Dạ Hành Ca

Dạ Hành Ca – Ngoại truyện 4

Ngoại truyện 4: Cửu Vi

Nghe lâu những lời nịnh nọt cung kính cũng dần trở nên vô vị, gần như có thể đoán ra được câu tiếp theo sẽ là gì. Coi như là giáo vương trẻ tuổi nhất Ma giáo, sau khi được thay máu, những gợn sóng không phù hợp quy tắc khi trèo lên ghế ngọc đều chuyển sang thuần phục, thay đổi chỉ mất mấy năm. Những kẻ không tuân theo hay có hai lòng đều bị loại bỏ, thay thế thân tín do một tay hắn cất nhắc, lấy vất vả công lao và không phù hợp làm danh, tăng cao địa vị của Thí Sát doanh, để dũng tướng mạnh mẽ chèn ép bô lão trong giáo, uy nghiêm áp bức vô hình, là rõ ràng nhưng cũng là vạn bất đắc dĩ.

Chiếc ghế này cũng không dễ ngồi, từ cao nhìn xuống, vô số ánh mắt ẩn giấu tư tâm. Tham lam, điên cuồng, dục vọng, dã tâm… tất cả trộn thành sương mù khiến kẻ khác không tài nào vui nổi, tầng tầng lớp lớp bao quanh ghế ngọc, vô hình vô vị không xua tan, như ruồi nhặng bay quanh mình.

Đây là con đường của hắn.

Mục tiêu khát vọng nhiều năm đã được thực hiện, không có ai có tư cách nói không cả. Hắn cũng rất hưởng thụ khoái cảm một lời sát phạt, từ trên cao nhìn xuống, thỏa sức đùa cợt số mạng, tư vị nhìn vạn vật bằng nửa con mắt thật khiến bản thân đắm say.

Chỉ là rất thỉnh thoảng… Gió thổi chuông treo trên tháp cao, khi ánh mắt lướt qua biển cát hồ dương* gió tuyết trùng trùng cùng dãy núi rậm rạp cỏ cây, thì bất chợt có một tia hoảng hốt.

(*Trong hoang mạc Tây Bắc Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là Hồ dương hoặc Hồ đồng, có sức chống chịu mạnh mẽ đối với khô hạn, khí hậu thay đổi ác liệt và đất mặn.)

“Vòm trời xanh ngát nhạn Hồ bay

Thiếu nữ mĩ miều chăn thả cừu.”

Thời thơ ấu như ảo ảnh bất giác hiện lên trong đầu, tựa như nghe thấy bài ca du mục trong nắng chiều.

Một trận dịch ập đến đã cướp đi sinh mệnh của mẫu thân và gia gia, người trong bộ lạc chết la liệt, những kẻ may mắn sống sót thì cướp tiền vô chủ, Ai Đạt cũng trở thành cô nhi như hắn làm việc vặt kiếm miếng ăn. Ngày ngày vất vả dưới cái nắng cắt da cắt thịt, lúc lên bảy đã có thể cưỡi ngựa thành thạo xuất sắc, quá biết dùng còi điều khiển chó chăn cừu, học săn thú cắt cỏ di chuyển, cho rằng cả đời sẽ mãi như thế ở vùng quê.

Cho đến một ngày, khi cận thần của Sơ Lặc tìm đến hắn.

Xưng vị vương tử nghe thật nực cười, nhưng hồi đầu hắn đã mừng rỡ như điên, nào biết được có thứ gì cài cắm vào số mệnh. Đứa trẻ ngây thơ đâu có thể nghĩ đến mạch nước ngầm dưới sự phù phiếm, sớm đã bị cái danh hão che mờ đôi mắt.

Vừa vào vương phủ đã phải tập luyện dưới áp lực rất lớn, lịch trình dày đặc nghiêm nghị, khiến người đã quen tự do trên thảo nguyên không chịu nổi trói buộc, mấy độ chạy trốn nhưng đều bị bắt về lại, hắn đau đớn cũng không hiểu nổi, lại không thể không học tiếp, phải đến mấy năm sau khi ở phương Bắc mới biết được nguyên do.

Hai quốc chủ đương thời bị ám sát, bách tính căm phẫn phản kháng, quần thần run rẩy sợ hãi, cục diện bế tắc lâm vào loạn khuynh quốc. Lúc này Sơ Lặc thanh thế long trọng, nhưng những ngày đó mưa gió bấp bênh ngai vàng để trống, không ai dám leo lên kế vị.

Phụ thân từ nước ngoài tìm về thừa kế quốc chủ, hành vi danh tiếng của Tiêu Dao vương đệ đã giải trừ nghi hoặc ở Thiên Sơn, dâng biểu xưng thần, đút lót tiền tài tơ lụa, rốt cuộc cũng mua chuộc được tả sứ Thiên Sơn nói tốt trước mặt giáo vương, dừng cuộc ám sát lại. Rồi sau đó để thể hiện sự cung thuận, ông ta tự nguyện đưa con ruột vào giáo làm con tin.

Suy cho cùng vẫn còn trẻ xốc nổi, nghe xong đầu đuôi sự việc, thiếu niên nhìn người trung niên mái tóc muối tiêu mặc vương phục mà cười lạnh. Sự ngưỡng mộ dành cho người này đã bị bào mòn về con số không trong quá trình huấn luyện vốn không thuộc về mình, nam nhân trước mắt không có chút tình cảm huyết thống cha con gì với hắn, hắn vỏn vẹn chỉ là một quân cờ.

“Ông tìm ta về chỉ vì ngày hôm nay sao?”

“Cứ coi là thế đi.” Chu toàn giữa quốc dân và cường quyền, sự mệt nhọc đã thay thế cho dáng vẻ ung dung, trái ngược với mật thất, nam nhân ở sau bàn ngọc nhìn kỹ trong bóng tối, ánh mắt phức tạp tối tăm.

“Trước đây ông nên sinh thêm nhiều đứa mới phải.” Hắn cười nhạo không chút lưu tình, “Nếu không làm sao đủ giết.”

“Nếu cơ trí thì chưa chắc sẽ chết, tổ tiên Sơ Lặc sẽ che chở ngươi.”

Tổ tiên… Hắn há miệng cười to, nam nhân lại như không nghe thấy, bỏ qua sự thất thố quay về đề tài chính.

“Ta cho rằng Thiên Sơn sẽ thích một con tin vô năng hơn.”

“Ngươi không phải đi làm con tin.”

“Khó lắm.” Hắn rất bất ngờ, “Còn có lựa chọn gì tốt hơn con tin?”

Im lặng một lúc lâu, nam nhân trầm giọng nói, “Ngươi sẽ được coi như lưu dân Tây Vực bị đưa vào Chiến Nô doanh, con đường về sau hoàn toàn dựa vào chính mình.”

Một lưu dân không có thân phận, “Xem ra cũng hợp với ta nhỉ.”

Rồi hắn trơ tráo châm chọc, “Con tin xui xẻo đó là ai?”

“Ai Đạt.”

Vừa nghe thấy thế, lập tức trong mắt dấy lên lửa giận, “Không thể là cậu ta được! Đổi ngay!”

“Không một ai thích hợp hơn hắn cả.” Xem nhẹ cơn tức giận của thiếu niên, nam nhân đỡ bàn đứng dậy, “Ngươi cũng không có tư cách ra lệnh cho ta.”

“Ta bán mạng thay ông còn chưa đủ sao?” Nhịn rồi lại nhịn, thiếu niên nghiến răng nói, “Đừng có quá đáng như thế.”

“Hắn là người cùng vào với ngươi, lại cùng được dạy dỗ, nếu là kẻ khác sẽ không gạt được Thiên Sơn.”

“Thế thì sao, cậu ta đã bị ta làm liên lụy nhiều rồi, chẳng lẽ…” Bỗng thiếu niên khựng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Là ông cố ý, năm đó lúc đón ta về đã chuẩn bị xong xuôi kế hoạch rồi!”

Quá ngu xuẩn, vì sao hắn không nghĩ ra chứ.

Ai Đạt cũng là cô nhi như hắn, tuổi tác xấp xỉ vóc dáng tương đương, cùng được đưa vào vương phủ cấm đi ra ngoài. Kế sách thay mận đổi đào đã bắt đầu tìm cách từ lâu, nếu không tên cận thần Sơ Lặc kia há sẽ đáp ứng thỉnh cầu của hắn cho phép dẫn theo Ai Đạt.

Gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, thiếu niên cố kìm nén cơn cuồng nộ.

“Chuyện của Sơ Lặc không liên quan đến Ai Đạt, ta làm lưu dân hay con tin đều mặc ông sắp đặt, thả cậu ta đi đi.”

Không nhìn thấy vẻ mặt u ám của nam nhân, chỉ nghe thấy lời cự tuyệt không cho phép thay đổi: “Không thể.”

Hắn bặm trợn nhìn chằm chằm đối phương, “Vậy đừng hòng ta làm theo ý ông.”

“Ngươi không có lựa chọn nào khác cả.” Nam nhân lạnh lùng đến vô tình, “Đừng quên trong người ngươi chảy dòng máu vương thất Sơ Lặc, dù đầu hàng thì Ma giáo cũng sẽ không tin, hắn sẽ còn chết nhanh hơn.”

“Ai Đạt là bằng hữu của ta!” Cậu thiếu niên quát lớn, sự căm phẫn ngập tràn suýt nữa mất đi kiềm chế, “Cậu ta không giống ta, không phải sinh ra để bị ông lợi dụng!”

Bờ vai nam nhân khẽ động, đứng sóng đôi một lúc lâu, cuối cùng ông ta cũng trả lời.

“Ta sẽ dùng tiền hối lộ Tả sứ, để hắn được sống tốt ở Thiên Sơn, bảo vệ tính mạng hắn.”

Ngây thơ biết bao, ấy vậy mà hắn lại tin, có lẽ là vì không thể không tin.

Rồi sau đó, Ai Đạt chết.

Lên núi chỉ mới ba tháng, vì một chút chuyện nhỏ mà bị Hiêu trưởng lão làm nhục rồi cứ thế chết đi, đồng bạn ngày xưa sống nương tựa lẫn nhau lại chết yểu như vậy, mạng sống bé không khác như cỏ rác. Bước ra khỏi Tôi Phong doanh biết được tin này thì đã là một năm sau, ngay đến chỗ chôn cũng không thể tìm ra.

“Ngươi đang đốt giấy cho ai thế?” Ánh lửa chợt sáng chợt tắt liếm lấy tờ tiền vàng mã, thiếu niên tuấn tú khẽ hỏi.

“Người huynh đệ của ta.”

Có một con chim đậu trên ngọn cây trong bóng tối, lẳng lặng nhìn ánh lửa dưới tàng cây, không hót cũng không gáy.

“Hy vọng sau này ta cũng có phần.”

“Phi.” Không chút nghĩ ngợi nhổ một bãi nước bọt, hắn nhận định như đinh chém sát, “Nói lời ngu ngốc gì đấy, ngươi sẽ không chết.”

Ném tờ tiền giấy cuối cùng đi, gió cuốn tro bụi bốc thẳng lên cao, hòa vào bóng đêm đen kịt.

Mật sứ đem thông tin về được viết bằng khẩu lệnh, phải hơ nến mới đọc ra được, trong hoàng hôn mờ mờ, quyền lực tranh đoạt kịch liệt nhất ở Thiên Sơn đang âm thầm được tiết lộ.

Người duy nhất có chung dòng máu trên đời này với hắn, ba ngày trước đã chết vì bệnh.

Chết cũng tốt, Thiên Minh đã đánh hơi được manh mối rồi, nếu người kia còn sống thì khó mà không bị kiềm chế, cho nên… chết lúc này quả thật rất đúng lúc.

Một tiếng gáy đêm cắt ngang luồn suy nghĩ, hắn phát hiện bốn phía đã rơi vào bóng tối, nến đã cháy hết, đèn đuốc tắt lịm, không biết đã ngẩn người bao lâu rồi. Đột nhiên rất muốn tìm người uống rượu, song lúc đứng dậy mới sực nhớ Thù Ảnh đã rời khỏi Thiên Sơn, đi ngay trong đêm, im lặng quay về Trung Nguyên, vội vã gấp gáp cứ như sợ sẽ do dự đổi ý.

Hắn từ từ ngồi xuống lại.

Huynh đệ sinh tử không từ mà biệt đã rời xa, song hắn lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ vì đi cùng còn có đối thủ hắn kiêng dè nhất. Xưa nay Ca Dạ vô cùng khó đoán, dù Thù Ảnh là ảnh vệ nàng nể trọng nhất, nhưng hắn vẫn không nắm chắc được phần thắng.

Mất đi giáo vương, nội đấu đạt đến đỉnh điểm, Tuyết sứ không rõ lập trường chính là đại họa trong lòng, ngộ nhỡ tham gia vào tranh đấu giành ghế ngọc thì ắt sẽ không tha cho Thù Ảnh thân thiết với hắn, cánh tay đắc lực biến thành cái dằm sát nách, khó mà nói cô ta sẽ không ra đòn nặng, với sự độc ác của Ca Dạ, chưa chắc Thù Ảnh đã thoát khỏi.

Trừ phi có thể đưa người đi trước một bước, bầu bạn nhiều năm, Thù Ảnh quá rõ với những thủ đoạn bí sách, lại là thuộc hạ được Ca Dạ ủng hộ yêu mến nhất, nếu có thể cặp tay thì thật sự như hổ thêm cánh. Đáng tiếc hắn ta lại quá trọng tình, vì nữ nhân kia mà đến ao ước tự do nhiều năm cũng bỏ qua, nếu không Ca Dạ cũng đã chết dưới chưởng của giáo vương rồi, tốt biết mấy.

Nên vui mới phải.

Không phải sát tâm báo thù của Ca Dạ thì nhất định bản thân sẽ rơi vào tử cục mặc người gây khó dễ, trở thành quân cờ trong tay như Thiên Minh; nếu không phải Thiên Minh sốt ruột bức ép Ca Dạ, tất sẽ đối mặt với thực tế hai người kết đồng minh, dựa vào thủ đoạn nắm trong tay ba mươi sáu nước của cô ta, dù người có chết thì Sơ Lặc cũng khó tránh khỏi hiểm họa vong quốc… Dẫu gì đó cũng là cố quốc huyết mạch của hắn.

May mà Ca Dạ còn muốn diệt trừ giáo vương hơn cả hắn, may mà cô ta quá thuần khiết không dễ bị thuyết phục, may mà Thù Ảnh thuyết phục được cô ta rời giáo, may mà người kia chết kịp thời như vậy…

Nhưng song song với vui mừng, đáy lòng lại cảm thấy trống rỗng.

Rõ ràng là căm hận.

Trong khoảnh khắc cuối cùng rời khỏi Sơ Lặc, mơ hồ có thể cảm nhận được có người đang nhìn ở sau rèm, nhưng hắn không hề ngoái đầu, chỉ nhìn chằm chằm đoàn xe phía trước, thiếu niên mặc đồ gấm ngồi ngay ngắn bên trong là huynh đệ đi làm con tin thay hắn.

Sau khi trở thành Nguyệt sứ, hắn dần dà biết được rất nhiều chuyện.

Quả thật người kia đã hối lộ kim châu bí bảo cho Tả sứ, nhưng lại cố ý để Tả sứ tiết lộ với Hiêu trưởng lão lòng trái tâm nguyện, khiến ông ta nổi nóng trước sự bất công coi thường của Sơ Lặc, cố ý gây hấn cho hả giận, Ai Đạt thật sự chết vì vô tội. Con tin giả sống lâu ngày nào thì nguy hiểm bị bại lộ lại nhiều thêm ngày đó, Ma giáo có vô số ám gian ở ba mươi sáu nước, chỉ có người chết mới có thể đảm bảo được an toàn, ngay từ đầu đây đã là thế cục định trước hồi kết.

Không biết Ai Đạt có từng oán hận bản thân phải chết mà không được lựa chọn không, cũng như hắn không cách nào tránh khỏi sinh tồn. Giờ đây ngồi trên ghế ngọc cao vời vợi, nhưng chỉ muốn cùng bằng hữu chăn dê vắt sữa trên thảo nguyên, lùa chó đánh cược uống rượu, không buồn không lo giết thời gian, phủ trên đồng xanh là bầu trời mùa xuân trong vắt lại mỏng, có hai thiếu niên sóng vai núp sau phiến đá nhìn lén thợ săn dây dưa cùng người yêu.

“Giáo vương đang cười gì thế?” Một bàn tay mềm mại đè lên trán, dịu dàng hỏi.

Đôi mắt gian xảo khẽ nhắm lại, nét mặt có vẻ kỳ lạ, vừa hoài niệm lại buồn rầu, không hề trả lời câu hỏi.

Giai nhân ấn xuống bả vai, ngoan ngoãn dừng miệng, một lúc lâu sau bất chợt người tưởng chừng đã ngủ lại mở miệng.

“Tử Túc chết rồi.”

Bàn tay trên vai run lên, đổi thành đấm nhẹ lên cổ.

“Chúc mừng giáo vương đã trừ khử được một tâm phúc đại họa.”

“Một canh giờ trước đầu của cô ta được đưa đến cạnh ta, nếu không phải vẻ mặt quá đáng sợ thì ta rất muốn dẫn nàng đi xem.” Lời nói mệt mỏi đầy ung dung tùy ý, “Cô ta rất yêu dung mạo mình, nên ta đã dặn riêng để lại gương mặt, phấn màu không hề bị lem.”

Nhắm mắt lại, đầu ngón tay lại chạm đúng lên khóe môi yêu kiều, “Rất đẹp, cũng giống nàng vậy.”

“Yên Dung sao dám so sánh với Hoa sứ.”

Cửu Vi cười một tiếng như thể rất thú vị, “Người chết sao có thể so được với người sống.”

“Giáo vương nói đúng.”

“Hồi còn sống cô ta cũng từng là người tình của ta, dù gì cũng có mấy phần tình cảm, ta đã an bài ba ngày sau hạ táng, nàng đoán xem sẽ có bao nhiêu người đưa tiễn?”

“Yên Dung ngu dốt, không đoán ra được.”

Nam nhân híp mắt, nửa thật nửa giả nhạo báng, “Yên Dung là người thông minh hiểu tình đời, làm gì có chuyện không đoán ra, hay là không muốn nói?”

Sóng thu trong mắt giai nhân dao động, nàng ta khẽ rũ thấp đầu, “Giáo vương biết rõ sau khi Hoa sứ chết tất sẽ lạnh lẽo thê lương, cần gì phải hỏi.”

Mạng người trên Thiên Sơn là thứ rẻ rúng nhất, một khi đã chết thì sẽ không còn ai quan tâm nữa, bất kể lúc sống là nhân vật thế nào, tất cả đều trở thành kẻ thất bại không đáng nhắc đến.

“Ta cho là Tử Túc cũng đã từng nhúng tay vào rất nhiều, có lẽ có điều khác biệt.”

Kiều dung khẽ đùa, “Giáo vương đúng là biết nói đùa, lương tâm của nam nhân đều thắt trên gối, người đã xuống hoàng tuyền rồi, nào có dư tình gì.”

Cửu Vi cười to, “Nói đúng là lạnh lùng, đã như vậy thì nàng tiễn cô ta đoạn đường cuối thay ta đi, cũng coi như làm chuyện tốt.”

“Thiếp ư?” Nụ cười cứng lại.

                         

“Không phải nàng từng học mị thuật với cô ta sao, cũng không hẳn là xa lạ.”

Lập tức mồ hôi lạnh toát ra, Yên Dung không cười nổi nữa, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống.

“Giáo vương thứ tội!”

“Tội?” Cửu Vi xoay mình ngồi dậy, như cười như không, “Tội gì?”

Nhớ đến những thủ đoạn vô cùng tàn khóc của giáo vương gần đây, đầu lưỡi như bị đông lại.

“Tội âm thầm báo tin cho cô ta? Tội nhận phấn ngọc nhện tim rắn? Tội định trộm lệnh tỉ tùy thân của ta? Hay là tội giết chết đồng bạn sắp khám phá ra thân phận của nàng?” Cửu Vi nhếch mép, trong đôi mắt hẹp dài chợt lóe lên sát khí, “Nhắc đến đây, xem ra nàng cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt.”

Ngón tay trượt lên cổ ngọc khẽ thở dài, khơi dậy cơn run rẩy không ngừng, “Dịu dàng đúng là lớp vỏ bọc tốt, ai mà tưởng được nàng không có chút võ công nào lại có thể giết người?” Tiện tay tháo chiếc nhẫn bình thường trên ngón tay xuống, lôi viên đá quý ra, một chiếc gai nhọn cực nhỏ lóe sáng lên, “Ta còn đang đợi nàng ra tay đây.”

“Yên Dung không dám.” Sợ hãi quỳ rạp dưới đất, nàng ta dập đầu nức nở, “Yên Dung bị tình thế ép bức, đúng là có thuận theo nhưng không tiết lộ một tin tức quan trọng nào, phấn độc cũng bị khóa trong tráp, tuyệt đối không có nửa ý muốn làm hại, xin giáo vương minh giám.”

Gương mặt tái nhợt như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, “Yên Dung thật sự chỉ mong được giáo vương quyến luyến sủng ái không rời xa, chỉ cầu yên ổn sống qua ngày, nhưng Hoa sứ lại cứ bức ép, sinh tử lưỡng nan, không thể không lá mặt lá trái…”

Từ sau khi Ca Dạ rời giáo, dã tâm dục vọng của Thiên Minh rơi vào khoảng không, tức giận cam hận ngập tràn, phát tiết lên cơ thể Yên Dung có dung mạo tương tự Ca Dạ, ngược đãi trên giường không dừng.

Tuy Cửu Vi có nghe thấy, nhưng ngại vì tranh quyền nên không ra mặt bảo vệ, chỉ có thể làm như không thấy.

Tử Túc thấy có thể lợi dụng thân phận của Yên Dung, bèn âm thầm chỉ điểm vài chiêu mị thuật, cộng thêm cúi đầu thuần phục dùng mọi cách xin xỏ cho qua, cuối cùng là đầu thăm dò, sau lại bị chỉ thị nằm vùng bên cạnh Cửu Vi. Hắn lạnh lùng đứng xem người ta giám thị, đúng là cô ta không có gì sai, lúc ngủ cùng cũng rất mềm mại vui vẻ, nếu giết cũng thật đáng tiếc.

Khóc lóc kể khổ cũng không nghe vào được bao nhiêu, Cửu Vi chăm chú nhìn một hồi lâu, đột nhiên chà xát gò má, nhìn gương mặt khóc tỉ tê xin tha, thật là… có sự quái dị khó chịu khó nói, hắn đi mấy bước rồi cuối cùng cũng quyết định.

“Cho nàng một ngày thu dọn đồ đạc, đến Giang Nam tìm Thù Ảnh, từ nay về sau sinh tử của nàng đều do hắn quyết định.” Cửu Vi nhấc mắt ra hiệu người hầu, trước khi đi còn ném lại một câu cảnh cáo không mặn không nhạt.

“Nếu ta là nàng, ta sẽ rất giỏi dùng gương mặt này.”

Chương trước
Chương sau