Ám Yến

Ám Yến – Chương 37

Lúc đi học, nếu ai có người yêu mời thì sẽ phải mời mọi người ăn cơm, giống như kiểu “ra mắt phụ huynh” vậy. Đến lúc đi làm, hợp hợp tan tan đã là chuyện bình thường, đặc biệt với kiểu đàn ông thường xuyên dẫn theo bạn gái mới đến như mấy người Thường Minh, quan hệ nam nữ lằng nhằng, thỉnh thoảng hứng lên là lại gióng trống khuya chiêng, chỉ khi kết hôn mới nghiêm túc. Nhưng cũng không phải là không tôn trọng đối phương, cùng một gương mặt xuất hiện nhiều lần, đương nhiên vẫn biết địa vị của người này.

Thái Đường Yến được Thường Minh dẫn đi giống lần trước, đầu tiên là không chắc chắn phong cách ăn mặc có hợp hay không, đợi khi Thường Minh quét nhìn cô từ đầu xuống chân một lượt rồi mỉm cười, cô mới bình thường lại.

Thường Minh nắm lấy tay cô, “Ở chỗ anh còn một tủ quần áo của em, lần trước mua cho em mà em không đem đi.”

“… Anh vẫn chưa giải quyết xong à?”

“Giải quyết làm gì, tốn sức lắm. Chỗ anh rộng, để ở đó cũng không có gì đáng ngại.” Thường Minh nhàn nhạt nói, “Em có đến ở cũng không chiếm bao nhiêu diện tích, huống hồ chỉ có mấy bộ quần áo.”

Thái Đường Yến rất muốn phớt lờ ám chỉ mập mờ như có như không kia, nhưng lại thấy Thường Minh nhìn mình đầy tâm ý, như đang đợi cô phê bình xem câu nói này có ổn hay không. Cô không có sở trường gì, nhưng việc am hiểu nhất chính là im lặng giả ngu, thậm chí có lúc không cần phải giả vờ, vốn dĩ phần trẻ con ngốc nghếch kia đã sẵn có rồi.

Cô thấp giọng thầm thì, “Em còn cố ý mua mấy bộ đồ mới rồi…”

Giọng nhỏ như muỗi đúng chuẩn Thái Tiểu Đường, Thường Minh vui vẻ đưa tay vỗ lưng cô, dặn dò như lãnh đạo: “Mua trong vòng một tháng có thể đưa hóa đơn đến chỗ anh thanh toán.”

Thái Đường Yến chưa bao giờ gặp phải người nào chạy đến đưa tiền cho cô như vậy, nhất thời lại coi lời nói đùa của anh là thật.

“Hóa đơn vất đâu rồi ấy.”

“Vậy em đến là được, quét mặt dễ hơn.”

“…”

Ở trước mặt Thường Minh cô không tài nào ăn nói phản bác gì được, lại lấy trứng chọi đá lần nữa, thế là dứt khoát giả câm.

Thường Minh biết cô không chịu nổi đùa cợt, nhìn đủ rồi thì thôi, “Em suy nghĩ những lời anh vừa nói đi, có muốn dọn đến ở với anh không. Chỗ của anh lớn, rộng rãi thoải mái, đợi em đi làm rồi anh có thể thuận đường đưa em đi, nếu không để trống cũng nuôi muỗi thôi.” Thấy Thái Đường Yến có vẻ suy nghĩ, anh chớp thời cơ ngay, “Hơn nữa anh thường xuyên đi công tác, đi về là lại muốn gặp em, nhưng anh không có gì ở chỗ em cả, ở lâu dài cũng không tiện.”

So với vẻ cà lờ phất phơ lúc tán tỉnh, Thường Minh trong vẻ nghiêm túc khi bàn bạc vấn đề càng có lực sát thương mạnh hơn, không phải đẳng cấp mà Thái Đường Yến có thể chống đỡ.

“Em… để em nghĩ thêm đã.”

Chú Chung dừng xe trước vạch dừng đèn đỏ, Thường Minh nhìn ra ngoài rồi nói: “Em có ý kiến gì thì cứ nói thẳng với anh, đỡ cả hai phải suy đoán nảy sinh nhiều rắc rối.”

Thái Đường Yến dựa vào kinh nghiệm vụn vặt đã trải qua, cộng thêm mức độ tin tưởng nhất định vào quan hệ của hai người, uyển chuyển nói: “Lần trước lúc em đến chỗ anh cũng trả lại nhà, sau đó chuyển ra ngoài suýt không tìm được chỗ ở mới. Em không muốn… dẫm lên vết xe đổ.”

Mỗi một lần cô nhát gan khi sống chung đều cảnh tỉnh anh có phải mình có điểm gì không đủ tốt không mà lại để cô có cảm giác không an toàn, Thường Minh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Trước kia là anh chơi bời mà thôi, giờ quan hệ của chúng ta không giống vậy nữa rồi, sẽ không xảy ra cái cảnh em không có nhà đề về nữa đâu.”

Thái Đường Yến nhận ra sự nhượng bộ của anh, lắc đầu nói, “Thường tiên sinh, không liên quan gì đến anh, mà em muốn bản thân thực tế chút, không phải cái gì cũng dựa vào anh…”

Thường Minh cau mày, “Vừa nãy em gọi anh là gì? Gọi lại lần nữa xem?”

“… Chú, chú Minh?”

“…”

Thường Minh còn đang há miệng thì chú Chung lái xe ngồi đằng trước ho khan che giấu tiếng cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này anh mới nhớ ra trong xe còn có người thứ ba.

“Là anh nói có thể coi như chú của em, hồi mùa xuân…”

“Anh…” Thường Minh vừa tức vừa buồn cười, hiếm khi thấy nghẹn lời như thế. Cái người này cũng không phải ngốc hẳn, ít nhất sẽ giả loạn để giả chết xóa đề tài, mỗi lần nghĩ đến đây, anh lại bắt đầu tự đắc vì mắt nhìn của mình.

Tạ Vũ Bách đặt một biệt thự gia đình ở bờ biển tránh nắng, chuyến đi này là Thường Minh và Thái Đường Yến đến làm khách, chú Chung dừng xe ngoài cửa, Tạ Vũ Bách nghe thấy tiếng thì hăng hái gạt bạn gái đang dính trên người ra, la hét “tới đây tới đây” rồi hào hứng chạy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đầu tiên là nhìn Thái Đường Yến được Thường Minh nắm tay, rạng rỡ tự nhiên không giống xưa.

“Này này ——” Tạ Vũ Bách cười cười hét với vào trong phòng, “Em dâu đến rồi.”

Màn chào hỏi vô cùng náo nhiệt, trực tiếp lờ Thường Minh đi, người biết phân biệt là có thể nhận ra nặng nhẹ.

Người này lần trước đã gặp qua, gương mặt tròn trắng hếu khắc sâu ấn tượng, Thái Đường Yến do dự không biết gọi sao thì Thường Minh ở cạnh đã nhắc: “Tên này còn lớn hơn anh, em có thể gọi hắn là chú.”

Giọng Thường Minh khá ngả ngớn, có thể thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, Thái Đường Yến cũng không dám lỗ mãng, quy củ chào hỏi một tiếng “chào anh”.

Tạ Vũ Bách vờ tức giận, “Này, đừng có nghe cậu ta, sao có thể không hiểu chuyện gọi chú như vậy chứ, gọi thế già, gọi anh thân thiết hơn, gọi là ‘anh A Bách’ là được.”

Quả nhiên Thái Đường Yến cũng gọi một tiếng, lọt vào tai nghe như tên của con yêu tinh trong thần thoại nước ngoài nào đó.

“Đấy, thế có phải đúng không, mọi người đều là bạn cùng tuổi cả. Mời vào mời vào.”

Thường Minh đỡ sau lưng cô, “Vào thôi, ngoài này nóng lắm.”

Thái Đường Yến đi sau Thường Minh, lúc đi ngang qua thì Tạ Vũ Bách kéo lấy cổ tay Thường Minh. Anh đánh mắt sang ý hỏi làm gì, Tạ Vũ Bách cũng đưa mắt ra cửa ra hiệu, ngôn ngữ cơ thể không thể quen thuộc hơn nữa, ý bảo “đi ra ngoài nói chuyện”, Thường Minh gật đầu, thấp giọng nói “lát nữa”.

Đám người do Vương Trác dẫn đầu ở bên kia đều đã gặp, lần đầu gặp không nói nhiều lắm, cũng may mọi người đều khách khí chào hỏi. Thường Minh bảo Thái Đường Yến ngồi, rồi mượn cớ đi lấy đồ mà vào bếp với Tạ Vũ Bách.

Hai người lấm lét đụng đầu nhau, Thường Minh vỗ vào ngực anh ta, tỏ ý có gì thì nói thẳng. Tạ Vũ Bách lại không vội đi thẳng vào vấn đề mà giành công trước, “Sao nào, hài lòng với biểu hiện ban nãy của tôi chứ? ‘đối xử với đồng chí phải ấm áp như mùa xuân’, tôi có cảm giác mình có thể so được với lò lửa luôn rồi đấy, nhiệt tình bắn tung tóe.”

Thường Minh cười, “Bị cậu nịnh nọt như thế, tôi đây cũng sắp thành cảnh nền luôn rồi.”

“Nhưng Minh Tử này, tôi phải báo cho cậu một tin xấu ——” Tạ Vũ Bách đưa tay gãi chóp mũi, ấp a ấp úng, “Lát nữa đó, ừm, Đường Chiêu Dĩnh cũng đến, tôi nói với cậu trước, cậu phải chuẩn bị tâm lý đi, á á —— làm gì làm gì thế hả, nói chuyện đàng hoàng đừng kéo cổ áo tôi chứ, cậu bao nhiêu tuổi hả…” Tay chay lóng ngóng gạt tay Thường Minh ra, “Này Minh Tử, lần này thật sự không phải là chủ ý của tôi đâu… Ôi không đúng, nói thế này, chuyện lần trước cũng không liên quan đến tôi. Cô ấy bảo Phong Trạch không có ở đây không có ai chơi cùng, hỏi bọn tôi đang ở đâu, tôi mất não mới buột miệng nói ra, cô ấy bảo cũng muốn đến, tôi có thể nói gì nữa đây, không lẽ bảo ‘Minh Tử dẫn vợ đến chị đừng đến’ sao?”

Thường Minh bực tức, thấp giọng quát: “Cậu cố ý làm loạn lên phải không!”

Thường Minh áy náy gãi đầu, cười xòa nói: “Tôi thấy Đường Chiêu Dĩnh cũng không giống người quá đáng lắm, đến lúc đó hai cậu cứ yên tâm chơi của mình, tôi sẽ quấn lấy chị ta không buông, được chưa.”

Thường Minh cảnh cáo chỉ tay vào mặt anh, Tạ Vũ Bách dịu dàng chụp lấy, “Đừng thế chứ, không xảy ra chuyện gì đâu, thề luôn đấy, tôi lấy thân phận chủ nhà bảo đảm với cậu, vui vẻ đến, sung sướng về.”

Ra đến phòng khách, Thái Đường Yến vẫn ngồi ở chỗ cũ, bên cạnh là Vương Trác, cầm ly nước ép dưa hấu ngồi ngay ngắn nhìn mọi người trò chuyện, ánh mắt qua lại giữa mọi người, thấy anh bước ra thì dán mắt nhìn như thấy phao cứu hộ vậy, thấy Thường Minh chột dạ một cách khó hiểu.

Thái Đường Yến thấy bọn họ tay không đi ra thì hỏi nhỏ: “Không phải nói đi lấy đá sao?”

“…” Mải nói chuyện mà quên mất. Anh lấp liếm cầm lấy ly nước trong tay cô, nhấp một hớp tại nơi cô đặt môi, “Lát nữa A Bách lại đi lấy sau.”

Cô gần như rỉ tai mà nói: “Họ nói chuyện em không hiểu gì hết trơn…”

Thường Minh lại nhét ly vào tay cô, vỗ nhẹ lưng cô, “Nghe không hiểu cũng không sao, qua lại mấy lần là quen thôi, mười thì đến tám chín phần là đang bóc phét, nghe chơi thôi.” Anh hơi có vẻ do dự, nghiêng người chặn ánh mắt của mọi người, không đánh đã khai nói, “Cái đó, nói chuyện này em đừng giận, vừa nãy A Bách có nói… Cô ấy cũng tới, anh cũng vừa mới biết thôi.”

Thái Đường Yến cúi đầu nhìn bọt nước dưa hấu, phản ứng đầu tiên đúng là có hơi giận, nhưng cũng không biết nên trút lên ai, thế là dở khóc dở cười, “Cũng không phải là không thể tới…”

Thường Minh dùng lời của Tạ Vũ Bách an ủi, “Đến lúc đó chúng ta chơi của chúng ta, cô ấy chơi của cô ấy, không sao đâu.”

Nếu thật sự đến lúc đó, cũng không có việc gì quan trọng mà phải nhìn thái độ của anh cả, hễ anh có nửa điểm thiên vị thì tình cảm vừa nhá nhem này sẽ tràn ngập nguy cơ.

Chỉ chốc lát, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe hơi ầm ầm, lúc Tạ Vũ Bách đứng dậy còn vô thức nhìn Thường Minh, đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Tạ Vũ Bách ra hiệu yên tâm đừng vội.

Tạ Vũ Bách ra ngoài chỉ chỗ đậu xe, một lúc sau mới dẫn người vào.

“Nhìn xem ai đến này.” Anh ta vừa đưa người vào vừa nói.

Mấy người quen biết anh một lời tôi một lời gọi, “Lâu rồi không gặp cậu đấy, nghe nói cậu đính hôn rồi, vậy mà cũng không nói một tiếng. Chúc mừng nhé.”

Người đến chính là Đường Chiêu Dĩnh, vừa rồi phơi nắng một lúc nên bây giờ màu da sáng rực động lòng người.

“Xin lỗi, vì không dám bày biện nhiều quá nên đã không nghĩ chu toàn, đến lúc kết hôn nhất định sẽ không quên cậu.”

“Sao sếp Phong không đến cùng luôn?”

“Mấy tháng nay phải đi công tác liên tục, tôi cũng chẳng được gặp anh ấy bao lần.”

“Ồ hô, người bận rộn quá đấy.”

Đường Chiêu Dĩnh tìm chỗ ngồi, chợt thấy Thường Minh ngồi trong góc, thế là hất cằm gọi, “Minh Tử.”

Thường Minh gật đầu, “Đến rồi à.”

Phản ứng bình thản hơn so với khi xưa, phải phép nhưng hời hợt, anh thoáng khomg người chặn bạn gái bên cạnh lại, “Cũng lâu rồi không gặp chị.” Cô nàng đáp đúng vậy, đi qua hai người ngồi chen vào cạnh anh, “Bận rộn gì à?”

Nét mặt Thường Minh cởi mở như được thắp sáng, tựa như đã đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi, mò tìm tay người bên cạnh, còn mình ngả người ra sau để cô ấy thấy rõ chủ nhân của bàn tay nhỏ bé, “Bận cái này này. Chị, giới thiệu với chị, bạn gái tôi Yến Tử.”

Thái Đường Yến không dám tự mình đa tình gọi chị theo, chỉ bảo thủ “chào cô” một tiếng như chào Tạ Vũ Bách.

Đường Chiêu Dĩnh không ngờ sau lưng anh còn giấu mìn, trố mắt ra trong chốc lát, dường như xung quanh cũng để ý đến một góc mìn nổ này, đột nhiên im lặng như tờ, lặng ngắt như đang đợi phản ứng của cô ấy, ba người Thường Minh ngồi ở giữa như trái ôm phải ấp búp bê Nga Matryoska, cảm tưởng vi diệu mà đầy châm chọc.

Suy cho cùng cũng không giống Thái Đường Yến chỉ vừa tiếp xúc với bọn họ, Đường Chiêu Dĩnh nhìn khuôn mặt như đã từng quen biết mà cười nói: “Có phải là cô bé gặp lần trước không, sao không thấy cậu thường xuyên dẫn người nhà đến chơi thế.”

Thường Minh bình thản nói: “Trăm cay ngàn đắng mới theo đuổi được, không phải dẫn tới rồi đây sao.”

Đường Chiêu Dĩnh cười, Thường Minh cũng cười, như không biết nên tiếp tục đề tài này thế nào, mỉm cười trở thành cách bày tỏ duy nhất mà ngắn ngủi giữa bọn họ. Khi thôi cười, bầu không khí liền trở nên lúng túng.

Tạ Vũ Bách thấy bên này có vẻ sai sai, ló đầu ra khỏi phòng bếp hét to, “Em Đường ơi, tới giúp anh một tay đi, một mình anh làm không xuể.”

“Cám ơn thiếu gia, tôi chỉ nhỏ hơn cậu có mấy ngày thôi mà ngày nào cũng em gái đến em gái lui, ỷ thế ăn hiếp hả.” Đường Chiêu Dĩnh vừa tiếp lời vừa đứng dậy, lấy tư thái chạy trốn mà tất cả mọi người đều có thể nhận ra để đi tìm Tạ Vũ Bách.

Bổ dưa hấu không phải là việc cần người giúp, Đường Chiêu Dĩnh thuận tay nhón một miếng, cắn dưa rồi nói: “Ngọt thật đấy, giòn sần sật nữa.”

Tạ Vũ Bách đặt dưa hấu đã bổ vào khay, nói: “Vừa rồi cậu thấy rồi chứ.”

Đường Chiêu Dĩnh cũng không giả ngu, “Nói gì thế, tôi đâu có mù.”

“Xì ——” Nhất thời Tạ Vũ Bách cảm thấy buồn cười, “Không muốn một người đàn ông si tình như Minh Tử mà lại chọn một kẻ điên không biết đang lang thang nơi nào, cậu còn dám nói mình không mù à.” Tạ Vũ Bách cũng cảm thấy kỳ lạ, trước kia Thường Minh đơn phương thầm yêu Đường Chiêu Dĩnh, nhìn thế nào anh cũng không vừa mắt nổi cô ấy, cảm thấy tội nghiệt của cô ấy rất nặng, giờ đây Thường Minh đã có bạn gái rồi, so sánh hai bên, anh ta tình nguyện tiếp tục trút lên người Đường Chiêu Dĩnh, ít nhất biểu đạt anh có theo đuổi.

Hôn phu vô duyên vô cớ bị hắt nước bẩn, Đường Chiêu Dĩnh tức giận, “Này A Bách, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời không thể nói bậy bạ được.”

“Cậu nói xem Minh Tử có gì không tốt hả, mọi người chơi từ nhỏ đến nhau đều biết gốc biết rễ, đề tài nhiều, bạn bè rộng, đi với ai cũng có thể nói chuyện —— “

Đường Chiêu Dĩnh ngắt lời anh ta, “Tạ Vũ Bách, tôi sắp kết hôn rồi, bây giờ Minh Tử cũng đã có bạn gái, cậu ăn nói có chừng mực thôi.” Ngờ đâu cô còn không có kêu oan, Tạ Vũ Bách đã tự kêu ré lên.

“Không phải do tôi đây không tìm được ai để nói sao, Vương Trác sẽ không để ý đâu, không đưa ra ý kiến gì, Minh Tử còn cảnh cáo tôi đừng để cậu ta kiếm chuyện.”

“Đã bị cảnh cáo rồi mà còn dông dài vậy à, chẳng khác gì bà tám cả.”

Tạ Vũ Bách bổ dưa xong, chống tay xuống bệ bếp nhìn cô nàng: “Đừng có nói mấy lời đó chứ, ai biết hai người bọn họ có thể đi được bao lâu, bối cảnh của cô bé kia —— ” Anh ta đau lòng lắc đầu, “Không được, chênh lệch quá lớn, Minh Tử làm nghề gì, trước kia cô ta làm gì. Tôi nói thẳng cậu đừng chê tôi nói khó nghe, nếu không phải vì một chân kia của Minh Tử, liệu cậu ta có thể oan ức ở bên cạnh một cô gái như vậy sao.”

“A Bách, cậu quá đáng rồi.” Hai lần Đường Chiêu Dĩnh gặp Thái Đường Yến đều có tâm tình tế nhị, nhất là đối phương còn có quan hệ không nông với Thường Minh. Mỗi một người đều hy vọng bản thân là độc nhất vô nhị, khi nhìn cô sinh viên năm nhất có dung mạo tương tự mình, cảm giác như bị số mệnh trêu đùa vậy. Rồi sau đó khi quan sát kỹ, lại vô vùng tò mò, tò mò tính tình của đối phương, khả năng và đặc tính, xem xem rốt cuộc là tương tự đến mức nào, “Minh Tử không phải kẻ ngốc, nếu có thể tìm đến cô bé kia thì chắc chắn có điểm đáng để cậu ấy theo đuổi. Cậu không thấy vừa rồi cậu ấy giới thiệu trông đắc ý lắm sao, nếu trong lòng cậu ấy có ý nghĩ nào mà các cậu không nhận ra, thì hôm nay chưa chắc các cậu đã gặp được ‘cô bạn gái’ này đâu.”

Không chỉ có một, bên này âm thầm bàn bạc thì Thái Đường Yến và Thường Minh cũng không rỗi rang. Thường Minh thấy cô ngồi chán, bên ngoài lại quá nắng, vậy là đưa cô lên ban công tầng hai ngắm biển.

Hai người chen chúc ở xích đu, gió biển thổi đến mang theo vị mặn và ấm áp, thật ra là rất nóng, nhưng không ai mở miệng đòi tách nhau ra, Thái Đường Yến thì không nỡ, dù sao cũng là nơi Thường Minh chọn, còn Thường Minh thấy cô không có ý kiến thì tưởng cô thích, nên cũng không dám tùy tiện mở miệng. Sự kín đáo của tình yêu mới manh nha biến người ta trở nên ngốc nghếch ngọt ngào.

“Thường tiên sinh… Cô ấy… Làm việc gì vậy?”

“Hử?” Một lúc sau Thường Minh mới phát giác, “Làm giảng viên ở trường đại học của em.”

Thái Đường Yến ngạc nhiên nói: “Hình như em… chưa nói cho anh biết mình học trường nào mà.”

Thường Minh thẳng thắn, “Tự anh tìm người hỏi thăm. Ngay đến quê em anh cũng đến rồi, nhưng không tìm được em, vốn định đợi ngày khai giảng sẽ chặn em lại, không ngờ may mắn gặp lại sớm.”

Trăm ngàn cay đắng của lúc trước được thuật lại một cách nhẹ nhàng bâng quơ, Thường Minh cũng không phải người có thói quen liếm vết thương trước người khác. Nội tâm chấn động hơn, một hồi lâu sau Thái Đường Yến mới nhớ ra đề tài vừa rồi, nhưng dường như cảm thấy không còn quan trọng nữa.

Thuận miệng nói: “Tốt quá, làm giảng viên cũng ổn định.”

“Thứ cô ấy mưu cầu chính là ổn định.” Bất giác trong giọng Thường Minh có gì đó kỳ lạ, nhưng với người ngoài như Thái Đường Yến nhìn vào, thực sự để lộ chút quen thuộc hiểu rõ nhau cùng với nhạo báng, tâm tình lúc lên lúc xuống.

“Tốt quá…” Cô nhỏ giọng cảm thán, nửa là cảm khái trước cảnh ngộ của mình, nửa là hâm mộ cuộc sống của người khác.

“Em hâm mộ à?”

Nói đúng tim đen rồi. Ở trước mặt anh Thái Đường Yến chưa bao giờ thành công giấu giếm tâm tư cả, thế là thừa nhận: “Đúng là hâm mộ, người đi lên như cô ấy trông rất tự tin…”

Có thể tán dương tình địch như vậy, Thường Minh không biết cô khuyết tâm hay chân thành thật, bèn cười hỏi: “Vậy em có hâm mộ anh không?”

Thái Đường Yến dừng lại một giây, rồi gật đầu.

Câu trả lời vượt qua ngoài dự kiến, những lời đã nghĩ sẵn trong đầu Thường Minh không dùng được, lập tức vừa đành chịu vừa vui vẻ, “Em hâm mộ anh cái gì?”

“… Kiếm được nhiều tiền.”

“…” Thường Minh cười khan một tiếng, cảm thấy cô đúng là khuyết tâm.

Thái Đường Yến giải bày: “Em nói thật đấy, giống như em lại không được, chỉ có thể lao đông chân tay…”

“Bây giờ em không được không có nghĩa là sau này sẽ không, em còn trẻ, tiềm năng về sau lớn hơn, lúc anh lớn bằng em vẫn còn để người ta rửa bát cho đấy…” Thường Minh nói, “Em hâm mộ người khác là bởi vì chỉ thấy mỗi bề ngoài, đợi đến lúc em hiểu đối phương thì sẽ phát hiện người khác cũng có tâm sự phiền lòng, cũng sẽ âu sầu khổ não, nói không chừng lại còn hâm mộ ngược lại em đấy.”

Thái Đường Yến cảm thấy lý luận này của anh không chắc, “Vậy anh sẽ hâm mộ em ư? Không thể nào?”

Thường Minh sững sờ, rồi bỗng nở nụ cười mập mờ.

“Hâm mộ chứ.”

“…”

“Thật đấy.” Giọng điều vô cùng thề thốt.

“… Hâm mộ cái gì?”

“Hâm mộ em có người cưng chiều.”

Thường Minh rất ít dùng những từ ngữ thân mật này, giọng vốn nghiêm túc, nhưng đằng sau đó là câu trả lời không nghiêm túc, tuy hôm nay vòng vo biểu đạt ý, nhưng phần khiêu khích ấy vẫn đến một cách trực diện, còn đáng sợ hơn cả khi anh nói rõ “anh cưng chiều”. Ân tình này ép Thái Đường Yến không thích ứng được, đứng phắt dậy tính chạy trốn, vừa vui lại vừa nôn nóng mắng: “Vô lại.”

Thường Minh nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào lòng, nhưng không điều chỉnh được đúng lực lắm, lúc Thái Đường Yến va vào trên đùi anh, anh âm thầm kêu đau, mặt nhăn Ãnhó. Rồi như vì đền bù tổn thương, anh tiến đến bên vành tai đỏ hỏn của cô mà nói: “Nói gì thế, nhỏ tiếng quá anh không nghe rõ, lại gần hơn tí đi.”

 

Chương trước
Chương sau