Thoát Bắc Giả – Chương 66 đến 68
Chương 66: Tường lửa
Như nhớ lại chuyện nào đó rất thú vị, gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ thấp thoáng ý cười, rồi cô nhấn mạnh lại một lần nữa: “Lee Jung Ho chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cũng không hẳn là ngoài ý muốn thật.”
Im Dong Kwon nghẹn lời chất vấn: “Vậy còn tôi? Đáng để cô phí hết tâm tư để ‘lung lay’ à?”
Song Rim dịu dàng nhắc nhở: “Còn nhớ máy laser ở cảng Aomori không?”
Ký ức mơ hồ lần nữa được đánh thức – đám phần tử vũ trang che mặt không rõ thân phận, kẻ nào kẻ nấy đều cao lớn, dù không thấy rõ dung mạo nhưng lại khá quen…
Nhất thời anh ta trợn to mắt: “Là Anton!”
Người phụ nữ gật đầu: “Chính sách hạt nhân ở Triều Tiên quá cấp tiến, một khi nắm vững công nghệ khai thác uranium thì chắc chắn sẽ gây ra thảm họa. Do đó, chúng ta chỉ có thể xem giao dịch nguyên liệu hạt nhân như là thời cơ, dùng máy laser làm mồi để đổi lại tự do cho đoàn thể kiểu dân.”
Nói đến đây, cô dừng lại một lúc: “Vì trở thành quốc gia hạt nhân, nhất định chính phủ Triều Tiên sẽ đồng ý với giao dịch này.”
Có câu ‘cho con cá không bằng cho cần câu cá’, Im Dong Kwon biết rõ đạo lý đó song vẫn còn nghi hoặc: “Nhưng dựa vào đâu để người Triều Tiên tin cô đây? Đã không thể để máy laser nhập cảnh trước thời hạn, lại không thể mạo hiểm tiết lộ tung tích của máy laser… Thả 48.000 dân tỵ nạn chính trị không phải là trò đùa.”
Song Rim tinh nghịch nháy mắt: “Đối với người Triều Tiên thì… Đầu tiên, người có được máy laser là anh chứ không phải tôi; thứ hai, người mà sau này bọn họ sẽ tin tưởng là Lee Jung Ho, cũng không phải tôi.”
“Tôi?!” Im Dong Kwon chỉ tay vào mình, nói với vẻ khó tin, “Với cả, không phải là Lee Jung Ho đã bị…”
“Đúng, anh ta đã bị bắt, giờ đang ở trong tù, có mọc cánh cũng khó thoát nổi, nhưng nhất định tôi sẽ cứu anh ta, cũng như nhất định anh phải theo tôi đến Triều Tiên, cả hai anh là khâu không thể thiếu trong kế hoạch.”
Những mảnh ghép được ghép lại với nhau, trong đầu Im Dong Kwon dần dần hình thành đường nét rõ ràng, xâu chuỗi mọi nguyên nhân hậu quả lại với nhau: tại nhà máy tái chế vật liệu hạt nhân ở tỉnh Aomori, anh ta và Lee Jung Ho bị ép phải cùng hành động, cùng chứng kiến toàn bộ quá trình trộm cắp máy laser; trong buổi sáng mù sương ở cảng Aomori, dựng lên cuộc phục kích, gài tang vật giá họa, cố tình tạo ra lục đục nội bộ, để người ngoài nghĩ rằng anh ta đã cầm máy laser đi…
Nhưng thực chất máy laser vẫn nằm trong tay Song Rim, trở thành món cược để cô bảo hổ lột da.
Và những gì Lee Jung Ho chứng kiến hay trải qua, đều là những “sự thật” cô để anh ta thấy, bao gồm cả nguồn gốc và hướng đi của máy laser. Khi chính phủ Triều Tiên nghiêm túc xem xét dùng kiêu dân để trao đổi, tất sẽ xác minh tính xác thực của máy laser, thế nhưng nếu nhân viên tình báo phe mình đã đích thân tham gia vào vụ trộm, thì còn lý do gì để từ chối cuộc mua bán này?
Mà thực tế, điều Im Dong Kwon mong muốn và đạt được đều do cô sắp xếp từ trước, bao gồm cả gặp phải hãm hại và bị ép phải lên Bắc – vì để người nhà bình an, anh ta không có đường để mặc cả, bản thân đem theo máy laser rồi mất tích sẽ là người có tư cách nhất để đưa ra điều kiện đổi chác với chính phủ Triều Tiên, nên Im Dong Kwon chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Song Rim, dùng máy laser trao đổi kiều dân, mặc dù nó vốn không nằm trong tay anh ta.
Im Dong Kwon bi ai ý thức được một điều, tuy mình sẽ đàm luận chuyện đấy, nhưng kết quả cuối cùng lại đi theo hướng đối phương hy vọng.
Anh ta chần chừ thử nói: “Rõ ràng máy laser không ở chỗ tôi, nhưng cô lại muốn để Lee Jung Ho và người Triều Tiên tin là tôi ra tay hạ thủ. Cứ như thế, dù sau này bọn họ tức nước vỡ bở, lấy tôi ra hỏi tội thì cũng không đạt được bất cứ kết quả gì. Mà lúc đó, thuyền chở kiều dân đã cập bến Nhật Bản rồi.”
“Để đề phòng phổ biến hạt nhân, để bảo vệ hòa bình Đông Bắc Á,” Song Rim híp mắt cười nói, “Anh chỉ có thể ‘cắt đứt phòng vệ’.”
Muốn giữ bí mật tuyệt đối thì cần phải dùng đến phòng vệ vô tri tuyệt đối, đấy chính là mục đích của cái ‘cắt đứt phòng vệ’ trong giới tình báo.
Bất kể người Triều Tiên có muốn tra ra tung tích của máy laser hay bất kể Im Dong Kwon phải đối mặt với màn tra tấn ghê rợn, uy hiếp dụ dỗ thế nào, thì bọn họ cũng không thể có được bản cung khai có giá trị – bởi vì anh ta vốn không biết được chân tướng sự thật.
Dù hôm nay Song Rim đã tiết lộ tất cả, Im Dong Kwon cũng chỉ có thể khai đúng sự thật, cắt đứt và đồng thời ngăn chặn người Triều Tiên lấy được máy laser.
“Anh đã chịu chưa?” Cô nhướn mày đùa.
Người đàn ông bực tức hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tôi còn có lựa chọn khác hả?!”
“Cũng đúng.” Song Rim hài lòng gật đầu, “Cũng không cần phải quá bi quan…”
“Nếu không thì sao?”
“Hiện tại anh có hai con đường: thứ nhất, chột dạ sợ hãi, để người Triều Tiên nhìn ra chân tướng, chịu mọi đau đớn da thịt, cuối cùng trở thành phòng vệ ‘bị’ chặt đứt; thứ hai, diễn xuất cho nhập thần vào, giả vờ đang giữ máy laser, hơn nữa còn thật lòng đầu hàng chính quyền Kim Thị, đợi đến lúc kiều dân được di dời thì lặng lẽ xuất cảnh cùng thuyền, cắt đứt phòng vệ bản thân.”
Im Dong Kwon hừ lạnh khinh thường: “Cô tưởng người Triều Tiên là đồ ngu hả? Chịu để tôi thoát khỏi giám sát trước khi hoàn thành giao dịch à?”
“Trước khi giao dịch hoàn thành, tôi sẽ đi theo anh. Với cả…” Song Rim hắng giọng đáp, “Chẳng lẽ anh còn lựa chọn khác?”
Im Dong Kwon nhất thời cứng họng, nhưng trong lòng không còn hốt hoảng nữa, câu cam kết sẽ đồng hành kia đã tiếp thêm cho anh ta không ít sức mạnh và dũng khí.
Cuối cùng hai người quyết định lên đường lần nữa, lúc này trời đã sáng choang. Gió biển Bắc Thái Bình Dương lạnh căm, thủy triều lên xuống dữ dội, nhưng giữa rừng cây lại là sự tĩnh lặng cuối cùng.
Lính gác ở bên kia bờ sông bắt đầu theo dõi thường xuyên hơn, không thể vượt biên từ sông Đồ Môn được nữa, Song Rim dứt khoát ném trang bị xuống: “Quay đầu lại, đi về bờ biển.”
Chỉ thấy cô kéo balo nặng trĩu ra, lôi ra hai bộ thiết bị chuyên nghiệp: bình dưỡng khí cỡ nhỏ, mặt nạ thở, chân vịt và đồ lặn đầy đủ, đủ đối phó với bãi đá ngầm và những cơn sóng ở biển cạn.
“Đây là…” Im Dong Kwon trợn mắt há mồm.
Cô vừa vén tóc vừa nói: “Thay đồ đi, chuẩn bị ít nước.”
Hai người trở lại vịnh Posyet, đi vòng qua cửa biển Đồ Môn lén vượt biên.
Nước biển tháng mười hai lạnh như kim băng.
Chỉ là khoảng cách mấy cây số ngắn ngủi trên bản đồ, nhưng khi thật sự chìm vào làn nước thì lại bị kéo dài đến vô tận. Áp lực nước vốn có thể tiếp nhận lại trở nên nặng nề như bị cả Thái Sơn đè lên. Nước sông đập mạnh vào người, dưới sự ảnh hưởng của hải lưu vô hình, đống bùn cát dưới biển tạo thành những lỗ đen có thể nuốt chửng con người bất cứ lúc nào.
Tứ chi Im Dong Kwon đã sớm không nghe theo sai khiến, nếu không phải trước đó đã cột dây thừng vào ngang hông, thì sợ là anh ta đã bị cuốn đi.
Nhiệt độ cực thấp gây mất nhiệt nhanh chóng, máu tuần hoàn càng lúc càng thậm, thậm chí đến não đã không còn hoạt động, chỉ có thể máy móc đi theo.
Hình bóng xinh xắn di chuyển ở trước mắt trở thành tọa độ duy nhất trên biển rộng lớn, hướng dẫn anh ta tiếp tục tiến về phía trước, gắng sức thoát khỏi hỗn độn và mê mang phía sau; bên tai chỉ còn lại tiếng sóng dâng trào và tiếng nước chảy, quanh quẩn trong sự trống rỗng vô tận, bức bách anh ta phải gạt nước, nghĩ đủ cách để ý thức không bị nhấn chìm.
Đã không còn cảm nhận được đau đớn ở vết thương, cái rét thấu xương từ trong ra ngoài đã chiếm lĩnh linh hồn và thể xác.
Nhiều lần đã định buông tay, nhiều lần không tiếp tục nổi, tay chân lạnh băng như khúc gỗ nổi lại bị sợi dây thừng ngang hông kéo đi theo phương hướng chính xác, tiến về phía trước, tiếp tục tiến thẳng về trước.
Cuối cùng, dưới chân đã không còn là nước biển hư vô nữa mà dần dần là những bãi đá sắc nhọn.
Người nọ ra hiệu bằng động tác tay, tỏ ý anh ta đổi hướng đi, nhưng Im Dong Kwon chẳng thể đáp lại nổi.
Dây thừng bị buộc chặt, một bóng đen dịch đến gần, dùng động tác cứu sinh tiêu chuẩn kéo anh ta lên khỏi mặt nước.
Mực nước càng lúc càng cạn, sóng vỗ vào miệng mũi, cần cổ, cơ thể, đầu gối, mắt cá chân, gió lạnh cứa qua da thịt – lúc bấy giờ Im Dong Kwon mới ý thức được, mình đã sống sót sau khi lội qua biển sâu.
Cơ thể chưa lành lặn bị đẩy đến cực hạn, thậm chí anh ta còn không có sức để tháo mặt nạ dưỡng khí. Mặc dù khuôn mặt đã sớm xanh ngắt, môi cũng tím tái vì đông lạnh, thì Im Dong Kwon cũng chỉ có thể co lại thành một nhúm ngồi xổm trên mặt đất, không di chuyển nổi.
Đây là một bãi biển vắng vẻ đầy nham thạch lởm chởm bị phong hóa, không có bất cứ sinh mạng nào có thể dừng lại ở đây.
“Đi nhanh lên,” Song Rim vớt balo trong biển lên, nhấc chân đá anh ta một phát, “Có một tháp canh trên vách đá ở phía bên kia, chúng ta đang nằm trong phạm vi của nó.”
Ý thức được mình đang ở trong lãnh thổ của kẻ thù, ý chí sinh tồn đã chiến thắng bản năng, Im Dong Kwon cắn răng bò vào rừng rậm dưới chân núi, lúc này mới ngửa mặt nằm vật xuống không nhúc nhích.
Lãnh thổ phương Bắc tiếp giáp với Nga, gió biển vẫn dữ dội, sóng vẫn dâng trào, sự khác biệt là không khí xung quanh: cảm giác đè nén do căng thẳng tạo nên khiến người ta không dám hô hấp càn rỡ.
Nhìn lại Song Rim, cô đã vào trạng thái chiến đấu, cả cơ thể như đồng hồ được lên dây cót, lu bù một cách có trật tự.
Cô xóa sạch dấu vết trên bờ biển, làm như không có ai đến, lại dùng nước biển nấu sôi khẩu phần lương thực, nhanh chóng bổ sung năng lượng. Đợi tới lúc Im Dong Kwon miễn cưỡng thở đều, chống người ngồi dậy thì cô đã đào được một cái hố to, chôn mọi trang thiết bị có thể tiết lộ thân phận xuống.
“Có phải… cô, ngay từ đầu… đã, không có ý định… trực tiếp… qua sông?”
Răng môi vẫn đông cứng, miễn cưỡng nuốt xuống ngụm lương thực, Im Dong Kwon đứt quãng hỏi.
Giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt, cô trực tiếp đáp lại: “Thời gian quá cấp bách, nhưng cũng không phải không thể.”
“Là… sao?”
“Nếu không có anh,” Tính toán đơn giản một lượt trong đầu, Song Rim nhún vai, “Tốc độ mang nặng hành quân của tôi là 11 km/giờ, trước khi bình minh có lẽ cũng đã đến được địa điểm.”
Im Dong Kwon âm thầm chậc lưỡi hít hà: tốc độ 11 km/giờ không khó, nhưng cân nhắc đến chuyện đối phương là phụ nữ, lại còn mang theo đồ nặng tiếp tế, có thể giữ được vận tốc như vậy thì đúng là khó tưởng tượng nổi – thể năng và sức chịu đựng của cô đã vượt quá phạm vi thông thường.
Anh ta vừa tốt nghiệp đã gia nhập ngay Cơ quan Tình báo, dĩ nhiên có thể miễn thực hiện nghĩa vụ quân sự, xử lý công việc văn phòng lại không cần huấn luyện, kinh nghiệm thực chiến gần như là con số 0. Dù là vậy, lúc trước khi bị Song Rim khinh bỉ, vẫn ít nhiều không cam lòng.
Nhưng giờ đây khi đã chứng kiến cảnh tượng giết người như ngóe ở trên boong, lại lĩnh giáo được bố trí tuyệt diệu từng khâu một cùng khả năng việt dã khi gặp phải tập kích, chênh lệch giữa người và người phô bày ra đấy, dường như anh ta chỉ có thể cúi đầu nhận thua.
Thở dài một hơi, Im Dong Kwon run tay cầm hộp đồ ăn lên, ăn nốt canh thừa thịt nguội cuối cùng.
Chương 67: Thành phố Rason
Thành phố Rason, tên đầy đủ là “khu kinh tế thương mại tự do tiên phong Rason”, vì địa lý tiếp giáp với Trung Quốc và Nga nên nơi đây quanh năm đều quản lý khép kín, là một trong những cảng ngoại thương quan trọng nhất ở Triều Tiên.
Nơi họ lên bờ nằm phía Nam sông Đồ Môn, là một bán đảo vừa dài vừa hẹp, nằm ở góc Đông Bắc thành phố Rason, chỉ cần leo lên núi là có thể nhìn xuống cả thành phố.
Bốn phía bao xung quanh trong núi, những dãy núi chạy dài quanh co lên xuống dọc theo đường ven biển tạo nên tấm bình phong thiên nhiên, ôm trọn cả thành phố Rason. Trên mỗi chỗ cao đều có thể thấy được quân nhân súng đạn sẵn sàng, còn canh phòng cẩn mật hơn cả Nga.
Trên đỉnh núi đối diện bán đảo, kính viễn vọng bội số lớn tuần tra qua lại, thu hết mọi cảnh vào mắt, không bỏ sót một cọng cỏ nào. Lính gác trong trạm liên tục quét mắt nhìn, chỉ kém mấy chục giây là có thể bắt gặp được cảnh bọn họ nổi lên mặt biển, bò vào rừng rậm bên ngoài bãi đá.
Ý thức được suýt phạm vào sai lầm trí mạng, Im Dong Kwon sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Song Rim.
Cũng như cảnh Triều Tiên như trong tưởng tượng, thành phố Rason không có kiến trúc cao tầng, đường phố thẳng băng rộng rãi đến trống rỗng, lâu lâu lại có vài công trường chờ thi công nằm lẻ tẻ bên đường, trông vô cùng tiêu điều.
Xung quanh thành phố còn có mấy đồng ruộng lớn chưa được khai thác, đúng dịp đang là mùa đông nông nhàn, dõi mắt nhìn quanh chẳng thấy được mấy bóng người.
Mọi thứ nơi đây có vẻ chẳng ăn khớp gì với “kinh tế” hay “thương mại”, lại còn cách hai chữ “tự do” rất xa, dựa vào mức độ phát triển của thành phố này mà đoán thì Triều Tiên đã biến Rason thành đặc khu, một sự tự dối lừa đầy hoài nghi.
Tuy nhiên, tọa lạc ở mũi Đông Nam của bán đảo lại có một tòa nhà cực kỳ sang trọng: thiết kế phục cổ châu Âu, rường cột chạm trổ dát vàng, lan can với những hoa văn phức tạp, cột trụ La Mã vừa thẳng vừa cao, cùng với bức tường phủ đá cẩm thạch màu đỏ – khác biệt hẳn với tình hình xung quanh, đặc biệt là còn tạo nên sự tương phản rõ rệt với khung cảnh tiêu điều ở trung tâm thành phố.
Hễ có xe cộ qua cửa kiểm tra hải quan ở biên giới thì chỉ cần đạp lút cán là đều chạy thẳng tới đây, để lại màn khói bụi dọc đường.
“Sòng bạc.” Nhìn theo ánh mắt anh ta, Song Rim giới thiệu: “Sòng bạc lớn nhất và sang trọng nhất Đông Bắc Á, cỏ thể chứa hơn ngàn người cùng một lúc.”
Im Dong Kwon nhíu chân mày: “Triều Tiên cũng có giấy phép kinh doanh sòng bạc ư?”
Bị tư tưởng Nho gia hun đúc, dù là Hàn Quốc biến chất sa đọa thì sòng bạc cũng là chuyện rất không quang minh, huống hồ còn là sòng bạc quy mô lớn trắng trợn như thế.
“Toàn bộ bán đảo Đông Hải đều thuộc về công ty Hồng Kông.” Song Rim dậm chân xuống đất, “Sòng bạc này cũng là của bọn họ, chỉ có người nước ngoài mới vào đó được, à quên, công dân nước thứ ba ra vào thành phố Rason không cần visa.”
Im Dong Kwon bừng tỉnh hiểu ra, lúc này anh ta đã biết được nguyên nhân vượt biên qua biên giới Triều Tiên và Nga là gì: Nếu chọn giữa biên giới Trung Quốc Triều Tiên, thì không chỉ phải đối mặt với kiểm tra biên giới nghiêm ngặt, mà còn phải lo lắng không biết phải ẩn nấp ở biên giới Triều Tiên thế nào. Song, giữa vịnh Posyet và bán đảo Đông Hải không có tuyến đường thủy, khả năng bị phát hiện là cực thấp, sau khi vào sòng bạc chỉ cần giả vờ là khách đến thì có thể đợi được cơ hội chạy trốn.
Bán đảo Triều Tiên vốn thần bí phong bế, lại từ từ kéo ra tấm rèm che trước mắt anh ta.
“Thay quần áo đi.”
Đường xuống núi đang ở ngay trước mắt, Song Rim ném túi chống thấm qua, không chút xấu hổ bắt đầu thay quần áo.
Im Dong Kwon cũng đã sớm quen với việc không xem đối phương là người khác phái, nhưng khi đối mặt với tình cảnh này vẫn nuốt nước bọt cái ực, lúng túng quay đầu đi.
Trong ánh sáng lưa thưa ở rừng cây, hai người nhanh chóng mặc vào trang phục của riêng mình.
Cởi bộ đồ lặn ướt nhẹp ra và mặc quần dài áo sơ mi vào, như nhất thời được quay lại thế giới văn minh. Tiếp theo là áo len, dù kiểu dáng có hơi quê nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi tiếp nhận được. Chỉ là, áo lông vừa dày vừa nặng, sợi dây chuyền bản to màu vàng rực, thắt lưng to như cục gạch… Dù không soi gương, Im Dong Kwon cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ thô tục của mình lúc này.
Mà Song Rim cũng không khá hơn anh là bao: váy bó sát người, đi giày cao gót, đôi môi đỏ mọng như ngọn lửa rực cháy, từ trên xuống dưới toát lên khí chất tục tằn, thế nhưng khi cười vẫn khiến người ta nhìn không dứt mắt.
Trang bị thay ra được nhét vào túi, chôn sâu dưới đất – giữa cánh rừng đã ít đi hai người ẩn nấp, thay vào đó là một đôi tình nhân giàu có.
Người phụ nữ che kín bờ vai bằng khăn choàng lông chồn trắng tinh, từng bước đi tới dán sát vào người anh ta, nói bằng tiếng Trung không mấy sõi: “Ông chủ Lâm, chúng ta đi nhé?”
Im Dong Kwon bất giác run bắn lên, đồng thời cũng biết bọn họ cần phải cải trang thành khách đánh bạc để vào casino.
Ở đằng xa, hải quan biên giới giữa Trung Quốc và Triều Tiên vẫn còn bận rộn, số lượng khách du lịch xuyên biên giới nối liền không dứt, mọi phương tiện di chuyển chạy thẳng đến sòng bạc, và cuối cùng dừng lại trên khoảng đất trống dưới chân núi, xếp hàng dài dặc.
Dù mục đích của những người này rất rõ ràng, thì khi nhìn từ bên ngoài vẫn không khác gì một tour du lịch theo nhóm đang đi tham quan bán đảo Đông Hải dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch, cuối cùng xem sòng bạc là một trong điểm du lịch, vào bên trong “tham quan”.
Trên sườn núi, thi thoảng sẽ có một vài du khách hành động một mình, hướng dẫn viên du lịch cũng không ngăn cản, bởi vì bên kia bán đảo chỉ có bãi biển vắng vẻ và vách đá, bọn họ tin rằng không một ai có thể chạy thoát khỏi nơi đây.
Hai người mặc quần áo vào là không còn gì khác biệt nổi bật, lẻn vào du khách đi lẻ không chút trắc trở, tự nhiên trở thành thành viên của đoàn du lịch, mười mấy phút sau đã đi tới dưới chân núi.
Lúc đến gần sòng bạc, thỉnh thoảng sẽ có một hai nhân viên bảo vệ hoặc phục vụ xuất hiện, nhanh chóng quét mắt nhìn rồi thôi, không dò hỏi gì thêm.
Những tay bảo vệ kia được trang bị súng ống, ngoài việc mặc đồng phục của sồng bạc thì trên gương mặt có màu vàng sáp rất đặc biệt, không giống người Hồng Kông, trái lại trông giống dân địa phương Triều Tiên hơn.
Nghe được suy đoán của Im Dong Kwon, Song Rim cười khẽ, thấp giọng nói: “Bọn họ là bộ đội đặc chủng của quân biên phòng, ở đây cũng có thiết lập trạm gác ngầm, đề phòng người Triều Tiên lẻn vào sòng bạc.”
Mục đích Đảng Lao động thiết lập khu thương mại rõ ràng không phải là để người bản địa có thói quen xấu, mà muốn thông qua đánh bạc để có được ngoại tệ. Nơi tốt xấu lẫn lộn như sòng bạc tất nhiên phải đề phòng nghiêm ngặt rồi – nếu như nói Rason là đất nước trong đất nước tại Triều Tiên, thì sòng bạc ở bán đảo Đông Hải cũng là thành phố trong thành phố này.
Theo đuôi đoàn du lịch, hai người ngày một đến gần sòng bạc, có thể loáng thoáng nghe thấy những tiếng ồn ào kia.
Chỉ cần có thể tiến vào trong thì Hồng Kông sẽ có nghĩa vụ bảo vệ bọn họ được an toàn, dù là vì danh tiếng của sòng bạc thì cũng không cho phép người Triều Tiên có bất kỳ hành động quá khích nào.
Thắng lợi đã nằm gần trong gang tấc, lòng bàn tay Im Dong Kwon lại bắt đầu đổ mồ hôi, ngay tới bước chân cũng loạng choạng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Anh ta định di dời sự chú ý, tiếp tục truy hỏi: “Nếu có người ngoại quốc ra khỏi sòng bạc thì sao? Cũng sẽ bị ngăn cản à?”
Trong lúc nói, đoàn du khách đã chen vào cánh cửa chật hẹp, đi qua máy dò kim loại ẩn, được những nữ tiếp viên nhiệt tình chào đón. Khách đến đánh bạc xoa tay phấn khích, như dự cảm được vinh hoa phú quý bất tận kia.
Song Rim giơ tay lên, chỉ vào cảnh nguy nga lộng lẫy trước mắt: “Anh cảm thấy, sẽ có người muốn ra khỏi nơi đây à?”
Ngày trước khi ở Nhật Bản, Im Dong Kwon phụ trách thu thập tin tức vòng ngoài, sắm vai một anh công tử con nhà giàu, lái xe thể thao đắt tiền ra vào khắp nơi, tự nhận là cũng coi đủ cảnh đời.
Thế mà vẫn bị cảnh tượng trong sòng bạc ở Triều Tiên dọa sợ.
Đèn chùm nguy nga trên đỉnh đầu như Dải Ngân hà chiếu sáng cả sòng bạc; các bức tường được chạm nổi mạ vàng, thổi ra luồng khí ngợp trong vàng son, khiến người ở trong tim đập thình thịch; trong phòng khách được chống bằng một cột trụ rất cao, hàng trăm bàn đánh bạc được sắp xếp gọn gàng, quanh mỗi bàn là những người đánh bạc đầy hào hứng; nhà cái mặt mũi ưa nhìn, nhân viên phục vụ được đào tạo đứng trên thảm lông màu đỏ sậm, ngẩng đầu ưỡn ngực như pho tượng tinh xảo.
Anh ta hít vào một hơi, nhìn cảnh tượng phù phiếm trước mắt mà lưỡi cứng đờ.
“Ở đây trừ gạch ra, tất cả mọi thứ đều được vận chuyển từ châu Âu đến theo đường biển, tốn mấy trăm triệu đô la Mỹ.” Cởi áo khoác của đối phương ra rồi tiện tay giao cho người giữ cửa, Song Rim lắc mình đi đến, “Kết quả chưa đến một năm đã hoàn vốn rồi.”
Ngắm nhìn bốn phía, Im Dong Kwon vẫn khó tin nói: “Seoul có sòng bạc Walkerhill, nhưng không thể so sánh với nơi này được. Macao… không, ngay cả Las Vegas cũng không khoa trương như thế này.”
“Trung Quốc cấm đánh bài, mà tất cả các nước láng giềng đều có chủ ý lên đồng nhân dân tệ. Muốn thu hút khách đánh bạc đến Rason, dĩ nhiên phải chịu trả phí.”
Cởi khăn choàng ra, cơ thể người phụ nữ đằng sau bộ váy bó sát trở nên đầy đặn lồi lõm, rất hợp với tình cảnh ở sòng bạc, nhanh chóng hòa vào môi trường xung quanh.
Cô kéo tay Im Dong Kwon, vô cùng tự nhiên thả bước chầm chậm giữa các bàn, như một người khách kén chọn, hết lòng tìm phong thủy tốt cho ông chủ bao nuôi.
Quả nhiên an ninh bên trong là do người Hồng Kông phụ trách, không cảnh giác như trạm gác ngầm ở bên ngoài song vẫn đủ khôn khéo.
Nhiều lần đi lướt qua bọn họ, suýt Im Dong Kwon đã không thể thở nổi, may có Song Rim nâng đỡ nên mới không để lộ chân tướng. Anh ta ngờ rằng nếu còn đi loanh quanh như thế này thì tinh thần căng thẳng sẽ khiến vết thương nứt toác, rồi bản thân sẽ ngã nhào xuống bàn đánh bài mất.
Cuối cùng hai người đi đến giữa phòng, bỏ lại toàn bộ huyên náo ồn ào ở sau lưng, đứng yên một cách tự nhiên.
“Làm sao đây ông chủ Lâm?” Song Rim hoạt bát nháy mắt, nghiêng đầu hỏi, “Không thấy có gì thích hợp cả, cứ có cảm giác chơi sẽ thua…”
Im Dong Kwon rất muốn quỳ sụp xuống xin tha, song vẫn chỉ có thể đau khổ tiếp lời: “Tôi cảm thấy còn tệ hơn cả em.”
Nghe được lời này, cô híp mắt cười thật tươi, đưa một loại tiền chip đặc biệt cho nhân viên: “Hay là lên lầu nghỉ ngơi trước đã? Rồi đợi lát nữa thử vận may xem sao.”
Chương 68: Vị khách nhà giàu
Chỉ cần tiêu xài hơn 20.000 nhân dân tệ trong sòng bạc là có thể hưởng thụ phòng nghỉ phục vụ miễn phí.
Đống tiền chip kia có màu tím, bên rìa sáng bóng, Im Dong Kwon không thấy rõ được con số đánh dấu bên trên nhưng cũng ý thức được giá trị không hề rẻ. Mấy người phục vụ lập tức ân cần xúm lại, chủ động đưa trà rót nước, mở đường dẫn lối cho cả hai.
Song Rim lấy hai ly rượu táo trên khay, rồi lại nghiêng đầu nói câu gì đó bằng tiếng Trung, lập tức có người chạy đi trước ấn nút thang máy.
“Anh biết đấy,” Cô ghé vào bên tai Im Dong Kwon thấp giọng nói, “Xưa nay nhà cái không bao giờ hỏi tiền đến từ đâu.”
Cả hai như đôi tình nhân tiêu tiền như nước, rất tự nhiên dung nhập vào sòng bạc, dưới sự chỉ dẫn của phục vụ, đi vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho khách ở khách sạn.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất.
Cánh cửa chầm chậm mở ra, hành lang phủ kín thảm lông dần hiện ra trước mắt, trên tường treo bức tranh sơn dầu tinh xảo, khoảng cách giữa hai cánh cửa đối diện nhau cách nhau rất xa. Bọn họ được dẫn đến một gian nằm cuối hành lang, trang trí hào nhoáng y hệt dưới phòng khách – cả tòa sòng bạc này như đang nhắc nhở khách rằng: có nhiều tiền để tiêu thế kia mà, sao không tìm niềm vui cho bản thân đi?
Song Rim nhanh chóng đuổi phục vụ ra ngoài.
Rồi cô lập tức đá văng giày cao gót đi, dò xét quanh phòng một vòng, cản thận kiểm tra mọi ngóc ngách, cuối cùng kéo rèm cửa lại rồi gật đầu xác nhận: “Không có vấn đề.”
Lúc này Im Dong Kwon mới thở phào nhẹ nhõm, ngã vật ra giường lớn không nhúc nhích.
Nửa tháng tiếp theo, anh ta không hề bước chân ra khỏi phòng: vết thương cần chữa trị, tinh thần cần được phục hồi. Cuộc hành trình trước đó dài quá đỗi, trên đường đi lại xảy ra đủ thứ chuyện. Sau khi giải trừ báo động, cả người như đang bên bờ vực sụp đổ, không thể miễn cưỡng duy trì thêm nổi nữa.
Thành phố Rason ở bán đảo Đông Hải là địa bàn của người Hồng Kông, vì để các con bạc được thỏa thích nên ở đây có đầy đủ thiết bị sinh hoạt, thậm chí còn xây cả máy phát điện và hệ thống lọc nước biển. Đồ dùng hằng ngày được vận chuyển từ trong nước, thậm chí là có thứ vận chuyển bằng đường biển đến đây, không hề bị ảnh hưởng bởi nghị quyết chế tài của Liên Hiệp Quốc.
Chính vì nguyên nhân đấy nên phòng y tế trong khách sạn đều trang bị đầy đủ thiết bị ngoại khoa, cũng có thể tùy ý sử dụng thuốc cảm mạo. Bác sĩ và y tá đều là người Hồng Kông, thái độ phục vụ vô cùng chuyên nghiệp, không hề hỏi nguyên nhân bị thương của Im Dong Kwon, mỗi ngày đến thăm đều chỉ thảo luận về bệnh tình, tuyệt không nói nhiều một câu.
Song Rim vẫn luôn ngủ trên sô pha ngoài phòng, vừa trông coi lại vừa canh gác. Cô đặt một con dao gọt trái cây cạnh gối, ngủ cũng không sâu, tới mức Im Dong Kwon không xác định nổi là cô có ngủ hay không.
Đến ban ngày, cô sẽ tranh thủ xuống lầu đi mấy vòng, có lúc đánh một hai ván, có lúc chỉ đứng xem.
Dù không nói rõ, nhưng Im Dong Kwon tin rằng đối phương đang đợi tiếp ứng.
Mọi mạng lưới bưu điện, tần số vô tuyến ở Triều Tiên đều bị quản chế, không thể thiết lập liên lạc bằng phương tiện giao tiếp thời gian thực được. Mà người tự vượt biên nhập cảnh như bọn họ lại không có thân phận hợp pháp, tuy có thể đặt chân ở sòng bạc, nhưng nếu muốn có bất cứ hành động nào thì đều phải cần đến sự trợ giúp của dân địa phương.
Sau khi vết thương đã khỏi, Im Dong Kwon càng lúc càng lo lắng: trốn trong hố vàng sòng bạc này, dù không có bất cứ nguy hiểm nào song cũng không thấy được hy vọng. Dẫu biết khả năng quay về Hàn Quốc là rất nhỏ, nhưng anh ta vẫn khát khao mong nhận được tin tức của người thân, để biết sự hy sinh và trả giá của mình đều không uổng phí.
Đối mặt với chất vấn, Song Rim vẫn rất bình tĩnh: “Nhật kiều là công dân hạng 2*, gần như không được tự do hành động, nhưng bọn họ biết đến đâu để tìm tôi, nên chỉ có thể tiếp tục chờ.”
(*Công dân hạng 2 là những người cùng khổ trong xã hội, luôn chiếm số lượng từ nhiều tới rất nhiều, đặc biệt tại các nước nghèo.)
“Đây là cái cô gọi là sắp xếp đấy hả?” Im Dong Kwon tức giận ngồi bật dậy.
Cô nhún vai: “Chúng ta đang ở Triều Tiên mà.”
Nhìn đối phương ra vẻ vô tội, mọi cảm xúc đều như cú đấm vào bông, khiến Im Dong Kwon đành từ bỏ.
Trải qua giai đoạn chung sống hòa bình, Song Rim đã không còn là lính đánh thuê máu lạnh trong trí nhớ của anh ta nữa, trái lại có thêm mấy phần nhân tình: thi thoảng còn biết làm nũng, khó phòng bị nổi.
Im Dong Kwon nhắc nhở bản thân, thực vật có độc luôn có nhiều màu sắc rực rỡ, dụ kẻ khác tháo gỡ phòng bị, đó cũng chính là kỹ năng thông dụng của sát thủ.
Tối ngày hôm đó, sòng bạc bên dưới vẫn đèn điện sáng choang, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Im Dong Kwon lập tức mở bừng mắt, lại thấy Song Rim đã chống lên thành giường, giơ tay đặt bên mép ra hiệu không lên tiếng. Để tiện hành động nên bọn họ vẫn mặc nguyên quần áo khi ngủ, mọi đồ dùng cần thiết đều nằm trong túi nhỏ tùy thân, chỉ cần xách lên là có thể đi ngay.
Trên bệ cửa sổ trong phòng có một sợi dây dài dùng khăn trải giường tết thành – là lối thoát thân được dự phòng.
Trong bóng đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau, dỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, không dám hô hấp quá mạnh.
“Cốc, cốc cốc.”
Người ngoài cửa có vẻ rất căng thẳng, sức gõ không ổn định lắm, nhưng vẫn lặp đi lặp lại tiết tấu cố định.
Song Rim đè lên tay Im Dong Kwon, ra hiệu anh ta yên tâm không cần sốt ruột, ngay sau đó chậm rãi xoay người lại, im lặng không tiếng động đi ra ngoài phòng. Trong bóng tối, bóng dáng nhẹ nhàng kia như một chú mèo lớn, linh hoạt đẹp mắt, nhưng lại chứa sức mạnh có thể đẩy người vào chỗ chết bất cứ khi nào.
Cô cúi người nằm gạp trên đất, xuyên qua khe cửa, im lặng đếm bóng người ngoài hành lang. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô mới hắng giọng dùng tiếng Trung hỏi: “Ai đấy?”
“Phục vụ phòng ạ.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nữ non nớt, giọng hơi run run, có vẻ rất căng thẳng.
Song Rim chống khuỷu tay đứng lên, đến nói chuyện cũng có mấy phần dùng sức: “Phục vụ gì?”
“… Giao hàng nhanh ạ.”
Im Dong Kwon gần như dám chắc, nếu còn tiếp tục đối đáp thế nữa thì khách ngoài cửa sớm muộn gì cũng bật khóc.
Cũng may hai bên đã nhận được ám hiệu, loại bỏ khả năng bị người ta giăng bẫy. Song Rim mau chóng mở cửa ra, nhanh như chớp kéo cô gái kia vào phòng.
Từ hành lang đèn sáng thâu đêm đến phòng khách tối thui, hai mắt cô gái kia vẫn chưa kịp thích ứng.
Nhưng Im Dong Kwon nấp trong bóng tối đã lâu lại thấy rõ trang phục của cô ấy: ngay giữa mùa đông gió lạnh cắt gia cắt thịt, cô bé này vẫn chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng; giày vải trên chân rách tơi tả, lộ ra ngón chân đỏ bừng vì lạnh; khuôn mặt chỉ nhỏ bằng cỡ bàn tay, lạnh cóng run lẩy bẩy, răng va vào nhau kêu lập cập.
Mở đôi mắt to tạm thời không thấy gì, cô gái dùng tiếng Hàn hỏi: “Là chị ạ?”
Song Rim cau mày: “Sao em lại gầy thế này!”
Một giây tiếp theo, cô gái bổ nhào vào lòng cô, thở dài một tiếng như trút được gánh nặng: “Đúng là chị rồi!”
Tay phải đón đỡ, tay trái sờ dao, lùi bước về sau – Im Dong Kwon ngạc nhiên phát hiện, đối mặt với hành động thân mật bất ngờ của khách đến, phản ứng đầu tiên của Song Rim lại là giết người tự vệ.
Cũng may cô nhanh chóng điều chỉnh lại, gắng gạt tay trái đi, ép bản thân cô gắng thả lỏng: “Là chị đây, Tiểu Ji.”
Cô gái được gọi là “Tiểu Ji” đã thích ứng với bóng tối, miễn cưỡng lùi ra nửa bước, thút thít nói: “Em xin lỗi chị, trong thôn hết lương thực rồi. Em đã để Sang Chul đi theo bà Gu rồi, lại đào thêm ba củ nhân sâm, vất vả lắm mới xin được giấy phép…”
“Không sao,” Song Rim vỗ vai em ấy, thấp giọng an ủi, “Bọn chị cũng chỉ mới đến đây không lâu.”
Lúc này Tiểu Ji mới chợt nhận ra trong phòng còn có người khác.
Im Dong Kwon đã ngồi dậy, nhìn từ xa cô gái đó cũng chừng em họ anh ta: dù tuổi tác không chênh nhau mấy, nhưng vì Tiểu Ji thiếu dinh dưỡng nên vẫn chưa dậy thì, thậm chí còn thấp hơn em họ hai cái đầu.
“Anh là phóng viên ạ?” Vì gò má lõm xuống mà mắt mở to, như đèn pha nhìn chăm chú Im Dong Kwon, trong giọng tràn đầy mong đợi.
Người đàn ông không biết phải trả lời ra sao, đành ấp úng “ừ” đáp.
Chợt Tiểu Ji quỳ sụp xuống đất, bò về phía anh ta: “Anh ơi, xin anh cứu tụi em với! Chị đã nói rồi, chỉ cần anh đến thì người trong thôn tụi em có thể được cứu!”
Im Dong Kwon sợ hết hồn, luống cuống xua tay: “Em làm gì thế?! Song Rim, mau giữ cô bé lại!”
“Mùa đông này lạnh quá,” Không để ý đến khuyên can, cô bé quỳ dưới hai chân anh ta, nước mắt nước mũi giàn giụa, “Người già trong thôn đã chết một nửa rồi, nếu còn kéo dài thêm thì bà nội cũng sẽ đi mất… Em chỉ có mỗi người thân là bà nội thôi, anh ơi, van xin anh cứu chúng em với…”
“Em đứng lên đi!” Im Dong Kwon lùi vào góc tường, né tránh “đại lễ” của đối phương, hoàn toàn chẳng biết phải làm thế nào cho phải.
Lúc này Song Rim cũng đã dọn dẹp xong đồ cần đem theo, mặc quần áo giữ ấm vào, đi tới khoanh tay đứng một bên lạnh lùng nhìn xem.
Tiểu Ji vẫn còn dập đầu trên đất, có vẻ không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Im Dong Kwon đành lăn một vòng trốn ra sau lưng người phụ nữ, thở hổn hển: “Em ấy… Cô, rốt cuộc các người muốn tôi làm gì hả?!”
“Thôn kiều dân là đối tượng giám sát chính của Đảng Lao động, ở mỗi môt khu dân cư của Nhật kiều đều được lắp đặt thiết bị theo dõi, đảm bảo người Bình Nhưỡng nắm được mọi động tĩnh.” Trong bóng tối, Song Rim bình tĩnh nói rõ, “Tín hiệu truyền qua mạng lưới Kwangmyong, cũng như hệ thống Argus khép kín.”
Nghe thấy danh từ quen thuộc kia, rốt cuộc Im Dong Kwon cũng thả lỏng, mơ hồ nhận ra mục đích mà đối phương không từ vất vả bắt cóc mình đến đây.
“Thôn kiều dân ở Triều Tiên được xây dựng vào những năm sáu mươi, hệ thống theo dõi mới lắp gần đây đều như nhau. Tiểu Ji dẫn chúng ta vào thôn, anh hãy đặt mã vào hệ thống điều khiển trung tâm trong thời gian ngắn nhất, đảm bảo có thể điều khiển được mọi camera từ xa, chặn hình ảnh lọt vào tay bọn họ.”
Dừng lại, Song Rim xoay người, mắt nhìn thẳng anh ta: “Chúng ta phải cho toàn thế giới biết được những người này đang gặp khó khăn ra sao; chúng ta phải để Đảng Lao đổng thấy được, phong tỏa thông tin cũng không che lấp được chân tướng.”