Ám Yến

Ám Yến – Chương 23

Họp nhóm là vào buổi tối nên Thường Minh về nhà một chuyến, thời gian vẫn còn sớm, vừa kịp lúc ăn sáng với gia đình. Thường Cẩm Lâm đã ăn xong phần mình, đeo kính dùng iPad đọc tin tức, năm mới cũng giống ngày thường.

Thường Minh chào buổi sáng, Phạm Tiểu Uyển nở nụ cười gian: “Mới sớm vậy mà anh hai đã về rồi à, mẹ cứ tưởng phải trưa mới về chứ.”

Thường Minh cười qua loa với mẹ mình, định về phòng thay bộ đồ toàn mùi rượu này ra, nhưng còn chưa xoay người thì đã bị Thường Cẩm Lâm chặn lại.

“Tối qua lêu lổng ở đâu đấy? Bình thường bố mặc kệ anh, nhưng đầu năm thì an phận vào cho bố, cái nhà này không phải là khách sạn anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

Thường Cẩm Lâm vẫn đang đọc tin, không giống như đang nói chuyện với Thường Minh, nhưng từng câu từng chữ lại đâm thẳng vào cột sống anh.

Thường Minh nói: “Bạn bè họp mặt, uống nhiều nên không về.” Không hề chút che giấu hành vị “tồi tệ” trong mắt người bố.

“Anh cả anh sắp có đứa thứ hai rồi, bao giờ thì anh mới ổn định cho bố hả?”

“Tình hình này của con có muốn ổn định cũng không dễ.”

“Bạn học cũ của bố có một đứa con gái, vừa tốt nghiệp đại học, làm giáo viên ở trường cấp ba, dù gia cảnh không khấm khá hơn nhà chúng ta, nhưng dẫu sao cũng là một gia đình có thể diện —— “

Thường Minh ngắt lời ông: “Vậy bố có nói cho người ta biết tình cảnh của con không?”

Thường Cẩm Lâm nói dối trắng trợn, “Nhà con bé đó còn có một đứa em trai học lớp người, tốt nghiệp cấp ba xong sẽ ra nước ngoài du học, thời gian đúng lúc hai năm, rất thích hợp.”

Thường Minh như nghe phải chuyện cười, cười nói: “Bố muốn làm từ thiện giúp đỡ người nghèo con không có ý kiến, nhưng đừng có kéo con vào, con người con không có gì tốt bụng, con sợ mình làm hỏng hình tượng mà bố tạc nên.”

Nói một câu là một chữ “bố” đi theo, nhưng giọng điệu lại không chút nào tôn kính. Thường Cẩm Lâm lão luyện hờ hững nói: “Miệng mồm sắc bén, khó mà thành tài được. Anh muốn tìm người thích hợp thì đưa về xem sao, nhưng bố nói trước với anh, đừng có đưa mấy con gái bẩn thỉu anh chơi bời về chọc giận tôi.”

Thường Minh định phản bác thì Phạm Tiểu Uyển nói xen vào, “Này, đừng có nói như kiểu mắt Minh Tử kém thế chứ; nếu nhìn nhầm thì đó cũng là di truyền, giống bố nó, không được trách ai hết.”

Thường Minh cười với mẹ anh.

Thường Cẩm Lâm giả như không nghe thấy, “Bố nghe A Chung nói nhà của anh phải sửa lại lần nữa, thời gian qua anh ở đâu đấy, sao không thấy về nhà?”

“Dù sao cũng không phải là đầu đường xó chợ.” Vốn nên là chuyện nói vào đêm giao thừa, nhưng giờ đã là mồng ba, quan tâm giả tạo này làm Thường Minh khịt mũi coi thường, chống nạng đi lên lầu.

***

“Cô thấy tôi thế nào?”

Wechat của Thái Đường Yến nhận được tin nhắn mới, là của Thạch Khải Hoàn, trước đó cô chưa từng tiếp xúc nhiều với người này, nhưng không ngờ lại thẳng thắn như vậy. Cũng tốt, đỡ tốn thời gian vòng vo. Loại người như họ rất dễ khiến người ta liên tướng đển người yếu ớt, bất kể là về tinh thần hay là cơ thể, Thái Đường Yến đều không dám chọc cậu ta.

“Không hiểu lắm.”

Có thể do cậu ta rảnh rỗi nên tin nhắn trả lời đến rất nhanh: “Tôi cảm thấy cô rất tốt. Nhưng tôi có một ý kiến nhỏ, sau này cô có thể đừng mặc đẹp như vậy được không? Đi ra ngoài rất dễ bị người khác để ý.”

Thái Đường Yến bị đánh một gậy mang tên “quản nhiều chuyện của cậu ta” vào đầu choáng váng, “Không hiểu ý anh lắm.”

“Chính là cô coi trọng ăn mặc như thế thì dễ bị người ta lừa lắm. Con gái chỉ nên mặc mấy bộ bình thường an toàn.”

Ý anh là tôi ăn mặc quá tanh hôi hả? Thái Đường Yến nhất thời phát cáu, một hàng chữ phía sau là do nghe Tiền Đông Vi mắng nhiều rồi nên tự nhiên bật ra, lúc gõ chữ lại cảm thấy nên tự hạ mình, vậy là xóa đi. Nghĩ một lát không nghĩ được từ nào khác, bèn dứt khoát xóa hết, đáp lại bằng một chữ: Ờ. Sau đó ném điện thoại đi, tin nhắn trả lời đành coi như không thấy. Không nghĩ nổi người này lấy tự tin đâu ra nữa, cứ như cô hẹn hò với cậu ta ấy.

Có điều nhắc tào tháo tào tháo đến, điện thoại đổ chuông, cầm lên xem thì thấy là điện thoại của Tiền Đông Vi. Thái Đường Yến vốn nằm bật tôm trên giường ngồi dậy, cô nhớ lại lời dạy bảo của Thường Minh, có nên nghe máy không đây? Cô do dự, điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông. Nhịn một lúc nữa, tiếng chuông dừng lại, Thái Đường Yến thở phào đầy khó hiểu. Nhưng còn chưa kịp nhẹ nhõm hoàn toàn thì chuông điện thoại lại vang lên.

Thái Đường Yến đành phải nghe máy, “A lô?”

“A lô, Yến Tử, là mình đây. Cậu ở đâu thế? Lên thành phố chưa?”

Bị hỏi địa chỉ, Thái Đường Yến cảnh giác, “Có chuyện gì à?”

“Cậu lên thành phố lại thì tốt quá rồi, chuyện này chỉ có mình cậu có thể giúp được thôi, thật đấy… mình vào đường cùng rồi.”

Tiền Đông Vi nói rất thảm thiết, làm Thái Đường Yến vừa có chút quyết tâm muốn tuyệt giao thì giờ đã tan biến.

“Yến Tử? Cậu có nghe đó không?”

“Cậu nói đi.”

“Mình… có khả năng trúng thưởng rồi.”

Thái Đường Yến nghĩ đến sổ xố Mark Six mà không ít người trong thôn bọn họ lén lút mua, “Trúng thưởng cái gì?”

“Còn trúng cái gì nữa, là trúng giải đấy! Mình mang thai rồi! Đồ ngốc này! Ôi, cậu đừng có mà cười mình…”

Thái Đường Yến đợi Tiền Đông Vi ở cổng bệnh viện, đối phương hoang mang hốt hoảng, như đi gặp nội ứng vậy. Cô chưa từng thấy Tiền Đông Vi cao ngạo lại rụt rè e sợ thế này, lòng không cách nào cứng rắn nổi, mà bản thân cũng chẳng nỡ.

 “Chuyện, chuyện này bao lâu rồi?”

Tiền Đông Vi nói: “Trễ nửa tháng rồi, mình cứ tưởng do Tết ăn lung tung với thức đêm nên mất cân bằng nội tiết, mẹ nó, ai mà ngờ chứ. Sáng sớm nay kiểm tra thử, hai vạch!!”

Được rồi, vừa nói câu này xong, dường như Tiền Đông Vi của ngày xưa đã trở lại.

Thái Đường Yến cẩn thận hỏi: “Bố của đứa bé… có biết không?”

Tiền Đông Vi buồn rầu: “Mình cũng không biết là ai.”

Thái Đường Yến sững sờ, rồi kịp nhận ra ý nghĩa trong câu nói ấy, vô tình nghe phải một bí mật không nên nghe.

Người ở khoa phụ sản không nhiều, Tiền Đông Vi lấy số chưa bao lâu liền đi vào phòng khám, cầm hóa đơn, đóng tiền, sau đó rút máu, làm siêu âm.

Thái Đường Yến không dám hỏi cô ấy nếu không phải kết quả sai thì làm thế nào, cô còn chưa nghĩ ra được từ an ủi.

“Tiền Đông Vi ——” Y tá làm siêu âm gọi đến lấy kết quả, Tiền Đông Vi mặt mũi trắng bệch quay về.

Trên giấy ghi rất rõ, mang thai trong tử cung sáu tuần, tim thai phôi thai đều đã có.”

Tiền Đông Vi đặt mông ngồi lên ghế, run đến nỗi làm cả hàng ghế rung lên theo, Thái Đường Yến lo lắng nắm vững cánh tay cô ấy, giống như người trúng thưởng là mình vậy. “Mẹ nó mình còn tưởng là kết quả sai!” Môi Tiền Đông Vi run rẩy, lần đầu tiên Thái Đường Yến thấy cô ấy hoảng sợ đến tột độ như thế, cô bèn vuốt dọc sau lưng để cô ấy lấy lại sức.

“Cậu… cậu định làm thế nào?”

“Làm thế nào cái gì?” Tiền Đông Vi chỉ muốn khóc.

“Cậu… có định giữ không?”

Tiền Đông Vi như đột ngột bừng tỉnh, kiên quyết nói: “Giữ cái gì mà giữ, là của ai cũng không biết!”

Ánh mắt bên cạnh quét qua như đèn pha.

“Nhỏ tiếng tí…” Thái Đường Yến luống cuống nói, “Cậu nghĩ kỹ đi rồi hẵng quyết định…”

“Dù sao mình cũng không nuôi nổi. Mình nói với cậu, nếu sau này có đàn ông đối tốt với cậu thì cũng đừng có tin, cứ dùng hết sức mà lấy hết tiền đi, chỉ có tiền mới có thể làm cho người ta có cảm giác an toàn, còn tình yêu gì gì đó, mẹ nó đừng tin!” Tiền Đông Vi lải nhải như dặn dò vào lúc lâm chung, “Làm cái nghề như chúng ta cũng đừng mong đợi gì vào tình yêu, đó đều là chuyện của mấy quý cô tiểu thư mà thôi!”

Thái Đường Yến bị kéo vào phe của cô ấy, trong lòng rất kháng cự, nhưng sợ kích động đến cảm xúc của cô ấy nên bèn thôi.

“Đàn ông đều là cái đồ khốn nạn vong ân phụ nghĩa, đừng tin lời ngon tiếng ngọt, chỉ có tiền mới là chân thực!”

“Có phải cậu… biết bố đứa bé… là ai không?”

Tiền Đông Vi như ngựa hoang đang phi nhanh thì bị giữ dây cương, sững sờ một lúc mới nói: “Còn chưa nói chắc được…”

Thái Đường Yến không tiện hỏi thêm, chỉ vào kết quả trên tay cô ấy, “Cái này… còn phải đưa cho bác sĩ xem sao?”

Nhưng Tiền Đông Vi lại cho nó vào túi xách, “Xem gì nữa, không phải bên trên viết rất rõ rồi à, không phải mình xem không hiểu, nếu họ mà xem thì chắc chắn sẽ hỏi một lô một lốc câu gì mà có muốn giữ thai hay không, rồi kê một đống thuốc nữa. Thôi về đi.”

Về chỗ nào chứ, Thái Đường Yến có vẻ chần chừ.

“Cậu ở một mình không sao chứ, hay là đến chỗ mình ăn cơm với nhau đi.” Tiền Đông Vi mềm giọng nói, “Xin cậu đầy, Yến Tử tốt, mình không muốn ăn đồ bên ngoài nữa đâu.”

Thái Đường Yến có chút không tình nguyện, nhưng từ chối thì lại tàn nhẫn quá, thế là gật đầu.

Như thế không phải là làm trái lời Thường Minh đã dặn ư, cô không nói rõ được tại sao, nhưng có lẽ một khi đánh nhau thật, dù cô không đánh lại thì lo gì chạy không hơn Thường Minh chứ.

Tiền Đông Vi ở nhà trọ một mình, trước kia Thái Đường Yến đã tới một lần rồi, điều kiện tốt hơn bên cô nhiều. Mua đồ ăn ở dưới lầu, Thái Đường Yến nấu mấy món đơn giản.

Tiền Đông Vi không thèm ăn lắm, chỉ ăn vài đũa cho có rồi ngậm điếu thuốc bật bật lửa.

“Không phải cậu không nên hút thuốc sao?”

Tiền Đông Vi dừng tay, mất hứng thú ném thuốc và bật lửa đi, không ngừng vò đầu, “Mẹ nó đúng mất hứng!”

Thái Đường Yến thấy cũng đủ rồi, định chào ra về thì chợt Tiền Đông Vi nói: “Yến Tử, cậu có biết vì sao mình lại sa chân vào nghề này không?”

“Hả?”

“Vì bạn trai đầu tiên của mình. —— Ha, không tin đúng không, nói ra sẽ làm người ta cười rụng cả hàm mất.” Tiền Đông Vi cầm que tăm xỉa răng, giọng thay đổi, “Hồi đó nghèo lắm, mà đương nhiên bây giờ cũng chẳng có tiền —— À, mình nòi mình thôi, chứ dĩ nhiên anh ta có tiền rồi, không giống nhau —— anh ta còn đang học đại học, mình tốt nghiệp cấp ba là ra đời ngày, anh ta không đóng nổi học phí, cho nên ——” Cô nhếch môi như muốn nói “cứ như vậy đấy”, “Sau đó anh ta biết chuyên, mắng mình một trận, mình cũng rất giận, dựa vào đâu tôi kiếm tiền cho anh để anh đi học mà còn bị anh chửi mắng, sau đó lại còn đanh nhau. Nhưng anh ta thật sự rất thiều tiền, đành nhắm một mắt mở một mắt, rồi cứ dây dưa kéo dài.”

“Thế…” Thái Đường Yến bị màn tự thuật hỗn loạn của cô ấy làm cho choáng váng, “Bố đứa bé… là tình đầu của cậu à?”

Tiền Đông Vi ngẩn người, rồi ôm bụng cười to giống như nghe phải chuyện cười.

“Yến Tử, cái đầu này của cậu lớn lên thế nào thế? Việc này mà cũng có thể nghĩ đến được, cậu muốn cười nhạo mình à? Ha ha ha —— “

Đây là vòng vo mắng cô đầu óc không tốt chứ gì, Thái Đường Yến trông cô ấy là phụ nữ mang thai nên chỉ đành phải nhịn, giải thích: “Nếu không tại sao đột nhiên cậu nghĩ đến người này… Nhất định là có nguyên nhân rồi!”

Nụ cười của Tiền Đông Vi tắt ngấm, cô nàng khoát tay lắc đầu, “Cậu đúng là đơn thuần. Có ai còn dây dưa với một thằng đàn ông đến nhiều năm thế chứ.”

Cuối cùng Thái Đường Yến ở lại đến khi nào Tiền Đông Vi mệt thì mới về, leo đến tầng năm thì thấy trước cửa nhà mình có một bóng đen, nhìn kỹ lại thì là một người ngồi trên vali, mới đầu tưởng đi nhầm tầng, cho đến khi người kia mở miệng ——

“Sao trễ vậy rồi mới về?”

Đèn cảm ứng âm thanh cũng theo đó sáng lên.

Thường Minh ngồi trên vali đứng dậy, đưa mắt nhìn cô.

Lại nhớ đến bình luận của anh về việc kết giao bạn bè, Thái Đường Yến không khỏi chột dạ, “Có chút việc.” Sau đó nói lảng sang chuyện khác, “Thường tiên sinh, anh đây là…”

Thường Minh gõ nạng lên vali, “Nhà tôi sửa xong rồi, nhưng phải mất một thời gian mới thông gió được.”

Sau đó thì sao? Tại sao lại có người có thể nói chuyện mặt dày xin vào ở ghép một cách đường đường chính chính như thế? Thái Đường Yến đứng trước cửa, cũng không vội mở cửa ngay, chột dạ vừa rồi chỉ là ảo giác, cô khẽ nâng đầu nhìn anh.

Thật ra Thường Minh rất điển trai, nhất là vào lúc anh không nổi cáu, chẳng hạn như bây giờ, Thái Đường Yến bị đôi mắt sắc bén kia nhìn, vô duyên vô cớ có chút căng thẳng.

Thường Minh nói mà cứ như người điếc học ngôn ngữ, cứ đứt quãng: “Cô có thể… thu nhận tôi một thời gian nữa không? Thái Tiểu Đường.”

 

Chương trước
Chương sau