để mặc các ánh mắt sau lưng quét nhìn. Nàng ta vừa tới mà đã để Lục tam gia nhìn với con mắt khác, các biểu muội tức giận vô cùng, thật sự rất muốn ngấu nghiến La Thị nữ này.

Đúng lúc này, Lục lão phu nhân đứng ngoài xem nãy giờ bỗng lên tiếng cười, giải cứu La Linh Dư đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng: “Tam lang vừa về đến nhà, làm gì có chuyện đã gặp buổi muội này của con bao giờ? Có lẽ người đẹp mắt trong thiên hạ đều như nhau… Mau lại đây với tổ mẫu nào, nghe nha đầu Cẩm nguyệt nói lần này con bị thương, thằng nhóc con đúng là bất cẩn…”

***

Ngay trong đêm khuya hôm đó, lão phu nhân Lục gia tặng cho nàng một thị nữ mới tên Linh Ngọc, đến ở “Tuyết Vu viện” trong Lục gia, đường không dễ đi. Đi thăm muội muội đã ngủ say, dặn dò thị nữ Linh Tê mấy công việc cần chú ý trong đêm rồi mới về phòng ngủ của mình, lúc này La Linh Dư đổ mồ hôi đầm đìa, tóc dài thấm ướt.

Mỹ nhân tuy trông nhếch nhác thì vẫn cứ là mỹ nhân, khóe mắt đỏ ửng còn son môi đã phai, váy dài quét đất, bóng lưng xinh đẹp ngất ngây. Chỉ là La Linh Dư cứ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt có vẻ không tốt lắm. Thị nữ Linh Ngọc do lão phu nhân đưa đến không dám nhìn lâu, ra ngoài múc nước rồi bưng chậu vào để La nương tử rửa mặt.

Nhưng lúc Linh Ngọc đi vào thì lại thấy La Linh Dư ngồi trên giường nhỏ, mở tay nải mình đem đến ra. Trong tay nải có mấy chiếc bình, hộp cao, hộp vuông, rất nhiều thứ không biết là gì, còn cả mấy bộ y phục nữa. Nữ lang đang nhìn tay nải của mình, vặn xoắn khăn tay, giọt lệ nóng hổi tí tách rơi xuống. Linh Ngọc vội đặt khăn xuống chậu nước, tiến lên hỏi thăm: “Nữ lang à, Lục gia có gì tiếp đãi không chu toàn sao, có ai bắt nạt người sao? Ngày mai nô tỳ sẽ dẫn người đến gặp lão phu nhân!”

La Linh Dư ngước hàng mi đọng sương lên, tóc dính vào gò má, cả gương mặt như được nước mắt gột rửa một lần. Lệ châu lấp lánh, hoa rọi mặt hồ. Nữ lang bé nhỏ thướt tha khóc nấc lên làm nữ tử như Linh Ngọc cũng động lòng… Lúc này La Linh Dư mới nghẹn ngào nói: “Có phải tam biểu ca ghét ta không…”

Linh Ngọc thở phào: “Tam lang ư? Nương tử nghĩ nhiều rồi, tam lang nhà chúng nô tỳ không cố ý đâu, chỉ là ngài ấy…” Vẻ mặt Linh Ngọc có vẻ phức tạp, nghĩ ngợi một lúc lâu rồi đưa ra tổng kết, “Chỉ là không giống những người khác lắm, khá kiêu ngạo. Vô tình làm mích lòng nương tử, nương tử chớ suy nghĩ nhiều.”

“Nói bậy. Ta thấy các biểu tỷ biểu muội cũng nhìn tam biểu ca, dáng vẻ của tam biểu ca… cứ như thể rất thân quen với các nàng ấy.” La Linh Dư buồn bã rơi lệ, “Nhưng huynh ấy chỉ không thích mỗi mình ta.”

Linh Ngọc cười đáp: “Không phải đâu. Các biểu tiểu thư cũng muốn làm thân với tam lang nhà chúng nô tỳ, nhưng tam lang… bình thường không hay ở nhà. Có lẽ ngày thường ít gặp nên mới thân thiết.”

“Ồ?” La Linh Dư hỏi ngược lại, “Những biểu ca khác không như thế sao?”

Nàng đã tẩm bột cay lên khăn nên giờ không dám đụng vào nhiều, sợ khóc nhiều sáng mai sưng mắt lại không gặp được ai. Bản thân mình nghèo khó, ngay cả muội muội cũng chỉ có một thị nữ Linh Tê. Một khi chưa biết thị nữ Linh Ngọc do Lục lão phu nhân đưa đến có tính cách thế nào, La Linh Dư sẽ không dễ thổ lộ tâm tình. Nhưng chỉ có thể hỏi thăm chuyện của các lang quân Lục gia từ thị nữ này mà thôi.

Linh Ngọc nói:

“Thế hệ này ở Lục gia ít nữ nhiều nam. Nhất là nhân mạch của lão quân hầu nhà chúng nô tỳ, lang quân dòng chính chỉ có Lục nhị lang và Lục tam lang. Lão phu nhân chê hiu quạnh nên rất thích đón các nương tử xinh xắn đến. Nhưng đại phu nhân lại không thích, sợ nhị lang đổi tính nên cả ngày đều canh chừng nhị lang đi học, không cho phép nhị lang chơi với các biểu tiểu thư. Đến thời điểm nghị hôn, đại phu nhân mới bắt đầu sốt ruột…”

“Nhưng tam lang lại khá đáng thương. Sau khi Trấn Bắc tướng quân* ra đi, nhị phu nhân cũng tuẫn táng vì tình. Lão phu nhân bèn đón tam lang về Kiến Nghiệp, nhị viện lớn như vậy nhưng bình thường chỉ có một mình tam lang ở. Có lẽ vì thương cho thân thế của tam lang nên trong nhà không quản tam lang lắm. Chỉ biết tam lang rong chơi khắp chốn, quan hệ với các lang quân ở Kiến Nghiệp không tệ. Tả tướng** muốn cho tam lang nửa chức quan trong triều nhưng tam lang đã từ chối. Bình thường các nữ lang đều thích theo ngài ấy, nhưng tam lang nhà chúng nô tỳ phẩm hạnh cao quý, không để ý đến một ai.”

(*Phụ thân của Lục Quân.)

(**Phụ thân của Lục Hiển.)

Linh Ngọc cúi đầu, nhìn vị biểu tiểu thư mới đến này với vẻ sâu xa: “Tối nay tam lang chỉ để ý đến mình nương tử, nương tử nên vui mới phải.”

Hai mắt La Linh Dư sóng sánh nước thu, vành tai đỏ như hoa đào trên tuyết trắng. Nàng nhẹ nhàng nhìn sang, Linh Ngọc đã nói hết những chuyện mình biết rồi. Miễn cưỡng đè nén trái tim đập loạn khi nghĩ đến người nọ, La Linh Dư bắt đầu tính toán trong lòng.

Tam biểu ca, ừm.

Phụ mẫu đều đã qua đời, tài sản phòng nhì đều thuộc về chàng cả. Người có vẻ không đâu vào đâu, nhưng đẹp như nàng đây, vậy mà tối nay chàng lại không thất thố? Danh môn huấn quý, tướng mạo xuất sắc, lại còn không có ai dạy dỗ… Gần như là một mối hôn sự tốt dành riêng cho nàng.

Dĩ nhiên nhị biểu ca Lục Hiển tốt hơn nhiều, phụ thân là tả tướng trong triều, mẫu thân cũng xuất thân từ đại tộc, bản thân sẽ còn đi lên, sẽ có quan chức trong triều. Song, gia thế tốt như vậy, thì nữ lang xuất thân từ sĩ tộc sa sút như La Linh Dư nàng đây không khác gì muốn với cao, dù đánh động nhị biểu ca thì cũng khó mà qua được ải của đại phu nhân và tả tướng…

Còn các lang quân dòng thứ thì La Linh Dư lại xem thường. Nàng tự xưng là xinh đẹp, vô cùng cao ngạo, ngàn dặm xa xôi đến Kiến Nghiệp là muốn gả vào chỗ cao, cứu vớt vận mệnh cơ nhỡ của mình và muội muội. Những lang quân tầm thường kia, nếu không phải bất đắc dĩ thì nàng cũng không muốn chọn.

Cuối cùng La Linh Dư hỏi thêm: “Lúc các biểu ca ở nhà phải đi học à?”

Linh Ngọc giật mình, nhìn chằm chằm vị biểu tiểu thư hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng ta nhẹ nhàng kéo khóe miệng, lại một lần nữa cười với ý tứ sâu xa: “… Đúng thế.”

Quan chức của nhị lang Lục gia chỉ là chức ngồi chơi xơi nước, bình thường không cần vào triều. Con người hắn lại tự hạn chế, dĩ nhiên sẽ đi học ở nhà; lúc Lục tam lang ở trong phòng có mơ hồ nghe nói “bị thương” gì đó, có lẽ sẽ không ra ngoài nữa mà ở nhà đi học; những lang quân khác chắc cũng thế.

Chỉ là, La Linh Dư ngẩng đầu khó hiểu nhìn Linh Ngọc, không biết vì sao Linh Ngọc lại có phản ứng như thế. Nàng thầm giật mình, chẳng lẽ Linh Ngọc đã đoán được rồi sao? Bóng dáng tinh xảo hắt lên cửa sổ, La Linh Dư u sầu.

***

Sáng sớm hôm sau khi sắc trời vừa sáng, Linh Ngọc gác đêm ở phòng ngoài vẫn chưa dậy, thì ở trong phòng sau bình phong gỗ sơn đen, La Linh Dư lặng lẽ ngồi dậy. Nàng mặc váy tay áo hẹp màu trắng, choàng thêm áo khoác hoa văn thêu hoa lan bằng nhũ đỏ bạc, lại tiện tay búi một lọn tóc nhỏ, có vài sợi tóc lưa thưa bay bay dính vào mặt. Nàng rón rén giẫm lên đệm xanh xông hương, mở cửa ra mặc giày vào. Nàng La Linh Dư cầm một chiếc bình bạc to chừng ngón cái trong tay, trời vừa tảng sáng đã ra ngoài.

Sáng sớm đạp hương hứng sương, thật đúng là một thời cơ tốt để tình cờ gặp gỡ lang quân.

Nhưng có lẽ vì không quen đường trong sân Lục gia, La Linh Dư loay hoay tìm một lúc mới tìm được đường đến thư viện. Nàng bước đi trên con đường rụng cánh hoa rơi, nấp vào sâu bóng cây đi thẳng một đường, trên vạt váy đã dính cỏ xanh mạt vụn, mái tóc dài lướt qua cành hoa. Gió rì rào sương mai còn vương, La Linh Dư một tay cầm túi hoa, một tay cầm bình bạc, trông không khác gì nàng yêu tinh trong rừng xanh.

Thỉnh thoảng nàng nhìn theo hướng đường mòn, chờ đợi bóng dáng của Lục tam lang. Phòng nhì muốn đến thư viện thì phải đi qua con đường này… La Linh Dư vừa quay đầu vừa hứng sương, trong lúc mất tập trung, bỗng nàng bị vấp gì đó ở bên cạnh. “Ai da” một tiếng, “thứ kia” ngã về phía trước hai bước, La Linh Dư giật thót quay đầu lại nhìn ra sau cây, trông thấy một nữ lang yêu kiều sợ hãi bước ra.

La Linh Dư định thần nhìn lại, ngạc nhiên hỏi: “Vương tỷ tỷ… Vì sao tỷ lại ở đây?”

Biểu tỷ Vương Thị đáp: “Hái, hái hoa.”

Lại đi hai bước nữa, La Linh Dư tập trung nhìn vào sau cây, lại thấy một bóng người bước ra: “… Hàn biểu muội? Muội, muội cũng đến hái hoa sao?”

Hàn Thị nữ kiêu ngạo gật đầu, nói vọng ra sau lưng: “Còn trốn cái gì? La tỷ tỷ đến rồi, tất cả các tỷ muội ra đi.”

Ngay lập tức, có gần mười nữ lang xinh đẹp bước ra từ sau lùm cây, trang điểm lộng lẫy, dung nhan mỹ miều, đều là các biểu tiểu thư ở nhờ Lục gia hoặc đến Lục gia làm khách. Các biểu tiểu thư thấy La Linh Dư thì cười phì một tiếng, có người làm như không thấy, có người đỏ mặt: “La tỷ tỷ (muội muội), tỷ (muội) cũng đến chờ tam lang sao?”

La Linh Dư: “…”

Cuối cùng nàng cũng hiểu được nụ cười kỳ lạ của thị nữ Linh Ngọc tối qua có ý gì: quả nhiên Lục tam lang trêu chọc quá nhiều hoa đào, dù thân thế nhị lang Lục gia tốt hơn, nhưng chúng nữ lại thích cái đẹp, rõ ràng các biểu tiểu thư Lục gia thích Lục tam lang Lục Quân hơn.

Đang độ đầu xanh, những bông hoa hồng trên đầu cành rơi xuống cỏ xanh, rơi vào hồ nước. Gió thổi vạt áo bồng bềnh, làn váy ôm sát lấy thân hình, La Linh Dư siết chặt túi hương trong tay, bụng nghĩ: không, mình không giống các nàng ta.

Các nàng ta chỉ yêu vẻ ngoài của tam lang.

Còn mình vì thân thế nên mới muốn gả cho Lục tam lang.

__

Tác giả có lời muốn nói:

La Linh Dư: … Tình địch nhiều quá…

Lục Quân: Bây giờ nàng còn chưa quen ta nên mới thấy nhiều; đợi sau này quen ta rồi, nàng sẽ phát hiện… tình địch thật sự rất nhiều.

La Linh Dư: >_< không sao, tình địch của chàng còn nhiều hơn…

Chương trước
Chương sau