Với Tay Bắt Lấy Vì Sao – Chương 38+39+40
Chương 38
Bà lão húc đầu đến, động tác của bà già rất nhanh, Cao Ca suýt thì bị đụng phải, chắc chắn sẽ không chịu nổi. May mà ở cạnh đó có nam sinh nhìn ngứa mắt nên chặn lại, đẩy bà ta lùi về sau.
Bà lão lảo đảo mấy bước suýt nữa thì ngã ra đất, để Cao Đại lâm đỡ mình, Cao Đại lâm lập tức quắc mắt nói với nam sinh kia: “Mày làm gì thế hả? Mày đánh người già đấy à?” Lời vừa thốt ra, mặt người kia liền biến sắc, dạo này chẳng ai dám dây dưa với người già cả.
Cao Vu Thành bên kia cũng đến, hỏi mẹ có chuyện gì không?
Bà lão lập tức quát ông, “Có chuyện chứ sao không! Đương nhiên là có chuyện rồi! Mẹ anh bị người ta đánh mà anh còn hỏi hả, sao anh có thể bất tài như thế.”
Cao Vu Thành nghe vậy, đương nhiên sẽ ra mặt thay mẹ ông, sắc mặt nam sinh kai trắng bệch, cũng may có Cao Ca cản lại nói, “Cám ơn cậu, cậu đi trước đi, chuyện bên này để mình xử lý.”
Chàng trai xấu hổ, “Tôi… Tôi…”
Lâm Thiến Thiến bèn nói thay Cao Ca, “Chuyện nhà họ thì cứ để họ giải quyết, cậu đừng dây dưa vào.” Đối phương vừa nghe thế liền chạy biến đi. Cao Đại lâm ở sau lưng gọi cả buổi, “Mày đừng có đi, đánh người còn chạy hả!” Nhưng cả đám người lại chẳng có ai đuổi theo.
Cao Vu Thành nói với Cao Ca, “Con làm gì vậy?”
Cao Ca nhìn bọn họ hỏi: “Vậy con muốn hỏi mấy người đang làm gì thế? Ngại mất mặt ư? Con có làm mất mặt các người sao? Con làm gì sai ư? Người thân của con chạy đến trường học vừa khóc vừa làm ầm lại cảm thấy khó coi? Muốn để con nghỉ học đưa con về nhà sao? Bố à, sao hồi nhỏ bố lại nói với con là phải học tập thật tốt, phải thi đậu đại học. Con gắng sức thi đậu như thế, vì sao bà nội con vừa làm ầm lên thì bố lại chạy đến bảo con nghỉ học? Bố vẫn còn là bố con ư?”
Cao Vu Thành là kiểu người chỉ biết nín nhịn chứ không nói ra. Bà lão sợ ông không biết ăn nói nên thôi khóc mà hỏi thẳng: “Sao mày không biết xấu mặt là gì thế hả, người như mày, ở thời cổ đại là bị dìm chết rồi, sao mày còn có mặt mũi mà nói chuyện này hả.”
Những người bên cạnh trố mắt nhìn nhau, không biết bà lão này đào đâu ra suy nghĩ đó. Ngay đến giáo viên cũng không nhịn được mà nói, “Bà à, đây là xã hội pháp trị, không phải xã hội phong kiến, do nhân dân làm chủ.”
Còn Cao Ca thì tức quá hóa cười.
Cô vốn không muốn gây sự với bọn họ, thật sự là vô nghĩa, không nói bà nội với người cô kia, từ nhỏ đến lớn, bố cô là kiểu người một lòng chỉ nghĩ cho mẹ mình, mặc dù không được thương nhất, nhưng là người ân cần biếu đồ cho cha mẹ nhất, chỉ hận không thể chuyển nhà sang đó mà thôi. Cô là con gái, với cả mẹ cô cũng không đồng ý tặng không như thế, dĩ nhiên là không được thích nhất rồi. Còn về phần bố cô, chỉ là cho cô chút xíu quan tâm nhỏ như khe hở móng tay mà thôi.
Có gì hay ho để làm ầm lên chứ.
Cao Ca liền nói, “Chứ không phải bà muốn lấy khoản tiền bồi thường một triệu của nhà họ Triệu sao?”
Lời vừa thốt ra, tất cả bạn học đều sửng sốt, không ngờ là chuyện liên quan đến tiền, có ai không biết cầm tiền mua bình yên chứ, nhất là với nhà họ Triệu giàu như thế. Nhưng bọn họ đều cảm thấy Cao Ca sẽ không nhận, cô kiên định như thế, không phải đã nói rồi sao? Nếu không thì tại sao có con số lớn như vậy?
Trong lúc nhất thời, tất cả đều nhìn về bốn người đứng ở giữa trung tâm. Cao Ca không có vấn đề gì, bà lão với Cao Đại Lâm thì nổi giận đùng đùng nhìn Cao Vu Thành, nhìn là biết bọn họ không cho phép Cao Vu Thành nói chuyện này ra. Cao Vu Thành không còn cách nào, “Chuyện này… Cao Ca đã biết rồi.”
Bà lão chỉ muốn chửi ầm lên, nhưng Cao Ca không cho bà ta cơ hội, mà trực tiếp nói hết mọi chuyện ra, “Tôi biết chắc chắn mọi người ở đây đều nghĩ, có phải đứng nhầm phía rồi không, ủng hộ tôi như thế mà tôi lại vì đòi tiền cho bằng được. Tôi nói cho mọi người hay, tôi chưa từng muốn, tôi đã gặp người nhà họ Triệu rồi, cũng chưa từng có bất cứ ý nghĩ thỏa hiệp nào, tôi sẽ không phụ lòng ủng hộ của các bạn. Hơn nữa, tôi càng không muốn phụ lòng mình.”
“Thế nhưng nhà họ Triệu lại không muốn để Triệu Bân ngồi tù, cho nên, bọn họ biết tôi có một bà nội tham lam, có cô chú như uống máu, có người bố yếu đuối bất lực, nên mới đi tìm bọn họ nói chuyện. Hai ngày trước, bố tôi đến trường tìm thì tôi mới biết được chuyện này. Khi đó bọn họ đều đã phân chia hết cả rồi, các bạn có biết không? Bọn họ đã chia tiền xong hết cả rồi.”
Lời vừa nói ra, rất nhiều người không tài nào nghĩ nổi, chuyện động ác như thế, người bình thường cũng không nghĩ ra.
Cao Ca giải thích với bọn họ, “Một triệu, tôi có một bác trai, một người chú và người người cô, nhà nam hai trăm nghìn, nhà nữ một trăm nghìn, được lắm, còn tôi là người bị hại, nhà có thể lấy được bốn trăm nghìn. Mọi người có biết cảm giác của tôi lúc ấy là gì không? Ba nội bà vừa mới nói nếu tôi ở cổ đại thì đã bị chìm xuống sông rồi đúng không, nói tôi không biết xấu hổ, vậy còn lúc các người chia số tiền bồi thường cho người bị cưỡng hiếp là tôi đây cho từng nhà một, liệu có cảm thấy mình đang cầm phí chơi gái của hung thủ không? Không phải các người muốn làm tú bà sao? Chê mất thể diện cái gì nữa chứ, nếu chê thì hẳn nên đuổi tôi ra khỏi cửa mới đúng, rồi kiện tụng hay tiền bồi thường đều không có một xu quan hệ với các người! Chỉ vì một triệu kia mà chạy đến trường làm ầm lên, ngay đến đi học cũng không cho tôi đi nữa, các người có còn là người không hả?”
Trước khi bà lão gây chuyện không hề ngờ rằng Cao Vu Thành đã nói chuyện này cho Cao Ca biết, bây giờ bị người ta chỉ vào mũi mà mắng. Bà ta đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, trên mỗi gương mặt đều lộ ra nét chán ghét, tự nhiên biết hôm nay không xong chuyện được. Bà ta cũng từng trải qua chuyện này rồi, có lý thì nói phải trái, còn không có lý thì làm rùm beng lên.
Lúc này lập tức vỗ đùi, lại ngồi phịch xuống đất. Vừa kêu gào nuôi một đứa con trai cháu gái bất hiếu, nói bà ta không phải là người, vừa làm ầm ĩ lên bảo là muốn đi chết.
Kết quả không ngờ rằng, Cao Ca lại nói, “Vậy thì bà chết ngay đi.”
Dứt lời, cô lập tức quay đầu bước đi.
Chính chủ đã nói rõ ràng rồi, bây giờ người cũng đã đi, có xem nữa cũng chỉ là một bà lão khóc lóc om sòm mà thôi. Hơn nữa đến nhà ăn muộn thì sẽ không có cơm mà ăn, chỉ trong chốc lát mọi người liền bỏ đi hết. Ngay đến giáo viên hướng dẫn cũng không muốn để ý bọn họ, chỉ nói thẳng với Cao Vu Thành, “Không phải muốn nói nghỉ học là nghỉ được, Cao Ca đã lớn rồi, chuyện này chỉ có thể do em ấy quyết định. Được rồi, mọi người đừng làm rộn nữa, mau về đi.”
Cô ấy nói rồi cũng rời đi.
Nhất thời, hai bên chỉ còn lại người của nhà họ Cao. Bà lão đã ngừng khóc, Cao Đại Lâm đỡ bà đứng dậy, bắt đầu chỉ vào mũi Cao Vu Thành mà mắng, “Sao chú có thể nói với nó chứ. Chú nhìn chuyện bị phá hỏng đi. Không có bảnh lĩnh, đồ vô dụng, có chút chuyện này cũng không làm xong.”
Cao Vu Thành bực mình nói, “Đó là chuyện của con bé, sao không thể nói với nó chứ?”
Bà lão không để ý đến ông, trái lại Cao Đại Lâm chỉ nói, “Cái gì mà chuyện của nó chứ, khoản tiền lớn thế nhất định là chuyện của trong nhà, chú đúng thật là…” rồi đỡ bà lão đi.
Còn Cao Vu Thành thấy mẹ mình đi thì muốn đuổi theo, nhưng vừa nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tức giận vừa ồi của Cao Ca thì lại muốn trấn an con, nhất thời chẳng biết nên đi nơi nào. Đứng chôn chân tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng ngồi xổm xuống đất kéo tóc thầm than, rốt cuộc ông đã làm sai điều gì? Phải làm sao thì hai bên mới có thể hài lòng đây?
Còn về Cao Ca, sau khi quay về không nhắc gì nửa câu đến chuyện này. Cô có thể làm gì chứ, chuyện một triệu đã sớm nói với Tống Phỉ rồi, không cần phải nói nữa. Chỉ còn lại mấy chuyện dây dưa ở trong nhà, nói với mẹ chỉ tổ làm bà thêm bực dọc mà thôi. Còn chuyện ly hôn, thật ra cô cũng muốn, nhưng cô không dám làm chủ thay mẹ nên cũng không nhắc lại.
Vụ án tiến triển rất nhanh, ngày mở phiên tòa sơ thẩm càng lúc càng gần.
Còn nhà họ Triệu như rơi vào khói mù.
Trong một tháng xảy ra chuyện, nhà họ Triệu cũng không hề nhàn rỗi gì, Triệu Bân là con trai độc nhất, gia sản còn đang chờ hắn ta kế thừa, làm hại ai chứ không thể hại hắn ta được.
Trong một tháng ấy, đầu tiên là Chương Nhã Tĩnh ra mặt, sau đó đến Triệu Thiên Vũ cũng đứng ngồi không yến, cách gì cũng thử qua cả, thuê du côn hắt canh, làm nhục ngay trước mặt đông đảo mọ người, thu mua Trương Manh để phỉ báng, tìm lưu manh vây đuổi chặn đường, còn tung tin đồn ở trên mạng, vu khống cô tiếp khách, đừng nói là một cô gái mà ngay đến cả bản thân Chương Nhã Tĩnh, gặp chút chuyện là đã thấy không chống đỡ nổi nữa rồi, nhưng Cao Ca lại có thể một mình chịu đựng.
Sau đó là đi nhờ cậy quan hệ, nhưng vấn đề là, ngay từ lúc ban đầu khi còn chưa ai hay biết gì thì còn có người sẵn lòng bán mặt mũi mà giúp đỡ. Nhưng bây giờ chuyện đã bùng nổ trên khắp các trang mạng và trong xã hội, hơn nữa Tống Phỉ cũng không phải ăn chay, giờ đây cứ thế chẳng ai quan tâm.
Ngày mở phiên tòa sắp đến gần, đối mặt với một vấn đề như vậy thì phải tranh luận thế nào.
Chiều hôm đó, trong tình hình cả hai người đều ở đây, Bàng Duệ hỏi họ, “Vô tội hay là bào chữa có tội?”
Triệu Thiên Vũ và Chương Nhã Tĩnh cùng nói: “Vô tội.”
Hai người cùng đồng thanh làm bàng Duệ hơi đau đầu, thực tế mà nói, không chỉ có hai người bọn họ mà ngay cả Triệu Bân cũng có ý này, hơn nữa bọn họ còn muôn miệng một lời, “Không phải hồi đầu cậu đảm bảo không có chuyện gì sao, điều này còn phải hỏi ư?”
Nhưng vấn đề là trước khác nay khác.
Bàng Duệ xoa chân mày, biết nếu mà nói thì nhất định sẽ theo thứ tự, nhưng lúc này cũng không dám không nói, anh ta tìm cách thức biểu đạt, uyển chuyển bảo, “Bây giờ phía Cao Ca có hai nhân chứng, còn có cả video và dư luận xã hội, lại còn thêm chuyện Chu Lâm làm hại nhân chứng, nên bây giờ chuyện không dễ làm.”
Vừa rốt ra câu này, quả nhiên sắc mặt hai người đều không tốt.
Triệu Thiên Vũ chỉ nói, “Nếu luật sư Bàng không nắm chắc thì hồi đầu không nên nhận việc, đến bây giờ mới nói không được thì chậm quá rồi.”
Bàng Duệ đổ mồ hôi lạnh.
Nhà họ Triệu cũng chẳng phải dễ trêu chọc.
Cao Ca không sợ nhưng anh ta sợ.
Anh ta lại nghĩ rồi nói, “Đây không phải là để phòng ngừa ngộ nhỡ sao, tôi cảm thấy tốt nhất vẫn nên khiến Cao Ca không tố cáo nữa, tuy là án hình sự nhưng nếu nguyên cáo không thừa nhận bị cưỡng hiếp thì sẽ dễ hơn.”
Chương Nhã Tĩnh nghe vậy bèn nói, “Bao nhiều cách đã dùng còn chưa đủ sao?”
Bàng Duệ đáp, “Đây chẳng phải là sách lược vẹn toàn ư.”
Chương Nhã Tĩnh còn định nói gì đó thì Triệu Thiên Vũ đã cản lại, ông ta nói, “Cậu sắp xếp đi, tôi sẽ đi gặp cô ta.”
Chương 39
Từ ngày đó trở đi, Cao Ca đã cho số điện thoại của bố cô vào danh sách đen. Cô không định nói cho mẹ biết, nhưng sau đó lại nghĩ, ngộ nhỡ bố lại quấn lấy mẹ cô thì phải làm thế nào? Thế là tối hôm đó, khi hai mẹ con đã tắt đèn nằm xuống, cô mới nói chuyện này ra.
Kết quả mẹ Cao vừa nghe thấy thế liền lập tức bật dậy.
Bà hỏi Cao Ca: “Tìm đến trường của con, chê con làm mất mặt, còn muốn cho con nghỉ học ư?”
Cao Ca sợ bà bị chọc tức mà tăng huyết áp nên vội dỗ, “Vâng, nhưng con đã xử lý rồi, mẹ yên tâm, con đã lớn rồi mà, chuyện như thế dù có một trăm bà nội cũng không quản được. Bọn họ không hiểu luật pháp, lại thấy tiền sáng mắt nên mới nháo nhào lên thế. Con nói với mẹ là để mẹ đừng nhận điện thoại của bố. Ông ấy…” Theo lý mà nói Cao Ca là phận con gái, không thể quá đáng trong tôn ti trật tự được, nhưng cô không nhịn được mà nói thẳng, “Bố con đúng là một… đúng là một người ngốc. Ông ấy sẽ mãi không đối xử tốt với chúng ta đâu.”
Cảm nhận của mẹ Cao chẳng phải còn nhiều hơn Cao Ca ư? Vừa nghe thấy thế bèn ôm Cao Ca nhỏ giọng nói, “Là mẹ đã khiến con phải tủi thân rồi, lại tìm một ông bố như thế cho con. Mà thôi, con yên tâm đi, mẹ sẽ không nghe ông ấy.”
Hai mẹ con nói chuyện xong liền nằm xuống ngủ. Cao Ca cũng không để bụng gì, dù sao cũng đã nhiều năm thế rồi, tiền lương của bố cô đều đưa cho nhà bà nội cả, bố cô cứ làm như sống với bà nội vậy, không phải mẹ cũng đều nhẫn nhịn đó ư? E rằng lần này không còn nhịn được nữa.
Nhưng không ai biết được kết quả, ngày hôm sau mẹ Cao lập tức gọi điện cho Cao Vu Thành, bảo là muốn gặp bọn họ. Cao Vu Thành là một người hiền lành đến mức đáng giận, ông cũng không nghĩ ra mẹ Cao sẽ làm gì bọn họ, ông luôn cho rằng đều là người nhà cả. Còn rất vui vẻ, tưởng cuối cùng mẹ Cao cũng chịu đến gặp mẹ ông nên đọc địa chỉ ra.
Thế là mẹ Cao ăn mặc đàng hoàng, thay đôi giày thể thao, cầm ví tiền đi dạo một lát trong siêu thị lớn ở ngoài tiểu khu, vốn định mua một vật dụng tiện tay, nhưng nhìn quanh chỉ thấy toàn nồi bát gáo chậu, cũng may đi vòng một hồi thì thấy khu đồ dùng thể thao, bà tìm được một sợi dây nhảy, lập tức mua nó.
Bọn họ vẫn ở chỗ Cao Ca đã đặt, mẹ Cao đã từng đến nên đương nhiên biết đường, trực tiếp tìm đến.
Cao Vu Thành mở cửa, vì vẫn còn sớm nên vẫn chưa cất chăn đệm trải sàn. Vừa khéo đúng lúc, mẹ Cao đưa mắt nhìn, thấy bà lão ngồi trên giường ở cạnh cửa sổ, trên giường đơn bên cạnh là quần áo của Cao Đại Lâm, rất rõ ràng, chăn đệm trải sàn này là của Cao Vu Thành. Nhà nghỉ người ta cũng không chuẩn bị thứ ấy, hẳn là lấy khăn trải giường quấn thành túi ngủ.
Nhưng lúc này đã là tháng mười hai rồi.
Mẹ Cao bật cười, Cao Vu Thành không hiểu, bà lão thấy bà đi vào cả buổi mà không nói gì, lập tức đảo mắt nhìn quanh, nổi trận lôi đình hỏi mẹ Cao, “Cô cười cái gì, đi vào còn không biết chào hỏi hả? Không thấy mẹ cô đang ngồi đây đấy à. Vu Thành, anh dạy vợ thế đấy hả? Loại con dâu như cô ta muốn làm gì hả?”
Bà lão khích bác cũng không phải là ngày một ngày hai, thật ra từ khi mẹ Cao gả vào nhà, thái độ của bà lão với bà vẫn còn tàm tạm, dù sao cũng không cần có sính lễ lại vừa giỏi giang, nhưng sau khi sinh Cao Ca, có nói gì bà cũng không chịu sinh đứa thứ hai thì bà lão bắt đầu không vừa mắt với bà. Nhưng vì Cao Vu Thành cũng không quá muốn có con trai nên tình cảm vợ chồng bọn họ vẫn còn ổn, bao giờ cũng là khuyên.
Vừa nghe thấy mẹ ông lại khích bác, Cao Vu Thành vẫn như mọi ngày, nói với mẹ Cao, “Đến chào hỏi đi.”
Nhưng mẹ Cao không đả động gì, chỉ hỏi Cao Vu Thành, “Ông ngủ ở đây à.”
Cao Vu Thành đáp với vẻ dĩ nhiên: “Không ngủ đây thì còn ngủ đâu nữa.”
Mẹ Cao nói, “Tháng mười hai rồi mà chỉ có thể đắp khăn trải giường mà ngủ thôi sao. Ông cũng hơn bốn mươi rồi. Mẹ ông và chị gái ông gầy như thế, tại sao không ngủ chung một giường đi. Không phải là người một nhà của ông sao? Vì sao không thương ông tí nào thế hả? Có người làm mẹ với làm chị như thế ư?”
Câu sau của bà còn cao giọng hơn câu trước, hơn nữa nghe có vẻ quan tâm nhưng thật ra là đang chỉ trích, bà lão và Cao Đại Lâm cùng nhìn bà, Cao Đại Lâm nói xen vào: “Cô nói cái gì thế hả? Chúng tôi ngủ thế nào là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì đến cô cả. Cô lo được hả? Cô chỉ là người ngoài mà thôi.”
Vào lúc này, cơn thịnh nộ của mẹ Cao lập tức bùng phát, bà không mắng bà lão, cũng không nói với Cao Đại Lâm mà chỉ quay sang Cao Vu Thành, “Ông có phải là ti tiện không thế hả. Mẹ ông từng xem ông là người chưa, chị gái ông từng xem ông là người chưa hả? Những năm qua ông một lòng một dạ vì bọn họ mà không quan tâm đến nhà mình tí nào, ông nhìn xem, không phải là mới làm bọn họ hơi không thoải mái chút thôi sao? Người ta cũng đâu có muốn! Ông là vì cái gì hả? Tự ông làm nhục mình chứ gì, được rồi, tôi không lo được, cơ thể là của ông, chân là của ông, ông muốn làm thế nào thì làm! Tôi đã nhịn ông nhiều năm rồi, chỉ nghĩ cứ coi như ông đã chết mà thôi đi. Nhưng còn Cao Ca? Con bé phải xui tám kiếp mới có người bố như ông, con bé đáng thương chịu nhiều khổ sở như thế, luôn đòi lại công bằng cho mình, nhưng ông lấy tiền rồi chia tiền, lại còn đưa bà già này chạy đến trường học làm ầm lên, lại còn bắt con bé phải nghỉ học! Có người bố ruột nào làm được loại chuyện này không hả, ông còn là con người không thế hả?”
Cao Đại Lâm ở cạnh nghe thấy thế liền nóng nảy, dứt khoát đứng lên quát: “Triệu Tuấn Hồng, cô khích bác cái gì đấy hả! Cô có tin tôi xé rách mồm cô không?”
Mẹ Cao còn chưa nghĩ ra nên nói gì với bọn họ, nhưng vừa nghe thế thì lập tức xé bì, lấy dây thừng được cắt thành roi ra, quất thẳng về phía Cao Đại Lâm, “Tôi đã muốn xé nhà các người từ lâu rồi. Cô tưởng tôi sợ cô sao? Tôi chỉ vì con cái nên mới chịu đừng, nhưng các người lại dám tính toán với Cao Ca, để xem hôm nay tôi chỉnh các người thế nào.”
Vừa nói bà vừa nhào đến.
Cao Đại Lâm và bà lão đều gầy đét, nhưng mẹ cao Triệu Tuấn Hồng có thể sinh được một cô gái cao một mét sáu tám như Cao Ca thì lại hết sức cao lớn, còn có chút lực lưỡng nữa. Với cả trên tay bà còn có roi, khí thế rất sung, cơ hồ là vừa đuổi vừa đánh. Cao Đại Lâm xông lên trước đón đầu, kết quả vì ở trong phòng nên mặc ít, bị quất đau đớn cả người, nhanh chóng gào khóc chạy về phía mẹ mà kêu cứu mạng.
Dĩ nhiên bà lão cản bà lại, nhưng khó khăn lắm Triệu Tuấn Hồng mới trút giận được, làm sao có thể chịu bị ngăn cản chứ. Một lúc sau, ba người đã lao vào đánh nhau, bà lão chụp, Cao Đại Lâm trốn, Triệu Tuấn Hồng vung roi vùn vụt. Không lâu sau đã đánh hai người kia ngã lăn quay ra đất.
Mới đầu Cao Vu Thành còn ngẩn người, sau đó là không xen vào được, bây giờ thấy mẹ và chị thua thiệt thì vội đi lên ôm lấy Triệu Tuấn Hồng, không để bà ra tay. Triệu Tuấn Hồng vũng vầy gão lên, “Cao Vu Thành, nếu hôm nay ông dám cản tôi thì hai ta coi như xong, ly hôn.”
Trong nháy mắt đó Cao Vu Thành thả lỏng ra, nhưng rồi nhanh chóng nghe thấy bà lão quát, “Ôi trời ơi mặt tôi, con dâu đánh vào mặt tôi, cả người tôi đau quá, chân bị cứa đứt rồi.” Cao Đại Lâm ở bên cạnh gân cổ lên gọi, “Mẹ, mẹ có sao không thế? Vu Thành, chú mau giữ cô ta lại đi, mẹ mà xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?”
Ông lại bắt đầu dùng sứ,c ôm chặt Triệu Tuấn Hồng không cho bà cử động.
Sức của đàn ông với phụ nữ không phải ngang nhau. Ở trước mặt Cao Vu Thành, Triệu Tuấn Hồng chẳng thể giãy giụa nổi, chỉ đành để mặc ông ta lôi mình đi, thuận tiện cướp lấy roi. Bà cứ nhìn Cao Vu Thành, hung dữ mắng ông: “Cao Vu Thành, ông có tin không, bọn họ chắc chắn sẽ bắt đầu ra tay đối phó tôi.”
Cao Vu Thành căn bản không tin, “Bà đánh bọn họ chứ họ đâu ra tay.”
Kết quả vừa dứt lời, hai người kia lồm cồm bò dậy, không biết Cao Đại Lâm vớ được thứ gì mà đập thẳng vào Triệu Tuấn Hồng. Đó là chiếc gạt tàn thủy tinh, vừa to vừa dày, đập vào đầu kêu cái cốp, Triệu Tuấn Hồng liền gầm lên, “Ông buông tôi ra.”
Trong lúc nhất thời Cao Vu Thành không kịp phản ứng, bị Triệu Tuấn Hồng đạp một phát rồi ngồi sụp xuống. Sau đó liền nghe choang một tiếng, gạt tàn đụng phải thứ gì đó mà rơi xuống đất, xoay vòng trên thảm rồi dừng lại, bên trên còn có vết máu.
Triệu Tuấn Hồng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Cao Vu Thành đứng đó ôm trán, máu từ từ chảy xuống.
Cao Đại Lâm bị dọa sợ, vội vào đến lấy khăn giấy cầm máu cho ông ta. Lúc này Triệu Tuấn Hồng không hề đau lòng hay lo lắng chút nào, bà đứng lên, nói với Cao Vu Thành: “Không đánh ư, đây mà gọi là không đánh sao?”
Lúc này rồi mà Cao Vu Thành vẫn còn nói, “Chỉ là do tức giận thôi, không phải cố ý.”
Triệu Tuấn Hồng lập tức nói: “Tùy anh, chúng ta coi như xong, ly hôn đi.”
Cao Ca bị gọi đến bệnh viện, lúc tới thì hai bên phân chia rất rõ, bà nội và người cô ở một bên, bố cô không biết đã đi đâu, còn mẹ cô ở một bên.
Cũng không tốt đẹp gì.
Cả người bà nội và người cô toàn là vết thương, quần áo tóc tai mẹ cô lại rối xù, cả hai cùng hằm hè nhau, như chỉ cần mở miệng là có thể đánh nhau.
Cô vừa đến là mẹ Cao đã trông thấy, gọi cô đến, không đợi cô hỏi đã kéo cô ngồi xuống. Sau đó mới thấp giọng nói, “Mẹ nói cho con biết một chuyện, mẹ và bố con muốn ly hôn.”
Cao Ca không ngạc nhiên gì, có điều không biết vì sao mẹ cô lại hạ quyết tâm này, chỉ nghe thấy mẹ nói, “Mẹ đã hỏi luật sư Tống rồi, con đã lớn, cũng đi học đại học rồi, có thể không cần người giám hộ nữa, đợi ly hôn rồi thì tự con định đoạt, dù có hộ khẩu thì bố con cũng không quản con được. Cứ kệ bọn họ đi.”
Cao Ca nào nghĩ đến là vì điều này, hốc mắt nóng lên, gọi một tiếng mẹ, mẹ Cao liền nói, “Mẹ định chịu đựng cho qua, chưa chắc ly hôn là đã tốt, với lại coi như ccũng có cảm tình với ông ấy, hơn nữa sau này con kết hôn mà chỉ có một mình thì cũng không dễ nghe gì. Nhưng không ngờ lại quá đáng như vậy, chẳng thà ly hôn đi.”
Bà nhỏ giọng bảo, “Mẹ chỉ muốn trút giận, được một lúc thì bố con cản lại, vốn cũng không định đánh dài nên mới đánh hai người họ trước, kết quả cô của con lại làm thay mẹ. Đúng là quá thoải mái.”
Trong lòng Cao Ca vô cùng nặng trĩu, nếu không thắng thì cô thật sự không biết đối mặt với Tống Phỉ, dì Tống, mẹ cô và La Hải như thế nào nữa.
Cô cúi đầu nói, “Mẹ à, con sẽ sống vô cùng vô cùng tốt, cũng sẽ rất rất hiếu thuận với mẹ. Mẹ cứ yên tâm.”
Mẹ Cao vỗ cô một cái.
Chợt lúc này điện thoại cô vang lên, là dãy số xa lạ, Cao Ca sợ là nhân chứng nên nghe máy ngay, không ngờ người ở đầu dây lại nói, “Tôi là Triệu Thiên Vũ, đang ở quán cà phê Dư Hải, chúng ta gặp nhau đi.”
Chương 40
Giọng điệu của Triệu Thiên Vũ nghe rất kiêu ngạo, như thể ông ta là thiên hoàng lão tử vậy, ông ta bảo muốn gặp người, bảo Cao Ca đi. Đừng nói lúc này Cao Ca không thoải mái, mà cho dù có thoải mái cũng sẽ không đi gặp người nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu đến giờ vẫn chưa thấy rõ, họ có tiền nhưng Cao Ca không thích thú gì, họ có thể dùng tiền để làm khó Cao Ca, làm nhục cô phỉ báng cô đe dọa cô uy hiếp cô, nhưng Cao Ca không sợ. Cao Ca muốn chính nghĩa, muốn câu trả lời hợp lý cho bản thân —— Cao Ca tôi là người bị hại, còn Triệu Bân hắn ta là người làm hại. Có thể tự do đi lại dưới ánh mặt trời là Cao Ca tôi, chứ không phải Triệu Bân anh.
Nên bọn họ luôn làm những chuyện mà họ nghĩ là thông minh, nhưng trong mắt Cao Ca lại chỉ là chuyện vừa đáng ghét vừa vô dụng.
Ví dụ như mua chuộc nhân chứng, ví dụ như mua chuộc người nhà không có lập trường của cô, còn ví dụ như, vào lúc này gọi điện cho cô. Cao Ca nghĩ cũng biết Triệu Thiên Vũ muốn nói gì, đến bây giờ uy hiếp dụ dỗ đã không có tác dụng, vậy thì phải đành chi ra một số tiền lớn hơn thôi. Cô cũng có thể đoán được, chắc hắn vào lúc này Triệu Thiên Vũ rất oan ức, cảm thấy cô đang treo giá để đợi bọn họ bỏ thêm tiền mà thôi.
Cô lau nước mắt, không chút do dự nói, “Không gặp.” Rầm một tiếng cúp điện thoại.
Mẹ Cao lo lắng hỏi cô, “Ôi chao, vì sao lại không gặp. Con không sao chứ?” Cao Ca cũng không giấu bà, “Là bố của Triệu Bân muốn gặp con, con không muốn gặp ông ta.” Cao Mẹ hiểu ra, bèn khua tay bảo, “Không gặp, tại sao phải gặp chứ.”
Đang còn nói thì Cao Vu Thành quấn băng trên đầu đi đến, đầu tiên ông nhìn Cao Ca cùng cùng với mẹ Cao, rồi lại nhìn mẹ ruột mình đang trợn mắt, bước chân bắt đầu do dự. Nếu là bình thường, nhất định ông sẽ chần chừ một lúc rồi đứng về phía mẹ ruột – chuyện này ông đã làm không ít, nhưng hôm nay không giống thế, bởi vì vừa rồi mẹ Cao đã nói rõ với ông, muốn ly hôn.
Cuối cùng hai bên cũng có nặng nhẹ, dù sao cũng đã kết hôn hơn hai mươi năm, dù là chó mèo cũng có cảm tình, huống hồ là người sinh con cho ông nuôi con khôn lớn lo toan cho cả nhà, là người mỗi ngày đều ngủ chung một giường.
Cao Vu Thành suy nghĩ, cuối cùng vào lúc này, đã đi về phía mẹ Cao.
Mẹ Cao nhìn mà nói, “Cả đời này, ông ấy bất chấp mẹ mình mà đi về phía mẹ thì chỉ có mỗi lần này. Con nói xem, lăn lộn cả đời, đến khi gần ly hôn mới được đãi ngộ này thì có ý nghĩa gì chứ.”
Cao Vu Thành bước tới, đứng trước mặt mẹ Cao, cú đập của Cao Đại Lâm rất mạnh, ông chảy máu không ít, bây giờ sắc mặt vẫn tái nhợt, đứng không vững. Mẹ Cao nhìn ông, cũng cảm thấy thật đáng thương, có điều… bà không lo được.
Cao Vu Thành nói, “Đang yên ổn thế kia mà, bà suy nghĩ lại chuyện ấy đi.”
Cao Ca thật sự rất tức giận, trực tiếp đứng chặn trước mặt mẹ mà nói với ông ấy, “Suy nghĩ gì nữa cơ? Bố à, bố bảo mẹ con suy nghĩ cái gì? Chồng bà ấy ngày ngày đều ở nhà mẹ chồng, không phải trụ cột gia đình mà còn kéo chân sau, không thể nuôi còn mà còn lấy tiền của con kiếm ra, bảo bà phải nghĩ cái gì chứ. Bố có lỗi với mẹ con nhiều năm lắm rồi, trong mắt bố chỉ biết có bà nội, cho đến giờ bố không chịu nhìn kỹ đi, mẹ bị bố ép thành kiểu gì đi. Bố có từng thấy mẹ nổi điên đánh người bao giờ chưa? Bố tha cho hai mẹ con con đi, bố với bà nội về đi, có được không?”
Trước nay Cao Ca chưa từng thể hiện chán ghét thấy rõ với Cao Vu Thành như thế. Cao Vu Thành sững sờ thấy rõ, ông không dám tin nhìn Cao Ca, ông chưa từng nghĩ mình làm bố cũng thất bại như vậy. Ông định nói, “Con…” thì bị bà lão ngắt lời.
Nhất định bà lão không nghe theo rồi, vừa nghe là lập tức muốn đứng lên, nhưng ai ngờ sức chiến đấu của mẹ Cao quá mạnh, bà lảo đảo một hồi mới đứng vững, sau đó quát lên với mẹ Cao, “Ai có lỗi với con cái hả, đời này tôi sinh được ba trai hai gái, nhưng tôi có nuôi lớn đứa nào mặt dày như vậy không hả? Tự mình dạy không tốt còn biết trách ai? Cô còn trách con trai tôi hả? Cô…”
Mẹ Cao không trả lời mà chỉ trợn mắt nhìn Cao Vu Thành hỏi, “Cao Vu Thành, ông nghe xem đi, con gái ông bị tổn thương, ông cứ để mặc chho mẹ ông mắng nó là đồ không biết xấu hổ hả? Mẹ ông sinh ra ông quan trọng, vậy còn ông sinh Cao Ca thì sao, tại sao ông không cho con bé đường sống? Ông muốn kéo chết nó sao? Ông…”
Cao Vu Thành không lên tiếng, lập tức biến thành hai bên mắng nhau, hò hét loạn cào cào ngay trong hành lang hệt như cái chợ vậy, rấ nhanh có người đến nói bọn họ. Họ nhỏ giọng đi nhưng vẫn còn ồn ào, mỗi bên tự nói lý, không có ý dừng lại.
Không biết đã qua bao lâu, “Ly hôn!” Cuối cùng Cao Vu Thành cũng thốt ra lời này.
Bà lão nghe thế thì không muốn, bắt đầu lắc mạnh người Cao Vu Thành, “Ly hôn cái gì mà ly hôn, con cũng hơn bốn mươi rồi, có gì hay mà ly hôn chứ. Con không cần số tiền lớn như thế ư?”
Cao Vu Thành mặc cho họ lắc người, nói với mẹ Cao, “Ngày mai sẽ về làm thủ tục.” Rồi ông suy nghĩ, sau đó nói với Cao Ca, “Bồ Câu Nhỏ à, bố không có bản lĩnh gì, nhờ con chăm sóc mẹ.”
Trong lòng Cao Ca không có mùi vị gì, cũng không biết nên đối mặt với ông thế nào, bạn nói ông không thương mình, nhưng ông lại lén đi báo tin, đồng ý ly hôn, nhưng bảo ông ấy yêu mình thì cũng chẳng có. Ông là một người quá mâu thuẫn, có lẽ bản chất ông cũng không xấu, nhưng chính xác ông đã làm tổn thương người khác, dùng phương pháp không nên cơm cháo gì mà làm tổn thương người ta.
Cho dù thoạt nhìn ông chỉ là hiếu thuận với mẹ mà thôi.
Lần này sau khi Cao Vu Thành đồng ý liền hạ quyết tâm, ngày hôm sau đưa mẹ Cao về quê làm thủ tục ly hôn. Nghe nói hôm qua bà lão làm ầm cả đêm, như bố cô nhất quyết không chịu rút lời, bà lão không cam lòng cũng về theo, gây gổ rất dữ, vào ngày ly hôn trên mặt bố cô toàn là dấu bàn tay, nhưng cuối cùng vẫn đã ly hôn rồi.
Cả đời này bố mẹ cô không có cơ nghiệp gì, chỉ có một căn hộ để lại cho mẹ cô, Cao Ca đã lớn nên không tồn tại quyền giám hộ này nọ, ít nhất cô đã tự do về mặt hộ khẩu. Bố cô dọn về nhà, nghe nói bà lão rất tức giận, vẫn muốn khoản tiền kia cho bằng được, ép ông phải đến thành phố Tần, còn về việc có đến hay không thì Cao Ca không biết.
Ngày mở phiên tòa sắp đến, Cao Ca vừa mong đợi vừa đi học như bình thường. Bây giờ không chỉ có Lâm Thiến Thiến theo cô mà có rất nhiều người đã bắt đầu ủng hộ cô, không chỉ có gặp mặt mỉm cười mà là dùng hành động thực tế, có lúc không học chung với Lâm Thiến Thiến, vẫn có người gọi cô đến ngồi cùng.
Có điều Trương Manh vẫn không có phản ứng gì, có thể thấy rõ Lâm Thiến Thiến khuyên không được gì. Dĩ nhiên, người chết cũng không hối cải còn có nhà họ Triệu, ngày hôm nay tại trường học, Cao Ca gặp được Triệu Thiên Vũ muốn gặp cô nhưng bị từ chối.
Ông ta lái xe sang mặc âu phục giày da đứng chờ ở cửa tòa nhà, Cao Ca vừa đi ra thì bị một người chắc là trợ lý cản lại, chỉ vào Triệu Thiên Vũ. Thật ra Cao Ca không muốn gặp lắm, nhưng gặp một chút cũng không sao, dù sao người này cũng rất phiền, nói lời khó nghe thì phải đối diện nhau nói mới đúng.
Cao Ca đồng ý, dẫn theo La Hải đi đến. Dáng của Triệu Thiên Vũ và Triệu Bân đúng là giống hệt nhau, nhưng khí chất lại không giống, nhìn ôn òa rất nhiều, có lẽ là do xã hội đã dựng lên cho ông sắc màu tự vệ. Ông ta còn rất thân thiện, hỏi Cao Ca muốn đi đâu, nhưng Cao Ca không muốn nói nhiều với ông ta, cũng không muốn ở quanh trường để bạn học nghe thấy, bèn đọc tên một quán cà phê ở trung tâm rồi nói, “Ông có biết đường không? Nếu không biết thì chúng tôi sẽ đi trước dẫn đường.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Thiên Vũ gặp Cao Ca, cô gái với kiểu tính cách này khiến ông phải đưa mắt nhìn, đúng là có quyết đoán hoạt bát. Ông ta nhìn mà thấy đáng tiếc, xinh xắn biết nhẫn nhịn, tính tình quả quyết, nếu yêu đương với Triệu Bân thật thì tốt biết bao.
Dứt lời Cao Ca liền theo La Hải lái xe rời đi, hai xe một trước một sau chạy trong thành phố, đợi đến lúc ngồi trong quán cà phê, trợ lý và La Hải đều ra bên ngoài cả —— đây là yêu cầu của Triệu Thiên Vũ, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Cao Ca không muốn nói nhiều, trước hết muốn nghe Triệu Thiên Vũ nói.
Sao Triệu Thiên Vũ không biết chứ, ông ta biết rõ Cao Ca thông minh sẽ không kì kèo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Chính xác là tôi đến tìm cô muốn nói chuyện, tôi biết khoảng thời gian qua cô đã chịu hàm oan không ít, nhưng cô có biết không? Chính trong thời gian này, đã làm tôi nhìn cô với đôi mắt khác.”
Cao Ca chỉ nói, “Tôi không cần các người nhìn với đôi mắt khác. Các người… thì coi là gì chứ.” Cô vừa nói vừa cười khẩy, rất khó nghe.
Triệu Thiên Vũ đã quên đi cảm giác bị người ta bỡn cợt ngay trước mặt là thế nào. Chính xác là phải dằn dữ lắm mới nhịn được. Ông vẫn duy trì phong độ như cũ, “Chúng ta không nói đến việc này, dù sao nếu cô đồng ý đề nghị tiếp theo đây thì những việc kia không thành vấn đề gì, cô sẽ có được nhiều hơn là so với mất đi.” Ông ta cũng không nói một lời nào phỉ báng Cao Ca, đúng là gian xảo, Cao Ca muốn tìm chuyện cũng không được.
Cao Ca đành phải nói, “Tôi biết ông muốn hòa giải với tôi, ngay từ đầu đã vậy rồi. Nhưng tôi cũng nói cho ông biết, tôi sẽ không hòa giải, ngay từ đầu cũng đã thế.”
Triệu Thiên Vũ nói, “Đó là vì cô chưa nghe điều kiện của tôi?”
Cao Ca cười, “Một triệu hay là hai triệu? Không cần.”
Triệu Thiên Vũ nói, “Hai mươi ba tuổi tôi gây nghiệp từ tay trắng, những năm qua đưa một công ty nhỏ bé trở thành một tập đoàn, bây giờ công ty chi nhánh của tôi trải rộng khắp đất nước, giá trị của tôi đã sớm hơn trăm triệu, mà tôi chỉ có một đứa con trai là Triệu Bân.” Ông ta chậm rãi nói, “Cả đời này tôi đều dốc hết lòng nên chỉ có một vợ một con, hay nói cách khác, gia sản này đều thuộc về Triệu Bân.”
Cao Ca nhìn ông ta, thật sự không rõ ý ông ta lắm, chắng lẽ Triệu Bân phải kế thừa gia sản thì phải tha cho hắn ta sao, đúng là nực cười.
Nhưng lúc này lại nghe thấy Triệu Thiên Vũ nói, “Nếu cô làm con dâu của tôi, thì như thế, những thứ này đều là của cô cả.”
Cao Ca đang nhấp một ngụm cà phê, vừa nghe thế liền phun thẳng ra ngoài, trúng phải mặt của Triệu Thiên Vũ, Triệu Thiên Vũ nhất thời dừng thuyết phục, vội tìm giấy lau mặt. Mới đầu Cao Ca còn theo bản năng tìm giấy cho người bị mình phun trúng, nhưng rất nhanh phản ứng lại đây là Triệu Thiên Vũ, thế là dừng tay, lại còn bật cười.
Cô không dám tin nói, “Ông điên rồi ư? Hay là tôi điên rồi? Con trai ông cưỡng hiếp tôi, ông lại bảo tôi làm con dâu ông ư? Ông không sợ trong đêm tân hôn tôi sẽ thiến hắn sao? Triệu Thiên Vũ à, ông đúng là không hổ danh người làm ăn, đến cái cách này mà cũng dùng được. Ông muốn đậy nắp che giấu sao? Nhưng tôi nói cho ông biết, đừng hòng, gia sản trăm triệu của ông rất chướng mắt đấy, ông có biết không hả? Cho dù là gia sản trăm triệu đi chăng nữa thì cũng không che đậy được sự thật Triệu Bân là tên khốn kiếp. Chuyện này không có cửa đâu. Chúng ta cứ gặp nhau trên tòa đi.”
Mẹ CC đánh bà lão đúng là sai nhưng mình lại thấy thõa man dễ sợ, TTV đúng là cáo già, đi đến bước đường này thật suy tính toàn vẹn, thank ad
Mình thì thấy ko sai chút nào. Nếu mình là mẹ của Cao Ca mình cũng sẽ hành động như thế. Ko thể bỏ qua cho người làm hại con gái mình, cho dù đối phương bao nhiêu tuổi đi nữa :))
Uhm, mình biết nhưng theo lý người khỏe mạnh đánh người già thì không đúng thui, còn lúc đọc thấy mẹ CC đánh bà ý mình thấy rất thỏa mãn
Bố của CC làm mình nhớ lại 🙁 Hồi ấy còn nhỏ nên chưa biết gì, cũng chả bị ức hiếp j cả, bà nội thì cũng đều tốt với cháu cả, bâyh bà cũng mất rồi 🙁 Chỉ được nghe mẹ kể ngày xưa mẹ cũng khổ vậy nè, nhà có việc nhưng toàn rơi lên đầu mẹ, rồi bố mình đi làm cũng đều đưa bà chả chăm lo được cho gđ đến nỗi chị mình ngày xưa bị suy dinh dưỡng trầm trọng luôn 🙁 Nhưng cũng may chỉ dừng lại ở đó thôi, chứ cẩu huyết như gia đình này thì @@
Gia đình mh lúc nhỏ cũng vậy. Bố luôn lo cho gd bên nội, lo tiền cưới hỏi cho các cô chú, lo tiền ăn nợ ăn thiếu cho ông bà nội…bố mẹ mh đi Sài Gòn cả năm về 1 lần nhg 3 chị 3m mh ko đc 1 bộ quần áo mới. Bố để tiền cưới vợ cho chú, lúc thu đc tiền cũng cho các cô các chú hết, tết chị em mh vẫn đói như ngày thường thôi. 3 chị em mh tự nuôi nhau ko có gì ăn, rau dưa mắm muối, ông bà với cô chú đi ký nợ thịt nợ cá ăn cả năm về tết bố mẹ trả. Sau đó bố mẹ cãi nhau mẹ đau lòng mh như mẹ của Ca Cao vậy, rồi bọn mh khóc lóc kể khổ cũng may bố đã hiểu ra sau này mh lớn bố vẫn cho nhg ko chăm lo kiểu vậy nữa. ..
Đụ 🙂 ngu như ông bố là có âm mưu gì rồi chứ sống trên đời ai lại ngu thế 🙂