Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Trao Em Thế Giới Lý Tưởng – Chương 52

Bên dưới màn hình tối đen xuất hiện một hàng chữ nhỏ —— “video đang được kết nối”.

Chờ một lúc, Từ Yến Thời ngồi thẳng người dậy, giơ tay nới cổ áo sơ mi ra, ngực lõm xuống như ẩn như hiện, sau đó giơ cao điện thoại để nửa người lọt vào ống kính, đợi bên kia kết nối.

Một giây, hai giây… hình ảnh thay đổi.

Nhất thời trên màn hình điện thoại xuất hiện năm sáu cái đầu chen chúc nhau, năm sáu đôi mắt tò mò nhìn anh không chớp mắt…

Người trong video cổ áo xộc xệch, ngực phập phồng lên xuống…

Lão đại đang làm gì vậy? Cao Lãnh và Vưu Trí đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hiểu ý, cùng là đàn ông nên quá hiểu trạng thái gì rồi. Rốt cuộc lão đại vẫn là đàn ông, bình thường có lạnh lùng đến mấy hay cấm dục tới đâu, thì khi về đêm không người ở bên cũng có nhu cầu sinh lý.

Cao Lãnh tự cho là thông minh nhủ bụng: may là bọn họ đấy, chứ nhỡ là Hướng Viên thì sao? Suýt nữa lão đại đã bị nhìn thấy hết rồi, mất mặt quá đi.

Từ Yến Thời lập tức tắt “nắng”, ném điện thoại lên bàn, gập người lại hai tay chống lên đầu gối, nhìn vào mấy cái đầu đang không biết làm sao ở đối diện, giọng cũng lạnh đi: “Chuyện gì?”

Người đàn ông bị phá rối chuyện tốt, nghe thấy rõ là rất khó chịu. Vậy thì làm sao mà nói với anh là Hướng Viên thua trò “nói thật hay mạo hiểm” nhưng lại chơi xấu bỏ chạy đi trả tiền đây.

Mọi người nhanh trí cùng lúc đẩy Cao Lãnh và Thi Thiên Hữu ra.

Vì sao? Vưu Trí giải thích cho Tiết Dật Trình mới đến, “Vì lão đại từng nói, anh ấy không so đo với hai loại người này bao giờ.”

Tiết Dật Trình ngơ ngác nhìn người đàn ông xuất chúng từ bề ngoài đến khí chất trong ống kính, lắp bắp hỏi: “Hai… hai loại người nào?”

Đầu tiên Vưu Trí chỉ vào Cao Lãnh, “Thiểu năng.” Rồi lại chỉ sang Thi Thiên Hữu: “Và ‘đàn bà’.”

Tiết Dật Trình: “…”

Rõ ràng, Cao Lãnh và Thi Thiên Hữu đều khá sợ vị lão gia này, nếu giờ có người đưa khăn cho thì họ chỉ hận không thể vặn xoắn nó.

Bỗng điện thoại bị người khác cướp lấy, Trần Thư nhìn không đặng, lời ít ý nhiều giải thích với người bên kia: “Bọn họ chơi trò “nói thật hay mạo hiểm”, Hướng Viên thua, chơi xấu chạy đi tính tiền.”

Màn hình thay đổi, biến thành Lâm Khanh Khanh và Trần Thư.

Từ Yến Thời ung dung cài lại nút áo sơ mi, lúc này mới cầm điện thoại trên bàn lên, chĩa ống kính vào mình, “Cô ấy thua gì?”

“Còn có thể là gì nữa?” Cô nàng cười, “Thì mấy kiểu như ‘em thích anh em yêu anh’ thôi.”

Vừa dứt lời, Trần Thư lập tức liếc nhìn ra sau.

Đúng lúc Hướng Viên quay lại, cô không mặc áo khoác, áo len bó sát rất có ý vị, người chợt thoáng vụt qua trước ống kính. Trong video, hình như gương mặt đó nhỏ đi một chút, trông có vẻ uống không ít, hai má đỏ hây hây, dường như đang tìm điện thoại trên bàn.

Từ Yến Thời ngồi xuống sofa, lẳng lặng nhìn bóng người đã lâu không gặp trong ống kính, nhìn chăm chú không chớp mắt.

Trong video có tiếng sột soạt, Từ Yến Thời nghe thấy chất giọng êm tai của cô, mù mờ hỏi: “Điện thoại của tôi đâu rồi?”

Ống kính rung lắc, màn hình chợt tối mấy giây, bỗng Trần Thư chuyển sang camera sau, nhắm thẳng ống kính vào Hướng Viên, đảo một lượt từ trên xuống dưới rồi nói với Từ Yến Thời: “Cho cậu phúc lợi đây, hôm nay là Tiểu Viên ngực tấn công mông phòng thủ, vóc dáng quá chuẩn, vừa nãy còn có mấy anh trai bàn bên đến bắt chuyện xin số đấy.”

Một giây sau đó, điện thoại bị Hướng Viên đoạt lấy, hình như cô cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh. Cô gái trên màn hình đã uống chút rượu, môi đỏ răng trắng nhỏ giọng hỏi anh: “Anh… vẫn chưa ngủ ạ?”

Từ Yến Thời mệt mỏi ngã người ra sau, dáng vẻ ngà ngà say, mắt ngậm ý cười nhìn cô, thấp giọng đáp, “Có người muốn xin Wechat của em à? Có cho không?”

Hướng Viên ngẩn người, chợt nhớ ra lần trước anh cũng bị người ta xin số, thế là tức tối nhìn người đàn ông trong điện thoại, “Em cũng đâu phải anh mà cô gái nào xin cũng cho.”

Từ Yến Thời bật cười vẻ bất đắc dĩ: “Biết điều gì là quan trọng nhất trong yêu xa không?”

Hở? Bỗng bị anh đổi chủ đề làm Hướng Viên không phản ứng kịp, tiếp lời anh hỏi, “Là gì?”

“Tin tưởng.” Người đàn ông giơ cao điện thoại nghiêng người tới trước, cầm bao thuốc trên bàn lên, đập mấy cái vào bao thuốc rồi bất thình lình liếc cô, đưa thuốc lên miệng rồi nói, “Nếu không sẽ chóng chia tay.”

“Vậy anh còn hỏi làm gì.” Hướng Viên lẩm bẩm.

“Hỏi, nhưng anh không giận.” Anh rít một hơi, cúi đầu búng tàn thuốc, trong video khói mù lượn lờ, “Nếu anh tức giận thì đã không hỏi như vậy.”

Thật ra lúc Trần Thư nói thì trong lòng anh biết Hướng Viên sẽ không cho, đây cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu không hỏi thì không biết Hướng Viên có nghĩ anh lạnh nhạt quá không, hay là quá tự tin? Thế nên anh vẫn tôn trọng hỏi, ai biết lại làm cô nhớ tới chuyện lúc trước mà mất hứng.

Anh bèn giải thích rõ ràng đầu đuôi chuyện của cô gái kia, hơn nữa, sau khi thêm Wechat thì anh đã từ chối thẳng, trong ngày hôm ấy cô gái đó cũng xóa số anh, anh cho rằng cô sẽ không để ý chuyện này.

“Có thể cũng do anh không có kinh nghiệm,” Từ Yến Thời cúi đầu cười giễu, dập tắt điếu thuốc, “Đây là lần đầu anh hẹn hò với một người, em thông cảm được không?”

Anh đã nói đến mức này rồi thì còn có thể thế nào được nữa, Hướng Viên phát hiện người đàn ông này thật sự quá biết dụ dỗ, chỉ vài ba lời đã làm cô lệch khỏi dự tính ban đầu.

Cô gật đầu, “Không phải hôm nay anh lại uống đấy chứ?”

“Đi gặp mấy khách hàng,” Từ Yến Thời ừ đáp, cầm bật lửa trong tay chơi, “Trần Thư nói em thua nhưng giở trò xấu, sao không gọi điện cho anh?”

“Không phải,” Hướng Viên ảo não gãi tóc, “Em tưởng anh ngủ rồi, sợ làm phiền anh nghỉ ngơi, hẳn mấy hôm nay anh mệt lắm đúng không?”

“Không phải bây giờ đã gọi điện đây rồi sao?”

Ý là, bây giờ em có thể nói.

Hướng Viên nhìn anh linh hoạt xoay bật lửa thật nhanh giữa các ngón tay, trông không khác gì làm ảo thuật, lúc thì ở trên mu, lúc lại nằm trong lòng bàn tay. Trong đêm đen có một ngọn lửa nhỏ đột nhiên chập chờn nhảy múa.

Hướng Viên im lặng nhìn. Thật ra cô khá xấu hổ, chưa từng nói thẳng những lời như vậy bao giờ.

“Soạt”, Từ Yến Thời đậy nắp lại tắt lửa, “Ghi nợ đấy, lần sau nói ngay trước mặt.”

Hướng Viên như gỡ được gánh nặng, “Vâng.”

Từ Yến Thời cười cười, lại bật bật lửa lên, “Cho em xem thứ này.”

Người đàn ông trong màn hình rời đi một hồi, đến lúc quay lại thì trong tay đã có thêm một chiếc bình không rõ nguồn gốc, Hướng Viên nhìn mãi mới nhận ra là bình bơm ga cho bật lửa, ngay lập tức cho rằng anh uống say, hai giờ sáng lại biểu diễn cho mình xem cách bơm ga vào bật lửa.

Chỉ thấy anh một tay giơ điện thoại, một tay đặt khay ở chính giữa, trên khay hình như còn có một lớp nước mỏng và chút chất lỏng màu xanh biếc – theo anh nói thì đó là nước rửa tay, sau đó anh chầm chậm đổ ga bật lửa vào nước, chỉ chốc lát trong khay đã nổi bong bóng, từ từ phồng lên.

Rồi anh nhúng tay vào trong đó, sau đấy dùng khăn giấy lau sạch tay, cuối cùng nhìn vào điện thoại mà nói, “Bắt đầu.”

Chỉ thấy anh cầm bật lửa đặt dưới tay mình, đè xuống bánh xe.

Lập tức trong màn hình “bùng” lên một phát, lòng bàn tay anh bất ngờ vụt sáng, trong chớp mắt cả phòng vụt sáng. Một ngọn lửa vù vù bốc cháy bàn tay anh, trông như tiết mục ảo thuật ánh lửa từng biểu diễn trong đêm xuân năm ngoái.

Anh lật ngửa lòng bàn tay lại, nhìn từ xa không khác gì một quả cầu lửa nho nhỏ giữa vũ trụ.

Hướng Viên kinh hãi, “Anh điên hả? Dập lửa nhanh lên!”

Anh bật cười, nhẹ nhàng phủi tay dập lửa, “Không đau, ảo thuật thôi mà.”

Thao tác khá đơn giản, thời gian trước lúc đi xã giao với Lâm Khải Thụy, anh có học được từ một nhà ảo thuật, nghĩ lúc rảnh có thể trêu cô một chút.

“Nhìn thấy chưa?”

Hướng Viên thấy rồi, là quả cầu lửa được anh bưng trong bàn tay.

Cô cũng biết anh đang dỗ mình, lòng chợt siết chặt, cả cơ thể như bị đặt trên dây thép, cảm thấy đau lòng vì anh đi trên lớp băng mỏng như thế.

Cô cẩn thận hít một hơi, chóp mũi chua xót, gọi tên anh: “Từ Yến Thời.”

“Ừ?” Người đàn ông vô thức nhìn vào video, thấy cô như thế thì mỉm cười: “Không phải vì vậy mà cảm động rồi chứ? Chỉ là trò ảo thuật nhỏ thôi mà, mấy tên kia chưa làm như vậy vì em bao giờ à?”

Có ai điên mà tự đốt mình chơi không.

“…”

Sự cảm động của Hướng Viên đã bị một câu của anh dập tắt.

Anh nín cười ngồi dựa vào ghế nhìn cô.

Hướng Viên nói chúc ngủ ngon xong thì hai người mới tắt video, lúc này Từ Yến Thời ngồi trên sofa mới chống chân cắn răng cúi đầu xuống, nhéo cổ tay mỏi nhừ, miệng hít hà khí lạnh, lòng bàn tay đau rát.

Vẫn khá là đau.

***

Gần đây trong tay Từ Yến Thời không có dự án nào, Lâm Khải Thụy bèn kéo anh đi nhậu cả ngày lẫn đêm. Tất Vân Đào cũng bóng gió khuyên Lâm Khải Thụy, nói Từ Yến Thời không thích hợp xã giao, đừng ép anh đi nữa.

Nhưng lời này lại chọc tức Lâm Khải Thụy, ông ta thở hổn hển trợn mắt quát anh ta: “Có ai trời sinh đã thích hợp với xã giao không hả? Sếp cậu bẩm sinh là chai rượu chắc? Cậu có biết lúc tôi mới đến Thượng Hải, ngay cả bia tôi cũng không uống được không!”

Tất Vân Đào bị dọa sợ, run run thấp giọng phản bác: “Có phải do em ép anh uống đâu.”

Lâm Khải Thụy càng nổi nóng, dúi đầu anh ta liên tục, “Tôi không uống thì ai uống hả? Cậu nói tôi nghe, bây giờ có làm nghề gì mà không đi tiếp khách không? Muốn sống ở Thượng Hải thì cậu phải có kỹ năng của mình. Cậu ấy, cái gì cũng không được, nhưng cậu cũng có cái được hơn người khác. Mẹ nó chứ, cậu chính là người dù nhặt rác cũng phải nhanh nhất sạch sẽ nhất, cả một thành phố lớn như vậy, chẳng lẽ không cần một lao công hả?”

Tất Vân Đào dứt khoát im lặng, bĩu môi nhìn ông ta.

Lâm Khải Thụy đạp anh ta một phát: “Cút đi.”

Con người Lâm Khải Thụy hơi không tim không phổi, nói ông ta tốt thì tốt thật, nhưng nói ông ta xấu cũng không ngoa. Đi theo một người như vậy, mấy năm nay Tất Vân Đào không khác gì gần vua như gần cọp.

Dùng lời Lâm Khải Thụy tự nói thì chính là, các người quản tôi chen chúc trên xe buýt, thuê xe ô tô hay ngồi máy bay làm gì, mà cho dù là bò thì tôi cũng có thể bò đến La Mã. Quá trình có quan trọng không? Không hề, ông ta chỉ quan tâm đến kết quả. Cho nên mấy năm nay, Tất Vân Đào cũng đã thấy ông ta không chừa thủ đoạn nào, cũng vì vậy mà đắc tội với không ít người.

Cho tới nay Lâm Khải Thụy không tin có người không nhiễm bụi trần, sống không thẹn với lòng. Ông ta chưa bao giờ nghe lọt tai những lời khuyên self-help liên quan đến ước mơ. Nếu một người có thể sống trong ánh sáng thì chắc chắn người này không thú vị, cuộc sống cũng vô vị, chẳng khác gì một bóng đèn trăm ngàn oát, đi đến đâu cũng *xoẹt xoẹt* tỏa ra ánh sáng chói lọi của Giê-su.

Mà rất rõ ràng, sau mấy ngày xã giao tiếp khách, Từ Yến Thời không phải là kiểu người vô vị đó. Anh có thể tiếp lời nói đùa giữa cánh đàn ông với nhau, dù không nói nhiều nhưng câu nào câu nấy khá rút gọn, không để bầu không khí sượng sùng. Uống rượu với sếp, nói chuyện cẩn thận, ăn uống thoải mái, hút thuốc thả lỏng, vô cùng ăn ý với ông, khi ánh mắt hai người chạm nhau là đã biết trong lòng đối phương nghĩ gì rồi.

Hơn nữa Từ Yến Thời không bao giờ hỏi vì sao. Dù có nghi ngờ thì anh vẫn luôn im lặng quan sát theo thói quen. Bao gồm cả lần trước ông ta không nén nổi mà “làm” với bạn gái trong xe, Từ Yến Thời cũng tự giác đi qua một bên hút thuốc.

Sau ngày hôm đó anh không đi xe của ông ta nữa, lúc ấy Lâm Khải Thụy cảm thấy chắc chắn người này là xử nam, muốn tìm một người “khai bao” cho anh, song lần đầu tiên lại bị anh sầm mặt từ chối. Xét về mặt đời sống thì Lâm Khải Thụy và Từ Yến Thời không phải người chung đường, nhưng trong công tác, Lâm Khải Thụy cảm thấy mình rất ăn ý với Từ Yến Thời. Ông ta lăn lộn ở Thượng Hải đã mười mấy năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được người đúng khẩu vị như thế.

Còn về cuộc sống riêng tư, ông ta cũng cảm thấy chỉ là vấn đề thời gian.

Từ Yến Thời mang lại cho người ta cảm giác không quá sành sỏi về chuyện tình nam nữ, có điều anh chung đụng với đồng nghiệp nữ khá tốt, nên Lâm Khải Thụy mới nói anh có EQ cao. Đàn ông có EQ cao thì chỉ một ánh mắt cũng có thể nhận ra được những người phụ nữ này thích mình.

Về điểm này, Lâm Khải Thụy khá có kinh nghiệm.

Lâm Khải Thụy gõ vào quả đầu dưa của Tất Vân Đào, “Cậu sợ tôi làm hỏng giám sát Từ của cậu phải không?”

Thật lòng mà nói, đúng là Tất Vân Đào khá lo lắng, nhưng rồi lại nghĩ Từ Yến Thời là nam thần lạnh lùng cấm dục, dù có xấu cũng không thô bỉ như Lâm Khải Thụy, cùng lắm là một người thoái hóa nhã nhặn.

Lâm Khải Thụy nói nhỏ, “Nói thật, giám sát Từ của cậu cũng như tôi thôi, toàn một bụng ý nghĩ xấu, hư hỏng lắm, cậu ăn cơm với cậu ta một lần là tự khắc biết.”

Thật ra không cần đến lúc ăn chung, Tất Vân Đào cũng có thể cảm nhận được sự phúc hắc của Từ Yến Thời.

Thứ sáu, phó giám sát phòng kỹ thuật của Khải Thịnh là Diệp Tư Thấm trở về, mở một cuộc họp toàn ban.

Diệp Tư Thấm đã xem qua sơ yếu lý lịch của Từ Yến Thời rồi, ngoài phần đại học khá xán lạn ra thì kinh nghiệm công việc trong những năm qua không có gì xuất sắc, cho nên cũng không mấy nhiệt tình với anh, dù gì cũng là từ Tây An đến.

Ngoài Diệp Tư Thấm ra, còn có một nhân viên kỳ cựu khác rất bất mãn về anh, chỉ hy vọng anh “ngã gãy chân”.

Tất Vân Đào âm thầm khổ sở, Từ Yến Thời không phải là người thích tranh công đầu, phải ở chung với anh một thời gian mới biết rốt cuộc là anh ưu tú ở mặt nào. Đó là sức hút vô hình đấy.

Nhưng cũng may vì gương mặt đó nên đa số đồng nghiệp trong công ty vẫn chào đón anh.

Diệp Tư Thấm là một người rất cao ngạo, từ nhỏ thành tích đã rất tốt, tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng. Hoàn cảnh gia đình lại không mấy dư dả, vì để chu cấp cho cô đi học mà bố mẹ phải cắn răng làm việc cho đến khi cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Cũng may bây giờ cũng có thể coi như đã báo đáp được bố mẹ, nhưng đối với Diệp Tư Thấm mà nói, những thứ này vẫn chưa đủ.

Có thể nói Lâm Khải Thụy vừa yêu vừa hận Diệp Tư Thấm, trên người cô có một sức mạnh vô hình, dáng dấp đẹp lại còn cao gầy, vừa thông minh lại biết uống rượu, dẫn ra ngoài rất có mặt mũi, nhưng dã tâm của cô lại quá lớn, khó nắm trong lòng bàn tay, không quản được.

Lúc nào cô cũng lạnh lùng coi thường đàn ông con trai.

Khiến người nhìn mà lòng ngứa ngáy.

Diệp Tư Thấm cũng chẳng mấy chú ý đến Từ Yến Thời, thế là Tất Vân Đào trở thành máy chuyển lời giữa hai người bọn họ. Lúc này anh ta vừa  đi ra khỏi văn phòng của Diệp Tư Thấm, Lâm Khải Thụy vô cùng ung dung ngồi trong văn phòng Từ Yến Thời cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, không biết hai người lại đang thầm mưu đồ gì nữa.

Tất Vân Đào đi đến ném tài liệu sang, “Giám đốc Diệp nói phương án này không cần thay đổi.”

Từ Yến Thời ngồi trước máy tính, âu phục vắt lên thành thế, anh ngẩng đầu nhìn Tất Vân Đào rồi ờ một tiếng.

Tất Vân Đào vò đầu bứt tai, “Vậy làm sao bây giờ?”

Lúc này Từ Yến Thời mới quay sang nhìn, cầm phương án hoàn chỉnh lên quét một lượt. Văn phòng yên ắng chỉ nghe thấy tiếng anh gõ bàn phím lạch cạch, Tất Vân Đào cùng Lâm Khải Thụy vô cùng nhàn hạ đưa mắt nhìn nhau, Lâm Khải Thụy nhún vai, ra vẻ “tôi chịu thôi, hai người này tôi không muốn chọc một ai cả”.

Mười phút sau.

Từ Yến Thời lần nữa đưa phương án đã sửa sang cho Tất Vân Đào.

Thì ra anh vừa mới sửa lại? Hơn nữa chỉ mất có vài phút thôi ư? Tất Vân Đào cảm kích đến mức rơi nước mắt, nói mấy lời nịnh hót như là Hoa Đà tái thế này nọ.

“Thần tiên đúng là có tồn tại.”

Tất Vân Đào ôm phương án còn nóng hổi vừa ra lò rời đi.

Hai phút sau.

Ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót cộp cộp dồn dập, Tất Vân Đào lảo đảo đi theo sau, còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì Diệp Tư Thấm đã ném phương án xuống trước mặt Từ Yến Thời cái *phịch*.

“Anh giải thích hộ tôi, đây là ý gì?”

Trông Từ Yến Thời như có vẻ đã sớm liệu được, dựa vào ghế ngồi, tiện tay bấm nút enter ——

Giao diện số liệu màu đen bắt đầu chạy điên cuồng, toàn bộ dữ liệu hệ thống chạy thẳng một mạch xuống dưới, Diệp Tư Thấm không tin nổi nhìn giao diện mật khẩu đã được giải mã kia, ánh mắt tóe lửa dần dần bị cô đè xuống, cắn răng hỏi: “Anh tốn bao nhiêu thời gian để giải mã vậy?”

Từ Yến Thời không thèm ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn vào tài liệu trên tay, “Mười phút.”

Diệp Tư Thấm lạnh lùng nhìn anh một hồi, điều chỉnh lại hơi thở, rồi cô ta cười lạnh, gật đầu liên tục: “Được, tôi đổi.”

Nói rồi cô ta rút lấy tài liệu trên bàn, giẫm giày cao gót vội vã rời đi.

Suốt cả buổi Tất Vân Đào chỉ biết trợn mắt há mồm, thì ra trong mấy phút vừa rồi anh đã trực tiếp giải mã toàn bộ chương trình của cô ấy ư?

Rốt cuộc đầu óc người đàn ông này là bộ xử lý CPU nào thế?

Lâm Khải Thụy vỗ tay đứng lên, “Cậu là người đàn ông đầu tiên để Diệp mỹ nhân của chúng tôi á khẩu đấy.”

Từ Yến Thời hờ hững dựa vào ghế, liếc nhìn ông ta, “Tôi không ngại để anh làm người đầu tiên đâu.”

Lâm Khải Thụy ôm rơm nặng bụng, đi tới khoác vai anh, thấp giọng hỏi: “Buổi tối có một cuộc hẹn đấy, đừng có quên.”

Lâm Khải Thụy là người đàn ông lớn lên từ bàn nhậu, một ngày không nhậu là ông ta vô cùng khó chịu, có lúc thì với khách hàng, có lúc thì cùng bạn bè trong giới. Nhưng cuộc hẹn tối nay lại quan trọng thật, liên quan đến một dự án năm sau, là dự án trực thăng cứu viện.

Lâm Khải Thụy khá thích làm màu trước mặt truyền thông, hô hào mọi người phải làm từ thiện nhiều hơn, phải nghe theo lời kêu gọi của quốc gia.

Đối phương là bạn học cũ của anh ta, Lâm Khải Thụy hẹn rất lâu rồi, rốt cuộc ấn định tối nay cho câu trả lời.

Tất Vân Đào biết Lâm Khải Thụy rất hy vọng vào dự án này, trong mấy cuộc họp đầu năm đều nhấn mạnh chuyện này, giờ vất vả lắm mới có được cơ hội, hèn gì hôm nay Lâm Khải Thụy chải chuốt gọn gàng như vậy.

Mặc vest ba lớp, đầu dầu má phấn, không khác gì một thanh niên mặt búng ra sữa.

Nói xong thời gian địa điểm tối nay, lúc gần đi Lâm Khải Thụy lại điểm danh Tất Vân Đào bảo anh ta cũng đi cùng, sau đó ngâm nga bài hát rời khỏi văn phòng.

Kết quả là, bữa ăn tối nay cũng không vui vẻ gì mấy.

Có thể Tất Vân Đào không hiểu chuyện đối nhân xử thế lắm, nhưng từ lúc đối phương vào cửa thì Từ Yến Thời và Lâm Khải Thụy đã phát giác tối nay không dễ dàng rồi. Tuy nhiên Lâm Khải Thụy là người chu đáo, rốt cuộc cũng dỗ người trước.

Đối phương có bốn năm người, người mặc áo ca rô màu lam mở miệng trước trong số đó chính là bạn đại học của Lâm Khải Thụy, tình cảm của cả hai lúc còn đi học rất tốt, thậm chí sau khi tốt nghiệp, lúc bạn học gặp khó khăn, Lâm Khải Thụy còn từng trợ giúp anh ta không quản phí tổn.

Người áo ca rô màu lam vừa ngồi xuống đã bắt đầu kể khổ, nói chuyện này không dễ làm lắm, hình như lãnh đạo bên kia đã tìm một công ty khác rồi, vốn đã thuyết phục được dự án này là cho bọn họ, nhưng năm nay hiệu ích kinh tế không tốt, các anh cũng biết đấy, bên kia có công ty ra giá thấp, lãnh đạo còn muốn hạ giá xuống nữa, mọi người cũng không dễ làm ăn.

Lâm Khải Thụy vẫn cười híp mắt hỏi: “Vậy các cậu ép giá thế nào? Để xem bọn tôi có thể thấp nhất được bao nhiêu.”

Áo ca rô vừa thấy nói chuyện quá dễ dàng, không được bình thường, thế là bèn vội chuyển đề tài, nói mình cũng không chắc, phải xem lãnh đạo thế nào đã.

Lời này thật sự không có thành ý, Từ Yến Thời biết rõ.

Xem như hóa đơn này đi tong rồi, đối phương đã giao cho nhà khác.

Từ Yến Thời và Lâm Khải Thụy đều không nói tiếp, Tất Vân Đào lại còn như kẻ ngốc tận tình trả giá với đối phương, nói đây là giá vốn thấp nhất của bọn họ rồi, chúng tôi không thể hạ được nữa.

Lâm Khải Thụy dập thuốc, “Tất Vân Đào, im mồm.”

Tất Vân Đào không khác gì công tắc, lập tức ngậm miệng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, một bàn canh thừa thịt nguội cũng chỉ ăn vài đũa. Lúc này Lâm Khải Thụy không cười nữa, hai tay đặt lên bàn, “Bạng Tử, cậu làm chuyện này thật không phúc hậu chút nào, giao tình giữa hai ta kéo dài nhiều năm như thế mà. Ban đầu cậu chạy tới chỗ tôi đòi giá thấp, tôi niệm tình ngày xưa nên lập tức báo giá khởi điểm cho cậu. Nhưng giờ cậu lại nói với tôi cậu không quyết định được chuyện này, còn có giá thấp hơn nữa?”

Lâm Khải Thụy phì cười, nhìn Từ Yến Thời, “Yến Thời, cậu nói xem có công ty nào ngu như vậy không, dù lỗ vốn vẫn làm ăn với người ta không?” Nói tới đây, Lâm Khải Thụy lập tức đạp vào góc bàn, quát lên một tiếng: “Mẹ nó cậu có biết vì dự án này mà bố đây dù chịu lỗ cũng làm với cậu không! Vì sao tôi đồng ý cho cậu, bởi vì cậu nói muốn dựa vào tờ đơn này để lấy được chỉ tiêu năm sau, con bà nó chứ tôi lập tức nói cho cậu biết giá khởi điểm, bây giờ cậu lại nói với tôi có công ty khác thấp hơn, mẹ kiếp cậu dám nói không phải mình dùng tình cảm bạn học cũ để lấy được giá ở chỗ tôi đi! Rồi quay đầu đi tìm công ty khác, dùng giá của tôi báo cho người ta, có phải cậu không ngờ đối phương sẽ đồng ý không, kết quả bây giờ đối phương đồng ý rồi đấy, mẹ nó vì chút tiền hoa hồng kia mà cậu đạp tôi có phải không?”

Từ Yến Thời lạnh lùng ngồi yên không nói gì.

Bạng Tử co ro người lại, đũa rơi xuống đất, lời nói không được rõ ràng: “Lão Thụy à, cậu đừng… kích động, tôi cũng không cố ý đâu. Công ty đó tạm thời lật lọng. Bọn tôi cũng không có cách gì… Tôi thật sự không muốn như vậy đâu, ban đầu tôi đã định tìm cậu nói…”

***

Đêm hôm đấy, Từ Yến Thời và Tất Vân Đào quay về nhà trọ.

Mãi mà Tất Vân Đào vẫn chưa hoàn hồn, thẫn thờ ngồi trên ghế. Từ Yến Thời tắm xong đi ra, vừa đi vừa lau tóc, còn anh ta vẫn dáng vẻ khó hiểu, trông như hốt hoảng: “Cậu nói xem, có phải muốn sống tốt trong giới kinh doanh thì rồi cuối cùng cũng không có bạn bè không?”

Từ Yến Thời lau tóc xong thì ném khăn qua một bên, châm thuốc, dựa vào cửa sổ nói: “Không biết.”

Có điều quả thật hôm đó đã cho anh một bài học, có lẽ đôi khi người ta giả vờ hồ đồ sẽ vui vẻ hơn.

Sau chuyện này, Lâm Khải Thụy chán nản cả một thời gian, không còn tổ chức nhậu nhẹt nữa, cuối cùng Từ Yến Thời cũng không cần ngày ngày đi xã giao.

Buổi tối, Hướng Viên gửi cho anh một đường link.

Tiêu đề là —— Khiếp sợ! Thiếu nữ cô đơn lại làm ra chuyện này trong đêm khuya thanh vắng.

Một giây sau đã thu hồi lại.

Hướng Viên: xin lỗi xin lỗi em gửi nhầm.

Nửa phút sau, Hướng Viên nhận được một đường link khác.

Tiêu đề là —— Giáo trình yêu xa! Dạy bạn cách vượt qua đêm khuya cô đơn.

Ngay sau đó thêm một tin nhắn.

XYS: Tuần này anh về nhé?

Chương trước
Chương sau