Thoát Bắc Giả – Chương 78
Chương 78: Thống lĩnh
Ngón tay lạnh như ngọc lướt qua mu bàn tay Lee Jung Ho: “Anh làm tôi đau đấy.”
Dưới cái nhìn của đông đảo mọi người, cô chớp mắt ra chiều ấm ức.
Kim Seong Hee đã chạy trốn, lùng sục mọi nơi vẫn không có kết quả, thế mà kẻ tình nghi nhất lại còn đang giả điên giả ngu, không khác nào châm chọc cực lớn.
Lee Jung Ho nhắc nhở bản thân không được bị quấy nhiễu, dùng sức vặn cơ thể đối phương lại, thấp giọng ra lệnh: “Đi với tôi.”
Phát hiện chiều hướng không đúng, bạn nhảy của Song Rim đã đi đâu mất tiêu, binh lính vũ trang đầy đủ đi theo sau Lee Jung Ho, vây quanh hai người.
Sàn nhảy lần nữa trở nên yên tĩnh, khách khứa tròn mắt nhìn nhau, không rõ lại xảy ra chuyện gì đây.
Đại sứ Nga lập tức đứng ra, dùng tiếng Triều Tiên không mấy lưu loát nói: “Ngài đại tá, e là trong này có hiểu lầm gì rồi. Cô Song Rim đây được mời tham gia dạ vũ, cả tối đều nhảy chung với chúng tôi, không thể có hành động không thỏa đáng nào được, mọi vị khách ở đây đều có thể làm chứng cho cô ấy.”
Không ít người thấp giọng đáp lại, rồi dần dần tạo nên cơn sóng, xen lẫn mọi cảm xúc tức giận bực dọc.
Từ việc tiến vào đại sảnh đến bắt giữ Kim Seong Hee, gián đoạn buổi dạ vũ cho đến vu oan người tốt – quân đội nhân dân không tuân theo lễ nghi ngoại giao, chà đạp công pháp quốc tế đã khiến những nhà ngoại giao có mặt tại đấy vô cùng bất mãn.
Song Rim vùng ra, cảm kích gật đầu với đại sứ: “Tôi thật sự không biết chuyện gì hết, mọi chuyện quá hoang đường…”
“Đúng là cô có tham gia dạ vũ,” Lee Jung Ho lạnh giọng hỏi, “Nhưng còn trước đó?”
Những người khác ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía đối tượng bị thăm hỏi, chỉ thấy cô nhún vai: “Khẩu vị không tốt nên tôi ra vườn hút một điếu, thư ký Hội Phụ nữ có thể làm chứng.”
Đại sứ nghe đến đây, nói giọng hòa giải của nhà ngoại giao: “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn mọi người cũng mệt rồi, mọi chuyện còn lại cứ giao cho các đồng chí quân đội đây đi. Cô Song Rim, cô có muốn đi xe với tôi về thành phố không?”
“Vô cùng vinh hạnh.”
Song Rim thuận thế khoác lấy tay đại sứ, rồi ngoái đầu lại gật chào Lee Jung Ho: “Lễ quốc khánh vui vẻ.”
Hội Phụ nữ Quốc tế là tổ chức bình thường không có quyền miễn ngoại giao, nên quân đội nhân dân mới có thể hiên ngang xông vào như vậy. Nga là một trong những đồng minh quan trọng nhất của Triều Tiên, đại sứ quán nằm ngay trung tâm thành phố Bình Nhưỡng, ngay đến xe cộ ở sứ quán cũng được hưởng trọng đãi ngoại giao, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tân khách tự động nhường đường cho họ, mọi lời an ủi đủ thứ tiếng vang lên bên tai không dứt, Song Rim gật đầu chào, tao nhã bày tỏ sự cảm kích.
Khác với vẻ trấn định ngoài mặt, lúc này tim cô đập thình thịch, dưới chân như giẫm phải bông vải, bước cao bước thấp như thể sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Nếu không phải đại sứ có vóc dáng to con, đủ để cô dựa vào, thì Song Rim nghi ngờ không biết mình có thể ra khỏi đại sảnh một mình được không.
“Đừng sợ,” Người Nga thấp giọng trấn an, “Đồng chí Vladimir đã bảo tôi gửi lời chào đến cô.”
Vladimir Vladimirovich Putin, cựu sĩ quan KGB, nay là Tổng thống Nga, một trong những nhân vật có quyền lực nhất toàn cầu, đồng thời là một người tin tưởng mạnh mẽ vào chủ nghĩa quốc tế.
Nghe thấy tên ông, Song Rim lập tức thở phào, thả lỏng cơ thể: “Cám ơn ông, cám ơn ngài Tổng thống.”(1)
Ngay khi hai người bước qua các bậc thang, chuẩn bị ngồi vào trong xe của đại sứ quán, thì đột nhiên cô bị vướng chân, cả người mất đi trọng tâm. Nếu không có ngài đại sứ kịp thời giơ tay đỡ thì sợ là đã ngã ra ngoài rồi.
Nhịp tim và hơi thở như dừng lại trong chớp mắt.
Quay đầu lại, chỉ thấy Lee Jung Ho một tay cầm gậy, từ cao nhìn xuống chiếc giày cao gót màu bạc băng, đôi mắt xám khép nửa, nói: “E là cô Song Rim quên thay giày rồi.”
Song Rim chợt nhớ lúc mình nấp sau cửa phòng y tế, nghe thấy tiếng bước chân đột ngột biến mất rồi lại dần rời xa, lập tức vỡ lẽ, đối phương đã sớm nhận ra mình rồi.
Đúng là trăm lần cẩn thận một hồi sơ suất.
Khách khứa xông ra khỏi đại sảnh, xe của các đại sứ quán và lãnh sự quán từ nhiều quốc gia đang dần chạy đến, xếp thành một hàng dài trên đường. Đại sứ Nga toan nói thêm gì đấy, nhưng lại không có cơ hội mở miệng.
Lúc rời khỏi đại sảnh bọn họ không bị chặn lại, mà đối phương chờ đến lúc này mới hỏi tội, rõ ràng là cố ý.
Sức lực toàn thân bị rút sạch, bao căng thẳng, kìm nén và mệt mỏi tích tụ như cơn sóng biển ập đến, ép cô thôi chống cự.
Vài ba binh sĩ xúm lại tóm lấy hai tay Song Rim, kéo cô về phía tòa nhà. Lee Jung Ho bày ra tư thế cung tiễn, dùng tiếng Nga chào đại sứ: “Tạm biệt.”
Khi đối mặt với tình hình như thế, dù mạnh mẽ như người Nga thì vẫn phải cúi đầu nhận thua.
Trong đại sảnh lầu không nhà trống, sàn cẩm thạch phản chiếu ánh sáng của đèn chùm, sáng tới nỗi gần như lóa mắt. Trên vách tường treo bức ảnh của lãnh đạo ba đời, phơi bày đặc điểm điển hình của gia tộc Kim Thị từ góc độ hoàn mỹ.
Phần lớn các binh sĩ đều đã được phái đi lục soát, chỉ để lại vào người gác ở lối đi, mắt nhìn thẳng cầm súng đứng nghiêm.
Song Rim bị đẩy ngồi xuống cạnh bàn ăn, Lee Jung Ho đi tới trước mặt cô.
“Sĩ quan Park,” Anh ra lệnh, “Mời rót một ly nước ấm đến cho cô Song Rim.”
Người đàn ông nhỏ bé đứng nghiêm chào, lườm Song Rim với ánh mắt đầy địch ý lườm rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.
Lee Jung Ho cúi đầu châm thuốc: “Thả lỏng đi, cô chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi.”
“Tôi không căng thẳng.” Trong lòng cô đã có tính toán, nhưng không muốn để đối phương nhận ra, bèn xoa ngón tay nói, “Cho tôi một điếu đi, nâng cao tinh thần.”
Đôi môi mỏng nhếch lên, song ý cười chẳng lan đến đáy mắt.
Anh vừa lắc bao thuốc vừa hỏi thẳng: “Kim Seong Hee đang ở đâu?”
“Tôi có thể nói mình không biết, dù bị dụng hình cũng sẽ gắng gượng đến lúc Jang Young Soo tới; hoặc là bịa chuyện nói dối, dù gì anh và thuộc hạ của anh cũng không dám tin, chỉ có thể tìm lung tung theo lời tôi mà thôi.”
Nói rồi, Song Rim cúi đầu ngậm lấy thuốc trên tay anh, thong thả sáp đến, tiến lại điếu thuốc bên mép anh mượn lửa châm.
Ánh sáng chớp tắt ở đầu thuốc truyền qua, bao ẩm ướt mập mờ trong không khí hòa cả vào hơi thở, luồng xúc cảm quen thuộc lại xa lạ nào đó bất chợt lung tay tâm trí Lee Jung Ho.
Thế nhưng kẻ đầu sỏ vẫn chẳng để tâm, phả khói thuốc ra thử dò xét: “Sao? Có muốn nghe đề nghị của tôi không?”
“Tôi biết dụng hình với cô cũng vô dụng, sẽ không tái phạm cùng một sai lầm.”
Anh chủ động lùi ra, lật đổ tiền đề trong giả thiết của đối phương: “Nếu Jang Young Soo tới thật, không có Kim Seong Hee làm con tin, ông ta sẽ giết tôi không chút do dự, và trước đó tôi cũng sẽ không do dự giết cô.”
Song Rim le lưỡi: “Để tôi nói trước đi đã, dù gì anh cũng không thiệt mà, đúng không?”
Lee Jung Ho đặt súng xuống bàn, dứt khoát từ chối: “Hoặc nói tôi biết tung tích của Kim Seong Hee, hoặc tiếp tục kéo dài thời gian chờ viện binh.”
Rít một hơi thuốc, cô đứng dậy: “Gọi điện cho Jang Young Soo, để tôi chứng minh thành ý của mình.”
Park Yong Sik vừa đem ly nước ấm vào thì lại nhanh chóng nhận được nhiệm vụ mới. Anh ta vội vã bảo tài xế lái xe đến, gỡ điện thoại giữ bí mật quân sự ở trên xe xuống, bấm gọi đường dây riêng của Cục Điều tra.
Cùng lúc đó, Lee Jung Ho cầm lấy điện thoại phụ, im lặng lắng tai nghe nội dung cuộc gọi trong đường dây.
Điện thoại của các qua chức cấp cao của Đảng Lao động đều có thư ký trực, nhưng cũng không tránh được chuyện máy bận hay không thể kết nối. Sau mười phút gọi, mới nghe được Jang Young Soo quát lên ở đầu dây: “Rốt cuộc các người muốn gì hả?!”
Ông ta vô cùng bực tức, cũng rất khó chịu trước cuộc gọi đến của Bộ Tư lệnh Bảo vệ, nhưng không thể không miễn cưỡng nghe máy.
Quả nhiên đã để lộ thông tin, Lee Jung Ho nghĩ.
“Cục trưởng, tôi là Song Rim.” Người phụ nữ cầm máy chính, giọng điệu đúng mực, “Tôi đang ở với chủ tịch Kim.”
Jang Young Soo nghẹn lời, không lường trước được tình hình này, nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng: “Cô, cô làm sao… Là ai? Nghe nói là tên họ Lee kia? Bộ Tư lệnh Bảo vệ muốn tạo phản hả?!”
Song Rim nhìn Lee Jung Ho đang nghe lén, trấn an nói: “Đừng lo, tình hình vẫn nằm trong khống chế của tôi.”
Người bên đầu dây thở dài một tiếng như trút được gánh nặng: “Tốt lắm. Muốn cần giúp gì, cô biết phải làm thế nào rồi đấy.”
“Biết rồi.”
Cuộc nói chuyện đến đây thì dừng lại, trong ống nghe xuất hiện tiếng ro ro ngắn ngủi, nhanh tới nỗi khiến người ta chẳng kịp đề phòng.
Cô vất điện thoại đi, dùng sức dập thuốc, phả khói trong phổi ra qua làn môi: “Bây giờ đã có thể nghe đề nghị của tôi chưa?”
Lee Jung Ho không trả lời mà giơ tay gọi sĩ quan phụ tá của mình vào.
Park Yong Sik vội chạy đến, cúi người đợi nhận lệnh.
Đôi mắt xám lóe lên tia sáng, còn mát mẻ hơn đêm thu ngoài cửa: “Phá dỡ hết sàn nhà, trần nhà và tường ra, đến một viên gạch cũng không được bỏ qua.”
Mọi binh sĩ nhanh chóng được triệu tập, trong phòng y tế, nhà vệ sinh lần lượt truyền đến tiếng phá dỡ, trong đại sảnh chỉ còn lại Song Rim và Lee Jung Ho bốn mắt nhìn nhau.
Cô bị giam ở đại sảnh mà lại tuyên bố mình vẫn đang nắm cục diện, ngay cả Jang Young Soo cũng chấp nhận cách nói này. Điều đó chứng tỏ, Kim Seong Hee vẫn còn đang ở đây.
Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, Lee Jung Ho ung dung búng tàn thuốc: “Nói đi, đề nghị của cô.”
Song Rim co người trên ghế như chú mèo lười biếng: “Đã lật ngửa bài cả ra rồi mà còn hỏi tôi đề nghị à?”
Đệm nhung lông thiên nga làm nổi bật làn da trắng tuyết, khóe mắt cô cong cong vô quyến rũ, cộng thêm giọng điệu nũng nịu kia, bất giác khiến xương cốt người khác mềm ra.
Lee Jung Ho tự nhận đã chiếm cứ vị trí chủ động, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Âm mưu lật đổ của Jang Young Soo không thể thành công được, tốt nhất cô nên bỏ tối theo sáng đi.”
Chương 78: Thống lĩnh
Ngón tay lạnh như ngọc lướt qua mu bàn tay Lee Jung Ho: “Anh làm tôi đau đấy.”
Dưới cái nhìn của đông đảo mọi người, cô chớp mắt ra chiều ấm ức.
Kim Seong Hee đã chạy trốn, lùng sục mọi nơi vẫn không có kết quả, thế mà kẻ tình nghi nhất lại còn đang giả điên giả ngu, không khác nào châm chọc cực lớn.
Lee Jung Ho nhắc nhở bản thân không được bị quấy nhiễu, dùng sức vặn cơ thể đối phương lại, thấp giọng ra lệnh: “Đi với tôi.”
Phát hiện chiều hướng không đúng, bạn nhảy của Song Rim đã đi đâu mất tiêu, binh lính vũ trang đầy đủ đi theo sau Lee Jung Ho, vây quanh hai người.
Sàn nhảy lần nữa trở nên yên tĩnh, khách khứa tròn mắt nhìn nhau, không rõ lại xảy ra chuyện gì đây.
Đại sứ Nga lập tức đứng ra, dùng tiếng Triều Tiên không mấy lưu loát nói: “Ngài đại tá, e là trong này có hiểu lầm gì rồi. Cô Song Rim đây được mời tham gia dạ vũ, cả tối đều nhảy chung với chúng tôi, không thể có hành động không thỏa đáng nào được, mọi vị khách ở đây đều có thể làm chứng cho cô ấy.”
Không ít người thấp giọng đáp lại, rồi dần dần tạo nên cơn sóng, xen lẫn mọi cảm xúc tức giận bực dọc.
Từ việc tiến vào đại sảnh đến bắt giữ Kim Seong Hee, gián đoạn buổi dạ vũ cho đến vu oan người tốt – quân đội nhân dân không tuân theo lễ nghi ngoại giao, chà đạp công pháp quốc tế đã khiến những nhà ngoại giao có mặt tại đấy vô cùng bất mãn.
Song Rim vùng ra, cảm kích gật đầu với đại sứ: “Tôi thật sự không biết chuyện gì hết, mọi chuyện quá hoang đường…”
“Đúng là cô có tham gia dạ vũ,” Lee Jung Ho lạnh giọng hỏi, “Nhưng còn trước đó?”
Những người khác ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía đối tượng bị thăm hỏi, chỉ thấy cô nhún vai: “Khẩu vị không tốt nên tôi ra vườn hút một điếu, thư ký Hội Phụ nữ có thể làm chứng.”
Đại sứ nghe đến đây, nói giọng hòa giải của nhà ngoại giao: “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn mọi người cũng mệt rồi, mọi chuyện còn lại cứ giao cho các đồng chí quân đội đây đi. Cô Song Rim, cô có muốn đi xe với tôi về thành phố không?”
“Vô cùng vinh hạnh.”
Song Rim thuận thế khoác lấy tay đại sứ, rồi ngoái đầu lại gật chào Lee Jung Ho: “Lễ quốc khánh vui vẻ.”
Hội Phụ nữ Quốc tế là tổ chức bình thường không có quyền miễn ngoại giao, nên quân đội nhân dân mới có thể hiên ngang xông vào như vậy. Nga là một trong những đồng minh quan trọng nhất của Triều Tiên, đại sứ quán nằm ngay trung tâm thành phố Bình Nhưỡng, ngay đến xe cộ ở sứ quán cũng được hưởng trọng đãi ngoại giao, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tân khách tự động nhường đường cho họ, mọi lời an ủi đủ thứ tiếng vang lên bên tai không dứt, Song Rim gật đầu chào, tao nhã bày tỏ sự cảm kích.
Khác với vẻ trấn định ngoài mặt, lúc này tim cô đập thình thịch, dưới chân như giẫm phải bông vải, bước cao bước thấp như thể sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Nếu không phải đại sứ có vóc dáng to con, đủ để cô dựa vào, thì Song Rim nghi ngờ không biết mình có thể ra khỏi đại sảnh một mình được không.
“Đừng sợ,” Người Nga thấp giọng trấn an, “Đồng chí Vladimir đã bảo tôi gửi lời chào đến cô.”
Vladimir Vladimirovich Putin, cựu sĩ quan KGB, nay là Tổng thống Nga, một trong những nhân vật có quyền lực nhất toàn cầu, đồng thời là một người tin tưởng mạnh mẽ vào chủ nghĩa quốc tế.
Nghe thấy tên ông, Song Rim lập tức thở phào, thả lỏng cơ thể: “Cám ơn ông, cám ơn ngài Tổng thống.”(1)
Ngay khi hai người bước qua các bậc thang, chuẩn bị ngồi vào trong xe của đại sứ quán, thì đột nhiên cô bị vướng chân, cả người mất đi trọng tâm. Nếu không có ngài đại sứ kịp thời giơ tay đỡ thì sợ là đã ngã ra ngoài rồi.
Nhịp tim và hơi thở như dừng lại trong chớp mắt.
Quay đầu lại, chỉ thấy Lee Jung Ho một tay cầm gậy, từ cao nhìn xuống chiếc giày cao gót màu bạc băng, đôi mắt xám khép nửa, nói: “E là cô Song Rim quên thay giày rồi.”
Song Rim chợt nhớ lúc mình nấp sau cửa phòng y tế, nghe thấy tiếng bước chân đột ngột biến mất rồi lại dần rời xa, lập tức vỡ lẽ, đối phương đã sớm nhận ra mình rồi.
Đúng là trăm lần cẩn thận một hồi sơ suất.
Khách khứa xông ra khỏi đại sảnh, xe của các đại sứ quán và lãnh sự quán từ nhiều quốc gia đang dần chạy đến, xếp thành một hàng dài trên đường. Đại sứ Nga toan nói thêm gì đấy, nhưng lại không có cơ hội mở miệng.
Lúc rời khỏi đại sảnh bọn họ không bị chặn lại, mà đối phương chờ đến lúc này mới hỏi tội, rõ ràng là cố ý.
Sức lực toàn thân bị rút sạch, bao căng thẳng, kìm nén và mệt mỏi tích tụ như cơn sóng biển ập đến, ép cô thôi chống cự.
Vài ba binh sĩ xúm lại tóm lấy hai tay Song Rim, kéo cô về phía tòa nhà. Lee Jung Ho bày ra tư thế cung tiễn, dùng tiếng Nga chào đại sứ: “Tạm biệt.”
Khi đối mặt với tình hình như thế, dù mạnh mẽ như người Nga thì vẫn phải cúi đầu nhận thua.
Trong đại sảnh lầu không nhà trống, sàn cẩm thạch phản chiếu ánh sáng của đèn chùm, sáng tới nỗi gần như lóa mắt. Trên vách tường treo bức ảnh của lãnh đạo ba đời, phơi bày đặc điểm điển hình của gia tộc Kim Thị từ góc độ hoàn mỹ.
Phần lớn các binh sĩ đều đã được phái đi lục soát, chỉ để lại vào người gác ở lối đi, mắt nhìn thẳng cầm súng đứng nghiêm.
Song Rim bị đẩy ngồi xuống cạnh bàn ăn, Lee Jung Ho đi tới trước mặt cô.
“Sĩ quan Park,” Anh ra lệnh, “Mời rót một ly nước ấm đến cho cô Song Rim.”
Người đàn ông nhỏ bé đứng nghiêm chào, lườm Song Rim với ánh mắt đầy địch ý lườm rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.
Lee Jung Ho cúi đầu châm thuốc: “Thả lỏng đi, cô chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi.”
“Tôi không căng thẳng.” Trong lòng cô đã có tính toán, nhưng không muốn để đối phương nhận ra, bèn xoa ngón tay nói, “Cho tôi một điếu đi, nâng cao tinh thần.”
Đôi môi mỏng nhếch lên, song ý cười chẳng lan đến đáy mắt.
Anh vừa lắc bao thuốc vừa hỏi thẳng: “Kim Seong Hee đang ở đâu?”
“Tôi có thể nói mình không biết, dù bị dụng hình cũng sẽ gắng gượng đến lúc Jang Young Soo tới; hoặc là bịa chuyện nói dối, dù gì anh và thuộc hạ của anh cũng không dám tin, chỉ có thể tìm lung tung theo lời tôi mà thôi.”
Nói rồi, Song Rim cúi đầu ngậm lấy thuốc trên tay anh, thong thả sáp đến, tiến lại điếu thuốc bên mép anh mượn lửa châm.
Ánh sáng chớp tắt ở đầu thuốc truyền qua, bao ẩm ướt mập mờ trong không khí hòa cả vào hơi thở, luồng xúc cảm quen thuộc lại xa lạ nào đó bất chợt lung tay tâm trí Lee Jung Ho.
Thế nhưng kẻ đầu sỏ vẫn chẳng để tâm, phả khói thuốc ra thử dò xét: “Sao? Có muốn nghe đề nghị của tôi không?”
“Tôi biết dụng hình với cô cũng vô dụng, sẽ không tái phạm cùng một sai lầm.”
Anh chủ động lùi ra, lật đổ tiền đề trong giả thiết của đối phương: “Nếu Jang Young Soo tới thật, không có Kim Seong Hee làm con tin, ông ta sẽ giết tôi không chút do dự, và trước đó tôi cũng sẽ không do dự giết cô.”
Song Rim le lưỡi: “Để tôi nói trước đi đã, dù gì anh cũng không thiệt mà, đúng không?”
Lee Jung Ho đặt súng xuống bàn, dứt khoát từ chối: “Hoặc nói tôi biết tung tích của Kim Seong Hee, hoặc tiếp tục kéo dài thời gian chờ viện binh.”
Rít một hơi thuốc, cô đứng dậy: “Gọi điện cho Jang Young Soo, để tôi chứng minh thành ý của mình.”
Park Yong Sik vừa đem ly nước ấm vào thì lại nhanh chóng nhận được nhiệm vụ mới. Anh ta vội vã bảo tài xế lái xe đến, gỡ điện thoại giữ bí mật quân sự ở trên xe xuống, bấm gọi đường dây riêng của Cục Điều tra.
Cùng lúc đó, Lee Jung Ho cầm lấy điện thoại phụ, im lặng lắng tai nghe nội dung cuộc gọi trong đường dây.
Điện thoại của các qua chức cấp cao của Đảng Lao động đều có thư ký trực, nhưng cũng không tránh được chuyện máy bận hay không thể kết nối. Sau mười phút gọi, mới nghe được Jang Young Soo quát lên ở đầu dây: “Rốt cuộc các người muốn gì hả?!”
Ông ta vô cùng bực tức, cũng rất khó chịu trước cuộc gọi đến của Bộ Tư lệnh Bảo vệ, nhưng không thể không miễn cưỡng nghe máy.
Quả nhiên đã để lộ thông tin, Lee Jung Ho nghĩ.
“Cục trưởng, tôi là Song Rim.” Người phụ nữ cầm máy chính, giọng điệu đúng mực, “Tôi đang ở với chủ tịch Kim.”
Jang Young Soo nghẹn lời, không lường trước được tình hình này, nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng: “Cô, cô làm sao… Là ai? Nghe nói là tên họ Lee kia? Bộ Tư lệnh Bảo vệ muốn tạo phản hả?!”
Song Rim nhìn Lee Jung Ho đang nghe lén, trấn an nói: “Đừng lo, tình hình vẫn nằm trong khống chế của tôi.”
Người bên đầu dây thở dài một tiếng như trút được gánh nặng: “Tốt lắm. Muốn cần giúp gì, cô biết phải làm thế nào rồi đấy.”
“Biết rồi.”
Cuộc nói chuyện đến đây thì dừng lại, trong ống nghe xuất hiện tiếng ro ro ngắn ngủi, nhanh tới nỗi khiến người ta chẳng kịp đề phòng.
Cô vất điện thoại đi, dùng sức dập thuốc, phả khói trong phổi ra qua làn môi: “Bây giờ đã có thể nghe đề nghị của tôi chưa?”
Lee Jung Ho không trả lời mà giơ tay gọi sĩ quan phụ tá của mình vào.
Park Yong Sik vội chạy đến, cúi người đợi nhận lệnh.
Đôi mắt xám lóe lên tia sáng, còn mát mẻ hơn đêm thu ngoài cửa: “Phá dỡ hết sàn nhà, trần nhà và tường ra, đến một viên gạch cũng không được bỏ qua.”
Mọi binh sĩ nhanh chóng được triệu tập, trong phòng y tế, nhà vệ sinh lần lượt truyền đến tiếng phá dỡ, trong đại sảnh chỉ còn lại Song Rim và Lee Jung Ho bốn mắt nhìn nhau.
Cô bị giam ở đại sảnh mà lại tuyên bố mình vẫn đang nắm cục diện, ngay cả Jang Young Soo cũng chấp nhận cách nói này. Điều đó chứng tỏ, Kim Seong Hee vẫn còn đang ở đây.
Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, Lee Jung Ho ung dung búng tàn thuốc: “Nói đi, đề nghị của cô.”
Song Rim co người trên ghế như chú mèo lười biếng: “Đã lật ngửa bài cả ra rồi mà còn hỏi tôi đề nghị à?”
Đệm nhung lông thiên nga làm nổi bật làn da trắng tuyết, khóe mắt cô cong cong vô quyến rũ, cộng thêm giọng điệu nũng nịu kia, bất giác khiến xương cốt người khác mềm ra.
Lee Jung Ho tự nhận đã chiếm cứ vị trí chủ động, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Âm mưu lật đổ của Jang Young Soo không thể thành công được, tốt nhất cô nên bỏ tối theo sáng đi.”
“Chậc chậc,” Song Rim nhướn mày, “Ai tối? Ai sáng? Anh chắc chắn mình phân rõ chứ?”
___
(1) Qin chú thích thông tin thêm: Vì ở Nga thật sự có Nội Các Bóng Tối, nên rất dễ hiểu tổ chức đằng sau Song Rim chính là Nội Các Bóng Tối của Tổng thống Putin.
“Chậc chậc,” Song Rim nhướn mày, “Ai tối? Ai sáng? Anh chắc chắn mình phân rõ chứ?”
___
(1) Qin chú thích thông tin thêm: Vì ở Nga thật sự có Nội Các Bóng Tối, nên rất dễ hiểu tổ chức đằng sau Song Rim chính là Nội Các Bóng Tối của Tổng thống Putin.